Duyên Phận

Chương 4

Cô tắt điện thoại, quyết định không quan tâm đến hành tung của anh.

Điền Giả Hoa cùng Hứa Quang Đình ngồi trên ghế salon quan sát con mình hôm nay có điều gì đó đặc biệt, sao thằng bé lại ở lại chứ? Lần đầu tiên đứa con đó chủ động trở về nhà sau khi bỏ đi. Lần đầu tiên!! Thật là làm cho cha mẹ vui mừng mà.. nhưng đứa con này tối nay lại rất khác, mắt cứ nhìn điện thoại, tay không ngừng nhấn số nhưng vẫn không ai nghe máy. Nếu thế thì thôi cần gì phải gọi liên tục như thế?

“Con đang đợi điện thoại quan trọng sao?”- Điền Giả Hoa không nhịn được mở miệng.

Quan trọng? Trong mắt anh, không có hai chữ quan trọng, anh chẳng qua là không chịu thua, không tin rằng Sở Uyển Oánh đối với anh không có toan tính. Sau một thời gian ngắn chung sống, anh chẳng những không có được tình yêu của cô ngược lại còn khiến cô mong muốn thoát khỏi. Tối hôm nay, cô nhanh chóng tắt máy như sợ anh sẽ làm phiền ép buộc cô về khách sạn. Anh nếu tìm ra cô sẽ lập tức ra lệnh cô trở về bên mình.

Cô càng bài xích thì càng gia tăng dục vọng chinh phục của anh. Cô quên Hứa Gia Khải là loại người không chiếm được sẽ càng muốn có được nó. Khắp thiên hạ có thứ gì anh không lấy được. Hơn nữa việc nhận thua đối với anh rất khó khăn. Càng gặp trở ngại lại càng kích thích bản thân tham muốn giữ lấy, giống như khiêu khích bản chất không bao giờ nhận thua. Cho dù phải dùng bất cứ phương pháp, thủ đoạn, thời gian bao lâu, dù dùng cách nào, anh cũng muốn chân chính nhận được cô, dù không hề có chút tình yêu. Đúng!! Anh tuyệt đối không yêu cô. Sở dĩ không tha cho cô chẳng qua vì muốn chinh phục, có chiến thắng một cách vinh quang

“Không quan trọng”- Hứa Gia Khải trả lời.

“Nếu như không quan trọng, sao cứ cầm máy mãi thế?”

“Không có gì đâu mẹ, con chỉ nhàn rỗi nên muốn tán gẫu với bạn”- Gia Khải trả lời dễ dàng.

“Mày mà cũng có lúc buồn chán sao cần gọi điện giải sầu sao?”- Hứa Quang Đình hoài nghi nhìn con mình, cảm thấy nhàn rỗi, buồn chán? Thật là tin lạ, Hứa Gia Khải- bảo bối kiêu ngạo của ông lại cũng có lúc nhàm chán? Ben cạnh nó nhiều người như vậy thiếu gì người để giải sầu. “Tao nhớ mày luôn có một toán phụ nữ theo bên cạnh nói chuyện đùa vui, hôm nay sao lại buồn chán?”

“Cha ngày ngày bận công việc, làm sao biết chuyện của con, vả lại con cũng chưa từng yêu cầu cha quan tâm tới việc của con. Lúc nhỏ không có bây giờ cũng không!”- Hứa Gia Khải mỗi khi đối diện với cha lại không kiềm giữ được bản tính của mình? Kể từ khi anh chuyển đi, anh càng ít gặp cha, vừa gặp mặt thì đã công kích lẫn nhau. Anh biết rất rõ ông quan tâm mình, anh cũng quan tâm đến cha. Nhưng hai người vừa ở chung thì đã châm chích đối phương.

“Quang Đình, ông nói ít vài lời đi, Gia Khải hôm nay ở nhà, cha con ông đừng có vừa thấy mặt đã cãi nhau ầm ĩ vô chuyên vô cớ. Ta thấy cha con ông giống như oan gia kiếp trước”- Điền Giả Hoa sợ nhất là lúc hai cha con cãi nhau, cả hai đều không chịu nhượng bộ.

“Nếu như nó có bạn gái để kết hôn thì tôi cũng chẳng phải nói để rồi ẫm ĩ với nó”- Hứa Quang Đình nói với vợ. Vấn đề này hai vợ chồng đều khúc mắc, nguyên nhân chủ yếu là cho cha con không hợp nhau.

“Con về phòng ngủ đây”- Hứa Giả Khải quyết địn đi ngủ sớm tránh để cha con lại cãi nhau.

Vừa trở về phòng đã gọi điện cho Uyển Oánh. Trong nhà điện thoại không ai bắt, điện thoại di động thì tắt, chẳng lẽ do mạng bị gì. Anh tức giận ném điện thoại xuống. Tối nay coi như xong bỏ qua cho cô, ngày mai gặp sẽ chất vấn xử phạt cô sau.

…o0o…

Sáng hôm sau, rõ ràng là muốn hỏi muốn trừng phạt nhưng vừa nghĩ tới cô, bao nhiêu giận hờn đột nhiên tan biến.

“Uyển Oánh”- Anh la lên, không hề nhìn thấy cô.

Tìm kiếm khắp phòng vẫn không có ai, kể cả Uyển Oánh. Mỗi ngày, Uyển Oánh đều trở về đi mua thức ăn. Nghĩ đến đó, anh quay trở lại phòng khách phát hiện trên bàn có điện thoại di động của Uyển Oánh. Cô tại sao? Tại sao lại để điện thoại ở đây? Trên bàn con để lại mẩu giấy. Anh cầm lên đọc.

'Thức ăn đã làm xong, tôi về nhà đây'.

Sao lại như vậy? Về nhà cũng không báo một tiếng, đi cũng không nói, hay cô sợ anh sẽ ngăn cản không cho về. Uyển Oánh ngu ngốc, anh dĩ nhiên sẽ đồng ý cho cô về gặp cha mẹ, chỉ cần cô nhớ phải trở về cạnh anh, cần gì phải lén lút? Tốt lắm, mai cô về anh nhất định phải hảo hảo dạy bảo.

Cầm lấy điện thoại, anh buồn cười lắc đầu, thật là không còn cách nào với cô, cô cho rằng anh không tìm được cô sao!!

Ngày thứ hai, Gia Khãi theo lẽ thường về nhà, mở cửa xong chỉ thấy bên trong cực kì im ắng.

“Uyển Oánh”- Anh gọi cô.

Không có hồi âm

“Uyển Oánh”- Anh la to lên.

Chuyện gì đã xảy ra, Uyển Oánh vẫn chưa về sao? Có một loại trực giác nói cho anh biết có gì đó không đúng. Anh vội lật tung căn phòng vẫn không thấy ai. Sau đó chạy đến tủ quần áo, mở tủ, quần áo anh mua vẫn ở chỗ cũ, mới thở phào nhẹ nhõm. Ngược lại, quần áo cô mang tới lại không còn, anh cẩn thận lục lọi, không thấy quần áo của cô. Phát hiện này làm anh giận đến cực điểm.

Cô đi.

Cô dám bỏ đi không nói một tiếng, thật buồn cười..

“Sở Uyển Oánh, cho dù em trốn đi đâu tới chỗ nào, anh nhất định sẽ không buông”- Hứa Gia Khải oán hận tuyên bố.

Anh vẫn còn chưa muốn buông tha cho cô, cô đã vội rời đi? Khi anh vẫn chưa ghét, chưa chán, cô tuyệt đối không được rời đi!! Khi anh vừa mới nhìn ngắm lĩnh hội được đầy đủ vẻ đẹp của cô, cô lại liều lĩnh bỏ đi.

Hai mắt Hứa Gia Khải phẫn nộ dần dần trở nên kiên quyết đáng sợ, đó là quyết định dứt khoát, không ai có thể dao động trái tim anh.. nhất định sẽ thu phục cô!!

Cô cho rằng lặng lẽ bỏ đi, anh sẽ tha sao? Hư!! Tuyệt đối không!! Không bao giờ.

…o0o..

Rời đi, tâm trạng vốn dĩ được giải thoát nhưng lòng lại mất mát! Thời gian thật đáng sợ, cô cố gắng không quan tâm không dao động. Nhưng một tháng chung sống, cô đối với anh lại nảy sinh những tình cảm không giải thích được. Cô vẫn một mực phủ nhận không phải tình yêu, lại còn cố gắng bài xích, không để bản thân mình tiếp tục sinh ra thứ tình cảm đó.

Thời gian là loại thuốc gây tê, cô tin, cô rằng sau khi rời đi có thể trở về như trước kia, sống một cuộc sống bình dị. Từ đây về sau, cố gắng chăm chỉ làm việc, không ưu tư phiền não.

Chuông điện thoại reo lên.

“Này”- Uyển Oánh cầm điện thoại lên.

“Anh không cần biết em có ý gì, tóm lại hôm nay anh muốn nhìn thấy em”- Điện Thoại vang lên một tiếng thật mạnh, giọng nói ra lệnh không chút lý lẽ.

“Có chuyện gì sao?”- Cô hít một hơi, Hứa Gia Khải vẫn làm cô run sợ

“Em nên giải thích sao lại bỏ đi không nói một tiếng”

Anh ta đúng là thay đổi thất thường, rõ ràng là đã đến kỳ hạn cô cũng chỉ muốn đi lặng lẽ. Anh lại ép buộc cô giải thích. Cô quên mất anh là nam nhân tự cao tự đại, thường ngày hô phong hoán vũ, muốn làm gì thì làm, nhất cử nhất động đều phải báo cáo.

“Ban đầu là như vậy…”

“Anh không muốn nghe giải thích qua điện thoại”- Anh thô lỗ cắt ngang lời cô. “Đến gặp mặt trực tiếp giải thích”

Cô cho anh là ai? Chỉ cần nói qua điện thoại vài lời là xong sao? Cô quá khinh thường rồi, cho rằng anh dễ dàng nói chuyện qua loa thế ư?

“Nhưng tôi đang làm việc”- Anh luôn vô lý yêu cầu cô làm chuyện cô không muốn làm. Cô không cho rằng việc mình bỏ đi lại cần lý do. Chẳng phải ban đầu một tháng, thời hạn đã tới, dĩ nhiên phải đi, còn làm khó chờ anh đuổi đi sao?

“Anh không cần biết”- Anh ra lệnh quen thuộc, mạnh mẽ ép buộc. “Nếu như, em không rãnh, sau khi tan tầm có thể về khách sạn nói chuyện”

Về khách sạn. Cô thề với bản thân sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại, cô lại còn trốn tránh không để bản thân mình có cơ hội cùng Hứa Gia Khải chung đụng. Cô sợ, cô sợ anh đối với cô càng dịu dàng, càng tốt, cô sẽ càng vô lực kháng cự

Nếu như phải đối mặt, cô tình nguyện ở công ty, chỉ có như thế mới tránh khỏi sự tiếp xúc thân mật của ca hai.

Anh vẫn là anh, tùy ý nắm trong tay toàn bộ cục diện của Hứa gia Khải , chỉ cần anh muốn sẽ không bỏ qua dễ dàng, lại càng không muốn bị vứt bỏ. Nếu như không phải anh đồng ý thì đừng mong sẽ rời đi.

“Hứa tổng, giờ họp đã tới, đang chờ ngài chủ trì”- Thư ký đi vào thông báo.

Thiếu chút nữa vì Uyển Oánh mà quên mất.. Anh không tin Uyển Oánh sẽ chủ động đến tìm anh ở công ty, lại càng không tin cô sẽ trở về khách sạn, đợi khi anh xong việc sẽ lại đi tìm cô.

Uyển Oánh lại đứng ở ngoài toàn nhà cao tầng. Cô chưa từng nghĩ sẽ có những gút mắc với chủ nhân ở đây, nhiều nữ nhân mơ ước làm chủ tòa nhà này.

Cô trực tiếp đi tới văn phòng làm việc của Hứa Gia Khải.

Thư Ký Chu đi lên đón.

“Xin hỏi tiểu thư có việc gì không?”- Lễ phép hỏi Uyển Oánh, vẻ mặt mỉm cười.

“Tôi tìm Hứa tổng”- Uyển Oánh trả lời.

“Cô sao?”- Thư Ký Chu ngạc nhiên khi thấy một nữ nhân vô cùng bình thường tới tìm là Sở Uyển Oánh, tổng giám đốc đâu ít phụ nữ đẹp chứ. Trước đây một tháng,vì cô ta mà Hứa Tổng như bị ai chọc giận, khiến cho mọi người trong công ty không ai dám thở.

“Xin hỏi Hứa Tổng có đây không?”- Uyển Oánh hỏi.

“Thật xin lỗi, cô có hẹn với Hứa Tổng không?”- Thư Ký Chu nói: “Nếu như cô không có hẹn trước, chắc Hứa Tổng sẽ không gặp.”

“Phiền cô báo một tiếng?. Nói có cô gái họ Sở muốn gặp?”- Uyển Oánh nói,

“Thật xin lỗi, Sở tiểu thư, Hứa Tổng đang họp”- Thư Ký Chu tuy lịch sự nhưng vẫn cố tình cự tuyệt.

Không biết Sở tiểu thư này ra sao mà lại dám nghênh ngang đến công ty tìm Hứa Tổng. Theo cô đoán, Sở Uyển Oánh không phải bạn gái của Hứa Gia Khải, hơn nữa bạn gái Hứa Tổng không có can đảm tới tìm. Nếu như chọc giận anh, để cho anh nổi giận thì sẽ bị vứt đi không thương tiếc, không bao giờ được siêu sinh.

“Làm phiền cô thông báo một tiếng, nếu Hứa tổng không muốn gặp, tôi sẽ đi ngay”- Cô mong sao đáp án của anh là như vậy.

“Hứa tổng đang họp không cho phép ai quấy rầy, hơn nữa bây giờ đang họp, dù là ai đi nữa cũng không tiếp. Tôi nghĩ cô hôm khác quay lại hẹn trước với Hứa Tổng”

“Nhưng hôm nay tôi buộc phải gặp Hứa Gia Khải, nếu như không gặp, tôi sơ…”- Uyển Oánh không dám nói tiếp, nếu không chủ động gặp chẳng biết anh sẽ dùng cách gì trừng phạt cô.

“Cô có chuyện rất quan trọng sao?”- Thư ký Chu quan sát bộ dạng nóng như lửa cũng Uyển Oánh xem ra là việc gấp, dù sao cô tôi cũng là bạn gái Hứa Tổng, dĩ nhiên sẽ không bị mắng vào thông báo một tiếng chắc không sao

.

Uyển Oánh gật đầu.

“Vậy cô ra kia chờ một lát, tôi vào thông báo với Hứa tổng, nhưng tôi không dám chắc Hứa Tổng có muốn gặp cô hay không~”

“Cám ơn cô”

Thư Ký chu đi tới phòng họp, gõ nhẹ cửa vào gặp Hứa Gia Khải.

“Hứa Tổng, có vị tiểu thư muốn gặp ngài”

“Ta đã nói bao nhiều lần rồi, khi đang họp ta không tiếp bất cứ ai, chẳng lẽ cô quên rồi sao?”- Hứa Gia Khải quay đầu lớn tiếng quát thư ký Chu.

“Vâng”- Thư Ký Chu nhẹ nhàng đáp trả, xoay người đi khỏi phòng

“Đợi một chút”- Hắn gọi thư ký Chu lại.- “Cô ấy tên gì, nói cô ấy hẹn trước ngày đi”

“Cô ấy họ Sở”

Uyển Oánh!! Hứa Gia Khải lập tức trở nên nghiêm nghị, cô rốt cuộc cũng đồng ý gặp anh, nếu như không phải anh ép buộc ra lệnh chắc chắn cô sẽ không bao giờ gặp hắn.

“Bảo cô ấy đến phòng làm việc của tôi”- Hứa Gia Khải quay sang thư ký Chu nói.

Sở tiểu thư rốt cuộc là người thế nào? Vì sao vừa nghe nói Hứa Tổng đã thay đổi nhanh như vậy. Hứa tổng một khi đã họp thì không bao giờ tiếp khách mà bây giờ lại đổi, càng làm cô kinh ngạc hơn là Hứa Tổng quyết định giải tán cuộc họp.

“Kế hoạch của các vị tạm thời dừng ở đây, ngày mai bàn tiếp. Tan họp.”

Nhiều người kinh ngạc quay lại nhìn nhau, không rõ Hứa Tổng vì sao vừa nghe tên Sở tiểu thư đã phá vỡ quy tắc. Vị tiểu thư này rốt cuộc là thần thánh phương nào, bất kể cô làm ai cũng không liên quan đến họ, cầm lấy văn kiện rời khỏi phòng họp.

Xem ra cô phải vài phần kính trọng với Sở tiểu thư, Hứa Tổng vì cô ấy mà phá vỡ nguyên tắc, như vậy là bạn gái của ngài ấy? Thư Ký Chu khẳng định lắc lắc đầu? Làm gì có ai nhìn thấy bạn gái mình bằng bộ mặt hung thần ác sát, vẻ mặt nghiêm nghị. Chỉ mong Sở Tiểu thư đừng làm cho sóng to gió lớn lại nổi lên, thư ký Chu âm thầm cầu nguyện.

Bước nhanh ra khỏi phòng họp, người nào cũng có thể nhìn thấy, bộ dạng Hứa Gia Khải giống như đang muốn ăn thịt người. Sở Tiểu thư à ~ cô nên lựa lời thông mình mà nói, đừng trêu chọc Hứa Tổng.

Hứa Gia Khải đẩy cửa phòng làm việc, đi tới gần Uyển Oánh, giọng nói âm trầm: “Đây là gì?”- Anh đem tờ giấy cô để lại vứt trước mặt cô.

“Anh gặp tôi chỉ để họi vấn đề này thôi sao”- Cô biết mình sắp phải đối mặt với cuồng phong bão tố.

“Anh biết em sẽ không chủ động đến gặp, nên đành phải ép buộc em quay về”

“Tôi không cho rằng việc gặp mày là cần thiết?”

“Em nói gì”- Gia Khải sắc mặt sa sầm, không vui hiện rõ trên mặt. “Em nói như vậy là sao?”- Mặt anh đưa tới gần cô, quan sát thật kỹ.

“Chẳng phải anh kiếm tôi tới đây để giải thích nguyên nhân bỏ đi sao?”

“Nói”- Bất kể là lí do gì, cũng đừng mơ tưởng.

“Chúng ta đã nói là trong vòng một tháng, bây giờ thời hạn một tháng đã đến, tôi cũng nên đi”

“Anh chưa từng nói quan hệ của chúng ta sẽ kéo dài trong một tháng”- Đây chẳng qua là do cô tự nguyện nói, anh không hứa hẹn gì cả.

Cô phải sớm biết anh không hề nói lý lẽ, càng không giữ lời, nghe tôii bên này lọt qua tôi kia, chỉ thích làm những gì mình muốn, thay đổi thất thường. Cô hít một hơi thật sâu, không muốn làm anh tức giận mà lại dùng thủ đoạn. Ở trước mặt Gia Khải, cô phải tỏ ra vững vàng tuyệt đối tỉnh táo nếu khong sẽ không thể đối phó với anh.

“Vậy anh muốn thế nào?”- Cô kìm giữ cơn giận của mình hỏi.

“Trở về!! Khi nào tới lúc, anh tự nhiên sẽ để em đi”

Rốt cuộc cô là gì? Trong mắt anh cô là gì? Vui thì giữ lại, không vui thì ném cô qua một bên. Anh đối với cô vừa ôn nhu vừa bá đạo, lại còn đùa bỡn nổi giận vô cớ với cô.

Anh tự cao tự đại. Hứa Gia Khải chí cao vô thượng, bị một nữ nhân vứt bỏ đối với anh là nhục nhã. Từ trước tới nay, chỉ có anh vứt bỏ nữ nhân chứ không điều ngược lại. Anh nhẫn nhịn chuyện cô không khuất phục, không mê luyến mình. Càng không nhận thua, nên muốn giữ cô lại, không buông tha.. cho dù anh không yêu cô đi nữa.

“Anh rốt cuộc muốn chứng minh cái gì chứ? Anh đã thắng không phải sao? Tôi đã khuất phục rất nhiều lần, một tháng cham chịu thỏa mãn ham muốn của anh, cho dù là tôi thiếu nợ, nhưng một tháng qua cũng đã trả xong”

“Một tháng? Em cho rằng chỉ vỏn vẹn một tháng mà trả xong tất cả nợ nần sao? Em đánh giá bản thân mình qua cao rồi đó, phải nhớ muốn trả hết nợ thì phải đợi đến khi anh chủ động buông tha em mới thôi”

“Hứa Gia Khải”- Cô trừng mắt nhìn anh, cô không nghĩ anh lại hèn hạ như thế. “Anh.. anh thật vô sỉ, hèn hẹ”

“Nếu biết anh vô sỉ, ban đầu em không nên trêu chọc anh, Hứa Gia Khải tôi không bỏ qua cho bất cứ ai, cho dù là có bỏ qua, nhưng riêng em thì không thể”

“Tại sao lại không thể? Anh vứt bỏ phụ nữ xung quanh như ném một bộ y phục, tôi cũng chỉ là một trong số đó, tại sao anh lại phải chà đạp tôi. Nếu là như vậy, sao không dùng chân đá tôi một phát”

Mỗi lần!! Mỗi lần hai người nói chuyện y như rằng anh lại tức giận.

“Nếu như em cho rằng anh đang chà đạp vũ nhục em thì được, tốt!! Anh chính là muốn em ở trước mặt anh mất đi tôn nghiêm, nhân cách. Muốn em mãi mãi cam tâm tình nguyện trầm mê, giống như những nữ nhân khác cầu xin anh. Khi em đã chân chính thuần phục dưới chân, lòng của em đã mãi mãi thuộc về anh, lúc đó anh sẽ thả em đi như em mong muốn”

“Anh đúng là được voi đòi tiên, anh muốn người còn muốn lòng. Trừ trái tim còn đầy đủ không sức mẻ, tôi không còn gì hết. Bên cạnh anh có mỹ nữ Như Vân lại không quan tâm. Nếu như quan tâm, anh nên kiếm một người mỹ lệ xuất chúng, ôn nhu, chứ không phải một người như tôi tướng mạo xấu xí, cả người không chút nữ tính”

“Em quên rằng nam nhân rất đặc biệt sao, càng chiếm không được càng muốn chiếm”

Đây chính là nguyên nhân không buông tha cô sao, cô đã khổ như thế lại còn trở thành chiến phẩm của anh.

“Nếu như cả đời tôi không phục, anh tính ở với tôi cả đời sao?”

Cả đời, chuyện này ai biết được.

“Tôi không yêu anh, trước kia không, bây giờ không, tương lai cũng không! Cả đời cũng không yêu!!”- Ngữ khí của cô không hề kịch liệt nhưng không hề nhẹ nhàng.

“Em… chết tiệt”- Anh sải bước tới trước mặt cô, liều mạng nắm lấy vai cô, hai lông mày Uyển Oánh báu chặt, bắt cô đối mặt với anh. “Em có chủ tâm muốn chọc giận anh sao? Tốt, nếu đã vậy anh cả đời cũng không buông tha em”- Anh tuyên bố chắc chắn như đinh chém sắt.

“Trừ phi anh giam lỏng tôi, nếu không tôi sẽ không bao giờ ở bên cạnh anh”

Cô nói xong, liền thoát khỏi kiềm chế của anh, đi về phía cửa.

“Đứng lại”- Anh hô to.

Cô vờ như không nghe, mở cửa, rời khỏi phòng. Cô sẽ không nghe lời anh nữa, sẽ không để anh định đoạt nữa, càng không để anh muốn làm gì thì làm
Bình Luận (0)
Comment