Duyên Phận

Chương 5

Rời khỏi nhà, Uyển Oánh chỉ mang theo hành lý rất đơn giản.

Lần trước rời đi tưởng rằng hai người sẽ không bao giờ gặp lại. Nhưng lòng tham của hắn. Muốn người của nàng, muốn lòng của nàng. Nếu như đã mất tâm, nàng sẽ còn tan nát cõi lòng hơn nữa! Nàng cẩn thận che chắn nơi trái tim của mình, thân thể có thể cho hắn, nhưng tâm nàng không thể cho.

Một nam nhân như hắn làm sao có thể thật tâm yêu thương quý trọng nàng. Hắn muốn lòng của nàng nhưng lại không có ý định sẽ đối xử tốt với nó, lại còn không thật lòng.

Uyển Oánh ngẩng đầu nhìn về nơi xa, lúc này mới phát hiện Hứa Gia Khải đang đứng bên cạnh xe chờ nàng.

“Sao anh lại đến đây”- Nàng đi tới bên cạnh hắn.

“Sợ em sẽ ăn quịt”- Gương mặt tuấn lãng của Hứa Gia Khải nở nụ cười thật tươi, tâm tình của hắn rất tốt. Hắn mở cửa xe cho nàng, sau đó đi vòng lại lên xe bắt đầu khởi động máy.

“Anh sẽ cho phép tôi ăn quịt sao?”

“Chính vì không, nên anh sẽ đến đón em, nếu em dám đối ý, anh có thể bắt em về”

“Một nữ nhân thông minh thì nên cách xa anh ra, không yêu thì càng tốt”

Hắn cười cười, không có ý định cùng nàng so đo, nếu như còn không hiểu ý định của nàng, hóa ra hắn rất ngu sao.

“Em luôn ỷ mình thông minh phải không? Nếu như em thông minh hơn thì sẽ cố gắng níu chặt anh không buông, mà không phải vội vàng buông anh ra”

“Vậy anh nói cho tôi biết đi làm cách nào để thoát khỏi anh”

“Anh không có ý định buông tha em lúc này, em đừng mơ tưởng sẽ rời đi”- Hắn lạnh lùng nói một tiếng.

Hắn nên đối xử với nàng ra sao, làm cách nào mới khiến nàng rời bỏ hắn? Hắn sống đã gần 30 năm, gặp không ít phụ nữ, học được rất nhiều cách khiến nữ nhân yêu hắn. Tại sao chỉ riêng nàng là hắn không thể có được? Tùy tiện kiếm bất cứ phụ nữ nào thì rất dễ dàng, nhưng hắn lại phải tìm cách lấy lòng Uyển Oánh. Ớ trước mặt nữ nhân, hắn chưa từng thất bại, cũng không cần tranh thủ sự quan tâm của các nàng, các nàng tự nguyện dâng hiến cho hắn.

Chết tiệt. Chỉ có Sở Uyển Oánh là ngoại lệ, nếu như không có được lòng của nàng, hắn cũng quyết tâm giữ nàng không buông.

Về đến nhà, hắn đã không kiềm chế được ôm lấy nàng.

“Em hận anh phải không?”- Nàng đứng đó, kháng cự, oán hận chán ghét hắn. Hắn biết suy nghĩ trong nàng, nhưng càng như thế hắn càng bất chấp thủ đoạn, mạnh mẽ đoạt lấy, dùng cách của một nam nhân hèn hạ.

Nàng không sung sướng, hắn cũng biết, nhưng lại không cách nào buông tay. Hắn đối với nàng đã mê luyến đến chết đi sống lại, không đơn thuần chỉ là cơ thể, mà còn thứ gì đó khác hắn cũng không biết.



Hận!! Thật sự hận sao? Nếu như hận hắn, sao lại năm lần bảy lượt khuất phục.

Nàng đem mặt mình vùi vào trong lòng ngực hắn, hai tay không tự chủ ôm lấy lồng ngực của hắn. Thân thể to lớn tráng kiện, cái ôm rất dịu dàng của hắn khiến lòng nàng rung động. Đừng đối xử với nàng dịu dàng như vậy, như vậy chỉ khiến nàng thêm đề phòng. Nàng tình nguyện để hắn trút giận, hét to, mắng chửi nàng, đó mới là hắn!

“Nếu như hận anh, anh có để tôi đi không?”- Nàng chôn mình trong lòng hắn mà hỏi. Nếu như hận có thể đổi lấy tự do, thật tốt biết bao!! Chỉ cần không phải bắt nàng “yêu” là được,

Hắn hít một hơi thật sâu, thương tiếc mà chua xót nâng mặt nàng lên, đôi mắt tối tăm sâu thẳm chăm chú nhìn nàng.

“Yêu anh đi, Uyển Oánh”- hắn ở bên tai nàng thì thầm, giọng nói yêu thương chạm vào từng lớp da thịt.

Nàng không xinh đẹp nhất, nhưng đặc biệt nhất, ôm nàng vào lòng khiến người ta cảm thấy ấm áp. Nữ nhân này không dùng bất cứ cách gì lại thu hút được ánh mắt tâm tư của hắn, càng lâu hắn càng không bỏ được. Hắn giống như bị trúng tà, di chuyển xuống cổ, nghĩ cũng kỳ lạ, hắn muốn gạt bỏ mọi thứ, nhưng lại muốn cò lòng lẫn người của nàng.

Lòng tham của nam nhân thật nguy hiểm.

Thương hắn? Nàng không thể! Yêu loại nam nhân này, nàng sẽ bị thương tích đầy mình, tan nát cõi lòng, kết quả bi thảm. Biết rõ điều này nên nàng sẽ không dễ dàng giao tâm của mình ra, nếu yêu nam nhân này nàng sẽ không bao giờ đứng dậy nổi.

Đã đồng ý làm tình nhân, bán đứng thân thể của mình, lại còn yêu khách của mình là đã không tuân thủ đạo đức nghề nghiệp. Nàng còn có tư cách yêu hắn sao? Nàng đối với hắn không phải là duy nhất, nếu đã là như thế thì đừng đánh mất tôn nghiêm của bản thân. Thân thể bản thân đã không giữ lại được, tâm lại để mặc hắn cướp lấy sao.

Bất kể ra sao? Nàng yêu hay không yêu, chỉ cần người của nàng nhu thuận ở bên cạnh hắn, hắn đã hài lòng.

Thu phục lòng của nàng, chặng đường còn xa lắm.

“alo”

“Alo”- Uyển Oánh nhẹ nhàng trả lời một tiếng, nàng tại sao lại gọi điện? Chẳng lẽ chỉ muốn chứng minh suy nghĩ của mình, hy vọng hắn sẽ không giống như nàng nghĩ đang cùng nữ nhân khác ở quán bar đang ăn mừng vui vẻ.

“Cô là ai, có chuyện gì sao?”- Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho nàng biết nữ nhân vừa gọi điện thoại không hề bình thường. Văn Văn lập tức cảnh giác. Chẳng lẽ Gia Khải có bạn gái mới, hèn gì lâu như vậy hắn chưa từng hẹn nàng

“Hứa Gia khải có đó không?”- Uyển Oánh vờ hỏi mặc dù sự thật đã bày ra trước mắt.

“Anh ấy đang tắm, nếu cô có việc lát hồi hãy gọi lại”

Biết rõ hắn đang cùng nữ nhân vui vẻ, tại sao lại còn gọi điện thoại? Chẳng lẽ nàng muốn nhắc hắn, trong căn hộ nàng đang một mình chờ đợi hắn.

Uyển Oánh cúp điện thoại.

Trong lòng dâng lên niềm chua xót, khổ sở. Tại sao? Vì hắn sao? Hay là nàng đối với hắn đã bắt đầu yêu, bắt đầu say mê, ghen tỵ với nữ nhân khác?

Hứa Gia khải khi nào về nàng cũng không biết.

Sợ đánh thức nàng dậy, Gia Khải lén lút đến bên cạnh, ngón tay nhẹ nhàng vén mái tóc đang phủ trên mặt nàng. Tiểu nữ nhân này thật kì lạ có thể khiến hắn yêu thương nàng bằng cả tấm lòng, bả qua những tất cả nữ nhân. Từ khi biết nàng, tất cả nữ nhân trong mắt hắn đều trở nên nhỏ bé không đáng kể, hắn đối với đám phụ nữ đó cũng mất đi hứng thú.

Vươn cánh tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, gương mặt áp vào một bên vai thơm. Uyển Oánh nửa tỉnh nửa mơ quay lại, cảm giác được Hứa Gia khải ở bên cạnh. Hắn về rồi sao? Hắn lúc này đang nằm ôm nữ nhân khác trong lòng không phải nàng.

“Anh khiến em thức giấc sao”- Giọng nói vừa đủ nghe đánh thức nàng dậy

“Sao.. sao anh lại về đây?”- hắn không phải đang cùng Văn Văn ăn mừng chiến thắng sao

“CÔng việc đã xong thì về thôi”- Gia Khải nói- “Cũng có đến quán bar uống mừng vài ly, nên bây giờ mới về.

Hắn lúc nào cũng đem nữ nhân lên giường trở thành công việc sao? Chẳng lẽ lên giường cũng nữ nhân chỉ là phép xã giao? Công và tư hắn không phân biệt được sao?

“Ta có đến quán bar để ăn mừng, anh lúc đó đang bận việc sao”- Hắn trù tính quả thật không sai. Sau khi xử lý xong công việc , thuận đường gặp lão bằng hữu cũ giúp hắn giải quyết vớt việc này nọ.,ghé qua quán bar ăn mừng Không trách được Văn Văn lại khẩn trương như thế, sợ đến trễ sẽ chọc giận hắn.

“Em đến đó tìm anh sao?”- Gia Khải trìu mến ôm nàng thật chặt, torng lòng vui mừng không dứt.

“Không phải như vậy”

“Không phải đến tìm anh, tại sao lại đến đó”- Trừ lý do nàng hắn không nghĩ nàng sẽ tới quán var.

“Một lần anh cho Văn Văn bao nhiêu hầu bao”- Nàng lấy tờ 50 ngàn ra. “Đây là tất cả tiền ta kiếm được”

“Em thiếu tiền sao?”- Gia Khải nhìn tờ tiền trong tay nàng, dâng lên một cổ tức giận.

“Thân là tình nhân của anh, sao có thể thiếu tiền”- Nàng cười nhạo nói, cười sự thông minh hay không biết nên gọi là ngu xuẩn của hắn.

“Em là bạn gái của anh, không phải tình nhân”

“Bạn gái hay tình nhân có gì khác nhau, không phải chỉ cần anh gọi một tiếng thì tới, muốn làm gì thì làm, không cần nữa thì đá văng đi.”

“Trong mắt em, anh chỉ là kẻ lang thang không biết kiềm chế, làm xằng làm bậy, là một công tử đào hoa phải không? Em thậm chí còn khinh thường vì cùng anh làm chuyện này, nên những thứ anh cho em, em không hề đeo”- Hắn tức giận rời đi, ném tất cả quà hắn cho nàng xuống đất, mọi thứ văng tung tóe. Những dây chuyền trân châu đáng giá, các loại trang sức đeo tay, vòng tay nàng so với tờ 50 ngàn còn đáng giá hơn nhiều. “Chính vì thế, cho dù anh mua cái gì để lấy lòng em, em cũng chẳng thèm ngó tới”

Nếu như nàng biết hắn, hắn sẽ không bao giờ mua quà cho nữ nhân huống chi là quả để lấy lòng, Văn Văn cùng Kỳ Kỳ chỉ là lấy tiền của hắn mà mua. Chết tiệt! Hắn đối với nàng tốt như vậy, nàng lại không hiểu, đổi lại là nữ nhân khác, đã sớm đối với hắn mà toàn tâm toàn ý .

“Đồ anh cho tôi, khiến tôi không chịu nổi cảm giác bản thân mình chỉ là loại nữ nhân hạ tiện, loại tình nhân bán đứng thân thể mình đòi hỏi nam nhân.”

“Em…”- Hắn bước thật dài đến trước nàng, đè nàng xuống giường, nổi giận hôn lên môi nàng. “Em là nữ nhân ngu xuẩn không biết phân biệt thiệt hơn. Anh mua quà chỉ đế lấy lòng em, muốn em vui vẻ”

“Nếu muốn để cho tôi vui…”

Hắn chặn miệng nàng lại, không để nàng nói nữa.

“Em còn dám nói, anh sẽ không tha cho em”
Bình Luận (0)
Comment