Chuyển ngữ: Tiểu Đinh (Nhi Trà)
Theo đường mòn quanh co đi thẳng lên, ở giữa sườn núi có những tảng đá kì dị, sơn môn của phái Thiên Cực Kiếm Tông cách đó không xa có một con đường nhỏ.
Bình thường các đệ tử đều sẽ phải quét dọn sạch sẽ con đường chính, ngay cả những khe đá đều được dọn dẹp không có chút rêu mọc, hơn thế nữa xung quanh đây đều có linh khí tỏa ra, đi trên con đường này cho dù có tu vi thấp đi chăng nữa cũng cảm nhận được chút tiên khí mong manh như ảo giác.
Còn trên con đường nhỏ kia xung quanh mọc lên cỏ dại xum xuê, bình thường cũng không được dọn dẹp, đương nhiên người đi trên con đường này cũng ít hơn.
Đứng ở tảng đá kì dị có thể nhìn thấy động tĩnh của sơn môn, cũng có thể thấy con đường chính nhộn nhịp, càng nhìn rõ được phong cảnh hùng vĩ của Thiên Cực Kiếm Tông phái.
Tuy nhiên, con đường chính của tông môn có vài điều lưu ý, các đệ tử cần phải dùng linh lực của mình mới có thể hoạt động bình thường, tu vi càng cao thì yêu cầu linh lực cần nhiều, như thế cũng là một phương pháp tu hành. Đương nhiên cũng chỉ có vài đệ tử muốn vượt rào, thi thoảng lại đi ngang qua con đường mòn nhỏ kia.
Hôm nay có hai môn đồ vì tranh thủ đến tụ họp của các đệ tử mà chọn con đường mòn nhỏ này, chạy thiệt mạng, sau đó thì bị một người mặc huyết y đứng trên tảng đá dọa đến té ngửa.
Thiên a! Gặp quỷ rồi!
Hai tiểu đệ tử nhất thời hoảng loạn, rốt cuộc nhỉn thấy huyết y nữ tử đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, nữ tử đó không sợ ánh mặt trời và còn có bóng đen, thì mới xác nhận được nữ tử trước mặt là người không phải quỷ, hai tiểu đệ tử thả lỏng bản thân, thở phào nhẹ nhõm.
Một trong hai tiểu đệ tử tinh mắt kéo tay người còn lại, ra hiệu cho đồng môn mình nhìn kỹ, thấp giọng nói: "...Đây là người đến từ Hàm Dương Phong..."
Tiểu đệ tử kia liền ngây người.
Người của Đỉnh Hàm Dương, trong Thiên Kiếm phái, có thể nói là không ai không biết.
Đỉnh Hàm Dương Tần Thời Vũ - con gái duy nhất của chủ nhân Đỉnh Hàm Dương, lớn lên hư hỏng, tài cán không cao, tính tình ngang tàng, suốt ngày không lo tu luyện mà thay vào đó là truy đuổi mỹ nam. Dựa vào bản thân là con gái độc nhất mà lộng quyền, trong tay luôn có tài nguyên tu luyện, theo sau là một đám tiểu đệ nịnh nọt, ở tông môn diêu võ dương oai, ức hiếp cả nam lẫn nữ.
Vừa nghĩ tới bộ dạng Tần Thời Vũ bắt nạt thì hai tiểu đệ mi thanh mục tú kia run rẫy nắm lấy cổ áo, bất giác trao đổi ánh mắt.
Làm thế nào đây?
Nên chào hỏi không?
Hay là giả vờ không nhìn thấy?
...
Hai tiểu đệ tử kia mặc dù không lên tiếng nhưng động tĩnh lại không hề nhỏ, Tần Thời Vũ sớm đã phát hiện ra hai người họ, chỉ là lười để ý, lại không nghĩ rằng hai tiểu đệ tử cứ như vậy liền run rẫy, con mắt đầy sợ hãi nhìn nàng, bản thân thì hốt hoảng như sắp bị cướp sắc.
Cho dù Tần Thời Vũ không biết đọc suy nghĩ thì qua ánh mắt của bọn họ cũng biết bọn họ hốt hoảng sợ cái gì, nàng bất lực xoa xoa cái trán sưng tấy của mình, xuyên qua lâu như vậy, nàng đã nhìn thấy rất nhiều đôi mắt tương tự, xem ra mọi người sợ rằng nàng sẽ trở thành một con sói đói, và ngay lập tức lao vào ăn thịt họ.
Thật ra nguyên thân này là kẻ yêu cái đẹp, hơn nữa vì cái đẹp mà đã làm rất nhiều chuyện khiến người khác khó hiểu, cũng có thể là nguyên thân không phải tướng mạo nào cũng đều yêu thích-----mà đa số mọi người có lòng tin với nhan sắc của mình nên liền cho nàng là kẻ đói bụng ăn quàng.
Nguyên thân trừ việc khiến người khác chán ghét thì cũng không có làm chuyện gì thương thiên hại lý.
Hai tiểu sư đệ thấy Tần Thời Vũ không có phản ứng liền trao đổi ánh mắt, vội vàng hành lễ rồi nhanh chóng bỏ chạy. Bộ dạng chạy trốn kia giống như Tần Thời Vũ nàng làm gì khó dễ mà không thể cự tuyệt?
Hai tiểu sư đệ vừa chạy vừa nói về nàng:
"Thật ra thì Tần sư tỷ có dáng dấp rất xinh đẹp."
"Ngốc, ngươi đừng vì nhan sắc của nàng mà bị lừa, ngươi quên Hạ sư huynh kia sao?"
"Nhưng mà..."
"Đừng có nhưng mà, ta còn nghe nói, sau cái lần nàng bị thương tỉnh lại, đầu óc không được bình thường, trước kia theo đuổi Hạ sư huynh hận không thể buông tay, bây giờ ngược lại bám lấy Đại sư huynh không buông tha, ai biết đầu óc nàng ấy có bị gì không, coi chừng sẽ xuống tay với các sư huynh đệ khác!"
"Thiên a..."
Tần Thời Vũ: nàng đều nghe được.
Cho nên nàng chính vì thế mà bị hại?
Một tháng trước Tần Thời Vũ chuyển kiếp đến thế giới này, lúc ấy giống như là bị sét đánh ngang người, cả người đều mông lung, đối mặt với con yêu thú miệng to như chậu máu thế kia, nàng liền theo bản năng ôm lấy bắp đùi của vị đại hiệp kia, sau đó liền sợ hãi mà ngất xỉu.
Tỉnh lại lần nữa, thì đã trở về Thiên Cực Kiếm Tông, đem mớ ký ức lộn xộn sắp xếp lại, Tần Thời Vũ liền ngây dại.
Nàng đã trúng vận cứt chó gì mà xuyên vào cuốn tiểu thuyết có nhiều tình tiết máu chó thế này? Mà hơn hết Tần Thời Vũ chỉ là nữ phụ pháo hôi để làm nổi bật cho nữ chính, chỉ vì giúp đỡ nam chính Hạ Hoài Trì có dung nhan tuyệt sắc mà dẫn đến cái chết, nhan sắc có sức chí mạng đến thế sao?
Đúng là chết người, bởi vì theo đúng nguyên tác ghi lại, một tháng trước nguyên thân Tần Thời Vũ bị thương ngoài ý muốn, lại bị nam nữ chính liên thủ hợp tác vứt bỏ, bị ma tu bắt đi, liền chết thảm?
Sau đó "nàng" bị thương, nàng liền chuyển kiếp xuyên qua?
Vì thế mà vô tình ôm lấy bắp đùi của Đại sư huynh mà nhặt lại được cái mạng nhỏ.
Thiên Cực Kiếm Tông Đại sư huynh Chử Kiêu, trời sinh có cốt cách luyện kiếm, thực lực mạnh mẽ, là một truyền kì của tông môn. Ngay cả nam chủ Hạ Hoài Trì cũng sùng bái, là mục tiêu mà Hạ Hoài Trì làm mục tiêu theo đuổi cả đời.
Nhưng nếu một người như vậy còn sống, chắc chắn Hạ Hoài Trì sẽ không thể trở thành tiêu điểm của tác phẩm, vì vậy dưới bàn tay của tác giả, Chử Kiêu đã dùng cơ thể của mình để phong ấn ác quỷ và hy sinh bản thân vì thế giới.
Khi Tần Thời Vũ đọc đến đây thì không hiểu, không có biện pháp nào giải quyết nào hay sao? Tại sao nhất định phải lựa chọn hi sinh? Chẳng lẽ vì Hạ Hoài Trì là nam chủ mà Chử Kiêu phải chết?
Tần Thời Vũ đã qua cái tuổi dậy thì đã lâu nên nàng chỉ ảo não và nằm ra bàn, cũng không có ý kiến hay bàn luận gì về tình tiết trong tiểu thuyết, nàng cũng căn bản không đọc hết tiểu thuyết, tại sao nàng lại xuyên vào chứ?
Hơn nữa khi nghĩ đến cuộc đời của Chử Kiêu, Tần Thời Vũ cảm nhận ngực đau, trừ tức giận ra dĩ nhiên cũng có chút đau lòng. Rõ ràng không làm điều gì xấu xa, cũng cố gắng tu luyện thì tại sao Chử Kiêu lại không được sống cơ chứ?
Tần Thời Vũ phồng má nhìn nam tử sơn môn đi lên, dáng vẻ như gió thoảng trăng sáng, cùng mặc một bộ y phục như bao đệ tử khác nhưng mặc trên người y lại có nét tao nhã đến kì lạ.
Mái tóc đen được buộc lên tỉ mỉ, ngay cả ngọc quan trên đầu cũng nghiêm chỉnh.
Tần Thời Vũ nháy mắt xúc động, muốn thay đổi kiểu tóc của y, ít nhất nhìn không được gọn gàng như vậy, hoặc là len lén lấy ra một vài sợi tóc.
"Đại sư huynh!"
Tần Thời Vũ đang ngồi thẩn thờ trên tảng đá, dường như đột nhiên được truyền sinh khí, toàn thân tỏa ra ánh sáng rực rỡ kinh ngạc, mặc y phục màu đỏ như lửa, quấn lấy thân hình mảnh mai kia, nàng bật dậy, nhảy xuống.
Chử Kiêu: ...