Chuyển ngữ: Tiểu Đinh (Nhi Trà)
"Đại sư huynh! Huynh đã trở về!"
Tần Thời Vũ loạng choạng dừng lại trước mặt Chử Kiêu, trên mặt nở nụ cười thật tươi, tựa hồ không nhận ra bản thân suýt chút nữa đã té ngã---- dù sao thì nàng cũng không có kinh nghiệm trong giới tu chân, bước đi thôi cũng suýt ngã, bây giờ thì nhảy lên nhảy xuống, nhưng xem ra việc dùng kiếm bay thì cũng biết đôi chút, bỗng nàng có chút đau đầu.
Ánh mắt Chử Kiêu không thay đổi, nhìn Tần Thời Vũ vặn vẹo ổn định thân hình, yên lặng thu hồi cánh tay suýt nữa đưa ra, "Ân" một tiếng.
"Đại sư huynh cực khổ rồi! Đại sư huynh có khát không? Sư huynh có muốn uống nước không? Cái này muội vừa pha trà xong, đại sư huynh nếm thử chút nhé?"
Tiểu cô nương với gương mặt ửng hồng, trên tay cầm một ống trúc sáng bóng như ngọc, xuyên qua vách ống trong vắt, có thể thấy chất lỏng bên trong đang khẽ lắc lư.
Không hổ danh là Đại tiểu thư Đỉnh Hàm Dương, đồ vật dùng hằng ngày cũng không tầm thường, dùng Thanh Ngọc Linh Trúc làm bình đựng trà, Tần Thời Vũ híp mắt cười tủm tỉm, hoàn toàn không biết được trên tay mình là Thanh Ngọc Linh Trúc quý giá đến phỏng cả tay.
Chử Kiêu lặng lẽ nhận lấy ống trúc, cầm Thanh Ngọc Linh Trúc liền cảm nhận được sự mát mẻ ôn hòa từ nó, mộc linh khí từ đó mà tỏa ra.
"Đại sư huynh!" Thấy Chử Kiêu đứng đần ra, Tần Thời Vũ lên tiếng nói: "Muội đun với Huyền Tâm Tử và Trà Vân Tiêu, rất có ích cho việc bồi bổ linh mạch, nhưng vị sẽ đắng, nên muội thêm một chút mật ong ở núi Bạch Vân để trung hòa vị đắng, mùi của nó rất thơm đấy!"
Khi Chử Kiêu mở nắp ra, y ngửi thấy vị đắng đặc trưng của Huyền Tâm Tử và Trà Vân Tiêu, hòa quyện với vị ngọt của mật ong ở núi thần Bạch Vân cùng mùi hương thơm ngát của Thanh Ngọc Linh Trúc. Đúng là hương vị khó tả.
Chử Kiêu yên lặng nhìn Tần Thời Vũ, y có nên nói với tiểu sư muội trước mặt rằng pha trà cũng là bộ môn cần có tay nghề không?
Mặc dù Chử Kiêu không có biểu hiện gì, ánh mắt cũng không có dao động, nhưng Tần Thời Vũ cũng nhìn ra được đại sư huynh có vẻ không thích: "Đại sư huynh không thích uống trà sao! Đại sư huynh thích ăn hoa quả không? Hay đại sư huynh thích uống rượu?..."
Tần Thời Vũ vươn tay muốn lấy lại ống trúc, Chử Kiêu không thích uống, đương nhiên không thể để y ủy khuất được.
Chử Kiêu hơi giơ cổ tay lên, ống trúc đã kề sát miệng, hành động biểu hiện không phải không thích.
Tần Thời Vũ mỉm cười cong cong đôi mắt hạnh, ánh mắt nàng tựa như ánh sao cơ hồ muốn thoát ra ngoài. Muốn đối tốt với ai đó, nhất định phải bắt đầu từ sở thích của y. Chử Kiêu người này nhìn qua không biết y thích cái gì, ghét cái gì, hỉ nộ ái ố cũng không biểu hiện ra ngoài, Tần Thời Vũ là một người thẳng tính, cũng không cùng Chử Kiêu vòng vo tam quốc, cứ như thế mà hỏi trực tiếp.
Chử Kiêu uống mấy ngụm, ngay cả chân mày cũng không nhíu.
Tần Thời Vũ rất chắc chắn Chử Kiêu không thích mùi vị này. Nhưng Chử Kiêu không nói, nàng sẽ không vạch trần, bởi vì đây là một Chử Kiêu ôn nhu cẩn thận, đương nhiên nàng phải bảo hộ vô điều kiện. Thế thì lần tới nàng sẽ không chuẩn bị trà, có thể thử một ít nước trái cây, hoặc là vài cân rượu?
Tần Thời Vũ lắc đầu một hồi, hai mắt Chử Kiêu nhìn qua giữa hai hàng lông mày của nàng, cuối cùng im lặng.
Có thể thấy, tu luyện của Tần Thời Vũ rất tốt, vết thương trước đó đã lành, ánh mắt linh động, thần thức ổn định, linh lực lưu chuyển thông suốt, ngoại trừ thân pháp của nàng thê thảm không nỡ nhìn, còn lại đều rất bình thường.
Nhìn không ra tại sao những đệ tử khác bàn luận nàng bị đả kích lớn, hơn nữa đầu óc bị tổn thương, sau khi tỉnh lại thì như kẻ điên.
Chử Kiêu rất chắc chắn mặc dù lúc đó Tần Thời Vũ bị thương nhưng y đã kịp thời tới cứu, nàng cũng không bị thương nặng, cũng không thương tổn đến đầu óc. Có lẽ là trong mắt đám đệ tử kia, Tần Thời Vũ đột nhiên từ bỏ Hạ Hoài Trì, nhưng mặt dày mày dạn bám dính lấy y, thế nên gọi là kẻ điên?
“Đại sư huynh đang tới Chấp Sự Đường giao nhiệm vụ sao? Lần này sẽ ở trên núi bao lâu nha? Sẽ không phải là muốn tiếp tục nhận nhiệm vụ rồi đi ra ngoài? Sao đại sư huynh không nghỉ ngơi một thời gian? Dạo gần đây, muội rất chăm chỉ học vẽ phù chú, còn muốn thỉnh giáo đại sư huynh vài điều!..."
Đúng là Chử Kiêu về Chấp Sự Đường để giao nhiệm vụ, lần này xuống núi không tới nửa tháng, cũng chỉ là vài nhiệm vụ đơn giản, Tần Thời Vũ cũng không cần phải lo lắng đến thế.
Chử Kiêu đi trước, Tần Thời Vũ đi theo sau, vừa đi vừa nhảy, ríu ra ríu rít, giống như một chú mèo con sau khi phơi nắng, ánh mắt lười biếng, nhưng hành động rất nhanh nhẹn, mỗi bước chân đều sẽ nhảy lên từng bậc thang, bước từng bước một, nhẹ nhàng mà nhảy. Ánh mắt Chử Kiêu lưu lại trên đôi chân Tần Thời Vũ một lát, biết nàng nhất thời sẽ không ngã xuống, liền lẳng lặng nhìn đi chỗ khác.
Chử Kiêu không về một mình, nhiều khi các đệ tử khác gặp phải một số việc phiền phức, họ sẽ đi tìm Chử Kiêu cùng nhau làm nhiệm vụ, vì nếu Chử Kiêu dẫn dắt và ra tay giúp đỡ, các đệ tử cảm thấy an tâm hơn.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, các đệ tử vui vẻ trở về, bọn họ đang bàn bạc giao nhiệm vụ xong thì xuống thị trấn dưới núi đi dạo và nghỉ ngơi. Kết quả là vừa đến sơn môn, Tần Thời Vũ từ trên trời rơi xuống, đầu tiên là lấy đi sự chú ý của Chử Kiêu, sau đó đem Chử Kiêu đi mất.
Tính tình Chử Kiêu lãnh đạm, không giao tiếp với người khác cũng không sao, bỏ đi như thế này là chuyện bình thường.
Nhưng Tần Thời Vũ từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn người khác, trong suốt thời gian đó, trong mắt nàng chỉ có hình bóng của Chử Kiêu, những người khác không tồn tại, cũng không thèm vuốt mặt bọn họ.
Nghĩ lại, nàng thậm chí còn không nhìn thấy ai khác ngay cả khi Hạ Hoài Trì đứng trong đám người.
Có thể thấy Tần Thời Vũ không nhìn thấy y (Hạ Hoài Trì), giống như những ngày trước nàng theo đuổi Hạ Hoài Trì đều là ảo giác của mọi người. Giờ phút này, trong mắt nàng không còn bóng dáng của Hạ Hoài Trì nữa, cũng chỉ có Đại sư huynh Chử Kiêu khiến nàng vui vẻ.
Nhìn thấy Chử Kiêu và Tần Thời Vũ đi xa, một đệ tử quen thân với Hạ Hoài Trì liền cất giọng trêu đùa: "Hạ sư huynh, Tần Thời Vũ này uống nhầm thuốc hay sao? Thường ngày thấy huynh đều sẽ bám lấy, hận không thể bên nhau suốt kiếp? Hôm nay đã nghĩ thông suốt hay là huynh đã làm gì khiến nàng ấy bỏ rơi huynh vậy?"
Lời nói vẫn còn trên môi, Hạ Hoài Trì cầm lấy bao kiếm để bên cạnh đe dọa: “Bớt nói hươu nói vượn.” Y liếc nhìn Tần Thời Vũ đã đi xa, thân hình đỏ rực hết sức nổi bật trên con đường trắng xóa.
Bị Tần Thời Vũ ngó lơ, xác thật trong lòng y có chút xa lạ, nhưng nhiều hơn đó là bình yên. Thân phận Tần Thời Vũ có chút đặc thù, không nên đắc tội, thời điểm bị nàng dây dưa, y cũng đã nói rõ ràng nhưng tiểu cô nương kia điên cuồng cố chấp, cảm thấy y không quen thuộc với mình nên tỏ ra xa cách----- nhưng trong lòng y đã có ý trung nhân, đối với Tần Thời Vũ liền không có tình cảm gì.
Đệ tử kia thay đổi tư thế, vẫn cười hì hì nói: "Huynh cho rằng Tần Thời Vũ não có bị hư hay không chứ? Lúc trước bám theo huynh, bây giờ thì lại theo đuổi đại sư huynh, ánh mắt kia cũng quá..."
"Nói năng cho cẩn trọng." Kiếm khí không nặng không nhẹ bay đến khuôn mặt của tên đệ tử kia, để lại vệt ửng hồng.
Đó chính là Chử Kiêu, là Thiên Cực Kiếm Tông Đại đệ tử, cũng là Đại sư huynh mà Hạ Hoài Trì sùng bái nhất, y không cho phép kẻ khác đem sư huynh ra làm trò đùa.
Tên đệ tử kia biết mình đã nói sai, liền ngậm miệng lại, lấy tay che đi cái trán bị ửng đỏ.
Hạ Hoài Trì nhíu mày một cái, lúc này mới xoay người rời đi.
Nhưng trong lòng y lại tự hỏi, với bản lĩnh và tính cách của Tần Thời Vũ, nàng có thể đối xử với Chử Kiêu như thế nào? Là vì thích hay là nhất thời nông nổi, sẽ xem đại sư huynh như bia đỡ đạn, như thế chứng mình điều gì chứ?
Nếu đúng là như vậy thì Tần Thời Vũ thật quá đáng.
Hạ Hoài Trì suy nghĩ, đi theo Chử Kiêu cùng Tần Thời Vũ, muốn tìm hiểu đến tột cùng là vì điều gì.