Edit + Beta: Tiểu Đinh (Nhi Trà)
Ngay cả chính Chử Kiêu cũng cho rằng Tần Thời Vũ sẽ theo mình đi tới Chấp Sự Đường, kết quả đi hết đường chính, Tần Thời Vũ dừng lại ở bậc thang cuối cùng, cười tươi nói: "Đại sư huynh cực khổ rồi! Muội không quấy rầy đại sư huynh nữa! Đại sư huynh nhớ giữ gìn sức khỏe!"
Sau đó, thuận tiện đưa bình ngọc nhỏ cho Chử Kiêu rồi sau đó xoay người chạy đi.
Nếu không phải bộ dáng vừa rồi của Tần Thời Vũ vui vẻ ở bên cạnh y, Chử Kiêu cho rằng nàng vì gặp y mà sợ chạy trốn đến mất dạng. Mà thứ nhét vào trong tay y, nắp bình vừa mở ra, tỏa mùi hương thảo dược chính là Hồi Nguyên Đan thượng phẩm.
Một đệ tử tông môn đi tới thấy thứ trong tay Chử Kiêu, ánh mắt sáng lên nói: "Đúng là Đại tiểu thư đỉnh Hàm Dương, ra tay thật hào phóng, Hồi Nguyên Đan chỉ là đan dược sơ cấp, tuy nhiên Hồi Nguyên Đan thượng phẩm có thể sánh bằng đan dược trung cấp. Chỉ là đan dược trung cấp này đối với đại sư huynh mà nói như là muối bỏ biển, căn bản không có tác dụng gì, không bằng..."
Không bằng cái gì----đương nhiên không cần nói hết cũng biết ý người kia, các đệ tử khác ở đây cũng hiểu, đối với lời tiểu đệ tử kia mà nói cũng bày tỏ sự tán thành.
Thậm chí còn có đệ tử nửa vui nửa đùa nửa ác ý mà nói: "Cũng không hẳn, đại tiểu thư kia không phải đầu óc có vấn đề hay sao, mặc dù trước kia đầu óc của nàng cũng không được bình thường là mấy, nhưng cũng nói không chừng đầu óc đại tiểu thư chỉ có một mẩu, làm vài chuyện ngoài dự đoán của mọi người, nhìn qua cũng rất bình thường, vật này ai biết có an toàn không, ngươi còn dám ăn?"
Đệ tử kia nói: "Dám chứ! Tại sao lại không dám! Đại sư huynh, huynh cho đệ, đệ liền ăn!" Hắn cười hắc hắc nói: "Vậy đại sư huynh, thứ này cho đệ đi, được không?" Vừa dứt lời, hắn tự nhiên đưa tay ra, giống như là chuyện thường tình của mọi người từng làm.
Dù gì thì đại sư huynh cũng không cần dùng, thay vì vậy thì cho bọn hắn còn có ích hơn, cứ như thế sớm đã trở thành thói quen lấy đồ từ đại sư huynh của bọn họ.
Mà hơn nữa đại sư huynh cũng sẽ không cự tuyệt.
Chử Kiêu khẽ nhúc nhích ngón tay, còn chưa kịp nhúc nhích, liền nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh màu đỏ trở lại, mang theo hương thơm của Trà Vân Tiêu và Huyền Tâm Tử cùng với Thanh Ngọc Linh Trúc xuất hiện ở trước mặt Chử Kiêu, đột nhiên ngăn cách y và đệ tử đó một khoảng cách, dùng thân thể nhỏ nhắn che chắn bảo vệ Chử Kiêu ở phía sau.
"Cho cái đầu ngươi ấy!" Tần Thời Vũ một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mặt đối phương, sau lại cảm thấy làm như vậy sẽ khiến ngón tay mình ủy khuất liền thu tay về, để bên hông: "Các ngươi không có mặt mũi hay sao? Đó là đồ mà ta cho đại sư huynh, các người mặt mày dày thật, vô liêm sĩ mà đưa tay đòi lấy à? Đại sư huynh không chấp nhặt các ngươi nên các ngươi được voi đòi tiên đúng không? Các ngươi cho rằng đưa cho các ngươi vài món đồ thì sau này phải cung phụng các ngươi hay sao? Nhìn ngươi thật đắc ý?..."
Tiểu cô nương miệng nhỏ nhưng thật lợi hại, cái miệng nhỏ không ngừng nói làm cho người ta ngơ ngác, ngay cả Chử Kiêu đang được Tần Thời Vũ bảo vệ cũng ngây người không chút biểu cảm.
Dưới sự oanh tạc của Tần Thời Vũ, khí lực của đệ tử kia đã héo rũ nhưng hắn ngoan cố chống cự: "Đại, đại sư huynh, huynh ấy không phải không cự tuyệt sao ... mà..."
"Cho nên các ngươi có thể khi dễ người thành thật sao?" Nói tới đây, Tần Thời Vũ càng giận hơn.
Chử Kiêu: Ai là người thành thật?
Đó cũng là chuyện khiến cho người khác bực mình, chính là Chử Kiêu đối với các sư huynh đệ tông môn không khước từ mọi yêu cầu, mỗi lần đi ra ngoài làm nhiệm vụ, gặp phải thứ gì, đều để cho các đệ tử kia chọn trước, ngay cả thứ y cầm trong tay cũng có thể bị người khác lấy cớ mà cầm đi. Có vài người da mặt mỏng, ngoài miệng nói là mượn nhưng đến bây giờ có thấy trả đâu. Cũng có vài đệ tử như vị trước mặt này, ưỡn ngực trực tiếp đưa tay cướp lấy.
Trên thực tế, ở một góc nhìn nào đó, đây quả thực là biểu hiện sống hòa thuận và tình huynh đệ giữa bọn họ, sống hòa thuận nên không được tranh đoạt nhưng đây không thể là lí do mà bọn họ trấn lột Chử Kiêu được.
Nếu thật sự muốn hòa thuận vậy thì phải có qua có lại, không thể để Chử Kiêu cứ cho đi mà không nhận lại! Y là ngốc nghếch nên không ngại nhưng cũng không thể để bọn hắn có thể khi dễ đến y.
"Luôn duỗi tay hỏi đại sư huynh cái này cái kia, ngươi đã cho đại sư huynh cái gì? Ngươi đã từng đưa đại sư huynh uống một ngụm nước hay một viên đan dược, có từng quan tâm đến đại sư huynh khi huynh ấy bị thương hay không, có phải hay không đại sư huynh cũng rất mệt mỏi sau khi làm nhiệm vụ?..."
Bọn họ á khẩu không trả lời được.
Bọn họ chỉ cho rằng Chử Kiêu sư huynh thực lực cường hãn, lấy được những thứ này càng dễ, quả thực những thứ này đối với Chử Kiêu cũng không là gì, bọn họ cho rằng Chử Kiêu dễ nói chuyện, cứ thế bọn họ xem như là lẽ đương nhiên.
Về phần hồi báo. Có lẽ bọn họ đã nghĩ tới, cũng cảm thấy xấu hổ nhưng sau một thời gian, bọn họ phát hiện chính Chử Kiêu cũng không thèm để ý tới mà bọn họ nghĩ tới nên đưa cho Chử Kiêu thứ phải xứng đáng, tựa hồ mất nhiều hơn được, vì vậy mà bọn họ liền bỏ qua.
Đưa nước, đưa đan điền cho đại sư huynh, quan tâm đến thân thể đại sư huynh------Đại sư huynh mạnh như vậy nên căn bản bọn họ không chú ý đến điểm này. Hôm nay bị Tần Thời Vũ mắng cho một trận, bọn họ mới ý thức được hành vi không được đúng cho lắm.
Dạy dỗ đám đệ tử não tàn này xong, Tần Thời Vũ quay người lại, vẻ tức giận trên mặt đã được thay thế bằng một nụ cười tươi, trong mắt có tia sáng.
"Đại sư huynh, sau này huynh đừng bị dụ dỗ mà cho đi những thứ muội đưa huynh, được không? Thứ này không phải là Hồi Nguyên Đan thượng phẩm. Huynh xem, trên thân đan dược mơ hồ có thể nhìn thấy được đan văn, không sai biệt lắm thì chính xác nó là Hồi Nguyên Đan cực phẩm, huynh bây giờ dùng, là vừa lúc."
Đương nhiên đưa lễ phải tận tình và chính xác, trao đi như thế mới có ý nghĩa, mặc dù bây giờ nàng không rõ sở thích của Chử Kiêu lắm, cũng không thể trông cậy vào cái đám đệ tử chỉ muốn hút máu Chử Kiêu kia, nên nàng chỉ đành từng cái từng cái mà thử. Trước đó thì phải đưa những thứ Chử Kiêu vừa dùng đến.
Này chính là Hồi Nguyên Đan cực phẩm, chính tay nàng lục tung tìm kiếm, đối với Chử Kiêu lại là thời điểm thích hợp cần dùng, sao nàng có thể xoay người rời đi để cho cái đám người này được cái tiện nghi cơ chứ?
Nàng đi không được bao xa liền thấy có điểm không ổn, liền quay lại thì thấy cảnh tượng như bây giờ, hơn nữa nàng thấy rõ ràng, ngón tay của Chử Kiêu khẽ động, xác thật muốn đưa đan dược cho những người này.
Nghĩ tới đây, Tần Thời Vũ nghiêng đầu trợn mắt nhìn đệ tử kia một cái, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Chử Kiêu, đáng thương lắp bắp nói: "Đại sư huynh, chẳng lẽ huynh chê sao?"
Đúng là cực phẩm, nhưng so với đan dược khác cũng chỉ là đan dược sơ cấp, Chử Kiêu không muốn cũng có thể giải thích được nhưng Tần Thời Vũ sẽ thuận thei sao?
Không, dĩ nhiên là không.
"Muội mới đưa đồ cho đại sư huynh, huynh lại ngay lập tức chuyển cho người khác, muội rất thương tâm a." Tần Thời Vũ ôm ngực, bộ dạng đa sầu đa cảm. "Cho nên sau này bất cứ thứ gì muội đưa, sư huynh đừng đưa cho người khác có được hay không?"
Chử Kiêu nhìn vào tia sáng trong đôi mắt trong trẻo kia, thấp giọng "Ân", cặp con người linh động kia nháy mắt liền phát ra tia sáng rực rỡ.
Y sâu kín lặp lại lần nữa: "Hảo."
------
Tần Thời Vũ: Đại sư huynh thật ngốc, suýt nữa là bị lừa, buồn.
Chử Kiêu: ....