Chuyển ngữ: Tiểu Đinh (Nhi Trà)
Chử Kiêu nói là làm, Tần Thời Vũ nhất thời xúc động thốt ra yêu cầu vô lý thế nhưng Chử Kiêu lại đáp ứng, nàng giật mình tự hỏi mình đã làm gì, lúc sau định thần lại liền ôm mặt chạy đi.
Để lại đoàn người trố mắt nhìn nhau, đối mặt với Chử Kiêu không biết nên nói gì, lời nói của Tần Thời Vũ vẫn còn văng vẳng bên tai khiến bọn họ hổ thẹn, tình cảnh lâm vào thế khó xử, đám đệ tử rối rít cáo từ rời đi.
Chử Kiêu nhìn bình đan dược trong tay, rơi vào trầm tư.
Chẳng qua chỉ là đan dược sơ cấp, cho dù có là thượng phẩm đi chăng nữa thì đối với y mà nói cũng không có mấy tác dụng. Nhưng đây là tâm ý của tiểu cô nương, nàng bảo hộ y và cho y một cảm giác khó tả.
Bên kia bộ dạng Tần Thời Vũ chạy một mạch về Hàm Dương Phong giống như có thú dữ đuổi theo nàng phía sau, để lại đám đệ tử Hàm Dương nhìn với ánh mắt khó hiểu, chạy đến viện của mình.
Bộ dạng mắng chửi vừa rồi của nàng có chút khó sử, nhưng rất sảng khoái! Tần Thời Vũ ôm mặt, trong mắt toàn tia đắc ý. Dẫu biết đám đệ tử kia sẽ bắt nạt Chử Kiêu, nhưng không ngờ khi nàng quay trở lại thì thấy một màn như thế, nàng chỉ có thể liều mạng mà xông tới.
Nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt Chử Kiêu nhìn mình, Tần Thời Vũ muốn hét lên: Rốt cuộc nàng đã làm cái gì a!
Sau một hồi la hét ở trong lòng, Tần Thời Vũ bình tâm lại, ngồi vào bàn đọc sách trước mặt, nghiêm túc vẽ phù chú. Nàng không có sở trường gì, đối với thế giới này thì hoàn toàn lạ lẫm, cho dù có tu vi là Trúc Cơ đi nữa nàng cũng không biết dùng, đối với linh lực khống chế cũng kém hơn so với các đệ tử đang ở tu vi Luyện Khí.
Chung quy cũng tại nàng không đọc hết cái gọi là "Cốt truyện", nàng không có trí nhớ của nguyên thân, dĩ nhiên tu pháp gì đó nàng cũng không biết tu luyện.
《Cơ Sở Phù Chú》 《 Đại Toàn Phù Chú Sơ Cấp》 《 Vẽ Phù Chú Sau Ba Ngày》, trước đó nàng đã đọc qua ba cuốn thư pháp này, hôm này ôn lại cảm thấy có hiệu quả rõ rệt. Lúc trước nàng nói với Chử Kiêu rằng nàng muốn học vẽ phù chú, đó không phải là nói chơi, năm đó nàng ra sức học tập cũng không hẳn đổ sông đổ bể.
Nguyên thân chính là người ba ngày đánh cá thì hết hai ngày phơi lưới, ở độ tuổi này mà có thể lên Trúc Cơ sơ kì, xem như cũng có tố chất, tuy nhiên tâm tư lại không màng đến chuyện tu luyện, cả ngày lẫn đêm đều truy đuổi nam sắc hưởng lạc, chính là truy đuổi các tiểu ca ca có dáng dấp dễ nhìn chạy loạn trên núi, sau cùng vì Hạ Hoài Trì mà làm không ít chuyện chọc cười cho thiên hạ.
*Ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới: ý chỉ tính lười biếng.
Tần Thời Vũ thở dài.
Vào thời điểm nguyên thân xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng có liên quan đến Đường chủ đỉnh Hàm Dương.
Phụ thân của nguyên thân là chủ nhân của đỉnh Hàm Dương Tần Minh, trưởng lão Thiên Cực Kiếm Tông, là người am hiểu nhiều về kiếm khí, dưới gối cũng chỉ có một nữ nhi duy nhất là Tần Thời Vũ, nên nàng được cưng chiều xem như trân bảo. Mà phần lớn các đệ tử Thiên Cực Kiếm Tông đều là kiếm tu, thời điểm đưa linh khí vào trường kiếm của mình đều sẽ tìm đến Đỉnh Hàm Dương để được chỉ điểm, vì vậy mà ít nhiều các đệ tử nể Hàm Dương đường chủ mà không thèm so đo với nàng. Trong khoảng thời gian này thì Tần Minh đang bế quan tu luyện nên đối với nguyên thân có chút nới lỏng.
Dưới Tần Minh có hai đệ tử thân truyền, cũng chính là sư huynh và sư tỷ của nguyên thân, đoạn thời gian trước đã ra ngoài tu luyện nhưng không biết đã gặp phải chuyện gì mà không có tin tức, thông qua hồn đăng mới biết bọn họ vẫn bình an.
Cũng chính vào lúc này, nàng bị những bằng hữu xúi bậy, muốn chứng minh bản thân cho Hạ Hoài Trì xem mà đi theo y ra ngoài làm nhiệm vụ dù chỉ đang ở tu vi Trúc Cơ sơ kì, sau đấy liền bị thương.
Chờ phụ thân của nguyên thân xuất quan, sư huynh sư tỷ trở về, thì nguyên thân đã bỏ mạng vào tay ma tu mất rồi. Sau đấy mới bắt đầu điều tra nguyên nhân tại sao nguyên thân lại xảy ra chuyện, cuối cùng không có kết quả, quy chụp lại số phận nàng thảm thương.
Cũng vì không có trí nhớ của nguyên thân nên nàng cũng không có phản bác những ngôn từ ác ý cho rằng đầu óc nàng không bình thường, mặc dù khi ấy không bị thương nhưng xác thật đầu nàng lúc đó không được ổn.
Hiện tại nàng thập phần lo lắng, đến khi phụ thân nguyên thân xuất quan, sư huynh sư tỷ trở về thì nàng giải thích như thế nào đây-----dùng quan điểm thế giới của nàng để giải thích, đoạt xác là việc làm không tha thứ được nha.
Lúc đó nàng sẽ chết thảm hơn nữa.
Tần Thời Vũ ảo não, cảm thấy đầu đau hơn.
Khi vừa mới tỉnh lại ở thế giới này, một giọng nói tự xưng là Thiên Đạo nói với nàng rằng: "Nàng chính là Tần Thời Vũ, Tần Thời Vũ chính là nàng", nói vậy để tránh nàng lo lắng. Nhưng càng nói càng khiến nàng lo lắng thêm.
Nàng có thể tránh mặt những người hầu đã chăm sóc "nàng" trước kia, có thể trốn những bằng hữu luôn đi theo "nàng" "diêu võ dương oai nịnh nọt" nhưng nàng không thể giải thích rằng "nàng" đã không còn nữa rồi.
Hay giả vờ bị mất trí nhớ? Không phải là không thể nhỉ? Không phải những tiểu thuyết xuyên không kia đều dùng trò mất trí nhớ để tránh hỏi này hỏi nọ hay sao?
Tần Thời Vũ miên man suy nghĩ, bàn tay vẽ phù chú không dừng lại, từng đường nét rõ ràng hiện ra từng chút một mang theo linh lực, khi nét cuối cùng được nối từ đầu đến cuối, ánh sáng chói mắt phát ra từ lá phù, một tấm linh phù đã hoàn thành.
Hiện giờ nàng vẽ linh phù đã thập phần thuần thục, tuy là nàng mới học vẽ được mấy ngày cũng có thể tạo ra linh phù với tỉ lệ thành công 6/10, như thế cũng khiến nàng thỏa mãn.
Thứ không thể thiếu trên đỉnh Hàm Dương là tiền. Hàng năm, những linh khí mang dấu ấn Đỉnh Hàm Dương có thể gây náo loạn ở nhân gian, đặc biệt là những linh khí do Tần Minh chế tạo là vô giá. Hơn nữa Tần Minh có xuất thân Thiên Kiếm phái, tinh luyện kiếm linh rất tốt, nhiều kiếm tu tự hào vì nhờ được Tần Minh ra tay luyện kiếm khí giúp mình.
Vì vậy, phù lục và linh sa mà Tần Thời Vũ dùng để vẽ phú chú đều được gửi hết rương này đến rương khác đến phòng nàng, các đệ tử nhìn nàng với ánh mắt hỗn tạp vừa mừng vừa lo, dặn nàng không cần sợ thất bại, hết phù lục hay linh sa cứ gọi bọn hắn.
Tần Thời Vũ bắt đầu luyện tập với loại phù ngũ hành cơ bản như phù thủy linh, hỏa linh, dù thất bại thì cũng chỉ khiến nàng mặt đen như than, sau đó nàng tiếp tục vẽ linh phù, suýt chút nữa đem phòng mình thành bình địa.
Tóc Tần Thời Vũ mới được cắt tỉa vì cách đây mấy ngày tóc nàng đã bị cháy xém.
Phù chú sơ cấp cũng có phẩm hạng, khi phù văn được hoàn thành thì ánh sáng phát ra yếu hay mạnh đều nói lên thứ hạng của nó. Mà vừa rồi nàng có chút thất thần khi vẽ thế nhưng lại vẽ ra được phù chú thượng phẩm!
Cũng giống như đan dược thượng phẩm, mặc dù phù chú này hoàn thành có chút ngoài ý muốn nhưng khi so với phù chú nhị cấp thì cũng chỉ ngang bằng mà thôi.
Suy cho cùng phù chú sơ cấp cũng chỉ là bàn đạp, cứ cho thủy linh phù thượng phẩm đi chăng nữa thì căn bản chỉ biến chén nước nhỏ thành chén nước lớn mà thôi, ngay cả tam cấp phù chú cũng chỉ là cơ sở thấp của phù chú. Nếu muốn vẽ phù chú có linh lực thật sự, ít nhất phải là tứ cấp trở lên.
Trừ buổi sáng ngày hôm nay Tần Thời Vũ đến tảng đá kì dị ở sườn núi ra thì thời điểm khác nàng chỉ ở trong phòng mình, thỉnh thoảng ra ngoài hỏi thăm tình hình, còn lại thời gian nàng đều an tĩnh ở trong phòng hoặc đọc sách, vẽ phù chú, so với nguyên thân trước kia hẳn là khác biệt một trời một vực. Khó tránh khỏi mọi người nghĩ nàng đầu óc có vấn đề.
Chỉ tiếc không ai hoài nghi nàng bị "mất trí nhớ"
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tần Thời Vũ: Ta luôn cảm thấy có một ngày có thể tìm được một quyển sách gọi là 《 Ba Năm Tu Tiên Năm Năm Phi Thăng 》