Chuyển ngữ: Tiểu Đinh (Nhi Trà)
Ngón tay của Chử Kiêu hơi dừng lại, y nhận lấy sấp phù chú trong ánh mắt rối rắm của Tần Thời Vũ, "Đa tạ."
Tần Thời Vũ xấu hổ muốn độn thổ, dùng một tay nhanh chóng lấy dịch dung phù nhét lại trong túi, động tác nhanh đến mức Chử Kiêu còn chưa kịp phản ứng, cười cười nói: "Đại sư huynh không cần dùng lá phù này đâu, cái này chính muội mới là người cần a, ha ha ha...."
Một tràng cười xấu hổ dần dần biến mất khỏi ánh mắt im lặng của Chử Kiêu, Tần Thời Vũ luôn cảm thấy ánh mắt của Chử Kiêu vô cùng ngây thơ, “Đại sư huynh, thực xin lỗi...” Tần Thời Vũ đá vào hòn đá nhỏ dưới chân "Dạo gần đây muội cố gắng học vẽ phù chú, có lẽ không phài không có tác dụng, muội chỉ muốn để sư huynh xem qua...."
Mặc dù nàng không có khả năng trời phú nhưng bù lại nàng rất chăm chỉ.
Chử Kiêu nắm trong tay thủy linh phù, dòng nước trong veo chảy ra giữa các ngón tay, tốc độ kích hoạt rất có hiệu nghiệm, chứng minh tiểu cô nương đã toàn tâm toàn ý vẽ nên. Mặc dù phù chú cấp thấp nhưng rất có triển vọng.
“Tốt lắm.” Chử Kiêu thực sự cho rằng lá bùa này rất tốt, với năng lực của Tần Thời Vũ muốn vẽ được một lá bùa như vậy cũng không dễ dàng chút nào.
Theo như y biết------mặc dù không muốn để ý nhưng các loại tin đồn về Tần Thời Vũ vẫn cứ lởn vởn bên tai-----Tần Thời Vũ không phải người chăm chỉ, ngay cả bản thân đang ở tu vi trúc cơ cũng không biết đã phải dùng bao nhiêu đan dược và bảo vật để có được như ngày hôm nay.
Rốt cuộc cả ngày không thấy Tần Thời Vũ tu luyện nghiêm túc, chỉ thấy làm xằng làm bậy trong môn phái.
Nhưng bây giờ xem ra Tần Thời Vũ cũng có thiên phú, không vô dụng như mọi người đồn đãi. Chỉ là biểu hiện nhỏ "ta sợ khi ta nghiêm túc" của muội ấy, trông thật thú vị làm sao.
Chử Kiêu rũ mắt nhìn hơi nước tụ lại ở đầu ngón tay, dùng ngón tay đánh vào vách đá đối diện, để lại một lỗ nhỏ không dễ thấy. Sau đó ánh mắt lại rơi xuống trên mái tóc của Tần Thời Vũ, trên mặt nàng còn dính ít vụn đá, vừa rồi y phá tan tảng đá làm những mảnh vụn rơi xuống đỉnh đầu Tần Thời Vũ.
Khi Tần Thời Vũ vừa đặt chân đến Thanh Nhai cốc, Chử Kiêu đã biết đến sự tồn tại của nàng nhưng y lại không ngờ rằng đống đổ nát trên vách núi sẽ đột nhiên rơi xuống, Tần Thời Vũ cũng không có ý nghĩ tránh đi.
Này ý thức cũng quá kém đi.
Là đệ tử Thiên Cực Kiếm Tông cho dù thực lực yếu kém đi chăng nữa thì không có chuyện ngay cả năng lực tự vệ nửa điểm cũng không có. Nghĩ đến việc hôm qua Tần Thời Vũ từ lưng chừng núi chạy xuống, bộ pháp trông thật thê thảm không dám nhìn, cùng với hiểu biết của y về đệ tử Thiên Cực Kiếm Tông hoàn toàn không hợp.
Vì vậy Chử Kiêu tùy tiện lấy một cành cây gõ nhẹ vào vai Tần Thời Vũ, không đau nhưng có một loại áp lực khiến nàng không chống cự được, "Đứng tấn."
Tần Thời Vũ: Đứng, đứng tấn?
Nàng không biết tại sao lại xảy ra chuyện này, mục đích tới đây để xem tình hình Chử Kiêu như thế nào, có bị bắt nạt không, cuối cùng nàng bị Chử Kiêu ép đứng tấn ở Thanh Nhai cốc?
Hẳn là nàng còn chưa tỉnh ngủ hoặc là ngủ dậy sai tư thế, mới gặp phải tình trạng như vậy.
Sau khi đứng tấn với tư thế kỳ quái một hồi, Tần Thời Vũ toàn thân bắt đầu run lên, trải qua chuyện này thật sự quá đáng sợ, Chử Kiêu vẫn ở bên cạnh nói: "Khởi linh lực."
Chử Kiêu chưa bao giờ thấy tư thế đứng tấn nào như thế, sau khi dẫn khí vào trong cơ thể, tu sĩ còn có thể luyện thân, bình thường cũng không mất đi những tư thế tu luyện cơ bản này, ít nhất khi đứng tấn vẫn biết vận linh khí để giảm bớt trọng lượng của cơ thể cũng như dùng linh lực để mài dũa bản thân, đó cũng là một loại tu luyện.
Mà Tần Thời Vũ thế này tựa hồ hoàn toàn không biết vấn đề, ngây ngốc đứng tấn giống như một con chim cút nhỏ chán nản, vừa mới nói "Khởi linh lực", nàng sững sốt kích động.
Nàng nhanh chóng phản ứng tránh cho Chử Kiêu có cơ hội xuất thủ.
"Loại việc nhỏ này, muội có thể làm được, đại sư huynh không cần ra tay đâu." Tần Thời Vũ híp mắt cười nói.
Chử Kiêu yên lặng nhìn Tần Thời Vũ, thấy nàng vận khí, linh lực xem như dồi dào, kinh mạch thông suốt nhưng linh lực có vẻ không được lưu chuyển thông suốt, một chút cũng không thuần thục. Xem ra Tần Thời Vũ không có tu luyện như lời đồn đãi.
Nghĩ đến Tần Thời Vũ có năng lực như vậy nhưng không tu luyện, Chử Kiêu mang tâm tình nặng nề, nhíu mày một cái.
Tần Thời Vũ thấy được phản ứng của đại sư huynh, liền đưa tay lên thề: "Đại sư huynh chớ cau mày a! Muội biết lỗi rồi! Muội sẽ cố gắng hơn nữa!"
Chử Kiêu: Y có cau mày sao? Sao y không biết?
Tiểu cô nương vừa khôn khéo vừa nghe lời đứng tấn ở đấy, đôi mắt to linh hoạt, cũng không biết nàng ấy nghĩ cái gì trong đầu, linh lực lưu chuyển không thuần thục nhưng nửa điểm cũng không ngưng lại.
Điều đó đủ nói lên nàng rất nghiêm túc cố gắng tu luyện, chỉ là có chút không thuần thục.
Chử Kiêu không nói gì, tìm một nơi yên tĩnh ngồi thuyền và điều tức.
Tần Thời Vũ đứng tấn nửa ngày trời mới cảm thấy mình có chút ngu ngốc, mặc dù linh lực có chút cải thiện nhưng cái việc đứng tấn thật sự rất vô dụng, đặc biệt đứng tấn bên cạnh Chử Kiêu.
Nàng nhìn chằm chằm Chử Kiêu một lúc, chắc rằng cái con người này đã nhập định, Tần Thời Vũ ăn gan hùm mật gấu liền thôi đứng tấn, đến bên cạnh Chử Kiêu trêu chọc.
Càng đến gần nàng càng thấy rõ, đôi lông mày thanh tú của Chử Kiêu thật ra cũng không thua kém người khác. Có thể nói dáng vẻ này trong mắt nàng là hoàn mỹ nhưng là bởi vì trên mặt y xuất hiện vết bết đỏ, cho dù nó có được che đi chăng nữa cũng không thay đổi nhận thức của mọi người về y. Cộng với tính cách buồn tẻ và khiêm tốn của Chử Kiêu, điều này trở thành nền cho hào quang của nhân vật chính Hạ Hoài Trì.
Nhìn ở một góc độ khác, ánh sáng Chử Kiêu có được cũng sẽ bị hào quang của nhân vật chính Hạ Hoài Trì bao phủ nhưng mà nàng là một kẻ lập dị có thể nhìn thấy một Chử Kiêu chân thật nhất. Không biết trong mắt Chử Kiêu nàng và đám người không tốt có gì khác không.
"Tần sư muội." Chử Kiêu bị nhìn chòng chọc nửa ngày, không thể giả vờ không biết, y không kiềm chế được mở lời.
Tần Thời Vũ ôm mặt, nở nụ cười gượng gạo, "Ân" một tiếng.
"Có gì chỉ giáo."
"Không có ạ." Nàng đơn thuần chỉ là ngắm nhìn dung nhan trước mặt này thôi, không nhìn nhiều thì quả thật là có lỗi với bản thân.
Khi người bình thường gặp phải những vấn đề như vậy, họ sớm hiểu ý của Chử Kiêu nhưng Tần Thời Vũ cũng không phải là người bình thường, cho dù hiểu ý của Chử Kiêu nàng cũng không để ý đến. Nhưng nàng sợ nếu Chử Kiêu không vui, huynh ấy đem nàng ném ra ngoài cũng không có gì là khó.
Ài từ từ, khiến Chử Kiêu tức giận------- đột nhiên nàng tò mò không biết hình tượng vân đạm phong khinh của đại sư huynh nếu như tức giận sẽ như thế nào------cái ý nghĩ này quá nguy hiểm rồi, tạm thời đừng nghĩ tới nó nữa.
"Tần sư muội." Nhìn thấy tiểu cô nương trước mắt đang tự mình nói chuyện, thời gian trôi qua nhanh, Chử Kiêu đành nói: "Sắc trời đã tối."
Có thể khiến Chử Kiêu nói chuyện với mình đôi ba câu, Tần Thời Vũ cảm thấy mình cũng thật là trâu đi, vui vẻ nói: "Ai nha, mới đó đã trễ vậy rồi." Quả thật trời đã tối, lúc nàng tới còn sáng vậy mà bây giờ ánh chiều tà đã len lỏi. "Hôm nay đa tạ đại sư huynh đã chỉ giáo."
Đối với Chử Kiêu mà nói, căn bản không tính là chỉ giáo. Nhìn bóng lưng tung tăng rời đi của Tần Thời Vũ, y chẳng qua không rõ nàng lặn lội đến đây chỉ đưa những lá bùa thôi sao?
Kể từ ngày đó, ngoại trừ Tần Thời Vũ ra ngoài thu thập tin tức, nàng đều tới Thiên Nhai cốc, mặt dày tới ngắm Chử Kiêu, kết quả mỗi lần như vậy nàng đều bị Chử Kiêu nhìn chằm chằm và ép buộc nàng đứng tấn, cũng xem như là một trải nghiệm tuyệt vời đi.
Sau đó Tần Thời Vũ mới biết, cái tư thế của nàng thảm đến nỗi Chử Kiêu không muốn nhìn, mới dùng đến phương pháp này để chỉ điểm.
Ở đỉnh Hàm Dương, Hàm Dương chủ thì bế quan, hai đệ tử thân truyền ra ngoài chưa về, người ở đỉnh Hàm Dương không ai có thể quản Tần Thời Vũ cũng không ai muốn quản nàng, cho nên nàng tu luyện mà không tu luyện, trừ nàng tự giác ngộ ra thì không có ai chỉ điểm.
Đến nỗi mọi chuyện tiến triển đến mức mà Chử Kiêu không ngờ tới, đó là Tần Thời Vũ hỏi y bất cứ vấn đề gì gặp phải trong tu luyện, một số câu hỏi vi diệu khiến Chử Kiêu không biết bắt đầu từ đâu.
"Đại sư huynh, viêm bạo phù và linh bạo phù có gì khác nhau hay chỉ là phù văn của chúng, thời điểm dùng viêm bạo phù có thể khiến ngọn lửa cháy ở phạm vi lớn mà linh bạo phù chỉ có thể cháy ở phạm vi hẹp hơn, nếu như ta đem cả hai phù này chồng lên nhau thì không phải trực tiếp khiến cho ngọn lửa bùng mạnh lên sao..."
"Viêm bạo phù giống như có thể tạo ra được hiệu ứng như vậy nhưng muội cảm thấy nó còn yếu, hơn nữa nhìn phù văn của viêm bạo phụ có nét tương tự với đường văn, kích nổ có hiệu quả đấy nhưng so với linh bạo phù có sự khác nhau nhiều..."
"Chỉ là mỗi khi muội thử nó đều thất bại, linh lực hai phù chú này khi gặp nhau sẽ bài xích sau đó trực tiếp mà nổ tung...."
"..."
Đây chính là vấn đề hôm nay của Tần Thời Vũ, nhìn qua có lẽ nàng đã tắm trước khi gặp qua y, mái tóc vẫn còn ướt chẳng qua có vài sợi bị cháy và vài nơi bị y cắt xén hôm nọ khiến tóc nàng chổ cao chổ thấp.
Chử Kiêu không nói nên lời. Tiểu cô nương có chủ ý và suy nghĩ nhưng xem ra cái suy nghĩ này của nàng đang bị lệch đi, ngược lại khiến nàng lâm vào đường cùng.
Trong tay Chử Kiêu xuất hiện một nhánh cây nhỏ, nhẹ nhàng đánh vào ót Tần Thời Vũ: "Đặt nền cơ sở rồi nói sau."
"Hảo a." Tần Thời Vũ vui tươi hớn hở đáp lại.
Dĩ nhiên là nàng biết tầm quan trọng của việc đặt nền móng tốt. Khoảng thời gian này, mỗi lá bùa nàng vẽ đều là dụng tâm, không chỉ theo đuổi tỉ lệ thành công mà còn đuổi theo phẩm hạng của nó nữa. Hôm nay nàng đã có thể vẽ được phù chú nhị cấp nhưng tỷ lệ thành công vẫn là 60%.
Thời điểm nàng đưa cho Chử Kiêu phù chú nhị cấp, ánh mắt bình thản của Chử Kiêu xuất hiện tia kinh ngạc trong đó. Chỉ mới đây thôi, Tần Thời Vũ đã có thể vẽ ra phù chú nhị cấp, với thiên phú như vậy cho dù nhìn từ góc độ nào cũng có thể đè bẹp mọi người.
Nghĩ đến những tin đồn của Tần Thời Vũ mà y nghe được trước đây, Chử Kiêu có một loại cảm giác hận thiết bất thành cương*.
Hận thiết bất thành cương: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
Tần Thời Vũ không hề hay biết thái độ của Chử Kiêu đối với mình, nàng chỉ muốn đợi đến khi nàng đã quen các phù văn sơ cấp sau đó học cách hình thành, đặt nền móng tốt cho trận pháp và phù văn liền có thể thử luyện khí.
Luyện khí không chỉ đơn giản là chế tạo một món đồ. Trong lúc luyện chế linh khí, muốn có được công hiệu đặc thù của linh khí thì ngoài trừ dung hợp các loại đặc tính tư liệu còn phải kết hợp trận pháp và phù văn, thúc đẩy thuộc tính thiên phú của linh khí.
Tần Thời Vũ đang mong chờ ngày nàng tự mình tinh luyện linh khí và cảm giác mong đợi còn mạnh hơn việc nàng tự mình ngự kiếm.
Cho nên lúc Chử Kiêu dạy nàng ngự kiếm, Tần Thời Vũ không còn mặt mũi ôm gốc đại thụ bên cạnh, khóc lóc không buông tay, "Đại sư huynh, muội không học được không? Muội, muội sợ độ cao, muội cảm thấy muội không cần học ngự kiếm đâu, muội chạy cũng nhanh mà. Huynh thấy đấy, lúc chạy muội là giỏi nhất mà."
Trải qua thời gian tu luyện, đối với linh lực Tần Thời Vũ đã nắm chắc trong tay một cách thuần thục, vẽ phù chú thì không nói đến, nhấc chân lên chạy thôi cũng đã có tiến bộ, ít nhất thì không vì chạy quá nhanh mà vấp té cũng sẽ không nhảy từ cao xuống mà trọng tâm không vững.
Nhưng nó cũng có một giới hạn nhất định.
Thật sự Tần Thời Vũ có chứng sợ độ cao, nàng cũng không muốn học ngự kiếm, với năng lực của nàng cũng chỉ có thể bay như lướt ván, còn không bằng dùng hai chân mình cho nhanh.
"Hơn nữa đại sư huynh à, muội sợ những vũ khí sắc nhọn, đúng, chính là những vật sắc nhọn như lưỡi kiếm ấy, muội sợ. Muội luôn cảm thấy nó có thể đem muội chém ra từng mảnh. Cho nên việc ngự kiếm ấy, huynh tha cho muội đi."
Tần Thời Vũ mặt đầy thành khẩn, sợ lưỡi kiếm sắc bén là chuyện bình thường. Mọi khi nàng dùng dao gọt trái cây thôi cũng đã rất lo không biết lúc nào đó có cắt ngón tay mình không, vì thế ngự kiếm gì đó đó nàng không cần. Từ xa nhìn người khác ngự kiếm xem như tạm ổn, đến gần hơn một chút là không thể.
Nàng luôn có cái cảm giác cái đầu của mình sắp bị rớt xuống.
Lần đầu tiên đến Thiên Nhai cốc, nàng bị cắt đi mái tóc mái, cũng may Chử Kiêu động thủ nhanh không cho nàng cơ hội hét toáng lên, bằng không thì cái cảnh tượng đó cũng đẹp mắt lắm.
Chử Kiêu thoáng ngạc nhiên, y không nghĩ tới việc ở Thiên Cực Kiếm Tông này, nơi nơi đều là kiếm tu lại có người bảo rằng mình sợ kiếm, không dám dùng kiếm?
"Đại sư huynh, huynh xem như muội không cần kiếm, không cần làm một kiếm tu thì còn có những phương thức tu luyện khác mà. Con đường tu tiên rộng mở, cũng không nhất thiết trở thành một kiếm tu nha! Huynh nhìn phụ thân muội đi..." Lần đầu tiên nàng gọi một tiếng "phụ thân", bất chợt Tần Thời Vũ run lên, "Phụ thân muội là khí tu a! Muội muốn kế thừa y bát của phụ thân muội, trở thành một khí tu vĩ đại!"
Nói tới đây, Tần Thời Vũ xấu hổ cười một tiếng, lẩm bẩm: "Chờ muội trở thành một khí tu lợi hại, là có thể giúp đại sư huynh luyện chế bổn mạng kiếm rồi..."
Chử Kiêu: Nói thật thì y không có nghĩ xa đến vậy.
Thân là một kiếm tu, luyện chế bổn mạng kiếm là chuyện sớm muộn mà thôi nhưng bổn mạng kiếm không phải có sớm là tốt. Có được thiên tài địa bảo cũng không nhiều, rất nhiều linh khí sinh ra đã có thể tự quyết định nó ở trình độ nào trừ phi đằng sau nó có một kì ngộ khác, thiên tài địa bảo càng tăng thì càng mạnh, tuy nhiên không phải ai cũng có thể làm được.
Có mấy ai đang ở tu vi thấp mà kiếm được linh khí hoàn mỹ cùng nhau tu luyện?
Nói chung giai đoạn tốt nhất để luyện bổn mạng kiếm là giai đoạn kim đan kỳ, vào thời điểm luyện đan thành đồng thời đem bổn mạng linh khí chứa ở trong đan điền. Như thế khi ở kim đan kỳ, muốn luyện bổn mạng kiếm cần phải thu thập đầy đủ linh khí, điều đó hết sức quan trọng.
Chử Kiêu sớm đã lên kim đan kỳ, thậm chí còn là kim đan trung kì, bây giờ y vẫn chưa luyện bổn mạng kiếm. Người ngoài suy đoán y có ánh mắt cực cao, muốn luyện bổn mạng kiếm tinh xảo nhất nhưng vật dẫn không có nên mới trì trệ đến bây giờ.
Riêng Tần Thời Vũ thì nàng thấy Chử Kiêu là con người quá tốt đi, những cơ duyên và thiên tài địa bảo mà y có được đều chấp tay dâng lên cho người khác, thế nên không đủ vật dẫn để luyện chế bổn mạng kiếm.
Thân là vai phụ, Chử Kiêu bị cái hào quang của vai nam chủ áp chế, muốn tìm thiên tài địa bảo phù hợp cũng rất khó khăn.
Tần Thời Vũ nhìn chằm chằm Chử Kiêu, luôn cảm thấy đại sư huynh thật đáng thương.
Hạ Hoài Trì nói thật dễ nghe, nói cái gì là sùng bái đại sư huynh nhưng hắn đâu có nghĩ tới việc vì sao Chử Kiêu vẫn chưa có thể luyện được bổn mạng kiếm, cũng không nghĩ tới biện pháp gì để giúp đại sư huynh hay không. Thân là nam chủ, để Hạ Hoài Trì giúp Chử Kiêu cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
"Đại sư huynh, huynh cảm thấy Hạ Hoài Trì là người như thế nào a?" Tần Thời Vũ hỏi.
Chử Kiêu đối với các sư đệ đều thập phần chiếu cố, đối với Hạ Hoài Trì có tài năng xuất chúng này lại càng thêm chiếu cố, nghĩ đến thôi là biết y xem trọng hắn rồi.
Ngay cả bản thân Hạ Hoài Trì, trong nháy mắt cũng mong được nghe Chử Kiêu đánh giá về bản thân mình nhưng sau đó, Hạ Hoài Trì chỉ cảm thấy tức tối.
Vừa bắt đầu hắn chỉ lo Tần Thời Vũ đột nhiên dây dưa với đại sư huynh là điều không tốt, bởi vì trước đó nàng đối với hắn chính là dây dưa không dứt, đột nhiên dời mục tiêu, nghĩ thế nào cũng không đúng.
Hôm nay xem ra, Tần Thời Vũ quả nhiên rắp tâm thay đổi muốn từ đại sư huynh thăm dò tin tức của hắn từ y! Trước mặt thì Tần Thời Vũ giáo huấn đám đệ tử không biết điều khi dễ đại sư huynh, sau lưng nàng ta hành động như vậy thì khác gì khi dễ đại sư huynh cơ chứ? Đại sư huynh tâm hướng lương thiện làm sao thoát khỏi thủ đoạn của Tần Thời Vũ?
Hạ Hoài Trì tức giận, ở ngoài sơn cốc cất giọng nói: "Đại sư huynh, Hạ Hoài Trì xin cầu kiến, có quấy rầy tới đại sư huynh không?"
Miệng thì nói là quấy rầy nhưng không đợi Chử Kiêu đáp lại hắn đã lấy bội kiếm vọt vào nhưng tình hình bên trong Thanh Nhai cốc không giống như hắn nghĩ.
Tần Thời Vũ còn đang ôm lấy thân cây đại thụ, giống như nàng không phải là người hỏi Hạ Hoài Trì là người như thế nào, mặt đầy vô tội nhìn y, trong mắt có tia nghi hoặc.
Người này sao lại tới đây?