[Edit] Kiếm Tu Sư Huynh Lại Giả Nghèo

Chương 7 - Tần Thời Vũ Đầu Óc Không Tốt

Chuyển ngữ: Tiểu Đinh (Nhi Trà)

Hạ Hoài Trì khí thế hung hăng đi vào lại không nghĩ đến trước mắt sẽ có cảnh tượng như thế này, đặc biệt không khí giữa Tần Thời Vũ và Chử Kiêu rất hòa hợp, cùng với thứ hắn tưởng tượng, hoàn toàn khác xa.

Hạ Hoài Trì không hổ danh là nam chủ, phát hiện tình hình không như mình nghĩ liền điều chỉnh sắc mặt, cười như không cười nhìn Tần Thời Vũ còn ôm lấy cây đại thụ, chắp tay nói: "Không biết trong mắt Tần sư muội, Hạ mỗ là người như thế nào?"

Một câu hỏi trực tiếp chỉ ra rằng hắn đã nghe đoạn đối thoại giữa Tần Thời Vũ và Chử Kiêu, ý tứ rằng----- có cái gì thì hỏi hắn đi, đừng dùng đại sư huynh như lá chắn.

Tần Thời Vũ nhăn mặt không thiện cảm nhìn Hạ Hoài Trì, từ trên cây nhảy xuống, phủi phủi bụi, giọng điệu lạnh nhạt: "Câu hỏi hay đấy!" Tần Thời Vũ chỉ vào đôi mắt nàng, ánh mắt lanh lợi trong sáng: "Trong mắt Tần Thời Vũ ta không có chứa ngươi - Hạ Hoài Trì."

Hạ Hoài Trì bật cười, đối với sự khiêu khích của Tần Thời Vũ cũng chỉ nghĩ nàng ta đang đổi thủ đoạn nhằm lấy sự chú ý mà thôi, "Thật sự là trong mắt Tần sư muội không có Hạ mỗ? Vậy vì sao ngươi lại trước mắt đại sư huynh lại hỏi thăm về ta?"

"Không phải." Tần Thời Vũ quơ quơ ngón tay, "Ta không phải hỏi thăm về ngươi Hạ Hoài Trì, ta chỉ hỏi cái nhìn của đại sư huynh về ngươi thôi. Trong câu hỏi này, đại sư huynh mới là điểm chính, không phải ngươi, ngươi đừng tự mình đa tình."

Hạ Hoài Trì: Ta tự mình đa tình?

Cái gì gọi là tự mình đa tình------thì đó chính là Tần Thời Vũ------khi nào đến phiên hắn tự mình đa tình?

Tần Thời Vũ lùi ra mấy bước, kéo dài khoảng cách giữa nàng và hắn cho thấy lập trường của chính mình. "Ta ngược lại rất tò mò, Hạ Hoài Trì ngươi đã làm gì với đại sư huynh?"

Hạ Hoài Trì: ...

Hạ Hoài Trì tự nhận mình là người ngay thẳng, chưa làm chuyện gì có lỗi với đại sư huynh nhưng sau cái ngày chứng kiến Tần Thời Vũ truy hỏi. Hắn cũng có nghĩ qua việc đôi khi mình lơ đi việc làm của đám đệ tử là một sai lầm. Hắn nói mình ngưỡng mộ đại sư huynh, xem đại sư hynh là mục tiêu theo đuổi cả đời nhưng có mấy lần hắn đứng ra bảo vệ đại sư huynh.

Thấy ánh mắt thay đổi của Hạ Hoài Trì, Tần Thời Vũ ý vị thâm trường "Nha" một tiếng :"Hạ Hoài Trì ngươi đang tự trách cho nên bây giờ muốn bảo vệ đại sư huynh nhưng lại bắt ta khai đao à?"

Tính ra, trước khi Tần Thời Vũ chủ động tiếp cận Chử Kiêu, giữa hai người không có nói chuyện với nhau.

Đỉnh Hàm Dương có tiền, nguyên chủ lại rất kiêu ngạo dĩ nhiên với cái tính tình tẻ nhạc như Chử Kiêu, nguyên chủ không xem ra gì. Lại nói nguyên chủ xem trọng Hạ Hoài Trì cũng chỉ vì cái lớp da đẹp đẽ cho nên mới không phát hiện được một Chử Kiêu đầy xuất sắc.

Nghĩ tới đây, Tần Thời Vũ nhìn Hạ Hoài Trì một cách khinh thường.

Nhìn thấy vẻ khinh thường và ghê tởm không che giấu trong mắt Tần Thời Vũ, Hạ Hoài Trì cảm thấy một trận đau đầu kéo đến: Chẳng lẽ Tần Thời Vũ uống nhầm thuốc sao? Sau lần bị thương nặng vừa rồi, đám đệ tử truyền tai với nhau rằng Tần Thời Vũ bị thương ở đầu, tâm cũng không đặt ở hắn ta nữa?

"Gần đây Tần sư muội có mời đại phu tới chẩn mạch không?" Giọng điệu của Hạ Hoài Trì ám chỉ rằng Tần Thời Vũ chính là có bệnh.

Tần Thời Vũ chớp chớp mắt, ánh mắt lưu chuyển, đánh giá thế cục hiện giờ mình đang ở thế bất lợi.

Đầu tiên Hạ Hoài Trì đối với nàng đã có thành kiến mà nàng chả có tâm tư đi nghiên cứu suy nghĩ của hắn làm gì. Quan trọng là nàng không đánh lại Hạ Hoài Trì----- người này tỏa ra ánh hào quang của nam chủ, bản thân hắn cũng là một người có khả năng thiên bẩm từ nhỏ.

Hơn nữa hiện tại nàng và Chử Kiêu không quen thân với nhau, nếu có đánh nhau thật Chử Kiêu giúp ai thì không nói trước được!

Hừm, được rồi đại sư huynh là người tốt, nếu nàng và Hạ Hoài Trì đánh nhau thật, đương nhiên đại sư huynh giúp mình rồi bởi vì nàng quá yếu đi.

Chử Kiêu cùng Hạ Hoài Trì trơ mắt nhìn Tần Thời Vũ trong nháy mắt từ tức giận hóa hư không, "Đại sư huynh, muội làm phiền huynh rồi, muội sẽ quay lại sau." Nàng vẫy tay tạm biệt Chử Kiêu còn thuận tiện cho Hạ Hoài Trì cái ánh mắt sắc lẹm như dao, sau đó chạy mất hút chỉ để làn khói trắng.

Chử Kiêu và Hạ Hoài Trì trố mắt nhìn nhau.

Không khí đọng lại qua đi, Hạ Hoài Trì mới nhớ đến mục đích lần này của mình, liền nói: "Sư huynh, mấy ngày sau các đệ tử môn phái hẹn nhau đi Vô Hương Lâm rèn luyện, ngoài ra bên Chấp Sự Đường có nhiệm vụ đến xác nhận Thiên Vận Hoa sắp nở hoa, đại sư huynh sẽ đi cùng chứ?"

Thiên Vận Hoa, trăm năm nở hoa, trăm năm kết trái, kỳ danh tuy là hoa nhưng giá trị lớn nhất của nó chính là trăm năm kết quả một lần. Quả Thiên Vận Hoa chín và rụng ngay sau đó trong vòng một nén nhang, rơi xuống đất sẽ hòa tan trở thành chất nuôi dưỡng cho hoa kết quả vào trăm năm sau.

Quả Thiên Vận Hoa có hình dạng giống như pha lê trong suốt, đầy tinh túy. Nó thường được dùng trong luyện khí, đặc biệt là luyện chế bổn mạng kiếm, nó được sử dụng như một chất trợ dẫn để dung nạp các vật phẩm khác nhau. Thiên Vạn quả còn tồn tại thì tất cả các thiên tài địa bảo có xích mích đi chăng nữa cũng có thể dung hợp lại được.

Rừng Vô Tung nằm ngay bên trong Thiên Cực Kiếm Tông và Thiên Vận Hoa trong rừng Vô Tung cũng đã tồn tại hàng nghìn năm, Thiên Vận Hoa kết quả càng về sau thì khả năng dung hợp của nó càng có hiệu quả.

Đối với người chưa luyện bổn mạng kiếm như Chử Kiêu mà nói quả thật không nên bỏ qua. Ngay cả người đã có bổn mạng kiếm Hạ Hoài Trì cũng tự hỏi có nên thử vận may hay không.

Thiên Vận Hoa ở Thiên Cực Kiếm Tông từ xưa đã có linh tính, nó chưa bao giờ mọc một chổ trong cùng một quãng thời gian, gặp tình huống bất lợi nó liền nhổ gốc chạy đi mất. Chỉ cách ngày kết trái 3 ngày nó mới không chạy lung tung.

Hơn nữa, sau khi Thiên Vận quả trưởng thành, việc có lấy được nó hay không còn tùy thuộc vào tâm trạng của Thiên Vận Hoa----- thà nói rằng các đệ tử tranh nhau đoạt Thiên Vận quả còn hơn là nói chính nó chọn chủ nhân cho mình.

"Đi chứ!" Tần Thời Vũ quay lại ở cửa cốc, nhe rằng cười nói: "Đại sư huynh phải đi, ngày Thiên Vận Hoa kết quả, chắc chắn nó sẽ thuộc về đại sư huynh."

Còn phải xem đến nhân phẩm của Hạ Hoài Trì như thế nào, đến ngày kết quả không biết nó có ảnh hưởng bởi ánh hào quang của nhân vật chính không. Nếu nó chọn trúng Hạ Hoài Trì thì hắn cũng có thể nhường lại cho Chử Kiêu nha-------Hạ Hoài Trì muốn đối tốt với Chử Kiêu thì đây chính là cơ hội.

Chử Kiêu lặng lẽ nhìn chằm chằm Tần Thời Vũ, ánh mắt Hạ Hoài Trì cũng khác.

Tần Thời Vũ dè dặn đi tới táng cây lấy vò rượu: "Muội để quên đồ, hắc hắc."

Khi tới đây nàng có đem tới một vò rượu không biết ủ từ lúc nào cũng không biết mùi vị của nó, mục đích để Chử Kiêu thử một chút, dù sao thì đây cũng là phụ thân nàng ủ, khẳng định không phải là hàng rởm.

Đáng tiếc là Chử Kiêu từ chối, y không uống rượu.

Ánh mắt Hạ Hoài Trì nhìn chằm chằm, "Thần tiên túy?" Hắn nhìn hoa văn đặc trưng trên thân vò rượu, "Này là Thần tiên túy do Tần trưởng lão đích thân ủ sao?"

Từ trước tới nay chỉ nghe danh chưa trông thấy bao giờ, đây là một trong những đặc sản ở đỉnh Hàm Dương, chính tay Tần trưởng lão ủ "Thần tiên túy", cự nhiên lại có ngày xuất hiện trước mặt hắn lại còn ở trong tay của Tần Thời Vũ.

Tần Thời Vũ nghiêng đầu một cái, vẻ mặt thuần khiết vô tội: "Có muốn uống không?"

Theo bản năng Hạ Hoài Trừ muốn "Ừ" nhưng ngay sau đó phát hiện người trước mặt là Tần Thời Vũ, một chữ đến môi cũng nuốt về, biểu cảm khuôn mặt nhất thời vặn vẹo.

Tần Thời Vũ cười hì hì nói: "Có muốn cũng không cho ngươi! Cho dù nó có vỡ ta cũng không cho ngươi."

Nói xong liền chạy đi.

Hạ Hoài Trì: "..." Trong chớp mắt hắn không phân biệt được rốt cuộc trước kia Tần Thời Vũ đáng ghét hay hiện tại đáng ghét hơn.

---------

Về rừng Vô Tung, Tần Thời Vũ không chỉ muốn dụ Chử Kiêu đi, không cần chính nàng giựt dây, nàng cũng sẽ đi.

Vì vậy khi nghe được tin này, nàng chạy tới Chấp Sự Đường nhận nhiệm vụ, các đệ tử ở Chấp Sự Đường mặt giống như ăn trái khổ qua, không muốn đem cái nhiệm vụ này giao cho Tần Thời Vũ.

Ai mà không biết Đại tiểu thư đỉnh Hàm Dương lần đầu đến Chấp Sự Đường nhận nhiệm vụ, ra ngoài mất nửa cái mạng. Cũng may nhờ đại sư huynh Chử Kiêu nhặt về nửa cái mạng còn lại, không thì nửa cái mạng đó cũng không còn. Dù là như vậy cũng để lại hậu quả cực lớn, bây giờ nhìn lại đầu óc của Tần đại tiểu thư thật sự không ổn lắm.

Mà bọn hắn có thể làm được gì đây, người ta chính là Đại tiểu thư danh chính ngôn thuận đến để nhận nhiệm vụ, tu vi cũng ở trúc cơ, trong tay còn giữ minh bài đỉnh Hàm Dương, bọn hắn không thể từ chối được chỉ có thể cười méo mó, dè dặn hỏi:

"Tần sư tỷ, tỷ đi một mình thôi sao? Không có sư huynh sư tỷ nào đi cùng tỷ ư?" Vừa nói vừa nhìn sau lưng nàng, quả thật không thấy ai, "Rừng Vô Tung nguy hiểm trùng trùng, Tần sư tỷ đi đơn độc tương đối nguy hiểm..."

Nếu là đệ tử đã từng tiếp xúc với nguyên chủ, có lẽ bọn họ sẽ không nói chuyện với Tần Thời Vũ như vậy, bởi vì bọn họ biết tính tình của nguyên thân, không có bản lĩnh cũng không chịu được kích động, nói cho nàng biết nơi đó nguy hiểm không thể đi, ngược lại nàng ta lại càng muốn tới đó xem thử.

Mà Tần Thời Vũ khi biết đối phương có nhã ý nhắc nhở, nàng cũng chỉ cười cười nhận lấy ngọc bài làm nhiệm vụ, nói một tiếng "Đa tạ", còn hảo tâm giải thích một câu: "Ta không có đi một mình, ta với đại sư huynh đi với nhau! Ngươi yên tâm!"

Đệ tử trực ở Chấp Sự Đường mặt đầy khổ sở: Giải thích như vậy hắn càng không yên tâm.

Chẳng qua hắn có lo lắng một chút, sau khi nghe Tần Thời Vũ nói liền lo lắng cho đại sư huynh Chử Kiêu hơn.

Chử Kiêu cũng không ngờ nàng lại có chủ ý như vậy, thấy nàng giơ cao ngọc bài chạy đến sơn môn tụ họp mới biết nàng muốn đi theo tới rừng Vô Tung.

Hạ Hoài Trì đứng bên cạnh: Đúng như dự đoán của hắn!

Tần Thời Vũ không thấy Hạ Hoài Trì, giơ ngọc bài nhiệm vụ vọt tới trước mặt Chử Kiêu, mặt đầy sáng lạn: "Đại sư huynh, huynh chớ đuổi muội về nha! Muội sẽ không kéo chân sau đâu!"

Chử Kiêu còn chưa lên tiếng, Hạ Hoài Trì không nhịn được mở lời trước :"Ngươi muốn thế nào là không kéo chân sau? Đến lúc đó còn không muốn đại sư huynh đưa tay cứu giúp sao?" Lời nói này như có hàm ý ngoại trừ Chử Kiêu, không ai nguyện ý cứu nàng, à mà sự thật vốn là vậy mà nhưng nghe hết sức chói tai, "Ngươi có biết rừng Vô Tung nguy hiểm trùng trùng, vậy mà còn tùy ý làm bậy?"

Hành động như vậy so với đám đệ tử hút máu đại sư huynh kia có gì khác nhau?

"Lêu lêu, ai cần ngươi lo." Tần Thời Vũ hướng Hạ Hoài Trì làm mặt quỷ, "Ta cũng sẽ không kéo chân sau, đại sư huynh biết là được."

Nói xong liền chạy tới, núp sau lưng Chử Kiêu, không cho Hạ Hoài Trì có cơ hội nói nàng nữa.

Chử Kiêu biết mặc dù Tần Thời Vũ xác thật vẫn như cũ là phế vật nhưng khoảng thời gian này, nàng đã cố gắng học tập, y đều thấy được. Không phải lúc nào Tần Thời Vũ đến Thanh Nhai cốc để đưa tin, ngoài đó ra nàng đều ở đỉnh Hàm Dương chăm chỉ học tập, mỗi một lần nàng tới đều đem theo kết quả nàng học được, Chử Kiêu biết nàng có sự tiến bộ vượt bậc.

Trong vòng vài tháng có thể vẽ phù chú một cách thuần thục, 90% là phú chú sơ cấp, 60% là phù chú tam cấp, phần lớn đều là phù chú thượng phẩm, Chử Kiêu đều thấy.

Ngay ban đầu Chử Kiêu lúc nào cũng nhắc nhở Tần Thời Vũ về cách sử dụng linh lực, ngay cả bộ pháp cũng gà mờ, linh lực lưu chuyển không thông, tâm pháp thê thảm không muốn nhìn, chỉ được mỗi cái chạy là nhanh nhất.

Theo như Tần Thời Vũ nói thì: Không đánh lại thì nàng chạy nhanh là được.

Không thể đối phó với những tu sĩ cấp tu vi cao nhưng sinh tồn ở rừng Vô Tung thì không thành vấn đề.

Chử Kiêu vuốt cằm, đồng ý với lời giải thích của Tần Thời Vũ, phản ứng như vậy khiến Hạ Hoài Trì há hốc trợn mắt.

—— Đại sư huynh, nếu như bị bắt cóc uy hiếp, huynh nháy mắt với chúng ta a!

Bình Luận (0)
Comment