[Edit] Kiếm Tu Sư Huynh Lại Giả Nghèo

Chương 8 - Tần Thời Vũ Nhanh Mồm Dẻo Miệng

Chuyển ngữ: Tiểu Đinh (Nhi Trà)

Chử Kiêu phất phất tay, tỏ ý Hạ Hoài Trì không cần để ý, Hạ Hoài Trì không tình nguyện lui sang một bên.

Hạ Hoài Trì như thế làm cho Tần Thời Vũ thập phần ngạc nhiên, theo như nàng biết thì cho dù Hạ Hoài Trì có xem Chử Kiêu là hình tượng đi chăng nữa thì trong nguyên tác giữa hắn và Chử Kiêu không có nhiều va chạm với nhau.

Dĩ nhiên có nhiều thời điểm Chử Kiêu được mời đi làm nhiệm vụ như thế này, Hạ Hoài Trì cũng không nên thể hiện bộ dạng như thế.

Tần Thời Vũ: Chẳng lẽ Hạ Hoài Trì cũng xuyên qua?

"Đại sư huynh." Tần Thời Vũ đứng trước mặt Chử Kiêu, vẻ mặt khôn khéo, đưa hai tay đảm bảo: "Muội thật sự sẽ không kéo chân sau nha."

Nếu thật sự nàng kéo chân sau, nàng nhất định sẽ lập tức biến mất, đem chính mình lăn đi thật xa, tuyệt không để Chử Kiêu mất mặt.

Chử Kiêu "Ân" một tiếng, đối với lời nói của Tần Thời Vũ, y chắc như đinh đóng cột khiến cho nụ cười của nàng càng thêm rực rỡ, càng ngày càng chói sáng.

-----

Rừng Vô Tung cách Thiên Cực Kiếm Tông không xa nhưng theo lộ trình cũng mất một ngày đi đường, đây chính là cách tính đường đi của một trúc cơ ngự kiếm.

Bất kể mọi người có ôm tâm tư gì thì tất cả các đệ tử đều nhìn chăm chú vào Tần Thời Vũ. Bởi vì trước đây, Tần Thời Vũ là một trúc cơ nhưng không biết ngự kiếm, việc này ai cũng biết.

Hay là khoảng thời gian này nàng đã học được rồi?

Tần Thời Vũ: Học cái gì cũng được, nhưng ngự kiếm thì không thể.

Mỗi lần đệ tử Thiên Cực Kiếm Tông ngự kiếm đi ra ngoài, đây được xem như là một đạo kỳ quan, pháp y của các đệ tử chỉnh tề bay phấp phới trong gió, kiếm ý khí phách hiên ngang, đấy chính là phong thái của giới tu tiên.

Tần Thời Vũ không muốn mình là người lạc loài trong giới kiếm tu, nàng sợ độ cao rất nghiêm trọng, đó là sự thật, cho nên nàng không muốn khiêu khích giới hạn của bản thân.

Không phải có cách giải quyết khác hay sao?

"Ta không sao, ta sẽ chạy theo sau các ngươi, tuyệt đối không bị bỏ lại đâu!" Đang lúc đám đệ tử có cái nhìn soi mói, Tần Thời Vũ đứng một bên tỏ ý: "Đại sư huynh có thể làm chứng."

Nàng cũng không phải chưa nghĩ đến cái viễn cảnh mọi người đều ngự kiếm bay, còn nàng chỉ có thể chạy thục mạng trên mặt đất, khung cảnh thật thê thảm nhưng mà nàng không ngại.

Chử Kiêu biết Tần Thời Vũ có thiên phú trong việc tu luyện thân pháp, dẫu sao những ngày nàng chạy tới Thanh Nhai Cốc ngày càng nhanh, thậm chí có thể tránh được vài đòn tấn công của y, nhưng là cho tới bây giờ y cũng chưa từng nghĩ chuyện khi xuất môn, mọi người đều ngự kiếm phi hành còn một mình nàng chạy dưới mặt đấy.

Trước kia nàng làm thế nào để xuất môn? Từ đó tới giờ nàng đều sợ độ cao sao?

Các đệ tử trố mắt nhìn nhau nhưng chính bản thân cũng không có mấy ấn tượng.

Trong số các đệ tử có mặt ngày hôm nay, cũng có những người quen biết Tần Thời Vũ, thuộc thể loại "A dua, nịnh hót" để lấy đi những tài nguyên có trong tay nguyên chủ. Sau đấy Tần Thời Vũ xuyên qua liền đem đám người này đuổi sang một bên, nàng thật sự không hơi đâu đi đối phó với bọn họ, cũng chính bọn họ đã giật dây khiến nguyên chủ tùy ý làm bậy đi theo Hạ Hoài Trì làm nhiệm vụ rồi mất mạng. Sau sự cố, bọn người này trốn tránh trách nhiệm tất cả đều bỏ chạy không thấy bóng dáng, còn nàng lại ở đỉnh Hàm Dương dưỡng thương cũng không có gặp qua bọn họ nhưng khi nàng khá lên một chút, bọn họ lại kéo nhau tới thăm, tất cả đều bị nàng đuổi đi.

Còn một điều quan trọng hơn là nàng không có trí nhớ của nguyên chủ, nếu tiếp xúc sợ lộ ra chân tướng.

Vì thế liền lâm vào tình trạng như hiện giờ.

"Đại tiểu thư cự nhiên mà sợ độ cao a." Vẻ mặt Lâm Xảo đầy ngạc nhiên, lấy tay che miệng, giống như mình vừa nói ra điều gì đó khủng khiếp, còn chột dạ nhìn xung quanh, "Chưa từng nghe đại tiểu thư nói qua a!"

Hay cho cách gọi "Đại tiểu thư" làm cho Tần Thời Vũ cũng phải ê răng, chớp chớp mắt, nhìn thẳng vào Lâm Xảo, cất giọng nói: "Ngươi là nha hoàn nhà ai? Ta có sợ độ cao hay không cần phải nói cho ngươi nghe sao?"

Đừng nghĩ gọi nàng là "Đại tiểu thư" thì nàng sẽ cảm thấy bị châm chọc, nàng chính là Đại tiểu thư Hàm Dương Phong, nàng có quyền kiêu ngạo!

Editor: Chị đẹp chị có quyền, ok? :))))

Lâm Xảo mặt mày tái nhợt, ánh mắt ủy khuất hướng Tần Thời Vũ hành lễ, nhẹ giọng nói: "Đại tiểu thư đúng là quý nhân nên nhiều chuyện đã quên không thể nhớ đến những nhân vật nhỏ bé chúng ta, nhưng ta là Lâm Xảo cũng là đệ tử của Thiên Cực Kiếm Tông, không phải là nha hoàn của ai, Đại tiểu thư nói như vậy..."

Thật đúng là quá đáng.

Tần Thời Vũ cười: "Không phải ngươi kêu ta là Đại tiểu thư sao, ngữ khí làm vẻ ta đây, quả thật khiến ta nghĩ ngươi là nha hoàn của ai đấy! Đều là đệ tử của Thiên Cực Kiếm Tông, một tiếng sư muội sư tỷ không gọi, mở miệng ra chính là Đại tiểu thư, cũng đừng trách ta hiểu lầm nha!"

Lâm Xảo ngày càng ủy khuất bất lực, trong mắt đã ngập tràn nước mắt, tựa như chỉ chớp mắt thôi sẽ rơi xuống: "Tần sư tỷ sao lại nói ra những lời này, ban đầu không phải chính Tần sư tỷ nói mình là Đại tiểu thư độc nhất vô nhị của Hàm Dương Phong, mới để cho chúng ta gọi người là Đại tiểu thư sao..."

"Có vấn đề gì sao?" Tần Thời Vũ ôm cánh tay, vẻ mặt ranh ma: "Chẳng lẽ ta không phải là Đại tiểu thư độc nhất vô nhị của Hàm Dương Phong?"

Phong chủ Đỉnh Hàm Dương xem Tần Thời Vũ là khuê mật bảo bối, yêu thương nàng hết mực, gọi nàng là Đại tiểu thư độc nhất vô nhị của Hàm Dương Phong, không phải là không thể.

Lâm Xảo chỉ có thể khuất nhục mà phụ họa: "Tần sư tỷ đúng là Đại tiểu thư độc nhất vô nhị, nhưng chính là..."

"Nhưng mà cái gì? Không phải là do các ngươi hay sao? Để cho các ngươi gọi ta một tiếng Đại tiểu thư thì các ngươi thành thật mà gọi? Không có chính kiến, thật đúng xem mình là tiểu nha hoàn mà?"

Lâm Xảo: "Ngươi!"

Tần Thời Vũ hất cằm: "Ta cái gì mà ta?" Tần Thời Vũ mang dáng vẻ và giọng điệu ngông cuồng của Đại tiểu thư mà nói: "Học sủa tiếng chó, thì đừng trách chó ăn c mà chê khó ăn!"

Còn muốn cắn ngược lại chủ nhân!

Editor: Hay quá chị ơi, pha phản dame của nữ chính đúng là mặn mòi quá. :v

"Ai ya." Cảm giác quen thuộc bị nhánh cây gõ trên đầu, nhất thời Tần Thời Vũ thu lại khí chất ngông cuồng của Đại tiểu thư, ôm đầu ủy khuất đến đáng thương: "Đại sư huynh, huynh đánh muội làm gì?"

Khi tu luyện cùng với Chử Kiêu, y cũng thường lấy nhánh cây gõ lên đầu nàng, bất quá trước đó đều là nàng không chú tâm hoặc tu luyện sai cách. Nhưng vào giờ phút này, tại sao huynh ấy lại lấy nhánh cây gõ nàng cơ chứ, lực đạo kia chính là không khách khí mà gõ xuống.

Phải biết rằng trước kia, lực đạo y gõ không lớn, có thể cảm nhận được áp lực mà thôi, cũng không đau đớn. Lần này là gõ đầu nàng rất đau nha, chẳng lẽ vì nàng khi dễ đồng môn nên Chử Kiêu nhìn không nổi?

Đối diện chính là Lâm Xảo lã chã rơi nước mắt.

Tần Thời Vũ lầm bầm: "Rất đau đấy, gõ đến ngốc thì sao bây giờ?"

Chử Kiêu nghiêm túc tự hỏi chính mình, lực đạo y gõ có thể khiến nàng thành ngốc tử hay không----Tiếu sư muội này luôn biểu hiện rằng mình rất vụng về cũng lổ mãng, đơn giản chính là đầu óc không được bình thường, nhưng nàng quả thật rất thông minh và có cố gắng----gõ đến ngốc thì không tốt.

Nhưng cho dù là vậy, không thể bào chữa nàng dùng từ thô tục.

"Chú ý chọn lời."

Nhất thời Tần Thời Vũ biết được nguyên do Chử Kiêu thu thập nàng, vốn nàng ủy khuất vì Chử Kiêu bảo vệ Lâm Xảo liền lập tức tan biến, nụ cười trên mặt phá lệ nở rộ, "Nga" một tiếng nàng chạy đến bên Chử Kiêu, cẩn thận lấy lại nhánh cây trên tay của y---cũng không đại sư huynh làm như thế nào mà tùy thời cầm lấy nhánh cây mà gõ nàng.

"Đại sư huynh nói phải! Sau này muội nhất định chú ý đến lời nói!" Sau này nàng có mắng ai cũng không dùng từ thô tục.

Lâm Xảo xác thật ủy khuất. Nàng không thể phản bác những lời mà Tần Thời Vũ nói, chính các nàng cũng phải nịnh nọt Tần Thời Vũ, còn không phải trong tay Tần Thời Vũ có nhiều tài nguyên tu luyện hay sao, có thể cho các nàng chút ít lợi ích.

Thân là ngoại môn đệ tử* chỉ có thể từng bước từng bước mới được như ngày hôm nay, may mắn được chọn thành nội môn đệ tử*, các nàng không có xuất thân hiển hách cũng không có thiên phú như các đệ tử khác, các nàng cố gắng đến nhường nào, làm sao một Đại tiểu thư như Tần Thời Vũ có thể hiểu được.

*Ngoại môn đệ tử: chính là những đệ tử thu nhận ở ngoài.

Nội môn đệ tử: là đệ tử chính thức.*

Tất nhiên là Tần Thời Vũ cũng không thèm để ý tới, mọi người đều có quyền cầu sinh chi đạo, lúc trước các nàng như Lâm Xảo làm gì cũng không đáng trách, hổ bằng cẩu hữu thì cũng có giá trị của nó. Chính là Lâm Xảo các nàng không nên, biết trước lần đó ra ngoài làm nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm liền giựt dây thuyết phục nguyên chủ đi ra ngoài khiến nguyên thân gặp nạn, lại còn không quan tâm để ý. Cũng không mong các nàng bồi thường cho Tần Thời Vũ cái gì, thậm chí ngay cả cầu cứu các nàng cũng không nguyện ý giúp đỡ cho nguyên thân----

Cũng giống như những người khác, các nàng đều quên đi sự tồn tại Tần Thời Vũ, đến khi trưỡng lão Tần Minh phát hiện thì đã muộn.

Khi đó, các nàng đứng ở góc độ chính nghĩa, cho dù Tần trưởng lão có đau đớn khi mất đi nữ nhi thì các nàng lại liệt kê những tội trạng của nguyên thân, chỉ để chứng mình nguyên thân ác giả ác báo.

Không cùng chí hướng thì không thể hợp tác, Tần Thời Vũ không để tâm đến những loại người này, không phải vì nàng nhân từ chỉ là nàng không muốn vấy bẩn đôi tay của chính mình, cũng không muốn Chử Kiêu thấy khía cạnh khác của nàng.

Ở trong mắt Chử Kiêu, nàng hẳn là một tiểu sư muội khả ái nghe lời, ngoan ngoãn như nai tơ!

Quay lại vấn đề chính là Tần Thời Vũ phải làm thể nào để đuổi kịp các đệ tử ngự kiếm phi hành kia.

Giống như Lâm Xảo bị Tần Thời Vũ chuyển hướng, chính nàng quên đi lúc đầu tại sao nàng lại mở miệng, bất quá thấy Tần Thời Vũ nói dối không chớp mắt, muốn vạch trần sự thật Tần Thời Vũ sợ độ cao là giả. Bởi vì lần trước xuất hành, mặc dù Tần Thời Vũ không biết ngự kiếm phi hành nhưng cũng được các đệ tử khác mang theo cùng bay, khi đó nàng còn hưng phấn kêu to, làm gì có dáng vẻ gọi là sợ độ cao?

Nhưng là lúc này Lâm Xảo đã mất đi cơ hội nói ra, chỉ có thể núp sau lưng các đệ tử khác, ánh mắt phẫn nộ trợn mắt nhìn Tần Thời Vũ nhưng chỉ đổi lấy cái mặt giả quỷ của nàng.

Lâm Xảo: Sinh khí nhưng lại không dám ra tay.

Tần Thời Vũ ỷ mình là nữ nhi của Tần trưởng lão nên mới kiêu căng, ngang ngược như vậy, hôm nay còn thân thiết với đại sư huynh, không ai bì nổi.

Mà ở bên kia, Chử Kiêu thường dùng linh kiếm đã khéo léo treo lơ lững giữa không trung. Người mù còn nhìn ra, Chử Kiêu đích thân mang theo Tần Thời Vũ ngự kiếm.

Tần Thời Vũ nghe thấy giọng nói của Chử Kiêu vẫn nhẹ như vậy, vẫn giọng nói trầm thấp mà ít nói, áp lực quen thuộc khiến nàng không thể từ chối: "Nhắm mắt lại."

Tần Thời Vũ :"A!" Cứ xem như là không thấy gì nhưng nàng vẫn sợ nha.

Hơn nữa nhắm mắt lại thì tưởng tượng hình ảnh đang lơ lửng giữa trời cũng khủng khiếp không kém gì!

Khuôn mặt nhỏ nhắn Tần Thời Vũ bỗng chốc tái nhợt, khẩn trương duỗi ra hai ngón tay, “Vậy muội có thể nắm ống tay áo của đại sư huynh được không?” Giọng nói run run dường như sắp khóc.

Cuối cùng, Tần Thời Vũ thấy chết không sờn bị Chử Kiêu ném lên linh kiếm, lưng nàng cứng đờ như thanh kiếm, nhắm mắt lại, nắm lấy tay áo của Chử Kiêu, bởi vì dùng quá sức mà ngay cả đốt ngón tay cũng tái mét.

Vào thời điểm ngự hành, kiếm linh run lên gần như không thể nhận thấy, Tần Thời Vũ theo đó cũng run lên theo nó, sau đấy bất động cứng đờ.

Tiếp theo, nàng không cảm nhận được thanh âm của gió, không cảm nhận được mình đang bay, thậm chí nửa điểm mất trọng lực cũng không có, giống như bọn họ vẫn còn đứng trên mặt đất, nửa điểm kì lạ cũng không phát sinh.

Nhưng Tần Thời Vũ biết rằng Chử Kiêu sẽ không lừa nàng, chấn động vào lúc đó cùng với những thanh âm của các sư huynh đệ truyền tới, đã sớm chỉ rõ họ đã sớm phi hành.

Chỉ có thể giải thích rằng Chử Kiêu đang che chở cho nàng, nửa điểm cũng không làm nàng cảm thấy khó chịu.

Tần Thời Vũ nhắm mắt lại, kéo tay áo của Chử Kiêu, sau đó siết chặt tay.

Đại sư huynh là một người tốt!

---

Bình Luận (0)
Comment