Tốt và xấu cuối cùng chỉ là cát bụi
Có lẽ em choáng váng vì quá nhiều chuyện
Trái tim anh đã tê liệt chẳng còn đập được nữa
Nói gì cũng vô dụng, nói em vẫn sắp rời xa anh
Nói gì cũng vô dụng.
<Nói gì cũng vô dụng>
—Cảm xúc của Tô Diệc Mân.
————————-
Tô Diệc Mân ở bệnh viện chăm sóc Tưởng Nhã Đình, sức khỏe cô đã dần hồi phục. Vì vừa thay thận nên cô cần dùng thuốc chống thải ghép trong thời gian dài, không được để bị cảm, nếu không sẽ rất rắc rối. Anh cẩn thận ở bên cô, bóc trái cây cho cô.
Tưởng Nhã Đình nhận lấy, nhìn anh ra chiều suy tư. “Tại sao đều là anh tới chăm sóc em, bố đâu, bố đi đâu rồi?”
“Dạo này chú ấy bận lắm.” Tô Diệc Mân thầm thở dài.
Tưởng Nhã Đình cũng không lăn tăn chuyện này nữa. “Nghe bảo, em chỉ nghe bảo thôi, anh và vợ anh ly hôn rồi à?”
Nét mặt anh thay đổi, nhưng anh vẫn gật đầu.
Song sắc mặt cô lại tốt hơn rất nhiều. “Mọi người đều nói vì em nên anh mới ly hôn, đúng thế không?”
Tô Diệc Mân ngẩng phắt đầu lên nhìn cô. “Không phải.”
Tưởng Nhã Đình nhăn mặt hơi tổn thương. “Nhưng mà…”
Tô Diệc Mân đứng dậy, sắc mặt anh rất khó coi. “Nhã Đình.”
“Gì ạ?”
“Anh vẫn luôn coi em là em gái anh.”
“Nhưng mà, em không phải là em gái anh mà.”
Tô Diệc Mân hít ngược vào một hơi. “Không phải em hỏi tại sao bố em không đến thăm em sao. Đây chính là lý do.”
Tưởng Nhã Đình cầm tờ giám định cha con ấy mà thực sự không dám tin. “Sao có thể? Quá nực cười? Sao em có thể là con gái ông ấy được, sao lại như vậy… Em không tin, em không tin…”
“Nếu em không tin, chúng ta cũng có thể cùng đi làm giám định, xem xem chúng ta rốt cuộc có phải là anh em ruột hay không.” Giọng nói của Tô Diệc Mân rất bình tĩnh. “Thực ra anh đã làm một phần rồi, em xem đi!”
Anh đưa tài liệu vào tay Tưởng Nhã Đình.
Tay cô vẫn một mực run rẩy. “Anh phát hiện ra từ lúc nào?”
“Từ lâu lắm rồi.”
“Lâu thế nào?”
“Trước khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.” Trên thực tế, lần đầu tiên Tô Giải Phong phát bệnh tim, khi ấy ông đã viết di chúc, nhưng trong di chúc có một trang nội dung là chia 10% cổ phần trong tổng số 20% cổ phần của ông cho Tưởng Nhã Đình. Khi ấy Tô Diệc Mân nghĩ thế nào cũng không thông, tại sao Tô Giải Phong lại đưa Tưởng Nhã Đình vào trong di chúc của mình. Cho nên, anh đi điều tra chuyện hơn hai mươi năm trước, khi ấy Ôn Như Kiều đã lấy Tưởng Chí Nam, nhưng không lâu sau, Tưởng Chí Nam đã yêu bạn thân của Ôn Như Kiều là Bạch Tử Nhân. Ôn Như Kiều ly hôn với Tưởng Chí Nam, Tưởng Chí Nam lấy Bạch Tử Nhân. Chẳng bao lâu sau, Bạch Tử Nhân sinh ra một cô con gái.
Tô Diệc Mân còn nhớ, đó cũng là khi Ôn Như Kiều tuyên bố với bên ngoài rằng bà ta nhận nuôi Tô Tử Quân.
Nếu phỏng đoán hợp lý, thì chính là sau khi chồng mình phản bội, Ôn Như Kiều đã đến với Tô Giải Phong để trả thù. Khi Bạch Tử Nhân mang thai, Ôn Như Kiều cũng mang thai. Nhưng để trả thù sự phản bội đồng thời của chồng và bạn thân, Ôn Như Kiều đã tráo đổi hai đứa bé. Đây cũng là lý do tại sao ban đầu rõ ràng Hoa Thiên Yến đã nhìn thấy tờ giám định cha con, nhưng sau đó Tô Diệc Mân lấy mẫu máu của Tô Tử Quân đi làm giám định thì lại phát hiện họ không có quan hệ gì.
Nhưng, Tô Giải Phong biết sự thực này, song lại không vạch trần lời nói dối của Ôn Như Kiều. Ôn Như Kiều chưa từng nói cho ông biết về đứa bé kia, ông cũng vờ như không biết, sau đó đối xử với Tô Tử Quân như thật sự là con gái nuôi của Ôn Như Kiều. Nhưng ông đối tốt với Tô Tử Quân bao nhiêu năm như thế, chẳng qua là vì áy náy mà thôi. Áy náy vì đã tước bỏ quyền được bố mẹ ruột thương yêu của cô.
Tưởng Nhã Đình xem tài liệu, cô không dám tin, chẳng trách ban đầu khi cô nói tên mình, thái độ của anh lại xoay chuyển.
“Cho nên, anh đối tốt với em, chẳng qua chỉ là vì em là em gái anh?”
“Đúng.”
“Nếu em không phải em gái anh, anh căn bản sẽ không nhìn em lấy một cái, đúng không?” Giọng cô càng lúc càng thê lương.
“Nhã Đình, nhưng em là em gái anh, đây là sự thật chẳng ai có thể thay đổi được.”
Cô ném hai tập tài liệu đó xuống đất. “Nhưng em không muốn làm em gái anh một chút nào, không muốn một tẹo nào cả. Em không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh. Em không thể có quan hệ gì với anh.” Cô khóc thảm thiết. “Chúng ta cùng đi chùa Đông Lâm ước nguyện, anh hỏi em ước gì. Khi ấy em không nói cho anh biết, nguyện vọng của em là ‘Con muốn trở thành vợ của Tô Diệc Mân’. Bây giờ anh lại nói với em, em là em gái ruột của anh. Anh quá tàn nhẫn. Em thà rằng không quen biết anh còn hơn.”
Anh tiến lên ôm lấy cô. “Đừng kích động. Là lỗi của anh, anh không nên nói cho em biết vào lúc này.”
Cô đẩy anh ra. “Anh nên nói cho em biết từ lâu từ lâu lắm rồi, vậy thì em sẽ không hao tổn tâm tư vào anh. Nhưng bây giờ thì sao, anh cho em một kết cục vô vọng. Tại sao lại như thế? Em không muốn kết quả thế này một chút nào. Em không muốn, em không muốn.”
“Em bình tĩnh lại đi.”
“Tại sao em phải bình tĩnh? Chẳng lẽ em còn không đủ bi thảm hay sao?” Cô khóc òa. “Ánh mắt anh nhìn em luôn dịu dàng như thế, luôn trong trong trẻo như thế, còn bây giờ, anh lại nói với em, chẳng qua chỉ là vì em là em gái anh.”
Anh mấp máy miệng, anh đối tốt với cô, thực ra còn có nguyên nhân khác. Anh sống trong gia đình như thế, rất ít khi có niềm vui thực sự. Nhưng trong ánh mắt cô luôn đầy sự vui vẻ và sức sống, anh muốn để sự vui vẻ và sức sống ấy mãi được giữ gìn, nếu anh đã không thể có được sự thuần khiết như thế, vậy thì để em gái anh hưởng thụ cuộc sống như vậy. Nhưng bây giờ, cuối cùng anh vẫn phá hỏng niềm vui và sức sống của cô.
“Nhã Đình, dù thế nào cũng không thay đổi được sự thật này.”
“Anh cút đi. Em không muốn thấy anh nữa. Anh quá tàn nhẫn, anh lại đối xử với em như thế. Thực ra anh chẳng hề quan tâm em một chút nào, anh hận dì anh, cho nên dùng cách này để trừng phạt em đúng không…”
Tô Diệc Mân đứng dậy hất đổ toàn bộ bát đũa đặt đầu giường. “Anh không quan tâm em? Anh tàn nhẫn? Chỉ vì em không muốn chấp nhận sự thật này, cho nên tất cả mọi người phải cùng gánh lấy sự bất mãn của em đúng không? Em không vui, cần một bờ vai, anh phải cho em mượn bờ vai để em khóc. Em vui, anh phải trở thành người lắng nghe em, lắng nghe niềm vui của em. Thế vẫn chưa đủ, vẫn chưa đủ, em phải có được tất cả em mới cảm thấy đủ. Nếu anh không quan tâm em, anh sẽ không ở viện chăm sóc em. Nếu anh đủ tàn nhẫn thì anh nên nhìn em chết quách đi, chứ không phải là cắt thận mình cho em. Em biết không, chính vào hôm ấy, anh đã mất đi đứa con của mình. Nếu không phải vì khi ấy em làm phẫu thuật, để cứu em, sao anh lại bỏ lỡ con của anh. Đó là con của anh cơ mà. Đứa con mà anh đã chờ mong biết bao lâu. Em còn nói anh không đủ quan tâm em. Anh thật sự chẳng muốn quan tâm em, nếu không con của anh cũng sẽ không biến mất.” Giọng anh chất chứa đầy oán giận. “Con mẹ nó anh cũng tức giận, cũng buồn, cũng khó chịu, anh nên đi tìm ai, anh nên làm thế nào. Anh cần con của anh, nó có thể trở về được không?”
Tưởng Nhã Đình bị nét mặt căm phẫn của anh làm cho hoảng sợ, rất lâu sau vẫn chưa hồi hồn.
Tô Diệc Mân nhìn cô. “Cho nên, nỗi đau khổ mà em nghĩ em gặp phải, nói tương đối thực ra chẳng là gì cả.”
Anh xoay người ra ngoài, anh không muốn nổi nóng, nhưng nỗi căm phẫn của anh chẳng có chỗ để xả ra. Anh thật sự không biết Tô Tử Quân muốn nói với anh chuyện về đứa bé, ban đầu anh cảm thấy mấy hôm đó cô tỏ ra rất lạ, anh tưởng cô chỉ nổi cáu, chỉ giận dỗi. Anh đã thấy hộp thuốc tránh thai trong ngăn kéo của cô, thêm chuyện cô thi nghiên cứu sinh, anh tưởng rằng cô vốn không muốn có con. Anh cảm thấy dù sao họ cũng vẫn còn trẻ, bây giờ cũng không cần vội.
Nếu anh biết cô muốn nói với anh rằng cô đã mang thai con của anh, anh nhất định sẽ không đi. Đó là máu thịt của họ, đó là kết tinh của họ, nhưng cứ thế, nó đã chẳng còn nữa. Anh còn chưa kịp nhìn đứa bé, còn chưa lắng nghe giọng nói của nó, còn chưa nói cho nó biết nó có một người cha như vậy, đứa bé đã cứ thế biến mất.
Đó là mối liên hệ duy nhất giữa họ, nhưng đã cứ thế đứt đoạn.
Anh cũng tức giận, anh cũng đau lòng, nhưng anh nên đi tìm ai?