Có những cánh cửa chẳng thể mở ra
Có những chuyện, chỉ có thể làm một người ngoài cuộc
Lật giở những chương hồi ức
Có vài người
Lại có thể khiến tầm mắt trở nên mơ hồ.
—Tô Tử Quân.
————————-
Tô Tử Quân thu dọn đồ trong căn hộ, chẳng mấy chốc, Lý Giai Tinh đã đến. Lý Giai Tinh nhìn căn phòng bừa bộn, hơi bùi ngùi: cuộc sống quả nhiên là cuộc sống.
Tô Tử Quân nhìn nơi mình đã sống lâu như vậy, bỗng chốc hơi luyến tiếc. Mỗi một thứ ở đây, đều do cô đích thân lựa chọn, lựa chọn theo sở thích của cô. Còn Tô Diệc Mân thì ném cho cô một căn nhà trống, để cô tự lấp đầy sự trống trải nơi đây. Bây giờ, cô có thể nhớ lại lai lịch của mỗi một món đồ này, cùng với tâm trạng khi mua chúng. Nhưng bây giờ, phải tạm biệt rồi, phải rời đi rồi.
Thực ra, vẫn luyến tiếc, vẫn sẽ hoài niệm.
Lý Giai Tinh nhìn cô mà lắc đầu. “Quyết định thật rồi à?”
Cô gật đầu. “Cứ tiếp tục dây dưa chẳng có lợi gì cho nhau cả.” Bản thân cô cũng hơi bùi ngùi. Một cuộc hôn nhân, tựa như đã dùng tất cả cơ quan trong cơ thể một lần, bây giờ, mọi nơi đều đã mệt, cũng không có sức lực tiếp tục dây dưa nữa.
Lý Giai Tinh nhìn mấy món đồ của cô, hơi cạn lời. “Cậu lấy từ đâu ra đấy?”
“Bên biệt thự.” Cô không muốn nói về cảnh ngộ của mình, dù rằng cô cũng cần một người để chia sẻ, nhưng vẫn chẳng thể cất lời.
Lý Giai Tinh lấy mấy món đồ nhỏ đó ra, sau khi chơi một lúc, ánh mắt cô bị bộ tranh ghép đó thu hút. Bộ tranh ghép rõ ràng bị người ta mở ra rồi lại bịt lại. Cô nhìn một lúc lâu, rồi mới cầm lên lắc lắc. “Cậu có sở thích này từ bao giờ đấy?”
Tô Tử Quân lại như bị người ta xâm phạm vào khu vực riêng tư, chạy mấy bước qua đoạt lấy bộ tranh ghép. “Đừng động vào nó.”
Lý Giai Tinh quan sát kĩ càng nét mặt Tô Tử Quân, nói với vẻ hơi thắc mắc: “Ai tặng đấy?”
Tô Tử Quân nắm chặt chiếc hộp. “Tớ tự mua.”
“Thế sao lại căng thẳng như thế?”
Tô Tử Quân buông hộp ra. “Tớ căng thẳng đâu?”
Lý Giai Tinh cười. Tô Tử Quân rất hiếm khi có nét mặt như bây giờ, rõ ràng bận tâm nhưng lại vờ như rất không quan tâm.
“Không căng thẳng thì cho tớ xem cái nào, cũng đâu phải thứ gì bí mật không cho ai xem được, tớ xem chút chắc cũng không vấn đề gì chứ!”
Tô Tử Quân hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng lúc này lại không nói được nên lời. Cô buông hộp xuống, quắc mắt nhìn Lý Giai Tinh. “Cẩn thận chút, đừng có làm hỏng đấy.”
Lý Giai Tinh gật đầu. Tô Tử Quân như đã mệt, ngồi trên sofa. Bây giờ cô không cần vội, Tô Diệc Mân vẫn luôn ở khách sạn, cũng không định quay về. Cũng đúng, với mối quan hệ giữa họ hiện giờ, anh vốn không nên quay về. Còn cô cũng không cần gấp rút dọn ra ngoài như thế, dẫu sao cuộc sống không phải chỉ là nói suông, dọn ra ngoài trước tiên phải tìm nhà, phải suy xét đến tiền thuê, phải suy xét đến chuyện tìm một công việc, những thứ này đều phải tiến hành từng bước. Nghĩ đến đây, cô liền cảm thấy hơi phiền, mất đi một cuộc hôn nhân, cô phải đối mặt với càng nhiều vấn đề trong cuộc sống. Cũng phải, mình không nên mãi mãi sống trong một chiếc lồng nhìn có vẻ rất đẹp như vậy nữa.
Đến lúc nên ra đi rồi.
Ánh mắt Tô Tử Quân bị bức ảnh cưới trên tường thu hút, cô chưa từng chăm chú nhìn bức ảnh “Nắm tay người, bên nhau tới bạc đầu” ấy. Lúc này, cô không cảm thấy bức ảnh được phóng to ấy quá châm chọc, cô chỉ cảm thấy đôi mắt mình cay cay. Anh nắm tay cô, nét mặt anh chẳng thấy tùy ý là bao, nhưng khóe miệng anh lại tràn ra ý cười không dễ phát hiện, khiến anh trông phong lưu đến lạ, cả người cũng thêm phần ấm áp.
Ánh mắt cô trong trẻo, ngực phát ra cái thở dài khó miêu tả rõ.
Lý Giai Tinh không nhận ra sự bất thường của cô, cô ấy chỉ chăm chú nghiên cứu hộp tranh ghép đã được dán lớp keo trong suốt này. Cô vốn chẳng mấy tò mò về thứ này, nhưng phản ứng của Tô Tử Quân vừa nãy nói cho cô biết thứ này không đơn giản như thế. Mở hộp ra, Lý Giai Tinh lập tức hơi hối hận, nhiều mảnh ghép nhỏ như thế, cô cảm thấy đầu mình hơi váng vất. Bức tranh ghép thế này phải ghép đến lúc nào mới xong được?
Nhưng cô mau chóng phát hiện điều bất thường, hình như đã được người ta phân loại, các con số phía sau những mảnh ghép nhỏ đó đã được xếp liền nhau.
Lý Giai Tinh nhìn người phụ nữ đang nằm trên sofa nhắm mắt nghỉ ngơi. “Ê, cậu đã từng ghép chưa?”
Đáp lại cô là tiếng hít thở đều đều của Tô Tử Quân.
Lý Giai Tinh thở dài một hơi, tiếp tục nghiên cứu bức tranh ghép. Cô đã lấy hết những mảnh ghép được phân loại ra, sau đó ghép từng miếng một. Có mấy miếng có màu sắc giống nhau, cô không phân biệt nổi nên để đó ghép sau. Đôi mắt cô bị vết bút mực ở miếng ghép trong tay thu hút.
Lúc này, cô lật mặt sau tất cả mảnh giấy, có rất nhiều mảnh đều có vết bút máy.
Đây thật sự là một phát hiện bất ngờ, nhưng bây giờ vốn không nhìn ra được trên đó viết chữ gì. Cho nên, cô bắt buộc phải ghép xong toàn bộ.
Cô nhìn Tô Tử Quân đã ngủ mất, Tô Tử Quân hẳn không biết ở đây có chữ nhỉ!
Lý Giai Tinh cảm thấy mình chưa từng hưng phấn vì một món đồ nhỏ như thế bao giờ, chỉ để nhìn thấy phía sau có chữ gì.
Khi Tô Tử Quân tỉnh lại, Lý Giai Tinh vẫn còn đang bận bịu. Tô Tử Quân một mực nhìn Lý Giai Tinh, lúc này Lý Giai Tinh hưng phấn lạ thường, nét mặt cũng khá phong phú. Tô Tử Quân nhíu mày, nhìn đồng hồ trên tường, đã ba tiếng trôi qua rồi, thật hiếm có khi cô ấy vẫn còn đang chơi thứ đó.
Tô Tử Quân hé miệng, toan nói thì Lý Giai Tinh đã cười hí hửng. Cô ấy lật mặt sau bức tranh đã được ghép xong, sau đó chăm chú nghiên cứu mấy chữ. Sắc mặt cô ấy càng lúc càng hứng trí.
Lý Giai Tinh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tô Tử Quân, vẫy tay với cô. “Cậu qua đây.”
Tô Tử Quân hơi thắc mắc, nhưng vẫn đi qua.
Lý Giai Tinh lại đổi sang mặt trước của bức tranh ghép, là một bức tranh lá phong đỏ vàng đan xen, rất đặc sắc và hút mắt lạ thường.
“Khai thật mau, bộ tranh ghép này do ai tặng cậu?” Con ngươi của Lý Giai Tinh chuyển động, cô ấy đang suy ngẫm gì đó.
“Đã nói là tớ tự mua rồi mà?”
“Lòe ai hả?” Lý Giai Tinh bĩu miệng, nhìn Tô Tử Quân hồi lâu, xác định cô cũng không biết gì, đột nhiên cảm thấy không vui như mình tưởng tượng nữa. Cô ấy đặt mặt sau bức tranh ghép đến trước mặt Tô Tử Quân. “Cậu tự nhìn xem, rốt cuộc là ai yêu thầm cậu đây.”
Tô Tử Quân bước mấy bước lên trước, nhìn thấy câu ở phía sau bức tranh, vậy mà cơ thể cô không thể ngừng run rẩy.
Cô bỗng nhớ tới lúc Tô Diệc Mân đưa cô đi đăng ký nhập học, khuôn mặt anh đỏ lựng lúc tặng mình bức tranh ghép. Cô tưởng khuôn mặt anh nhuộm màu đỏ rượu là vì nắng, bây giờ mới hiểu, đó là…
Lý Giai Tinh mau chóng phát hiện nét bất thường ở Tô Tử Quân, kéo cô lại. “Cậu sao thế?”
Tô Tử Quân lắc đầu, ánh mắt cô bị mấy chữ ấy làm cho rối loạn. Một nơi nào đó trong lòng bị gỡ ra dễ dàng, sau đó chứa đựng vào thứ tình cảm khó mà nói rõ ấy. Tô Diệc Mân hỏi cô tại sao không thể tin rằng anh yêu cô, cô hỏi anh tin thế nào.
Nhưng vào khoảnh khắc này, cô sờ nơi lồng ngực đau âm ỉ. Không cần nói thêm gì nữa, cô tin rồi, tin rằng mọi thứ anh làm đều không liên quan đến quyền lực và lợi ích.
Chỉ bởi vì anh yêu cô.
Nhưng, anh lại chưa bao giờ nói ra.
Phải chăng yêu chỉ có đặt trong lòng mới trở nên quý giá, tại sao cô chẳng cảm nhận được một chút nào?
Nếu anh thật lòng yêu cô như thế, sao nỡ lòng khiến cô buồn đến vậy? Sao lại dây dưa không rõ với một cô gái khác? Sao lại bằng lòng kéo mình vào vũng nước bẩn này?
Cô lắc đầu: Người yêu tôi sẽ không để tôi phải rơi nước mắt.
Cô đứng dậy, bước mấy bước, lắc đầu, song đột nhiên cảm thấy đầu óc mình trống rỗng. Lý Giai Tinh lập tức tiến lên kéo cô lại. “Rốt cuộc là ai tặng đấy?”
“Quan trọng không?”
Lý Giai Tinh bỗng chẳng nói được nên lời. Phải ha, dù là ai tặng, thì đối với cô lúc này mà nói, đều không quan trọng, đã chẳng thể thay đổi hiện trạng được nữa.
Chỉ là, sắc mặt Tô Tử Quân càng trở nên tái đi, giống như bệnh nhân vừa hồi phục sau cơn bệnh nặng vậy. Lý Giai Tinh hơi cuống, lập tức sờ trán cô, không sốt, bấy giờ cô ấy mới an tâm. Lúc này, Lý Giai Tinh hơi hối hận, cô không nên nhất thời hứng lên liền lấy bức tranh ghép ra chơi. So với Tô Tử Quân, niềm vui mà trò chơi đó mang lại rõ ràng chẳng đáng kể.
Bấy giờ, Tô Tử Quân mới trấn tĩnh lại, như thể cuối cùng tâm trí cũng quay về thực tại. “Cậu ra ngoài lâu vậy rồi, không sốt ruột à?”
Lý Giai Tinh đương nhiên hiểu ý Tô Tử Quân nói là con cô có ai trông không, nhưng lúc này Lý Giai Tinh không muốn rời khỏi cô, chỉ bởi vì nét mặt thê lương của cô. “Có bảo mẫu trông rồi, không có gì để lo lắng cả. Huống hồ, Lâm Trạch cũng sẽ chăm sóc Diệc Xuyên thật tốt, cậu không cần lo.”
Tô Tử Quân hé miệng, nhưng vẫn không nói được nên lời.
Lý Giai Tinh thu dọn bức tranh ghép trên sàn, lúc này cô mới quan sát tỉ mỉ mấy chữ đó, đột nhiên cơ thể chấn động. Âu – Ngu – Nhan – Liễu? Chẳng lẽ là do Tô Diệc Mân viết?
Tất cả quá lạ kỳ, cũng quá châm chọc. Lý Giai Tinh không khỏi cảm thấy rùng mình cho Tô Tử Quân, đây mới thật sự là chuyện châm chọc nhất trần đời đúng không! Lúc quyết định ly hôn, mới phát hiện thì ra sự thật mà mình nghĩ lại hoàn toàn tương phản với hiện thực.
Nhưng dù thế nào, cô biết, Tô Tử Quân sẽ không quay đầu.
Lý Giai Tinh cất bộ tranh ghép lại như mới, như thể chưa từng mở ra.
Tô Tử Quân tắm trong nhà tắm, đứng dưới vòi hoa sen. Cô đột nhiên ngồi xổm xuống, ôm lấy chân mình, vùi mặt vào giữa đầu gối. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào đã tạo cho mình thói quen khóc nhưng không muốn phát ra tiếng thế này nữa, nhưng bản thân cô biết, cô muốn khóc, không nhịn được mà khóc. Không vì gì khác, cũng không có nguyên do, chỉ là muốn òa khóc một trận, khóc vì bản thân mình.
Lúc Tô Tử Quân đi ra, lại duy trì dáng vẻ trấn tĩnh thường ngày.
Lý Giai Tinh đang xem tivi, nhìn Tô Tử Quân một cái, tỏ ý bảo cô lấy đồ ngủ cho mình.
Tô Tử Quân cáu kỉnh. “Thật sự coi thành nhà mình luôn rồi hả?”
“Hồi đi học bọn mình từng giao kèo, thứ của cậu là của tớ, coi nhà cậu thành nhà tớ có gì không đúng?” Lý Giai Tinh trả lời mà không biết ngượng, cũng không để ý tới Tô Tử Quân. Cô ấy biết rõ hơn ai hết, vào lúc này, chỉ cần dùng thái độ bình thường với cô là được. Bởi vì, cô chưa từng cần người khác thương hại, mà cô cũng không đáng để thương hại.
Tô Tử Quân vẫn đi chuẩn bị đồ ngủ cho cô ấy.
Đêm hôm đó, họ vẫn trò chuyện câu được câu không giống như trước, nhưng, chỉ có Tô Tử Quân biết, cô bây giờ, trái tim đang khô héo từng chút một.
Chỉ bởi vì, phía sau bức tranh ghép viết: Núi có cây, cây có cành. (*)
(*) Câu thơ lấy từ bài ca dao lưu truyền ở nước Sở thời Xuân thu tên “Việt nhân ca”, bày tỏ tấm lòng yêu mến của một cô gái chèo thuyền nước Việt đối với người em cùng mẹ của Sở vương là Ngạc quân tử khi ông du thuyền trên sông. Hai câu cuối của bài thơ là “Núi có cây, cây có cành/ Lòng thương mến người, người nào hay”.
Trái tim cô liền không thể yên ổn, chí ít, cô chưa từng biết, Tô Diệc Mân cũng có thứ tình cảm không để ai biết như vậy. Vậy mà đối tượng của thứ tình cảm đó là mình, chuyện này khiến người ta quá khó để tin tưởng.
Tất cả chân tướng mở ra trước mắt mình, nhưng lại như một câu chuyện cười. Là mình quá chậm hiểu ư?
Hay là kết cục mà số phận đã an bài?