Tin tưởng anh chỉ sợ làm em tổn thương
Chứ không phải là đang lừa em
Yêu rất nhiều đâu ai nỡ lòng
Đánh thức giấc mơ em
Tuyên bố hạnh phúc không đến nữa
Dùng nụ cười chua xót để tha thứ
Cũng lật qua thôi
Có ngày hôm qua vẫn ổn thôi
Nhưng ngày mai là của bản thân mình
Bắt đầu hiểu ra
Vui vẻ là lựa chọn.
—Tô Tử Quân.
————————-
Tô Diệc Mân nhìn số liệu mới nhất, Thiên Khải hiện đang nợ nần chồng chất, và chính phủ lại đang tạo áp lực. Thâm Hạ bây giờ đã chẳng còn bằng mấy năm trước, các doanh nghiệp canh tranh vô cùng gay gắt. Một công ty ngã xuống tự nhiên sẽ có một công ty khác bù vào. Bởi thế chỉ cần không làm thái quá, dưới sự thúc đẩy của thị trường, thông thường chính phủ sẽ không hỏi đến một công ty ngã xuống. Mà một vài chính sách chính phủ đưa ra có vẻ cố ý đối đầu với Thiên Khải.
Thái độ của chính phủ rất rõ ràng, một vài doanh nghiệp bình thường có quan hệ tốt với Thiên Khải cũng không dám giúp đỡ một tay vì sợ không có đường lùi. Đây là một xã hội tiền tài, nền tảng không có lợi ích thì chẳng ai nhìn bạn thêm một cái.
Thiên Khải bây giờ đã cùng đường bí lối.
Nhưng Tô Diệc Mân chẳng mấy vui vẻ, ít nhất là vào lúc này.
Anh thở dài một hơi, sau đó tự lái xe về quê.
Lúc này, anh nhớ bà ngoại vô cùng.
Sau khi thấy anh, Phương Âm không tỏ ra quá kinh ngạc. Chỉ là nhìn bông tuyết bay đầy trời, bà cụ hơi thất thần. “Sao lại đến vào lúc này?”
Căn gác không có điều hòa, không khí ẩm ướt, cũng có thêm một phần lạnh lẽo.
Tô Diệc Mân đi vào trong nhà. “Nhớ ngoại mà.”
Phương Âm cười, nhìn phía sau anh, có vẻ đã hiểu ra một vài thứ nào đó. Bà rót một cốc nước cho anh, lá trà pha với nước sôi, biến thành từng phiến lá trôi nổi lơ lửng trong nước. Tô Diệc Mân nheo mắt.
Phương Âm lắc đầu. “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Diệc Mân khựng lại. “Ông ấy bị bệnh rồi, tình hình không lạc quan cho lắm.”
Khuôn mặt Phương Âm lạnh đi mấy phần. “Con đã lo lắng cho sức khỏe ông ta, nhưng vẫn chẳng thể tha thứ cho mọi điều ông ta đã làm?”
“Thiên Khải bây giờ đã không đáng để lo ngại, Viễn Thần đã bị con khoét rỗng từ lâu. Nếu Ôn Như Kiều đã muốn có Viễn Thần thì cho bà ta, chẳng qua chỉ là một cái vỏ rỗng thôi.”
Phương Âm nhìn anh một lúc lâu. “Đừng lảng sang chuyện khác.”
Tô Diệc Mân ngẩn người, nét mặt biến hóa khôn lường, bàn tay cũng cử động lúng túng không ngừng. “Ngoại ơi… tụi con ly hôn rồi.”
Phương Âm nhìn chằm chằm anh tận mấy phút, như cũng đã hiểu ra, nhưng cũng có vẻ khó tin. “Con bé đề nghị à?”
Tô Diệc Mân gật đầu.
Phương Âm nhìn lá trong tách trà. “Ngoại đã nói từ lâu rồi, cưới con bé vào lúc ấy quá mạo hiểm. Có vô số nguyên nhân khiến con cưới con bé, nhưng lại chẳng có một nguyên nhân nào là thứ con bé muốn. Đó là thời cơ xấu nhất.”
“Con biết.”
Nhưng anh vẫn cưới cô, vào lúc ấy.
Anh cam tâm không?
Anh không cam tâm, nhưng lại không biết làm sao.
Phương Âm không muốn nói nhiều, sau đó đi nấu cơm. Tô Diệc Mân ở bên cạnh nhìn bà cụ. Phương Âm nhóm củi, nói như vô ý. “Làm việc thực ra cũng không khác với xào rau, cho dầu cho nguyên liệu vào lúc thích hợp, thêm một phần thì quá đậm, thiếu một phần thì quá nhạt. Còn phải điều chỉnh lửa, từ từ xào chín rau đang còn sống.”
Tô Diệc Mân gật đầu, hễ thứ gì cũng có một thời cơ và quá trình.
Phương Âm có vẻ rất hài lòng với nét mặt anh. “Vậy con biết nên làm thế nào chưa?”
Chỉ cần là người thì ắt sẽ có điểm yếu, chỉ cần am hiểu lợi dụng thì nhất định có thể phát triển theo hướng mà mình nghĩ, chỉ cần đủ nhẫn nại chờ đợi, thì có gì không làm được chứ? Chỉ cần mục tiêu chuẩn xác, tất cả đều có khả năng cao.
Đôi mắt Tô Diệc Mân sáng lên, khuôn mặt xẹt lên tia sáng.
Phương Âm biết anh ắt hẳn đã biết mình nên làm gì rồi. Con người chỉ cần có một mục tiêu và phương hướng rõ ràng, thì sẽ có hy vọng đạt được thứ mà mình muốn. Tích lũy thời gian sầu muộn lại suy nghĩ nên làm thế nào quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Tô Diệc Mân hơi nhíu mày, anh phải có được những gì mà anh muốn.
Cùng lúc đó, Tô Tử Quân đang thả mình trên chiếc giường lớn. Những chuyện xảy ra mấy hôm nay, là chuyện gì chứ? Cả cuộc đời cô chưa từng đặc sắc đến thế, đặc sắc tới nỗi châm chọc.
Từ chẳng có gì đến có một người bố là sếp lớn, chuyện này quá đỗi châm chọc.
Cô đứng dậy, không thể sống như thế được. Kéo rèm cửa ra, tuyết có vẻ lớn hơn rồi.
Thâm Hạ thật sự là một thành phố khiến người ta thương cảm. Lời này quả thật không sai.
Tô Tử Quân thu dọn hành lý, muốn chạy đi mà chẳng rõ lý do.
Cứ ra đi như vậy hiển nhiên không phù hợp với phong cách của cô, vậy thì phải báo cho ai biết đây thì mới thể hiện bản thân không vô trách nhiệm đến thế?
Cô cười nhẹ, muốn đặt mình vào một chiếc tháp ngà, mãi mãi không tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Muốn ra ngoài di chuyển, song lại không có một đích đến. Dường như chẳng muốn đi đến đâu, song lại không muốn dừng lại ở bất cứ nơi nào. Mâu thuẫn như thế, buồn bực như thế.
Ngồi trên taxi, tài xế hỏi cô tận mấy lần muốn đi đâu, cô mới nói: “Lăng Ba.”
Nói ra rồi cô mới giật mình, sao mình lại chọn đến đó?
Lăng Ba không phải một con dốc, ngược lại là một ngọn núi nhỏ, hơn nữa còn hơi tiêu điều. Tài xế ngẩn người, rồi vẫn đưa cô tới đó. Nhưng do tuyết lớn, xe không đi được đến đỉnh núi mà chỉ dừng lại ở chân núi. Tô Tử Quân cũng không bận tâm, trả tiền rồi tự xuống xe.
Thậm chí cô thấy hơi may mắn, cô thích đi một mình như vậy. Chân giẫm lên tuyết trắng ngần, vẽ xuống dấu chân mình, mang theo tiếng rin rít, tất cả tinh khiết là thế, tất cả đơn giản đến thế, chỉ còn lại tuyết bầu bạn cùng mình.
Đi một lúc lâu, bấy giờ tâm trí cũng bình tĩnh lại. Đời người, từ khoảnh khắc ra đời đã được định sẵn là đầy trắc trở, phải dũng cảm đối mặt. Có lẽ, không thể để mặc mình yếu đuối nữa.
Cô không thể kìm được mà nhớ tới lần đầu tiên cùng anh đến đây, cùng tới thăm Hoa Thiên Yến. Khi ấy, mối quan hệ giữa họ không được coi là tốt, nhưng chí ít cũng tương kính như tân. Bởi thế, cô mới bị lời anh nói làm cho chấn động, mới thương tiếc, đồng thời cũng thương xót cho người phụ nữ ấy như thế.
Còn bây giờ, cô lại phải thương xót cho chính mình.
Sinh ra để đau, phấn đấu để sống.
Cuối cùng, đi đến đỉnh núi.
Cô gần như bất giác đi theo con đường quen thuộc. Khi nhìn thấy nấm mộ của Hoa Thiên Yến, Tô Tử Quân hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt không kìm được mà ầng ậng nước. Không phải vì trên nấm mộ của Hoa Thiên Yến có thêm thứ gì, mà là bên cạnh nó có thêm một gò đất nhỏ, nhìn trông xấu xí, tuyết rải trên kim tự tháp trắng tinh.
Tô Tử Quân run rẩy đi qua.
Tay cô vươn sang gò đất nhỏ đó, cảm giác lạnh băng, nhưng đáy lòng dường như chảy một dòng nước ấm.
Từ sau khi mất đi đứa bé ấy, cô không còn khóc nữa. Cô nghĩ đó là vận mệnh, số phận đã định sẵn cô không thể có đứa bé ấy. Cho nên, cô không còn không cam tâm nữa, không còn oán hận nữa.
Nhưng lúc này, cô lại òa khóc như một đứa trẻ.
Chỉ bởi vì phía trước gò đất nhỏ này cắm một tấm bảng gỗ, trên đó viết “Con thân yêu của cha”.
Thì ra anh biết, thì ra anh quan tâm, thì ra anh cũng đau lòng.
Nhưng, anh chẳng nói gì cả, anh không chịu mở lời.
Đây là con của họ, đây là kết tinh của họ, song lại chỉ có thể trở thành nỗi đau chung trong lòng họ.
Nước mắt rơi trên tấm bảng gỗ, từ chữ tan vào trong tuyết, chẳng còn tồn tại nữa.
Cô quỳ xuống đất, tay sờ lên mấy chữ ấy. “Con ơi, là mẹ có lỗi với con. Là mẹ có lỗi với con. Ở đây hẳn con lạnh lắm, hẳn con cô đơn lắm.”
Tấm bảng gỗ hơi thô sơ, cô gần như có thể trông thấy Tô Diệc Mân đích thân đẽo ra tấm bảng gỗ này và viết mấy chữ ấy vụng về, lóng ngóng thế nào.
Tuyết vẫn rơi không ngừng, làm tái kí ức của cô, dập tắt khát vọng của cô.
Cô nhìn nấm mộ bên cạnh, vái ba cái, đôi mắt vương nước mắt, nhưng khóe miệng lại cười. “Gọi mẹ một tiếng mẹ, được không ạ? Mong mẹ hãy ở bên cháu nội của mẹ, nó không thể sống trong thế giới này, nhưng ở một thế giới khác, mong nó có thể nhận được sự yêu thương. Để kiếp sau, nó không cần phải gặp một bà mẹ như con nữa. Để nó vui vẻ mà trưởng thành, gặp được một cặp cha mẹ mặn nồng, vui vẻ trải qua thời thơ ấu, vui vẻ đi học, vui vẻ yêu đương, cả đời vô ưu vô phiền…”
Tô Tử Quân ôm chặt tấm bảng gỗ. “Con ơi, con của mẹ…”
Cô quỳ mãi ở đó, không rõ sáng hay tối, mãi cho đến khi nước mắt cạn khô. Cô xé một miếng vải trên quần áo, đặt ngay ngắn trên đất, cẩn thận đặt một vốc đất lên miếng vải. Cô cẩn thận ôm đất lên, như thể đây là món đồ quý giá quan trọng nhất.
Cô ôm vốc đất vào lòng mình. Đây là tình yêu của cô, đây là bi thương của cô, đây là cuộc đời của cô.
Ôm vốc đất này, cô chậm chạp xuống núi.
Đôi mắt không còn vô định nữa, chỉ bởi vì nội tâm đã càng thêm kiên định.