Em, Anh Và Chúng Ta

Chương 62

Lần này là nghiêm túc

Thật sự muốn rời xa rồi

Không phải vì em không yêu

Chỉ bởi chúng ta không hợp để yêu thêm nữa

Thời gian xoay chuyển

Sẽ là liều thuốc tốt nhất

Em sẽ quên anh

Như đã quên những điều tốt đẹp ấy

Cùng với hồi ức anh đã trao cho em.

—Tô Tử Quân.

————————-

Tô Tử Quân ngồi trong biệt thự nhà họ Tưởng, cả người không được tự nhiên, nhưng về tình về lý, cô cảm thấy mình nên đến đây một lần. Chí ít mình cần phải đối mặt, dù là kết quả thế nào. Cho nên, khi cô nói ra suy nghĩ của mình, hai ông bà ngồi đối diện bỗng chốc đều không nói một lời.

Bạch Tử Nhân gần như nhìn cô với vẻ tuyệt vọng, lặng thinh, song lại giống như lăng trì trái tim cô.

Ngược lại, Tưởng Chí Nam khá trấn tĩnh. Ông cũng biết rõ cứ thế bảo Tô Tử Quân chấp nhận họ rõ ràng là chuyện không có khả năng cao. Nhưng ông cũng không ngờ cô lại đề nghị sẽ ra đi.

Tô Tử Quân đã mua xong vé, hai hôm nữa, cô nhất định sẽ rời đi. Đến đây không phải là để bàn bạc với họ, chỉ là thông báo về mặt hình thức mà thôi. Dù câu trả lời của họ là gì, cô đều sẽ không lựa chọn ở lại.

“Tử Quân…” Giọng nói của Bạch Tử Nhân hơi run rẩy.

Tưởng Chí Nam an ủi vợ mình, sau đó nhìn Tô Tử Quân. “Vậy bao giờ trở về?”

Tô Tử Quân ngẩn người. “Con nhất định sẽ trở về.”

Tưởng Chí Nam gật đầu. “Con hãy nhớ, con là con của bố. Dù bao giờ con trở về, con đều là người thừa kế duy nhất của Tưởng Thị.”

Ông đang dùng Tưởng Thị làm quân bài bức cô trở về ư?

Tô Tử Quân im lặng, dù rằng cô cũng không biết mình có muốn trở về hay không, nhưng cô biết, hai người đối diện là người thân duy nhất của mình. Suy nghĩ ấy rất kì lạ. Nghĩ tới việc trong người cô chảy dòng máu của họ, cô cảm thấy thân thiết hơn một chút.

Tô Tử Quân gần như đang hạ quyết tâm, rất lâu sau cuối cùng mới chậm rãi nói: “Bố, mẹ, con nhất định sẽ về bên bố mẹ.”

Bạch Tử Nhân chấn động, run rẩy nhào qua ôm lấy Tô Tử Quân. “Con gái của mẹ.”

Tô Tử Quân ôm lại bà, nét mặt hơi cứng ngắc, nhưng chầm chậm nở một nụ cười hạnh phúc. “Mẹ.”

Tưởng Chí Nam có vẻ cũng bị lây nhiễm, ôm lấy họ. Đây là vợ ông, con gái ông. Chẳng có khoảnh khắc nào thỏa mãn như hiện tại nữa.

Hôm ấy, Tô Tử Quân ở lại biệt thự, cô và Bạch Tử Nhân ngủ cùng nhau. Nhưng họ không ngủ, Bạch Tử Nhân cứ hỏi mãi chuyện thú vị của cô hồi nhỏ, hỏi chuyện xảy ra thời cô học trung học, hỏi những trải nghiệm của cô lúc đi du học nước ngoài…

Giây phút này, Tô Tử Quân rất thản nhiên, cũng thấu hiểu vô cùng. Nếu như con cô trưởng thành, cô nhất định còn nhiều lời hơn Bạch Tử Nhân, cô sẽ nhắc nhở con đừng phạm sai lầm, cũng muốn giữ con lại bên mình bất cứ lúc nào, sẽ dạy dỗ nó làm người ra sao, sẽ giảng bài cho nó, sẽ kể những câu chuyện cười thú vị cho nó, sẽ ở bên cạnh nó…

Đêm hôm ấy, cô gần như thật sự làm một đứa trẻ, một đứa trẻ nằm bên cạnh mẹ mình.

Bạch Tử Nhân cứ nắm tay cô mãi, chặt khít, ấm áp, dịu mềm, thể hiện rằng bà sẽ không buông tay cô.

Tô Tử Quân quyết định đến Mỹ một lần nữa, tin tức được lan truyền, Lý Giai Tinh và Hạ Tư Linh bèn kéo cô ra ngoài, sau đó vui chơi hết mình.

Chẳng qua là đến quán bar nhảy, chỉ là lần này Tô Tử Quân không từ chối. Lần này rời đi, ngay cả bản thân cô cũng không dám bảo đảm sẽ là bao lâu. Tuy bây giờ giao thông phát triển, nhưng vẫn rất khó để gặp nhau một lần nữa.

Ngồi trong phòng bao, Lý Giai Tinh chọn mấy bài hát cho Tô Tử Quân, rồi nhét micro vào tay cô. “Hát đi, hôm nay tới xõa mà.”

Tô Tử Quân nhìn Lý Giai Tinh vẻ ngờ vực. “Cậu xác định chồng cậu sẽ không nói gì chứ?”

Quả nhiên, mặt Lý Giai Tinh xị xuống. Lâm Trạch sẽ không nói gì, chỉ là sẽ nhìn cô, chẳng nói một lời. Nhưng ánh mắt đó của anh khiến mình áy náy, sau đó sẽ chủ động nhận sai và bảo đảm không có lần sau nữa. Song hôm nay cũng coi như trường hợp đặc biệt, phá lệ vì Tô Tử Quân cũng chẳng sao. “Không đâu.”

Hạ Tư Linh và Tô Tử Quân bị nét mặt nghiêm trọng của Lý Giai Tinh làm cho sững sờ, sau đó cười phá ra.

Hạ Tư Linh lắc đầu. “Lần này đến thành phố nào?”

“Detroit.”

Tô Tử Quân vừa nói xong liền nhìn Hạ Tư Linh, nếu cô nhớ không nhầm, Lạc Tử Thịnh và Thẩm Thiển Y đang ở thành phố đó. Hạ Tư Linh chỉ ngẩn người một thoáng, rồi lắc đầu. “Thích hải cảng thế à?”

Tô Tử Quân cười. “Vẫn luôn như vậy.”

Detroit là thành phố lớn nhất bang Michigan của Mỹ, là thành phố mô tô nổi tiếng thế giới, cách một con sông với thành phố ô tô Windsor của Canada. Là hải cảng quan trọng của vùng Ngũ Đại Hồ, là cảng chính cho các chuyến tàu viễn dương neo đậu, là hải cảng quan trọng trong việc buôn bán Mỹ – Canada. Trung tâm thành phố và khu trung tâm mới san sát các tòa nhà cao tầng, còn những khu khác trong thành phố do các tòa kiến trúc thấp và mái nhà của các gia đình tạo thành. Phần Đông Nam của nó có rất nhiều kiến trúc bị vứt bỏ và những mảnh đất lớn hoang tàn, còn phần Nam và phần Tây thì phô ra vẻ phồn vinh.

Hạ Tư Linh không hỏi thêm gì nữa, cầm rượu lên uống. Tô Tử Quân luôn kinh hãi với lần cô ấy xuất huyết dạ dày, liên tục khuyên cô ấy uống ít đi.

Có điều, lần này Hạ Tư Linh không nghe, cùng Lý Giai Tinh chuốc Tô Tử Quân.

Lý Giai Tinh hỏi với vẻ thắc mắc: “Em thật sự chưa thấy Tử Quân say bao giờ, rõ tò mò sẽ thế nào.”

Tô Tử Quân liên tục lắc đầu. “Thế thì đừng tò mò nữa.”

Thực ra, cô ngẫm nghĩ, mình vẫn có lúc say. Chỉ là phần lớn thời gian, cô sẽ không cho phép mình uống quá nhiều rượu, vì dẫu sao uống rượu chỉ là một kiểu tiêu khiển mà thôi, đừng để tổn hại tới mình.

Chỉ là, lần này chẳng ai được như ước nguyện.

Chẳng bao lâu sau, Hạ Tư Linh nhận một cuộc điện thoại rồi tinh thần bắt đầu bất thường.

Tô Tử Quân và Lý Giai Tinh nhìn nhau một cái. “Thành thật khai báo là ai gọi mau.”

“Sao hai đứa mày bà tám thế.” Hạ Tư Linh cáu kỉnh.

Tô Tử Quân càng thêm tò mò. “Thời gian này không liên lạc với chị, chẳng lẽ tèn ten tén ten rồi?”

Sắc mặt Hạ Tư Linh thay đổi, Tô Tử Quân biết mình đã đoán đúng.

Lý Giai Tinh trông đầy hiếu kỳ. “Gọi người ta ra đây xem nào.”

Tô Tử Quân cũng hùa theo. “Để em nhìn chân mệnh thiên tử của chị trước khi đi…”

Hạ Tư Linh không chịu nổi hai người họ, chỉ đành gọi điện bảo người ta đến.

Khi xuất hiện, Hàng Vĩnh Tịch phải nhận lấy ánh mắt gột rửa của Tô Tử Quân và Lý Giai Tinh.

Hạ Tư Linh đỏ mặt giới thiệu thân phận của Hàng Vĩnh Tịch.

Lý Giai Tinh kéo lấy Tô Tử Quân. “Sao nghe cái tên này quen thế nhỉ?”

Tô Tử Quân bực mình. “Tên của trai đẹp cậu đều thấy quen.”

Lý Giai Tinh không để ý đến Tô Tử Quân nữa, đi chào hỏi trai đẹp.

Hàng Vĩnh Tịch không chịu nổi mùi ở đây, bèn ra ngoài cho thoáng. Lý Giai Tinh nhìn Hạ Tư Linh với vẻ mặt tò mò. “Sao cũng học theo người khác chơi trò tình chị em thế?”

Tô Tử Quân cười. “Bắt kịp xu hướng còn gì.”

Hạ Tư Linh tặng cho mỗi người một cái lườm.

Có điều tối hôm ấy, Tô Tử Quân và Lý Giai Tinh đã hoàn toàn ghi nhớ Hàng Vĩnh Tịch. Không phải vì diện mạo anh tuấn của anh, cũng không phải vì lời ăn tiếng nói tao nhã của anh, chỉ bởi vì màn dạy dỗ không bờ bến của anh. “Con gái không nên đến những nơi thế này, càng không nên đến đây uống rượu. Anh xem môi trường ở đây rồi, hỗn loạn phức tạp, loại người nào cũng có, rất dễ gặp người xấu. Với lại, âm nhạc ở đây tạp nham, rất không tốt cho thính lực. Uống rượu cũng không an toàn, ngộ nhỡ gặp phải người có mưu đồ xấu thì sao? Uống rượu dễ hại thân, dạ dày em vốn không tốt, còn đến đây uống rượu…”

Hàng Vĩnh Tịch lải nhải với Hạ Tư Linh, hoàn toàn lờ Tô Tử Quân và Lý Giai Tinh đi. Tô Tử Quân và Lý Giai Tinh nhìn nhau, rồi nhìn Hạ Tư Linh với vẻ cảm thông.

Hạ Tư Linh bất lực, cuối cùng theo Hàng Vĩnh Tịch rời đi.

Tô Tử Quân nói sâu xa. “Tớ nhất định sẽ không tìm bác sĩ làm bạn trai.”

Lý Giai Tinh cười kì lạ, không đáp lời.

Chẳng mấy chốc, Lý Giai Tinh cũng bị Lâm Trạch gọi về. Con cứ khóc mãi, Lâm Trạch hết cách chỉ đành gọi điện đến bảo cô về bế con.

Tô Tử Quân cười, đẩy Lý Giai Tinh đi.

Thời gian vẫn còn rất sớm, vẻ náo nhiệt vừa rồi thoáng chốc chuyển thành yên tĩnh. Tô Tử Quân cười, có lẽ đây chính là đời người, sau náo nhiệt chỉ còn lại quạnh hiu.

Cô ra khỏi quán bar, lúc này vẫn chưa đến tám giờ, nhận thức đó khiến cô hơi cảm khái.

Nhiệt độ ngoài quán bar thấp hơn rất nhiều, cô khoanh hai tay ôm ngực, đang nghĩ xem nên gọi taxi hay đi bộ mấy bước đến trạm xe buýt. Lúc này, một chiếc xe sang trọng dừng lại trước mặt cô. Cô khựng lại, sau đó nhìn người bên trong hạ cửa xe xuống.

Cô không biết anh đã đổi xe khi nào, nhưng chuyện này đã không còn liên quan đến cô nữa.

Cô nhíu mày. “Là trùng hợp hay là…”

Lời phía sau không cần nói đã đoán ra, Tô Diệc Mân cũng không che giấu. “Ngày mai em đi à?”

Tô Tử Quân không tò mò anh biết thế nào. Hễ muốn biết chuyện về một người thì luôn biết được thông qua đủ mọi cách, tiền đề là bạn có muốn biết hay không.

“Cho nên?” Tô Tử Quân nghiêng đầu.

Tô Diệc Mân cười. “Mời em đi xem ca nhạc.”

Khi ngồi cùng Tô Diệc Mân trong sân vận động, Tô Tử Quân vẫn chẳng thể phán đoán sao mình lại đi theo anh. Rất nhiều người hâm mộ ở đây không cầm gậy phát sáng hò hét giống các fanclub khác, mà chỉ nhìn lên sân khấu, có vẻ đang chờ đợi.

Tên của buổi hòa nhạc cũng rất đặc biệt, gọi là “Buổi hòa nhạc cuối cùng”, thật là hợp với tình hình.

Đến khi người dẫn chương trình đứng trên sân khấu, cuối cùng Tô Tử Quân đã hiểu được tên của buổi hòa nhạc.

Đây là một buổi hòa nhạc do công ty của Vân Thường tổ chức ba năm sau khi cô mất tích, tập hợp các fan lại, bày tỏ sự ủng hộ đối với Vân Thường hơn mười năm nay, cùng lời cáo biệt với Vân Thường. Ba năm trước, tin tức thiên hậu trong giới âm nhạc Vân Thường biến mất ly kỳ chiếm cứ khắp các mặt báo giải trí trong thời gian những nửa năm, đây là chuyện chưa từng xuất hiện. Có thể mường tượng được địa vị và sức ảnh hưởng của Vân Thường trong làng nhạc.

Vân Thường ra mắt mười năm, có vô số ca khúc kinh điển. Với ca khúc “Cho em thêm một lời hứa hẹn” nổi khắp phố lớn ngõ nhỏ, cô trở thành thần tượng của tất cả mọi người. Suốt mười năm, cô vững vừng chiếm vị trí đầu lượng tiêu thụ trong làng nhạc, trở thành người số một trong làng nhạc Hoa Ngữ. Chỉ cần là nơi có cô thì sẽ mau chóng trở thành một tụ điểm.

Cô gái dường như sống cao xa khó với, có được dung mạo xinh đẹp này, ngay cả chuyện ra đi cũng tập kích bất ngờ như thế.

Theo nhân chứng, Vân Thường rơi xuống từ tầng hai mươi tám. Nhưng cảnh sát chưa tìm được thi thể của Vân Thường, cũng không phát hiện ra bất cứ manh mối nào. Còn rất nhiều người đều đoán đó là công ty tự tạo ra, không lâu nữa Vân Thường sẽ xuất hiện, nhưng Vân Thường đã thật sự mất tích, cũng chưa từng xuất hiện trở lại.

Sau khi Vân Thường mất tích, các fan từng điều tra kĩ càng nơi xảy ra sự việc, nhưng chưa có được bất cứ manh mối nào.

Vân Thường có vẻ cứ thế biến mất trong không khí, chẳng để lại gì. Fan của cô đều không thể chấp nhận sự thực này, đã lập nhóm đi tìm kiếm Vân Thường từ lâu, thậm chí còn thuê thám tử tư, nhưng vẫn chẳng có thu hoạch gì.

Vân Thường trở thành bí mật công khai của thành phố Thâm Hạ, biến mất thần bí, đến bây giờ vẫn là một bí mật.

Màn hình lớn trên sân khấu chiếu các album từ lúc Vân Thường ra mắt đến nay cùng những bức ảnh của Vân Thường, bao gồm đủ loại trải nghiệm cuộc sống của cô.

Tô Tử Quân cũng chẳng thể tin được một người đang sống sờ sờ lại cứ thế biến mất ly kỳ. Chuyện như vậy xảy ra ở thành phố này khiến người ta chẳng thể tin được.

Bầu không khí đều thê lương, cho đến bây giờ, vẫn có rất nhiều fan không chịu tin Vân Thường đã ra đi, họ lẳng lặng rơi nước mắt.

Tô Tử Quân nhíu mày. “Tại sao?”

Không cần hỏi nhiều thêm, anh đã biết cô đang hỏi gì. “Hình như chúng mình chưa từng cùng ra ngoài xem ca nhạc bao giờ.”

Tô Tử Quân cười, buổi hòa nhạc này giống mối quan hệ giữa họ biết bao. “Cáo biệt”, thật sự phải cáo biệt rồi.

Chỉ là, vốn đã muốn ra đi, việc gì phải tăng thêm thương cảm. “Anh nói xem, Vân Thường thật sự biến mất ly kỳ à?”

Tô Diệc Mân không tỏ rõ ý kiến. “Sau khi chuyện xảy ra, rất nhiều ông chủ lớn đều chi món tiền khủng tìm kiếm Vân Thường, nhưng chẳng có thu hoạch gì. Trung Quốc nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, thật sự muốn tìm một người vẫn không khó. Huống hồ xuất hành phải dùng giấy tờ chứng nhận.”

Tô Tử Quân thở dài, nếu thật sự biến mất như thế, thực ra cũng rất tốt. Cô gái xinh đẹp thái quá này, tuy rất huy hoàng trong sự nghiệp, nhưng có vẻ lại không được như ý trong chuyện tình cảm. Có lẽ đây chính là có được có mất.

Tô Diệc Mân nhìn cô. Lúc này ánh sáng rất tối, anh chỉ trông thấy đường nét của cô. “Bao giờ trở về?”

Tô Tử Quân ngẩn người. “Sao anh biết em nhất định sẽ trở về?”

Tô Diệc Mân nén lại nỗi ủ ê trong lòng. Anh cũng từng nghĩ đến trường hợp này, chỉ là không muốn tin.

Tô Tử Quân nhận ra sự biến hóa của anh, thở dài. “Bây giờ anh thế nào rồi?”

Cô nhớ anh vẫn còn đang dính kiện cáo.

“Vẫn ổn.” Anh phát ra tiếng cười trầm buồn. “Không đến nỗi quá gay go.”

Đây là ý gì?

Cô không muốn biết.

Lúc này, trên màn hình hiển thị ca khúc “Chỉ hợp làm bạn thân” mà Vân Thường vừa thu âm xong và vẫn chưa phát hành trước khi ra đi.

Giữa chúng ta, không có ai

Giữa chúng ta, có thêm ai

Cách tình nhân quá xa

Một câu hồng nhan tri kỉ lại khiến em không cam lòng

Hồng nhan không phải là lý do em bầu bạn bên cạnh anh

Mập mờ quá nhiều sẽ đớn đau

Khoảng cách quá gần sẽ ảo tưởng

Anh dành cho người khác lời hứa hẹn

Khiến em hiểu rõ

Giữa chúng ta, chỉ hợp làm bạn thân

Mong đợi thêm một giây sẽ đau lòng

Tình yêu vào nhầm cửa sẽ mờ mịt

Cho em một phút suy xét

Rời xa tưởng tượng về anh

Chúng ta chỉ hợp làm bạn thân.

Cũng chính vì ca khúc này, thậm chí có người cho rằng Vân Thường ra đi vì khó khăn trong chuyện tình cảm. Nhưng trong những phán đoán thật giả lẫn lộn, chẳng ai đưa ra được một câu trả lời chuẩn xác, dẫu sao Vân Thường đã thật sự biến mất.

Tô Tử Quân mấp máy miệng, lại là một người si tình thâm tình.

Tất cả đều giới thiệu về Vân Thường nhờ vào màn hình, nhưng chẳng có một ai trong số fan ở đây cảm thấy chán, tất cả đều ngồi từ đầu đến cuối. Cho tới khi buổi diễn kết thúc, vẫn có rất nhiều fan luyến tiếc mãi.

Liên đới, Tô Tử Quân cảm thấy tâm trạng cũng trở nên nặng nề.

Vừa ra khỏi sân vận động, Tô Diệc Mân dừng lại, chào hỏi Cố Vân Tu cùng đi ra.

Tô Tử Quân nhìn Cố Vân Tu và Lục Diên Y, tâm trí xuất hiện tin tức vô vị trên báo giải trí nhiều năm trước, rằng Vân Thường và trai nhà giàu Cố Vân Tu hẹn hò bí mật. Tuy chưa từng có ai chứng thực, nhưng mối quan hệ giữa Vân Thường và Cố Vân Tu vẫn luôn bị đưa lên đầu sóng ngọn gió. Dẫu sao mọi đại diện thương hiệu của công ty Cố Vân Tu đều dành cho Vân Thường, thậm chí Vân Thường có thể hô mưa gọi gió trong làng nhạc cũng không thiếu được sự ủng hộ của Cố Vân Tu. Chỉ là những điều này, đã không còn bất cứ ý nghĩa nào nữa.

Từ nét mặt Cố Vân Tu khi nhìn Lục Diên Y đã có thể biết, anh ta quan tâm người phụ nữ bên cạnh đến mức nào.

Tâm trí Tô Tử Quân nhớ lại ca khúc “Chỉ hợp làm bạn thân” vừa rồi, trong đó có một câu là: Anh dành cho người khác lời hứa hẹn, khiến em hiểu rõ, giữa chúng ta, chỉ hợp làm bạn thân.

Chỉ là cảm giác bất chợt ấy lại hợp với tình cảnh như thế.

Cố Vân Tu nhìn Tô Tử Quân với ánh mắt kì lạ, rồi mới kéo Lục Diên Y rời đi.

Tô Diệc Mân kéo Tô Tử Quân đang thất thần. “Đi thôi.”

Cô gật đầu, hơi lấy làm lạ về ánh mắt cuối cùng của Cố Vân Tu. Sau đó, bản thân cô cũng bình tĩnh lại. Ngay chính bản thân cô cũng rất kinh ngạc, vậy mà mình có thể bình thản đối mặt với Tô Diệc Mân như thế. Có lẽ sắp rời đi rồi, ngược lại có thể bình tĩnh.

Anh đưa cô về nhà, không biết hữu ý hay vô tình, tốc độ xe rất chậm. Còn cô, vậy mà chưa từng phát hiện ra.

Nhưng có chậm hơn nữa cũng sẽ đến được đích.

Cuối cùng, cô xuống xe.

“Tử Quân…”

“Bảo trọng.”

“Được.”

Anh xuống xe, giọng vẫn trấn tĩnh như cũ. “Bố anh nhập viện rồi, vé của em là chiều mai bay. Buổi sáng có thể đến thăm ông ấy được không?”

Tô Tử Quân do dự một thoáng. “Vâng.”

“Cảm ơn em.”

Cơ thể Tô Tử Quân cứng đờ.

Từng thân mật là thế.

Giờ lại khách sáo đến vậy.

Chỉ bởi vì đó là đã từng, còn đây là hiện tại.

Thời gian tàn nhẫn nhất ở chỗ, nó luôn bất tri bất giác khiến chúng ta đều thay đổi.
Bình Luận (0)
Comment