(*) Là chỗ ngồi của tình nhân, bạn gái, người iu, etc…
Triệu Tử Mặc không thích đi xem phim, cũng không muốn
nghe biểu diễn ca nhạc gì sất, lại càng ghét mấy nhà hàng khách sạn xa hoa sang
trọng, cuối cùng đành đưa ra quyết định: đi ngắm pháo hoa ở quảng trường gần
trạm xe lửa.
Cả hai sẽ sóng vai nhau, cùng tiến vào quảng trường
náo nhiệt.
Sau khi xuống xe, Triệu Tử Mặc chui được vào đám người
liền trịnh trọng tuyên bố: “Cực phẩm, vì biểu đạt lòng biết ơn đối với việc anh
đã hy sinh đêm Giáng sinh của mình cho em, cho nên em quyết định, tối hôm nay
em sẽ toàn tâm toàn ý hưởng thụ, còn anh chỉ việc đi theo sau và trả phí hưởng
thụ của em thôi nhé!”
Cố Thành Ca trầm mặc liếc cô một cái: “A Mặc, đừng có
đứng đó nói nhảm nữa.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Không phục không phục, cực phẩm à, anh bảo em nói
nhảm, vậy mà vẫn chăm chăm làm theo lời em bảo là sao…
Ở trong quảng trường, trời vừa tối thì người ta cũng
đã bắt đầu nhộn nhịp rộn ràng bày hàng ra, đi loanh quanh chào mời, nào là xiên
thịt dê nướng, ma lạt năng (*), rồi khoai lang nướng…
(*) Ma lạt năng hình như là cái món cay cay, nóng nóng
gì đấy của bên TQ [kéo chuột xuống dưới cùng để xem hình ảnh ]
Triệu Tử Mặc cầm hai củ khoai lang nóng hổi lên, xoay
người lại lấy tiền lẻ từ Cố Thành Ca, rồi trả cho người bán hàng.
“Này, cho anh.”
Cố Thành Ca nhìn củ khoai lang nướng tròn trịa mập mạp
cô đang giơ ra trước mắt, chỉ khẽ lắc đầu: “Em ăn đi.”
Triệu Tử Mặc cương quyết không chịu, hùng hùng hổ hổ
đẩy khoai sang cho anh: “Không sao không sao, em nguyện ý chia sẻ cùng anh mà!”
Nhìn thấy vẻ mặt như sắp nghẹn đến nơi của anh, cô
liền cười trộm xoay người. Cô vốn biết cực phẩm trước mặt mọi người chưa bao
giờ có những hành động khiến tổn hại hình tượng, nhưng mà, há há, muốn tổn hại
hình tượng à, vậy thì để cả hai cùng tổn hại đi!
Có điều trời không chiều lòng người, Triệu Tử Mặc vừa
xoay người bước đi chưa được vài bước, đã đâm sầm trúng hai người, khiến cho củ
khoai lang còn đang đem lên miệng chuẩn bị ngấu nghiến nhai nuốt, đùng một cái
rớt bộp luôn xuống đất.
Ôi trời ạ, thức ăn ngon dâng đến tận miệng rồi còn bay
mất được nữa sao!
Triệu Tử Mặc cực kỳ khó chịu, ngẩng đầu lên nhìn người
đứng trước mặt, lập tức hùng hổ xổ ra một tràng cho bõ cơn tức: “Cố Thành Tây,
bồi thường cho ta đi!”
Có điều Cố Thành Tây còn lâu mới để ý đến cơn tức của
cô, cô nàng này trực tiếp coi vị đại mỹ nữ của chúng ta như không khí, lướt
thẳng qua đến trước mặt Cố Thành Ca mở miệng giễu cợt: “Ái chà, được rồi anh
trai à, cuối cùng anh cũng thông suốt rồi sao!”
Cố Thành Ca vẫn bình tĩnh thản nhiên như thường.
Tiêu Sở Diễn từ trong đám người bất ngờ chui ra, lập
tức gọi lớn: “Thành Tây, đồ ăn ở quán Tiếu Ngạo Giang Hồ nghe nói rất ngon…”
Hắn còn chưa nói dứt câu, mắt thấy bên cạnh còn có người khác, lập tức sửa lại
thành câu chào: “A Mặc, hai người cũng hẹn hò ở đây sao…”
Lần thứ hai hắn chưa kịp dứt câu, đôi mắt Triệu Tử Mặc
đã bắn ra những tia sáng vô cùng sáng ngời: “Tiêu Sở Diễn, anh bảo quán Tiếu Ngạo
Giang Hồ, có phải là cái chỗ mà phục vụ thì gọi là ‘tiểu nhị’, còn chủ quán thì
gọi là ‘chưởng quỹ’ không?”
Tiêu Sở Diễn thận trọng gật đầu, cảm giác có chuyện
không hay ho gì sắp sửa bắt đầu xảy ra, không biết tại sao lại mãnh liệt nảy
sinh trong lòng hắn.
Quả nhiên khuôn mặt Triệu Tử Mặc liền chuyển sang hưng
phấn bừng bừng: “Thật tốt quá thật tốt quá, em sớm đã muốn đến đó từ lâu rồi,
Tiêu Sở Diễn à, bởi vì Cố Thành Tây nhà anh vừa nãy làm lãng phí mất một củ
khoai lang của em, cho nên bây giờ anh phải chịu trách nhiệm mời em ăn một bữa
cơm coi như đền bù, ha ha ha!”
Thiện tai, trên đời này còn có cái kiểu lừa gạt như
thế nữa sao…
Tiêu Sở Diễn còn đang định không chút lưu tình mà cự
tuyệt, thì Cố Thành Ca đã nhanh hơn một bước: “A Mặc, không nên làm bóng đèn
của người ta.”
Triệu Tử Mặc trưng ra vẻ mặt anh dũng chí khí, ta đây
hào phóng không chấp sự đời: “Làm bóng đèn thì có gì không tốt, trước kia em
cũng toàn gánh nhiệm vụ soi sáng cho đôi uyên ương này đấy thôi!”
Cố Thành Ca khó chịu nhìn Tiêu Sở Diễn một cái, Triệu
Tử Mặc đứng bên liếc thấy đôi mày anh tuấn của anh đang khẽ nhăn lại, cô liền
trừng mắt ngó anh, lên giọng kẻ cả vẻ vô cùng cao thượng chính nghĩa: “Cực
phẩm, em đang giúp anh tiết kiệm tiền đó!”
Tiết kiệm tiền???
Cố Thành Tây đứng một bên, hai mắt liền chuyển, đảo
qua đảo lại một hồi, cuối cùng hắng giọng vẻ nhiệt liệt hoan nghênh: “Tốt tốt,
có một hai cái bóng đèn cũng chả sao, để người ta chiếu sáng loang loáng mới
thể hiện được tình yêu đầy vĩ đại của chúng ta chứ!”
Cho nên bởi vì chịu áp lực từ sự “nhiệt tình” kẻ hứng
người tung của Triệu Tử Mặc và Cố Thành Tây, Cố Thành Ca cuối cùng đành trầm
mặc không thèm lên tiếng nữa, còn Tiêu Sở Diễn vẫn một bộ đăm đăm khó chịu ta
đây không phục, bốn người nhanh chóng tiến vào Tiếu Ngạo Giang Hồ.
Cách trang trí của nhà hàng này quả nhiên đậm phong
cách giang hồ, nếu như các nhà hàng bình thường là một bức tường ngăn giữa hai
phòng, thì ở đây chỉ có độc nhất một vách ngăn làm từ cây trúc, tên phòng cũng
lấy theo “Nga Mi phái”, “Thiếu Lâm tự”, “Hắc Mộc nhai” vân vân đủ kiểu, trên
vách còn treo thêm các loại vũ khí của thập đại môn phái và từng bức thi từ đặc
trưng.
Tiêu Sở Diễn dẫn đầu cả nhóm đi lên lầu, cầu thang ở
đây cũng được làm bằng gỗ theo hơi hướm Trung Hoa cổ đại, bốn người được phân
vào phòng mang tên “Phái Hoa Sơn”, bên trong đặt sẵn một bàn gỗ có bốn chỗ
ngồi.
Triệu Tử Mặc tuỳ ý ngồi xuống một vị trí nào đó, lại
bị Tiêu Sở Diễn đang ngồi phía bên trái ngăn cản lại: “Triệu Tử Mặc, ngồi đối
diện đi.”
Cô cực kỳ khó hiểu quay sang nhìn, không thể nào giải
thích được: “Làm gì, tại sao lại không được ngồi phía bên tay phải của anh?”
Tiêu Sở Diễn hừ hừ mấy tiếng: “Không có gì, vị trí này
là của Thành Tây.”
Triệu Tử Mặc vẫn một bụng tràn đầy hoài nghi: Chỉ là
một bữa cơm bình thường thôi mà, có cần cầu kỳ như thế không hả?
Cố Thành Ca im lặng nãy giờ, cuối cùng bình tĩnh mở
miệng: “A Mặc ngoan, qua đây ngồi đi.”
Tới lúc này, cô mới đành bất đắc dĩ đứng lên.
Cho nên, vị trí ngồi cuối cùng của bốn người là như
vầy: Tiêu Sở Diễn, Cố Thành Tây, Cố Thành Ca, Triệu Tử Mặc.
Triệu Tử Mặc tính khí thất thường, mọi chuyện đối với
cô mà nói, đến cũng nhanh đi cũng nhanh, tới lúc vị “tiểu nhị” vận đồ cổ trang
tay cầm thực đơn đưa tới, trên khuôn mặt cô đã nở một nụ cười vô cùng vui vẻ
rồi.
Bạch hồng quán nhật, Hữu phượng lai nghi, Kim nhạn
hoành không, Xuân phong dương liễu, Đằng giao khởi phượng (*)…
(*) Nguyên gốc là các chiêu thức trong truyện Kim lão,
nhưng ở đây có lẽ cái nhà hàng này lấy làm tên món ăn
“Ây da, đúng là một bộ đầy đủ chiêu thức của Hoa Sơn
kiếm pháp, không biết là nấu từ nguyên liệu gì nữa, tôi không hiểu lắm.” Triệu
Tử Mặc vẫy vẫy tờ thực đơn trước mặt ‘tiểu nhị’, tay liên tục chỉ chỉ vào mấy
món ăn.
Ba người ngồi bên kia căn bản cũng chả biết cái nào
với cái nào, cuối cùng đành chờ ‘tiểu nhị’ giải thích tên món hết một lượt.
Cả bữa ăn, không khí cũng có thể nói là hoà hợp, không
biết Cố Thành Tây ghé vào tai Tiêu Sở Diễn nói nhỏ cái gì, chỉ biết rằng Tiêu
bổn tôn hắn sau khi nghe xong, vẻ mặt hầm hầm không phục vì bị phá ngang buổi
hẹn hò, cuối cùng cũng thoải mái tươi tỉnh trở lại.
Huống chi, từ trước đến nay giữa hắn và Cố Thành Tây,
luôn luôn thừa ra một tiểu nha đầu tên Triệu Tử Mặc.
Rất nhanh sau cả bốn người đều đã ăn xong, Tiêu Sở
Diễn đứng dậy đi rửa tay, chưa đầy nửa phút sau, Cố Thành Tây cũng te te chạy
theo sau.
Triệu Tử Mặc lúc này mới quay sang nhìn Cố Thành Ca,
rất mực hoài nghi hỏi: “Cực phẩm, vị trí ngồi ăn cơm, có phải có cái gì cần chú
ý không?”
Cố Thành Ca: “Không có gì, chỉ là quy tắc trong nam
giới thôi.”
Quy tắc trong nam giới ?
Triệu Tử Mặc nghe đến đây, trong đầu lại càng mù mịt:
“Có ý gì?”
Cố Thành Ca chỉ đơn giản đáp: “Vị trí ngồi bên phải
của Tiêu Sở Diễn, là chỗ ngồi của bạn gái.”
Chỗ ngồi của bạn gái?
Đến lúc này đây, cô đại khái mới hiểu đôi chút.
Hình như lúc trước, cô từng xem qua trên mạng cái khái
niệm gọi là “Tình nhân chi toạ” này rồi thì phải…
“Tình nhân chi toạ” là vị trí mà chỉ có người quan
trọng mới được phép ngồi lên, có người thì đem vị trí bên cạnh ghế lái xe dành
riêng cho người con gái mình yêu, lại có người giữ bản thân “trinh tiết” để
dành riêng cho người trong mộng, mà Tiêu Sở Diễn…
Triệu Tử Mặc có nhớ loáng thoáng, cho tới tận bây giờ,
người có thể ngồi phía bên phải Tiêu Sở Diễn trừ Cố Thành Tây ra, còn lại hoàn
toàn không có người thứ hai, đôi lúc cô vô tư chạy đến ngồi bên phía tay phải
của hắn, hắn lại bất động thanh sắc mà đuổi cô đi…
Thì ra, vị trí phía bên tay phải hắn chính là “Tình
nhân chi toạ”, chỉ dành cho một người duy nhất – người hắn yêu.
Triệu Tử Mặc nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng cười hì hì
nhìn chằm chằm vào Cố Thành Ca: “Vậy thì cực phẩm, chỗ ngồi của bạn gái anh là
ở đâu?”
Cố Thành Ca trầm mặc nhìn về phía cô.
“Ở đây.” Anh duỗi mấy ngón tay thon dài ra chỉ vào vị
trí nơi trái tim mình, ánh mắt anh đang nhìn cô, vừa thâm thuý lại vừa dịu dàng
đến lạ: “Nơi này, sẽ mãi luôn có sự tồn tại của người anh yêu, cũng là vị trí
sẽ thuộc về cô ấy cả đời.”
Cố Thành Ca cho tới bây giờ vẫn luôn kiêu ngạo mà cố
chấp, nơi sâu thẳm đó trong tái tim anh, thật sự không dễ dàng gì có thể mở ra,
chỉ là một khi đã xuất hiện người con gái khiến cho anh rung động, vị trí đó
của anh sẽ mãi mãi thuộc về người ấy.
Triệu Tử Mặc đưa hai tay lên chống cằm ra bộ trầm
ngâm, bắt đầu miên man suy nghĩ lung tung một hồi: “Vị trí của người anh yêu,
người nào được ngồi lên chỗ đó nhất định sẽ rất hạnh phúc…”
Cố Thành Ca khẽ mỉm cười, đôi mắt đen sâu thăm thẳm cơ
hồ không thấy đáy của anh, dưới ánh đèn lại loé ra những tia sáng vô cùng rạng
rỡ, hệt như hạt ngọc quý được ánh sáng chiếu rọi, phản chiếu một màu sắc vô
cùng mềm mại mà dịu dàng.
Anh vẫn chăm chú nhìn vào cô: “Vậy thì A Mặc, em đúng
là người may mắn…”
“A!”
Triệu Tử Mặc bỗng nhiên kinh hoàng nhảy dựng lên, lôi
từ trong túi ra một quyển sổ nhỏ: “Được rồi, cực phẩm, em quên béng mất
chuyên mục lần này còn phải thêm vào một nội dung nhỏ nữa.”
Cố Thành Ca chỉ khẽ nhếch môi: “Nội dung gì?”
Triệu Tử Mặc: “Cực phẩm, dạo này em bị mấy bạn học nữ
vây quanh ghê lắm, ai nấy đều dúi cho em một tờ giấy tràn ngập câu hỏi hết, đại
khái là hy vọng có thể hiểu rõ thêm chút nữa về anh, cho nên…”
Cố Thành Ca: “…”
Được rồi, anh thừa nhận, hình như dự cảm điều chẳng
lành sắp sửa xảy ra đã ngập tràn trong đại não của anh rồi.
Hai mắt Triệu Tử Mặc tiếp tục loé sáng, nụ cười lại
càng thêm rạng rỡ, kết hợp cả khuôn mặt lại thì đúng là chẳng khác gì cáo trộm
được gà: “Cho nên, để đáp ứng nhu cầu bát quái của quần chúng nhân dân, em muốn
anh thành thực trả lời mười vấn đề!”
Anh biết ngay mà, thể nào cô cũng hớn ha hớn hở thế
này cho coi…
“Cái này, đợi lát nữa hẵng nói.” Cố Thành Ca nhẹ nhàng
ném cho cô một câu, sau đó bình tĩnh thong dong gọi ‘tiểu nhị’ lại tính tiền.
Triệu Tử Mặc lập tức trưng ra một bản mặt vô cùng
không vui: “Này này cực phẩm, bữa cơm này là Tiêu Sở Diễn chịu trách nhiệm trả
tiền mà!” Cô cực kỳ oán hận nhìn ngó xung quanh: “Khoan đã, đôi uyên ương kia
chạy đi rửa tay sao lại lâu vậy chứ!”
Cố Thành Ca nhàn nhạt nhìn cô một cái, thấy vị đại mỹ
nữ này quả vẫn hồn nhiên như cô tiên chưa hiểu chuyện gì, anh không nhịn được
mà than thở: “Bọn họ sớm đã đi rồi.”
“Cái gì?” Triệu Tử Mặc dĩ nhiên không tin lời anh.
Cố Thành Ca vỗ nhè nhẹ lên gáy cô: “A Mặc ngốc, lúc
người ta hẹn hò thì không có chỗ cho người thứ ba xen vào đâu.” Không chỉ riêng
người ta, bản thân anh cũng cực kỳ không thích…
Triệu Tử Mặc nghe thấy vậy, ánh mắt mê man liền nhướn
lên nhìn ngó xung quanh một lần nữa, sau đó mới từ từ cúi đầu xuống, không nói
thêm một lời nào.
Thật ra thì, cô hiểu, hoàn toàn hiểu là đằng khác.
Đêm Giáng sinh này, lúc cô chặn ngang Tiêu Sở Diễn và
Cố Thành Tây lại, cực kỳ vô lý đòi ăn nhờ ở đậu phá đám đôi uyên ương nhà người
ta, cũng chỉ là vì cô muốn ép trái tim mình làm một cuộc khảo nghiệm cuối cùng
nữa mà thôi.
Sự thật chứng minh, cảm giác của cô hoàn toàn đúng.
Triệu Tử Mặc giờ đây đối với Tiêu Sở Diễn đã không còn
nửa phần ước niệm, nhưng với cực phẩm lại sinh ra một loại tâm tư không nên có,
phải nói là không nên có một chút nào.
Cái loại tâm tư này, là vừa nhìn thấy hình bóng anh
thì trong lòng sẽ tràn về một cảm giác vô cùng vui sướng; là chỉ cần ngày ngày
được bám theo anh, cùng anh đến mọi nơi cũng đủ khiến cho cô thoả mãn; là có
thể vui vẻ cam tâm tình nguyện mà đứng xếp hàng mua đồ ăn và ngắm nhìn anh; là
có thể tận hưởng sự thoải mái tự nhiên mỗi lúc trò chuyện trên trời dưới đất mà
không sợ anh giận; là cảm giác bối rối khi anh đưa tay ra nắm lấy tay cô, dắt
cô băng qua con đường dài; là cảm xúc ngượng ngùng pha lẫn hạnh phúc khi được
gần bên anh; là ngọt ngào tận sâu trong tim lúc nhìn thấy anh kiên nhẫn đứng
đợi cô dưới tán mai vàng cùng những cánh hoa bay ngập trời; là khi trong lòng
sinh ra những ảo tưởng và mong đợi bởi những câu nói vô tình được thốt ra
“Boss, bà chủ”, “Nấu phu nấu phụ”, “Trước mặt chánh pháp”…
Bữa cơm hôm nay, Triệu Tử Mặc rốt cục cũng hoàn toàn
khẳng định, hình bóng trong tim cô giờ đây đã thay đổi, hay nói cách khác…
Cảm xúc của cô đối với cực phẩm, đích thị là lâu ngày
sinh tình!
Giờ phút này trong thâm tâm cô có chút thấp thỏm mà
ngượng ngùng, mặc dù đã thấu tỏ tâm tư mình, nhưng mà, ai bảo cô lại đi thích
mây trôi trên cả mây trôi chứ?
Lúc hai người sóng vai nhau băng qua con đường lớn
chật cứng xe cộ, Triệu Tử Mặc len lén nhìn sang Cố Thành Ca một cái.
Đèn xe, đèn đường và đèn neon từ các nhà hàng hoà lẫn
vào bóng đêm, nổi bật trên khung cảnh ấy là bộ dạng thong dong bình tĩnh của
anh, bước đi không nhanh không chậm, anh thản nhiên nhìn những luồng xe đang
chạy ngay trước mắt, anh…
Anh còn rất nhẹ nhàng, nắm lấy tay cô!
Bất chợt trong nháy mắt ấy, Triệu Tử Mặc phát hiện ra,
cô đang thấy bối rối quá chừng.
Từ lúc nào mà anh đã nắm lấy tay cô? Tại sao cô vẫn
một mực không phát hiện ra?
Nhưng mà nhưng mà, được anh cầm tay dắt đi như thế
này, hệt như có một dòng điện chạy dọc khắp cơ thể, khiến cho mọi ưu tư phiền
não của cô cũng bay đi hết…