Đương lúc tâm trạng Triệu Tử Mặc lâm vào trạng thái
phập phồng dao động, hai người đã nhanh chóng băng qua con đường dài đông nghẹt
xe cộ, bởi vì có điện thoại đột ngột gọi tới, cho nên Cố Thành Ca mới buông tay
cô ra, cô cũng vì thế mà đứng lại chờ anh.
Dưới ánh đèn rạng rỡ của đêm Giáng Sinh, Triệu Tử Mặc
khẽ cúi đầu chăm chú nhìn vào đôi tay mình, giờ đây nơi đầu ngón vẫn còn lưu
lại cảm giác khi chạm vào anh, vẫn còn thoảng qua đâu đây hơi ấm của anh.
Bất chợt cô nghĩ về hình ảnh anh đứng dưới tán mai
vàng, dáng vẻ thong dong điềm tĩnh, thoang thoảng trong bầu khí lạnh là mùi
thơm của hoa mai, đến đây, cô lại nhớ đến căn bệnh dị ứng kỳ lạ của anh…
Sau đó, từng mảng từng mảng ký ức, tựa như một cuốn
phim quay chậm bắt đầu phát ra những hình ảnh dần dần rõ nét trong tâm trí cô.
Thần kinh Triệu Tử Mặc xưa nay mặc dù có chút không ổn
định, nhưng kỳ thực cũng không phải quá chậm chạp, chỉ là do tính lười ăn sâu
vào máu, cho nên trước giờ cô rất ít khi để ý hay phân tích kỹ càng ẩn ý trong
lời nói của mọi người, hơn nữa cũng là, ngày xưa từng có một thời gian rất dài,
trong lòng cô đã từng cảm mến vầng mây trôi Tiêu Sở Diễn…
Chỉ có điều, Tiêu Sở Diễn không hề thích cô mà thôi…
Cho nên, nếu lần này là cực phẩm – giang hồ xưng tụng
mây trôi trên cả mây trôi, thì cơ hội của cô lại càng thấp đến đáng thương.
Được rồi, Triệu Tử Mặc thừa nhận, mặc dù được người
đời phong cho cái danh hiệu “Đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành”, nhưng mà thật
ra thì, nếu xét về phương diện yêu đương này nọ…
Triệu Tử Mặc lại cảm thấy vô cùng tự ti!
Đơn giản mà nói, thật ra là…
Sự tự tin và lòng tự hào cực kỳ cường đại của cô bé
Triệu Tử Mặc ngày trước, không nghi ngờ gì đã phải hứng chịu một cơn đả kích
quá lớn, cho nên kể từ đó, trong lòng cô sinh ra một bóng ma về cái gọi là tình
yêu nam nữ, sau đó thì cảm thấy mặc cảm tự ti…
Giờ phút này trong trái tim cô, khi đã hoàn toàn
nghiền ngẫm được điều này, lại đột nhiên toát ra một cảm giác hỗn loạn pha lẫn
cả ngượng ngùng.
Chẳng lẽ cực phẩm đối với cô, thật ra… thật ra thì…
cũng có chút tình cảm sao?
Triệu Tử Mặc nghiêng đầu, len lén nhìn về phía Cố
Thành Ca đang đứng nói chuyện điện thoại.
Thân hình cao lớn của anh, đứng dưới ánh đèn lung linh
trong màn đêm rộng lớn, không hiểu sao đẹp đẽ hơn hẳn ngày thường, khuôn mặt
thanh nhã cao ngạo mà điềm tĩnh đó, lúc này đây trông lại xuất thần thêm mấy
phần, anh chăm chú nghe điện thoại, thỉnh thoảng đáp lại mấy câu, giọng nói
trầm ấm mà bình tĩnh thong dong, khiến cho người ta khi nghe thấy bất giác cũng
phải ấm lòng.
Anh cao ngạo lạnh lùng, anh điềm tĩnh thản nhiên, anh
tao nhã xuất trần…
Triệu Tử Mặc càng ngắm, lại càng mãnh liệt cảm thấy…
cảm thấy… bất kể vị cực phẩm mây trôi trên cả mây trôi này có thể sờ tới được
hay không, cô quyết tâm nhất định kéo anh xuống gần cô cho bằng được, thực hiện
đúng theo một ý nghĩa khác của bốn chữ “thu phục cực phẩm”!
Triệu Tử Mặc xưa nay chỉ cần nghĩ là lập tức lao vào
thực hiện, nhưng mà nhưng mà, Cố Thành Ca đích xác là cực phẩm nhân gian xuất
chúng ngời ngời, không thể dùng cách thông thường mà chiếm lĩnh được đâu!
Cho nên Triệu Tử Mặc bắt đầu suy tư, bắt đầu mưu đồ kế
hoạch tác chiến.
Cố Thành Ca kết thúc cuộc gọi, đến lúc xoay người
chuẩn bị gọi cô đi, thì chỉ thấy hai mắt cô đang nhìn anh chằm chằm, chăm chú
đến mức không thèm chớp mắt, khoé môi cô mang theo một nụ cười xinh đẹp rạng rỡ
mà ngây ngô, hai má cơ hồ như đã đỏ ửng từ bao giờ, trong màn đêm mị hoặc được
những ngọn đèn mờ mờ ảo ảo chiếu rọi, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành vốn
dĩ của cô, giờ đây lại càng xinh đẹp động lòng người.
“Em đang nghĩ gì thế?” Cố Thành Ca tiến lại gần, đưa
tay vỗ nhè nhẹ lên đầu cô.
Triệu Tử Mặc lập tức thoát khỏi ý niệm mờ ám trong đầu
mà bay về với thực tế, vừa định thần lại đã thấy ngay dung mạo thanh nhã xuất
trần của anh đang gần ngay trước mắt, khuôn mặt cô lại càng đỏ lên.
Triệu Tử Mặc ra vẻ trấn tĩnh cười gượng mấy tiếng:
“Không có gì, chỉ là nghĩ chút về mộng đào hoa thôi.”
Cố Thành Ca: “…”
Mộng đào hoa? Nhưng mà về người nào mới được chứ…
Triệu Tử Mặc nhanh chóng vượt qua cơn xúc động, làm ra
vẻ bình tĩnh ung dung tiến lên phía trước, tâm tình đột nhiên cũng tốt hơn hẳn,
suốt dọc đường đi, thỉnh thoảng cô lại ngoảnh sang bên cạnh, mãnh liệt nhìn anh
một cái.
Cố Thành Ca ban đầu vẫn còn bình tĩnh thản nhiên,
nhưng bị nhìn riết khiến cho anh không thể nào chịu nổi nữa, bởi vì ánh mắt của
người nào đó đang nhìn anh, càng ngày càng phức tạp, càng ngày càng gian xảo
giống hệt hồ ly.
“A Mặc?”
“Dạ?”
“Phiền em điều chỉnh ánh mắt một chút được không?”
Triệu Tử Mặc: “…”
Vã mồ hôi là vã mồ hôi…
Cô lập tức thu hồi ánh mắt lại, được rồi, cô thừa
nhận, cô rất rất không nên trắng trợn dùng ánh mắt tràn ngập □ như vậy để nhìn
anh.
Trở lại trạm xe lửa, cả hai liền nhìn thấy một đám
người hệt như thuỷ triều xô đẩy bon chen chạy về phía quảng trường, bây giờ
cũng đã bảy rưỡi tối, đêm nay sẽ có pháo hoa bắn suốt trong hai tiếng đồng hồ.
Nhìn cảnh tượng náo nhiệt rộn rịp trước mắt, Triệu Tử
Mặc đột nhiên cảm thấy hưng phấn hẳn lên, quên béng luôn tâm trạng hỗn loạn
ngượng ngùng ban nãy, lập tức kéo lấy tay Cố Thành Ca: “Cực phẩm, đi thôi,
chúng ta đi ngắm pháo hoa!”
Cố Thành Ca không phản ứng gì, chỉ tự nhiên để cho cô
kéo lấy anh chạy xuyên qua đám người, anh nắm tay cô thật chặt, tuyệt đối không
để cho cô bị lạc mất vào dòng người.
Triệu Tử Mặc ngây ngô không để ý đến hành động của
anh, chỉ chăm chăm đi thẳng về phía trước.
Đi được một hồi lâu, đột nhiên cô phát hiện ra một
bóng người đặc biệt xinh đẹp đang đứng trong dòng người, lập tức chen lên
trước: “Tây Tây, sao lại đứng đây một mình? Tiêu Sở Diễn đâu?”
Cố Thành Tây bình tĩnh trả lời: “Người đông quá, ta
lạc mất anh ấy rồi.”
Triệu Tử Mặc là điển hình trong số những kẻ nhanh
quên, lập tức trưng ra một vẻ vô cùng đầy đủ thiện chí: “Vậy mi cùng bọn ta đến
quảng trường ngắm pháo hoa trước đi, biết đâu lại gặp được hắn!”
Cố Thành Tây lắc đầu cự tuyệt: “Không cần, ta đứng đây
chờ.” Nói dứt câu, cô nàng liền nhìn chằm chằm vào Triệu Tử Mặc, nhẹ nhàng chớp
chớp hai mắt, bộ dạng cực kỳ tinh quái: “Haiz, mặc dù hai người nào đó công
khai yêu đương hẹn hò thì thật là tốt, nhưng mà không có bóng đèn thì vẫn hay
hơn, A Mặc, mi đừng hòng kéo ta đi vào con đường làm vật cản đầy tội lỗi như
mi, ta không muốn bị người nào đó tiêu diệt đâu à.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Được rồi, cô vẫn lại thừa nhận, từ sau khi thấu tỏ tâm
tư mình, da mặt cô hình như có mỏng đi ít nhiều thì phải, cho nên cũng dễ đỏ
mặt hơn hẳn rồi…
Cố Thành Ca đứng một bên im lặng nãy giờ, cuối cùng
cũng chịu lên tiếng: “Sao không gọi điện thoại cho hắn?”
Cố Thành Tây khẽ mỉm cười: “Anh trai à không cần đâu,
đây là ước định của bọn em mà. Mỗi lần em và anh ấy lạc nhau cũng đều như vậy
hết, không gọi điện cũng không liên lạc, chỉ cần em đứng nguyên ở chỗ hai người
lạc mất nhau là anh ấy nhất định sẽ quay lại tìm em.”
Cố Thành Ca nghe thấy vậy, hiển nhiên không nói thêm
gì nữa.
Giờ phút này pháo hoa ở quảng trường đã bắt đầu được
người ta bắn lên đầy trời, soi sáng cả một khoảng không rộng lớn, tựa như một
đoá hoa khổng lồ xinh đẹp có thể phát sáng giữa màn đêm đen.
Từng cột suối phun giữa quảng trường cũng được người
ta lần lượt mở ra, những dòng nước bắn lên không trung, hoà cùng đủ loại sắc
đèn và màn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời kia, tất cả tạo thành một khung cảnh
mỹ lệ vô cùng.
Triệu Tử Mặc tất nhiên không thể nhịn được, lập tức
lôi chiếc DV từ trong balo ra chớp ngay lấy cảnh đẹp này.
Cố Thành Ca đứng sát bên cạnh cô, ánh mắt anh khẽ lướt
về bức tượng điêu khắc ở phía đối diện.
Mấy năm trước, hôm đó cũng là Giáng sinh, trên dãy ghế
làm bằng đá cẩm thạch bên dưới bức tượng ấy, có một cô bé thản nhiên ngồi ăn
kem trong ngày đông giá buốt, cô không để ý xung quanh, cũng không thèm coi ai
ra gì, chỉ vừa ăn vừa ngắm pháo hoa đến xuất thần.
Tầm mắt anh quay trở lại hướng về người đang đứng bên
cạnh, ngắm nhìn nụ cười thanh vũ sáng ngời bao năm không đổi của cô bé ngày
nào, tận sâu trong mắt anh, không biết từ lúc nào đã tràn ngập ý cười, trông
anh lúc này sao mà dịu dàng đến lạ.
Cô bé ngày xưa, bây giờ đã trưởng thành rồi.
Dưới trời pháo hoa rực rỡ đó, Triệu Tử Mặc khẽ quay
đầu nhìn sang anh.
“Cực phẩm, em hỏi anh một vấn đề.”
“Cái gì?”
“Nếu có một ngày, anh và bạn gái lạc mất nhau, thì anh
sẽ làm gì?” Triệu Tử Mặc nhìn thấy Cố Thành Tây vẫn luôn đứng một chỗ chờ Tiêu
Sở Diễn tới tìm mình, từ sâu trong thâm tâm cô rất muốn biết nếu là cực phẩm
thì sẽ ra sao.
Cố Thành Ca trầm mặc một chút, sau đó mới bình thản
đáp: “Anh không biết.”
Triệu Tử Mặc: “Hả?”
Cố Thành Ca: “Bởi vì, anh sẽ không để cho chuyện đó
xảy ra.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Được rồi, cô đã cực kỳ thận trọng mà quyết định, cho
dù có hao tổn tâm tư thần trí đến mấy, cũng nhất định phải thu phục cực phẩm
cho bằng được, hây hây hây, đúng là quá mỹ mãn, nếu cực phẩm làm bạn trai cô
rồi, đảm bảo anh sẽ là một chỗ dựa cực kỳ vững chắc!
Chỉ có điều, suốt tận hai tiếng đồng hồ sau, Triệu Tử
Mặc vẫn lâm vào trạng thái im lìm không có bất kỳ động tĩnh gì.
Sau khi màn pháo hoa ở quảng trường kết thúc, Cố Thành
Ca liền đưa Triệu Tử Mặc về trường.
Trên đường đi, điện thoại di động của anh lại một lần
nữa vang lên, có điều xe đang đi đúng vào chỗ rẽ đông người, cho nên Cố Thành
Ca không có cách nào nhận điện được, anh bình tĩnh thản nhiên nói với Triệu Tử
Mặc đang ngồi một bên: “Lấy hộ anh đi.”
Triệu Tử Mặc lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi
áo anh ra, trên màn hình đang loé sáng ba chữ vô cùng quen thuộc “Phó Yên
Trầm”, cô bất chợt nhớ ra hình như ở chỗ Phó nãi nãi có một con dấu khắc cái
tên này thì phải…
Cố Thành Ca thong dong liếc nhìn sang một cái, sau đó
hạ lệnh: “Em nghe đi, là bà ngoại.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Vã mồ hôi, cực phẩm quả nhiên là cực phẩm, số điện
thoại của người thân mà cũng có thể lưu lại bằng tên họ đầy đủ như thế này sao!
Triệu Tử Mặc yên lặng nhấn phím nghe rồi đưa lên tai, lúc
cô mở miệng chào hỏi một câu, giọng điệu cũng đã chuyển thành hết sức nhẹ
nhàng: “Phó nãi nãi!”
Đầu bên kia Phó nãi nãi dường như có sửng sốt một
chút, sau đó lại cười dịu dàng: “Là A Mặc sao, đúng lúc Phó nãi nãi đang muốn
Thành Thành cho ta gặp con.”
Thật ra thì cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là
Triệu Tử Mặc dạo này quá bận bịu mà thôi. Vì nhiệm vụ chụp hình và ghi chép lại
mọi tư liệu về Cố Thành Ca mà hai tuần nay cô không đến viện dưỡng lão rồi, cho
nên Phó nãi nãi ở trong điện thoại còn dặn thêm, cuối tuần bảo cô đến ăn cơm
chung với bà.
Triệu Tử Mặc tất nhiên hớn hở đồng ý, nhiệm vụ của đài
truyền hình giao cho, cô căn bản đã làm gần xong, đến cuối tuần này nhất định
sẽ hoàn tất.
Sau khi cúp điện thoại, cô quay sang hỏi Cố Thành Ca:
“Cuối tuần này anh có đến thăm Phó nãi nãi không?”
“Có thể anh sẽ không rảnh.” Anh dừng lại một chút, sau
đó bổ sung thêm: “Tuần này lịch làm việc của anh đặc biệt bận rộn, có mấy người
đến nhờ anh giải quyết hộ mấy vụ án của họ.”
“Bận lắm sao?” Triệu Tử Mặc đột nhiên ngồi thẳng
người, nghiêm túc nhìn anh: “Vậy có thể rút chút thời gian trả lời mười câu hỏi
của em không?”
Cố Thành Ca bình tĩnh đáp: “Anh chỉ sợ rằng lúc đó sẽ
không có thời gian thôi.”
Triệu Tử Mặc nhanh như chớp lôi chiếc DV từ trong balo
ra: “Thế thì cực phẩm, bây giờ chúng ta bắt đầu luôn đi!”
Cố Thành Ca cố nhịn không cho hắc tuyến rơi xuống,
bình tĩnh nhắc nhở: “Bây giờ đang ở trên xe, em xác định muốn hỏi ở đây luôn
sao?”
Hây da, địa điểm hình như không được thích hợp lắm thì
phải…
Triệu Tử Mặc vẫn rất mực bất khuất kiên cường không
đổi: “Vậy thì chỉ âm thanh thôi cũng được, em dùng bút ghi âm.”
Yên lặng một hồi, cuối cùng anh vẫn quyết định phối
hợp.
Hoàn hảo, Triệu Tử Mặc tỉ mỉ sàng lọc ra mười câu hỏi,
mấy câu này nhất định phải vừa đúng trọng tâm lại vừa không quá khó để trả lời,
còn hai câu hỏi được mọi người mong chờ nhất, cô để dành xuống cuối cùng.
Mà đáp án của hai cái vấn đề cuối cùng này, cũng là
điều mà Triệu Tử Mặc cực kỳ hy vọng được nghe chính miệng anh nói.
“Câu hỏi thứ chín: Anh thích mẫu bạn gái như thế nào?”
Triệu Tử Mặc hỏi xong câu này thì cực kỳ nghiêm túc
nhìn chằm chằm vào Cố Thành Ca, trong lòng thậm chí còn bừng lên một cảm giác…
Vô cùng khẩn trương.
Tựa hồ như muốn chọc tức cô, Cố Thành Ca lại không trả
lời ngay, ánh mắt anh vẫn chuyên tâm nhìn thẳng vào phía trước, vẻ mặt tập
trung cao độ.
Triệu Tử Mặc lại càng khẩn trương hơn: “Cực phẩm, đến
tận bây giờ anh vẫn chưa từng nghĩ qua vấn đề này sao?”
Hừ hừ, nghĩ lâu vậy rồi mà vẫn chưa thèm trả lời là
sao!
Cố Thành Ca bình tĩnh đáp: “Trước kia đúng là không
nghĩ tới, nhưng gần đây kể ra cũng đã suy xét ít nhiều.”
“Vậy anh nói nhanh chút đi!”
Cố Thành Ca mang theo ý cười nhìn sang phía cô: “Em
gấp cái gì?”
“Em…” Triệu Tử Mặc nhướn miệng, quyết định trấn tĩnh
rồi lại trấn tĩnh: “Em không vội, chỉ là sợ đến trường rồi mà anh vẫn chưa chịu
trả lời, sau này lại không có thời gian hỏi anh nữa, không khéo toàn bộ nữ sinh
Phong Đại sẽ tập hợp lực lượng tiêu diệt chết em mất!”
Cố Thành Ca khẽ mỉm cười: “Vậy thì A Mặc, em nghe cho
kỹ.”
Ngữ điệu của anh cực kỳ chậm chạp, tựa hồ như anh đang
lựa chọn từ ngữ thật kỹ càng để miêu tả về người con gái trong mộng của mình
vậy đó.
Anh nói: “Cô ấy giống hệt như một bức tranh thuỷ mặc
đậm đà rõ nét, nghiêng nước nghiêng thành, tính cách lại giống như dòng suối
mát chảy qua khe núi, thanh thoát mà thấu triệt (*).”
(*) “Thấu triệt”: tường tận, sắc sảo ở mọi khía cạnh.
Triệu Tử Mặc nghe xong câu này, lập tức mồ hôi thánh
thót, trong bụng âm thầm oán thán: người trong mộng của cực phẩm, quả đúng là bảo
vật chốn nhân gian!
Có điều, bình thường Triệu Tử Mặc toàn được ba vị mỹ
nữ cùng phòng ký túc xá phong cho cái đại danh “nghiêng nước nghiêng thành”,
hay nói cách khác, cô cũng coi như miễn cưỡng đáp ứng được một phần tiêu chuẩn
của cực phẩm đi? Đáng tiếc đáng tiếc, tích cách cô hình như hơi hung hăng một
chút thì phải…
Cố Thành Ca vẫn tiếp tục: “Cô ấy rất lười biếng, hơn
nữa lại không bao giờ chịu làm thục nữ, thích hưởng thụ ánh nắng mặt trời,
thường xuyên không câu nệ gì ai mà cười hung hăng ngang ngược, có điều cô ấy
cực kỳ thẳng thắn, không chấp nhặt, làm cho người ta khi nhìn vào hay tiếp xúc
với cô ấy đều cảm thấy cực kỳ thoải mái, sinh khí ngập tràn, có thể nói cô ấy
tựa như một tia nắng soi sáng cho những ngày đông lạnh lẽo tăm tối vậy.”
Triệu Tử Mặc âm thầm cảm khái: cực phẩm à, yêu cầu của
anh cũng quá tỉ mỉ đấy…
Chỉ là, tận sâu trong thâm tâm cô giờ đây cũng đã sinh
ra chút ảo tưởng, khi nghe anh nói những lời này, có cảm giác như chính bản
thân cô có một phần nào đó giống với người con gái ấy, hơn nữa lại trùng hợp
đến không thể nào tin được…
Mặc dù trước giờ cô đã bị ba vị mỹ nữ kia cảnh cáo
không biết bao nhiêu lần rằng chớ nên hung hăng ngang ngược, những lúc đó cô
cũng tỏ vẻ vô cùng ngoan ngoãn mà gật đầu tiếp thu ra vẻ ta đây hiểu hết, có điều
sau này cô vẫn một mực áp dụng nguyên tắc “Hư tâm thụ giáo, kiên quyết bất cải”
(*), cho nên vẫn luôn tiếp tục cười gian như hồ ly trộm gà, hung hăng mà ngang
ngược, hây da, không có biện pháp, ai bảo cười như thế lại thoải mái quá mà…
(*) Nghĩa là nhất quyết không chịu cải tà quy chính.
Triệu Tử Mặc một bên ảo tưởng, một bên tiếp tục lắng
nghe những lời của cực phẩm, đến lúc cô nghiêng đầu sang mới phát hiện ra, khoé
miệng xinh đẹp của anh đã cong lên làm thành một nụ cười rất mực dịu dàng từ
lúc nào rồi.
Bên tai cô vẫn đều đặn truyền đến giọng nói nhẹ nhàng
của anh: “Cô ấy lúc ăn cơm rất thích nói chuyện, hơn nữa vô cùng kén ăn, quan
niệm về thời gian phải nói là chỉ bằng con số không. Bình thường cô ấy rất
ngịch ngợm, làm việc có chút tuỳ hứng, thần kinh không ổn định lại không thèm
quan tâm để ý cái gì hết, thích mạnh miệng tranh cãi, đôi khi còn biết làm mặt
giận…”
Nghe tới đây, Triệu Tử Mặc rốt cục không nhịn nổi nữa
liều mạng xen miệng vào: “Cực phẩm, não anh hỏng mất rồi hả, sao lại đi thích
một đứa con gái nhiều tật xấu như vậy chứ?”
Cố Thành Ca quay đầu sang nhìn cô một cái, không nhịn
được mà mỉm cười: “Đúng vậy, có lẽ não anh hỏng thật rồi, nhưng mà không có
cách nào khác, thích thì thích thôi, cũng đành vui vẻ chịu đựng.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Cô chìa bàn tay ra, gập từng ngón lại lẩm nhẩm tính
toán, trong những tính cách mà anh nói, nếu mà kể ra thì…
Kén ăn? Được rồi, cô ghét tỏi, cà rốt và rau thơm,
không biết có được tính vào hạng mục kén ăn hay không đây?
Quan niệm về thời gian chỉ bằng con số không? Nếu cô
nhớ không lầm, từng có một lần cô gọi điện thoại đánh thức cực phẩm ngay lúc
giữa đêm thì phải…
Thích mạnh miệng tranh cãi? Haiz, cái này à, bình
thường cô cũng toàn gân cổ lên cãi nhau với cực phẩm… Thôi thì cứ coi như tính
vào đi!
Cho nên, sau khi đã suy xét kỹ càng, Triệu Tử Mặc tự
nhận thấy bản thân cũng có một nửa tính cách phù hợp với tiêu chuẩn của anh,
vậy thì xem ra, cô nắm trong tay đến 50% cơ hội rồi.
Nghĩ như vậy, Triệu Tử Mặc nhất thời tâm hoa nộ phóng
(*): có một nửa cơ hội, so với không có cơ hội nào, vẫn tốt chán đúng
không!
(*) “tâm hoa nộ phóng”: tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
Hơn nữa…
Chuyện tốt khó làm, chuyện xấu dễ học, nếu người trong
mộng của cực phẩm nhiều tính xấu như thế thì, cô cũng hoàn toàn có thể từ từ
học hết được mà!
Cố Thành Ca bất chợt lên tiếng nhắc nhở: “Được rồi, có
thể hỏi vấn đề tiếp theo.”
Triệu Tử Mặc lập tức ngồi nghiêm chỉnh trở lại, nhìn
chằm chằm vào danh sách các câu hỏi, cổ họng run lên một cái, sau đó mới lắp
bắp mở miệng: “Câu hỏi thứ mười, anh có bạn gái chưa?”
Tâm trạng cô lúc này, lại chỉ có thể diễn tả bằng hai
chữ ‘khẩn trương’.
Thật ra thì cô không nên vội vàng gấp gáp làm gì, căn
cứ vào thái độ trước giờ của anh thì cũng thừa hiểu, anh đối với nữ sinh luôn
vẫn luôn là vẻ lạnh lùng xa cách, mặc dù trong khoảng thời gian này cô ở bên
cạnh anh khá nhiều, phát hiện ra anh không hoàn toàn lãnh đạm giống như trong
truyền thuyết vẫn đồn thổi, chỉ là do anh cực kỳ ít khi tiếp xúc với nữ sinh mà
thôi… Có điều, anh hẳn là cũng không thể có bạn gái được chứ!
Nhưng mà…
Cố Thành Ca bình tĩnh trả lời: “Có.”
“Là ai?”
Triệu Tử Mặc cơ hồ như phản xạ có điều kiện, lập tức
hỏi luôn không cần suy nghĩ.
Cố Thành Ca nghiêng đầu nhìn sang phía cô, ánh mắt sâu
thật sâu, bỗng nhiên anh khẽ mỉm cười: “Triệu ký giả, nếu như anh nhớ không
lầm, thì đây đã là vấn đề thứ mười một rồi.”
Triệu Tử Mặc đột nhiên phát hiện, sâu trong trái tim
cô dường như có một góc nào đó đang bắt đầu tan vỡ…
Cô tràn đầy thất vọng nhìn anh: “Cho nên, anh không
muốn trả lời?”
Cô hối hận rồi, phải nói là hối hận muốn chết luôn ấy,
tại sao lại có thể ngu ngốc đến nỗi để cái câu hỏi kia ở cuối cùng a a a?
Cố Thành Ca không đáp, chỉ hỏi ngược lại: “Em muốn
biết?”
Đương nhiên muốn!
Triệu Tử Mặc đàng hoàng gật đầu một cái.
“Tại sao muốn biết?” Anh nhếch môi hỏi tiếp, khoé
miệng mang theo một tia cười.
“Bởi vì… bởi vì…” Triệu Tử Mặc nói không ra câu, sau
đó tựa hồ như muốn tự biến mình thành rùa đen rụt đầu, cô liền khai ra một cái
cớ khác không hoàn toàn ăn nhập gì: “Tất nhiên là muốn thoả mãn lòng hiếu kỳ
của nữ sinh Phong Đại rồi dĩ nhiên mà nói, em cũng rất hiếu kỳ…”
Càng tới gần cuối câu, giọng nói của cô lại càng nhỏ
dần, nhỏ đến mức khó mà có thể nghe nổi.
Triệu Tử Mặc không phải không biết, nếu cô nhất mực
đòi nghe cho bằng được bạn gái cực phẩm là ai, một khi đã biết rồi, nhất định
trái tim cô sẽ chỉ càng chịu tổn thương thêm mà thôi.
Đến lúc này đây, cô đành đau khổ mà rút ra một kết
luận, mặc dù cô được người ta xưng tụng là “đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng
thành” thật đấy, nhưng mà về mấy cái chuyện yêu đương này, cô hình như không có
số đào hoa thì phải…
Vì vậy mới nói, Triệu Tử Mặc vẫn còn nhớ rất rõ hình
ảnh mỗi lần ba vị mỹ nữ đau đớn oán thán chui vào góc tường mặc niệm: vẻ đẹp
của A Mặc quá lãng phí tài nguyên quốc gia, quá lãng phí tài nguyên quốc gia!
Ban đầu cô còn định sử dụng mưu kế để “thu phục cực
phẩm”, nhưng sau khi nghe được câu trả lời tường tận đó từ anh, cô chỉ còn biết
im lặng không chút phản ứng.
Cho nên trên cả đoạn đường, mỗi lần Cố Thành Ca lên
tiếng hỏi, cô đều chỉ phản xạ có điều kiện ừm hửm vài cái cho qua chuyện.
Cố Thành Ca: “A Mặc, chụp hình và ghi chép tài liệu em
đều làm xong rồi, khoảng thời gian này anh lại đặc biệt bận rộn, cho nên có thể
sẽ không tới trường.”
Triệu Tử Mặc: “Vâng…”
Cố Thành Ca: “Lần sau chúng ta gặp nhau, anh sẽ trả
lời em vấn đề thứ mười một.”
Triệu Tử Mặc: “Vâng…”
Cố Thành Ca: “Anh không có ở đây, em ở trong trường
nhớ phải ngoan ngoãn một chút, biết không?”
Triệu Tử Mặc: “Vâng…”
Cố Thành Ca nhìn cô một cái, sau đó chậm rãi lái xe
đi.
Cho đến tận lúc vào đến phòng ký túc xá, Triệu Tử Mặc
mới kịp phản ứng: này này này, cực phẩm nói vậy là có ý gì! Cô ở trong trường,
có lúc nào không ngoan cơ chứ!