Em Họ Không Dễ Nuôi

Chương 4

“Tiểu Duệ? Em làm gì ở đây?”

“Anh..”

“Tại sao em ở đây, em đáng lẽ nên ở nhà?” Vân Thiệu Thần nghi hoặc nhìn hắn, theo thói quen nhíu mày lại, nghĩ một chút lại nói “Không đúng, em hôm nay nên đến trường chứ.”

Đoàn Duệ Thanh ngẩng đầu nhìn anh, khóe miệng hơi nhếch lên, nói: “Em không muốn học.”


“Cái gì?” Vân Thiệu Thần gắt gao nhíu mày, nghiêm khắc trừng mắt khiến hắn theo bản năng muốn lùi về phía sau “Em bao nhiêu tuổi rồi? Không học thì muốn làm gì?” Vân Thiệu Thần không nghĩ ra, em họ y từ nhỏ đến lớn đều rất nghe lời, cho dù đang trong thời kỳ phản nghịch của thanh thiếu niên, cũng không thấy cậu có bất cứ biểu hiện gì.

“Anh..anh không cần quan tâm chuyện này đâu.” Đoàn Duệ Thanh không để ý tới biểu tình nghiêm túc của anh, ngẩng đầu đối anh lộ ra tươi cười bình thản “ Em nghĩ kỹ rồi, đi học cũng không phải con đường duy nhất, còn có nhiều con đường để đi mà.”

“Anh không cần quan tâm?” Vân Thiệu Thần gật gật đầu. “Em còn muốn đi đường khác, đường gì? Lưu lạc đầu đường xó chợ làm kẻ ăn xin sao?” Y nguyên bản không muốn nói nghiêm trọng đến vậy, nhưng khi nhìn đến vết máu đọng lại cùng vết thương trên mặt Đoàn Duệ Thanh, đã cảm thấy ngực muốn nóng lên.

Chỉ cần đem tiền căn hậu quả đối chiếu một lần, y cũng đoán được nhất định là do cha Đoàn Duệ Thanh đánh. Cha dạy dỗ con không nghe lời là việc hết sức bình thường, chính là nhìn đến vết thương kia khiến y cảm thấy có chút không thoải mái.

Đoàn Duệ Thanh nhếch môi, kỳ thật anh họ cùng hắn cũng không thân thiết lắm, tuy rằng anh cùng nhà hắn quan hệ rất tốt, nhưng bọn họ không có nhiều thời gian ở chung cho lắm, hơn nữa trong sinh hoạt hằng ngày khả năng hai người gặp nhau cũng không lớn. Hơn nữa anh họ hắn là một người nghiêm túc, khiến cho người xung quanh có cảm giác không tốt khi ở gần, Đoàn Duệ Thanh không nghĩ sẽ cùng anh kéo gần quan hệ, vì thế mối quan hệ với anh trở nên không nóng không lạnh.

Vân Thiệu Thần nhìn dáng vẻ cậu, cho rằng cậu vừa bị cha đuổi ra khỏi nhà nên trong lòng ủy khuất, có chút mềm lòng, liền tiến lên vỗ vỗ bờ vai cậu, khẩu khí mềm xuống, nói “Đi thôi.”

“Đi đâu?” Đoàn Duệ Thanh nghi hoặc nhìn anh, hắn biết Vân Thiệu Thần công việc thường hay tăng ca, lúc này còn sớm, anh hẳn là không tan tầm giờ này đâu.

“Trước tiên theo anh về sở cảnh sát đi, chút nữa đến nhà anh.” Vân Thiệu Thần bảo, mày vẫn luôn nhíu, không có dấu hiệu giãn ra.

Tuy rằng kiếp trước cùng anh xuất hiện cũng không nhiều, nhưng dù sao cũng là thân thích, hơn nữa Đoàn Duệ Thanh quả thật không có lý do để cự tuyệt, liền gật đầu đồng ý.

Vân Thiệu Thần đến gần cậu một chút, đem vết thương trên mặt cậu nhìn rõ ràng, mày ngày càng nhíu chặt hơn, trong lòng cảm thấy cậu y xuống tay cũng quá nặng đi, như thế nào thì hắn cũng là con ông.

“Đi thôi.” Y cũng không nói thêm gì, liền kéo cậu đi.

“Ân.” Đoàn Duệ Thanh theo thói quen trên mặt lộ ra tươi cười thản nhiên.

Vân Thiệu Thần hơn Đoàn Duệ Thanh bốn tuổi, hiện nay mới hai mươi hai tuổi, nhưng đã từ trường cảnh sát tốt nghiệp ra đi làm được một năm, gần đây vừa được lên chức.

Bởi vì anh tính cách nghiêm túc, làm việc cẩn thân, lại không sợ chịu khổ, được lãnh đạo coi trọng, mọi người đều cảm thấy anh sẽ không ở đây bao lâu, người có bản lĩnh, một ngày nào đó sẽ được thăng chức.

Nhưng hiện thực luôn tàn khốc, Đoàn Duệ Thanh nhớ rõ kiếp trước Vân Thiệu Thần cũng không thăng chức cao, ngược lại việc gia đình thập phần không thuận lợi, kết hôn hai lần đều ly hôn. Lần đầu là được con gái của lãnh đạo coi trọng, kết hôn không bao lâu liền ly hôn, hơn nữa lại nháo rất ầm ĩ, ngay cả Đoàn Duệ Thanh không cùng anh thân cận cũng biết được. Sau đó kết hôn lần hai sinh được một con trai, nhưng cũng ly hôn, không ai biết nguyên nhân ra sao.

Đoàn Duệ Thanh khi đó nghe được tin này, cũng thấy hết sức kinh ngạc, thay anh cảm thấy tiếc nuối. Dù sao anh họ hắn ngoại trừ việc quá nghiêm túc, ở chung không được tốt lắm, những việc khác cũng rất được. Bộ dạng tốt, nhân phẩm càng không thể chê, hắn nghe nói anh ở trường học rất được mến mộ, sau khi đi làm càng được nhiều cô gái coi trọng, sau này kết hôn rồi ly hôn vẫn không mất đi giá trị.

Đèn trong sở cảnh sát lúc này vẫn còn sáng, có đồng nghiệp vẫn đang tăng ca.

Vân Thiệu Thần dẫn Đoàn Duệ Thanh vào, đồng nghiệp y – Cố Hải ngẩng đầu lên nhìn y, thấy Đoàn Duệ Thanh một thân mang vết thương phía sau y, liền cười hỏi: “Phạm tội gì đây? Đánh nhau với người ta bị ngươi bắt được?”

Vân Thiệu Thần gật đầu chào Cố Hải, nói:”Đây là em họ ta.”

“Nha, ngươi còn có em họ à.” Cố Hải nghiêm túc nghiêng đầu nhìn thoáng qua Đoàn Duệ Thanh, Đoàn Duệ Thanh cười cười gật đầu chào hắn. Thanh niên mười bảy, mười tám thường để ý ánh mắt của người khác, Đoàn Duệ Thanh lại không quan tâm lời Cố Hải vừa nói, làm cho hắn nhịn không được nhướng mày, trêu chọc Vân Thiệu Thần “Em trai ngươi bộ dạng thật dễ nhìn a, cứ như nữ hài tử vậy.” 

Vân Thiệu Thần nhíu mày, không đáp, chỉ mang theo Đoàn Duệ Thanh vào trong văn phòng, lúc đóng cửa lại nói với Đoàn Duệ Thanh “Em không cần để ý đến tên kia.”

Đoàn Duệ Thanh biết anh sợ mình thấy không vui, ở trong lòng cười khổ. Y không biết mình ở kiếp trước đã ba mươi tám tuổi, so với anh đời này hai mươi hai tuổi lớn gấp đôi, hơn nữa thời gian đã mài đi góc cạnh của hắn, lúc phải nằm liệt ba năm cũng khiến tâm tính dần lạnh nhạt… Hắn hiện tại sẽ không vì người khác trêu chọc mà tức giận, dù sao hắn cũng không phải là một thiếu niên mười tám tuổi dễ xúc động a.


Vân Thiệu Thần vào trong tìm thuốc trị thương, xoay người thấy cậu còn đứng ở cửa ngẩn người, nhịn không được nhíu mày: “Đứng đó làm gì, mau vào đây.”

Đoàn Duệ Thanh sửng sốt một chút mới đến ngồi trước mặt anh.


Vân Thiệu Thần thấy cậu nghe lời đi tới, cũng không nói gì nữa, đứng trước mặt cậu, cúi xuống cẩn thận quan sát vết thương trên mặt cậu.

Bởi vì anh đưa mặt đến gần, Đoàn Duệ Thanh có thể nhìn rõ đôi mày rậm trên khuôn mặt anh tuấn của anh, thậm chí là lông mi, cảm nhận được hơi thở anh phả vào mặt mình. Đoàn Duệ Thanh cảm thấy không được tự nhiên, đầu theo bản năng quay đi, bị đôi bàn tay to đè lại.

“Đừng cử động!” Vân Thiệu Thần thấy trên mặt cậu ngoại trừ trán có máu bầm, khóe miệng bị rách một mảng, không biết trên người còn có vết thương khác hay không. Y thay cậu sát trùng, mặt vẫn hết sức nghiêm túc, nhưng động tác trên tay lại rất nhẹ nhàng.

Đoàn Duệ Thanh cứng người, không dám nhìn thẳng Vân Thiệu Thần, cũng không thể nhìn đi nơi khác, đành phải hạ mắt nhìn xuống cổ anh.

“Rất đau sao?” Vân Thiệu Thần thấy cậu vẫn nhích tới nhích lui liền nghi hoặc cúi đầu nhìn thoáng qua em họ mình.

“Không, không có.” Đoàn Duệ Thanh chính là cảm thấy không được tự nhiên, dù sao trước mặt hắn lúc này là người có khả năng hấp dẫn ánh mắt người khác.

Vân Thiệu Thần nhìn cậu một cái, đứng dậy đem bông cùng thuốc sát trùng cất đi, rót cho cậu một chén nước, chỉ bàn làm việc của y nói “Nếu mệt có thể nằm sấp nghỉ ngơi một lát.”

Đoàn Duệ Thanh nghiêng đầu nhìn thoáng qua bàn làm việc, hỏi: “Vậy còn anh?”

Vân Thiệu Thần đem cảnh phục mặc vào, quay đầu trả lời: “Anh còn có việc.” Liền đẩy cửa rời khỏi văn phòng.

Đến khi phòng làm việc đóng lại, chỉ còn một mình Đoàn Duệ Thanh, hắn mới thở phào một hơi.

Từ lúc trọng sinh đến bây giờ, hắn mới có một chút thời gian để ngẫm lại chuyện của bản thân.

Không thi vào đại học nữa, lãng phí thời gian cùng công sức cha hắn bỏ ra bấy lâu, chắc là đã chọc giận ông không nhỏ. Đời này nên sống như thế nào, hắn nên từ từ suy nghĩ, từ từ an bài từng chuyện một.
Bình Luận (0)
Comment