Em Họ Không Dễ Nuôi

Chương 5

Vân Thiệu Thần rời khỏi phòng làm việc, Cố Hải vừa lúc ngẩng đầu nhìn bên này, thấy y đi ra liền cười nói “ Hắn thật là “em trai” ngươi sao? Ta nhìn thế nào cũng thấy giống “em gái” hơn?”

Lời Cố Hải nói có chút thâm ý, bây giờ mọi người “da mặt mỏng”, có bạn gái không muốn nói thẳng ra, dùng thân phận “anh trai – em gái” để giới thiệu với người khác.

Vân Thiệu Thần từ tiểu học đã luôn nghiêm túc, sau khi đi làm lại càng nghiêm túc, không thích nói đùa, không thích nhất là lấy chuyện đời tư ra nói đùa. Y nghe Cố Hải nói xong, lập tức nhíu mày nhìn tên kia nói: “Đừng nói lung tung, tiểu Duệ là con trai, năm nay đang học năm cuối  trung học.”

Làm đồng nghiệp một năm, Cố Hải biết Vân Thiệu Thần không thích nói dối, vừa rồi chẳng qua thấy y đưa vào một đứa nhỏ xinh đẹp nói là em họ y, nhịn không được trêu chọc một chút, lúc này thấy y như vậy, liền nhún vai không nói gì nữa.

Vân Thiệu Thần thấy hắn không dây dưa thêm nữa, cũng xoay người rời đi tiếp tục làm việc của mình.

Chờ Vân Thiệu Thần xong việc đã gần 12 giờ đêm, Cố Hải nhà khá xa nên 11 giờ đã về trước rồi. Vân Thiệu Thần đứng lên, đẩy cửa bước vào phòng làm việc.

Thời điểm y đi vào, Đoàn Duệ Thanh đang ghé vào bàn làm việc viết gì đó, nghe thấy y mở cửa liền ngẩng đầu lên, đối y lộ ra tươi cười ôn hòa, hô một tiếng “Anh..”, lại cúi đầu tiếp tục viết.

“Viết cái gì vậy?” Vân Thiệu Thần nhìn ngũ quan ngây ngô của cậu, tâm tình so với lúc biết cậu trốn học đã khá hơn, ngữ khí cũng dịu đi nhiều.

“Không có gì.” Đoàn Duệ Thanh hướng anh lắc đầu, đặt bút xuống, gấp tờ giấy lại bỏ vào túi áo.

Thời niên thiếu Đoàn Duệ Thanh mặt tương đối nhỏ, mắt to, lúc cười rộ lên sẽ trở nên cong cong, khóe miệng nhếch lên, lộ ra răng nanh trắng như tuyết, nhìn có nhiều phần rất giống con gái.

Vân Thiệu Thần thu hồi tầm mắt, vỗ vỗ bả vai cậu, nói: “Đi thôi, về nhà nghỉ ngơi.”

   “Được.”

Thành phố nơi bọn họ ở cũng không lớn, số đường lớn bên trong thành bất quá cũng chỉ có mười cái, cho nên Vân Thiệu Thần cho tới bây giờ đều đi bộ về.

Trên đường về nhà, hai người cũng không nói gì, Vân Thiệu Thần là loại người ít nói, mà Đoàn Duệ Thanh cũng không nói nhiều, hắn lại vừa mới trọng sinh, tâm lý còn chưa có điều chỉnh lại được, muốn hắn cùng anh họ là người nhiều năm có mối quan hệ không mặn không nhạt thân thiện nói chuyện, thật không có khả năng.

Loại xúc cảm chênh vênh này của hắn một phần do đối mặt với người anh họ không quá thân thuộc, phần còn lại do đối mặt với người đã khống chế hắn cả đời ở kiếp trước, cha hắn.

Lúc từ trường học chạy đến chỗ cha, nhìn người thập phần tinh thần, thập phần trẻ tuổi, cha hắn, trong lòng cũng nghĩ đến “Không bằng lại nghe lời cha, không muốn làm trái ý ông.” Nhưng cuối cùng vẫn là không làm, nghĩ đến nếu lúc này bản thân thỏa hiệp, nhất định sẽ còn có những việc tiếp theo, sau đó mình càng ngày càng trở nên thành thục, cha dần già đi, mình ngày càng không dám trái ý cha, như vậy chẳng phải sẽ tiếp tục trải qua một hồi ác mộng mà bản thân muốn quên đi.

Vân Thiệu Thần ở tại phía Đông thị trấn, lúc cha y mua nhà, là hai phòng ngủ một phòng khách, một nhà vừa vặn, nếu có nhiều thêm một người nữa thì phai ngủ sô pha, hoặc phải cùng y một giường…
Bình Luận (0)
Comment