“Ý anh
là, anh sẽ, sẽ…” Kiều Ưu Ưu không thể nói thành câu mà cứ nghĩ tới câu nói của
Trử Tụng. Chuyển về Bắc Kinh, thực sự sẽ trở về sao?
“Anh
sắp trở về rồi, có hoan nghênh không?”
Kiều Ưu
Ưu ngân ngấn nước mắt, không ngừng gật đầu. Anh sắp trở về rồi, sau này cho dù
không được gặp mặt mỗi ngày nhưng cũng có thể thường xuyên ở bên nhau, họ sẽ
lại có con, có một cuộc sống mới. Nhưng ở trong bầu trời xanh này, ở gần máy
bay trong gang tấc nhưng lại xa tít chân trời, có thực sự là tốt không?
“Ngốc
ạ, khóc cái gì chứ, anh được chuyển về đây em không mừng sao?”
“Đương
nhiên không phải thế!” Kiều Ưu Ưu lớn tiếng phản đối, ngón tay kéo nhẹ nút áo
trước ngực Trử Tụng, sau đó lại lí nhí nói: “Thực ra, thực ra em đã định…”
“Định
làm gì?” Trử Tụng hạ hấp giọng nói bên tai cô.
“Chuyển
công tác!” Kiều Ưu Ưu dụi khuôn mặt đỏ ửng vào lòng anh, Trử Tụng bị cô va mạnh
vào ngực nhưng lại vui sướng cười to lên và ôm cô chặt hơn.
Kiều Ưu
Ưu đã nghĩ rất nhiều ngày rồi, nếu Trử Tụng phải trở về doanh trại, cô sẽ đi
cùng anh, cô có thể chuyển tới Đài Truyền hình ở tỉnh đó, hoặc Đài Truyền hình
thành phố, không cần tiếng tăm, chỉ cần họ có thể ở gần nhau. Trải qua lần
“hoạn nạn” này, cô mới thực sự cảm thấy được bình an vô sự bên nhau là một việc
cực kỳ tốt đẹp, cô không muốn họ lại phải chia xa.
Hóa ra,
không chỉ mình cô có suy nghĩ đó, đến Trử Tụng cũng đã quyết định như vậy.
Nhưng cô biết Trử Tụng yêu sư đoàn 1 biết chừng nào, từ anh tân binh cỏn con
cho tới đại tá, mười mấy năm sinh hoạt trong doanh trại, chỉ trừ vài năm học
trong Học viện Không quân, còn đâu anh đều ở trong sư đoàn 1, anh thậm chí còn
dâng hiến linh hồn mình cho sư đoàn 1, lẽ nào anh sẽ đi như vậy sao?
Lẽ nào
lúc nãy khi sư đoàn trưởng nhắc tới “thế giới bên ngoài”, tâm trạng bỗng buồn
bã hơn rất nhiều, chắc chắn là vì chuyện Trử Tụng kiên quyết muốn đi, sư đoàn
trưởng không giữ được anh nên mới có biểu hiện như vậy.
“Đưa
anh đi dạo nhé!”
“Được!”
Kiều Ưu
Ưu quay đầu nhìn ra cửa sổ, ánh nắng bên ngoài rực rỡ là sự ấm áp cần có nhất
của họ lúc này.
Bắc
Kinh cuối tháng ba, gió đã bắt đầu mang theo chút ấm áp, ánh nắng buổi sáng vô
cùng tươi đẹp, hai bọn họ dắt tay nhau đi dạo trong khuôn viên bệnh viện. Vết
thương của Trử Tụng đã gần khỏi hẳn, nhưng vì vẫn sợ để lại di chứng nên mọi
người đều kiên quyết để anh ở lại bệnh viện điều trị thêm một thời gian nữa,
Trử Tụng cũng chẳng phản đối gì vì anh muốn để cả nhà yên tâm. Hơn nữa vị trí
bệnh viện này lại gần sông tựa núi, cách xa thành phố, môi trường rất phù hợp
với việc nghỉ dưỡng.
Âm
thanh tiếng còi đằng sau thu hút sự chú ý của hai người đang vừa cười vừa nói,
cửa xe được hạ xuống, một người phụ nữ đeo kính đen thò đầu ra khỏi cửa xe:
“Chào buổi sáng.”
“Nhà
cháu buổi sáng là mười một giờ à?” Kiều Ưu Ưu ngẩng đầu, híp mắt hỏi.
Người
phụ nữ không tức giận mà tiếp tục cười nói: “Đây chẳng phải là thời gian cô ngủ
dậy mọi ngày sao?”
“Đúng
là hiếm có, Kiều tiểu thư mà lại có thời gian tới thăm mình.”
“Không
phải tới thăm cô mà là thăm chồng cô, nghe nói chú ấy bị thương vì làm nhiệm vụ
nên cháu tới hỏi thăm chú thôi. Sao rồi hả thủ trưởng? Đã khỏe chưa?”
Trử
Tụng ôm eo Kiều Ưu Ưu cười nói: “Cũng đỡ rồi.”
Kiều Ưu
Ưu nhìn nghiêng vào người phụ nữ đang cười híp mắt trong xe, khóe miệng nhếch
lên chợt cười: “Hai hôm trước Giang Thánh Trác đã tới đây nói là tới hỏi thăm
hộ cháu luôn, như vậy có nghĩa là hai người không bàn bạc trước kịch bản với
nhau à?”
Khuôn
mặt Kiều Lạc Hy chợt trở nên gượng gạo, cô kéo cửa kính lên, quay tay lái đi
mất còn để lại một vệt khói dài.
Trử
Tụng vuốt tóc Kiều Ưu Ưu nhẹ nhàng nói: “Hai người bọn em mỗi lần gặp nhau là
lại chành chọe.”
“Em
không kính lão?” Kiều Ưu Ưu bực bội nói.
* * *
Kiều
Lạc Hy đỗ xe rồi tìm đến phòng bệnh của Trử Tụng, vừa đẩy cửa bước vào cô đã
nhìn thấy từng bó từng bó hoa lớn đặt trên bàn ở phòng khách, trên ghế sofa, Kiều
Lạc Hy chau mày không biết nên bước vào hay đi ra.
“Đứng
đơ ra thế làm gì, vào đi, muốn đứng đó mãi à?”
Kiều
Lạc Hy đóng cửa lại, đi qua phòng khách rồi tiến tới cách cửa phòng bệnh cười
với Kiều Ưu Ưu và nghiêng người bước vào. Đứng một lúc bên cửa sổ, cô nghĩ
thầm: “Vị trí này thật tốt, cảnh sắc ngoài cửa sổ hoàn toàn không giống với dấu
vết khi mùa xuân mới đến, mà dường như mùa xuân luôn tồn tại nơi đây chưa bao
giờ rời đi.”
“Sao
cháu lại tới tay không?” Kiều Ưu Ưu hỏi.
“Ở đây
cô còn thiếu cái gi nữa? Bây giờ cháu đi mua luôn.”
“Chẳng
có ai như cháu, đi thăm người ốm mà hai tay lại trống không.”
Kiều
Lạc Hy những ngày vừa qua quá bận rộn, khó khăn lắm mới có chút thời gian rảnh
rỗi liền tới đây xem thế nào, kết quả là đầu óc một mớ hỗn độn, đúng là chẳng
mang cái gì tới.
“Chẳng
phải cô không thiếu thứ gì sao? Còn giả bộ nói thế để làm gì? Cháu tới đây đã
thể hiện tấm lòng chân thành nhất của cháu rồi!” Kiều Lạc Hy bĩu môi, ngồi trên
chiếc ghế sofa đơn “Ngã bản tương tâm hướng minh nguyệt; nại hà minh nguyệt
chiếu câu cừ” (ý là cháu đối xử tốt với cô mà
cô lại thờ ơ vô tâm như không có gì).
“Thật
là ngại quá, minh nguyệt không phải họ Kiều mà là họ Giang.”
Kiều
Lạc Hy nể tình cơ thể cô còn yếu vì mới sảy thai mà không muốn tranh luận những
cái vớ vẩn này với cô.
Trử
Tụng chẳng nói gì mà chỉ ngồi nghe hai người cãi nhau, tuổi của hai người gần
bằng nhau nên từ nhỏ tới lớn hầu như cứ gặp mặt là lại chành chọe, trong những
lúc như vậy, giữ im lặng là biện pháp tốt nhất. Khi anh nhìn qua cửa sổ thấy
chiếc xe đua nổi bật ấy, Trử Tụng mừng không tả xiết, vẫy tay ý bảo Kiều Ưu Ưu
lại đây, anh chỉ về phía chiếc xe Porsche Panamera đang tiến thoái lưỡng nan vì
bị mọi người xúm lại xung quanh, nổi bật hơn nữa thì cũng để làm gì? Có bản
lĩnh thì mọc cánh ra mà bay qua đi.
“Hai
người đang nhìn cái gì thế?”
Kiều Ưu
Ưu quay lại nói: “Minh nguyệt tới rồi, không những đã tới mà còn bị vây xung
quanh nữa cơ, cháu có lại đây xem không?”
Kiều
Lạc Hy đờ đẫn mất mấy giây, “Không xem!”
Giang
Thanh Trác bước vào, người đầu tiên nhìn thấy dĩ nhiên là người anh đang muốn
tìm là Kiều Lạc Hy, thế nhưng người ta lại chẳng thèm ngó ngàng tới anh.
“Sao
anh lại tới đây?” Kiều Ưu Ưu vẻ mặt khó chịu nhìn cái người xấu xa đang đứng
ngoài cửa.
Giang
Thanh Trác nheo mày: “Không được sao?”
“Được,
chân là ở trên người anh, anh muốn đi đâu ai mà dám cản anh?” Kiều Ưu Ưu nói
kích bác. Mặc dù cô mặt sưng mày xỉa với Kiều Lạc Hy, nhất là đối với Giang
Thanh Trác, ai bảo người phụ nữ kia là cháu gái họ của cô.
Trử
Tụng lực bất tòng tâm dang hai tay ra tỏ vẻ bó tay, Kiều Lạc Hy ngồi xuống như
lão phật gia, tay lật giở một cuốn tạp chí, sau khi nhận được một cuộc điện
thoại, cô nhấc túi đứng lên nói với Kiều Ưu Ưu: “Có chuyện cần cháu về xử lí,
cháu đi trước đây, thiếu cái gì thì gọi điện cho cháu, lần sau cháu sẽ mang tới
cho cô.”
Kiều
Lạc Hy nói xong nhấc đôi giầy cao gót bước đi. Lúc đi qua Giang Thánh Trác cô
cũng không thèm quay lại nhìn, Giang Thánh Trác muốn đuổi theo thì bị Kiều Ưu
Ưu chặn lại: “Muốn đi à? Không phải anh mới tới sao?”
“Tôi
không gây sự gì với cô chứ?”
Giang
Thánh Trác cuống lên, Kiều Ưu Ưu nhất quyết đóng chặt cửa lại không cho anh ta
đi, đặt người chặn ở cửa, “Giang Thánh Trác, ong bướm xung quanh anh thì tôi
không rõ, nhưng đừng có mà động vào Kiều Lạc Hy, nếu không tôi sẽ không tha cho
anh đâu!” Nói xong lại bồi thêm một câu: “Còn cái xe của anh nữa!”
“Ai ong
bướm chứ? Tôi chỉ có cô ấy, cô ấy còn chẳng thèm ngó ngàng tới tôi!” Giang
Thánh Trác cứng đầu cứng cổ cãi lại, mặt đỏ bừng lên.
“Đáng
đời!”
“Ưu Ưu,
tới đỡ anh một chút, vùng eo của anh tự nhiên hơi đau.” Trử Tụng gọi từ đằng
sau, Kiều Ưu Ưu chẳng buồn quan tâm tới Giang Thánh Trác nữa mà vội chạy tới
chỗ Trử Tụng. Nhân lúc đó, Giang Thánh Trác cuống cuồng kéo cửa chạy xa ngoài,
thế nhưng bãi đỗ xe sớm đã không còn bóng dáng chiếc xe của Kiều Lạc Hy nữa.
* * *
“Giả
bộ!” Trử Tụng vừa mới nằm xuống giường đã bị Kiều Ưu Ưu đẩy cho một cái.
“Không
phải giả bộ, anh đau thật.”
Kiều Ưu
Ưu tuy tỏ vẻ không tin nhưng vẫn mềm lòng hỏi: “Đau chỗ nào? Để em xem.”
Trử
Tụng không nghe mà lại kéo Kiều Ưu Ưu vào lòng vuốt mái tóc cô, Kiều Ưu Ưu
không ngừng đẩy vào ngực anh giằng ra: “Em biết ngay là anh có ý đồ xấu mà, anh
và Giang Thánh Trác cấu kết với nhau phải không?”
“Chuyện
hai người bọn họ, người ngoài như chúng ta đừng chen vào.”
“Ai là
người ngoài? Em không phải là người ngoài đâu nhé, em là trưởng bối.”
“Đúng
rồi, anh chỉ giúp em giữ thể diện thôi, ngộ nhỡ có một ngày họ thành đôi thành
cặp, anh lại chẳng may trở thành chú của Giang Thánh Trác, đây quả đúng là một
vụ làm ăn tốt.”
“Cút!”
“Đừng
động đậy!” Trử Tụng không ngừng dỗ dành Kiều Ưu Ưu: “Để anh ôm một chút.”
“Không
được, em đói rồi.”
“Ngủ
một lúc đi, ngủ dậy thì ăn!”
Mỗi
ngày những lần thăm bệnh như vậy đều rất nhiều, anh em, bạn bè, thậm chí những
người chẳng có quan hệ gì cũng ồ ạt tới thăm. Cũng may là có nhiều người ngồi
một lúc là đi ngay, nhưng nếu gặp phải loại người như Tả Khiên thì sẽ ngồi như
bị đóng đinh trên ghế sofa, cả ngày ngồi đó, Kiều Ưu Ưu rất muốn hỏi anh ta,
anh không cần đi kiếm tiền à? Sau đó Kiều Ưu Ưu cũng hiểu ra, anh ta tới đây vì
muốn lay động lòng người, chỉ cần Trì Lâm ở đâu là anh ta sẽ tới đó cả ngày,
nhưng tuyệt đối sẽ không nhắc tới Trì Lâm.
Ban
ngày còn đỡ, Trử Tụng luôn tươi cười, Kiều Ưu Ưu biết thực ra anh đang cố nặn
ra nụ cười, nhưng đến buổi tối anh lại luôn bị mất ngủ. Ôm Kiều Ưu Ưu vào trong
lòng, anh không dám động đậy, chỉ có thể đợi cô ngủ say rồi mới nhẹ nhàng rút cánh
tay ra.
Thực ra
mỗi lần như vậy, Kiều Ưu Ưu đều biết, anh nhẹ nhàng ngồi dậy ra ngoài phòng
khách hút thuốc, anh mất ngủ bao lâu thì cô cũng chẳng thể ngủ được từng ấy
thời gian. Kiều Ưu Ưu không dám khóc cũng chẳng dám để nước mắt chảy lên gối,
sợ anh phát hiện ra mình cũng không ngủ.
Khi Trử
Tụng quyết định chuyển công tác, Kiều Ưu Ưu cuối cùng cũng không nhịn được nữa,
không lâu sau khi anh ngồi dậy, cô liền đi theo anh ra phòng khách. Anh đứng
bên cửa sổ hóng gió lạnh, ngón tay kẹp điếu thuốc dường như thuốc có tàn anh
cũng không biết. Kiều Ưu Ưu đau lòng chầm chậm tiến lại gần anh, tay run rẩy ôm
lấy anh từ đằng sau.
Cơ thể
Trử Tụng cứng lại, nhưng anh không động đậy mà để cho cô ôm mình, dập điếu
thuốc đi rồi nói với giọng khàn khàn: “Ưu Ưu!”
“Ừ!”
“Có
nghe thấy không?”
“Cái
gì?”
“Tiếng
động cơ nổ, trong không khí vẫn còn mùi nhiên liệu máy bay.” Giọng anh hơi run
lên. Đêm tối, Trử Tụng không còn phải ngụy trang nữa. Thực ra anh không hề kiên
cường, rời xa máy bay, anh quả thực là không nỡ, anh hoàn toàn không thể buông
xuôi.
Kiều Ưu
Ưu siết chặt cánh tay, gạt hết nước mắt, gật đầu nói: “Nghe thấy rồi, nhưng mùi
nhiên liệu máy bay thật là khó chịu.”
“Đúng
đó, lần đầu tiên ngửi thấy nó, anh cũng thấy khó có thể chấp nhận được.”
“Nếu
anh thấy khó chịu thì cứ khóc ra đi, có được không? Đừng cố nhịn trong lòng, em
không muốn thấy anh như vậy.” Kiều Ưu Ưu nói, nước mắt không thể kìm nén. Đôi
vai anh đang run lên, bàn tay cũng run.
Trử
Tụng quay người lại lau hết nước mắt của cô, anh cố cười nhưng lại phát hiện ra
rằng mình không thể cười được.
“Ưu Ưu,
em có thể vào phòng được không? Anh không muốn để em nhìn thấy anh…”
Kiều Ưu
Ưu che miệng ngăn tiếng khóc của mình lại, gật đầu lại lắc đầu. Cuối cùng, cô
nhận lời anh, không nhìn những giọt nước mắt của anh, không nhìn thấy sự yếu
đuối của anh.
Một
cánh cửa ngăn cách hai người bọn họ, Kiều Ưu Ưu trượt người xuống theo cánh
cửa, ngồi gục xuống bên cửa. Đằng sau cánh cửa này là người mà cô yêu nhất,
nhưng lúc này đây lại bất lực khôn cùng, anh giống như miếng gỗ đang trôi dạt
trên biển, không phương hướng, không điểm dừng, không tới được bờ, vậy mà cô
lại không giúp được gì. Kiều Ưu Ưu nắm chặt vào đôi cánh ở trên cổ, góc cạnh
của pha lê chạm vào lòng bàn tay, cô cảm thấy hơi đau nhưng lại không thể sánh
bằng với nỗi đau trong tim.
Cô
dường như cũng nghe thấy tiếng khóc của Trử Tụng, đây là lần đầu tiên cô nghe
thấy kể từ nhiều ngày sau khi về nước, anh không thể kìm nén được nữa, đôi cánh
đã gãy thì không thể hồi phục lại được nữa.
Trử
Tụng nói cô là đôi cánh của anh. Cho dù không thể bay được, nhưng anh vẫn còn
có cô.
Kiều Ưu
Ưu mở cánh cửa chạy ra trước mặt Trử Tụng, ôm chặt đầu anh vào lòng mình, không
ngừng nói: “Anh vẫn còn em, anh đã từng nói em chính là đôi cánh của anh, em
luôn ở bên anh, có em ở đây, anh có thể tiếp tục bay.”