Bắt đầu
từ lúc nhập viện, họ đã bị nghiêm cấm chuyện quan hệ, Trử Tụng mỗi ngày đều
được ôm người đẹp nhưng lại không thể làm bất cứ chuyện gì, điều này đối với
anh mà nói quả thực là rất khó chịu. Thế nhưng lời bác sĩ nói cứ ở bên tai,
Kiều Ưu Ưu vừa mới sảy thai, trong vòng ít nhất là một tháng, bọn họ không thể
chung phòng. Trử Tụng mỗi ngày đều chỉ đếm lịch, mong chờ từng ngày thời hạn
một tháng qua đi. Ngày ngày anh đều ôm Kiều Ưu Ưu lắc đi lắc lại, miệng không
ngừng cằn nhằn: “Một tháng sao mãi vẫn chưa hết? Anh rất nóng vội muốn sinh con
trai.”
Anh chỉ
quan tâm tới lợi ích trước mắt mà quên rằng nếu Kiều Ưu Ưu mang thai, anh sẽ
lại phải tiếp tục “cấm”. Dù sao nói thế nào đi nữa thì Trử Tụng cũng rất quẫn
bách, cực kỳ quẫn bách!
Cái ngày
Kiều Ưu Ưu được bác sĩ cho phép, Trử Tụng như phát điên, bác sĩ nói không được
kích động nhưng bọn họ lại không thể kiềm chế được. Kiều Ưu Ưu nhớ tới lời bác
sĩ nói, miệng không ngừng bảo anh nhẹ một chút, nhưng Trử Tụng chẳng nghe vào
được lời nào mà lại giống như cá gặp nước. Anh chỉ biết rằng, lần đầu tiên này
phải lấy lại cả gốc lẫn lãi.
Ngày
hôm sau Kiều Ưu Ưu quả thật là không thể ra khỏi giường, cô liền khóa cửa bỏ
lại anh ở bên ngoài phòng khách, còn mình thì nằm trên giường ngủ một giấc thật
đã. Có người hỏi thì Trử Tụng sẽ chẳng nề hà gì mà nói: “Kiều Ưu Ưu đang ngủ,”
Ban đầu mọi người cũng không quá chú ý, nhưng sau đó phát hiện cô ngủ không
được bình thường, nghĩ lại thì đáp án đã rõ ràng, đợi tới khi Kiều Ưu Ưu ngủ đủ
rồi và xuất hiện trước mắt mọi người, tất cả bọn họ đặc biệt mỉm cười với cô
khiến cô nổi cả da gà.
Sau khi
xuất viện, Trử Tụng không tới doanh trại mới ngay mà lại trịnh trọng bước vào
thời kì “người đàn ông của gia đình”. Mỗi ngày hai bữa sáng tối đều do tự tay
anh vào bếp, bữa trưa thì tới đón Kiều Ưu Ưu đi ăn ở nhà hàng, diễn hoàn hảo
vai trò người đàn ông tốt, người chồng tốt, điều này khiến những đồng nghiệp
của Kiều Ưu Ưu ai cũng ghen tị muốn chết. Hai bọn họ đã bỏ lỡ mất giai đoạn yêu
đương, những ngày này giống như đang bù đắp cho những ngày tháng tươi đẹp đã
lỡ.
Kiều Ưu
Ưu trong lòng rất thỏa mãn, mỗi người đều được cung phụng như lão phật gia, chỉ
cần động nhẹ miệng thôi là tất cả mọi thứ sẽ được đưa ra trước mặt cô, bao gồm
cả Trử Tụng.
Buổi
sáng sau khi Kiều Ưu Ưu đi làm, Trử Tụng sẽ đi tới khắp mọi nơi, nhân tiện mang
luôn những thứ hay ho từ những chỗ khác nhau về cho Kiều Ưu Ưu, hoặc là sẽ đi
khắp cả Bắc Kinh để tìm kiếm những cửa hàng có những món ăn ngon, để lần sau sẽ
đưa Kiều Ưu Ưu tới. Buổi tối, bọn họ cùng nằm với nhau trên ghế sofa và xem
phim, những bộ phim họ đã bỏ qua được Trử Tụng tìm lại hết nhưng cũng có nhiều
lúc, Kiều Ưu Ưu cũng chẳng chú ý tới bộ phim đó nói về cái gì. Bàn tay Trử Tụng
luôn không để yên, cứ đặt trước ngực cô sờ nắn giống như là vũ khí, rất dễ làm
nảy sinh ham muốn, bộ phim điện ảnh rất nhanh sau đó sẽ bị đưa vào đời sống
thực.
* * *
Cuộc
sống nhàn rỗi của Trử Tụng cũng không thể tiếp tục được lâu, lãnh đạo sư đoàn 7
bắt đầu cuộc chiến luân phiên, cứ cách hai ngày Trử Tụng lại nhận được một cuộc
điện thoại. Anh luôn tìm đủ các lí do, thời gian tập trung bị anh kéo dài hết
lần này tới lần khác. Lần tiếp theo nhận được điện thoại từ chính trị viên sư
đoàn 7, vẫn là lời hỏi thăm sức khỏe anh đã khỏi tới đâu rồi nói vòng nói vo
thúc giục anh sớm tới nhận công tác.
Lệnh
chuyển công tác của Trử Tụng được phê xuống vài ngày sau khi anh quyết định,
bởi vì sự cố lần này, anh đã được đặc cách nâng cấp, từ phó đoàn lên cấp trưởng
đoàn, điều về làm chính trị viên ở sư đoàn 7, đại đội bay số 1. Đúng như lời
Kiều Ưu Ưu đã nói, máy bay ở gần ngay trước mắt mà lại xa tít tận chân trời.
Ủy viên
chính trị sư đoàn khuyên Trử Tụng: “Trử Tụng à, cậu xem, cậu cứ kéo dài như vậy
cũng không được, hay là cậu cứ trở về báo cáo một chuyến. Cho dù cậu không nhận
chức luôn mà tiếp tục nghỉ ngơi nữa cũng được, cứ để mãi như thế này, ngộ nhỡ
lãnh đạo hỏi xuống thì cũng khó để trả lời! Cái ông Ngụy kia không phải là cậu
không biết, ông ta đã quyết không muốn thả người, lời ai nói cũng không hiệu
quả, bây giờ cũng chỉ có cậu mà thôi!”
Thực
ra, hồ sơ cá nhân chỉ cần sư đoàn 1 trực tiếp chuyển sang cho sư đoàn 7 là được
đâu cần đích thân Trử Tụng phải trở về. Thế nhưng sư đoàn 1 lại cứ giữ hồ sơ
của Trử Tụng mà không chịu buông ra, lệnh chuyển công tác dù ở ngay trước mặt
cũng không làm gì được. Trử Tụng chẳng muốn quay lại sư đoàn 1 chút nào vì đó
là nơi đầy ắp những vinh quan của anh, vậy mà giờ anh phải quay lại để chính
thức nói lời từ biệt. Anh không chỉ không nỡ, mà anh còn không muốn đối diện
với những người đồng đội đã sát cánh phấn đấu cùng với anh hơn mười năm qua.
Bà Trử
bảo hai bọn họ về nhà ăn cơm tối. Ngồi vào bàn ăn, ông Trử nhắc tới chuyện này,
hỏi anh khi nào thì tới tập trung, kết quả là bị bà Trử lườm cho một cái.
“Mới
nghỉ ngơi được mấy ngày. Xương cốt còn chưa khỏe hẳn, đợi qua tháng sau hãy
hay.” Bà Trử đã nói ra, ông Trử cũng không nói không đồng ý, nhưng Trử Tụng
biết rằng cũng không thể kéo dài thêm nữa.
Sau bữa
cơm tối, Kiều Ưu Ưu bị mẹ chồng kéo ra ngoài nói chuyện, Trử Dương gọi Trử Tụng
ra ngoài. Đi qua sân vườn và tới nơi họ đã đánh nhau khi còn nhỏ. Đây là phòng
đánh nhau, thực ra cũng chỉ là một căn phòng bỏ đi, bên trong trống rỗng chẳng
có gì. Từ nhỏ ba anh em nhà họ Trử đã cảm thấy lãng phí vì thế nên treo ở bên
trong một bao cát, căn phồng rỗng dần trở thành nơi tập luyện của bọn họ, sau
này lại trở thành nơi giải quyết các mâu thuẫn. Có điều gì không vui hoặc không
nói rõ ràng được, được thôi, dùng nắm đấm để giải quyết.
Trử
Tụng vừa bước vào cửa đã bị ném vào mặt một đôi găng tay đấm bốc, phía đối diện
là Trử Dương cũng đang bắt đầu cởi nút áo sơ mi.
“Ý này
là thế nào đây? Muốn đánh nhau?” Trử Tụng cầm sợi dây trên găng tay, đưa đi đưa
lại đôi găng tay.
“Đừng
nói nhiều!”
“Đánh
nhau thì đánh nhau, cởi quần áo làm gì?” Trử Tụng thò đầu nhìn ra ngoài, cười
nói: “Ngộ nhỡ cháu gái lớn về mà nhìn thấy thì không hay lắm.”
Trử
Dương ngước mắt nhìn anh một cái, không quan tâm, áo sơ mi đã được cởi ra, để
lộ ra bộ ngực và cánh tay rắn chắc của anh, vì thường xuyên phải ở trong doanh
trại nên trông anh hơi đen, cơ bụng tám múi đủ để khiến cho các cô gái phải
ngây ngất, đàn ông nhìn thấy cũng phải trầm trồ thán phục.
Trử
Dương đeo găng tay vào, vẫy tay với Trử Tụng: “Tới đây!”
“Anh
mỗi ngày đều chạy nhanh hơn thỏ, ăn nhiều hơn lợn, khỏe hơn trâu, không ngại
à?” Trử Tụng tuy nói vậy nhưng cái nhân tố bên trong huyết mạch anh đã bị tháo
bỏ. Anh quả thực rất cần một nơi để giải tỏa, để làm phi công, anh đã không
đánh nhau, không uống rượu, dần dần bỏ đi hết sạch những tật xấu của mình, thế
nhưng bây giờ…
“Không
thể bay được chú không cảm thấy ấm ức sao? Chỉ vì đã từng hôn mê, bị thương ở
chân, không còn cơ hội bay lên bầu trời, trong lòng chú có phải đang rất tức
tối? Ở trên bầu trời bao nhiêu năm rồi, chỉ vì chú có một tí khiếm khuyết mà vô
tình bỏ lại chú, chẳng phải chú đang rất khó chịu sao?”
Trử
Dương không nề hà gì mà nói hết ra những suy nghĩ trong lòng Trử Tụng, tất
nhiên là Trử Tụng càng nghe càng tức giận, anh thậm chí còn không kịp đeo găng
tay vào mà xông vào đấm cho Trử Dương một đấm vào mặt, “mẹ kiếp, anh ngậm mồm
vào thì sẽ chết à?”
Má phải
của Trử Dương trong giây lát đã thâm tím, lực tấn công quá mạnh khiến anh phải
lùi về sau mất mấy bước, lấy cánh tay xoa xoa mặt, nhổ ra một ít máu, vậy mà
anh còn nở ra một nụ cười hiếm hoi, anh nói: “Khi chửi mẹ thì nhớ đừng có để bà
Trử nghe được.”
Trử
Tụng bị kích động hoàn toàn, Trử Dương tùy tiện ném ra vài câu nói đã khiến cho
vết thương anh đang muốn mau lành lại rách ra, vậy mà lúc này vẫn còn tâm trạng
để nói đùa.
“Được
rồi, hôm nay em sẽ cho anh chứng kiến lính không quân chẳng phải là loại ăn
chay!”
“Xin
được tiếp đón!” Trử Dương thờ ơ nhún vai.
Trử
Tụng tức đến nỗi cánh tay run lên, ngọn lửa trong lòng một khi đã dâng lên rồi
thì rất khó thu về được, nhất định phải trút hết ra mới được, hơn nữa cái người
đang đứng trước mặt, vừa hay cũng có thể đảm nhận vai trò cái bao cát cho anh
trút giận.
“Tới
đây!” Trử Dương đưa tay phải ra, chờ đợi nắm đấm của Trử Tụng chạm vào tay anh.
Trử Tụng cũng đã chạm vào một chút, nhưng nắm đấm còn lại đã nhanh như gió đấm
thẳng vào má bên trái, chỉ trong phút chốc, khuôn mặt của Trử Dương đã “nở hoa”
ở cả hai bên. Với năng lực phản ứng của anh thì hai nắm đấm này hoàn toàn có
thể tránh được.
Trử
Tụng đánh đỏ cả mặt, Trử Dương cũng không nhường nữa, hai người như hai kẻ điên
“quyết chiến” với nhau trong phòng chiến đấu, nắm đấm không nể tình ai liên
tiếp rơi xuống mặt, bụng, sau lưng của đối phương, giống như hai đối thủ có thù
hằn thâm sâu chứ không phải là anh em có cùng cả cha lẫn mẹ.
Hai bọn
họ đã mười mấy năm không đánh nhau một cách vô tư và thoải mái như ngày hôm
nay, nếu không phải do hiệu quả cách âm của căn phòng quá tốt thì cả nhà đã sớm
kéo tới rồi.
Đúng
vào lúc hai người đang “chiến” nhau một sống một chết thì Trử Tư vừa về vừa hát
ngân nga, vừa bước vào trong sân nhà anh đã cảm thấy có gì khác lạ, dỏng tai
lên nghe và đi theo tiếng của âm thanh tới phòng chiến đấu, ghé sát tai vào cửa
mới có thể nghe rõ tiếng “bing, bang” ở bên trong, anh ngay lập tức đá chân vào
cửa, hét lớn: “Ai đấy? Lớn như vậy rồi mà còn đánh nhau, có thấy xấu hổ không?”
Trử Tư
đứng ở cửa đá vào mấy phát “binh, binh” nhưng bên trong hoàn toàn không có phản
ứng gì. Trong nhà ngoài bà anh em anh ra thì chẳng còn ai trẻ khỏe nữa, không
phải anh hai anh ba ra thì còn có thể là ai?
* * *
“Có
mở cửa không?” Vừa nói anh lại vừa đá lách cách vào cửa.
“Trử Tư
con lại làm cái trò gì thế?” Tiếng đạp cửa của Trử Tư đều đã vang vào tận trong
phòng khách, bà Trử nghe thấy liền chạy ra, vẫn tỏ ra mặt nặng mày nhẹ nhìn
anh.
“Không
có gì!” Trử Tư nói chậm dần và chỉnh lại cổ áo: “Con đang ngắm trăng.”
“Cánh
cửa đó ngăn cản con ngắm trăng à?”
“Khi
nào mẹ mới có thể dịu dàng với con được như hôm nay? Con đã làm gì không vừa ý
mẹ rồi, ngày nào con cũng về thăm mẹ mà mẹ vẫn còn không vừa lòng với con.”
“Thế
con nói xem con đã làm việc gì khiến mẹ hài lòng?”
“Nói
thế này đi, con chỉ nói với mẹ một chuyện, mẹ sẽ biết có được đứa con trai như
con đúng là yên tâm biết bao nhiêu!” Trử Tư hơi tức giận, đẩy bà Trử và Kiều Ưu
Ưu đang đứng ở cửa ra và đi vào nhà lấy chìa khóa dự phòng.
Khi Trử
Tư mở cánh cửa phòng chiến đấu ra, anh hai và anh ba đã nằm hết xuống, cũng
chẳng phải vì vết thương quá nặng mà vì đã mệt gần như rã rời. Mặt bọn họ sưng
lên như hai cái bánh bao lớn, máu và mồ hôi trộn lẫn vào nhau, trên mặt hầu như
không còn một chỗ nào nguyên vẹn, toàn thân chỗ nào cũng là vết thâm tím.
Nhìn
thấy cảnh tượng này, bà Trử và Kiều Ưu Ưu đều bị dọa chết khiếp, vội vàng xông
vào phòng. Kiều Ưu Ưu quỳ xuống bên cạnh Trử Tụng, nhìn thấy khuôn mặt sưng như
bánh bao, máu và mồ hôi trộn lẫn của chồng mình thì vừa thấy thương lại vừa tức
giận, cô đỡ anh từ dưới đất ngồi lên và trách móc: “Anh điên rồi à? Vết thương
vừa mới lành lại đi đánh nhau?”
Trử
Tụng ngoác miệng cười, nhưng miệng bị rách nên lại một cơn đau dữ dội ập tới,
“không sao đâu, mai sẽ khỏi thôi.”
“Khỏi
cái gì?” Kiều Ưu Ưu mắng anh, nói xong lại quay đầu sang nhìn Trử Dương: “Anh
hai cũng thật là, biết rõ là Trử Tụng vừa mới xuất viện, thế mà còn ra tay mạnh
như thế này, anh ấy là em trai anh, anh không thể nhịn anh ấy một chút sao?”
Trử
Dương chẳng có một cô vợ để đỡ mình dậy, chỉ có thể tự mình ngồi dậy, ném găng
tay đi rồi quệt vết máu trên mặt mình.
Hai đứa
đều là con trai bà, nhưng chúng lại đánh nhau đến bị thương khắp mặt, bà Trử
chẳng cảm thấy thương một chút nào chỉ thấy tức giận. Hai đứa con trai đánh
nhau, còn một đứa con trai nữa thì lại coi đó là trò đùa, bà quả thực không
biết mấy chục năm trước sao mình lại sinh ra những đứa con vô lương tâm như thế
này.
“Đánh
nhau! Lại còn đánh nghiêm túc, thế có cần phải làm một bản miễn trách nhiệm sau
khi có thương tích không? Sao không lấy dao mà chém nhau?”
“Mẹ!”
Kiều Ưu Ưu không ngờ rằng mẹ chồng lại nói những lời như vậy, bà tức giận thì
có thể hiểu được, thế nhưng dù sao đây cũng là con trai ruột của bà.
“Hai
đứa cứ chờ xem, xem bố các con sẽ xử lí thế nào!” Bà Trử ném lại một câu rồi đi
ra, người ở lại là Trử Tư lại cười càng ngày càng sảng khoái.
Quả
nhiên, bà Trử đi chưa đầy năm phút thì người cảnh vệ tới gọi hai người lên trên
phòng.
Kiều Ưu
Ưu thấp thỏm chờ bên ngoài phòng đọc sách, cô muốn nghe lén nhưng lại vướng
phải người cảnh vệ đang ở đấy. Trử Tư dựa vào tường, miệng ngậm một que kẹo, an
ủi Kiều Ưu Ưu: “Không sao đâu, hai người họ đều đã ngoài ba mươi tuổi rồi, bố
chắc chắn sẽ không lấy ghế ném vào họ như trước đây đâu, yên tâm, yên tâm.”
“Ghế…?”
Kiều Ưu Ưu lắp bắp nhắc lại. Bố mẹ kiểu gì thế này? Một người thì nói lấy dao
chém, một người thì dùng ghế ném, bốn anh em họ quả thực đã rất khó khăn để có
thể lớn lên mạnh mẽ.
Trử Tư
xua tay nói: “Chà, đó đều là những chuyện từ hai mươi năm trước rồi, không mang
tính so sánh.”
Trử Tư
có ý đồ xấu xa khi nhắc lại sự trừng phạt năm đó, lại còn an ủi Kiều Ưu Ưu và
nói rằng không mang tính so sánh, đây rõ ràng là cố ý tới xem kịch hay mà.
“Chú
tư, chú nói thật đi, hồi nhỏ chắc chú cũng đã không ít lần bị ném ghế nhỉ? Trên
người anh ba chú hoàn toàn chẳng có vết thương nào, có thể khẳng định rằng anh
ấy bị ít nhất, đúng không?”
“Bố từ
trước tới giờ luôn đối xử công bằng, một người gây chuyện thì cả bốn người cùng
chịu phạt, hừ.” Trử Tư thở dài, nhớ lại năm đó, anh lại cắn răng rắc cái kẹo
mút như có thù oán gì với nó vậy.
“Binh!”
Bất ngờ
có một âm thanh vọng ra từ phòng đọc sách, không chỉ có hai người bọn họ, mà
ngay cả người cảnh vệ cũng mặt mày biến sắc. Kiều Ưu Ưu chỉ muốn đạp cửa xông
vào trong, đứng ở bên ngoài cô lo lắng phát khóc rồi. Cô thực sự tin rằng bố
chồng mình khi tức giận sẽ ném ghế vào người bọn họ.