Chương 1
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
“Nếu như có thể biết trước cuộc đời mà mình sắp phải đối mặt, liệu bạn còn đủ dũng khí để bước tiếp không?”
“Những gì bạn nhìn thấy và nghe được thường sẽ khiến bạn chán nản. Xã hội mạnh mẽ đến mức khiến người ta chẳng còn dám nghĩ đến chuyện thay đổi nó.”
“Nhưng nếu có cơ hội được biết trước cuộc đời của mình, biết rằng tuổi trẻ cũng chỉ vỏn vẹn là những ngày tháng như vậy, không biết liệu các bạn còn có để tâm đến những điều mà xã hội luôn mong các bạn phải để tâm đến nữa không. Ví dụ như, có được bao nhiêu thì mới gọi là vinh quang, sở hữu những gì thì mới xứng đáng được yêu.”
“Đợi đến khi các bạn trưởng thành, các bạn sẽ vui mừng khi nhìn thấy chồi non nhú lên từ lòng đất, sẽ hân hoan trước ánh bình minh vừa ló rạng, cũng sẽ trao đi sự tử tế và hơi ấm cho người khác. Nhưng đồng thời, khi ca ngợi giá trị của cuộc đời người khác, các bạn lại thường xuyên – thậm chí là quên mất chính bản thân mình cũng rất quý giá.”
“Chúc bạn, khi bị tổn thương, vẫn nhớ đến sự quý giá của mình mà chống lại những điều tệ hại; chúc bạn, khi hoang mang, vẫn tin vào giá trị của chính mình – yêu điều bạn muốn yêu, làm điều bạn muốn làm, đi theo tiếng gọi con tim, bất kể Đông hay Tây.” -《Bất Kể Đông Tây》
—
Tháng Chín vừa chạm ngõ, Lộ Thành đã mưa dầm liên miên suốt mấy ngày. Mưa tạnh, trời quang, không khí oi ả tan biến, cả thành phố chìm trong tiết trời thu trong trẻo và mát lành.
Hứa Chiêu Di dập tắt chuông báo thức, mở cửa sổ hít sâu một hơi khí trời mát lạnh, rồi quay người lao vào nhà vệ sinh. Giữa tiếng rung của bàn chải điện, màn hình điện thoại sáng lên, là cuộc gọi đến từ cô bạn nối khố Khúc Lâm Lâm.
“Hứa Chiêu Di! Tối nay tụ tập chỗ cũ nha!”
“Ưm… không đi được…” Cô vừa ngậm đầy bọt kem đánh răng vừa mơ hồ đáp lại, “Phải tăng ca.”
“Ba ngày chạy liên tục? Sếp của cậu bóc lột sức lao động à!”
“Còn cách nào đâu, phải chuẩn bị lễ kỷ niệm thành lập trung tâm.” Cô giải thích ngắn gọn, rồi tiếng nước ào ào át mất tiếng than vãn từ đầu dây bên kia.
Là nhân viên vận hành của trung tâm thương mại sang chảnh nhất Lộ Thành, Hứa Chiêu Di sớm đã quen với nhịp sống như chạy đua này, ngày thường đã quay như chong chóng, gặp dịp lễ lớn như kỷ niệm thành lập thì lại càng bận tối mặt tối mày.
“Được rồi được rồi, đúng là cô bé tội nghiệp! Tiếc là Liên Hoa cao cấp quá, có bán tớ đi cũng không mua nổi một cái túi trong đó. Muốn ủng hộ công việc của cậu lắm mà thực lực không cho phép, aishiiiii~ đợi tớ thành phú bà rồi quay lại ủng hộ nha!”
Liên Hoa là tên gọi thân thuộc mà người Lộ Thành dùng để gọi Trung tâm thương mại quốc tế Liên Hoa.
“Ừ, đợi cậu làm phú bà.”
Vừa cúp máy, Hứa Chiêu Di đã gọn gàng buộc tóc đuôi ngựa thấp, túm lấy chiếc áo len màu be rồi ra khỏi nhà.
Tài liệu cho cuộc họp sáng còn chưa xử lý xong, điện thoại từ các cửa hàng đã gọi tới tấp:
“Phải bộ phận vận hành không? Máy tính tiền bên tôi hư rồi, bên cô cử người qua xem giùm gấp!”
“Bên nhà hàng chúng tôi bồn cầu bị nghẹt, trước mười giờ phải xử lý xong!”
Bối Thi Nam vừa nhai ống hút vừa hóng chuyện: “Hối người như đòi nợ, tháng trước đòi tiền thuê thì chẳng thấy ai sốt sắng thế.”
“Giờ phải hầu hạ cho tốt thì cuối tháng họ mới ngoan ngoãn nộp tiền.” Hứa Chiêu Di đẩy phần bánh mì và cà phê lên bàn làm việc của Bối Thi Nam, đồng thời nhanh tay in bảng báo cáo doanh thu ngày hôm qua từ máy tính, tiện thể chuẩn bị mở một cuộc họp sáng với các bên thuê.
Và thế là một buổi sáng lại trôi qua trong bận rộn ngược xuôi.
Giờ nghỉ trưa, Hứa Chiêu Di và Bối Thi Nam vừa dậm lại lớp trang điểm trong nhà vệ sinh, vừa buôn chuyện linh tinh.
“À đúng rồi, Di bảo, cậu nghe gì chưa? Lục tổng bị gọi lên nói chuyện rồi đấy. Bên kiểm tra nội bộ và giám sát của trụ sở đều cử người xuống, chắc sắp tới nơi rồi.”
“Sao vậy?”
“Còn vì sao nữa? Không phải lại là đời tư lăng nhăng à? Mạng xã hội mấy hôm nay làm ầm lên luôn, cậu chưa xem hả?” Vừa nói, Bối Thi Nam vừa rút điện thoại, lướt ngay đến đoạn video hot nhất trên Weibo đưa cho cô xem.
Trên màn hình lập tức vang lên giọng đọc bản tin giải trí: “Tiểu hoa đán đang nổi – An Nhĩ, mới đây khi trả lời phỏng vấn đã tiết lộ từng thẳng thừng từ chối theo đuổi từ một lãnh đạo cấp cao của Liên Hoa, đồng thời ám chỉ đối phương có vấn đề về sinh lý…”
Ngay khi video tạm dừng, Bối Thi Nam đã cười ngặt nghẽo bên bồn rửa: “Cậu nói xem mấy chị gái mê trai bên phòng thu hút đầu tư liệu có sụp đổ không chứ? Nam thần mông cong hóa ra là… thái giám. Cú sốc này chịu nổi không cơ chứ!”
Chưa dứt lời thì từ phía nhà vệ sinh nam đối diện vang lên tiếng bước chân. Một người đàn ông bước tới chỗ bồn rửa tay chung, mở vòi nước.
Luồng khí lạnh đột ngột khiến cả hai rùng mình nổi da gà. Bối Thi Nam liếc qua, lập tức cứng đơ như tôm luộc, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo:
“Chào… chào Lục tổng ạ…”
Lục Dĩ Ninh khẽ ừ một tiếng, liếc vào gương. Lúc này gương mặt Hứa Chiêu Di đã đỏ bừng như quả cà chua chín.
Anh thật sự chẳng thèm chấp phụ nữ.
“Bộ phận vận hành các cô dạo này có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ.”
“Chúng tôi đi kiểm tra mặt bằng ngay.” Bối Thi Nam lập tức nắm lấy cổ tay Hứa Chiêu Di. Hai người vội vàng gom hết đống mỹ phẩm bày trên bồn rửa tay vào lòng, bước nhanh ra khỏi nhà vệ sinh như có dầu dưới chân.
“Trời ơi, suýt thì chết.” Về đến chỗ ngồi, Bối Thi Nam mới thở phào nhẹ nhõm. Lục Dĩ Ninh rất giỏi trong việc mắng người, từng có lần thẳng tay trách mắng giám đốc ngay tại cuộc họp trước mặt bao người. May mà vừa rồi kịp rút lui, nếu không thì chắc chắn sẽ rất thảm, thậm chí có khi sự nghiệp cũng kết thúc tại đó.
Quay sang thấy Hứa Chiêu Di vẫn giữ vẻ bình thản, cô ấy trượt ghế tới gần, hỏi: “Sao cậu không sợ chút nào vậy?”
“Người nói là cậu, tôi chỉ nghe thôi mà.”
“Chậc chậc, cậu đúng là biết tính toán rồi đấy.”
Chẳng bao lâu sau, hành lang vang lên tiếng bước chân. Bối Thi Nam vừa ngẩng đầu đã thấy giám đốc hành chính Ngô Tiêu dẫn theo năm, sáu vị lãnh đạo mặc vest chỉnh tề bước vào văn phòng của Lục Dĩ Ninh.
Cô ấy vội khẽ chạm vào cánh tay Hứa Chiêu Di: “Nhìn kìa nhìn kìa, đến rồi.”
Bối Thi Nam vốn là người nói năng lớn tiếng, vừa dứt lời thì mọi ánh mắt trong bộ phận đều đã đồng loạt hướng về phía đó.
Văn phòng của Lục Dĩ Ninh nằm ngay đối diện bộ phận vận hành, chỉ cách một hành lang nhỏ. Bức tường đối diện hành lang ấy có một nửa là kính trong suốt, có thể dễ dàng quan sát nhất cử nhất động của nhân viên bên ngoài bất cứ lúc nào.
Vì vậy, bộ phận vận hành có một biệt danh đặc biệt là ‘nhà giam’.
Chẳng bao lâu sau, Lục Dĩ Ninh mặt lạnh như tiền quay trở lại văn phòng. Mấy vị lãnh đạo từ trụ sở chưa kịp ngồi ấm chỗ đã lần lượt đứng dậy bắt tay với anh. Còn anh thì sao? Hờ hững đáp lại, vẻ mặt rõ ràng là thiếu kiên nhẫn.
Quả là trời đất đảo lộn.
Nhưng chuyện đó cũng không có gì lạ. Trước khi được điều đến Lộ Thành làm tổng giám đốc dự án, Lục Dĩ Ninh vốn là một cựu lãnh đạo cấp cao tại trụ sở Hồng Kông. Nhìn bề ngoài có vẻ là bị điều xuống, nhưng người hiểu chuyện đều biết, anh chỉ đang tạm thời về tuyến đầu để tích lũy kinh nghiệm thực tế, chuẩn bị cho bước thăng tiến cao hơn sau này khi quay lại trụ sở.
Chính vì thế mà ngay cả tổ giám sát từ trụ sở xuống, cũng đều có phần dè chừng anh.
Hứa Chiêu Di không nhìn nữa, quay lại với công việc của mình, bắt đầu nhập tay từng khoản doanh thu mà các cửa hàng gửi đến trong buổi sáng vào hệ thống.
Đó là một việc đòi hỏi sự tỉ mỉ, không cho phép bất kỳ sai sót nào.
Lúc này, không khí trong văn phòng tổng giám đốc không mấy dễ chịu.
Mấy vị lãnh đạo trong tổ giám sát chuyền tay nhau hộp thuốc, một người đứng dậy đưa cho Lục Dĩ Ninh một điếu: “Chỉ là thủ tục thường lệ thôi, mong Lục tổng thông cảm. Chúng tôi sẽ làm nhanh thôi.”
Lục Dĩ Ninh đưa tay nhận lấy điếu thuốc lá loại mảnh từ đối phương, nhưng không châm lửa, chỉ kẹp giữa các ngón tay mà xoay xoay. Anh cũng chẳng vòng vo, nói thẳng: “Nói trọng tâm đi.”
Mấy người bên nội kiểm có phần lo lắng, không muốn khiến tình hình thêm căng, vẫn cố gắng làm dịu không khí: “Trụ sở chỉ muốn tìm hiểu một chút tình hình, Lục tổng không cần quá nghiêm túc đâu. Mình cứ trò chuyện thoải mái thôi.”
Dạo gần đây có không ít lời đồn, nói rằng An Nhĩ có được từng ấy tài nguyên trong giới phim ảnh là nhờ vào quan hệ với anh. Tin đồn đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến giá cổ phiếu của tập đoàn.
“Trò chuyện thoải mái? Nói gì? Nói xem năng lực giường chiếu của tôi có ổn không à?” Lục Dĩ Ninh vốn dĩ đã không ưa kiểu nói chuyện vòng vo. Mỗi lời nói ra đều phải có mục đích rõ ràng, bằng không thì khỏi cần mở miệng, anh đâu rảnh mà ngồi tám chuyện vô nghĩa với người khác.
Trong tiếng ngòi bút kim loại lướt qua mặt giấy, có người rốt cuộc không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Nhân viên ghi chép mới vội cúi gằm đầu xuống, cô ấy đã nghe nói từ trước rằng vị Lục tổng này là người hành sự chẳng theo lẽ thường, hôm nay coi như tận mắt chứng kiến.
Mấy vị lãnh đạo vừa mở miệng đã bị làm cho nghẹn họng, nét mặt ai nấy đều gượng gạo, trao nhau ánh mắt bất lực. Nhưng biết sao được, người ta là thái tử gia hạ phàm chịu khổ, thân phận còn phải giữ kín, có bị chặn họng cũng chỉ đành nhẫn nhịn.
Cuối cùng cũng cắn răng hoàn tất thủ tục, mọi người trong lòng đều thở phào một hơi. Không chỉ họ cảm thấy mệt, Lục Dĩ Ninh cũng thấy phiền. Kiên nhẫn cạn sạch, anh không đợi khách đứng dậy đã đi thẳng đến cửa văn phòng, kéo cửa ra, chuẩn bị tiễn người.
Mấy vị lãnh đạo trong lòng lắc đầu, đồng loạt thầm cảm khái một câu – đúng là tổ tông lấy mạng người.
Còn trên mặt thì sao? Vẫn là nụ cười tươi rói, từng người một đứng dậy bắt tay tạm biệt anh.
Người cuối cùng khi bước ra ngoài, nhân lúc chỉnh lại cà vạt, ghé sát tai anh, hạ giọng nói: “Lục tổng, ông của ngài… Chủ tịch Hội đồng quản trị nhờ tôi nhắn ngài một câu, xử lý ổn thỏa mọi việc bên này, sớm quay về trụ sở, mọi người đều đang đợi ngài.”
Lục Dĩ Ninh làm như không nghe thấy, chỉ hơi mỉm cười với ông ta: “Tổ trưởng Triệu đi thong thả.”
“Ấy!”
Ngô Tiêu đã chờ sẵn ở cửa từ lâu, dẫn các vị khách đến khách sạn mà họ lưu trú. Lục Dĩ Ninh khẽ giật nhẹ cà vạt, xoay người đóng cửa văn phòng. Trong lúc ấy, ánh mắt lướt qua, bắt gặp Hứa Chiêu Di đang vươn vai thư giãn tại chỗ ngồi của mình.
Cô giơ hai tay qua đỉnh đầu, vô tình kéo áo sơ mi trắng vốn được sơ vin trong chiếc váy bút chì bó sát trượt ra một đoạn, để lộ chút eo thon.
Cảnh tượng ấy mơ hồ, nhưng lại mang theo một nét gợi cảm khó tả.
Ánh mắt của Lục Dĩ Ninh hơi trầm xuống, tầm nhìn không kìm được mà dịch chuyển lên trên. Đúng lúc ấy, Hứa Chiêu Di cũng ngẩng đầu lên, xoay xoay cái cổ đang đau mỏi, qua lớp kính thủy tinh trong suốt, ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau.
Gần như ngay lập tức, những lời đồn về anh ùa về trong đầu cô. Mặt Hứa Chiêu Di bỗng nóng ran, vội vàng cúi đầu xuống, giả vờ như không nhìn thấy.
Lục Dĩ Ninh nhìn bóng lưng luống cuống bên ngoài lớp kính, yết hầu khẽ động, nuốt xuống một câu chửi thề.
Mẹ nó.
Anh cầm lấy điện thoại, gõ lạch cạch mấy chữ. Biểu cảm khi nãy của Hứa Chiêu Di rõ ràng đến mức chẳng khác nào cầm bút viết to mấy chữ – nghe nói sếp tôi phương diện kia có vấn đề lên mặt vậy. Đồ ngốc này.
Hứa Chiêu Di hắt xì một cái, rút khăn giấy lau mũi, rồi lại cúi đầu tiếp tục làm báo cáo trên bàn làm việc.
Công việc thường ngày của bộ phận vận hành rất vụn vặt, giống như đại quản gia tổng quát của trung tâm thương mại vậy, vừa phải điều phối quản lý các công việc thường nhật, vừa phải hoàn thành các báo cáo phân tích phức tạp.
Giám đốc vận hành tên là Diêu Lôi, đồng nghiệp trong bộ phận đều gọi ông ta là Đại Diêu một cách thân mật sau lưng. Là lãnh đạo thì ông cũng không tệ, chỉ có điều thỉnh thoảng hay nhắm vào mấy người dễ bị bắt nạt để ‘vặt lông’. Mà Hứa Chiêu Di – nhân viên hiền nhất, dễ nói chuyện nhất bộ phận, chính là ‘quả hồng mềm’ đó, thế nên việc phân tích báo cáo thường xuyên rơi vào đầu cô.
Đầu mỗi tháng phải tổ chức cuộc họp phân tích hoạt động kinh doanh tháng, Đại Diêu yêu cầu Hứa Chiêu Di nhất định phải hoàn thành báo cáo trước ngày mùng Năm.
Nhưng công việc mỗi ngày của cô vốn đã kín lịch, buổi sáng phải đi kiểm tra từng khu, còn phải gõ cửa từng gian hàng để chép lại doanh thu hôm trước; buổi chiều lại phải xử lý đủ thứ tình huống phát sinh, thường chỉ đến sau giờ tan ca cô mới yên tâm ngồi xuống viết báo cáo.
Mà dữ liệu cần đưa vào báo cáo lại vô cùng rắc rối, có thể nói là một công trình hệ thống, phải tổng hợp dữ liệu vận hành trong ngày của cả trung tâm thương mại, thực hiện các so sánh chéo về thời gian, và nhiều khía cạnh, bao gồm hàng chục chỉ số như doanh thu, lượng khách, hiệu suất diện tích,… Tóm lại là một công việc cực kỳ vất vả.
Hứa Chiêu Di đang chăm chú chuẩn bị báo cáo thì điện thoại bên cạnh bỗng sáng lên, có tin nhắn đến. Cô tiện tay cầm ly cà phê bên cạnh lên nhấp một ngụm, vừa liếc mắt nhìn qua màn hình, suýt nữa phun luôn ngụm latte vừa trôi xuống cổ họng.
Là tin nhắn của Lục Dĩ Ninh, đơn giản vỏn vẹn bốn chữ: [Tan làm đừng đi.]
Giọng của Bối Thi Nam vang lên từ phía sau, làm Hứa Chiêu Di giật thót, vội vàng úp điện thoại xuống bàn như thể sợ người khác phát hiện ra bí mật gì, tim cũng đập thình thịch.
“Di bảo!” Bối Thi Nam bước đến cạnh cô, mặt mày nhăn nhó như khổ qua, nói: “Vừa nãy Lục tổng gọi Đại Diêu vào văn phòng, mắng cho một trận tơi bời. Nói là tỷ lệ thu phí tháng này vẫn không tăng nổi, bảo cả phòng chúng ta dọn đồ cuốn gói hết đi. Cậu nói xem, có khi nào là do tôi trưa nay lỡ miệng nói vài câu, bị anh ấy nghe thấy không?”
“Thế thì tranh thủ đốc thúc thu phí đi, tối nay gọi điện hết cho tôi, chúng ta cùng tăng ca.”
Bối Thi Nam mặt đầy khó xử, ôm eo ôm cổ cô nũng nịu: “Nhưng mà tối nay tôi có hẹn rồi… Hay là cậu gọi giúp tôi vài cuộc đi? Không nhiều đâu, chỉ một cuộc thôi!” Vừa nói vừa giơ ngón tay ra làm số một, cười toe với hàm răng trắng bóc.
Bộ phận vận hành của bọn họ phân chia công việc theo từng khu vực, mỗi chuyên viên phụ trách vận hành và chăm sóc các cửa hàng thuộc một tầng nhất định trong trung tâm. Hứa Chiêu Di quản lý khu cụm mô hình cửa hàng ăn nhanh ở tầng B1, còn Bối Thi Nam phụ trách khu ẩm thực cao cấp ở tầng L5.
Ngoài khu ẩm thực, tầng L5 còn có hai khách thuê chủ lực khác, một trung tâm đào tạo giáo dục và một khu vui chơi dành cho trẻ em.
Trung tâm giáo dục này đã chậm thanh toán tiền thuê ba tháng liên tiếp, người phụ trách thì cứ viện đủ lý do để tránh mặt. Thật ra, ai trong bộ phận cũng có vài khách thuê không chịu hợp tác, chuyện này cũng không hiếm, nhưng trường hợp mà Bối Thi Nam gặp phải lần này lại đặc biệt khiến người ta đau đầu.
“Được rồi, để tôi giục giùm cho, yên tâm, kiểu gì cũng xử xong vụ này.”
“Yêu cậu chết đi được!”
Sau năm giờ, đồng nghiệp trong bộ phận lần lượt rời chỗ, ca tối cũng bắt đầu thay ca. Chỉ còn Hứa Chiêu Di vẫn ngồi lì ở bàn, tiếp tục làm báo cáo.
Cách một lối đi, đèn trong văn phòng của Lục Dĩ Ninh cũng chưa tắt.
Việc anh tăng ca là chuyện như cơm bữa. Thường thì phải đợi đến khi loa phát thanh dọn khách vang lên ba lượt, đội bảo vệ tuần tra xong vòng cuối, anh mới tự tay tắt bóng đèn cuối cùng rồi rời đi, thậm chí còn muộn hơn cả mấy bộ phận tăng ca thường xuyên như phòng marketing.
Có những hôm Hứa Chiêu Di không bận gì gấp thì vốn dĩ chẳng cần ở lại, nhưng chỉ cần anh nhắn một tin, cô sẽ ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ đợi anh, đành phải tự tìm gì đó để làm tiếp.
Hứa Chiêu Di nghi ngờ rất hợp lý – anh cố tình bắt cô tăng ca làm việc.
Nhưng hôm nay thì đúng thật là cô có việc phải làm.
[Còn bao lâu nữa?]
Gần tám giờ, Hứa Chiêu Di nhận được tin nhắn của Lục Dĩ Ninh, lén liếc về phía văn phòng anh.
Rõ ràng xung quanh chẳng còn đồng nghiệp nào, vậy mà cô vẫn không dám đường hoàng nhìn thẳng, cứ như kẻ trộm vậy. Liếc qua một cái, thấy anh đã đứng dậy khỏi bàn làm việc, chuẩn bị tắt đèn ra về.
Cô lập tức nhắn lại: [Sắp xong rồi!]
[Tôi đợi cô trên xe.]
Lục Dĩ Ninh cũng nhắn lại rất nhanh. Hứa Chiêu Di thấy anh đút điện thoại vào túi, mắt nhìn thẳng, không liếc cô lấy một lần, cứ thế đi ngang qua.
Cô lưu tài liệu, tắt máy tính, cũng lặng lẽ rời khỏi văn phòng.
Chiếc xe của Lục Dĩ Ninh vẫn đậu ở chỗ đỗ xe cố định của anh, một chiếc Maserati màu trắng.
Nhưng mà trong bãi đậu xe Liên Hoa cũng có khá nhiều xe sang, nên chiếc Maserati của anh cũng không quá nổi bật. Vẫn như thường lệ, Hứa Chiêu Di đảo mắt nhìn quanh, chắc chắn không có người quen nào, rồi mới lật đật chạy nhanh tới bên xe, gõ nhẹ vào cửa kính.
Lục Dĩ Ninh đang nghịch điện thoại ở ghế lái, nghe tiếng động thì nghiêng đầu nhìn cô một cái qua cửa kính, rồi từ tốn bấm nút mở cửa.
Cánh tay anh lười nhác vắt ngang vô lăng, ánh mắt dõi theo Hứa Chiêu Di cúi rạp người chui nhanh vào xe, tiếp đó là cúi đầu cắm cúi cài dây an toàn, dáng vẻ như chỉ cần chậm một giây thôi là sẽ bị ai đó bắt gặp. Mà đôi tai, không biết từ lúc nào đã hơi ửng đỏ.
Không hiểu sao, anh bỗng nảy ra chút tinh thần trêu chọc, bất ngờ nghiêng người về phía trước, mở miệng hỏi:
“Trên mạng đều nói chỗ đó của tôi không ổn, cô thấy sao?”