Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 2

Chương 2

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Vẻ mặt của Hứa Chiêu Di quả thật bị dọa sợ.

Khoảng cách gần đến mức cô có thể nhìn rõ cả khóe miệng hơi nhếch lên của anh, mang theo một chút lười biếng bất cần xen lẫn phong lưu và trêu chọc – nụ cười đó rõ mồn một trước mắt cô.

Vừa rồi là cô nghe nhầm sao? Sếp của cô vậy mà lại hỏi… anh ở chỗ đó có được không?

Được hay không á? Làm sao cô biết chứ!

Hứa Chiêu Di nghẹn nửa ngày trời, cuối cùng cũng cố ép ra một câu: “Cái này… tôi chưa từng thử, nên không biết ạ…”

“Cô còn muốn thử?” Lục Dĩ Ninh không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, lập tức tức đến mức bật cười.

“Không không không, tuyệt đối không dám đâu ạ!”

Hứa Chiêu Di vội vàng xua tay loạn xạ, thật sự là không dám. Cô lấy đâu ra cái gan đó chứ? Thậm chí còn len lén lùi người lại phía sau, lưng gần như dán sát vào cửa xe, động tác rõ ràng ngay dưới mí mắt của Lục Dĩ Ninh, thái độ muốn vạch rõ ranh giới cực kỳ rõ ràng.

Chính là d** tai ngày càng ửng đỏ kia đã bán đứng cô.

Lục Dĩ Ninh hơi nheo mắt lại, nhìn thấy ‘đám mây lửa’ trên mặt Hứa Chiêu Di nhanh chóng lan xuống tận cổ, không hiểu sao tâm trạng anh lại tốt lên, bèn quay đầu đi, không chấp nhặt với cô nữa.

Xe khởi động, rời khỏi bãi đỗ.

Khoảnh khắc chiếc xe lao ra khỏi tầng hầm, ánh đèn rực rỡ của màn đêm lập tức tràn ngập trong tầm mắt, đèn xe đan xen với đèn đường, xung quanh xe cộ tấp nập. Hứa Chiêu Di âm thầm thở phào trong lòng, cảm giác như cuối cùng cũng từ chốn mây trời rơi về mặt đất.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tim vẫn đập thình thịch không ngừng.

Trên đường, cả hai không ai nói thêm câu nào. Lục Dĩ Ninh không thích trò chuyện khi lái xe, tình trạng giao thông hỗn loạn đã khiến anh đủ bực bội rồi, Hứa Chiêu Di lại càng không dám chọc vào lúc này, thế là hai người im lặng ngồi suốt quãng đường.

Trong lúc đó, Hứa Chiêu Di còn nhận một cuộc gọi từ một chủ cửa hàng, lễ phép dặn dò đôi câu về lưu ý khi bên thi công vào hiện trường.

Vừa dứt máy thì điện thoại của Lục Dĩ Ninh cũng vang lên.

Điện thoại của anh nối trực tiếp với Bluetooth trên xe, cũng chẳng hề kiêng dè Hứa Chiêu Di, liền bấm nghe ngay.

“Tới đâu rồi?”

“Sắp tới.”

“Di Di đến chưa?”

“Đến rồi.”

Quả nhiên là Lục Mạn Thanh gọi tới. Hôm nay hiếm khi bà có hứng thú, tự tay vào bếp làm vài món tráng miệng, còn đặc biệt gọi Hứa Chiêu Di sau giờ làm đến ăn cho bằng được.

Giờ thì có vẻ đang bắt đầu sốt ruột rồi.

Vừa cúp máy, Lục Dĩ Ninh liếc cô một cái: “Rốt cuộc là cô cho mẹ tôi uống bùa mê gì vậy hả?”

Ngay cả với con trai ruột như anh mà bà cũng không đối xử tốt như vậy.

“Tôi không có mà.” Hứa Chiêu Di vội vàng thanh minh, nói xong cũng lập tức quay đầu nhìn ra cửa sổ, ôm chặt túi, ngoan ngoãn không dám hé thêm nửa lời.

Dù sao thì cô cũng chẳng phải người gan to gì cho cam. Mới tốt nghiệp đại học được một năm, từ trước đến nay vẫn luôn là một nhân viên nhỏ chăm chỉ và cẩn trọng mà thôi.

Nếu nói trong đời này từng làm chuyện gì táo bạo nhất, thì chính là việc trở thành bạn gái hợp đồng của sếp.

Không sai đâu, bạn gái hợp đồng, tức là bạn gái giả, chỉ là một công cụ giúp sếp ứng phó với gia đình mà thôi.

Mà tiền lương thì đúng là không chê vào đâu được, hai nghìn tệ một giờ, cao hơn tất cả những công việc part-time trước đây cô từng làm.

Còn vì sao một người bình thường chẳng có gì nổi bật như cô lại được chọn làm bạn gái hợp đồng của sếp á? Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm.

Ánh mắt Hứa Chiêu Di nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố dưới màn đêm sáng rực như những vì sao, đường phố vẫn tấp nập xe cộ qua lại. Cô rất thích Lộ Thành, nơi đây tràn đầy sức sống, kể cả khi trời đã tối.

Cô cảm giác như mỗi con người đang nỗ lực sống và phấn đấu trong thành phố này đều đang tỏa sáng theo cách của riêng mình. Điều đó khiến cô cảm thấy bản thân không còn mờ nhạt nữa, mà là một ngôi sao sáng rực giữa bầu trời đầy sao ấy.

Dòng suy nghĩ cứ thế trôi xa, lúc nhận ra thì cô đã nghĩ về những ngày đầu tiên khi mới vào làm ở Liên Hoa.

Hồi đó cũng giống như bây giờ, mỗi ngày trước khi trung tâm thương mại mở cửa đều phải tiến hành một lượt kiểm tra tổng quát.

Phải kiểm tra xem màn hình điện tử và hệ thống phát thanh đã được bật chưa, các cửa hàng đã chuẩn bị sẵn sàng để đón khách hay chưa. Đợi mọi thứ được kiểm tra ổn thỏa, đúng mười giờ sẽ ra đứng ở cổng chính của trung tâm để đón khách.

Lục Mạn Thanh xuất hiện vào một ngày như thế.

Hôm đó, bà xách theo một cái giỏ đựng rau. Có lẽ do sàn trơn, mới đi được vài bước đã trượt chân ngã xuống đất. May mà Hứa Chiêu Di đang ở gần đó, lập tức chạy tới đỡ bà dậy. Không chỉ thế, cô còn đích thân đưa bà xuống siêu thị dưới tầng, trên đường vừa đi vừa ân cần chăm sóc bà.

Lúc đó trên người bà vẫn còn đang mặc đồng phục của nhân viên vệ sinh, chẳng ai biết thân phận thật của người phụ nữ kia là ai, ai cũng nghĩ bà chỉ là một người giúp việc đang đi mua đồ, ngay cả Hứa Chiêu Di cũng nghĩ như vậy.

Biết được bà bị đau chân đi lại không tiện, Hứa Chiêu Di còn bỏ tiền túi đưa bà tới khu ghế massage, để bà ngồi đó massage một tiếng đồng hồ. Sau đó còn tận tay tiễn bà ra tận cổng rồi gọi taxi cho bà lên xe.

Hứa Chiêu Di chính là một cô gái nhiệt tình như thế, ngay từ lần đầu gặp mặt, Lục Mạn Thanh đã rất quý mến cô. Sau đó bà thường xuyên đến tìm Hứa Chiêu Di, mà cô cũng chưa từng thấy phiền, lần nào cũng tiếp đón bà rất niềm nở.

Một lần tan làm, Lục Mạn Thanh tới siêu thị mua đồ, đúng lúc Hứa Chiêu Di không có việc gấp, liền đi cùng bà dạo một vòng. Hôm đó hai người trò chuyện rất nhiều. Lục Mạn Thanh kể mình là mẹ đơn thân, con cái quanh năm không ở bên cạnh, hiện tại sống một mình tại Lộ Thành.

Còn Hứa Chiêu Di cũng là người từ nơi khác đến, sau khi tốt nghiệp đại học thì ở lại Lộ Thành làm việc, giờ cũng sống một mình trong căn phòng thuê. Hai người cứ thế mà nảy sinh chút cảm giác đồng cảm, gần gũi lạ kỳ.

Lục Mạn Thanh và ba mẹ Hứa Chiêu Di cũng xấp xỉ tuổi nhau, nhưng hiện giờ bà vẫn còn đi làm giúp việc cho nhà người khác. So ra thì hoàn cảnh nhà Hứa Chiêu Di tuy chỉ thuộc dạng trung bình khá, nhưng ba mẹ đã được nghỉ hưu, có lương hưu ổn định, sống an nhàn vui vẻ, mỗi ngày ăn cơm xong lại ra quảng trường nhảy múa thư giãn.

Ngoại trừ việc cô không thể thường xuyên ở bên phụng dưỡng ba mẹ, thì những mặt khác đều khiến cô cảm thấy hài lòng và yên tâm.

Và cũng chính vì thế, trong lòng Hứa Chiêu Di dần dần sinh ra vài phần thương cảm đối với Lục Mạn Thanh.

Hôm đó Lục Mạn Thanh mua rất nhiều đồ, Hứa Chiêu Di liền chủ động đề nghị đưa bà về nhà, tiện thể trò chuyện với bà thêm một chút trên đường.

Khi đến cổng một khu biệt thự dành cho giới nhà giàu, họ bắt gặp xe của Lục Dĩ Ninh. Cửa xe hạ xuống, Lục Mạn Thanh đột nhiên hướng đến gọi một tiếng: “Thiếu gia.”

Lúc đó Hứa Chiêu Di mới vỡ lẽ, thì ra dì giúp việc mà cô tưởng mấy hôm nay lại chính là người giúp việc của nhà Lục tổng.

Khi ấy Lục Dĩ Ninh vừa được điều từ tổng bộ về. Như người ta vẫn nói, quan mới về là ba đòn phủ đầu*, ngay sau khi nhậm chức, anh lập tức thông báo tăng giá thuê mặt bằng, phí quản lý, phí kho bãi, lại còn triển khai một loạt quy chế KPI khắt khe.

*Quan mới về là ba đòn phủ đầu: người mới lên chức thường ra quy định gắt gao để khẳng định uy quyền.

Bất kể là chủ cửa hàng hay nhân viên đều sợ anh, sợ đến mức nào ư? Nói đơn giản là hễ gặp anh đi ngang qua là không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng, tất cả đều cúi đầu chào lễ phép rồi lùi nhanh như trốn nạn.

Hứa Chiêu Di nhớ rất rõ, ngay buổi họp toàn thể đầu tiên của tháng, vì có một vụ khiếu nại của khách chưa kịp xử lý mà bị đăng lên mạng, cả bộ phận vận hành của cô bị Lục Dĩ Ninh mắng cho không ra gì, chửi xối xả đến mức ai nấy đều không dám ngẩng đầu.

Đợi đến khi xe chạy đi rồi, Lục Mạn Thanh quay sang hỏi cô: “Cô gái, sếp của các cháu có dữ lắm không?”

Hứa Chiêu Di vốn định nói rất dữ, nhưng lời đến miệng lại kịp nuốt xuống, ngoan ngoãn đưa tay ra làm động tác kéo khóa miệng, rồi nở nụ cười ngọt ngào: “Không được nói xấu sếp đâu ạ!”

Bà nghe xong liền bật cười. Về đến nhà, bà đưa giỏ rau cho cô giúp việc, vừa thay đồ vừa ngân nga mấy câu hát, tâm trạng đặc biệt vui vẻ.

Còn Lục Dĩ Ninh thì mặt đen như đáy nồi, cãi nhau với bà một trận.

“Mẹ, mẹ có thể bớt khiến con lo lắng một chút được không? Còn dám lén mặc đồ của dì giúp việc ra ngoài chơi, lỡ xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm?”

Anh đâu có nói quá, lúc nãy nhìn thấy bà ở cổng khu biệt thự, anh tức đến mức muốn nổ tung.

Sức khỏe của Lục Mạn Thanh vốn đã không tốt, sắp tới còn phải làm một ca phẫu thuật lớn, nhưng hiện giờ các chỉ số cơ thể chưa ổn định, cần phải điều dưỡng trước khi mổ. Lục Dĩ Ninh chính là vì chuyện phẫu thuật của bà mà đặc biệt xin chuyển công tác từ trụ sở về Lộ Thành.

Những gì Lục Mạn Thanh kể với Hứa Chiêu Di không phải giả. Bà thực sự đã ly hôn từ lâu, con cái cũng không sống cùng. Dù cùng họ Lục, nhưng Lục Dĩ Ninh lớn lên ở Cảng Thành, được bên nội nuôi dưỡng từ nhỏ.

“Thì mẹ buồn chán quá mà! Suốt ngày bị con nhốt trong nhà, chỗ này không cho đi, chỗ kia cũng không cho đến, buồn muốn chết!” Lục Mạn Thanh bắt đầu giở giọng làm nũng cãi cùn.

“Bác sĩ còn dặn mẹ là nên ra ngoài đi dạo hợp lý, tốt cho sức khỏe nữa kìa. Mà cũng tại con thôi! Đến giờ còn chưa có bạn gái, nếu có cháu trai cháu gái để mẹ chơi cùng thì mẹ đâu có rảnh tới mức chán ngắt như vậy!”

Lục Mạn Thanh đúng là cao tay trong việc chọc tức anh.

Đừng thấy ngoài xã hội Lục Dĩ Ninh hô mưa gọi gió, nói một là không ai dám nói hai, chứ về đến nhà gặp mẹ thì cũng phải im ru, hổ cũng hóa mèo. Người ta gọi cái này là mạnh ai nấy trị, cao thủ có cao thủ trị.

Không cãi lại được, Lục Dĩ Ninh cũng chẳng nói thêm, vừa vào nhà được một lúc đã cầm áo khoác chuẩn bị rời đi.

Lục Mạn Thanh nói: “Đúng lúc Di Di chưa đi xa, lát nữa nếu gặp thì con tiện đường tiễn con bé giúp mẹ nhé.”

“Gì cơ?”

“Thì cô bé lúc nãy con gặp ở ngoài cổng đấy, nhân viên trung tâm thương mại nhà mình ấy!”

Lục Mạn Thanh còn đặc biệt dặn dò: “Mẹ rất thích con bé đó, sau này còn muốn thân hơn nữa cơ. Mà con đừng có đem bí mật nhỏ này của mẹ ra nói linh tinh đấy nhé!”

Lục Dĩ Ninh lái xe rời khỏi nhà, quả nhiên đã trông thấy Hứa Chiêu Di trên đoạn đường gần khu biệt thự. Cô gái này đúng là… ngốc thật sự. Trời tối rồi mà không gọi taxi về nhà, lại còn buộc tóc lên bắt đầu chạy bộ buổi tối.

Khu vực quanh đây toàn biệt thự cao cấp, không có trạm xe buýt nào cả, người qua lại đều đi xe riêng. Chẳng lẽ cô định chạy bộ về nhà thật sao?

Lục Dĩ Ninh tất nhiên chẳng có ý định lo chuyện bao đồng, trực tiếp đạp ga vọt qua cô luôn.

Lại là một buổi chiều âm u mây đen kéo đầy trời, sau khi tan làm, Hứa Chiêu Di từ trung tâm thương mại bước ra, đang đứng ở trạm xe buýt sốt ruột chờ chuyến xe về nhà.

Đúng lúc đó, chiếc Maserati màu trắng của Lục Dĩ Ninh dừng lại ngay bên cạnh cô.

“Lên xe, tôi đưa cô về.” Cửa kính hạ xuống, anh nghiêng người ra, giọng lạnh lùng nói đúng một câu như mệnh lệnh.

Mặc dù nét mặt anh không biểu cảm gì, giọng điệu lại có phần lạnh nhạt, khiến Hứa Chiêu Di có cảm giác như đang bị sếp ra lệnh vậy. Cửa xe mở ra, cô lo lắng chui vào, cứ như thế leo lên chiếc ‘thuyền cướp’ của anh.

“Cảm ơn ngài, Lục tổng.” Cô lí nhí báo địa chỉ nhà mình, Lục Dĩ Ninh chỉ khẽ ừ một tiếng, sau đó khởi động xe, suốt quãng đường cũng không nói thêm với cô lấy một câu.

Dù là vậy, Hứa Chiêu Di vẫn ngồi không yên, cảm giác như đang ngồi trên đống lửa.

Mãi đến lúc này cô mới nhận ra, mình vừa gan trời gan đất mà leo lên một chiếc xe lẽ ra không nên leo lên. Trong lòng đầy ắp hối hận và ngượng ngùng.

Cô siết chặt chốt dây an toàn, cả người căng cứng, ánh mắt cứ dao động giữa ô cửa sổ và vạt áo trước bụng, không biết nhìn đi đâu cho đỡ bối rối.

Cô không hề hay biết, mỗi hành động nhỏ lúc cô căng thẳng đều bị Lục Dĩ Ninh nhìn thấy hết.

Đã có một khoảnh khắc, chính Lục Dĩ Ninh cũng tự hỏi, liệu anh có thật sự đáng sợ đến thế không?

Rõ ràng chỉ vì có lòng tốt muốn đưa cô về một đoạn, vậy mà phản ứng của cô lại y cứ như anh đang chở cô đến pháp trường xử trảm vậy, trông bi tráng đến phát chán.

Nếu đã sợ anh đến thế, thì vừa nãy lên xe làm gì? Còn ra vẻ bình tĩnh, ngồi lên xe tỉnh rụi nữa chứ. Thể hiện cho ai coi?

Thật ra Hứa Chiêu Di cũng không hẳn là sợ, chỉ là cô đang rất căng thẳng. Rất, rất căng thẳng.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô có dịp một mình ở cạnh sếp ngoài môi trường công việc, mà lại còn trong một không gian riêng tư như thế…

Riêng tư tới mức nào ư? Ở khoảng cách này, Hứa Chiêu Di thậm chí có thể ngửi thấy mùi nước hoa gỗ nhẹ nhàn nhạt trên vai áo của anh.

Cô không biết rằng, lúc này Lục Dĩ Ninh trong lòng đang móc mỉa cô không thương tiếc.

Và ngược lại, Lục Dĩ Ninh cũng chẳng hề hay rằng, cái cô nhóc nhút nhát như chuột nhắt này thật ra biết về anh không ít chuyện đâu, tất cả là nhờ cái miệng vàng của mẹ anh.

Từ ngày Lục Mạn Thanh kết bạn WeChat với Hứa Chiêu Di, gần như mỗi ngày đều nhắn cho cô vài câu, lần nào cũng hào hứng lấy ‘cậu thiếu gia nhà tôi’ ra làm chủ đề.

Lục Dĩ Ninh hoàn toàn không biết, bao nhiêu hình tượng nghiêm túc mà anh dày công dựng lên ngoài xã hội, đã bị mẹ anh bóc sạch sẽ qua từng dòng tin nhắn.

[Di Di à, cháu coi nè, thiếu gia nhà dì mặc đồ ngủ màu hồng luôn đó! Dì chụp gửi cháu xem nha~]

[Hả?! Đồ ngủ của Lục tổng màu hồng ạ?]

Lục Mạn Thanh bật cười ha hả: [Đúng đó! Bất ngờ chưa? Nó mê màu hồng lắm! Còn có nguyên một tủ cà vạt hồng đó, để dì chụp cho cháu xem nha~]

Hứa Chiêu Di nghe xong mà chấn động tâm hồn.

[Hồi còn học đại học á, ngoài xã hội rộ lên trào lưu nhuộm tóc, thiếu gia nhà dì cũng đi nhuộm, mà nhuộm hồng luôn mới ghê chứ. Dì còn giữ hình nè! Hôm nào dì tìm lại gửi cháu xem, haha, lúc đó nó y chang con hồng hạc bự chảng.]

Đúng là mẹ ruột có khác, cà khịa con mình mà không nương tay một chút nào.

Và cũng từ dạo đó, Lục Dĩ Ninh thường xuyên hắt xì một cách vô cớ.

Còn Hứa Chiêu Di mỗi lần đi làm gặp anh, trong đầu lại không kìm được mà hiện lên hình ảnh hồng hạc nổi bật lội giữa hồ sen, muốn cười chết đi được mà không dám.

Lục Dĩ Ninh dĩ nhiên không hề biết mẹ ruột mình ở sau lưng đã bóc trần anh không sót tí gì, nhưng anh biết rất rõ tối nào Lục Mạn Thanh cũng sẽ nhắn vài tin tám chuyện vớ vẩn với Hứa Chiêu Di, có khi còn cùng nhau chia sẻ mấy video Douyin tự thấy hài hước lắm.

Mỗi lần Lục Mạn Thanh thấy Hứa Chiêu Di gửi clip nào buồn cười, kiểu gì bà cũng sẽ lôi kéo con trai, bắt anh thưởng thức cùng.

Cảm giác đó giống hệt như có người cưỡng ép đổ rác tinh thần vào não mình vậy. Lục Dĩ Ninh mỗi lần xem đều cảm thấy khó chịu không chịu nổi, nhưng Lục Mạn Thanh thì lại rất chi là tận hưởng, đêm nào cũng thức khuya cày Douyin, lướt tới tận nửa đêm mới chịu đi ngủ.

Lục Dĩ Ninh cảm thấy không thể để bà tiếp tục sa đà như thế nữa, và cũng chính vì lý do đó, hôm nay anh mới chủ động đề nghị chở Hứa Chiêu Di về.

Anh đâu có tốt bụng đến vậy?

Khi đến cổng khu nhà cô ở, Hứa Chiêu Di lập tức tháo dây an toàn, nói với anh câu thứ hai trong ngày: “Cảm ơn ngài, Lục tổng.”

Y hệt câu đầu tiên, không khác một chữ.

“Chờ một chút.”

Ngay lúc Hứa Chiêu Di chuẩn bị xuống xe, Lục Dĩ Ninh gọi cô lại, nói ra mục đích thật sự của việc cho cô đi nhờ hôm nay: “Sau này đừng gửi mấy video vô bổ cho… dì giúp việc nhà tôi nữa, nhất là buổi tối. Người lớn tuổi cần nghỉ ngơi.”

Cách nói vẫn xem như lịch sự.

Hứa Chiêu Di quay đầu lại, giữ nguyên vẻ mặt ngơ ngác vài giây mới phản ứng kịp, chậm rãi đáp: “Ờ…”

Mặt cô đỏ lên, như thể cảm thấy rất xấu hổ vì việc mình đã làm, vừa xuống xe liền chạy mất.

Cả cửa xe cũng quên đóng lại.

Bình Luận (0)
Comment