Chương 3
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Lại là một buổi chiều nhàm chán đến phát ngán, đã lâu rồi Lục Mạn Thanh không nhận được tin gì từ Hứa Chiêu Di. Bà cảm thấy bản thân như vừa thất tình, thậm chí còn tệ hơn cả thất tình. Thế là, bà quyết định lại lén lút trốn ra ngoài để đi tìm Hứa Chiêu Di.
Hôm đó tan làm, Hứa Chiêu Di không về nhà ngay mà lên tầng sáu đi xem phim. Đây là thói quen cố định của cô mỗi tối thứ Sáu. Khác với các đồng nghiệp thích náo nhiệt trong quán bar, sở thích duy nhất của cô là tan làm mua một phần bắp rang, một mình tận hưởng sự yên tĩnh và thư giãn, một cách tiêu tốn không nhiều nhưng lại mang đến cho cô cảm giác thỏa mãn rất lớn.
Lúc ấy đang có một bộ phim bom tấn được công chiếu, nghe nói hiệu ứng đặc biệt rất mãn nhãn. Ban đầu Hứa Chiêu Di đã hẹn Khúc Lâm Lâm cùng đi xem, nhưng Khúc Lâm Lâm đột ngột cho cô leo cây.
Ngay lúc cô chuẩn bị lấy vé vào rạp, thì nhận được cuộc gọi từ Lục Mạn Thanh. Lục Mạn Thanh đã lên tầng sáu tìm cô, Hứa Chiêu Di vẫn tiếp đón bà một cách nhiệt tình như trước.
“Sao dạo này không thấy cháu nhắn tin cho dì nữa?” Lục Mạn Thanh nắm tay cô, lẩm bẩm như trách móc, thật sự rất thích cô.
Hứa Chiêu Di hơi ngại, tất nhiên không dám nói thật với bà, chỉ bảo gần đây mình khá bận…
“Đúng lúc cháu có thêm một vé xem phim, để cháu mời dì xem cùng nhé!”
“Được chứ!”
“Dì xem được phim phiêu lưu không ạ?”
“Thích chứ, thích chứ!” Lục Mạn Thanh vui vẻ đáp. Nhưng thật ra bà thích gì đâu? Chỉ là muốn ở cạnh Hứa Chiêu Di thêm một lúc thôi.
Dĩ nhiên bà cũng có tính toán riêng, thật ra bà thấy Hứa Chiêu Di là một cô gái rất được, muốn nhân cơ hội này để ghép đôi cô với thằng con trai nóng tính của mình.
Thế là hai người cùng đi xem một bộ phim phiêu lưu. Ngay khoảnh khắc đeo kính 3D lên, Hứa Chiêu Di vẫn chưa hề hay biết chuyện gì sắp xảy ra. Khi phim chiếu được nửa chừng, Lục Mạn Thanh đột nhiên cảm thấy tim đau thắt, sắc mặt tái nhợt, thậm chí gần như không thể ngồi thẳng được nữa.
Hứa Chiêu Di hoảng hốt, phản ứng theo bản năng xử lý trong công việc, lập tức định liên hệ với đồng nghiệp trực ca hôm đó để mang hộp cấp cứu đến, đồng thời nhanh chóng gọi 120.
Nhưng Lục Mạn Thanh lại ngăn cô lại. Bà mang theo thuốc bên người, sau khi uống vào thì cảm thấy dễ chịu hơn, liền không cho Hứa Chiêu Di gọi cấp cứu, cũng không cho cô đi nhờ ai giúp, mà chỉ đưa điện thoại cho cô, bảo gọi con trai mình đến.
Hứa Chiêu Di mở danh bạ, lập tức bấm gọi cho con trai bà. Chưa đầy năm phút sau, Lục Dĩ Ninh đã vội vã chạy tới. Đó là lần đầu tiên từ trước đến nay Hứa Chiêu Di thấy trên gương mặt anh lộ ra vẻ hoảng hốt và lo lắng như vậy, đến mức chính cô cũng quên cả cảm giác sửng sốt ban đầu của mình.
Sau khi đưa Lục Mạn Thanh đến bệnh viện, Lục Dĩ Ninh đi cùng bà vào phòng khám làm kiểm tra. Còn Hứa Chiêu Di thì ngồi một mình trên băng ghế dài ngoài hành lang, đầu óc dần trở lại trạng thái bình tĩnh, tâm trạng cũng dịu xuống đôi chút.
Lục Dĩ Ninh làm xong thủ tục nhập viện cho bà, mệt mỏi quay lại hành lang thì bất ngờ thấy Hứa Chiêu Di vẫn còn ngồi yên tại chỗ, lặng lẽ đợi.
Khoảnh khắc đó, anh hơi sững người. Hứa Chiêu Di lúc đi làm lúc nào cũng nhút nhát dè dặt, nhưng giờ đây, cô lại lấy hết can đảm, cảm thấy mình nên mở lời xin lỗi anh.
“Tôi không biết dì có bệnh tim, cũng không nên đưa dì đi xem phim phiêu lưu…” Trước đây Lục Mạn Thanh chưa từng nhắc đến tình trạng sức khỏe của mình, nhưng dù sao thì việc đưa người lớn tuổi đi xem thể loại phim k*ch th*ch như vậy rõ ràng là thiếu suy nghĩ, nên Hứa Chiêu Di cảm thấy mình cần phải xin lỗi vì chuyện đó.
“Không trách cô.” Lục Dĩ Ninh chỉ đáp một câu như vậy. Suốt cả buổi tối anh lo lắng đến phát hoảng, may mà kết quả kiểm tra không có gì nghiêm trọng, giờ đến cả sức nói cũng sắp cạn rồi.
Anh nói không trách không phải vì lịch sự khách sáo, mà là anh thật sự không trách cô. Cô gái này làm sao biết được mẹ anh có bệnh chứ, dựa vào đâu mà trách cô? Huống hồ, ngay từ đầu chính họ đã dùng thân phận giả để tiếp cận cô, cô còn chẳng hề để bụng, vậy anh còn tư cách gì mà đi trách cô?
Thật ra nhìn anh thường ngày hằm hằm khó gần là thế, nhưng cũng là người biết lý lẽ. Hứa Chiêu Di khẽ gật đầu, lại nói thêm một câu xin lỗi: “Vậy thì… làm phiền anh chăm sóc dì rồi.”
Rồi lại giống như trước, vội vàng rút lui trong lặng lẽ.
Có lẽ vì đã biết thân phận thật của bà, nên sau đó cố tình tránh mặt. Tóm lại từ sau lần đó, Lục Mạn Thanh thật sự không còn gặp lại Hứa Chiêu Di nữa.
Haiz, một cô gái tốt như vậy mà… Lục Mạn Thanh gặp không ít cô gái rồi, nhưng hiếm ai khiến bà có cảm tình như thế.
Nằm viện lâu ngày, con người ta dễ sinh cáu gắt, nhìn gì cũng thấy ngứa mắt. Mỗi lần Lục Dĩ Ninh tới thăm, đều thấy mẹ mình nằm một mình trên giường than thở chán chường. Hà Hiểu Nga kể cho bà nghe mấy chuyện cười thú vị trên mạng, bà cũng trùm chăn kín mít, chẳng thèm đáp lại, đúng là kiểu tính khí trẻ con.
“Hay là mình xuất viện đi? Về nhà tĩnh dưỡng, con thuê bác sĩ riêng cho mẹ, thêm xe riêng với tài xế nữa. Mẹ muốn đi đâu thì nói trước với con một tiếng, nếu con rảnh con đưa mẹ đi, được không ạ?” Lục Dĩ Ninh hiếm khi nhẹ giọng dỗ dành bà như vậy. Nhưng bà thì sao?
Bà dở thói đập vỡ cho xong, chẳng nể nang gì: “Không về! Không đi! Chẳng đi đâu cả! Phẫu thuật cũng không làm nữa! Dù sao tỷ lệ thành công cũng không cao, sống thì cũng chán, chi bằng khỏi sống luôn cho xong!”
Lục Dĩ Ninh cái gì cũng có thể nhịn, nhịn mẹ giận dỗi, nhịn mẹ nổi khùng, nhưng chỉ không thể nhịn được khi bà nói những câu xui xẻo như vậy về bản thân mình.
Anh nổi giận quay người định bỏ đi, thì Lục Mạn Thanh lại hất chăn ra, níu tay anh lại, tự tìm đường lui cho mình:
“Vậy con đi tìm cho mẹ một cô con dâu đi! Có con dâu bầu bạn, mẹ sẽ không chán nữa, mẹ sẽ ngoan ngoãn dưỡng bệnh.”
Từ nhỏ đến lớn, Lục Dĩ Ninh gần như chưa từng thật sự lo lắng hay phiền muộn vì chuyện gì, nhưng lần này là lần đầu tiên anh cảm thấy rối rắm đến vậy. Sau một đêm trằn trọc suy nghĩ, cuối cùng anh cũng đưa ra được quyết định.
Đó là một đêm hết sức bình thường. Hứa Chiêu Di vừa tăng ca xong, thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi cổng trung tâm thương mại. Hôm nay cô làm việc muộn đến mức khi đi ra thì cổng chính của trung tâm đã chuẩn bị đóng lại.
Mọi khi, cô vẫn có thể mua chút đồ ăn ở dãy phố thương mại phía ngoài, nhưng giờ thì đến cả mấy tiệm ăn vặt ven đường cũng đã đóng cửa hết.
Hứa Chiêu Di bụng đói meo, một mình lặng lẽ bước về phía trạm tàu điện ngầm ở gần đó.
Chiếc xe của Lục Dĩ Ninh lại một lần nữa dừng lại bên cạnh cô. Nhưng lần này, anh không còn dùng giọng lạnh lùng ra lệnh như trước.
Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, hai người nhìn nhau vài giây, rồi anh xuống xe, lịch sự đưa ra một lời đề nghị với cô.
Và cứ như thế, Hứa Chiêu Di trở thành bạn gái hợp đồng của Lục Dĩ Ninh.
Lúc mới bắt đầu, bản thân cô cũng thấy chuyện này thật khó tin, thậm chí có chút nực cười.
Nhưng cô tự an ủi mình như thế này, sở dĩ cô đồng ý là vì lo cho sức khỏe của dì, chứ tuyệt đối không phải vì tiền! Mặc dù số tiền mà Lục Dĩ Ninh đưa ra thật sự rất hậu hĩnh.
Cô tự tìm cho mình hàng nghìn lý do để biện hộ cho quyết định đó, nhưng lại cố tình bỏ qua lý do có khả năng nhất – thực ra, cô đã thích anh từ lâu rồi.
Trong những tháng ngày vụng trộm thầm yêu thời học sinh, từ rất sớm, rất rất sớm, sớm đến mức khi anh còn là một cậu trai tóc hồng, cô đã đem lòng thích anh rồi. Nhưng tất cả những điều đó… đều là chuyện về sau.
Tóm lại, lúc ấy cô vẫn một mực khẳng định mình chỉ làm vậy vì lòng tốt, cố gắng che giấu những chút tâm tư nhỏ bé của bản thân. Tất nhiên, chuyện này phải được giữ kín tuyệt đối.
Nhiều năm về sau, mối quan hệ giữa cô và Lục Dĩ Ninh từ giả trở thành thật, rồi lại tan rồi hợp, hợp rồi tan… suốt một quãng dài như vậy, cô vẫn luôn làm rất tốt việc giữ bí mật, đến cả Khúc Lâm Lâm – người bạn thân nhất của cô, cũng chẳng hay biết gì.
Giống như một giấc mơ vậy, nhiều năm sau, Lục Dĩ Ninh cũng nghĩ thế. Người con gái ngày trước luôn dịu dàng đáp ứng mọi điều anh nói ấy, giờ đã không còn bên cạnh anh nữa. Một mình anh bôn ba giữa Singapore, Mỹ và Hồng Kông. Mỗi lần máy bay cất cánh từ sân bay Chek Lap Kok, lướt qua ánh đèn rực rỡ của bến cảng Victoria, anh lại không kìm được mà nhớ đến quãng thời gian thuở ban đầu của họ.
Họ đã bắt đầu tình yêu ở nơi ấy, cũng chia xa tại nơi ấy. Cô ra đi dứt khoát đến mức khiến anh không dưới một lần hoài nghi, liệu tất cả những gì từng xảy ra… có thật sự tồn tại không? Liệu cô có thật sự từng yêu anh không? Giống như lời cô nói rằng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh năm mười tám tuổi, cô đã thích anh rồi?
Đó là một nút thắt trong lòng anh, cho đến tận nhiều, rất nhiều năm sau, vẫn không sao gỡ nổi.
—
Xe chạy vào sân, vừa dừng lại thì Hà Hiểu Nga đã chạy ra đón.
“Cuối cùng cũng về rồi! Bà Lục ở nhà đợi sốt ruột lắm đấy, mau vào nhà đi!”
Hứa Chiêu Di theo sau Lục Dĩ Ninh bước vào phòng khách nhà anh. Vừa mới đặt chân vào cửa, Lục Mạn Thanh đã nhiệt tình bước tới, kéo tay Hứa Chiêu Di dẫn thẳng vào phòng ăn, miệng không ngừng vui vẻ nói:
“Dạo trước dì có xem một bộ phim truyền hình Malaysia, trong đó có mấy món bánh ngọt nhìn hấp dẫn quá, nên dì thử làm vài loại. Mau tới nếm thử xem mùi vị thế nào.”
Hứa Chiêu Di mỉm cười gật đầu: “Vâng, vậy để cháu đi rửa tay trước, rồi sẽ thưởng thức ngay.”
Lục Mạn Thanh lập tức bảo Hà Hiểu Nga mang hết mấy món ngọt đã chuẩn bị sẵn trong bếp ra. Chẳng bao lâu sau, trên bàn ăn đã bày kín những món ăn vặt đa dạng và hấp dẫn.
Để gây ấn tượng tốt trong lòng Hứa Chiêu Di, muốn xây dựng hình ảnh một bà mẹ chồng lý tưởng, Lục Mạn Thanh đã bỏ không ít công sức. Cả bàn đầy ắp này đều là do chính tay bà làm.
Nào là bánh nếp hoa đậu biếc, cơm nếp nước cốt dừa, bánh rùa đỏ, rồi cả xôi lá dứa gói trong lá nếp, nhìn mềm dẻo thơm lừng, trông thôi cũng đã thấy thèm.
Lục Dĩ Ninh cũng ghé lại nhìn thử, tay vẫn đặt trên cà vạt, vẻ mặt thì không thể tin nổi.
Dĩ nhiên là anh thấy khó tin rồi, mẹ anh từ bao giờ lại đảm đang được như thế? Đến cả cháo trắng bà tự nấu, anh còn hiếm khi được ăn. Lòng ghen tức bùng cháy ngùn ngụt, anh vừa định bước vào thì đã bị Lục Mạn Thanh chặn ngay ngoài cửa phòng ăn.
“Không có phần của con đâu!”
“Con lại chọc gì mẹ nữa hả?”
Lục Mạn Thanh liếc về phía nhà vệ sinh, thấy Hứa Chiêu Di vẫn chưa ra. Bà lập tức kéo tay Lục Dĩ Ninh, lôi thẳng anh ra ghế sofa, khí thế hùng hổ như chuẩn bị tra khảo.
“Mẹ hỏi con, con nhỏ An Nhĩ kia là thế nào? Sao nó lại nói mấy thứ đó trước mặt truyền thông hả?” Lục Mạn Thanh khoanh tay trước ngực, bày ra dáng vẻ nghiêm nghị như đang thẩm vấn tội phạm.
Lục Dĩ Ninh thật sự sắp phát điên đến nơi, đi đâu cũng bị hỏi vụ này là sao? Anh chán chẳng buồn đáp, cả người dựa phịch vào sofa, một tay nới lỏng cà vạt, buông ra mấy tiếng lười nhác:
“Không biết, không rõ. Miệng mọc trên người cô ta, muốn nói gì thì nói, con quản nổi chắc?”
Trông anh chẳng nghiêm túc tí nào, bộ dạng đúng kiểu bất cần.
Lục Mạn Thanh bèn túm lỗ tai anh vặn một cái: “Mẹ nói cho con biết, bây giờ con đang ở với Di Di thì liệu hồn mà đàng hoàng! Đừng có dính líu gì với mấy đứa con gái lộn xộn đó nữa! Nếu con mà có lỗi với con bé, mẹ vặn rụng tai con luôn, nghe rõ chưa hả!”
“Ây da, sao bà lão nhỏ này lại còn ra tay nữa chứ!”
Lục Dĩ Ninh nhăn mặt, bị vặn đau thật sự, cả người nghiêng qua một bên trên ghế sofa.
Lúc này, Hứa Chiêu Di vừa từ nhà vệ sinh bước ra, vô tình nghe thấy đoạn đối thoại giữa hai mẹ con họ. Cô nghe thấy Lục Mạn Thanh thở dài, nói: “Cho dù không có Di Di, mẹ cũng chẳng ưa gì An Nhĩ, lý do thì con rõ quá còn gì…”
Ồ hô? An Nhĩ?
Hứa Chiêu Di bước lại bàn ăn, dì Hà đã giúp cô dọn sẵn bát đũa, còn cẩn thận mở gói xôi dừa thơm phức ra cho cô.
Cô gật đầu cảm ơn rồi nhận lấy, cúi đầu ngay ngắn thưởng thức món ăn, nhưng cái tai thì dựng đứng cả lên, toàn bộ sự chú ý dồn hết vào hóng hớt drama phía sau.
Âm thanh bên đó thật sự không nhỏ. Hứa Chiêu Di hơi ngạc nhiên, không ngờ Lục Dĩ Ninh ở nhà lại khác xa hoàn toàn khi đi làm.
Lúc ở công ty thì lạnh như băng, kiểu tổng tài băng sơn, mà về nhà lại biến thành kiểu con trai quậy phá như Lưu Tinh trong phim 《Nhà có trai có gái》 ấy, trông buồn cười thật đấy chứ.
Không lâu sau, bên sofa cũng yên ắng trở lại. Rồi giọng của Lục Dĩ Ninh bất chợt vang lên sau lưng Hứa Chiêu Di: “Ngon không?”
Cô giật bắn mình, trong miệng còn đang ngậm một miếng xôi chưa kịp nuốt, đành lắc đầu theo phản xạ. Lắc xong lại thấy kỳ kỳ, thế là vội vàng gật đầu lia lịa, ra hiệu là ngon!
Cô nuốt miếng xôi trong miệng xuống, cuối cùng cũng nở một nụ cười với anh: “Tôi không ăn hết đâu, mỗi món đều chừa lại cho anh một phần đấy!”
Lục Dĩ Ninh khẽ hừ một tiếng: “Thế còn tạm được.”
Nhìn cô cũng đỡ chướng mắt hơn một chút.
Thật ra anh cũng chẳng thật sự muốn ăn, chẳng qua là lười nghe Lục Mạn Thanh càm ràm thôi. Hai người đổi chỗ ngồi, Lục Dĩ Ninh ngồi xuống bàn với dáng vẻ lười biếng, còn Hứa Chiêu Di thì lập tức đứng dậy, dù gì cô cũng ăn no rồi.
Lục Dĩ Ninh nhận lấy đũa muỗng từ tay cô, rồi hơi liếc mắt về phía ghế sofa, thản nhiên sai bảo: “Cô qua ngồi với mẹ tôi đi.”
Dạ được, không vấn đề gì.
Hứa Chiêu Di đáp lại trong lòng như vậy, nhưng miệng không nói một lời, lập tức đi về phía ghế sofa, ngồi xuống cạnh Lục Mạn Thanh trò chuyện. Dù sao việc này vốn dĩ cũng là phần công việc của cô, đã nhận lương người ta trả, thì phải làm việc cho đàng hoàng.
Mới đầu cô cũng thấy hơi ngại, nhưng mà… nghĩ lại thì, kiếm tiền cũng đâu có gì đáng xấu hổ. Huống hồ, Hứa Chiêu Di thật sự đối xử tốt với dì Lục, thật lòng mong bà sớm khỏe lại, cũng thật lòng muốn trò chuyện cùng bà.
Lục Dĩ Ninh hoàn toàn không đụng đến bữa tiệc xôi ngọt ngấy tận óc đó. Anh thật sự cảm thấy mẹ mình chẳng có tí thiên phú nấu nướng nào, nhà ai làm món tráng miệng mà làm một bàn toàn là xôi thế chứ?
Trời ơi, lại còn có một cô nàng ngốc nghếch, món nào cũng ăn vừa đúng một nửa, không hơn không kém. Không chỉ ăn rất ngon lành, mà còn không ngừng khen ngợi trước mặt Lục Mạn Thanh rằng tay nghề nấu nướng của bà chẳng thua gì đầu bếp ba sao Michelin. Cô từng ăn Michelin bao giờ chưa vậy?
Anh chỉ ngồi bên bàn ăn, uống một ly sữa nóng, tay còn lại cầm điện thoại xử lý tin nhắn công việc. Thỉnh thoảng ngẩng lên liếc nhìn về phía phòng khách, thấy Lục Mạn Thanh và Hứa Chiêu Di không biết lại kể nhau mấy chuyện nhảm nhí gì mà cười khúc khích như hai người bạn thân, anh liền khẽ cau mày.
Nhưng nhìn cũng ấm áp thật.
Khoảng mười giờ tối, hai người cùng ra về. Lục Mạn Thanh dặn đi dặn lại Lục Dĩ Ninh phải đưa Di Di về nhà an toàn.
“Biết rồi, mẹ lằng nhằng thật đấy.” Lục Dĩ Ninh lầm bầm, nhưng miệng vừa dứt lời thì đã bất ngờ nắm lấy cổ tay Hứa Chiêu Di, kéo cô lại gần mình.
Phản xạ là điều con người không kiểm soát được. Ví dụ như bây giờ, lòng bàn tay ấm áp của Lục Dĩ Ninh bất ngờ áp lên da cô, sự tiếp xúc thân mật đó khiến Hứa Chiêu Di như một con mèo nhỏ bị chạm điện, toàn thân dựng đứng lên vì bất ngờ.
Cô theo bản năng muốn tránh ra, nhưng lại bị anh dang tay ôm trọn vào lòng, vững vàng và dứt khoát.
Tim cô đập hơi nhanh, nhưng cô không thể để lộ ra ngoài. Cô nghĩ, trong khoản giả vờ thì Lục Dĩ Ninh đúng là cao thủ, phải học hỏi anh mới được.
Ổn định lại tinh thần, Hứa Chiêu Di ngẩng đầu lên, mỉm cười chào tạm biệt Lục Mạn Thanh: “Cháu về trước đây ạ, hôm khác lại đến thăm dì.”
Vừa mới còn thân mật ngọt ngào như một cặp đôi nhỏ hạnh phúc, vậy mà vừa bước vào trong xe, cả hai lập tức buông nhau ra. Hứa Chiêu Di dịch người sát về phía cửa xe, cúi đầu lặng lẽ thắt dây an toàn. Lục Dĩ Ninh thì khẽ ho một tiếng, cũng không nói gì thêm, yên lặng khởi động xe.
Ra khỏi khu dân cư, Lục Dĩ Ninh đưa điện thoại cho Hứa Chiêu Di.
“Nhập địa chỉ nhà cô vào.”
“À vâng.”
Cô nhận lấy điện thoại, vừa định gõ địa chỉ thì một cuộc gọi hiện lên màn hình.
Khi thấy hai chữ An Nhĩ, cô như cầm phải cục than nóng, suýt chút nữa thì ném luôn điện thoại ra ngoài.
Hứa Chiêu Di vội vàng cung kính đưa điện thoại trả lại cho Lục Dĩ Ninh, nhỏ giọng nói: “Có người gọi anh…”
Đồng thời còn len lén quan sát phản ứng của anh.
Lục Dĩ Ninh nhíu mày, liếc mắt nhìn màn hình một cái, trông chẳng có vẻ gì là muốn nghe máy. Hứa Chiêu Di lập tức hiểu ngay, nhất định là vì có cô ở đây nên anh mới ngại nhận cuộc gọi riêng.
Cô tinh ý ra hiệu cho anh, chỉ tay về phía trạm tàu điện ngầm phía trước.
Thật ra, Lục Dĩ Ninh đôi khi khá khó chịu với cái kiểu tỏ ra thông minh của cô, nó không chỉ khiến cô trông ngốc, mà còn ngốc một cách rất rõ ràng.
Điện thoại vẫn tiếp tục đổ chuông không ngừng, như đang cố chấp khiêu chiến với sự kiên nhẫn của anh.
Đúng lúc ấy, Hứa Chiêu Di lại thể hiện sự ‘tinh tế’ của mình:
“Anh nghe điện thoại đi, tôi về bằng tàu điện ngầm cũng được. Anh cho tôi xuống trước trạm phía trước là được rồi…”
“Xuống xe.”
Lục Dĩ Ninh bẻ tay lái, dừng xe ngay bên lề đường.
Trạm tàu điện còn cách đó mấy trăm mét, nhưng anh lười đưa tiếp.
Hứa Chiêu Di cũng chẳng tính toán gì, ôm túi bước xuống xe, lúc đi còn ngoái lại cười cảm ơn anh: “Anh mau nghe điện thoại đi nhé!”
“……”
Thấy cô chạy như bay vào trạm tàu điện, cuối cùng anh mới thở hắt ra một hơi, rồi ấn nút nghe máy.
—
Khi Hứa Chiêu Di về đến nhà thì đã gần mười một giờ đêm.
Cô như thường lệ tẩy trang, rửa mặt, dọn dẹp xong xuôi rồi leo lên chiếc giường nhỏ ấm áp của mình.
Sau đó, cô mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra quyển sổ tay.
Cô đang tính toán một khoản xem mình cần làm việc bao lâu nữa mới tiết kiệm đủ một triệu, để có thể gom tiền đặt cọc mua nhà.
Cô luôn có một giấc mơ, đó là kiếm được thật nhiều tiền, để một ngày nào đó có thể mua lại căn nhà cũ mà gia đình từng phải bán đi từ nhiều năm trước.
Năm xưa, ông nội vì muốn lo nhà cửa cho các con trước khi cưới vợ gả chồng, bất đắc dĩ mới phải bán đi nhà tổ. Giờ ông đã lớn tuổi, tâm nguyện duy nhất chỉ là được quay về sống trong căn nhà ấy một lần nữa. Nhưng giờ giá nhà đã tăng gấp bao nhiêu lần rồi.
Từ sau khi tốt nghiệp, Hứa Chiêu Di vẫn luôn nỗ lực vì mục tiêu này. Cô sống tiết kiệm, dành dụm từng đồng, chỉ mong một ngày nào đó có thể giúp ông thực hiện ước mơ.
Trước khi ngủ, cô nhận được khoản tiền tăng ca mà Lục Dĩ Ninh chuyển cho, hai tiếng làm việc, bốn nghìn tệ. Hứa Chiêu Di gửi lại một sticker ‘cảm ơn sếp’, rồi lập tức chuyển khoản vào thẻ tiết kiệm cố định, sau đó cẩn thận ghi lại vào sổ tay.
Cô nhìn chằm chằm vào khoản tiền lớn trong thế giới nhỏ của mình, ngơ ngẩn ra một lúc, chẳng rõ trong đầu đang nghĩ gì. Cằm tựa lên cánh tay, mắt khẽ nhắm lại lúc nào chẳng hay, và thế là cô chìm vào giấc ngủ.