Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 4

Chương 4

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Mới chưa đến năm giờ sáng, trời vẫn còn tối đen như mực, điện thoại của Hứa Chiêu Di đã réo vang, nhà bếp của một quán trà kiểu Hồng Kông ở tầng B1 đột ngột gặp sự cố rò rỉ nước.

Khi cô vội vàng chạy đến nơi, hai anh thợ bên bộ phận kỹ thuật đã bắt đầu sửa chữa. Cả căn bếp loạn thành một mớ hỗn độn, nhìn qua là biết không chỉ có đường ống bị vỡ, mà hệ thống điện cũng bị ảnh hưởng, rõ ràng không phải chuyện nhỏ.

Chẳng bao lâu sau, quản lý nhà hàng cũng tới, kéo tay Hứa Chiêu Di vừa than vãn vừa càu nhàu, lúc thì trách chất lượng đường ống không ra gì, lúc lại đổ lỗi bên quản lý tòa nhà bảo trì không kịp thời, cuối cùng thì cứ giục cô phải nhanh chóng xử lý cho xong.

Hai anh thợ đúng là cũng rất vất vả, làm đêm mà còn thiếu người, cả hai cứ cắm đầu vào làm không nghỉ tay. Hứa Chiêu Di ngại không dám thúc giục, nhưng trong lòng lại sốt ruột, bèn dứt khoát xắn tay áo lên, chủ động vào giúp.

Đang loay hoay thì cái đầu ống ở giữa đột nhiên nổ tung, xối thẳng 360 độ không góc chết lên đầu cô. Đến lúc sửa xong, cả phần thân trên của Hứa Chiêu Di cũng đã ướt sũng.

Từ sáng sớm đã tất bật đến tận giờ làm, các cửa tiệm trong trung tâm thương mại lần lượt mở cửa, Hứa Chiêu Di vội vàng quay về phòng thay đồ để thay đồng phục.

Trên đường đi ngang qua tủ nhận hàng, cô tiện tay lấy luôn đống hàng giao đến cho mọi người. Hai tay kẹp đầy các hộp giấy lớn nhỏ, tóc vẫn còn ướt sũng, lúc đang đứng trong lối đi nhân viên đợi thang máy thì nhận được tin nhắn dội bom từ Bối Thi Nam:

[Di bảo cậu đâu rồi?? Sao giờ còn chưa đến?? Chín giờ đại ma đầu muốn họp phòng mình rồi đấy! Cậu quên rồi à?? Anh ấy đang chờ đến mức nhíu cả mày rồi kìa!!]

Lục Dĩ Ninh có một cái tật rất khó ưa, thích thì họp.

Ví dụ, có khi mới vừa nổi hứng là lập tức bảo thư ký thông báo mười phút nữa họp, thì đúng mười phút sau, bất kể ai đang làm gì cũng phải có mặt, còn phải đúng giờ.

Như lúc nãy, thư ký gửi tin vào nhóm lúc tám giờ bốn mươi: [Chín giờ, Lục tổng họp phòng vận hành.]

Còn tám giờ bốn mươi lúc đó Hứa Chiêu Di đang vật lộn với cái vòi nước đang phun tung tóe, nên tất nhiên là không thấy tin nhắn.

Chuyện kiểu đó đúng là khiến người ta khó ưa, nhưng Hứa Chiêu Di thì chẳng có tư cách mà ghét nổi. Cô quá hiểu tính khí của anh, càng không dám để mình chậm trễ một phút nào, vội vã lao về bộ phận.

Từ ngoài lớp kính thấy trong phòng họp đã có người, Hứa Chiêu Di thậm chí còn chưa kịp thay đồng phục, đặt vội đống đồ xuống, ôm laptop, gõ cửa rồi bước vào.

Ánh mắt Lục Dĩ Ninh từ mặt đồng hồ cổ tay dịch chuyển, dừng lại nơi cô đang đứng ở cửa. Anh khẽ nhắm mắt, sau đó mở ra, cảm thấy mình như gặp ma, mà lại là ma nữ mới ghê.

Anh nhíu mày: “Tóc cô bị sao thế?”

“Lúc sáng bếp bên thuê bị rò nước, Lục tổng, tôi qua giúp sửa ống… vừa mới xử lý xong.” Hứa Chiêu Di vừa trả lời vừa giải thích lý do mình đến muộn.

Lục Dĩ Ninh đưa tay gõ gõ mặt bàn trước mặt thư ký, lông mày nhíu lại như núi xếp tầng: “Thông báo cho bộ phận quản lý tòa nhà, hôm nay giải tán hết đi.”

Lời vừa dứt, cả phòng lập tức căng thẳng, ai nấy đều ngơ ngác, không hiểu có chuyện gì xảy ra. Rồi anh lại quay sang nói với Hứa Chiêu Di: “Cô giỏi như thế, đến ống nước cũng sửa được, thế còn cần phòng quản lý làm gì nữa?”

Bối Thi Nam: “……”

Đại Diêu: “……”

Mấy người còn lại thì cúi gằm mặt, muốn cười mà không dám.

“Còn đứng đấy làm gì?”

Lục Dĩ Ninh chuẩn bị bắt đầu cuộc họp, thấy cô vẫn đứng ở cửa, bèn ngẩng đầu lên, giọng không vui: “Về thay đồ, lau khô tóc đi, nhìn xem hình tượng gì thế này.”

Bốn chữ ‘hình tượng gì thế’ thật sự quá nghiêm khắc. Nói thế trước mặt cả phòng, lại với một cô gái, khiến Hứa Chiêu Di có phần tủi thân. Rõ ràng là cô chỉ đang làm phần việc của mình thôi, mà lại bị cấp trên chê trách như thể cô xen vào chuyện không đâu.

Buổi họp kết thúc rất nhanh. Lúc Hứa Chiêu Di thay xong đồng phục trở lại thì cuộc họp đã tan, Bối Thi Nam lập tức kéo cô vào nhà vệ sinh để xả tức.

“Vừa nãy trong cuộc họp, đại ma đầu gắt dã man, như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.” Bối Thi Nam bắt chước giọng điệu của Lục Dĩ Ninh, nhíu mày lại, nắm tay làm micro, bắt đầu diễn:

“Tính đến hôm qua, tỷ lệ thu phí dự án là 83.7%, thấp hơn mức chuẩn EBITDA của tập đoàn 11.3 điểm phần trăm, xếp hạng 36 trên tổng số 47 dự án cùng loại, kết quả này vô cùng tệ hại. Nếu trong tháng này không kéo được tỷ lệ lên 95%, vậy thì xin lỗi, quý này tiền thưởng của mọi người sẽ bị trừ theo tỷ lệ hiệu suất. Các vị có ý kiến gì không?”

“Khỉ thật, tình huống đó ai dám có ý kiến gì chứ?” Bối Thi Nam vỗ vai Hứa Chiêu Di một cái, “Anh ta còn chỉ đích danh tôi, bảo tôi là người có tỷ lệ thu phí thấp nhất.”

Hứa Chiêu Di nghĩ nghĩ, cảm thấy đúng là chuyện mà Lục Dĩ Ninh có thể làm ra, bản chất tư bản chủ nghĩa chính là Chu Bá Bì* đội lốt vest.

*Chu Bá Bì là một nhân vật điển hình trong văn hóa Trung Quốc, đại diện cho địa chủ tham lam, bóc lột, tàn nhẫn với nông dân.

Cô an ủi cô bạn, “Không sao đâu, mới giữa tháng mà, vẫn còn thời gian. Tôi giúp cậu đòi tiền.”

“Thế thì đi với tôi qua bên ‘hàng dởm’ một chuyến nha, tôi qua lấy giấy nhắc thu.”

Hàng dởm là biệt danh mà Bối Thi Nam đặt cho vị quản lý trung tâm đào tạo kia. Theo lời cô ấy, đến cả tiền thuê cũng trốn thì không xứng làm thầy người ta.

Hai người cầm theo giấy thông báo, cùng nhau lên tầng sáu đến trung tâm đào tạo.

“Trước hôm kia tôi đã gọi điện giục giúp cậu rồi, nghe nói hôm nay người phụ trách bên đó sẽ đến, lát nữa tụi mình có thể trực tiếp tìm ông ta nói chuyện.” Vừa đi, Hứa Chiêu Di vừa đưa ra chủ ý cho Bối Thi Nam.

Trong số các khách thuê mà cô phụ trách thì chưa từng gặp ai khó nhằn như thế này, thường thì giục một hai lần là họ sẽ trả tiền thuê đúng hạn. Những chuyện gặp phải lúc bình thường cũng chỉ là mấy vấn đề nhỏ nhặt, đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống rắc rối đến vậy.

Dù vậy, cô vẫn động viên Bối Thi Nam, bảo cô ấy đừng căng thẳng: “Chắc đây là lần thứ ba tụi mình gửi thư nhắc nộp tiền rồi đúng không? Nếu vẫn không được thì bước tiếp theo tụi mình sẽ xin cấp trên cho gửi thư từ luật sư. Tôi thấy chắc bên họ cũng không muốn chuyện ầm ĩ đến mức đó đâu.”

Bối Thi Nam gật đầu, “Được!”

Nói thì nói vậy, nhưng thực ra cả hai đều hiểu rõ, rất hiếm trung tâm thương mại nào vì vấn đề tiền thuê mà kéo nhau ra tòa. Dù gì thì kiện tụng vừa tốn thời gian vừa tốn tiền, đối với trung tâm thương mại mà nói thì gần như là lỗ nhiều hơn lời.

Thường thì cuối cùng hai bên vẫn sẽ có chút không gian để thỏa hiệp. Dù không thể thanh toán toàn bộ tiền thuê, chỉ cần trả được một phần, giữ cho khoản nợ không vượt quá hai tháng tiền đặt cọc, thì cũng đã coi như chạm đến mức chấp nhận được rồi.

Có lẽ ông chủ của trung tâm đào tạo cũng biết bọn họ chỉ đang dọa cho có lệ, cuối cùng chắc cũng chẳng làm gì thật. Hơn nữa, có thể ông ta cũng có chút quan hệ gì đó, lại thêm việc Bối Thi Nam chỉ là một cô gái trẻ, lực ép đòi nợ không đủ cứng rắn, nên mới bị người ta nắm thóp mãi như vậy.

Hai người đi thang cuốn lên tầng sáu với khí thế hừng hực, đến trước cửa trung tâm đào tạo thì trình bày rõ mục đích với nhân viên.

“Xin lỗi, sếp bọn tôi hiện không có ở đây, tôi sẽ giúp chị truyền đạt lại.” Giọng cô nhân viên trẻ vẫn coi như lễ phép, nhưng rõ ràng là đang nói dối. Ngay khoảnh khắc cô gái lên tiếng, Bối Thi Nam liếc thấy cánh cửa văn phòng bên trong khẽ khép lại, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy?

“Tôi thấy ông ta rồi! Ở ngay trong kia!” Bối Thi Nam không do dự đập tờ giấy yêu cầu thanh toán lên quầy lễ tân, “Gọi người phụ trách của mấy người ra đây ngay! Tiền thuê bị nợ lâu như vậy mà còn không giải quyết, nếu còn tiếp tục lảng tránh thì chúng tôi sẽ tiến hành thủ tục pháp lý đấy!”

“Sếp bọn tôi thật sự không có mặt… Chị cũng biết mà, dạo này trung tâm gặp quá nhiều rắc rối về hoàn phí, tài khoản bên tôi đã bị toà án phong tỏa rồi… Sếp cũng đang tìm cách xoay xở…”

Bối Thi Nam tức muốn phát điên, định xông thẳng vào trong đối chất với cái tên rùa rụt đầu kia, nhưng Hứa Chiêu Di thấy vậy vội kéo cô ấy lại. Dù sao thì họ đến đây là để giải quyết vấn đề, không phải để gây gổ.

Cô quay người lại, kiên nhẫn giải thích với cô nhân viên lễ tân: “Phiền cô gọi điện cho sếp cô, hỏi xem bao giờ ông ấy có thể đến được. Cứ nói với ông ấy là bên quản lý thương mại đến để bàn chuyện tiền thuê, bọn tôi sẽ đợi ở đây. Ai cũng khó khăn cả, nên hãy cố hiểu cho nhau, cùng tìm cách giải quyết ổn thỏa thì vẫn là tốt nhất.”

Bối Thi Nam gật đầu phụ họa, “Đúng đó! Cô gọi điện cho ông ta đi, dù sao hôm nay tôi cũng rảnh, ngồi đây chờ cũng được!”

Cô nhân viên trẻ mặt mũi khó xử, chỉ biết bảo hai người đợi thêm một lát.

Biết rõ cô ta đang diễn trò, Bối Thi Nam cũng không vạch trần, kéo tay Hứa Chiêu Di đứng ra gần cửa chờ.

Bên cạnh là một cửa hàng mỹ phẩm, trước cửa có đặt một standee người thật bằng bìa cứng hoàn toàn mới của đại sứ thương hiệu. Bối Thi Nam liếc mắt qua, lập tức bị thu hút: “Ơ kìa, chẳng phải là An Nhĩ sao!”

Hứa Chiêu Di cũng tò mò chạy lại xem, phấn khích không kém. Hai người nhìn chằm chằm một lúc, trông nghiêm túc hẳn hoi, mà nghĩ lại thì cũng buồn cười, có phải người thật đâu, làm quá ghê.

“Đẹp thật á!” Hứa Chiêu Di thật lòng khen. An Nhĩ đúng kiểu đại mỹ nhân tự nhiên, đôi mắt to tròn như búp bê Barbie, bảo sao vừa mới debut đã được gọi là nữ thần trong mắt cánh mày râu.

Cả hai gần như đồng thời nghĩ đến một người nào đó. Hứa Chiêu Di âm thầm cà khịa trong lòng, không ngờ cái người trông lúc nào cũng nghiêm túc kia, trong bụng lại âm thầm mê kiểu gái mắt to đáng yêu như An Nhĩ.

“Cậu nói Lục tổng với An Nhĩ rốt cuộc có quan hệ gì vậy?” Hiếm khi Hứa Chiêu Di cũng hóng hớt một câu, ai ngờ lại bị chính đương sự bắt tại trận, một giọng nói lành lạnh vang lên ngay sau lưng: “Muốn biết hả? Hỏi thẳng luôn chẳng phải nhanh hơn sao?”

Cô sợ đến mức tê cả da đầu, vèo một cái quay phắt người lại, cùng Bối Thi Nam đồng thanh hô lớn: “Chào Lục tổng ạ!”

Lục Dĩ Ninh liếc họ bằng ánh mắt như đang nhìn hai kẻ vô dụng, chỉ hơi nâng mí mắt, quét qua một cái rồi sải bước đi thẳng vào trong.

Phía sau anh là hai đồng nghiệp bên bộ phận pháp lý.

Mục tiêu của anh chính là trung tâm đào tạo kia.

Lục Dĩ Ninh giơ tay ra hiệu cho bộ phận pháp lý tiến lên, giọng trầm thấp mà dứt khoát: “Theo Điều 721 của Bộ luật Dân sự và khoản 9.4 trong hợp đồng thuê, bên quý công ty đã vi phạm điều khoản do chậm trễ thanh toán tiền thuê, kích hoạt điều kiện đơn phương chấm dứt hợp đồng. Đây là thông báo chấm dứt hợp đồng–” Ngón tay anh gõ nhẹ lên xấp tài liệu, “Quy trình chính thức sẽ được tiến hành sau bảy ngày làm việc. Dĩ nhiên, quý công ty có thể gửi văn bản khiếu nại trong vòng 48 tiếng kể từ khi nhận thông báo này.”

Người bên pháp vụ giơ máy ghi hình để toàn bộ quá trình được ghi lại, đồng thời bổ sung thêm lời của sếp: “Nếu có bất kỳ thắc mắc hay cần trao đổi thêm, xin hãy liên hệ với bộ phận pháp lý của chúng tôi trong thời gian sớm nhất.”

Cô nhân viên kia chưa từng chứng kiến tình huống nghiêm trọng như vậy, mồ hôi túa ra đầy trán, suýt chút nữa bật khóc tại chỗ.

“Xin chờ một lát, tôi sẽ liên hệ với người phụ trách ngay, ông ấy đến liền bây giờ ạ–”

Chưa dứt lời, cánh cửa văn phòng bên trong đã bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên bước nhanh ra ngoài, trên mặt nở nụ cười giả lả, vội vàng tiến tới bắt tay Lục Dĩ Ninh, giọng điệu đầy nịnh nọt: “Lục tổng? Thất lễ, thất lễ! Anh xem, vừa rồi tôi đang họp trực tuyến với bên tổng công ty, cũng đang làm hồ sơ xin quỹ cứu trợ, nên mới dặn quầy lễ tân nói là tôi không có ở đây. Thật sự không phải cố ý trốn tránh anh đâu, mấy đứa trẻ chưa có kinh nghiệm, không nhận ra anh, mong anh thông cảm.”

Dù sao cũng là người làm sếp, bề ngoài khéo léo quả thật có chút bản lĩnh, nói vài câu là đã giải thích xong lý do vắng mặt khi nãy.

Lục Dĩ Ninh cũng không cần vạch trần, mỉm cười bắt tay đối phương, bình thản lên tiếng: “Không sao, vậy chúng ta vào trong nói chuyện?”

“Vâng vâng, mời vào, mời vào.”

Lục Dĩ Ninh liếc nhìn hai người đứng canh ở cửa như tượng gỗ, vẫn chưa có ý định nhấc chân bước theo.

“Không vào à?” Hai đứa ngốc này còn đợi anh phải mời sao?

“Á!” Hứa Chiêu Di và Bối Thi Nam lập tức phản ứng, vội vàng đi theo sau anh vào trong.

Đèn LED trong phòng họp kêu vo ve, hai bên ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn dài, cuộc trao đổi bắt đầu bằng vài câu khách sáo giữa hai bên lãnh đạo.

“Thử chút Long Tỉnh* thu hoạch đầu vụ chứ?” Ông ta nghiêng ấm tử sa* 45 độ, vừa cười vừa rót trà cho anh, “Bên tôi làm giáo dục sao sánh được với Lục tổng, chỉ có mấy lá vụn ráng cầm cự thôi.”

*Trà Long Tỉnh: Trà xanh thượng hạng, nổi tiếng ở Tây Hồ, Trung Quốc.

*Ấm tử sa: Ấm đất sét tím đặc biệt, dùng để pha trà truyền thống.

“Trương tổng nói đùa rồi.” Lục Dĩ Ninh gõ nhẹ ngón tay lên chiếc ly giấy dùng một lần, khóe môi khẽ cong, bình thản nói: “Quý trước, Học Tri Online chi cho bốn cửa hàng dưới tên ông tiền phí dẫn lưu, chắc cũng đủ mua nửa tấn Kim Tuấn Mi* rồi nhỉ?”

*Kim Tuấn Mi: một loại trà đen thượng hạng, rất đắt tiền của Trung Quốc.

“……”

Hứa Chiêu Di trong lòng không nhịn được wow một tiếng, nghĩ thầm Lục tổng chơi lớn dữ vậy? Vào thẳng vấn đề luôn à? Nói câu nào là thấy gắt câu đó.

Cô lặng lẽ liếc mắt nhìn Bối Thi Nam, cả hai đều hơi căng thẳng.

Mà phải nói, k*ch th*ch thật!

“Lục tổng đúng là biết đùa.” Tên kia ngồi lại vào ghế đối diện, cười khan hai tiếng đầy gượng gạo.

“Vậy nói chuyện nghiêm túc đi.”

Lục Dĩ Ninh lập tức lấy từ cặp công văn ra một tờ giấy biên nhận đăng ký kinh doanh liên khu vực của Cục thuế, đưa sang: “Công ty ông dùng giấy phép dạy thư pháp tại quận Tây Thành để mở lớp toán nâng cao ở Lộ Thành, bị phụ huynh liên tục tố cáo. Chuyện này ông chắc rõ rồi chứ?”

Anh nhận lấy tài liệu do bộ phận pháp lý chuẩn bị từ trước, màn hình hiện đúng đoạn trò chuyện trong nhóm chat phụ huynh.

“Trùng hợp hôm nay cũng có vài người gửi đơn tố cáo, họ đang làm việc với tôi tại văn phòng. Ông có muốn tôi đặt lịch cho một buổi đối thoại luôn không?”

“……”

Vãi thật, đúng là chơi chiêu liên hoàn!

Hứa Chiêu Di liếc qua, thấy trán tên kia đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, mới có năm phút trôi qua thôi mà!

Gã vô dụng ngượng ngùng châm cho mình một điếu thuốc, nhả khói rồi nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì Lục tổng mới được điều về Lộ Thành chưa lâu, có lẽ vẫn chưa nắm rõ tình hình cụ thể ở chỗ chúng tôi. Không biết trước khi đến đây hôm nay, Lục tổng có chào hỏi gì với Khôn tổng chưa?”

Nghe thấy cái tên Khôn tổng, Bối Thi Nam âm thầm rủa một tiếng trong lòng. Cô ấy liếc nhìn Hứa Chiêu Di, Hứa Chiêu Di chớp mắt ra hiệu cô ấy bình tĩnh.

Khôn tổng là phó tổng của bọn họ, phụ trách mảng thu hút đầu tư. Từ khi dự án ở Lộ Thành này vừa mới bắt đầu đã có mặt rồi, đúng là một người có thâm niên.

Không ngờ lại là chỗ dựa của gã vô dụng.

Lục Dĩ Ninh chỉ khẽ cười: “Hôm qua ông ấy vừa mới báo cáo với tôi, nói rằng một quản lý thu hút đầu tư có tỷ lệ gia hạn chưa đến 60% thì nên xem xét bị loại khỏi danh sách.”

Anh nói xong thì xoay văn kiện lại, đưa câu chuyện trở về đúng trọng tâm, “Nhân tiện nhắc ông luôn, điều khoản 3.2 trong hợp đồng thuê bên ông đã ký có ghi rõ–”

“Nếu bên thuê vi phạm quy định kinh doanh và bị xử phạt hành chính, bên cho thuê có quyền thu gấp đôi tiền đặt cọc.”

Tóm lại, buổi đàm phán hôm đó thật sự quá xuất sắc, đến cuối cùng kết thúc thế nào, chính Hứa Chiêu Di cũng không nhớ rõ nữa.

Cô chỉ nhớ lúc cuối, cái gã vô dụng kia vỗ ngực cam đoan sẽ tìm cách thanh toán toàn bộ số tiền trong vòng một tuần, thậm chí còn gọi cho bộ phận tài chính ngay tại chỗ, trả trước một nửa số tiền thuê còn nợ.

Không chỉ vậy, cuối cùng còn niềm nở tiễn họ ra về, thái độ sau khi nộp tiền còn lễ phép đến mức như cháu gặp ông, khiến Hứa Chiêu Di thật sự bái phục Lục Dĩ Ninh sát đất.

Quả nhiên, ông chủ là ông chủ. Không làm được vậy thì sao người ta làm ông chủ được chứ?

Hôm đó, Lục Dĩ Ninh đích thân dẫn theo bên pháp vụ đi đàm phán với bốn cửa hàng. Bốn chỗ đó đều là những khách thuê cứng đầu do Đại Diêu báo lên. Không ngờ, anh chỉ mất một buổi chiều đã giải quyết xong xuôi hết mọi chuyện.

Buổi sáng còn đang đau đầu, buổi chiều đã cảm động rơi nước mắt. Ai mà ngờ được sếp tổng lại đích thân ra mặt, giúp mấy con tép riu như họ giải quyết chuyện nan giải chứ? Việc này tạo cú sốc lớn với Bối Thi Nam. Vừa về tới bộ phận, cô nàng đã giậm chân đấm ngực biểu diễn thành fan cuồng số một:

“Lục tổng đúng là mẹ nó có khí phách! Từ nay anh ấy là nam thần của tôi! Là thần tượng! Là vị thần duy nhất của tôi!”

Hứa Chiêu Di không nhịn được cười: “Hôm qua chẳng phải cậu vừa vỡ mộng vì anh ấy à?”

“Có không? Có không?” Bối Thi Nam chớp mắt lia lịa, kiên quyết phủ nhận, “Không tung tin đồn, không nghe tin đồn! Bắt đầu từ chính mình, tự giác chống lại tin giả trên mạng! Ngày nào tôi ngủ được với nam thần, tôi sẽ rửa oan cho anh ấy!”

“Wao~” Hứa Chiêu Di lặng lẽ giơ ngón cái với cô ấy, “Tham vọng thật vĩ đại nha!”

“Phải thế chứ!”

Câu nói khiến Hứa Chiêu Di bật cười, khẽ mím môi.

Dạo gần đây, Hứa Chiêu Di làm ca sáng nên đến năm giờ là tan làm.

Trước giờ nghỉ, cô liếc nhìn WeChat, không thấy Lục Dĩ Ninh nhắn gì cả, nghĩ chắc hôm nay không có nhiệm vụ gì. Hiếm hoi lắm mới không phải làm thêm, cô bắt đầu dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về.

Vừa lúc đó, Khúc Lâm Lâm nhắn WeChat cho cô: [Tối nay Đại Phi diễn ở Black Box, đi xem không?]

Thật ra, Hứa Chiêu Di cũng hơi muốn đi. Khúc Lâm Lâm và Đại Phi đều là bạn từ nhỏ của cô, ba người lớn lên cùng nhau, quan hệ giữa gia đình hai bên cũng rất thân thiết. Năm tốt nghiệp cấp ba, Khúc Lâm Lâm và Hứa Chiêu Di rủ nhau thi vào Lộ Thành. Đại Phi học không giỏi, không đậu đại học, nên cũng theo về Lộ Thành làm việc. Thế là cả ba lại tụ họp như xưa.

Những năm qua, nhờ có hai người bạn từ bé bên cạnh, dù xa quê lập nghiệp nơi đất khách, Hứa Chiêu Di cũng không cảm thấy quá cô đơn.

Tuy học hành không ra gì, nhưng Đại Phi rất có tài, biết chơi guitar, lại hát hay, vẫn luôn làm ca sĩ hát trong quán bar. Gần đây còn nghe anh kể có công ty quản lý muốn ký hợp đồng với anh, định lăng xê thành nghệ sĩ.

Giờ chẳng biết tình hình thế nào rồi, dạo này Hứa Chiêu Di bận công việc quá, cũng lâu rồi chưa gặp hai người kia, giờ nghĩ đến thôi đã thấy háo hức muốn gặp ngay để tám chuyện cho đã.

Trước khi đi, cô vẫn nhắn cho Lục Dĩ Ninh một tin: [Lục tổng, hôm nay tôi tan làm đúng giờ, nếu bên dì không có việc gì thì tôi về trước nhé?]

[Lục tổng?]

Hứa Chiêu Di gửi liền hai tin nhắn, rồi ngồi ôm túi ngồi tại chỗ, thấp thỏm nhìn về phía văn phòng anh, đợi suốt năm phút. Lục Dĩ Ninh lúc đó đang ngồi sau bàn làm việc nghe điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của cô, cũng thấy cái đầu cô lắc qua lắc lại như trống lắc nhỏnhưng lại không phản hồi. Anh xoay ghế, quay lưng lại, tiếp tục cuộc gọi.

Đến khi kết thúc cuộc gọi, quay lại nhìn thì chỗ cô đã trống trơn.

Chạy nhanh thật đấy.

Không hiểu sao, trong lòng bỗng thấy hơi bực. Rõ ràng ban đầu không định về nhà, vậy mà lúc ấy lại vô thức cầm điện thoại, bấm gọi cho Hứa Chiêu Di.

“Đi rồi à?”

Lúc đó cô đang ở trên tàu điện ngầm, tín hiệu chập chờn: “À vâng, vì anh không nhắn lại… nên tôi đi luôn, có chuyện gì vậy Lục tổng?”

“Về lại được không?”

“Chắc… không ạ!” Cô còn phải đi xem Đại Phi biểu diễn mà! Nhưng cô không dám nói thật, vì Black Box là một quán bar, mà trong đầu óc đơn thuần của cô lúc ấy, nhân viên tốt thì không nên đi bar. Đủ thấy cô khi đó ngây thơ đến mức nào. Cô thậm chí còn bịa ra một lời nói dối buồn cười đến ngốc nghếch:

“Tôi… tôi đăng ký lớp học buổi tối rồi…”

“Lớp học buổi tối á?”

“Ừm…”

“Học cái gì?”

Hứa Chiêu Di ấp a ấp úng: “Kỹ… kỹ năng giao tiếp trong công sở…”

Lục Dĩ Ninh khẽ ‘hừ’ một tiếng, nói cũng đúng là nên học thật. Ngày nào cũng bị khách thuê sai vặt tới lui, lúc đi thu tiền thì bị giỡn mặt, chẳng có tí năng lực giao tiếp hay đàm phán nào cả.

“Đi đi.” Anh cúp máy, trong lòng bỗng thấy trống trải kỳ lạ. Một buổi tối không phải tăng ca, vậy mà lại cảm thấy hụt hẫng đến thế. Anh xưa nay không phải kiểu người đa sầu đa cảm, cảm giác này khiến anh thấy rất khó chịu.

Thế là anh lại cầm điện thoại, gọi cho Lạc Dặc Châu rủ đi uống rượu.

Lạc Dặc Châu là một thiếu gia có tiếng ở Lộ Thành, gia thế vốn đã mạnh, bản thân lại rất có tham vọng. Anh ta đầu tư vào nhiều lĩnh vực, đặc biệt là ngành ăn uống thì làm ăn cực kỳ phát đạt, trong khu Liên Hoa cũng có một nhà hàng thuộc chuỗi thương hiệu của anh ta. Ngoài ra, Lạc Dặc Châu còn mở vài quán bar kiểu chơi cho vui.

Lúc này anh ta đang quẩy trong Black Box, vừa nhận được cuộc gọi của Lục Dĩ Ninh liền hào hứng lạ thường: “Quất luôn, tới chỗ tôi đi, anh em mình làm vài ly!”

Bình Luận (0)
Comment