Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 5

Chương 5

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Khi Hứa Chiêu Di đến được quán Black Box thì Khúc Lâm Lâm đã đứng chờ ở cửa từ trước.

Một cô gái ngốc nghếch, đứng ngó nghiêng dưới tấm biển hiệu thời thượng, mặc chiếc váy giản dị, trông chẳng ăn nhập gì với khung cảnh xung quanh.

Đợi đến khi Hứa Chiêu Di chạy tới ôm lấy cô ấy, thì thành ra hai cô ngốc cùng nhau lạc lõng giữa nơi này.

“Sao cậu lại ra ngoài vậy?”

“Bên trong quay cuồng hết cả đầu, tớ sợ cậu tìm không ra nên đặc biệt ra đây đón!”

Khúc Lâm Lâm khoác tay Hứa Chiêu Di, hai người vui vẻ đi vào bên trong.

Vào trong phải đi qua một cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Cầu thang vừa tối vừa hẹp, thi thoảng lại thấy mấy đôi nam nữ ôm ấp nhau, chẳng thèm để ý đến ai xung quanh. Hứa Chiêu Di ngại ngùng không dám nhìn, kéo tay Khúc Lâm Lâm đi thật nhanh xuống dưới. Càng xuống sâu, tiếng nhạc càng rõ ràng, đến cuối cùng thì gần như muốn rung vỡ cả màng nhĩ.

“Bên kia kìa, Đại Phi đặt sẵn chỗ ngồi cho tụi mình rồi, rượu với đồ ăn vặt bao trọn gói luôn!”

“Đại Phi ghê thật đấy!”

Vừa ngồi vào chỗ, Hứa Chiêu Di liền bóc một múi cam ăn thử, chua đến mức phải nhăn cả mặt lại.

Vị trí này không hẳn là tốt nhất, nhưng góc nhìn khá ổn, có thể nhìn rõ một bên sân khấu. Lúc này trên sân khấu có ca sĩ khác đang hát, là kiểu nhạc nhẹ nhàng, có cảm xúc. Người hát trông cũng còn rất trẻ, chắc là sinh viên đại học đi làm thêm.

Hứa Chiêu Di nghe một hồi thì như bị cuốn theo, bất chợt nhớ đến thời đại học, khi cô từng tham gia một câu lạc bộ âm nhạc.

Hồi đó, câu lạc bộ âm nhạc của Đại học Lộ Thành là một trong những câu lạc bộ hot nhất, có vài ban nhạc sinh viên nổi tiếng cực kỳ. Đám hoa khôi nam thần trong trường, phần lớn đều là thành viên của câu lạc bộ này. Hứa Chiêu Di từng giữ chức vụ ủy viên hậu cần, chuyên đặt phòng tập cho ban nhạc, sắp xếp lịch tập và lo những việc linh tinh khác.

Khi đó, cô rất thích giọng ca chính của một ban nhạc, anh biết hát, biết chơi guitar, đánh trống, nói chung cái gì cũng giỏi, khiến không ít nữ sinh phát cuồng.

Hứa Chiêu Di cũng từng là một phần trong đội ngũ thầm thương trộm nhớ ấy, nhưng cô khá may mắn, có thể lợi dụng quyền lực hậu cần của mình để lén vào phòng tập nhìn anh luyện đàn. Có lúc trong phòng chỉ có mỗi anh, anh cũng sẽ hát những bài nhẹ nhàng như thế này. Còn cô thì giả vờ ôm sổ kiểm kê nhạc cụ ở cuối lớp, nhưng thực ra đã lặng lẽ lắng nghe đến mê mẩn từ lâu rồi.

Trên sân khấu, một tiết mục vừa kết thúc, tiếp theo là đến lượt Đại Phi lên biểu diễn. Giai điệu bất ngờ chuyển sang sôi động, tiếng trống rock dồn dập vang lên. Đại Phi ôm đàn guitar bước lên sân khấu, vẫy tay chào khán giả phía dưới, còn tranh thủ liếc mắt đưa tình với Hứa Chiêu Di và Khúc Lâm Lâm.

Anh ấy nói: “Hello everyone! Mọi người sẵn sàng chưa nào? Bài 《Don’t Break My Heart》 tặng cho tất cả các bạn, chúc mọi người tối nay chơi vui vẻ nhé!”

Hứa Chiêu Di và Khúc Lâm Lâm giống hệt hai fangirl nhỏ, ở dưới sân khấu vỗ tay điên cuồng.

Trên lầu, phòng bao VIP.

Lục Dĩ Ninh dựa vào ghế sofa, tay đặt lên lan can, mặt mày có chút u ám, mắt dán chặt về một hướng dưới tầng.

“Sao mặt mũi cau có thế kia?” Lạc Dặc Châu ngồi đối diện, vẫy tay gọi phục vụ rót đầy rượu cho cả hai. Anh ta nâng ly chúc: “Nào nào, có gì buồn phiền cứ nói với anh em một tiếng, để anh đây cũng được vui lây với.”

Lạc Dặc Châu còn tưởng anh đang khó chịu vì chuyện công việc, dù sao thì người này cũng nổi tiếng là kẻ cuồng công việc trong giới. Ai mà ngờ được, lúc này người ta lại đang dán mắt nhìn chằm chằm một cô gái nào đó dưới lầu, đến mức hai mắt b*n r* tia lửa.

Lục Dĩ Ninh nhấp một ngụm rượu, thứ rượu cay nồng trượt xuống cổ họng mang theo cảm giác mát lạnh của đá, lập tức khiến dạ dày như bị thiêu đốt rồi lại đóng băng, cảm giác như bốc lên tận óc. Anh nhìn về phía Hứa Chiêu Di, khó khăn lắm mới bật ra được hai chữ từ cuống họng: “Không sao.”

Lạc Dặc Châu quay đầu nhìn ban nhạc trên sân khấu, rồi đứng bật dậy, lắc hông đầy ngẫu hứng, chỉ tay về mấy người trẻ kia: “Sao hả? Chính tay tôi đây phỏng vấn chọn đó, cũng ra gì phết chứ?”

Lục Dĩ Ninh không đưa ra ý kiến gì.

Lạc Dặc Châu tưởng anh đang nghĩ đến chuyện gì đó, cũng lên tiếng cảm thán theo: “Tôi nhớ hồi đại học cậu cũng từng lập một ban nhạc mà nhỉ? Khi đó cũng gây tiếng vang lắm cơ mà?”

“Không nhớ nữa.” Ánh mắt Lục Dĩ Ninh càng lúc càng sâu, nếu nhìn kỹ sẽ thấy ánh mắt ấy như sắp giết người đến nơi.

Chỉ là Lạc thiếu gia thì nào biết nhìn sắc mặt người ta, vẫn cứ líu ríu thêm vào: “Đáng tiếc là cậu chưa tốt nghiệp đã thôi học, không thì kiểu gì cũng hot một trận ra trò rồi!”

Thực ra, thân thế của Lục Dĩ Ninh không có mấy người thật sự rõ ràng. Phần lớn đều chỉ biết anh sinh ra ở Cảng Thành, học MBA ở nước ngoài, nên mặc định rằng anh từ nhỏ đã sống và học bên đó. Nhưng trên thực tế, anh học đại học ở Lộ Thành, năm hai thì vì gia đình xảy ra chuyện nên mới thôi học để ra nước ngoài.

Lạc Dặc Châu thì biết rõ biến cố của gia đình anh năm đó. Vừa rồi miệng nhanh hơn não, nói ra mà không nghĩ nhiều, giờ nói xong mới nhận ra mình lỡ lời, liền lén quan sát sắc mặt đối phương, sợ vô tình chạm đến vết thương lòng của anh.

Mà Lục Dĩ Ninh thì sao? Quả nhiên trông chẳng khác nào sống dở chết dở, khiến Lạc Dặc Châu cũng thấy hơi áy náy. Thế là anh ta xích lại gần, vỗ vỗ vào lưng anh: “Uống rượu uống rượu đi.”

Muốn nhân cơ hội đổi sang chuyện khác luôn cho xong.

Lục Dĩ Ninh nheo mắt nhìn về phía sân khấu. Không khí dưới đó náo nhiệt vô cùng, một tiết mục vừa kết thúc, Đại Phi bất ngờ nhảy phốc từ sân khấu xuống, chạy ào tới bên Hứa Chiêu Di, kéo cô lên bằng được. Anh ấy đưa micro tới sát miệng cô, khiến cả đám bên dưới ồn ào reo hò. Thật ra đây là một tiết mục tương tác thường thấy trong quán bar, nhưng Hứa Chiêu Di lại không hề biết, bị dọa giật mình, mặt đỏ ửng, liên tục từ chối.

Đại Phi vô tư khoác vai cô, cứ như đang chơi trò gia đình hồi nhỏ vậy, nhất quyết đòi song ca một bài với cô. Khúc Lâm Lâm ở dưới cũng vỗ tay cổ vũ theo. Nhạc vang lên, là một ca khúc tình yêu – 《Tình ca Hiroshima》. Đại Phi hát trước, Hứa Chiêu Di bị ép vịt lên lưng đành đỏ mặt cầm lấy micro, rụt rè cất giọng:

“Thời gian quay chẳng lại,

Không gian dễ vỡ tan,

Hai mươi tư tiếng yêu nhau,

Là kỷ niệm đẹp đời này chẳng thể quên…”

Hai người còn dùng cả tiếng địa phương quê nhà để hát.

Nói thật, cô hát không hay, giọng vừa run vừa nhỏ, lại hơi lạc điệu, thế nhưng dưới sân khấu gần như không ai cười nhạo.

Vì sao ư? Vì chất giọng của cô thực sự rất dễ nghe, giống như tiếng hoàng oanh trong thung lũng, mang theo sự mềm mại đặc trưng của con gái vùng Giang Nam – dịu dàng, tự nhiên, không hề gượng ép.

Chính cái chất mộc mạc chân phương ấy, khi vang lên giữa chốn đèn đỏ rượu say, lại khiến người ta thấy vô cùng mới mẻ. Càng nghe, lại càng thấy có sức hút riêng. Tiếng vỗ tay ngày một nồng nhiệt.

Không chỉ dưới khán đài, đến cả Lục Dĩ Ninh trong phòng bao cũng hơi bất ngờ. Bình thường miệng anh có hơi độc, nhưng cũng chẳng keo kiệt lời khen. Ví như bây giờ, anh phải thừa nhận rằng giọng Hứa Chiêu Di thực sự dễ nghe, kiểu giọng khiến người ta vui tai, nghe rồi là thấy tâm tình nhẹ nhõm.

Nhưng anh lại chẳng hề thấy dễ chịu gì cả. Mấy câu hát nhẹ nhàng bằng giọng Giang Nam ấy, ngược lại càng khiến lửa giận trong lòng anh bốc lên càng lúc càng dữ dội.

“Cũng được đó.” Lạc Dặc Châu cũng đứng dậy tham gia cho vui. Tầng trên có tầm nhìn tốt hơn hẳn tầng dưới, phòng bao VIP lại đúng ngay đối diện sân khấu, từng cái nhíu mày, mỉm cười của người biểu diễn đều nhìn thấy rõ ràng.

Lạc Dặc Châu nhìn một hồi, bỗng cảm thấy cô gái trên sân khấu trông quen quen: “Sao tôi thấy hình như gặp cô gái đó ở đâu rồi thì phải?”

Lục Dĩ Ninh khẽ cười khẩy, lạnh nhạt nói: “Cũng có thể. Có khi lúc đến chỗ cậu sửa ống nước thì gặp đấy.”

Không quên tiện thể châm chọc Hứa Chiêu Di một câu.

Lạc Dặc Châu có một nhà hàng kết hợp ở khu Liên Hoa, bình thường hiếm khi tự thân đến, chỉ vào dịp lễ tết mới ghé qua dạo một vòng cho có lệ, xem như đi thị sát. Ông chủ như anh ta, đúng kiểu tùy hứng.

Còn Lục Dĩ Ninh, ngoài miệng nói không sao thế thôi, nhưng thực ra trong lòng thì gần như sắp bốc cháy. Nhất là khi nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của Hứa Chiêu Di nép vào bên cạnh gã cao to mét tám kia, y hệt chim nhỏ nép vào lòng người, càng hát ngọt ngào bao nhiêu, lửa trong lòng anh lại càng bốc mạnh bấy nhiêu.

Trước đây sao anh lại thấy cô ngoan ngoãn dễ dạy cơ chứ? Mới trước đó còn ra vẻ thục nữ hiểu chuyện trước mặt mẹ anh, quay đầu liền đi bar?

Còn dám lừa anh là đi học thêm buổi tối?

Được lắm Hứa Chiêu Di.

Cô giỏi thật.

Hứa Chiêu Di đâu biết lúc này trong lòng ông chủ mình, danh dự đã rớt xuống tận đáy. Cô chỉ cảm thấy tim mình vẫn còn đập thình thịch, gần như không thở nổi.

Từ trên sân khấu đỏ mặt đi xuống, cô chỉ muốn uống gấp một ly nước đá để hạ nhiệt. Khúc Lâm Lâm lập tức đưa cho cô một ly nước lạnh, Hứa Chiêu Di ừng ực uống hai ngụm, cuối cùng mới thấy như sống lại.

Không ngờ đám khách xung quanh lại càng ồn ào, hò hét bảo cô hát thêm một bài nữa. Có một anh chàng ăn mặc toàn đồ hiệu, trông có vẻ khá giả, còn dúi cho cô năm trăm tệ tiền típ, bảo cô hát tiếp.

Có lẽ do uống nhiều, tưởng nhầm cô là ca sĩ ở đây. Hứa Chiêu Di vội vàng từ chối: “Không không, tôi không hát nữa đâu, tôi cũng chỉ tới chơi thôi…”

Sau khi anh kia rời đi, Khúc Lâm Lâm cười trêu: “Được đấy Di Di, dạo này cũng có lộc tiền bạc ghê ha! Không phải cậu đang tiết kiệm tiền mua nhà cho ông nội à? Hay là tới đây làm thêm luôn đi? Tớ thấy chắc kiếm còn nhiều hơn lương đó!”

Thật ra lương của Hứa Chiêu Di cũng không hề thấp. Trong ngành bất động sản thương mại, Liên Hoa là công ty có chế độ đãi ngộ cao nhất. Những năm trước đều yêu cầu ít nhất ba năm kinh nghiệm mới được tuyển, chỉ riêng năm cô vào là phá lệ nhận sinh viên mới ra trường, vì vậy cô vẫn luôn cảm thấy mình rất may mắn.

Huống chi giờ cô còn có một công việc làm thêm lương cao, càng không phải lo chuyện tiền bạc. Chỉ là chuyện này cô chưa từng nói với ai, ngay cả Khúc Lâm Lâm cũng không biết. Lúc đầu khi cô và Lục Dĩ Ninh thỏa thuận riêng, đã có điều kiện phải giữ kín hoàn toàn, Hứa Chiêu Di vẫn luôn giữ đúng nguyên tắc nghề nghiệp.

Giờ đầu óc cô hơi choáng, lại càng cảm thấy tiền đồ mình rộng mở, cần phải nắm chắc lấy cái cây to là Lục Dĩ Ninh mới được. Cô cười cười, khoát tay với Khúc Lâm Lâm: “Thôi tha cho tớ đi.”

Hai người lại uống thêm hai ly cocktail không cồn. Đợi đến khi Đại Phi biểu diễn xong đi xuống tìm họ, ba người bạn thân ngồi tụm lại, cùng nhau nâng ly.

“Đi nào đi nào, chúng ta phải ăn mừng một chút chứ! Sau này Đại Phi thành ngôi sao lớn rồi, tụi mình cũng được thơm lây đó nha!”

“Cạn ly!” Hứa Chiêu Di chỉ nhấp một ngụm rượu nhỏ, trong lòng thấy cực kỳ vui vẻ. Thế nhưng niềm vui không kéo dài được bao lâu, ba người đang trò chuyện rôm rả thì điện thoại của Hứa Chiêu Di đột ngột đổ chuông.

Là Đại Diêu gọi tới, vừa bắt máy đã gào lên hỏi cô có xem nhóm công việc chưa, nghe như có chuyện gấp lắm vậy.

Bên chỗ Hứa Chiêu Di ồn ào quá, cô cũng phải hét lên đáp lại: “Chưa ạ, giám đốc! Có chuyện gì thế?”

“Lục tổng muốn bản báo cáo phân tích kinh doanh tháng này, sáng mai phải có! Cô viết chưa?”

“Tôi chưa viết ạ… bây giờ mới giữa tháng mà!” Báo cáo phân tích tháng này á? Giữa tháng còn chưa hết thì lấy gì mà viết!

“Vậy thì viết theo số liệu giữa tháng đi, cô cố gắng tăng ca một chút, sáng mai nhất định phải nộp cho Lục tổng, nhất định đó!”

Cúp máy xong, Hứa Chiêu Di lập tức tỉnh táo hẳn. Không hiểu sao Lục tổng lại muốn báo cáo giữa tháng vào lúc này, cô cũng chẳng đoán nổi, chỉ biết rằng đêm nay mình phải thức khuya làm việc rồi.

Uống nốt ngụm cuối của ly mojito không cồn, vị chanh và bạc hà lan ra trong khoang miệng, Hứa Chiêu Di hít sâu một hơi, xốc lại tinh thần, thu dọn túi xách, áy náy chắp tay với hai người bạn thân: “Hai cậu ngồi chơi nha, tớ phải về tăng ca đây.”

Khúc Lâm Lâm tiễn cô ra tận cửa, quyến luyến chia tay. Hứa Chiêu Di lấy điện thoại ra định gọi xe, trước khi đi còn ôm cô ấy một cái: “Thôi được rồi, mau vào đi, chẳng phải còn có Đại Phi ở với cậu sao. Hôm khác bọn mình hẹn nhé.”

Chiếc xe của Lục Dĩ Ninh đã lặng lẽ nấp trong bóng tối một lúc, đợi Khúc Lâm Lâm đi vào rồi mới giả vờ như vô tình lái tới, xe lướt ngang qua người Hứa Chiêu Di một cách thản nhiên, rồi bất ngờ đạp phanh, dừng lại ngay bên cạnh cô.

“Trùng hợp ghê.” Kính xe hạ xuống, anh nghiêng đầu lại, cánh tay đặt trên cửa kính, giữa các ngón tay thon dài là một điếu thuốc.

Gió đêm thổi làm tóc anh hơi rối, cổ áo sơ mi mở khá rộng, cúc áo cũng mở hai nút, để lộ xương quai xanh trắng trẻo rõ ràng. Làn da của anh trắng còn hơn cả con gái, khiến người ta nhìn vào không khỏi thấy có phần quyến rũ.

Khóe môi anh khẽ cong, trên người còn vương mùi rượu, làn khói thuốc mỏng như sương lượn lờ trước mặt, che đi đôi mắt đang nheo lại.

Dáng vẻ hút thuốc của anh mang theo chút bất cần, lại có chút phong lưu khó tả, đôi mắt hơi nheo lại, cứ nhìn về một khoảng hư không, hoặc là một bóng người nào đó, rồi chậm rãi bật cười khẽ nơi khóe miệng:

“Tan học rồi à?”

Mặt Hứa Chiêu Di lập tức đỏ bừng như radar bắt sóng. Nói không rõ là vì câu nói kia khiến cô giật mình, hay vì hình ảnh trước mắt khiến cô choáng váng. Nhưng thay vì nói là bị dọa, có lẽ đúng hơn đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một Lục Dĩ Ninh như vậy.

“Đi đâu đấy? Nếu tiện đường thì tôi cho đi nhờ.” Anh mỉm cười nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên vẻ mặt như nai con hoảng hốt của cô, tâm trạng liền tốt hẳn lên, lại phả ra một vòng khói thuốc vào không khí.

Chắc chắn là Hứa Chiêu Di bị vòng khói kia làm cho choáng váng rồi, nếu không thì sao cô lại ngốc đến mức tin anh thật sự định đưa cô về chứ? Mà cô còn thật thà đáp lại nữa chứ, ngây ngốc nói một câu: “Về nhà, nếu anh tiện đường thì…”

“Không tiện.” Lục Dĩ Ninh chẳng còn kiên nhẫn, không đợi cô nói hết câu đã đạp ga lái xe đi luôn, để lại một mình Hứa Chiêu Di đứng trơ trọi trong gió, ngơ ngác đến rối bời.

“……”

Hứa Chiêu Di lúc này mới phản ứng lại, giơ tay lên đấm một cú vào khoảng không, như mèo con đang cào cào trong không khí.

Anh đúng là đồ khốn.

Bình Luận (0)
Comment