Chương 6
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Chiếc siêu xe lao vun vút trên đường cao tốc giữa đêm khuya. Lục Dĩ Ninh hạ kính xe, thu lại mui, để mặc cho cơn gió lạnh tháng Mười Một thổi táp vào mặt.
Anh khe khẽ ngân nga một bài hát, chân càng lúc càng đạp ga mạnh hơn. Ngân nga một lúc, bỗng anh bật cười, cảm thấy Hứa Chiêu Di đúng là thú vị thật.
Anh có một căn hộ ở phía đông thành phố, những lúc không muốn về nhà sẽ đến đó nghỉ lại. Căn hộ được quản gia riêng dọn dẹp định kỳ, thỉnh thoảng dì Hà sẽ ghé qua tiếp tế đồ dùng sinh hoạt, nhưng chỉ dừng lại ở mức đó, nơi ấy vẫn lạnh lẽo, vắng vẻ, không có chút hơi người nào.
Cuộc sống độc thân, nói trắng ra là sống tạm bợ, cũng vì vậy mà Lục Mạn Thanh luôn mong anh có thể tìm được một người bên cạnh, chí ít thì cũng khiến cuộc sống bớt lạnh.
Xe đã dừng dưới tầng căn hộ, nhưng Lục Dĩ Ninh lại đổi ý, quay đầu xe, lái về nhà mẹ.
Lúc này, Lục Mạn Thanh và dì Hà đều đã đi nghỉ. Lục Dĩ Ninh vào nhà, cũng không gọi ai, tự vào phòng tắm dưới tầng trệt tắm sơ qua một lượt, sau đó mệt mỏi nằm vật ra ghế sofa, chẳng buồn lên phòng.
Cơn men bắt đầu dâng lên, khiến anh thấy buồn ngủ. Cứ thế, không về phòng, anh ngủ thiếp luôn trên sofa ở phòng khách.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trên người đã được đắp chăn, trong bếp vang lên tiếng động lách cách. Ánh nắng xuyên qua cửa kính lớn phía sau lưng chiếu rọi vào người, khiến cả người anh ấm áp dễ chịu.
Lục Dĩ Ninh đưa tay xoa xoa ấn đường, từ từ mở mắt ra, thấy dì Hà đang cúi người trước ghế sofa nhặt lại tấm chăn vừa rơi xuống đất. Dì ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn anh.
“Thiếu gia tỉnh rồi à? Hôm qua lại đi uống rượu phải không? Lần sau đừng uống nhiều thế nữa nhé, bà Lục xót cho cậu lắm đấy.”
“Bà ấy đâu rồi?” Anh hỏi.
Hà Hiểu Nga khẽ hất cằm về phía nhà bếp, cười tươi nói: “Đó, mới sáng sớm đã bắt đầu bận rộn rồi, nói là muốn đích thân nấu cháo cho cậu đấy!”
Lục Mạn Thanh mà đích thân nấu cháo cho anh? Đúng là chuyện hiếm có trăm năm mới thấy. Lục Dĩ Ninh hơi cảm động, rời khỏi sofa, bước đến cửa bếp. Anh khoanh tay tựa vào khung cửa, nheo mắt nhìn bóng lưng Lục Mạn Thanh đang bận rộn trong bếp, bất chợt cảm thấy một chút hạnh phúc.
Lục Dĩ Ninh cất giọng trầm trầm: “Mẹ, đang nấu cháo à?”
“Phải rồi phải rồi, con hiếm khi về nhà một chuyến, mẹ đang định nấu cháo cho Di Di đây, tiện thể con mang cho con bé luôn.” Lục Mạn Thanh chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Bà đang nấu cháo hải sản, toàn bộ nguyên liệu trên thớt đều là hàng loại một, có sò điệp, hải sâm, còn có cả tôm hùm và cua, đều là đồ tươi được chuyển đến bằng xe lạnh từ sáng sớm.
Mùi thơm đã bắt đầu lẩn quẩn trong không khí. Lục Dĩ Ninh cau mày: “Không phải nấu cho con à?”
“Cũng đâu có nói không cho con ăn!” Lục Mạn Thanh vẫn không thèm liếc anh lấy một cái.
Lục Dĩ Ninh tức thật sự. Trong mắt mẹ anh bây giờ chỉ còn mỗi cô gái lừa đảo kia. Mới sáng ra đã khiến anh đau dạ dày. Ăn sáng xong, anh xách theo bình cháo, ngồi vào xe, tiện tay ném cái bình giữ nhiệt sang ghế phụ, lái thẳng đến trung tâm thương mại. Lúc xe chạy ngang qua một thùng rác, anh thậm chí còn nghĩ đến chuyện mở kính xe vứt luôn cái thứ chết tiệt này ra ngoài.
Nhưng cuối cùng vẫn không nỡ. Dù sao thì lãng phí đồ ăn là hành vi đáng xấu hổ, mà anh–sẽ không bao giờ làm một kẻ đáng xấu hổ như thế. Thế là anh mang cháo vào văn phòng, tiện tay đẩy sang một bên, chẳng thèm đưa cho Hứa Chiêu Di.
Hứa Chiêu Di thức trắng cả đêm, hôm sau đến công ty với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc.
Vừa vào văn phòng, cô liền in báo cáo ra, đem cho giám đốc kiểm tra trước. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, đúng giờ làm việc, cô gõ cửa phòng của Lục Dĩ Ninh.
“Vào đi.”
Hứa Chiêu Di cung kính đặt tài liệu lên bàn anh, đứng nghiêm chỉnh trước mặt anh: “Lục tổng, đây là bản báo cáo anh yêu cầu.”
“Giám đốc của các cô đâu?” Lục Dĩ Ninh không ngẩng đầu, hỏi.
“Giám đốc bảo tôi đưa giúp…” Vì bản báo cáo này là do cô làm, nhưng cô không tiện nói thẳng ra, sợ bị cho là giành công, dù thật ra cũng chẳng phải công trạng gì lớn, nhưng ít ra cũng là công sức của mình.
May mà Đại Diêu có điểm này rất tốt, chưa bao giờ nhận công lao về mình khi giao việc cho cấp dưới. Không như mấy trưởng phòng ở bộ phận khác, suốt ngày chẳng làm gì, giao hết việc cho nhân viên, đến khi báo cáo thì nhận công về mình hết.
Lục Dĩ Ninh bất ngờ ngẩng đầu liếc cô một cái, hỏi: “Phòng mấy người không còn ai khác à? Việc gì cũng đến lượt cô? Cô là vạn năng đấy à?”
Hứa Chiêu Di đứng hình tại chỗ, hoàn toàn không ngờ anh sẽ nói ra mấy lời kiểu đó.
Nhưng Lục Dĩ Ninh thật sự không biết sao? Anh sao có thể không biết. Hôm qua lúc gửi tin nhắn trong nhóm yêu cầu bản báo cáo, anh đã nghĩ ngay đến cô. Giờ đó mà còn tăng ca thì ngoài cô gái ngốc này còn ai vào đây nữa? Trong lòng anh hiểu rõ, từ đầu đến cuối đều là cố ý bắt cô làm thêm.
Nhưng lúc này nhìn thấy cô thật sự với đôi mắt gấu trúc lết vào báo cáo, cơn giận trong lòng anh không những chẳng nguôi, mà còn như bị hắt thêm cả xô dầu, cháy bùng lên dữ dội hơn.
“Đưa đây.”
Hứa Chiêu Di bị anh quát đến mức hoảng cả người, đến ngẩng đầu nhìn anh cũng không dám, chỉ đành cúi đầu, run rẩy đưa bản báo cáo ra.
Lục Dĩ Ninh nhanh chóng lật vài trang, rồi ngón tay dừng lại ở một mục, hỏi: “Từ đầu tháng đến giờ, tỷ lệ chuyển đổi khách giảm 10%, nguyên nhân là gì?”
Trong báo cáo không có phần này, Hứa Chiêu Di lúc ấy mới sực tỉnh là mình đã quên mất.
Tim cô như bị ai siết chặt, giọng cũng nhỏ đi rõ rệt: “Nguyên nhân… có thể là do mấy chương trình khuyến mãi gần đây không đạt hiệu quả như kỳ vọng, nên tuy lượng khách đến vẫn có, nhưng ý định mua sắm lại không cao…”
“Khuyến mãi không hiệu quả? Đó chỉ là phỏng đoán của cô.”
“Cô có phân tích cụ thể tỷ lệ chuyển đổi khách theo từng khung giờ, từng tầng không? Bộ phận marketing có số liệu nào xác thực cho kết luận vừa rồi không?”
Lục Dĩ Ninh liên tục truy hỏi, giọng sắc như dao.
Lần đầu tiên trong đời, Hứa Chiêu Di cảm nhận rõ rệt áp lực khủng khiếp từ cấp trên. Cô căng thẳng đến mức lòng bàn tay túa cả mồ hôi.
Bởi những gì Lục Dĩ Ninh vừa hỏi, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị. Cô đành thành thật thừa nhận: “Tôi… chưa phân tích chi tiết theo từng khung giờ và tầng, chỉ dựa vào số tổng để đưa ra đánh giá ban đầu. Bên bộ phận marketing cũng chưa cung cấp số liệu liên quan…”
“Thật đáng tiếc, quản lý Hứa.” Lục Dĩ Ninh không chút nể nang cắt lời cô.
“Cách phân tích của cô cực kỳ thiếu chuyên nghiệp. Cô phải hiểu rằng, tỷ lệ chuyển đổi sụt giảm đồng nghĩa với việc mất đi các cơ hội bán hàng tiềm năng. Mà điều này, với tư cách là quản lý vận hành, lẽ ra cô phải đặc biệt chú ý. Về phần cần sửa thế nào, chắc tôi không cần phải dạy cô thêm nữa chứ?”
Hứa Chiêu Di bỗng thấy trong lòng có thứ gì đó vỡ vụn, một cảm giác mơ hồ, khó gọi thành tên.
“Xin lỗi, tôi sẽ lập tức quay về kiểm tra lại số liệu, sau đó bổ sung phân tích chi tiết gửi anh.” Cô nhỏ giọng nói.
“Đổi người đi.” Lục Dĩ Ninh khó chịu chỉ vào tập tài liệu trên bàn, ánh mắt vẫn sắc bén nhìn thẳng cô.
“Và nhớ kỹ, số liệu là căn cứ cơ bản của mọi quyết định. Phải đảm bảo độ chính xác tuyệt đối. Lần sau trước khi nộp báo cáo, nhất định phải chắc chắn rằng mỗi con số đều có tài liệu nền rõ ràng, đồng thời kèm theo phương án đối phó cụ thể. Nghe rõ chưa?”
“…Nghe rõ rồi ạ.”
“Ra ngoài.”
Hứa Chiêu Di không muốn nán lại thêm một giây nào nữa. Ngay cả khi cúi xuống thu dọn tài liệu, tay cô cũng đang khẽ run.
Cô chỉ muốn rời khỏi văn phòng của anh càng nhanh càng tốt.
—
Buổi sáng sau khi đi kiểm tra mặt bằng về, Hứa Chiêu Di liền ngồi ngay trước máy tính chăm chú chỉnh sửa lại bản báo cáo. Lúc đầu cô vẫn còn hơi buồn, nhưng trong quá trình sửa lỗi lại bất ngờ nhận ra được một chút gợi ý mới.
Cô phát hiện ra rằng tất cả các bản báo cáo trước giờ mình từng làm đều mắc phải một vấn đề giống nhau, đó là lúc nào cũng rập khuôn theo mẫu, chưa từng thật sự phân tích sâu hay suy nghĩ mở rộng dựa trên số liệu cụ thể.
Mà Đại Diêu thì sao? Chẳng qua chỉ là một lãnh đạo bản địa kiểu qua ngày đoạn tháng, chẳng muốn tiến thân cũng chẳng thiết quản lý dự án gì.
Ông ta chỉ thích kiểu nhân viên như Hứa Chiêu Di–ngoan ngoãn, không tham vọng, không có chính kiến, giao việc gì làm việc đó, lại hiếm khi mắc lỗi nên mới giao hết mọi việc cho cô.
Nhưng Hứa Chiêu Di còn trẻ, cô muốn tiến bộ. Biến một bản báo cáo nhàm chán thành ngày càng chỉn chu, càng sắc sảo hơn–đối với cô, đó cũng là một kiểu trưởng thành.
Cô không hiểu vì sao hôm nay Lục Dĩ Ninh lại đột nhiên chỉ ra vấn đề của mình. Dù bị mắng, nhưng cũng nhờ đó mà cô được khai sáng phần nào, xem như là tự học thêm được một bài học, không thiệt thòi gì. Tự nhủ vậy, Hứa Chiêu Di nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếp tục chỉnh sửa báo cáo.
Khi Khúc Lâm Lâm quay lại sau đợt kiểm tra, nghe nói cô bị mắng, liền đặc biệt qua tìm cô.
“Thời buổi bây giờ đúng là, không làm thì không sai, càng làm thì càng sai. Rõ ràng là cậu tăng ca, mà còn bị mắng, nam thần đúng là chẳng phân phải trái gì cả.” Khúc Lâm Lâm vừa vỗ lưng cô vừa an ủi.
“Cơ mà cũng đừng để bụng. Đại Diêu nói không trách cậu, hơn nữa tớ nghĩ có khi là nam thần vừa cãi nhau với An Nhĩ, tâm trạng xấu nên trút giận lên bọn mình thôi.”
Nói đoạn cô ấy ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay cạnh Hứa Chiêu Di, ghé sát tai cô thì thầm: “Tối qua An Nhĩ đăng rồi xoá một bài Weibo trong vòng vài giây, cậu đoán xem là gì?”
Không đợi Hứa Chiêu Di trả lời, Khúc Lâm Lâm đã nhanh chóng móc điện thoại ra–thì ra cô ấy có tham gia group fan của An Nhĩ, nên đã chụp màn hình lại ngay từ đầu khi bài kia vừa đăng.
Khúc Lâm Lâm cười hì hì đọc to cho cô nghe: “Đàn ông họ Lục đều là chó, không có ai ra hồn hết.”
Lúc đầu Hứa Chiêu Di còn hơi lo lắng, sợ là vì hôm qua mình nói dối nên mới chọc giận anh. Nhưng vừa thấy bài đăng này xong, cô bỗng nhiên bừng tỉnh.
Cô đã nói rồi mà, Lục Dĩ Ninh sao có thể vì cô mà tức giận đến mức như thế? Chuyện đó hoàn toàn không đáng! Quả nhiên là vì An Nhĩ.
Đàn ông đúng là đáng sợ, thất tình một cái là lập tức biến thành kẻ dễ nổi nóng, còn giận cá chém thớt lung tung. Không chỉ đáng sợ mà còn đáng ghét.
Ừ, chắc chắn là vì An Nhĩ.
Nghĩ tới đây, Hứa Chiêu Di liền thấy nhẹ lòng hơn nhiều. Cô có gì phải buồn đâu? Cùng lắm là bị cấp trên mắng một trận thôi mà.
Cô không nhận ra cái thứ vừa vỡ vụn trong lòng mình rốt cuộc là gì, có lẽ là một chút ấm ức? Hay một chút không cam lòng? Có lẽ cô vẫn luôn nghĩ rằng, dựa vào chút quan hệ giữa cô và mẹ anh, hoặc là vì một điều gì đó khác, trong lòng anh ít nhiều cũng nên dành cho cô một chút vị trí đặc biệt chứ?
Nhưng sáng nay anh mắng cô, vẫn lạnh lùng như mọi lần, chẳng khác gì với bất cứ nhân viên nào khác.
Chính khoảnh khắc đó, cô hiểu ra rồi. Trong mắt anh, cô chẳng qua chỉ là một nhân viên bình thường, cùng lắm thì là một cộng sự. Hiểu được điều đó, cô cũng không còn gì để buồn nữa.
Hứa Chiêu Di bẩm sinh đã là người lạc quan, những cảm xúc tiêu cực kiểu này, chỉ cần tự mình ngẫm nghĩ một lúc là có thể tiêu hóa được.
Cô đem bản báo cáo đã sửa kỹ nộp lại cho Đại Diêu. Dù Lục Dĩ Ninh đã nói không cần cô làm nữa, nhưng cô vẫn cố gắng hoàn thành cho trọn vẹn. Đại Diêu xem xong còn cười hì hì, nói một câu: “Vất vả rồi.”
Lão cáo già này.
Buổi chiều, Hứa Chiêu Di như thường lệ đi kiểm tra các gian hàng. Hễ thấy quầy nào trống hàng là cô lập tức đến nhắc nhở nhân viên: “Nhớ nói với quản lý cửa hàng, báo kho bổ sung hàng kịp thời nhé.”
Thái độ của cô cũng rất nhã nhặn, tử tế.
Tiếp theo, cô đến một tiệm đồ nướng Hàn Quốc, đúng lúc quản lý cửa hàng cũng đang ở đó. Cô liền bắt chuyện vài câu.
Quản lý là một chị đẹp trung niên, vừa nắm tay cô vừa than thở: “Tiểu Hứa à, dạo này buôn bán khó quá, doanh thu mãi không lên. Bên trung tâm thương mại các em phải nghĩ cách giúp bọn chị chứ.”
“Dạ vâng, em nắm được tình hình bên chị rồi. Để em bàn lại với bộ phận quảng bá, xem có thể tổ chức một hoạt động nào đó gần đây, tập trung hỗ trợ các cửa hàng món ăn Hàn như bên chị, thu hút thêm khách vào không.”
Hứa Chiêu Di nói là vậy, nhưng thực tế thì bộ phận quảng bá thường chỉ ưu tiên các hoạt động quy mô lớn, vì loại đó mới tiếp cận được nhiều đối tượng.
Cho nên cô tính, nếu bên quảng bá không hỗ trợ được mấy cửa hàng nhỏ như thế này, cô sẽ xin phép Đại Diêu, rồi tự in tờ rơi DM* phát ở các khu dân cư xung quanh, kiểu gì quảng bá được chút nào hay chút đó.
*DM là viết tắt của Direct Mail, nghĩa là thư quảng cáo trực tiếp. Trong marketing, DM dùng để chỉ các hình thức gửi thông điệp quảng cáo trực tiếp đến khách hàng, như: Tờ rơi, thư mời, email quảng cáo, tin nhắn SMS. Mục tiêu là tiếp cận đúng đối tượng, không qua trung gian, nhằm tăng hiệu quả bán hàng.
Rời khỏi tiệm nướng, cô tiếp tục đi tuần, cuối cùng cũng tới được tiệm bánh ngọt Ngũ Thị – nơi mà mỗi ngày đi kiểm tra cô đều mong được ghé qua nhất.
“Chú Ngũ!” Hứa Chiêu Di vui vẻ bước vào, thấy chú Ngũ đang ngồi sau quầy, đầu đội mũ nhỏ lịch sự.
So với các cửa hàng khác, nơi này không có nhân viên trẻ tuổi thu ngân hay phục vụ gì cả, mọi thứ trong tiệm đều do một tay chú Ngũ đảm nhiệm.
Cửa tiệm bán các loại bánh ngọt truyền thống được truyền lại từ tổ tiên nhà họ Ngũ. Ngoài chú ra, trong bếp còn có hai người thợ phụ đang tất bật.
Bánh làm tại chỗ, bán ngay trong ngày, mùi thơm ngào ngạt, bánh mềm và ngon.
Vừa thấy Hứa Chiêu Di bước vào, chú Ngũ đã đưa cho cô một miếng bánh mã thầy* vừa mới ra lò: “Vừa ra khỏi nồi đó, tranh thủ ăn nóng đi, cô nhóc.”
*Bánh mã thầy là một loại bánh truyền thống của Trung Quốc, làm từ bột củ năng, thường được hấp chín, có màu trong suốt, vị ngọt nhẹ, dẻo dai, ăn nóng hoặc lạnh đều ngon. Đây là món bánh phổ biến trong ẩm thực Quảng Đông và thường thấy ở các tiệm điểm tâm kiểu Hoa.
“Vậy thì cảm ơn chú Ngũ ạ.” Hứa Chiêu Di cũng không khách sáo, giữa giờ làm mà ngang nhiên được ăn ngon. Vừa ăn, cô vừa trò chuyện với chú Ngũ, hỏi thăm tình hình buôn bán gần đây của cửa tiệm.
Nhìn vào số liệu doanh thu mấy tháng gần đây, Hứa Chiêu Di không khỏi nhíu mày, ba tháng vừa rồi doanh số tụt dốc quá nghiêm trọng! Sao cô lại không phát hiện ra sớm hơn chứ? Thế nhưng chú Ngũ vẫn vui vẻ như thường, còn khá rành rọt khi phân tích nguyên nhân, chú bảo dạo này người ta chuộng mấy loại bánh Tây, không còn thích những món truyền thống thủ công nữa.
Nhưng ông chú này vẫn một mực cố chấp, kiên quyết phải giữ gìn tay nghề tổ truyền: “Tuyệt đối không thể để mất được!”
Hứa Chiêu Di hỏi: “Vậy chú không nghĩ đến việc đổi chỗ khác sao? Tiền thuê ở Liên Hoa vẫn hơi cao mà.”
“Con bé ngốc, chú Ngũ của cháu là một trong những người đầu tiên vào khu Liên Hoa đấy. Dù bây giờ không còn đông khách như xưa, nhưng hồi đó cũng từng làm ăn phát đạt. Chú có nhiều khách quen lắm, toàn là người dân ở mấy khu dân cư gần đây. Họ đã quen với hương vị bên chú rồi, sợ là nếu chú chuyển đi thì họ chẳng biết ăn ở đâu nữa. Thế nên ấy à, chú không đi, nhất định không đi.”
Chú Ngũ vừa nói vừa xua tay, lại gói thêm mấy miếng bánh vảy rồng ngàn lớp với bánh đậu xanh, toàn món Hứa Chiêu Di thích nhất.
“Mang đi đi cô nhóc, tối tăng ca thì ăn, hôm nay cũng đủ mệt rồi còn gì!”
Hứa Chiêu Di sau khi đi tuần quanh trung tâm thương mại thì lên thang cuốn về văn phòng quản lý trên tầng cao nhất, trong lòng vẫn đang nghĩ đến chuyện của chú Ngũ, hơi lo lắng thay cho chú, đang suy tính xem có cách nào giúp chú cải thiện doanh số hay không.
Đúng lúc đó, điện thoại cô rung lên, một tin nhắn WeChat từ Lục Mạn Thanh gửi tới.
Bà hỏi cô đã nhận được cháo chưa.
Cháo? Cháo gì cơ? Hứa Chiêu Di nhất thời không hiểu chuyện gì, phản xạ gửi lại một dòng: [Chưa ạ]
Chưa đi được mấy bước thì lại có tin nhắn nữa gửi đến, nhưng lần này không phải từ Lục Mạn Thanh mà là Lục Dĩ Ninh. Hứa Chiêu Di nhìn qua màn hình cũng ngửi thấy mùi thuốc súng: [Cô mách lẻo tôi đấy à?]
[Không có mà.] Hứa Chiêu Di trả lời anh, trong lòng càng thêm rối rắm, chẳng hiểu đầu đuôi gì cả.
Lục Dĩ Ninh lại gửi thêm một tin nữa, tốc độ như súng liên thanh: [Cô làm sai trong công việc thì chính là sai, sai thì phải tự kiểm điểm, phải sửa chữa. Tôi là cấp trên của cô, việc phê bình và nhắc nhở cô là trách nhiệm của tôi. Cho dù cô là bạn gái tôi thì cũng không có ngoại lệ.]
Hứa Chiêu Di nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn đó, càng thêm mơ hồ, mà hình như điều cô chú ý lại không phải trọng điểm, cái gì mà ‘cho dù là bạn gái tôi’ cơ?
Thì ra Lục Dĩ Ninh vừa mới bị Lục Mạn Thanh gọi điện mắng cho một trận đến phát cáu.
Nhìn tin nhắn mình vì bốc đồng mà gửi đi, anh cũng chau mày, lập tức sửa lại một câu: [Huống hồ chỉ là bạn gái giả.]
[Cô có thể nhắn cho bà ấy là đã uống rồi, để bà ấy yên tâm. Dù sao thì uống cháo không phải nhiệm vụ của cô, làm cho bà ấy yên tâm mới là nhiệm vụ của cô.]
Hứa Chiêu Di nhìn mấy tin nhắn liên tiếp anh gửi tới, rồi lại nhớ đến tin nhắn vừa nãy của Lục Mạn Thanh, dường như bắt đầu hiểu ra đầu đuôi.
Hiểu rồi, cô lại thấy buồn cười, chẳng lẽ anh nghĩ cô sẽ nhân cơ hội này để trả đũa anh sao?
Nếu lúc này Lục Dĩ Ninh có thể biến thành con giun trong bụng Hứa Chiêu Di, nhất định sẽ nghe thấy cô đang âm thầm chê cười trong lòng, còn cố tình bắt chước giọng điệu của anh.
Người này đúng là thú vị thật đấy.
Hứa Chiêu Di tìm lại WeChat của Lục Mạn Thanh, lập tức gửi tin nhắn trả lời: [Cháu xin lỗi dì, vừa nãy cháu không nhìn kỹ tin nhắn của dì. Cháo cháu uống rồi, rất ngon, cảm ơn dì nhiều ạ.]
Gửi xong tin, cô còn chụp lại màn hình, gửi cho Lục Dĩ Ninh. Gửi xong thì lập tức tắt màn hình điện thoại.
Mặc kệ anh, trong lòng Hứa Chiêu Di vẫn không nhịn được mà rủa thầm một câu:
Đúng là kiếm tiền thì khó, mà nuốt đống cứt này còn khó hơn.