Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 7

Chương 7

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Lạc Dặc Châu hiếm khi đến cửa hàng thị sát, vậy mà lần này lại ăn mặc cứ như đang đi nghỉ mát. Mặc một chiếc áo sơ mi hoa lớn phối cùng áo khoác da, đeo kính râm Prada, hai tay đút túi quần thong thả bước đi, dáng vẻ nhàn nhã như đi dạo chợ. Nếu không phải đang là mùa thu, không chừng anh ta đã mang theo cả đôi dép tông.

Ngay tại khúc cua gần thang máy nhân viên ở tầng năm, sau khi kiểm tra cửa hàng xong, anh ta định lên tầng trên tìm người bạn Lục Dĩ Ninh ngồi chơi một lúc, vừa quay người liền thấy Hứa Chiêu Di đi tới từ hướng đối diện.

Ơ, chẳng phải là cô gái hôm qua hát ở quán bar của anh ta sao? Lạc Dặc Châu thấy thú vị. Còn chưa kịp lên tiếng, Hứa Chiêu Di đã chủ động gật đầu chào, lễ phép hỏi: “Anh muốn lên tầng mấy ạ?”

Thang máy vừa đến, cô còn giơ tay ra chặn cửa cho anh ta bước vào trước, sau đó ấn nút tầng, thái độ rất lễ độ.

Lạc Dặc Châu nói tầng bảy, vừa hay hai người cùng đi một hướng, tầng bảy chỉ có văn phòng quản lý và một phần kho hàng. Hứa Chiêu Di ấn nút xong, lén liếc nhìn anh ta một cái, đúng lúc bị anh ta bắt gặp.

Ngay khoảnh khắc ấy, Lạc Dặc Châu bỗng lóe lên, đột nhiên nhớ ra vì sao hôm đó lại cảm thấy ánh mắt cô gái này quen thuộc đến thế, không phải từng gặp trong nhà hàng, mà là từng thấy trong sách của một người nào đó! Tấm ảnh kẹp trong sách đó chẳng phải chính là cô gái này sao!

Bức ảnh đó chắc là dáng vẻ của cô gái này cách đây năm, sáu năm trước, hình như lúc đó vừa mới vào đại học. Mặc đồ thể thao, đội chiếc mũ đỏ nhỏ, ngại ngùng mỉm cười với ống kính–trông rụt rè khỏi nói. Khí chất so với bây giờ khác hẳn. Lạc Dặc Châu cũng phải bội phục con mắt tinh đời của mình, thế mà cũng nhận ra được!

Hê, thằng nhãi Lục kia đúng là giỏi thật đấy!

Lạc Dặc Châu như vừa phát hiện ra châu lục mới, hí hửng chạy thẳng vào văn phòng của Lục Dĩ Ninh.

“Cậu đến làm gì?” Lục Dĩ Ninh thấy thư ký dẫn anh ta vào, vừa nhìn thấy bộ dạng ăn mặc như lông bông ngoài đường kia đã cau mày.

Anh ta vừa vào đã ngồi luôn lên mép bàn làm việc của người ta, chân gác chữ ngũ. Lục Dĩ Ninh nhìn mà phát ghét, cầm điều khiển hạ rèm cửa sổ xuống.

Lạc Dặc Châu không nói gì, chỉ nhìn anh cười, nụ cười đầy ẩn ý.

Hôm nay tâm trạng của Lục Dĩ Ninh vốn đã rất tệ, lại còn gặp ngay anh ta, bèn cau có: “Có chuyện thì nói, không có thì biến, đừng làm phiền tôi làm việc.”

“Ban đầu thì không có, chỉ tính tới tám chuyện chơi với cậu một lúc, ai ngờ mới bước vào đã đột nhiên có chuyện.”

Lạc Dặc Châu liếc thấy bên cạnh có cái bình giữ nhiệt, bàn làm việc mà cũng có đồ thế này à? Cô gái nào chăm chỉ quá vậy? Anh ta vô thức với tay định mở ra, nhưng bị Lục Dĩ Ninh quát một tiếng: “Đừng có động vào!”

Làm anh ta giật mình rụt tay lại ngay: “Cậu làm gì mà dữ vậy? Bộ bên trong có bom chắc?”

Lục Dĩ Ninh giấu bình giữ nhiệt ra sau lưng, cau mày: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Tôi phát hiện ra một bí mật, muốn nghe không?”

“Không.”

Nhưng Lạc Dặc Châu cứ cố nói: “Giờ tôi biết vì sao hôm đó lại thấy cô gái trên sân khấu quen mắt rồi, cậu có muốn biết không?”

Lục Dĩ Ninh cúi đầu lật báo cáo, chẳng buồn đáp lời.

“Không phải là từng gặp ở nhà hàng đâu, mà là–”

Lục Dĩ Ninh đột ngột nhấc điện thoại bàn, bấm gọi nội tuyến. Rất nhanh, giọng cô thư ký vang lên: “Lục tổng?”

“Người nào cũng cho vào à? Có đặt lịch chưa? Hỏi ý tôi chưa? Làm việc cẩu thả như vậy, không muốn làm nữa thì dọn đồ đi!”

Vừa mở miệng đã mắng xối xả, không chừa cho cô gái người ta chút đường lui.

Chính Lục Dĩ Ninh cũng không nhận ra phản ứng của mình lại gay gắt đến vậy. Mà Lạc Dặc Châu nhìn thấy hết, càng thêm chắc chắn về suy đoán trong lòng.

“Giờ thì tôi hiểu vì sao cậu từ trụ sở chuyển về đây rồi, tuyệt đối không chỉ vì chuyện của mẹ cậu.”

“Tôi không hiểu cậu đang nói gì.” Lục Dĩ Ninh lạnh mặt, vừa dứt lời thì thư ký đã đứng ngoài cửa. Anh cầm bút gõ lên bàn mấy cái, nhắm vào Lạc Dặc Châu: “Không đuổi người ra còn chờ gì nữa?”

“Đừng đừng đừng, tôi tự đi!” Lạc Dặc Châu giơ tay đầu hàng, nhanh nhẹn đứng dậy. Anh ta là kiểu mềm lòng với gái đẹp, thấy cô thư ký mắt đỏ hoe gần như sắp khóc, sao nỡ làm khó người ta chứ?

Vừa đứng dậy vội vã rời đi, lúc đến cửa vẫn không quên ngoái đầu nhìn Lục Dĩ Ninh một cái, mặt anh khi đỏ khi trắng, biểu cảm thì đặc sắc khỏi bàn, làm Lạc Dặc Châu cười không ngậm được miệng.

Nói sao nhỉ? Cảm giác nắm thóp người khác thật sự rất đã, đặc biệt là khi người đó là Lục Dĩ Ninh.



Lục Dĩ Ninh cảm thấy mình không thể tiếp tục làm việc nổi nữa. Anh mở hộp diêm, châm một điếu thuốc, kẹp giữa ngón tay hít sâu một hơi, muốn xả bớt nỗi bức bối trong lòng.

Không biết đã bao lâu trôi qua, tay anh vô thức bấm vào điều khiển, rèm cửa sổ vù một tiếng kéo lên. Ánh mắt Lục Dĩ Ninh vừa vặn rơi đúng vào chỗ làm việc của Hứa Chiêu Di, chính anh cũng giật mình. Anh ho khan một tiếng, chân mày lại chau chặt.

Bây giờ đã hơn bảy giờ, ca tối bắt đầu rồi. Hôm nay Hứa Chiêu Di làm thay ca cho đồng nghiệp, người kia có việc gia đình nên rời đi sớm.

Cô pha một ly cà phê, ăn mấy miếng bánh ngọt mà chú Ngũ mang cho, coi như bữa tối. Tay đỡ cằm cẩn thận hứng lấy mấy vụn bánh rơi từ khóe miệng, đến khi rơi xuống tay thì cô cũng không lãng phí, ngửa cổ một cái, vui vẻ đổ hết vào miệng, ăn sạch sẽ.

Thực ra Hứa Chiêu Di ăn rất vui vẻ, nhưng trong mắt Lục Dĩ Ninh, cảnh đó trông thật tội nghiệp. Đây là bữa tối của cô sao? Sao lại nghèo đến mức này? Lương hằng tháng đi đâu hết rồi?

Bình thường cũng không thấy cô mua gì xa xỉ, ít nhất thì số tiền anh trả thêm mỗi lần nhờ việc lặt vặt cũng không ít, chẳng lẽ… vẫn là anh cho chưa đủ?

Lục Dĩ Ninh đảo mắt một vòng, bên ngoài vắng tanh, chẳng có ai đang làm việc, chỉ mỗi Hứa Chiêu Di ngồi trước máy tính gõ gõ gõ.

Anh lại càng thấy khó hiểu, sáng nay cô mới đi làm mà? Sao giờ lại trực ca tối nữa? Hôm kia chẳng phải cô cũng trực rồi sao? Rốt cuộc bên bộ phận vận hành sắp ca thế nào vậy?

Hứa Chiêu Di hoàn toàn không biết lúc này Lục Dĩ Ninh đang ngồi phía sau rèm âm thầm lải nhải trong lòng về cô. Cô vui vẻ ăn hết bánh ngọt, uống cạn ly cà phê, tiếp tục gõ bàn phím trước mặt. Có điều, cô không làm việc mà đang mở WeChat bản web để tám với Bối Thi Nam.

[Bối Bối, tôi hình như vừa thấy ông chủ của Hỗ Thượng Cư chỗ bọn cậu đó.]

Hỗ Thượng Cư là nhà hàng món sáng tạo kết hợp đắt đỏ nhất ở Lộ Thành, nằm trên tầng năm trung tâm thương mại Liên Hoa, do Bối Thi Nam phụ trách. Nhà hàng này chủ yếu phục vụ ẩm thực không biên giới, trong đó nổi bật nhất là món Nhật, với mức giá trung bình lên tới 3.900 tệ/người!

Ngay cả thực đơn thông thường cũng đắt đến mức khiến người ta phát ngán. Vì thế, Bối Thi Nam thường hay than thở với Hứa Chiêu Di: “Rốt cuộc là dạng nhà giàu kiểu nào mới tới ăn vàng vậy chứ?”

Thế mà kỳ lạ thay, Hỗ Thượng Cư lúc nào cũng đông khách, chẳng thiếu người đến ăn, nhờ vậy mà doanh thu của cửa hàng luôn cao ngất ngưởng, Bối Thi Nam cũng nhờ đó được cộng kha khá điểm thành tích.

Lúc này Bối Thi Nam vừa đến phòng gym, thay đồ xong chuẩn bị đi đạp xe thì nhìn thấy tin nhắn của Hứa Chiêu Di, cô nàng gửi liền một tràng mười mấy dấu chấm than: [WTF!!! Tôi còn chưa gặp anh ấy được mấy lần đâu!]

Vậy mà cậu lại gặp anh ấy rồi hả?! Thật tiếc quá đi!!

Cái người mà họ gọi là đại boss chưa gặp được mấy lần đó chính là Lạc Dặc Châu. Thật ra Hứa Chiêu Di cũng chỉ mới gặp Lạc Dặc Châu một lần duy nhất, tại buổi tọa đàm phát triển đồng hành cùng doanh nghiệp năm ngoái. Khi đó, tất cả các chủ tiệm đều tham dự, tổ chức tại khách sạn Hilton ngay cạnh trung tâm thương mại Liên Hoa.

Hứa Chiêu Di lúc đó là nhân viên phục vụ hội trường, chỉ nhìn lướt qua anh ta từ xa. Lạc Dặc Châu là người mắt một mí, da ngăm đen, dáng người cao to cường tráng.

Không cười thì trông dữ dằn, còn chỉ cần hơi nhếch môi cười một chút là lại có vẻ phong lưu, khiến Hứa Chiêu Di có cảm giác kiểu người xấu mà lại thấy cuốn. Tóm lại, chỉ một ánh nhìn thôi mà đã khắc sâu ấn tượng rồi.

[Lúc đầu tôi định xin phương thức liên lạc riêng giúp cậu đấy! Nhưng mà lại không dám……]

Tay gõ của Hứa Chiêu Di khựng lại một chút. Tại sao cô lại không dám nhỉ? Ngay chính cô cũng không rõ.

[Không sao không sao, để hôm nào tôi tự đến thăm cũng được!]

Bối Thi Nam gửi xong tin thì dắt xe đạp đi, Hứa Chiêu Di ngáp một cái, tắt khung chat. Hiếm hoi mới có lúc không bị mấy cuộc gọi lộn xộn quấy rầy, các đồng nghiệp trực ca đêm khác cũng đã ra ngoài ăn tối cả rồi.

Cô chuẩn bị ngả lưng chợp mắt một chút trên bàn làm việc, dù gì hôm nay cô cũng xem như làm liền hai ca, đặc biệt hôm qua còn thức trắng cả đêm.

Nghĩ tới đây, cô cảm thấy mình đúng là trâu bò thật!

Đang mơ màng muốn ngủ, trong đầu bỗng vụt qua một câu của Đại Diêu: “Vẫn là mấy người trẻ bọn cô khỏe thật đấy……”

Có những cú điện thoại cứ đến không đúng lúc, cực kỳ đáng ghét. Hứa Chiêu Di nhíu mày bấm nghe, nhẹ nhàng alo một tiếng, đối phương vừa mở miệng, cô liền bị dọa tỉnh cả ngủ.

“Đến văn phòng tôi.”

Lục Dĩ Ninh cúp máy, rút tay khỏi bình giữ nhiệt, đầu ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác ấm nóng từ thành bình.

Cái quái gì đây, mẹ nó chứ, bình giữ nhiệt gì vậy? Để cả một ngày mà vẫn còn nóng thế này? Lục Dĩ Ninh lẩm bẩm trong lòng, lại chẳng nhận ra bản thân đang thầm đắc ý, đẩy bình giữ nhiệt qua bên kia bàn dài, mặt đầy vẻ ghét bỏ.

Rất nhanh sau đó, Hứa Chiêu Di gõ cửa bước vào, ngơ ngác đứng chôn chân ở cửa. Cô dường như lúc nào cũng không dám chủ động bước vào văn phòng anh, dù bố cục nơi này đã được cô tưởng tượng lại không biết bao nhiêu lần trong đầu. Lục Dĩ Ninh chỉ vào bình giữ nhiệt bên kia bàn, ra lệnh: “Ngồi xuống uống hết đi.”

Hứa Chiêu Di vẫn không nhúc nhích, cô thậm chí còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cứ có cảm giác như mình đang nằm mơ.

“Đang nghĩ gì vậy?” Lục Dĩ Ninh gõ gõ lên mặt bàn, vẻ mặt đầy chính khí, “Đây là cháo mẹ tôi nấu, lại đây uống hết đi.”

Anh giải thích lý do: “Cô nghĩ bà ấy là đồ ngốc à? Lần đầu cô nói chưa uống được, bà ấy đã biết tôi không cho cô uống. Sau đó cô có nói gì bà ấy cũng sẽ không tin nữa, trừ khi cô thật sự đã uống hết cháo này. Lần sau gặp, chắc chắn bà ấy sẽ hỏi cô cháo vị gì, nguyên liệu ra sao, cô định trả lời thế nào?”

Hứa Chiêu Di hoàn toàn tỉnh khỏi giấc mơ, lập tức hiểu ra. Trước kia ‘uống cháo không phải việc của cô’, bây giờ ‘uống cháo’ lại là việc của cô. Nói chung công việc của cô luôn thay đổi theo nhu cầu của ông chủ, cô đúng là thông minh quá mà.

“Vâng, Lục tổng. Nhưng… uống ở đây sao ạ? Hay là tôi mang về uống nhé? Chứ lát nữa mọi người quay lại thì…”

Lục Dĩ Ninh cầm điều khiển, ‘tách’ một tiếng kéo rèm cửa sổ xuống, “Uống đi.”

Anh xoay người lại, tiện tay rút lấy một bản báo cáo lật xem. Nghĩ đến câu Hứa Chiêu Di vừa nói, anh bỗng buông một câu: “Ngày mai đưa tôi bảng trực, tôi muốn xem ai mà ăn khỏe thế, ăn một bữa tối ba tiếng đồng hồ. Đã thích ăn như vậy thì khỏi cần quay lại luôn.”

Hứa Chiêu Di sợ đến mức run lẩy bẩy, chuyện bán đứng đồng nghiệp sao cô dám làm chứ! Lập tức ôm lấy bình giữ nhiệt, đi đến ngồi xuống ghế sofa tiếp khách bên cạnh, lặng lẽ bắt đầu uống cháo.

Vừa mở nắp ra, mùi thơm đã lập tức xộc vào mũi. Vốn dĩ Hứa Chiêu Di đã đói, bữa tối khi nãy chỉ ăn lót dạ sơ sơ, giờ ngửi thấy mùi này thật sự không chịu nổi, bụng cô không biết xấu hổ mà kêu ‘ọc ọc’ hai tiếng. Cô ngượng đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống. Liếc mắt nhìn trộm người kia, may quá, anh đang tập trung xem báo cáo, chẳng buồn để ý đến cô.

Hứa Chiêu Di lấy thìa ra, nhẹ nhàng khuấy cháo. Thịt tôm hùm, sò điệp và các nguyên liệu khác đủ sắc đủ màu, lấp lánh trong nước súp, cô không khỏi cảm thán trong lòng, nguyên liệu cũng thật là phong phú!

Hứa Chiêu Di đột nhiên thấy hơi cảm động. Cô đưa thìa cháo lên miệng, cẩn thận nếm một miếng, cảm giác như linh hồn bị đánh động trào dâng trong lòng.

Cháo gạo mềm mịn, kết hợp với vị tươi ngon của hải sản và vị mặn bùi của trứng muối, không ngờ cháo hải sản dì Lục nấu lại ngon đến vậy! Cô thật lòng khen ngợi từ tận đáy lòng. Chẳng mấy chốc, cô đã uống hết gần nửa bình.

Lục Dĩ Ninh nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu ăn cháo của cô qua mặt gương tủ. Tay trái cô vén tóc dài trước ngực, người hơi khom xuống, từng thìa từng thìa đưa vào miệng, ăn rất ngon miệng. Dường như từng thìa từng thìa ấy, đang tiêu hóa hết cơn tức giận cả ngày hôm nay của anh.

Thật kỳ lạ.

Tâm trạng Lục Dĩ Ninh bỗng trở nên dễ chịu hơn một chút. Khi Hứa Chiêu Di ăn được một nửa, điện thoại anh vang lên, là An Nhĩ gọi tới. Thế mà anh lại không thấy phiền như mọi khi, ngược lại còn vui vẻ bấm nghe máy.

“Alo.”

An Nhĩ vừa quay xong cảnh đêm, lạnh đến mức như cục băng sống, đang quấn chặt trong chiếc áo bông to đùng, run lẩy bẩy giữa phim trường ở núi Uy Hổ thuộc tỉnh Hắc Long Giang.

Vốn chẳng hy vọng cuộc gọi được bắt máy, lúc nói chuyện nước mắt lẫn với băng vụn, “Đại bận rộn rốt cuộc cũng chịu nghe điện thoại của em rồi, em còn tưởng anh mặc kệ em luôn rồi chứ.”

“Khóc cái gì?” Lục Dĩ Ninh nghe ra giọng cô ta  đầy thất vọng, giọng nói hiếm khi dịu đi một chút, “Có chuyện thì nói.”

“Đạo diễn đoàn phim với nữ chính bắt nạt em! Anh có thể quản chuyện này không?” An Nhĩ vừa mở máy là giọng đã to như cái loa, to đến mức Hứa Chiêu Di cũng nghe thấy, suýt nữa phun luôn cháo ra ngoài, tai lập tức vểnh lên. Tin nóng về giới showbiz thế này mà cũng để cô nghe được, vận khí đúng là quá đỉnh luôn rồi!

Lục Dĩ Ninh trầm ngâm một lúc rồi nói: “Gửi tên đạo diễn cho tôi.”

“Thế mới đúng chứ.” An Nhĩ lại nói tiếp, “Phim tiếp theo em phải quay ở Lộ Thành, em không muốn ở khách sạn đoàn phim, anh giúp em tìm một chỗ ở nha.”

Lục Dĩ Ninh hỏi: “Khi nào?”

“Tháng sau đó~ Anh sẽ đến sân bay đón em chứ?”

Lục Dĩ Ninh không trả lời. Anh xoay người lại, ném bản báo cáo lên bàn, khóe mắt vô thức liếc sang sofa. Hứa Chiêu Di đang cúi đầu uống cháo, ngồi rất ngoan, không nhúc nhích, làm ra vẻ như hoàn toàn không nghe thấy chuyện đời tư của ông chủ.

Chỉ có điều cái kiểu bịt tai trộm chuông* này lộ liễu quá mức, cái tai kia của cô còn có thể đỏ hơn được nữa không chứ? Tám phần là đang âm thầm bịa chuyện nói xấu anh trong lòng rồi.

*Bịt tai trộm chuông: thành ngữ chỉ hành động tự lừa mình dối người, làm chuyện sai trái nhưng nghĩ rằng giả vờ không biết thì người khác cũng không biết.

Mà quả thật bị anh đoán trúng. Lúc này Hứa Chiêu Di đang nghĩ, nếu cô bán tin này cho paparazzi, chắc cũng được khối tiền đó chứ, chậc chậc.

“Xem tình hình đã.” Lục Dĩ Ninh không nói thêm về chuyện đó với An Nhĩ nữa, chỉ nghe cô ấy lải nhải thêm mấy chuyện lộn xộn trong đoàn phim. Đây chính là lý do anh chẳng muốn nghe điện thoại của cô ấy, quá tốn thời gian. Đến khi cúp máy, ngẩng đầu lên thì người ngồi trên sofa đã biến mất rồi.

Hứa Chiêu Di đã rửa sạch bình giữ nhiệt và đặt lại lên bàn. Lúc cô ra ngoài, Lục Dĩ Ninh cũng chẳng hề hay biết. Anh bước tới, nhấc bình giữ nhiệt lên, phát hiện bên dưới lại bị đè bởi một mảnh giấy nhỏ.

Trên đó là một bức vẽ–một bát cháo hải sản, trong cháo có vẽ đủ loại nguyên liệu: tôm hùm nhỏ, cua con, hải sâm mini,… sống động như thật. Mỗi nguyên liệu còn được vẽ với biểu cảm đáng yêu kiểu nhân hóa. Bên cạnh có một dòng chữ nhỏ: Cảm ơn dì đã chiêu đãi, thật sự rất ngon ạ~ Lần sau đến lượt cháu mời dì.

Chữ viết lại còn rất đẹp.

Lục Dĩ Ninh kẹp tờ giấy giữa hai ngón tay, nghiêng người nhìn ra ngoài qua tấm kính. Nhân viên bộ phận vận hành đã lục đục quay lại làm việc, người thì gọi điện thoại, người thì gõ máy tính.

Hứa Chiêu Di thì dùng một quyển sách che mặt, đang len lén gục đầu trên bàn chợp mắt. Đúng là ăn no dễ buồn ngủ thật, cô lúc này gật gù như con gà mắc dây, trông buồn ngủ y như chó con.

Buổi tối về đến nhà, Lục Dĩ Ninh thấy Lục Mạn Thanh vẫn chưa ngủ. Mới chín giờ, bà vừa uống thuốc, đang ngồi xem phim truyền hình trên sofa.

Lục Dĩ Ninh cởi áo khoác đưa cho Hà Hiểu Nga, tiện tay rút từ trong áo sơ mi ra một tấm thiệp nhỏ, ném lên sofa: “Con gái ruột của mẹ gửi cho mẹ nè.”

Lục Mạn Thanh ở nhà vẫn hay nhắc đến Hứa Chiêu Di, miệng gọi cô là con gái ruột, vì bà cảm thấy gọi thế còn thân thiết hơn cả con dâu. Mỗi lần Lục Dĩ Ninh nhắc đến Hứa Chiêu Di trước mặt bà, đều ghen ra mặt mà gọi là con gái ruột của mẹ.

Chỉ là một tấm thiệp nhỏ thôi, nhưng cũng đủ khiến Lục Mạn Thanh cười tít mắt, cười đến mức nếp nhăn cũng lộ ra đầy đủ.

“Con bé này đáng yêu quá đi mất, nhìn xem, dễ thương chưa kìa.”

Hà Hiểu Nga cũng gật đầu tấm tắc.

Lục Dĩ Ninh hừ một tiếng, vừa tháo cà vạt vừa nói: “Giờ thì tin là con không cố tình không cho cô ấy uống rồi chứ?”

“Cũng tại con cả thôi, sao không đưa sớm cho Di Di?” Lục Mạn Thanh nghĩ thầm, mẹ còn không hiểu con chắc? Con là con ruột mẹ đó! Nhất định là con không để chuyện này trong lòng, quên béng mất chuyện đưa cháo cho Di Di, bị mẹ mắng cho một trận rồi mới nhớ ra.

Cũng mấy hôm rồi không gặp Hứa Chiêu Di, Lục Mạn Thanh trong lòng thấy nhớ nên nói với Lục Dĩ Ninh: “Tối mai dẫn Di Di về nhà ăn cơm đi, mẹ làm sủi cảo cho con bé.”

“Để hôm khác đi.” Lục Dĩ Ninh đáp mà không nhận ra mình từ chối quá dứt khoát. Trong đầu anh nghĩ, ngày mai Hứa Chiêu Di được nghỉ bù, chắc là ở nhà ngủ mê mệt. Thức trắng cả đêm rồi còn làm liền cả ca ngày với ca tối, đến chó còn mệt chết chứ nói chi người. Không nghỉ ngơi tử tế thì không chừng lăn ra đột tử, mà nếu cô thật sự chết thì sếp như anh cũng phải chịu trách nhiệm.

Anh tự nhủ, mình không phải quan tâm cô, chỉ là không muốn gánh trách nhiệm thôi.

Tối nay tâm trạng Lục Dĩ Ninh khá tốt, từ dưới lầu cầm lên một chai rượu vang sủi, định lúc ngâm bồn tắm thì uống một ly. Lục Mạn Thanh cầm điện thoại đi tới, lại càm ràm thêm mấy câu:

“Di Di làm việc dưới tay con, con phải chăm sóc con bé cho đàng hoàng, đừng có bắt con bé làm nhiều việc như vậy nữa, nghe không?”

Trên màn hình là giao diện Douyin của Hứa Chiêu Di. Lục Dĩ Ninh đang mở nắp chai, liếc qua một cái, thấy gần như toàn bộ nội dung đều liên quan đến công việc – có clip quảng bá dịp sinh nhật cửa hàng, có clip giới thiệu sản phẩm cho các đối tác. Mà cô lại còn dùng chính tài khoản cá nhân để làm mấy thứ đó, đúng là chăm chỉ và tận tụy hết mức.

Bài đăng mới nhất vừa được cô đăng lên, là một bức ảnh chụp cánh cửa chính của trung tâm thương mại sau khi đóng cửa, kèm theo một dòng chữ nhỏ và hai biểu cảm: Cuối cùng cũng mệt chết rồi (khóc)(khóc).

Bộ phận vận hành thông thường làm việc theo hai ca, ca ngày từ tám giờ sáng đến năm giờ chiều, ca tối từ năm giờ chiều đến mười giờ tối.

Lục Dĩ Ninh nhìn đồng hồ, lúc này vừa đúng mười giờ mười lăm, ca tối của cô cũng đã kết thúc.

Mệt đến mức còn lên Douyin đăng bài, xem ra là thật sự mệt lắm rồi.

Nhưng anh vẫn phải châm chọc một câu: “Mệt không có nghĩa là làm nhiều, như ruồi mất đầu bay loạn cũng mệt, nói cho cùng cũng chỉ là biểu hiện của không có năng lực.”

Vừa nói vừa xách chai rượu và ly rượu lên lầu, khiến Lục Mạn Thanh tức đến mức phát điên.

Lục Mạn Thanh nghĩ bụng, nếu không phải anh nhìn cũng được, thừa hưởng được gen đẹp từ bà, thì chỉ với cái tính tình thối tha này, làm sao mà theo đuổi được Di Di chứ?

Lục Dĩ Ninh trở về phòng ngủ, dì Hà đã giúp anh chuẩn bị xong nước tắm. Anh nói một tiếng cảm ơn rồi đóng cửa phòng, cởi áo sơ mi vứt ở cuối giường, để trần nửa người trên uống một ngụm rượu, nét mặt thoáng có chút thư thái.

Đang định vào phòng tắm ngâm mình thì anh chợt nhớ ra gì đó, liền lấy điện thoại ra tải Douyin. Nhớ lại nickname của Hứa Chiêu Di thì phải, hình như là ‘Tiểu Thỏ Hứa’? Cái tên quái gì vậy? Anh gõ vào tìm kiếm, thật trùng hợp, người đầu tiên hiện ra chính là cô.

Anh phải xem xem cô cả ngày rốt cuộc bận bịu cái gì, vừa bấm vào đã thấy Hứa Chiêu Di vừa đăng một trạng thái mới. Lục Dĩ Ninh lập tức nhấn xem, hóa ra là một đoạn video quay một người đàn ông đang hát trong quán bar.

Anh nhìn kỹ, chẳng phải chính là cái tên hôm đó ở quán bar Black Box đã khoác vai cô cùng hát Tình ca Hiroshima sao?

Hứa Chiêu Di còn viết chú thích: Đại bảo nhà tôi thật sự quá đẹp trai rồi!

“……”

Dạ dày của Lục Dĩ Ninh lại mẹ nó bắt đầu đau lên rồi.

Bình Luận (0)
Comment