Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 8

Chương 8

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Thực ra, ngày nghỉ hôm đó, Hứa Chiêu Di không hề nằm lì ở nhà ngủ nguyên ngày như Lục Dĩ Ninh tưởng tượng.

Từ hồi tiểu học cô đã có thói quen dậy sớm, chưa từng ngủ nướng. Sáu giờ bốn mươi sáng, chuông báo thức vừa reo là cô dậy ngay, trước tiên ra công viên gần khu nhà chạy ba cây số, rồi chầm chậm đi đến quầy đồ ăn sáng gọi một bát tào phớ nóng hổi, ăn kèm với một cái quẩy.

Ăn xong vẫn chưa đến chín giờ, cô lại bắt xe buýt đến chợ hoa – chim – cá cảnh ở khu Trung Hoàn dạo một vòng, ngắm cá xem chim, lúc về còn xách thêm hai chậu sen đá.

Buổi trưa, cô tự nấu một bát mì, ăn no rồi ngủ trưa hai tiếng đầy thư thái. Buổi chiều thì dọn dẹp nhà cửa, đọc sách, tối trước khi ngủ còn gọi video trò chuyện với ba mẹ một lúc. Một ngày trôi qua như thế, dù sống một mình, cô vẫn thấy vui vẻ và đủ đầy.

Cả ngày hôm đó, Hứa Chiêu Di không hề mở nhóm chat, nên cô hoàn toàn không hay biết rằng đúng ngày mình nghỉ, ở Liên Hoa đã xảy ra một chuyện lớn.

Lục Dĩ Ninh triệu tập cuộc họp toàn thể các trưởng bộ phận, tuyên bố rằng sau khi hợp đồng thuê hiện tại của các hộ kinh doanh hết hạn sẽ tiến hành điều chỉnh toàn diện. Trong đó, những hộ có tỷ lệ doanh thu/tiền thuê thấp hơn mức tiêu chuẩn của ngành hàng đó trong suốt ba quý liên tiếp sẽ bị tăng giá thuê.

Tiếp đến là các thương hiệu có tỷ lệ doanh thu/tiền thuê không đạt kỳ vọng, thiếu sức ảnh hưởng thương hiệu, không nhìn thấy được tiềm năng phát triển trong tương lai, và trong vòng một năm không có cải thiện rõ rệt sẽ bị đưa vào diện xem xét chấm dứt hợp đồng, tiến hành thanh lọc.

Sáng sớm, Hứa Chiêu Di xách cà phê cho mọi người bước vào văn phòng, nhưng vừa vào đã thấy đồng nghiệp ai nấy mặt mày ủ rũ. Một lúc sau cô mới hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nói sao nhỉ? Lần cải tổ lần này liên quan đến việc tăng giá thuê và thanh lọc cửa hàng, toàn là những chuyện ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của các hộ kinh doanh.

Chắc chắn sẽ có không ít người làm ầm lên. Ai nấy đều cảm nhận được áp lực cực lớn, Hứa Chiêu Di sau khi nghe rõ tình hình, cũng không ngoại lệ.

Bối Thi Nam ngồi ở chỗ làm của mình, ra hiệu bằng mắt cho cô. Cô ấy chỉ về phía văn phòng của Lục Dĩ Ninh, bên trong đông nghịt người.

“Thấy chưa? Mới sáng sớm đã bị đại diện các hộ kinh doanh chặn lại trong đó rồi. Không gọi bảo vệ gì hết, một mình cứng rắn chống đỡ tới giờ, thật sự là ghê gớm.”

Hứa Chiêu Di nhìn qua, chỉ thấy Lục Dĩ Ninh nét mặt nghiêm túc, ngồi thẳng sau bàn làm việc. Đối diện là những đại diện hộ kinh doanh mặt mày giận dữ, người thì trợn mắt, người thì đập bàn, vậy mà anh vẫn giữ được sự bình tĩnh, không hề nao núng.

“Thực ra có nhiều mặt bằng vị trí rất đẹp, lưu lượng người qua lại cũng không tệ, nhưng có một số hộ kinh doanh chiếm chỗ đẹp mà hiệu quả kinh doanh lại chẳng ra gì, như vậy thì quá lãng phí. Theo lý mà nói, nếu đổi sang thương hiệu khác, hiệu suất trên mỗi mét vuông chắc chắn sẽ cao hơn. Lần cải tổ này tôi thấy cũng không tệ, loại bỏ bớt các hộ kém hiệu quả, điều chỉnh lại toàn bộ bố cục, nhường chỗ cho những thương hiệu phù hợp hơn.”

“Trước giờ mấy dự án của trung tâm thương mại bên mình cũng từng nghĩ đến việc cải tổ, nhưng chẳng ai dám thật sự ra tay. Ai cũng sợ rước phiền phức vào người, cứ thế kéo dài mãi tới giờ, dẫn đến việc dự án Lộ Thành của bên mình ngày càng làm ăn sa sút, năm nào trong bảng đánh giá cuối năm của trụ sở cũng xếp hạng đội sổ. Giờ cuối cùng cũng có người dám làm rồi. Không thể không nói, nam thần đúng là có khí phách, tôi thấy anh ấy siêu đỉnh.”

Bối Thi Nam giơ ngón cái lên. Dù sao thì cô ấy cũng không bận tâm lắm, tăng tiền thuê thì cứ tăng, rút cửa hàng thì cứ rút, cô ấy chỉ cần làm việc theo chỉ đạo là được.

Còn Hứa Chiêu Di thì vẫn im lặng. Cô chợt nghĩ đến những ngày tăng ca đến tận chiều tối, khi cô đang kiểm tra hệ thống điện nước, an toàn phòng cháy chữa cháy thì Lục Dĩ Ninh vẫn ngồi ở bàn làm việc nghiên cứu báo cáo và chính sách.

Lúc cô rời đi, đèn trong văn phòng anh vẫn luôn sáng. Từ khi được điều về phụ trách dự án Lộ Thành, anh gần như chưa từng nghỉ ngơi một ngày.

Nếu không như vậy, sao anh có thể trở thành người lãnh đạo được? Người giỏi không chỉ có bản lĩnh, mà còn nỗ lực đến vậy. Trong lòng Hứa Chiêu Di bất giác dâng lên vài phần khâm phục.

Suốt cả buổi sáng, ai nấy đều nơm nớp lo sợ. Đến chiều, danh sách điều chỉnh chính thức được công bố.

Mọi người vội kiểm tra danh sách các hộ kinh doanh mà mình phụ trách, đúng như dự đoán, tiệm bánh ngọt của chú Ngũ cũng có tên. Hứa Chiêu Di nhìn thấy tên chú, dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi thực sự nhìn thấy vẫn không tránh khỏi cảm giác chua xót.

Tình cảnh của chú Ngũ thật sự khiến người ta xót xa. Chú mất con trai khi còn trung niên, sau đó lại mất cả vợ. Bao năm qua sống một mình, coi tiệm bánh này như là đứa con và người vợ đã khuất của mình vậy. Hứa Chiêu Di không kìm được nghĩ, nếu như chú Ngũ không còn tiệm bánh này nữa, vậy chú sẽ bám víu vào đâu để sống tiếp đây?

Cô có hơi muốn đi tìm Đại Diêu xin giúp một câu, vì vậy cứ ngồi ở chỗ làm đấu tranh tư tưởng mãi. Bối Thi Nam nhìn thấu tâm tư của cô, cố ý đến khuyên:

“Vô ích thôi, Đại Diêu cũng biết tình cảnh đặc biệt của chú Ngũ, nhưng danh sách thanh lọc lần này là Lục tổng tự mình quyết. Đến cả mấy mối quan hệ thân thiết bên Khôn tổng còn không được ngoại lệ, thì Đại Diêu có ngăn nổi không?”

Hứa Chiêu Di thân với chú Ngũ, Bối Thi Nam hiểu được điều đó, không nhịn được mà đưa tay xoa đầu cô, “Nếu cậu không nỡ mở miệng thì để tôi thay cậu nói với chú ấy một tiếng. Chú Ngũ hiểu chuyện, sẽ thông cảm cho bọn mình thôi.”

Thật ra Bối Thi Nam nói rất đúng, tìm Đại Diêu cũng chẳng ích gì, vì ông ta đâu phải người ra quyết định.

Hứa Chiêu Di không rõ Lục Dĩ Ninh có biết hoàn cảnh của chú Ngũ hay không, nhưng cô biết anh là người công tư phân minh, đã nói là làm, cho dù có biết thì khả năng cao cũng sẽ xử lý theo nguyên tắc, không vì tình cảm mà thay đổi chính sách đã định.

Cả buổi chiều hôm đó, tâm trạng Hứa Chiêu Di cứ trĩu nặng. Trong văn phòng, ai cũng đang bận rộn gọi điện thông báo cho các hộ kinh doanh. Hứa Chiêu Di lấy hết can đảm định đến tiệm của chú Ngũ, nhưng vừa đi gần đến cửa lại quay đầu bỏ về.

Sau một hồi giằng co trong lòng, tuy biết mình không có tư cách gì, nhưng cô vẫn quyết định lấy dũng khí nhắn tin cho Lục Dĩ Ninh, thử một lần, biết đâu lại có hy vọng?

Đang mải suy nghĩ xem nên viết sao cho khéo, thì không ngờ tin nhắn của Lục Dĩ Ninh lại đến trước.

[Hôm nay bà Lục gói sủi cảo, muốn qua ăn không?]

Hứa Chiêu Di khựng lại, hơi ngỡ ngàng. Trong lúc rối ren thế này mà anh còn có tâm trạng ăn sủi cảo ư? Nhưng vì đúng lúc cũng đang muốn tìm anh, nên cô lập tức nhắn lại một chữ: [Được.]

Trong lòng Hứa Chiêu Di có chút tâm tư thầm kín, vì vậy lúc lên xe cô trở nên đặc biệt cẩn trọng.

Ví dụ như sau khi lên xe, còn chưa cài dây an toàn đã len lén quan sát sắc mặt của anh, tâm trạng anh hôm nay thế nào? Bây giờ có phải là lúc thích hợp để mở lời không? Trong lòng cô còn ôm theo một túi giấy phồng căng, bên trong là mấy món điểm tâm mang từ tiệm của chú Ngũ.

Lục Dĩ Ninh trông thấy, nhưng không nói gì. Miệng túi buộc chưa chặt, Hứa Chiêu Di cố tình để hở một chút xíu, để hương sữa thơm dịu từ bánh ngọt len lỏi trong khoang xe.

Cả quãng đường hai người không nói gì. Hứa Chiêu Di quay đầu nhìn ra cửa sổ, bề ngoài trông còn im ắng hơn bình thường, nhưng trong lòng đã trải qua một trận giằng xé kịch liệt.

Cuối cùng, khi xe dừng lại ở một ngã tư đèn đỏ, cô không nhịn được nữa, lấy một miếng bánh trong túi ra.

“Wow, cái này ngon lắm á, anh có muốn thử không?”

Lục Dĩ Ninh hai tay đặt lên vô lăng, mắt nhìn chằm chằm vào đèn tín hiệu phía trước, hoàn toàn ngó lơ lời cô. Đèn xanh vừa bật, anh lập tức buông phanh xe.

“Thật sự rất ngon mà…” Hứa Chiêu Di buông xuôi, thất vọng quay đầu nhìn ra cửa sổ, ngắm dòng xe cộ trôi qua. Cô bắt đầu thấy hành động vừa rồi của mình ngốc muốn chết.

Phải, Lục Dĩ Ninh cũng nghĩ thế. Hành động vừa rồi của Hứa Chiêu Di đúng là ngốc hết sức. Vừa lên xe đã viết hết cả mặt câu tôi có chuyện muốn xin, vậy mà cả đoạn đường ấp a ấp úng, một câu có ích cũng chẳng dám nói.

Nhát gan như thế còn đòi đi cửa sau? Trong lòng anh thầm nghĩ, đời này Hứa Chiêu Di chắc cũng chỉ đến thế thôi. Thế nên khi xe rẽ vào sân nhỏ và anh tắt máy, liền lạnh nhạt buông một câu: “Muốn nói thì nói đi.”

Hứa Chiêu Di lập tức quay phắt đầu sang, ngồi thẳng dậy, nghiêm túc mở lời:

“Lục tổng, tôi muốn xin cho chú Ngũ được hoãn thời gian rút cửa hàng lại một chút, chỉ ba tháng thôi, có được không ạ?”

Cô giải thích thêm: “Chú Ngũ không chỉ là một trong những hộ thuê lâu năm của chúng ta, mà còn có lượng khách hàng ổn định, đối với tổng thể ngành hàng khu B2 cũng có vai trò bổ trợ rất tốt. Không biết anh có thể cho thêm một cơ hội nữa không?”

Lục Dĩ Ninh liếc nhìn cô một cái, chậm rãi nói: “Với tư cách là người vận hành trung tâm thương mại, cô nên cân nhắc vấn đề từ góc độ lợi ích tổng thể của toàn trung tâm, chứ không phải xuất phát từ cảm tính cá nhân. Về điểm này, cô đồng ý chứ?”

Hứa Chiêu Di gật đầu.

“Việc tối ưu hóa phân bổ tài nguyên, giải phóng mặt bằng cho các thương hiệu mới có tiềm năng hơn, từ đó nâng cao sức hút và năng lực cạnh tranh của trung tâm thương mại. Thông qua cơ chế đào thải, thúc đẩy sự cạnh tranh nội bộ, khuyến khích các thương hiệu không ngừng nâng cao chất lượng dịch vụ và trải nghiệm khách hàng, điều đó có lợi cho sự phát triển bền vững lâu dài của trung tâm. Cô có ý kiến gì không?”

Hứa Chiêu Di gật đầu, nhưng rồi lại lập tức lắc đầu.

“Vậy thì tốt.”

Lục Dĩ Ninh nói tiếp: “Bánh ngọt Ngũ Thị có tỷ lệ doanh thu/tiền thuê vượt ngưỡng cảnh báo suốt bốn quý liên tiếp, hiệu suất doanh thu trên mét vuông xếp cuối khu B2, tỷ lệ đóng góp tổng thể rơi xuống dưới 0.8%. Theo quy định, loại cửa hàng này lẽ ra đã phải bị đưa vào quy trình thanh lọc ngay từ quý đầu tiên, thế nhưng lại bốn lần được đặc cách gia hạn sau khi xét duyệt. Cô nghĩ lý do là gì? Cửa hàng C-12 nằm ngay khu tam giác vàng cạnh thang cuốn, vị trí vàng đáng lẽ mỗi ngày phải dẫn dòng ít nhất 3000 lượt khách, vậy mà suốt nửa năm qua, mặt bằng này lại mang về giá trị âm cho trung tâm.”

“Trong tình trạng như vậy, cô vẫn cho rằng tiệm bánh của chú Ngũ hiện tại phù hợp với định hướng phát triển của trung tâm sao?”

Hiếm khi anh nói nhiều đến vậy. Thực ra hôm nay anh rất mệt, hết cuộc họp này đến cuộc họp khác. Đối mặt với sự phản đối từ các tiểu thương và đủ thứ áp lực từ các mối quan hệ, anh đã kiệt sức rồi.

Đây không phải là quyết định bốc đồng nhất thời, mà là sau khi đã suy nghĩ kỹ càng. Trong cuộc họp với các trưởng phòng ban chiều nay, anh còn triển khai chi tiết về công tác truyền thông giai đoạn đầu và cả phương án chuyển giao.

Nếu Hứa Chiêu Di chịu để ý kỹ một chút, hẳn sẽ nhận ra đôi môi mỏng đẹp đẽ của anh vì phải nói chuyện suốt thời gian dài mà giờ đã khô khốc đi trông thấy.

Vốn dĩ sau giờ làm, anh không còn muốn nói gì thêm liên quan đến công việc nữa. Nhưng nể mặt Hứa Chiêu Di đến thăm mẹ anh, Lục Dĩ Ninh vẫn cố kiên nhẫn hết mức có thể.

Còn Hứa Chiêu Di, mím môi, ôm chặt túi giấy trong tay, vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc: “Hiệu suất gần đây của Ngũ Thị đúng là không lý tưởng thật, nhưng điều đó cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho bản thân cửa hàng. Theo đánh giá của tôi, tầng B2 chủ yếu là các thương hiệu ăn uống, mà tiệm bánh của chú Ngũ thuộc dạng mô hình phụ trợ, nên doanh thu bị ảnh hưởng khá nhiều bởi lưu lượng khách của các nhà hàng xung quanh. Nếu sau này bên mình có thể tổ chức một số hoạt động phù hợp hơn…”

“Đánh giá của cô?”

“Dựa theo báo cáo doanh thu mới nhất mà tôi nhận được, khu vực cô phụ trách có tổng thể doanh số kém nhất, tệ nhất luôn đấy, nên tôi không cho rằng đánh giá của cô là đúng.”

Lục Dĩ Ninh cảm thấy chẳng cần thiết phải nói gì thêm. Nếu Hứa Chiêu Di vẫn chưa hiểu, vậy thì là do vấn đề ở cô. Anh không cần thiết phải giải thích quyết định của mình với một nhân viên bình thường.

“Huống hồ, nếu vấn đề không nằm ở bản thân tiệm bánh, vậy thì chính là do cô. Là quản lý vận hành, cô càng nên chịu trách nhiệm về tình hình kinh doanh của từng cửa hàng mà mình phụ trách.”

Nói xong, anh liếc thấy đèn hiên nhà bật sáng, rút chìa khóa xe ra, có chút mất kiên nhẫn nói: “Xuống xe đi.”

Nhưng Hứa Chiêu Di vẫn ngồi im.

Cô không cảm thấy những gì mình vừa nói là sai. Theo cô, tình hình kinh doanh của tiệm bánh Ngũ Thị vốn đã chịu ảnh hưởng từ các cửa hàng xung quanh. Nếu cô có thể thiết kế riêng một vài chiến dịch quảng bá phù hợp cho tiệm của chú Ngũ, chắc chắn sẽ đạt được hiệu quả bất ngờ.

Hơn nữa, bao nhiêu năm qua tiệm của chú vẫn giữ nguyên giá, luôn đảm bảo chất lượng, một cửa hàng có tâm như vậy, sao có thể bị loại bỏ được chứ?

Cô thậm chí còn nghĩ, chỉ cần chú Ngũ điều chỉnh lại chiến lược giá, doanh thu ít nhất cũng có thể tăng gấp đôi.

Cô bướng bỉnh ôm chặt chiếc túi giấy, không chịu nhượng bộ.

Lục Dĩ Ninh bảo cô ngẩng đầu lên.

Hứa Chiêu Di không dám không nghe, chỉ đành đỏ mắt quay mặt sang.

Nhìn thấy dáng vẻ ấm ức kia, không hiểu sao tâm trạng anh lại tệ đi rõ rệt.

“Không hiểu à? Loại bỏ những cửa hàng kinh doanh kém, đưa vào những đối tác mới, đó là vì sự phát triển lâu dài của cả trung tâm thương mại, cũng là vì tốt cho cô. Cửa hàng của chú Ngũ kéo điểm KPI của cô xuống bốn quý liền, chỉ có kẻ ngốc mới giữ lại một nơi như vậy.”

“Là người phụ trách mảng kinh doanh B1-B2, cô nên rõ chúng ta đang chuyển hướng sang mô hình tiêu dùng trải nghiệm. Tuần trước, thư ý định từ thương hiệu mới mà bộ phận chiêu thương nhận được, cô chưa xem à? Mức thuê tối thiểu mà Mặc Mạt Điểm Tâm Cục đưa ra cao gấp 2.3 lần của chú Ngũ.”

“Nhưng tôi vẫn muốn thử một lần.” Hứa Chiêu Di kiên quyết ngẩng đầu lên, không muốn bỏ qua dù chỉ một cơ hội nhỏ.

“Nếu không thì, cho tôi hai tháng được không? Tôi đảm bảo sẽ nâng được doanh số lên. Nếu sau hai tháng vẫn không đạt được mục tiêu, tôi hoàn toàn chấp nhận mọi quyết định, kể cả việc cho chú Ngũ nghỉ. Bản thân tôi cũng sẵn sàng nhận bất kỳ hình phạt nào.”

Tiếng của dì Hà vang lên đúng lúc từ cửa ra vào, hai người trong xe đều im lặng không ai trả lời. Hứa Chiêu Di nghiêng đầu, lén lau nước mắt ở khóe mắt. Bàn tay Lục Dĩ Ninh siết lấy chìa khóa xe, mãi sau mới mở miệng nói một câu:

“Cô còn ngốc hơn tôi tưởng.”

Bình Luận (0)
Comment