Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 9

Chương 9

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Lục Mạn Thanh đang ở trong phòng bếp gói sủi cảo, thấy Lục Dĩ Ninh và Hứa Chiêu Di một trước một sau đi vào, lại như thể hoàn toàn không nhìn thấy đứa con trai của mình, vui vẻ gọi Hứa Chiêu Di đến bên cạnh.

“Lại đây, Di Di, dì gói sủi cảo nhân ba vị cho cháu ăn, thích không?”

“Thích ạ.” Hứa Chiêu Di ép mình điều chỉnh lại tâm trạng, đặt túi xuống rồi đi đến bên Lục Mạn Thanh, mỉm cười nói với bà: “Dì ơi, cháo hải sản dì nấu cháu cũng rất thích, món dì làm cháu đều thích hết. Để cháu gói cùng với dì nhé?”

Cô vào nhà vệ sinh rửa tay, đúng lúc gặp Lục Dĩ Ninh vừa từ trong đi ra. Một chút lòng tự tôn còn sót lại khiến cô quay mặt đi, không muốn nhìn anh. Không ngờ lúc đi ngang qua, lại nghe thấy anh hừ một tiếng đầy kiêu ngạo.

Hả? Ý gì đây?

Lục Dĩ Ninh ngồi một mình trên sofa lật tạp chí, đối với tiếng cười nói vui vẻ truyền đến từng đợt từ phía ba người phụ nữ bên bàn ăn, hoàn toàn không để ý. Một lúc sau, anh đói bụng, quay đầu hỏi bên đó: “Sủi cảo khi nào thì luộc?”

Nhưng bị phớt lờ hoàn toàn, đáp lại là tiếng cười càng khiến người ta tức. Nghe kỹ lại, ba người phụ nữ kia vậy mà còn đang nói chuyện về dưỡng sinh.

Hứa Chiêu Di thế mà còn nghiêm túc chia sẻ kinh nghiệm dưỡng sinh của mình. Lục Dĩ Ninh thầm nghĩ cô gái này ngày nào cũng thức khuya, ăn toàn đồ bên ngoài về thì biết cái quái gì về dưỡng sinh chứ?

Lục Dĩ Ninh bị ba người họ cô lập một cách trắng trợn, nhưng anh cũng lười để tâm đến họ. Cúi đầu tiếp tục lật tạp chí, nhưng anh thật sự đói bụng, chẳng bao lâu lại quay đầu, suýt nữa thì cầm đũa gõ bàn: “Ít nói lại một chút đi mấy chị ơi, có thể nấu sủi cảo nhanh lên được không?”

“Muốn ăn sớm thì qua đây giúp, không thì im miệng lại. Ăn chực mà còn nhiều chuyện. Đúng không, Di Di?”

Lục Mạn Thanh lần này không nể mặt anh chút nào. Lục Dĩ Ninh vốn đã tức sẵn, lại thấy Hứa Chiêu Di còn đang lén mím môi cười, trong lòng càng thêm cáu.

Vừa nãy còn khóc lóc trong xe anh, làm anh rối cả đầu óc, giờ thì lại cười tươi như hoa. Lục Dĩ Ninh không khỏi thắc mắc, sao phụ nữ có thể trở mặt nhanh đến vậy chứ?

Điện thoại thi thoảng lại vang lên, Lục Dĩ Ninh chẳng buồn nghe, dứt khoát bật sang chế độ im lặng. Anh cũng không rõ vì sao, chỉ không muốn để trạng thái hiện tại bị phá vỡ.

Đợi sủi cảo gói xong, dì Hà bưng đi luộc. Lục Mạn Thanh và Hứa Chiêu Di rửa tay sạch rồi ra ngồi bên sofa nói chuyện.

Lục Dĩ Ninh bắt chéo chân ngồi đối diện, thấy Hứa Chiêu Di lấy từ trong túi ra một bộ thêu chữ thập đưa cho Lục Mạn Thanh, nói: “Dì ơi, đây là bộ thêu chữ thập cháu mua. Lần trước dì nói ở nhà buồn quá đúng không? Dì xem nè, đây là một đôi khỉ nhỏ, cháu thêu xong một con rồi, con còn lại để dì thêu nhé?”

Lục Mạn Thanh yêu thích không rời tay, “Dì nhất định sẽ thêu thật đẹp, cảm ơn Di Di nhé.”

Tuy Lục Dĩ Ninh có chút khinh thường cái kiểu lấy lòng người khác của Hứa Chiêu Di, nhưng cũng phải thừa nhận, cô rất có chiêu dỗ mẹ anh.

Bình thường thêu thùa này nọ cũng coi như có chuyện để làm, tránh cho Lục Mạn Thanh rảnh rỗi lại suốt ngày quấn lấy anh. Chỉ là, thêu gì không thêu, lại đi thêu khỉ? Cô đúng là có cái đầu biết nghĩ thật.

Hứa Chiêu Di cười hì hì, len lén liếc nhìn Lục Dĩ Ninh bằng khóe mắt, thấy anh đang cúi đầu uống nước thì lập tức ôm lấy chiếc túi giấy trên bàn trà vào lòng.

“Dì ơi, loại bánh này ngon lắm luôn đó, lại còn không đường nữa, rất hợp với người lớn tuổi và người bị tiểu đường. Dùng toàn là ngũ cốc nguyên cám, làm thủ công hoàn toàn, không có chút chất phụ gia nào, dì thử xem.”

Cách cô nói cứ như đang đọc quảng cáo vậy, cẩn thận dè dặt, không dám liếc nhìn sang phía đối diện sofa.

“Được được.” Lục Mạn Thanh cắn một miếng bánh vảy rồng, gật đầu khen ngợi: “Ừm, đúng là ngon thật, còn có chút vị giống bánh hồi nhỏ dì ăn. Lần sau Di Di lại mang cho dì nhiều chút nha, để dì gửi cho ba mẹ dì Hà nữa.”

“Chỉ là loại bánh này có thể sau này không mua được nữa…” Hứa Chiêu Di lén quan sát sắc mặt Lục Dĩ Ninh, đúng lúc anh đang uống trà, suýt nữa thì phun hết cả ra.

Anh thật sự không ngờ, cái cô gái nhìn thì ngốc nghếch mà lại còn có chiêu này nữa? Nhận ra tấn công từ phía anh không ăn thua, lập tức chuyển sang mẹ anh, biết rõ ai là người có thể khống chế được anh, đúng là thú vị thật.

Câu nói lúc nãy trong xe, anh rút lại. Cô chẳng ngốc chút nào, cô thông minh chết đi được!

Thế nhưng Lục Dĩ Ninh lại cố tình không để ý đến cô, bất kể cô nói gì cũng giả vờ như không nghe thấy.

Chờ đến khi sủi cảo được luộc chín mang lên bàn, ba người ngồi vào bàn ăn sủi cảo. Lục Mạn Thanh là cáo già, sớm đã hiểu được ý của Hứa Chiêu Di. Bà dặn Hứa Chiêu Di đừng vội, đợi ăn no được khoảng ba phần hãy mở lời.

Lúc này thấy Lục Dĩ Ninh đang ăn rất ngon miệng, Lục Mạn Thanh cảm thấy thời cơ đã đến.

Hứa Chiêu Di cũng tràn đầy mong đợi, không ngờ lại bị Lục Dĩ Ninh giành mất cơ hội trước.

Anh đặt đũa xuống, đột nhiên nói với Lục Mạn Thanh: “À đúng rồi mẹ, con hẹn bác sĩ rồi. Sáng mai đi kiểm tra, lúc trước quên chưa nói với mẹ. Mẹ ăn nhiều một chút, sáng mai không được ăn, phải lấy máu, mẹ đừng quên đấy.”

“Cái gì cơ?” Lục Mạn Thanh sợ nhất là đi bệnh viện, vừa nghe nói lấy máu đã thấy hoảng.

Hơn nữa, việc khám bệnh của bà còn phức tạp hơn người bình thường, mỗi lần khám là phải ở lại bệnh viện vài ngày. Trước đó cũng không hề nói gì về việc ngày mai đi khám, chẳng có tí chuẩn bị tâm lý nào, thế là toàn bộ lời định nói đều bị dọa cho nuốt ngược vào bụng.

Lục Dĩ Ninh trong lòng cười thầm, muốn đấu với anh? Về tu luyện thêm vài năm nữa đi.

Còn Hứa Chiêu Di, thấy Lục Mạn Thanh sợ đi bệnh viện thì cũng chẳng nghĩ được gì khác nữa, chỉ một lòng muốn an ủi bà, dù sao sức khỏe mới là quan trọng nhất.

“Không sao đâu dì ơi, mai cháu đi với dì, đừng sợ ạ.”

“Được được.” Lục Mạn Thanh nắm lấy tay cô, có cô đi cùng, trong lòng bà an tâm hẳn.

“Vậy tối nay Di Di đừng về nữa, ngủ lại đây đi, để mai đỡ phải chạy qua chạy lại.”

Lục Dĩ Ninh suýt nữa bị nước trong sủi cảo làm sặc đến ho.

Hứa Chiêu Di nhất thời không biết phải trả lời thế nào, theo bản năng liếc nhìn Lục Dĩ Ninh.

Lúc này, Lục Dĩ Ninh lại cố tình quay đầu đi, không nhìn cô. Lục Mạn Thanh thấy Hứa Chiêu Di không từ chối, liền nghĩ rằng cô đã ngầm đồng ý, vội bảo dì Hà đi dọn phòng. Dì Hà hơi ngơ ngác, vậy mà còn hỏi một câu: “Dọn phòng thiếu gia hay phòng khách ạ?”

Làm Hứa Chiêu Di suýt nữa thì hộc máu.

Ngược lại lại khiến Lục Mạn Thanh cười nghiêng ngả, trêu chọc nói đầu óc dì Hà chẳng đứng đắn chút nào: “Di Di vẫn chưa kết hôn với A Ninh đâu, ngủ chung không thích hợp, tất nhiên là phải chuẩn bị một phòng riêng cho Di Di rồi.”

Lục Dĩ Ninh cũng thở phào một hơi.

Nhìn sang Hứa Chiêu Di, mặt cô đỏ như sắp chín, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, lại đồng loạt lảng tránh.

Mẹ kiếp.

Sau bữa cơm, Hứa Chiêu Di đi vào phòng khách, không ngờ lại ở ngay sát phòng ngủ của Lục Dĩ Ninh. Lục Mạn Thanh còn thần thần bí bí dặn cô: “Tầng này chỉ có hai đứa con thôi đó nha~ dì với dì Hà ngủ tầng trên.”

Chờ Lục Mạn Thanh đi rồi, cô mới sực tỉnh, mặt đỏ tai nóng, vừa xấu hổ vừa hối hận, sao mình lại đồng ý ở lại nhà người ta chứ?!

Lục Mạn Thanh từ phòng Hứa Chiêu Di đi ra, lại chạy thẳng sang phòng Lục Dĩ Ninh, lúc đó anh vừa cởi áo sơ mi, nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, lập tức vội vàng mặc lại.

“Mẹ à, lần sau vào phòng con có thể gõ cửa trước không?”

Lục Mạn Thanh thì chẳng thèm để ý đến lời anh, tự nhiên lục lọi túi áo vest và cặp tài liệu trong tủ quần áo của anh.

“Mẹ tìm cái gì vậy?”

Không tìm được thứ mình muốn, Lục Mạn Thanh quay đầu hỏi anh: “Con không mang theo cái đó à?”

“Cái gì cơ?”

“Cái đó ấy!”

Lục Dĩ Ninh đầu suýt nổ tung: “Mẹ, con là ngựa giống* chắc? Còn phải mang theo bao cao su bên người nữa sao?”

*Ngựa giống: là từ lóng chỉ đàn ông trăng hoa, nhiều bạn tình, chỉ có tác dụng sinh sản.

Nói xong liền không khách sáo mà đuổi thẳng Lục Mạn Thanh ra ngoài.

Lục Mạn Thanh đưa tay bám vào khung cửa, nghiêm túc dặn dò: “Nếu đã không mang, tối nay đừng có vào phòng Di Di đấy nhé. Mẹ sẽ giám sát con bất cứ lúc nào!”

Rầm–

Lục Dĩ Ninh đóng sập cửa phòng, dọa cả Hứa Chiêu Di ở phòng bên cạnh giật nảy mình.

Đây là kiểu mẹ gì vậy trời!

Anh vứt áo sơ mi, c** tr*n nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, đầu óc trống rỗng, lăn qua lộn lại không ngủ được.

Hứa Chiêu Di ở phòng bên cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Khoảng nửa tiếng sau, Hứa Chiêu Di từ phòng tắm bước ra, trên người mặc bộ đồ ngủ mà Lục Mạn Thanh đặc biệt chuẩn bị cho cô.

Lục Mạn Thanh nói đó là quần áo thời trẻ của bà, khi ấy bà có rất nhiều quần áo nhưng hầu như chưa từng mặc đến.

Hứa Chiêu Di mặc bộ đồ ngủ mang phong cách những năm 80 đứng trước gương, đột nhiên đỏ ửng cả mặt. Không ngờ phong cách đồ ngủ thập niên 80 lại phóng khoáng đến thế, có thể tưởng tượng ra lúc trẻ dì Lục cũng là kiểu phụ nữ hiện đại với vóc dáng quyến rũ, ăn mặc thời thượng.

Cô ngại ngùng kéo cổ áo lại, không để phần ngực hở quá nhiều, nhìn chính mình trong gương, trên người là bộ áo ngủ lụa trắng như sữa, hoa văn trừu tượng đậm chất thời đại ấy. Lần đầu tiên cô cảm thấy vóc dáng của mình thật ra cũng khá ổn.

Lúc này, màn hình điện thoại đặt ở đầu giường sáng lên, Hứa Chiêu Di vội chạy đến mở xem, là tin nhắn từ Lục Dĩ Ninh.

[Hai tháng. Trong vòng ba ngày cho tôi một phương án cụ thể.]

Hứa Chiêu Di vui đến mức suýt nữa nhảy bật khỏi giường, ngay lập tức lao ra khỏi phòng chạy sang phòng bên cạnh gõ cửa.

Cốc cốc cốc.

Lục Dĩ Ninh cau mày mở cửa ra, còn chưa kịp nói gì đã bị một câu tạt thẳng vào mặt:

“Có thể cho tôi mượn máy tính xách tay một chút không ạ!”

Khoảng cách thật sự quá gần. Ánh mắt Lục Dĩ Ninh rơi xuống xương quai xanh của cô, rồi bất giác trượt xuống dưới.

Hứa Chiêu Di xõa tóc, khoác trên người chiếc áo choàng lụa trắng sữa, đường cắt may cực kỳ táo bạo, phần vạt áo không đối xứng để lộ đôi chân trắng nõn, thon dài, dây buộc eo ôm sát khiến vòng eo nhỏ nhắn nổi bật rõ nét, còn cổ áo thì mấp mé để lộ kh* ng*c mờ mờ ảo ảo.

Lục Dĩ Ninh hoàn toàn không kiểm soát nổi ánh mắt của mình.

Mẹ kiếp, phụ nữ nửa đêm ăn mặc thế này, ai mà chịu cho nổi?

Nhận ra ánh mắt anh, Hứa Chiêu Di lập tức lùi lại mấy bước, đưa tay che ngực, ánh mắt lảng tránh nhìn xung quanh: “Là… là dì đưa cho tôi, tôi không mang đồ ngủ theo.”

Lục Dĩ Ninh: “Đợi tôi một chút.”

Anh quay về phòng lấy laptop, ngay khoảnh khắc xoay người thì gương mặt đã không giữ được vẻ bình tĩnh nữa.

Mẹ kiếp, bị điên à, lại đưa cho Hứa Chiêu Di mặc cái thứ này?

Còn Hứa Chiêu Di cũng ngốc, rõ ràng đã nói là có ba ngày, thiếu gì nửa ngày này? Nhất định phải viết ngay bây giờ à?

Anh ném laptop cho Hứa Chiêu Di với vẻ khó chịu. Hứa Chiêu Di nói một tiếng cảm ơn, rồi lập tức chạy mất, nhanh còn hơn cả thỏ.

Lục Dĩ Ninh cả đêm không ngủ được.

Chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ bên cạnh, anh cảm thấy mình sắp phát điên. Nhắm mắt lại, đường cong trước ngực cô cứ chập chờn lắc lư trước mắt anh, còn có đôi chân trắng nõn ẩn hiện kia nữa.

Lục Dĩ Ninh phải thừa nhận, một bộ phận trên cơ thể anh lúc này thật sự rất khó chịu. Anh quá hiểu Lục Mạn Thanh rồi, nếu Hứa Chiêu Di không đến mượn laptop, bà cũng sẽ nghĩ ra cách khác để tạo cơ hội cho hai người họ gặp nhau tối nay.

Lục Dĩ Ninh cảm thấy mẹ anh đúng là đang cố tình tra tấn anh.

Cuối cùng thật sự không chịu nổi nữa, Lục Dĩ Ninh đứng dậy vào nhà tắm, mở vòi nước, để nước lạnh xối lên mặt, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại.

Nhưng khi quay lại giường, những hình ảnh kia vẫn cứ bám chặt trong đầu, không thể nào xua đi được.

Anh vốn không phải người có h*m m**n quá mạnh, nhưng vào khoảnh khắc kéo quần ngủ xuống, chạm vào thứ nóng rực kia, một luồng thôi thúc mãnh liệt bỗng trào dâng, khiến anh có cảm giác mình sắp xé nát cái gì đó.

Cổ anh ngửa ra sau, mỗi động tác khiến gân xanh hằn lên trán, mồ hôi túa ra như mưa.

Lục Dĩ Ninh cảm thấy đêm nay, thật sự mẹ nó dài dằng dặc.

Đây là lần chịu đựng khó khăn nhất trong suốt cuộc đời của anh.

Sau khi được giải phóng, trong lòng chỉ thấy trống rỗng. Anh không biết những người khác có cảm giác tương tự không, dù sao từ nhỏ đến lớn anh cũng chưa từng bàn luận vấn đề này với ai. Với anh mà nói, cảm giác trống rỗng đó giống như có hàng trăm hàng ngàn con sâu đang gặm nhấm cơ thể mình.

Anh th* d*c, ngồi bật dậy, chuẩn bị xuống tầng uống một ly nước lạnh để cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại.

Thế nhưng khi đi ngang qua phòng bên cạnh, anh chợt thấy ánh đèn còn sáng xuyên qua khe cửa.

Đã ba giờ sáng rồi, cô vẫn chưa ngủ?

Hứa Chiêu Di đang trong trạng thái như được tiêm máu gà, hoàn toàn không hay biết Lục Dĩ Ninh lúc này đang đứng trước cửa phòng mình, trải qua một trận giằng co tâm lý dữ dội nhất từ trước đến nay.

Anh xưa nay không phải người do dự thiếu quyết đoán, vậy mà đêm đó, lại vì một việc mà bản thân đột nhiên cực kỳ khát khao nhưng chưa từng làm bao giờ mà chần chừ mãi không dứt khoát.

Hứa Chiêu Di lúc này đang rất nghiêm túc viết bản kế hoạch quảng bá cho tiệm bánh Ngũ Thị.

Cô chọn ra mấy món bánh mà bản thân cho là ngon nhất, sau đó kết hợp với câu chuyện đời của chú Ngũ để lên chiến lược, muốn xây dựng một hình tượng thương hiệu cảm động, hy vọng có thể khiến nhiều người biết đến và yêu thích bánh Ngũ Thị hơn…

Từ mười hai giờ khuya đến ba giờ sáng, cô miệt mài viết liên tục. Dù cơ thể vì thức khuya mà rã rời, nhưng tinh thần lại sảng khoái vô cùng. Đó là một trong những lần làm việc thâu đêm mà cô cảm thấy hưng phấn nhất.

Bình Luận (0)
Comment