Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 10

Chương 10

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Suốt đêm hôm đó, Lục Dĩ Ninh không hề chợp mắt. Trời còn chưa sáng anh đã ra ngoài chạy bộ, chạy liền một mạch năm cây số, mồ hôi nhễ nhại mới quay về.

Vừa bước vào cửa, anh liền kéo phăng dây kéo áo khoác, tiện tay cầm khăn đang vắt trên vai lau mồ hôi trên xương quai xanh, vừa lau vừa đi về phía phòng ăn. Vừa đến bên bàn ăn, anh bất ngờ thấy trên bàn đã bày sẵn bữa sáng phong phú thịnh soạn.

Món ăn rất đa dạng, nhìn cũng khá bắt mắt. Anh định gắp một cái trứng cuộn thì bất ngờ bị Lục Mạn Thanh từ phía sau xuất hiện đập nhẹ lên tay: “Rửa tay rồi hãy ăn!”

Câu nói y như đang răn dạy con nít. Lục Dĩ Ninh nhướn mày: “Làm nhiều món thế này? Hôm nay có chuyện gì vậy? Đầu bếp tái xuất giang hồ à?”

Lục Mạn Thanh đưa một ngón tay chỉ về phía nhà bếp, cười rạng rỡ: “Là Di Di làm đó! Không tệ chứ?”

Lục Dĩ Ninh liếc mắt nhìn vào trong bếp, thấy Hứa Chiêu Di đang đứng trước bếp, hai tay bận rộn, một trái một phải.

Trong ánh sáng ban mai, cô mặc chiếc tạp dề hoa nhỏ của Hà Hiểu Nga, tóc dài được buộc gọn gàng thành búi nhỏ sau đầu. Nhìn qua cũng ra dáng lắm.

Đợi đến khi anh rửa mặt xong ngồi vào bàn, Hứa Chiêu Di liền bưng khay đi ra, tươi cười rạng rỡ gọi mọi người dùng bữa.

“Ăn sáng thôi nào!” Trong khay là hai bát cháo thịt băm trứng bắc thảo và một ly sữa nóng lớn. Hứa Chiêu Di đặt cháo trước mặt dì Hà và mình, còn ly sữa thì đưa cho Lục Dĩ Ninh.

Lại quay sang nói với Lục Mạn Thanh: “Dì ơi, lát nữa dì phải lấy máu nên không được ăn sáng, nhưng cháu có chuẩn bị cơm hộp cho dì rồi, phong phú lắm đó! Đợi khám xong là có thể ăn ngay ạ.”

“Được được, vậy mấy đứa ăn đi, dì lên lầu thu xếp một chút đã.” Hà Hiểu Nga cũng cùng Lục Mạn Thanh lên lầu.

Bên bàn ăn chỉ còn lại hai người họ, cũng chẳng ai lên tiếng. Hứa Chiêu Di cúi đầu ăn cháo, vẻ mặt dịu dàng ngoan ngoãn.

Lục Dĩ Ninh uống một ngụm sữa, lại liếc nhìn bát cháo của cô, thấy cô ăn một cách ngon lành thì bỗng hỏi: “Tại sao tôi uống sữa còn cô lại ăn cháo?”

Hứa Chiêu Di à một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh: “Chẳng phải anh thích uống sữa sao? Dì nói anh rất thích mà, từ nhỏ đã mê, bữa nào cũng phải uống, mỗi ngày ít nhất hai ly, chỉ sợ mình không cao lên được… nên tôi cố ý hâm nóng sữa tươi cho anh đấy, hẳn hai ly, đủ 500 ml.”

Nói xong còn cười trộm một cái.

Lục Dĩ Ninh dậy thì trễ hơn bạn bè cùng lứa, trước khi vào tiểu học luôn là một trong những cậu trai thấp nhất lớp, đến năm lớp chín mới bắt đầu vọt lên.

Vì đàn ông trong nhà ai cũng cao ráo, chỉ có mình anh là nấm lùn, nên thời tiểu học anh từng nghiêm túc cho rằng mình bị đột biến gen, sẽ không bao giờ cao lên được nữa.

Hồi đó Lục Mạn Thanh đã ly hôn với ba anh, không còn sống ở Cảng Thành, tối nào Lục Dĩ Ninh cũng lén gọi điện cho bà: “Mẹ ơi, con có phải sẽ không bao giờ cao lên nữa không hu hu hu!”

Lục Mạn Thanh an ủi: “Vậy thì con trai ngoan phải uống nhiều sữa nhé!”

Từ đó Lục Dĩ Ninh bắt đầu mê uống sữa.

Sau đó, vì muốn ở bên cô, Lục Dĩ Ninh đã cố ý đăng ký vào một trường đại học ở Lộ Thành khi thi đại học.

Bình thường anh cũng rất ít khi ở ký túc xá, toàn về nhà ở. Tuy hồi đại học anh đã cao đến một mét tám mươi bảy, chẳng cần uống sữa nữa, nhưng Lục Mạn Thanh mỗi sáng vẫn đúng giờ hâm nóng một ly sữa tươi cho anh.

Bao nhiêu năm qua, Lục Dĩ Ninh luôn cảm động vô cùng, cứ nghĩ đó là tình yêu thương mẹ dành cho mình, ai ngờ Lục Mạn Thanh lại coi chuyện ấy như trò cười, còn đem kể cho người ngoài nghe!

Lục Dĩ Ninh tức đến khó chịu, ly sữa cũng không uống nổi nữa, trừng mắt nhìn Hứa Chiêu Di: “Cô thấy đấy, với dáng vóc hiện tại của ông chủ cô, tôi còn cần uống sữa nữa không?”

Ý rõ ràng là – thân hình tôi như vậy mà không nhìn ra thì đúng là mù rồi.

“Không cần không cần, nhưng mà bồi bổ thêm chút cũng chẳng sao hết!” Hứa Chiêu Di vừa nói xong, bỗng lại nhớ tới cái tin đồn kia, tai lập tức đỏ lên, lắp bắp chữa lại: “À, ý tôi là… bổ não…”

“Hứa Chiêu Di, cô có thể nói cho tôi biết cái thứ treo trên cổ* cô mỗi ngày đang nghĩ cái gì không?”

*Trên cổ là cái đầu á=)))

Hứa Chiêu Di ngượng ngùng cúi đầu, tay cầm muỗng khuấy khuấy trong chén cháo, thật sự bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về câu hỏi đó.

Trong đầu bỗng vụt ra hai chữ phương án, đúng rồi, phương án!

Cô ngẩng đầu: “Lục tổng, sáng nay tôi gửi phương án vào email của anh rồi đó! Nhớ kiểm tra đấy.”

“Phương án gì?” Lục Dĩ Ninh liếc mắt nhìn cô.

“Là cái anh đồng ý với tôi hôm qua đó! Không được nói mà không giữ lời nha!”

“Vậy à? Tôi không nhớ đâu. Có khi uống thêm ly sữa bổ não mới nhớ ra được.” Lục Dĩ Ninh cố ý trêu cô. Nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô, tâm trạng lập tức tốt lên.

Hừ, còn muốn chọc ngoáy anh nữa à? Giống y như cáo già kia! Về mà tu luyện thêm vài năm đi rồi hẵng quay lại!

Ăn cơm xong thì đưa Lục Mạn Thanh đến bệnh viện.

Lục Dĩ Ninh lái xe, Hà Hiểu Nga ngồi ghế phụ, Hứa Chiêu Di ngồi sau cùng Lục Mạn Thanh. Suốt dọc đường, Hứa Chiêu Di cứ nhẹ nhàng gõ nhẹ vào lòng bàn tay của Lục Mạn Thanh. Mỗi lần Lục Dĩ Ninh đổi làn hay vượt xe, từ gương chiếu hậu đều có thể nhìn thấy dáng vẻ Hứa Chiêu Di đang an ủi Lục Mạn Thanh.

Tới bệnh viện thì bắt đầu tiến hành các loại kiểm tra. Hứa Chiêu Di luôn ở bên, chăm sóc chu toàn từng việc một, không để sót điều gì. Trái lại, Lục Dĩ Ninh sau khi lấy xong giấy xét nghiệm thì chẳng thấy đâu nữa.

Anh đến văn phòng viện trưởng. Đây là cuộc gặp đã hẹn trước từ hôm qua, chủ yếu để bàn về tình trạng hiện tại của Lục Mạn Thanh.

Bà mắc bệnh tim bẩm sinh, hồi trẻ từng trải qua nhiều lần phẫu thuật nhưng không cải thiện. Loại bệnh này nếu kéo dài, cuối cùng thường phải ghép tim. Viện trưởng vẫn đề nghị nên phẫu thuật sớm, tranh thủ lúc tình trạng còn tương đối ổn định, làm sớm thì khả năng hồi phục càng cao.

Còn Lục Dĩ Ninh vẫn do dự, anh đặc biệt kỹ lưỡng trong việc chọn nguồn tim. Đối với một người bình thường, cả đời chỉ có một cơ hội phẫu thuật, vậy nên nguồn tim phải là loại tốt nhất, anh đang đợi đến khi có được trái tim hiến tặng hoàn hảo nhất.

Lục Mạn Thanh sau khi kiểm tra xong quay về phòng bệnh, Hứa Chiêu Di đã giúp bà làm xong thủ tục nhập viện. Ngày mai và mốt vẫn còn một vài hạng mục cần kiểm tra, bà phải ở lại viện vài hôm.

Khi Lục Dĩ Ninh đến phòng bệnh, vừa bước vào đã thấy Hứa Chiêu Di đang đút cơm cho Lục Mạn Thanh ăn.

Bệnh nhân giường bên cạnh không ngớt lời khen ngợi: “Con gái chị đúng là chu đáo quá!”

Lục Mạn Thanh thì cười híp mắt đáp lại: “Đây là con dâu tôi đấy!”

“Con dâu thì lại càng tuyệt vời hơn! Con dâu còn hiếu thảo hơn cả con gái nữa, chị đúng là có phúc đấy.”

Lục Mạn Thanh không chịu ở phòng bệnh riêng, nhất quyết đòi ở phòng thường vì bà rất thích trò chuyện với các bệnh nhân khác. Lúc này trong phòng ngoài bà còn có một dì khoảng năm mươi tuổi, cũng là người nhiều chuyện, từ khi Lục Mạn Thanh nhập viện đã bắt đầu buôn chuyện với bà không ngừng.

Hứa Chiêu Di bị khen đến mức ngượng ngùng, đứng dậy đi xếp hành lý. Vừa quay người lại thì đúng lúc thấy Lục Dĩ Ninh đang khoanh tay tựa vào khung cửa nhìn cô, lập tức đỏ mặt.

Bà dì giường bên nhìn ra cửa một cái rồi bật thốt: “Ôi chao, đây là con trai chị à! Đẹp trai quá trời, bảo sao con dâu cũng xinh thế, đúng là trai tài gái sắc!”

Lục Mạn Thanh cười tít mắt, vui lắm.

Trời tối rồi, Lục Mạn Thanh bảo Lục Dĩ Ninh đưa Hứa Chiêu Di về, dặn dò anh nhất định phải đưa Di Di về nhà an toàn. Lục Dĩ Ninh cầm áo khoác vắt lên khuỷu tay, khẽ vâng một tiếng, rồi nhìn Hứa Chiêu Di tạm biệt mẹ mình.

Cô cúi xuống áp mặt vào Lục Mạn Thanh, dịu dàng an ủi: “Dì yên tâm đi ạ, khám chắc chắn sẽ không sao đâu. Cứ coi như đang nghỉ dưỡng, ở lại đây mấy hôm, mấy hôm nữa cháu lại đến thăm dì.”

Hai người một trước một sau đi ra hành lang. Trong thang máy, Hứa Chiêu Di ngáp liên tục, đầu gật gù như cái lục lạc. Hôm qua cô thức khuya làm phương án, hôm nay lại bận rộn cả ngày, lúc này thật sự không gượng nổi nữa.

Sáng còn chưa kịp bôi kem che khuyết điểm, thế nên quầng thâm dưới mắt hiện rõ mồn một. Lục Dĩ Ninh đứng đối diện không nói gì, rút điện thoại ra chuyển cho cô mười vạn tệ.

Vù một tiếng, làm Hứa Chiêu Di đang buồn ngủ giật mình tỉnh táo, móc điện thoại từ trong áo khoác ra thì thấy một tin nhắn chuyển khoản từ ngân hàng.

Hứa Chiêu Di vô thức ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt kinh ngạc hiện rõ trên mặt: “Là anh chuyển đó hả? Hình như anh chuyển nhiều quá rồi?”

“Không nhiều đâu, tính theo một ngày đấy.”

Cho dù tính theo ngày, một tiếng hai nghìn thì cũng chưa tới năm vạn. Hứa Chiêu Di cảm thấy số tiền đó như món đồ nóng bỏng tay: “Dù tính một ngày thì cũng nhiều thật…”

“Thừa ra là tiền cơm.” Thang máy tới, cửa vừa mở ra, Lục Dĩ Ninh đã bước thẳng ra ngoài, để lại một câu như vậy.

Tiền cơm?

Dù là tiền cơm thì cũng quá nhiều rồi, cô đâu phải đầu bếp Michelin ba sao. Một bữa sáng mà tới mấy vạn, huống hồ gì cô còn chẳng có ý định lấy tiền ngay từ đầu.

Hứa Chiêu Di vội vàng đuổi theo, đến trước xe vẫn chưa chịu bỏ cuộc, cố chấp giữ vững lập trường: “Tiền cơm thôi thì khỏi đi, đó là tấm lòng của tôi mà. Tôi chuyển lại phần dư cho anh nha!”

Vừa nói vừa trèo lên xe.

Lục Dĩ Ninh thì vẫn lạnh nhạt, chẳng thèm để ý tới cô.

Muốn chuyển thì chuyển, tùy cô. Anh chỉ cúi đầu thản nhiên nói: “Thắt dây an toàn trước đã.”

Sau khi chuyển khoản xong, Hứa Chiêu Di cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lưng cũng thẳng lên được một chút. Nhưng rồi lại phát hiện xe không đi về hướng trung tâm thương mại, cô hoảng hốt: “Ơ, đi đâu thế? Tối nay tôi có ca đêm mà, gần năm giờ rồi, muộn tí nữa là trễ làm đấy!”

Cô còn phải đi làm nữa mà!

Lục Dĩ Ninh mặt không cảm xúc: “Không sợ đột tử à?”

Chưa chờ cô đáp lại, anh nói tiếp: “Cho cô nghỉ, về nhà ngủ đi.”

Hứa Chiêu Di mất hết khí thế, ờ một tiếng. Lần này cô cũng không từ chối, nghĩ bụng kỳ nghỉ này cô thật sự muốn có…

“Vậy để tôi nhập địa chỉ nhà tôi cho anh…”

“Tôi biết rồi.” Đi đúng hướng về nhà cô mà. Đã chạy được nửa đường rồi, chẳng lẽ cô mù chắc?

Hứa Chiêu Di lại chỉ ờ một tiếng.

Cô cũng không hỏi sao anh biết được, bầu không khí bỗng chốc có chút kỳ lạ.

Lục Dĩ Ninh khi lái xe không thích nói chuyện, cũng chẳng thích nghe nhạc hay radio, cứ thế im lặng mà lái. Thỉnh thoảng gặp xe nào chạy không đúng luật hoặc lề mề chậm chạp, anh lại bực mình bấm còi mấy cái. Hứa Chiêu Di về sau bị ám ảnh chuyện học lái xe cũng chính từ thời điểm đó mà ra.

Không dám chọc giận anh, cô chỉ biết tựa đầu vào cửa kính, ngẩn người nhìn ra ngoài. Một lúc sau thì lơ mơ ngủ thiếp đi.

Lục Dĩ Ninh giữa đường nhận được một cuộc điện thoại, là Vu Hiểu Thấm gọi tới. Anh đeo tai nghe, bấm nút nghe máy, giọng Vu Hiểu Thấm qua sóng điện vang lên, mang theo chút nũng nịu:

“Lục tổng, nghe nói anh luôn muốn hẹn gặp tôi~ đúng lúc giờ tôi rảnh một chút, không biết bây giờ anh có tiện không?”

“Tiện, gửi địa chỉ cho tôi.” Lục Dĩ Ninh không do dự lấy một giây.

“Vậy Lục tổng phải nhanh lên nhé~ tôi chỉ chờ anh được nửa tiếng thôi. Nếu anh không đến kịp, thì chỉ còn biết hẹn gặp anh lần sau vậy~” Vu Hiểu Thấm lại ngọt ngào nói thêm.

Lục Dĩ Ninh biết cô ấy đang cố tình thả thính, nhưng lúc cúp máy, anh vẫn đạp mạnh chân ga. Anh bật đèn xi-nhan, chuẩn bị vượt qua chiếc Audi phía trước.

Thế nhưng vô tình liếc sang bên, ánh mắt anh lại rơi lên người Hứa Chiêu Di, cô tựa đầu vào cửa kính, má hơi ửng hồng, đang ngủ rất ngon, nhưng vì xe bất ngờ tăng tốc mà khẽ cau mày.

Đúng lúc đó, đèn đường ngoài cửa xe lần lượt bật sáng, ánh sáng hắt lên gương mặt ửng hồng nghiêng nghiêng của cô, khiến vẻ ngoài ấy trở nên có chút động lòng người.

Lục Dĩ Ninh bỗng cảm thấy một tia thương xót, vô thức nới chân ga, để tốc độ xe dần chậm lại, cuối cùng điều chỉnh đến mức vừa phải, khiến người ngồi trong cảm thấy dễ chịu.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Chiêu Di đến trung tâm thương mại, đầu tiên là họp giao ban buổi sáng với các chủ cửa hàng ở tầng B2. Cuộc họp buổi sáng của cô rất thú vị, thường bị Bối Thi Nam trêu là giống y như cô giám thị.

Hứa Chiêu Di hay giơ nắm đấm lên, nói với mọi người: “Hôm nay cũng phải lên tinh thần, làm việc thật tốt nhé!”

Các tiểu thương đều đã thân quen với cô, ai cũng quý mến, mỗi lần đều nhiệt tình đáp lại: “Được, cô giáo!”

Tóm lại là buổi họp sáng náo nhiệt nhất trong toàn bộ các tầng.

Họp xong, Hứa Chiêu Di bắt đầu kiểm tra công tác chuẩn bị trước khi trung tâm khai trương: hệ thống phát thanh có hoạt động không, quảng cáo đã đúng vị trí chưa, đèn trong cửa hàng đã bật chưa, hàng hóa có được bày biện ngăn nắp không, nhân viên quầy chăm sóc khách hàng có mặt đầy đủ chưa, v.v… Sau đó, cô lại tiếp tục như thường lệ, đến từng cửa hàng ghi chép doanh thu.

Đợt tăng giá thuê lần này khá lớn, nhưng phần lớn tiểu thương trong khu vực do Hứa Chiêu Di phụ trách không bị ảnh hưởng, chỉ có duy nhất tiệm của chú Ngũ là phải dọn đi.

May mà Lục Dĩ Ninh đã đồng ý cho cô gia hạn thêm hai tháng, khiến Hứa Chiêu Di không còn quá lo lắng như lúc đầu. Sau khi hoàn thành công việc cơ bản, Hứa Chiêu Di tìm đến chú Ngũ.

Chú vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị đuổi đi, nhưng khi nghe Hứa Chiêu Di nói lãnh đạo đã cho chú một cơ hội đặc biệt, còn giao cho cô phụ trách giúp chú quảng bá thêm, chú xúc động đến mức rưng rưng nước mắt.

Tuy nhiên, trên thực tế thì những gì Hứa Chiêu Di nói chỉ đúng một nửa. Tuy Lục Dĩ Ninh đã đồng ý với bản kế hoạch mà cô đề xuất, nhưng lại không phê duyệt khoản ngân sách cô xin, vậy nên bọn họ hoàn toàn không có phí để làm quảng bá.

Chính là lúc ăn sáng, Bối Thi Nam bỗng nhiên hét toáng lên, nói bài viết cô đăng trên Tiểu Hồng Thư tối qua bỗng nhiên nổi như cồn, chỉ sau một đêm đã tăng thêm năm trăm lượt theo dõi!

Khi đó là năm 2016, Tiểu Hồng Thư mới thành lập được ba năm, còn ba năm nữa mới đến thời kỳ bùng nổ thật sự vào năm 2019, thời điểm hiện tại nó vẫn chưa chính thức được đại chúng biết đến rộng rãi. Và chính ngay lúc đó, Hứa Chiêu Di đã nhìn ra tiềm năng của nền tảng mạng xã hội này.

Trong khoảnh khắc ấy, cô như bừng sáng trong đầu, quyết định sẽ tận dụng Tiểu Hồng Thư, Weibo, Douyin cùng các nền tảng đa phương tiện khác để tự mình triển khai chiến dịch quảng bá.

Sau khi được chú Ngũ đồng ý, Hứa Chiêu Di lập tức đăng ký một tài khoản Tiểu Hồng Thư, chuyên dùng để vận hành quảng bá cho tiệm bánh Ngũ Thị.



Mãi đến gần trưa, sắp đến giờ ăn, Hứa Chiêu Di mới quay về văn phòng. Vừa ngồi xuống, Bối Thi Nam đã không nhịn được mà ghé sát lại tám chuyện với cô: “Tối qua tôi đi bar, đoán xem tôi gặp ai?”

“Ai thế?” Hứa Chiêu Di phối hợp tỏ ra rất tò mò.

“Nam thần! Tối qua nam thần đi cùng một em gái xinh lắm, đoán xem là ai?”

“An Nhĩ?” Hứa Chiêu Di theo phản xạ chỉ nghĩ đến cô ta.

“No no no! Không phải An Nỉ, là Vu Hiểu Thấm! Trời ơi má ơi!” Bối Thi Nam còn làm mặt y chang cái biểu cảm ‘tiểu Nhạc Nhạc’ nổi tiếng.

Cô ấy vốn đã biết ông chủ của mình với khuôn mặt yêu nghiệt kia có khả năng hút gái cỡ nào, nhưng không ngờ lại hút đến mức này! Ngay cả một người lợi hại như Vu Hiểu Thấm mà cũng bị anh câu được, đúng là đỉnh của chóp!

Vu Hiểu Thấm là ai ư? Có lẽ trong giới thời trang Trung Quốc hiện nay, hiếm ai là chưa từng nghe tên cô ấy.

Ngay từ khi mới debut, cô ấy đã được ca ngợi là ‘nhà thiết kế thiên tài’, là người sáng lập thương hiệu phong cách cổ điển Trung Hoa – Nghê, không chỉ là nhà thiết kế khách mời thường xuyên của bốn tuần lễ thời trang lớn toàn cầu, mà còn là thành viên sáng lập trọn đời của Hiệp hội Thời trang cao cấp châu Á.

Nói đơn giản thì, những chiếc đầm cao cấp do cô ấy thiết kế giờ đây gần như là món hàng được các minh tinh hạng A tranh nhau đặt trước mỗi lần có sự kiện thảm đỏ. Nếu không phải là lưu lượng đỉnh cao, thì căn bản không có cửa mượn được. Tóm lại, cô ấy là một người phụ nữ rất đỉnh.

Bối Thi Nam còn lén quay lại một đoạn video, bấm phát cho Hứa Chiêu Di xem. Hứa Chiêu Di xem rất chăm chú, đến cả điếu thuốc anh đang ngậm, dáng châm lửa, biểu cảm khi rít khói… cô cũng nhìn rõ mồn một.

Anh dường như mang theo một chút uể oải, nghiêng người dựa vào quầy bar, theo nhịp nhạc mà khẽ đong đưa thân người.

Cô gái bên cạnh nói gì đó, anh ngửa đầu cười, nhắm mắt lại nhả ra một vòng khói thuốc. Yết hầu của anh rất gợi cảm, trong ánh đèn mờ ảo càng toát ra sức hút khó cưỡng.

Hứa Chiêu Di cảm thấy ánh mắt của Vu Hiểu Thấm sắp dính chặt vào mặt anh luôn rồi. Âm nhạc, rượu, cộng với một người đàn ông đẹp, vào một đêm như thế, quả thật dễ khiến người ta đắm chìm.

Cô ấy nghiêng người tới gần, tà váy xẻ của chiếc sườn xám cũng theo đó mà đổ về phía trước, đùi lướt nhẹ qua mép quần âu của anh, một tư thế hết sức mập mờ.

Nói thật lòng thì, cảnh tượng ấy thật sự rất đẹp mắt. Vu Hiểu Thấm vốn không phải là đại mỹ nhân kiểu đỉnh lưu, nhưng cô ấy có khí chất, biết cách ăn mặc, mà cái gọi là ‘khí chất’ đâu phải người phụ nữ nào cũng có được.

Còn Lục Dĩ Ninh thì khỏi phải bàn. Hứa Chiêu Di bất giác nhớ đến lần trước chạm mặt anh trước cửa bar Black Box, hôm đó anh cũng quyến rũ kiểu này. Bối Thi Nam tặc lưỡi nói: “Tôi thấy cô ấy muốn nuốt sống nam thần luôn ấy chứ.”

Hứa Chiêu Di bỗng nhiên lại nhớ đến chuyện tối qua. Lúc đó cô lơ mơ tỉnh dậy trên ghế phụ trong xe anh, phát hiện ghế lái đã trống không.

Trên người cô còn được đắp bằng áo khoác của anh, trong xe thì mở sẵn điều hòa ấm. Cô tỉnh lại một cách thoải mái dễ chịu, ngồi ngẩn ra trong khoang xe yên tĩnh một lúc, nhìn đồng hồ thì đã tám giờ.

Chiếc xe đỗ bên lề đường, Lục Dĩ Ninh đang đứng hút thuốc ở mép đường ngay phía sau xe.

Anh đứng trong vầng sáng vàng nhạt mỏng manh từ đèn hậu rọi xuống. Bên cạnh là một chiếc thùng rác, trên nắp lác đác vài đầu lọc thuốc lá, không biết anh đã hút bao nhiêu điếu rồi.

Hứa Chiêu Di run lập cập chạy tới, hai tay nâng áo khoác trả lại cho anh, vừa kính cẩn vừa có phần áy náy: “Xin lỗi anh, tôi lại ngủ gục trong xe anh… Nhưng sao anh không gọi tôi dậy?”

Tại sao không gọi cô? Cô thật sự không biết à? Lục Dĩ Ninh thấy tức, “Gọi rồi mà không dậy, ngủ như con heo ấy!”

Anh khó chịu nhận lại áo khoác.

Trời cuối thu, đêm lạnh tầm ba bốn độ, vậy mà anh đứng ngoài trời chỉ mặc đúng một chiếc sơ mi, đành phải nhờ tới điếu thuốc này nối tiếp điếu thuốc kia để giữ ấm.

Nhưng Hứa Chiêu Di lại chắc nịch: “Không thể nào!”

Cô tuyệt đối không ngủ như heo được! Bình thường cô ngủ cực kỳ nhạy, chỉ trừ khi mệt rã rời mới ngủ say đến mức không biết gì.

Nhưng nghĩ lại, người ta chắc cũng chẳng nói dối làm gì. Anh nói dối cô để làm gì cơ chứ? Chẳng lẽ… cố tình không gọi, muốn để cô ngủ thêm một lúc? Làm gì có chuyện đó chứ?

Nhưng việc anh đắp áo khoác cho cô thì thật kỳ lạ. Nhìn thấy anh chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi mỏng manh, trong đầu cô lại nghĩ, anh cởi áo khoác ra rồi còn ra ngoài hút thuốc, không lạnh sao?

“Lạnh, lạnh chết đi được. Sau này đừng có ngủ say như chết trên xe đàn ông nữa.”

Lục Dĩ Ninh nhìn thấu suy nghĩ của cô, nói một câu như vậy. Nhưng cũng chỉ như đàn gảy tai trâu, vì Hứa Chiêu Di hoàn toàn không hiểu.

Lục Dĩ Ninh thấy cô đúng là ngốc hết chỗ nói, trên đời làm gì có cô gái nào ngốc như vậy chứ?

Năm mười tám tuổi đưa thư tình còn nhét nhầm vào hộc bàn người khác. Càng nghĩ càng tức, anh đạp ga mạnh đến nỗi xe rú lên từng hồi, đến lúc đi cũng không thèm cho cô sắc mặt tốt.

Hứa Chiêu Di không biết tối qua anh đã đi đâu, chỉ thấy xe anh chạy rất nhanh, trông như đang gấp gáp đi gặp ai đó, nhấn ga một phát là lao đi mất.

Hóa ra là đi gặp Vu Hiểu Thấm.

“Vu Hiểu Thấm sắp về nước mở cửa hàng sườn xám kiểu Tân Trung đầu tiên của cô ấy. Đây là lần ra mắt đầu tiên của cô ấy trên thị trường nội địa, ai cũng đang tranh nhau quyền mở cửa hàng đầu tiên cho cô ấy đấy.”

Bối Thi Nam tất nhiên biết Lục Dĩ Ninh đi gặp cô ấy để làm gì, nên cảm thấy anh càng lợi hại hơn: “Cậu đoán xem nam thần có ký được không?”

“Chắc là được…” Hứa Chiêu Di nghĩ một lúc rồi nói: “Cả mỹ nam kế cũng dùng rồi mà?”

Làm Bối Thi Nam cười ngặt nghẽo.

“Nếu đàm phán thành công, có khả năng sẽ nhường lại vị trí của Stella&Grace cho cô ấy, đó là căn góc mặt tiền, vị trí đẹp nhất khu. Stella&Grace xưa nay vẫn luôn than tiền thuê cao mà? Lần điều chỉnh này chắc sẽ chuyển họ sang khu Đông, tám chín phần là đến chỗ của ‘Hỷ Niên’.”

‘Hỷ Niên’ chẳng phải không chịu dời đi sao? Tôi nghe nói ông chủ Niên lần này cứ gây chuyện suốt.” Hỷ Niên là một thương hiệu lâu đời, cũng là một trong những khách thuê chủ chốt trong lần điều chỉnh này. Họ kiên quyết phản đối chính sách mới, nói gì cũng không chịu chuyển.

Ai cũng biết ông chủ Niên có chút giao tình với Khôn tổng, lại còn có quan hệ ở Cục Giám sát Thị trường, nói chung là rất cứng rắn, đến cả Đại Diêu cũng phải đau đầu.

Bối Thi Nam nhún vai, “Vậy thì để cấp trên đấu với nhau thôi chứ biết sao giờ!”

Bình Luận (0)
Comment