Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 11

Chương 11

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Trong lúc hai người đang nói chuyện, một người phụ nữ hùng hổ xông vào văn phòng của Lục Dĩ Ninh.

Bối Thi Nam mắt như radar, lập tức thúc nhẹ Hứa Chiêu Di: “Nhìn kìa nhìn kìa, vào rồi kìa!”

Người bước vào là Trần Sa – giám đốc bộ phận chiêu thương, là cánh tay đắc lực thân tín của Khôn tổng.

Hứa Chiêu Di vào làm muộn lại còn ngốc nghếch, suốt ngày chỉ biết cắm đầu sửa ống nước nên chẳng rõ mấy chuyện rối rắm giữa các lãnh đạo cấp cao.

Bối Thi Nam bèn phổ cập kiến thức cho cô: “Lúc Liên Hoa mới chuyển mô hình, không tìm được khách thuê, chính chị Sa một thân một mình xông pha bàn tiệc, kéo về được một nửa chỉ tiêu, là người phụ nữ rất cừ đó.”

Bộ phận chiêu thương vốn đã có địa vị cao, nhân viên bình thường còn phải nể vài phần, huống chi là một nữ cường nhân như chị Sa, vừa có năng lực lại có quan hệ, đến cả tổng quản lý dự án chị ấy cũng chẳng thèm để vào mắt.

Trần Sa vừa đi công tác về, lần cải cách này cô ấy hoàn toàn không được báo trước, việc xóa sổ những khách thuê cũ của cô ấy chẳng khác nào trực tiếp đập tan thành quả công việc và uy tín cá nhân bấy lâu nay.

Lần này Hứa Chiêu Di không ngốc nữa, thậm chí còn có chút lo thay cho Lục Dĩ Ninh: “Wow, vậy chẳng phải chị ấy sắp cho Lục tổng một trận ra trò sao!”

Hai nhân viên tép riu quay đầu lại cực kỳ ăn ý, cùng len lén nhìn về phía văn phòng của Lục Dĩ Ninh.

Trần Sa vừa ngồi xuống, Lục Dĩ Ninh đã hỏi cô ấy có muốn uống trà không.

“Bây giờ khách thuê bất mãn ngày càng nhiều, anh còn tâm trạng uống trà à?”

“Vậy sao? Họ có ý kiến gì?”

Trần Sa xưa nay không thích vòng vo. Thành tựu ngày hôm nay của cô ấy, một phần lớn là nhờ vào tính cách dứt khoát, mạnh mẽ của mình.

“Lục tổng, anh thật sự không biết, hay đang giả vờ hồ đồ? Trước kia khi Liên Hoa còn là trung tâm thương mại truyền thống, những cửa hàng cũ này đã ở đó rồi. Sau này Liên Hoa chuyển mô hình thành trung tâm mua sắm, giai đoạn đầu làm gì có ai chịu thuê mặt bằng? Chính là họ đã tiên phong vào thuê, giúp chúng ta vượt qua thời kỳ khó khăn. Nói thẳng ra, cũng chính họ đã mang lại sức sống cho Liên Hoa. Bây giờ Liên Hoa phát triển rồi, lại không cần họ nữa, bắt đầu giở chiêu giết công thần, bày ra cái gọi là cơ chế đào thải, đuổi người cũ, dời vị trí của họ, chẳng phải là đang qua cầu rút ván sao?”

Cô ấy chống hai tay xuống bàn, người hơi nghiêng về phía trước, thái độ kiên quyết: “Lục tổng, anh có biết người ta nói thẳng câu gì không? ‘Tôi nói cho các người biết, không thể làm việc kiểu này được! Chúng tôi sẽ đi tố cáo lên chính quyền! Cứ chờ đó mà xem!’”

Còn Lục Dĩ Ninh thì vẫn bình thản, chậm rãi dựa lưng vào ghế, hai tay đan lại, nói: “Chừng ấy năm không tăng tiền thuê, chẳng phải vì nể mặt khách hàng lâu năm sao? Việc đánh giá lại cơ cấu thuê mặt bằng là để nâng cao sức cạnh tranh và sức hút, từ đó đưa vào những thương hiệu lợi nhuận cao hơn, hấp dẫn hơn, nhằm tăng doanh thu tổng thể.”

“Nhưng chính những khách thuê lâu năm này mới là nguồn thu ổn định của trung tâm thương mại, cũng là nền tảng thương hiệu mà chúng ta xây dựng suốt bao năm! Giờ đột ngột xóa sổ họ, không chỉ mất đi nguồn thu ổn định mà còn có thể làm tổn hại đến uy tín của chúng ta trên thị trường!”

Lục Dĩ Ninh đáp: “Dựa theo báo cáo khảo sát thị trường mới nhất, nhu cầu tiêu dùng mang tính trải nghiệm của khách hàng đang tăng vọt. Mà cơ cấu thuê hiện tại hoàn toàn không đáp ứng được xu hướng đó. Nếu không điều chỉnh ngay, chắc chắn sẽ mất lợi thế cạnh tranh.”

“Dù vậy cũng phải cho khách thuê hiện tại một khoảng thời gian để thích nghi với thay đổi! Có như vậy mới vừa giữ được doanh thu hiện có, lại vừa từ từ đạt được mục tiêu chuyển đổi mà anh nói.”

“Nghe thì hợp lý đấy, nhưng cô cũng phải tính tới tốc độ và hiệu quả khi đưa thương hiệu mới vào. Nếu mặt bằng bị khách cũ chiếm quá nhiều, thương hiệu mới không thể nhanh chóng triển khai, thì cả dự án sẽ bị trì hoãn nghiêm trọng.”

Nói đến đây, khí thế của Trần Sa đột nhiên thu lại, cô ấy nghiêng đầu, hơi nhíu mày: “Nói vậy là hoàn toàn không có đường lui?”

Lục Dĩ Ninh nhìn thẳng cô ấy: “Cô mong là tôi có sao?”

Trần Sa im lặng một lúc, bỗng bật cười, toàn thân cũng thả lỏng hẳn ra: “Tôi thích làm việc với người thông minh.”

“Cả tôi cũng vậy. Nói thẳng nhé, mấy năm nay Trương tổng nhận được bao nhiêu đồ cống từ đám khách thuê đó rồi?”

Trần Sa hơi nhướng mày, tỏ ra hài lòng với tính cách này của anh. Người khác có thể không nhận ra, nhưng Lục Dĩ Ninh thì đã sớm nhìn thấu cô ấy. Thực ra, Trần Sa đã nảy sinh bất mãn với Trương Khôn từ lâu.

“Chuyện đó là của anh rồi, sếp à. Tôi chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân. Vậy nên đám khách thuê cũ đó để tôi xử lý. Anh yên tâm, nhất định sẽ dọn sạch mặt bằng trước khi anh đàm phán xong với nhà thiết kế nổi tiếng Vu. Hơn nữa, tôi sẽ tận dụng các nguồn lực trong tay, sắp xếp cho các thương hiệu mới vào càng sớm càng tốt.”

“Sau đó?”

“Sau đó anh tìm cơ hội đá cái thằng vô dụng đó xuống, tôi muốn có được vị trí hiện tại của anh ta.”

Lục Dĩ Ninh cũng rất thích làm việc với người thông minh: “Thỏa thuận. Có lẽ sau này khi tôi rời Lộ Thành, vị trí hiện tại của tôi cũng có thể nhường lại cho cô, nhưng điều quan trọng là tôi phải thấy được năng lực của cô.”

Trần Sa tâm trạng rất tốt, đứng dậy chào anh: “Vậy tôi không làm phiền Lục tổng nữa, tôi đi làm việc đây.”

Lục Dĩ Ninh làm động tác mời.

Khi đi tới cửa, Trần Sa bỗng dừng bước, nghiêng đầu, trêu chọc một câu: “À đúng rồi, nghe nói Vu Hiểu Thấm rất khó nhằn đấy, anh phải cố gắng lên nha~”

Lục Dĩ Ninh tiếp nhận lời trêu ghẹo, nhưng cũng không để cô ấy chiếm thế thượng phong: “E là cô phải thất vọng rồi, hôm qua chúng tôi đã thỏa thuận xong rồi. Giờ đến lượt cô cố gắng đó.”

“Wow!” Trần Sa, người từng du học nước ngoài, vốn là kiểu phụ nữ khá cởi mở. Cô ấy cố tình làm ra vẻ ngạc nhiên: “Vậy nên cái tin trên mạng nói anh ‘yếu’ là tin giả hả?”

“Cẩn thận tôi kiện cô tội quấy rối nơi công sở đấy.”

“Ha ha.” Trần Sa giơ tay đầu hàng, không nói thêm gì nữa. Dù sao cũng là sếp với nhân viên, nói quá vài câu là dễ làm lu mờ ranh giới. Vừa bước ra khỏi văn phòng, cô ấy lập tức đổi mặt, nghiêm túc như dân chuyên nghiệp, chuyển trạng thái cái rụp.

Thực ra Lục Dĩ Ninh không mấy thích kiểu đùa vừa rồi của cô ấy. Cánh cửa vừa đóng lại, sắc mặt anh liền trở nên khó coi. Anh nhìn chỗ nào giống ‘yếu’ hả? Đám người đó mù hết rồi à? Trên mạng nói gì cũng tin được sao?

Đột nhiên anh nhớ lại đêm hôm kia, cái đêm vô cùng khó chịu ấy, nhớ tới cảnh Hứa Chiêu Di với gương mặt đỏ bừng đứng trước cửa phòng anh.

Đệch.

Cả đời này anh chưa từng ‘xả’ nhiều đến thế trong một đêm. Anh mà không được thì ai được?!

Trần Sa từ văn phòng của Lục Dĩ Ninh bước ra, hai lính quèn cùng lúc thu ánh mắt về.

“Cậu đoán ai thắng?”

“Không biết.”

“Vậy cậu mong ai thắng?”

Hứa Chiêu Di nghĩ một chút, rồi lại lén nhìn về phía Lục Dĩ Ninh. Qua lớp kính, chỉ thấy anh đang nói chuyện điện thoại, một tay cầm máy, tay kia đặt trên thành ghế, nhịp nhàng gõ nhẹ theo tiết tấu.

Tuy không nhìn rõ nét mặt anh, nhưng kỳ lạ thay, chỉ dựa vào tư thế hiện tại của anh, Hứa Chiêu Di đã đoán được tâm trạng anh lúc này.

Trông anh có vẻ đang rất vui, vì thế Hứa Chiêu Di biết là anh đã thắng. Chỉ có điều, cô lại không hề nhận ra – thì ra bản thân đã hiểu rõ anh đến thế rồi.

Quả nhiên cô đoán không sai, Hỷ Niên nhanh chóng dọn đi, những thương hiệu khác cần điều chỉnh cũng lần lượt phối hợp chuyển địa điểm. Ai cũng nghĩ lần cải cách này cứ thế mà suôn sẻ trôi qua, nào ngờ mấy ngày sau lại xảy ra một chuyện lớn.

Một số thương hiệu bỗng nhiên tỏ thái độ bất mãn với việc tăng giá thuê, còn tổ chức biểu tình phản đối. Điều kỳ lạ là trước đó chính họ đã đồng ý với phương án điều chỉnh, vậy mà giờ lại bất ngờ đổi ý.

Những thương hiệu vốn luôn tự xưng là cao cấp ấy, giờ lại chọn cách căng băng rôn, tụ tập gây rối, kiểu hành động vừa thô bạo vừa phản cảm.

“Phản đối điều khoản bất công! Phản đối tăng giá thuê vô lý! Chúng tôi mở cửa từ sáng sớm đến tối mịt, mỗi tháng đều trả tiền thuê đúng hạn! Hoạt động gì của trung tâm thương mại cũng tích cực tham gia, chưa bao giờ gây phiền phức! Vậy mà giờ thấy doanh thu chúng tôi cao liền đơn phương thông báo tăng giá thuê, chẳng phải đang bắt nạt người ta sao? Chúng tôi là đối tác của trung tâm thương mại, chứ không phải đám rau hẹ muốn cắt là cắt! Chúng tôi nhất định phải bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình, tuyệt đối không nhân nhượng!”

Sự việc ngày càng trở nên căng thẳng, Lục Dĩ Ninh lập tức triệu tập cuộc họp khẩn với phòng PR, yêu cầu nhân viên nhanh chóng liên hệ với các cơ quan chức năng để phối hợp giữ ổn định. Nhờ vậy mới tạm thời kiểm soát được tình hình, chưa để lại ảnh hưởng nghiêm trọng hơn.

Thế nhưng bầu không khí bất ổn vẫn bao trùm lên tất cả mọi người. Chính vào lúc lòng người rối ren như thế, ngay trước giờ tan ca, Hứa Chiêu Di nhận được tin nhắn WeChat từ Lục Dĩ Ninh.

[Tan làm có bận gì không?]

[Không không, có phải đi thăm dì không?]

[Ừ, mai bà ấy xuất viện.]

Hứa Chiêu Di lập tức nhắn lại một chữ: [Được.]

Để tránh gặp phải đồng nghiệp cùng xuống hầm xe trong thang máy, cô cố ý tan làm sớm một chút. Cô còn ghé chỗ chú Ngũ mua ít bánh ngọt mang theo để biếu Lục Mạn Thanh. Tay xách bánh, cô đến bãi đậu xe sớm, đứng chờ ở vị trí cũ sau cột đá gần xe của anh.

Lục Dĩ Ninh vẫn chưa xuống. Trước khi rời khỏi văn phòng, Hứa Chiêu Di đã lén liếc về phía phòng làm việc của anh.

Lúc ấy vẫn còn hơn mười phút nữa mới tan ca, trưởng phòng Quan hệ công chúng và Đại Diêu vẫn còn ở trong văn phòng anh chưa đi, nên cô đoán chắc anh sẽ xuống trễ.

Thực ra cô cũng thấy hơi bất ngờ, không nghĩ trong lúc rối ren thế này Lục Dĩ Ninh vẫn gửi tin nhắn cho mình. Bỏ qua tất cả chuyện khác không nói, người đàn ông này đúng là một người con rất hiếu thảo.

Khoảng mười lăm phút sau, Lục Dĩ Ninh bước ra từ thang máy, đang đưa tay vào túi lấy chìa khóa, thì chuyện xảy ra trong khoảnh khắc ấy.

Ngay khi anh bước ra khỏi thang máy, tên hung thủ nấp sẵn bên cạnh cửa thang máy lập tức lao đến, tay cầm dao găm đâm thẳng vào ngực anh.

“Cẩn thận!”

Hứa Chiêu Di nghe thấy tiếng bước chân, theo bản năng ló đầu ra xem, và ngay lập tức chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng ấy. Chính tiếng hét của cô đã kịp thời cảnh báo giúp Lục Dĩ Ninh.

Anh nhanh chóng rút tay ra khỏi túi, theo phản xạ nghiêng người né sang bên, vai suýt soát tránh được lưỡi dao sắc bén, nhờ đó mà thoát khỏi cú đâm chí mạng.

Hứa Chiêu Di sợ chết khiếp, nhưng khi thấy tên hung thủ vẫn muốn tiếp tục tấn công, không biết lấy đâu ra can đảm, cô liền lao tới hét lớn: “Dừng lại! Tôi đã báo cảnh sát rồi!”

Cô giơ cao điện thoại, không hề e ngại mà áp sát đối phương.

Tên hung thủ thấy tình hình bất lợi, liếc cô một cái rồi lập tức quay người chạy vào lối thoát hiểm.

“Anh không sao chứ? Ổn không?”

Giọng Hứa Chiêu Di run run. Con dao dài đó đã rạch một vết trên cánh tay của Lục Dĩ Ninh, máu thấm đỏ cả chiếc sơ mi trắng bên trong.

Anh cúi đầu, dùng tay còn lại siết chặt chỗ bị thương, máu vẫn không ngừng trào ra qua kẽ tay, dù có đè cũng không cầm được.

“Mẹ nó.”

Anh rủa một câu, khó chịu ngẩng lên hỏi: “Cô biết lái xe không?”

“…Tôi có bằng lái.”

Chìa khóa xe lập tức bị ném sang cho cô. Giọng anh đè nén cơn giận: “Đưa tôi đến bệnh viện.”

Hứa Chiêu Di đỡ Lục Dĩ Ninh bước về phía xe, chìa khóa thông minh tự động mở khóa. Lục Dĩ Ninh dựa vào ghế phụ, đau đến mức trán toát mồ hôi lạnh.

Anh nghiêng đầu nhìn Hứa Chiêu Di, thấy cô đang lúng túng điều chỉnh ghế và gương, rồi lại loay hoay mãi không cài được dây an toàn. Viền mắt cô đỏ hoe, nước mắt đảo quanh, trông như sắp khóc đến nơi.

“Tôi cũng đang rất lo, nhưng thực ra đây là lần đầu tôi lái xe, tôi căng thẳng lắm, nếu tôi lái không tốt thì anh đừng mắng tôi, được không?”

Lục Dĩ Ninh ban đầu tức đến muốn nổ phổi, nhưng nghe cô nói vậy lại bất giác bật cười: “Lúc nãy dũng cảm thế mà giờ nhát rồi? Tôi đáng sợ hơn con dao kia à?”

Anh cúi người đè lên người cô, cố chịu cơn đau nơi bả vai, tự tay giúp cô cài dây an toàn.

“Cứ từ từ mà lái, tôi máu nhiều lắm, kiểu gì cũng đủ chảy trong hai tiếng.”

Hứa Chiêu Di làm gì dám để anh chảy máu tận hai tiếng, cô đạp ga phóng đi luôn. Cảm giác như đang chơi tàu lượn siêu tốc vậy. Tất cả những người mới cầm lái đều mắc chung một bệnh, không cảm được xe, chân ga lúc mạnh lúc nhẹ, xe thì lúc chậm lúc vọt.

Dù là xe Maserati cũng không chịu nổi kiểu ‘hành xác’ như thế. Máu của Lục Dĩ Ninh chưa chảy cạn thì anh đã bị cô xóc đến gần chết rồi.

Khi đang lái xe, Hứa Chiêu Di nghe thấy Lục Dĩ Ninh gọi điện cho Lục Mạn Thanh: “Đúng, nhưng không đi nữa. Quản bọn con đi đâu à? Đi hẹn hò.”

Một cú đạp phanh, Lục Dĩ Ninh suýt thì bay người ra trước. Anh ôm cánh tay đau nhói chửi một câu ‘Đệch’, vừa mở miệng là định mắng cô.

“Xin lỗi xin lỗi!” Hứa Chiêu Di quýnh quáng xin lỗi lia lịa, cổ và mặt đều lấm tấm mồ hôi. Lục Dĩ Ninh nhất thời lại mềm lòng một cách vô dụng, cứng rắn nuốt cục tức vào trong, quay đầu đi chịu đựng một mình.

Thôi kệ, chết thì chết vậy!

Đến bệnh viện, Hứa Chiêu Di vội đi lấy số thứ tự, Lục Dĩ Ninh vào phòng cấp cứu khâu vết thương. Khi cô quay lại thì thấy anh đã ngồi ở ghế truyền nước biển. Anh nhắm mắt, cả người toát ra khí chất ‘người lạ chớ gần’.

Nói thật, người đàn ông này đúng là đẹp trai, dáng người cũng chuẩn. Vì tay bị thương phải băng lại, không tiện mặc áo khoác, nên chiếc vest chỉ tùy ý khoác trên vai. Trông anh lúc bị thương lại có một vẻ đẹp mong manh kỳ lạ.

Các y tá đi ngang qua ai nấy đều liếc nhìn thêm vài lần, rồi lại bị dọa chạy hết.

Hứa Chiêu Di không làm phiền anh truyền nước, mà đi tìm bác sĩ hỏi tình hình, sau đó đến quầy thuốc lấy thuốc cho anh.

Lúc quay lại, thấy anh đã mở mắt, đang bật loa ngoài gọi điện thoại: “Vâng, tôi là người báo cảnh sát…”

Hứa Chiêu Di đến gần mới nghe rõ giọng anh gay gắt vô cùng, liên tục dặn cảnh sát rằng: “Bắt được tên đó thì nhất định phải xử lý nghiêm khắc.”

Xem ra lần này thật sự bị chọc giận rồi.

Sau khi anh cúp máy, Hứa Chiêu Di mới bước lại, đặt thuốc vừa lấy lên ghế bên cạnh, trong miệng lẩm bẩm vài câu.

Kết quả bị Lục Dĩ Ninh đang tâm trạng cực xấu, bắt ngay, trừng mắt nhìn cô: “Lẩm bẩm gì đấy?”

“Tôi chỉ đoán là có thể do bên thuê mặt bằng…” Hứa Chiêu Di cũng chỉ là phỏng đoán một chút. Dù sao chuyện này kỳ quặc quá, lại xảy ra đúng lúc nhạy cảm như vậy, ngoài việc là tiểu thương trả đũa thì cô thật sự nghĩ không ra lý do nào khác.

“Là tiểu thương thì không thể báo cảnh sát chắc? Vừa rồi anh ta suýt nữa g**t ch*t tôi!”

Hứa Chiêu Di không có ý đó, cô cũng không hề bênh tiểu thương. Chẳng qua cô nghĩ trong hầm để xe có đầy camera, chuyện này thật ra điều tra rất dễ.

Nhưng nếu anh muốn làm lớn chuyện thì cô cũng không ngăn được. Dù vậy, cô vẫn thành thật nói với anh một câu: “Bác sĩ nói anh không sao đâu.”

“Là tại tôi phản ứng nhanh!”

Người này nóng tính quá đáng thật rồi. Hứa Chiêu Di không nói lại anh, dứt khoát im luôn.

Cô không chấp bệnh nhân làm gì, như vậy không phải rất bao dung sao? Cô thử đứng ở góc độ của anh mà nghĩ, nếu mình bị đâm một dao vô duyên vô cớ, chắc giờ cũng đang nổi khùng.

Nhưng mà… Lục Dĩ Ninh thật sự vô tội sao?

Hứa Chiêu Di im lặng, mà chính sự im lặng đó lại khiến Lục Dĩ Ninh càng thêm tức giận. Anh không hiểu trong đầu cô đang nghĩ gì chắc?

“Tôi biết trong lòng cô đứng về phía mấy người thuê mặt bằng, nhưng đừng quên lập trường của mình, Hứa Chiêu Di. Tôi là sếp của cô, mà sếp cô thì vừa mới suýt nữa bị người ta đâm chết.”

“Không không, tôi tuyệt đối đứng về phía anh. Xảy ra chuyện thế này, tôi cũng thấy rất áy náy.” Hứa Chiêu Di cười khẽ, cô đâu có ngốc, dĩ nhiên biết nên nói gì mới dỗ được sếp vui.

“Thế thì tốt.” Lục Dĩ Ninh hừ lạnh. Anh không nhận ra rằng mình đã vô thức xem Hứa Chiêu Di là ‘người của mình’. Vừa rồi thấy cô nói năng như thể bênh vực người khác, trong lòng liền dâng lên một cảm giác bứt rứt như có mèo cào, mãi không yên được.

Anh nhắm mắt truyền dịch, không thèm nhìn cô nữa. Hứa Chiêu Di ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, giúp anh trông bình truyền, thi thoảng còn lật xem hướng dẫn sử dụng thuốc, thỉnh thoảng ngáp vài cái cũng đều nhẹ nhàng, không để anh phát hiện.

Giữa hai người là một chiếc bàn nhỏ, tay Lục Dĩ Ninh đặt lên đó, điện thoại để bên cạnh. Chưa bao lâu điện thoại lại rung, màn hình sáng lên, hiện tên người gọi đến: An Nhĩ.

Lục Dĩ Ninh thấy rồi nhưng không phản ứng, cứ nhắm mắt vờ như không nghe thấy. Kỳ lạ là, trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác bài xích, không muốn nhận cuộc gọi này trước mặt Hứa Chiêu Di. Nhưng Hứa Chiêu Di cũng thấy màn hình, liếc nhìn rồi quay sang anh, sợ anh không nghe rõ, tốt bụng nhắc: “Lục tổng, có điện thoại gọi đến kìa?”

Vừa nãy chọc giận anh, giờ Hứa Chiêu Di thấy đây là cơ hội cứu mình. Là An Nỉ gọi đấy nhé! Cô thậm chí còn nghĩ, cuộc gọi này đến thật đúng lúc. Cô bèn cao giọng nhắc lại: “Lục tổng! Có người gọi đến!”

Lục Dĩ Ninh bị cô chọc tức đến phát điên, cảm thấy tối nay có truyền một trăm chai nước biển cũng vô dụng. Anh tức tối mở mắt ra, ho khan hai tiếng rồi lên tiếng: “Giúp tôi…”

Chữ ‘tắt máy’ còn chưa kịp nói ra thì Hứa Chiêu Di đã nhanh tay nhấn nút nghe máy.

Giọng nói vui vẻ của An Nỉ vang lên từ ống nghe: “Em đã mua vé máy bay rồi đó, gửi qua email cho anh rồi, nhớ đến đón em nha!”

“Để xem đã.”

“Không được. Phải dành thời gian ra đó, người đầu tiên em muốn thấy sau khi xuống máy bay là anh.”

Lục Dĩ Ninh có phần khó chịu với cách cô ta nói chuyện, môi mím chặt không đáp lời, chỉ lặng im quay mặt về phía Hứa Chiêu Di, ra hiệu cô tắt máy.

Ai ngờ thủ phạm chính lại quay lưng đi từ lâu, còn dùng tay bịt tai lại!

Lục Dĩ Ninh đá cô một cái, Hứa Chiêu Di ‘á’ lên một tiếng quay người lại, giọng không to không nhỏ, vừa vặn lọt vào tai An Nỉ bên kia đầu dây: “Bên cạnh anh có phụ nữ?”

Hứa Chiêu Di sợ đến nỗi lập tức bịt miệng lại, đôi mắt to chớp chớp, nhìn Lục Dĩ Ninh đầy lo sợ, dưới ánh mắt giận dữ của anh, run rẩy tắt máy.

“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu… nhưng hình như vừa rồi anh đá tôi một cái á…”

Lục Dĩ Ninh không buồn để ý đến cô nữa.

Truyền dịch xong, đã là mười giờ đêm. Hai người mặc lại áo khoác, cùng bước ra khỏi sảnh cấp cứu.

“Bác sĩ nói cánh tay của anh tạm thời không được dính nước, tốt nhất cũng nên hạn chế cử động, chủ yếu nghỉ ngơi là chính. Tôi kê thuốc uống và thuốc bôi ngoài cho anh rồi, cứ dùng theo hướng dẫn là được. Nửa tháng sau quay lại bệnh viện để tháo chỉ. Anh đừng lo, bác sĩ bảo vấn đề không nghiêm trọng, vết thương nhỏ thế này thường sẽ không để lại sẹo đâu.”

Trên đường ra bãi đậu xe, Hứa Chiêu Di thao thao bất tuyệt, còn Lục Dĩ Ninh thì không nói một lời. Đến trước cửa xe, Hứa Chiêu Di bất chợt dừng lại hỏi, “À đúng rồi, anh tự lái xe được không?”

Lục Dĩ Ninh nhìn ra cô định chuồn, liền cau có, “Cô nghĩ sao?”

“Vậy để tôi đưa anh về nha.” Hứa Chiêu Di cười tít mắt nhìn anh. Lục Dĩ Ninh hơi nhướn mày, không ngờ cô lại trả lời như thế, liền ‘ừ’ một tiếng rồi ngồi vào ghế phụ, hết sức tự nhiên.

Tâm trạng cũng tốt lên một chút.

Cô mở định vị trên điện thoại, nhập địa chỉ nhà anh xong thì tập trung lái xe. Lúc này không còn vội nên cô cũng không căng thẳng nữa, tay lái vững hơn hẳn lúc đến. Lục Dĩ Ninh ngồi ở ghế phụ nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng lòng lại cứ lơ lửng, không sao yên được.

Chạy được nửa đường, Đại Phi gọi điện đến. Vì không có tai nghe bên người nên Hứa Chiêu Di đành ngại ngùng bật loa ngoài.

“Ở nhà không đó?” Đại Phi mua đồ ăn đêm, “Qua nhà cậu ăn nha!”

Hứa Chiêu Di thèm đồ ăn đêm, hơn nữa cô còn chưa ăn tối nên hơi thất vọng, “Nhưng tớ còn chưa tan ca mà…”

Nói vậy cũng không hẳn là nói dối, vì trong tiềm thức của Hứa Chiêu Di, chỉ cần ở cạnh Lục Dĩ Ninh, thì lúc nào cũng là giờ làm việc.

Hứa Chiêu Di và Đại Phi thân đến mức nào à? Hai người là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, từng chơi bùn với nhau hồi nhỏ nên thân thiết khỏi phải nói, nói chuyện với nhau tự nhiên như ruột thịt. Vậy mà Lục Dĩ Ninh lại không vui, mắt mở to, cau mày lại, đột nhiên hung hăng ho một tiếng.

Dọa cho Hứa Chiêu Di giật mình, vội vàng bảo Đại Phi cúp máy: “Tớ đang lái xe cho sếp, nói sau nha!”

“Bạn trai à?” Lục Dĩ Ninh đợi cô cúp máy xong thì thản nhiên hỏi.

“Không phải, là bạn thôi.”

“Bạn mà nửa đêm đòi đến nhà ăn khuya? Bạn bè kiểu gì mà không biết chừng mực vậy, hay là bạn bè cô quen ai cũng thiếu ý tứ thế?”

Lục Dĩ Ninh cả buổi tối cứ bóng gió móc mỉa, Hứa Chiêu Di cũng ráng nhịn vì nghĩ anh là sếp lại đang bị thương nên không chấp, nhưng giờ thì bắt đầu cảm thấy khó chịu thật.

Tuy vậy cô vẫn không dám cãi lại, chỉ lặng lẽ liếc nhìn anh một cái rồi không nói gì thêm. Cô chẳng cần thiết phải giải thích mối quan hệ giữa cô và bạn thân thời thơ ấu của mình tốt đến mức nào.

“Công việc bán thời gian của cô có tính chất đặc thù, mong cô hiểu rõ và tự giác không được yêu đương.” Lục Dĩ Ninh cũng không nghĩ mình sẽ nói ra câu này, nhưng sau khi nói rồi lại không thấy hối hận, chỉ hơi nghiêng đầu đi, len lén quan sát phản ứng của Hứa Chiêu Di.

“Tôi sẽ không đâu, anh cứ yên tâm.” Cô cười cười, nghĩ bụng, nếu mà cô thực sự yêu đương, thì cái hợp đồng này đã chẳng còn tồn tại nữa rồi.

Lục Dĩ Ninh tạm hài lòng với câu trả lời đó, cái miệng như tẩm thuốc độc của anh cuối cùng cũng chịu tha cho cô. Nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi, tâm trạng tồi tệ cả buổi tối vậy mà lại có chút tốt lên lạ kỳ.

Đến dưới căn hộ của anh.

“Còn cần tôi đưa anh lên lầu không ạ?” Hứa Chiêu Di xuống xe, đưa chìa khóa trả lại cho anh.

“Tùy cô.”

Hứa Chiêu Di liếc nhìn hệ thống kiểm soát ra vào, chỉ cần ‘bíp’ quẹt thẻ là vào được sảnh lớn, có gì khó khăn đâu. Vết thương của anh cũng chẳng nặng đến mức đi không nổi, huống hồ còn một cánh tay lành lặn cơ mà. Nghĩ vậy, cô đưa túi thuốc trong tay cho anh, cười tít mắt: “Vậy tôi không tiễn anh nữa nhé, đây là thuốc của anh.”

Lục Dĩ Ninh nhận lấy túi, lúc cô vừa quay người đi thì đột nhiên gọi giật lại: “Đợi đã.”

Hứa Chiêu Di ngoái đầu, thấy anh lại đưa chìa khóa xe cho cô: “Xe để cô lái về đi, mai đến công ty trả tôi.”

Vừa ngốc vừa không có chút ý thức an toàn nào, đêm hôm khuya khoắt còn tính ra ngoài bắt xe?

“Không cần đâu, tôi bắt taxi là được rồi, tôi vừa nhìn thấy ngoài đường có sẵn taxi, dịch vụ rất chuẩn, anh yên tâm.”

Yên tâm? Ai quan tâm cô chứ! Lục Dĩ Ninh không nhận ra tai mình thế mà hơi đỏ lên, đó là phản ứng tự nhiên khi bị vạch trần tâm ý.

Nhưng anh cứng miệng không chịu thừa nhận. Lo lắng cái gì chứ, kệ cô! Khí thế hùng hổ quay người đi vào căn hộ.

Vào đến cửa nhà, anh tiện tay ném cái túi lên bàn ăn. Thuốc bên trong rơi ra, trông qua thì có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng lại mang theo chút gì đó khác thường. Anh lần lượt cầm lên xem, phát hiện tất cả số thuốc đều đã được phân loại cẩn thận bởi tay của Hứa Chiêu Di.

Mỗi loại thuốc cần uống sau bao lâu, vào bữa nào, đều được cô dùng bút bi ghi chú rõ ràng trên từng gói thuốc, thuốc bôi ngoài da cũng được ghi sẵn liều lượng và cách dùng cho mỗi lần.

Chính vào khoảnh khắc ấy, Lục Dĩ Ninh chợt đồng cảm với Lục Mạn Thanh, hiểu ra vì sao bà lại thích Hứa Chiêu Di đến thế.

Trong cái thế giới đầy rẫy chiêu trò và sự hời hợt này, một chút quan tâm chân thành lại trở nên vô cùng quý giá — dù cho đó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt tưởng chừng không đáng gì.

Lục Mạn Thanh gửi cho anh một tin nhắn: [Hôm nay bé cưng đi hẹn hò với Di Di thế nào rồi?]

Khi trưởng thành rồi, hiếm khi anh còn bị Lục Mạn Thanh gọi bằng nhũ danh nữa. Mỗi lần bà gọi vậy, đều chứng tỏ tâm trạng bà lúc ấy rất tốt.

[Cũng tạm.]

Ban đầu anh định trả lời thế. Nhưng vừa cúi đầu nhìn mấy gói thuốc nhỏ được chuẩn bị tỉ mỉ trên bàn, anh lại lặng đi một lát, rồi xóa ba chữ ấy đi, đổi thành:

[Cũng tốt lắm.]

Bình Luận (0)
Comment