Chương 12
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Sáng sớm hôm sau, cảnh sát đã đến văn phòng của Lục Dĩ Ninh để lấy lời khai, cả Hứa Chiêu Di cũng bị gọi vào theo. Cô muốn trốn cũng trốn không được, camera giám sát đã quay rõ mồn một hình ảnh của cô, hơn nữa cô cũng được xem là nhân chứng.
Nhưng không sao, cô chỉ cần nói là mình tình cờ đi ngang qua thì gặp chuyện, hoàn toàn không ai nghi ngờ gì.
Thông qua đoạn ghi hình, cảnh sát nhanh chóng xác định được hung thủ. Sau khi bị bắt, hung thủ chưa nói được mấy câu đã khai ra kẻ chủ mưu đứng sau, quả nhiên là một trong những hộ kinh doanh bị tăng tiền thuê.
Đến đây thì mọi chuyện đã quá rõ ràng. Vì chính sách điều chỉnh giá thuê của Lục Dĩ Ninh khiến hộ kinh doanh đó bất mãn, nên gã đã thuê người trả thù.
Chuyện này vốn dĩ có thể giải quyết trong âm thầm, thế nhưng Lục Dĩ Ninh lại chọn cách báo cảnh sát, khiến bản chất vụ việc lập tức thay đổi. Kết quả là mọi chuyện càng lúc càng ầm ĩ, cuối cùng gần như tất cả các hộ thuê mặt bằng trong trung tâm thương mại đều biết chuyện. Ngay trong ngày, người phụ trách của cửa hàng kia bị cảnh sát dẫn đi, cửa hàng cũng bị niêm phong.
Tại tầng hai của trung tâm thương mại, nơi đông người qua lại, cửa hàng đó bị khách qua đường vây kín xem náo nhiệt, video quay lại lan truyền khắp nơi trên Weibo, gây ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng cho Liên Hoa.
Dù sao thì chuyện này cũng mang lại một số mặt tích cực. Một số hộ kinh doanh trước đó từng hùa theo gây rối giờ đều ngoan ngoãn im ắng, không ai dám gây chuyện nữa.
Đúng vào lúc này, Lục Dĩ Ninh ban hành một chính sách mới, trong vòng ba ngày tới, bất kỳ hộ kinh doanh nào đồng ý ký lại hợp đồng thuê mới và chấp nhận mức giá thuê được điều chỉnh, sẽ được trung tâm thương mại hỗ trợ quảng cáo miễn phí, bao gồm một tháng hiển thị trên màn hình điện tử.
Đồng thời, trong giai đoạn đầu thực hiện giá thuê mới, các hộ còn được hưởng ưu đãi giảm giá thuê trong một khoảng thời gian nhất định. Dưới tác động của chính sách hai lợi ích này, các hộ kinh doanh lần lượt ký kết hợp đồng mới.
Chuyện cứ thế được giải quyết, tuy không thể xem là trọn vẹn, nhưng cũng có thể coi là viên mãn.
Sau đó, khi họp tổng kết, Lục Dĩ Ninh đã nói với mọi người: “Tôi biết lần cải cách này, mọi người đều đã bỏ ra gấp đôi công sức và tâm huyết, nhưng mong rằng mọi người có thể hiểu cho-”
Khi nói đến đây, ánh mắt anh dường như cố ý nhìn về phía Hứa Chiêu Di.
“Tăng giá thuê không phải là hành động vô cớ từ phía trung tâm thương mại, mà là quyết định được đưa ra sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng sự thay đổi của thị trường. Trong bối cảnh kinh tế biến động, việc điều chỉnh giá thuê kịp thời là điều then chốt để đảm bảo tỷ suất hoàn vốn đầu tư bất động sản. Khi thị trường liên tục thay đổi, chi phí không ngừng leo thang, việc vận hành trung tâm thương mại cũng gặp áp lực rất lớn. Việc điều chỉnh giá thuê một cách hợp lý sẽ giúp trung tâm có nguồn vốn ổn định để duy trì sự phát triển bền vững, đảm bảo quá trình nâng cấp và cải tiến liên tục. Dù là cập nhật cơ sở vật chất hay nâng cao chất lượng dịch vụ, tất cả đều cần có nguồn lực tài chính mạnh mẽ. Chỉ có như vậy, trung tâm thương mại mới có thể đứng vững trong cuộc cạnh tranh khốc liệt, thu hút được nhiều khách hàng hơn cho các hộ kinh doanh, từ đó tạo ra môi trường kinh doanh thuận lợi hơn. Mong mọi người có thể hiểu được điều này và thật lòng ủng hộ những quyết sách của chúng ta.”
Cuối cùng, anh còn nói ra một lời tổng kết đầy cảm động:
“Lần cải cách này liên quan đến rất nhiều hộ kinh doanh. Trong suốt quá trình đó, chúng ta thực sự đã gặp phải sự phản đối mạnh mẽ từ một số bên, cũng như phải đối mặt với không ít áp lực từ nhiều phía. Tôi hiểu rõ mọi người đã bỏ ra biết bao nỗ lực to lớn, cũng hoàn toàn thấu hiểu những khó khăn mà mọi người đã phải gánh chịu trong khoảng thời gian này. Nhưng xin mọi người hãy tin rằng, chỉ khi trung tâm thương mại với tư cách là một chỉnh thể đạt được bước đột phá về hiệu quả hoạt động, thì sự chăm chỉ của mỗi một nhân viên mới có thể được ghi nhận và đền đáp xứng đáng nhất. Tôi chân thành hy vọng rằng trong kỳ đánh giá cuối năm, tất cả mọi người đều có thể đạt được thành tích xuất sắc. Tại đây, thay mặt Liên Hoa, tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến tất cả các bạn. Cảm ơn vì sự cống hiến không ngừng nghỉ, và càng mong rằng chúng ta có thể cùng nhau trưởng thành, đồng hành bước tới một tương lai tốt đẹp hơn.”
Anh dùng cánh tay bị thương vẫn còn quấn băng để đỡ lấy micro, đứng dậy cúi chào thật sâu trước mọi người. Ngay sau đó, toàn hội trường vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt.
Cuộc họp ngày hôm đó, đến tận thời khắc kết thúc, vẫn ngập tràn không khí sục sôi đầy cảm hứng. Mọi người đều xúc động sâu sắc, lắng nghe một cách chăm chú hơn bao giờ hết.
Một cảm giác thấu hiểu và gắn bó như thế chợt dâng lên trong lòng mỗi người trong môi trường công sở, loại cảm giác này thật sự rất hiếm thấy.
Hứa Chiêu Di ngồi ở hàng ghế sau, lặng lẽ lắng nghe, chăm chú hơn bất kỳ ai. Thực ra Lục Dĩ Ninh đoán không sai, trong thâm tâm cô đúng là nghiêng về phía các hộ kinh doanh. Cô cảm thấy họ vất vả lắm mới nâng được doanh thu, vậy mà lại bị tăng tiền thuê đúng là chẳng công bằng gì cả. Trong mắt cô, tư bản vốn dĩ là lũ hút máu.
Về bản chất, cô cũng chẳng hiểu biết gì nhiều, chỉ là một người chạy việc vặt mà thôi. Làm công ăn lương ở tầng đáy xã hội, cô rất dễ đồng cảm với những người đang ở thế yếu.
Nhưng chính vào khoảnh khắc đó, cô bỗng có một kiểu giác ngộ mới, cô nhận ra trước giờ suy nghĩ của mình thực sự quá phiến diện. Cô nên học cách mở lòng hơn, học cách hiểu và đón nhận những góc nhìn khác biệt. Dù là trong công việc, hay trong cuộc sống, cũng đều nên như vậy.
Sau đó, Bối Thi Nam quả quyết nói với Hứa Chiêu Di: “Tôi thấy vụ Lục tổng bị đâm chắc chắn là do anh ấy tự dàn dựng. Nhìn cái cách từ đầu tới cuối anh ấy vẫn bình thản như không, chắc chắn là cố ý! Trước thì cho người vào đồn cảnh sát, sau đó liền rầm rộ tung ra chính sách mới, kiểu điển hình tát một cái rồi cho một viên kẹo. Cái cách làm này trơn tru đến mức không tưởng!”
Không chỉ riêng Bối Thi Nam nghĩ như vậy, dạo đó trong nội bộ công ty ai cũng kháo nhau chuyện này, truyền tai nhau những thủ đoạn của Lục Dĩ Ninh.
Nếu không phải Hứa Chiêu Di hôm đó tận mắt chứng kiến anh nổi điên trong bệnh viện, suýt nữa cũng tin rồi.
Nhưng cũng không biết chừng. Lục Dĩ Ninh là người thâm sâu khó lường, biết đâu mọi chuyện thật sự nằm trong tính toán của anh từ đầu?
Thậm chí đến cả cô, cũng có thể bị diễn xuất của anh đánh lừa mà không hay. Nghĩ đến đây, cô bỗng nổi hết da gà, thầm nghĩ nếu thật sự là như vậy… thì người này đúng là quá đáng sợ rồi!
Cô không kìm được quay đầu lại nhìn, liền thấy Khôn tổng – người đã lâu không xuất hiện, vừa đẩy cửa bước vào văn phòng của Lục Dĩ Ninh.
“Sao rồi? Nghe nói cậu bị thương, nghiêm trọng không?”
Lục Dĩ Ninh nhận điếu thuốc Trương Khôn đưa, mỉm cười đáp: “Cảm ơn anh đã quan tâm, giờ ổn nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt. Đợt cải cách này, cậu vất vả rồi.”
“Còn lâu mới bằng anh vất vả, đi công tác mà vẫn nhớ đến tôi, tôi phải học hỏi anh mới được.” Hai người vừa hút thuốc vừa nhìn nhau cười, bầu không khí thoáng chốc có chút vi diệu.
Cả hai đều rõ ai mới là kẻ đứng sau tất cả. Đám hộ kinh doanh kia chẳng qua chỉ là quân cờ bị lợi dụng mà thôi. Người kia muốn lợi dụng tình hình rối ren do cuộc cải cách gây ra để ép tổng bộ xử lý, thậm chí bãi nhiệm Lục Dĩ Ninh.
Nhưng ông ta không ngờ anh lại lựa chọn báo cảnh sát. Báo cảnh sát sẽ gây ảnh hưởng lớn đến Liên Hoa, mà với bản thân Lục Dĩ Ninh cũng chẳng có lợi gì. Trương Khôn vốn tưởng anh sẽ giải quyết nội bộ, nhưng lại đánh giá thấp sự quyết đoán và khí phách của anh.
Lục Dĩ Ninh thà khiến mọi chuyện ầm ĩ còn hơn để nó âm ỉ, nhất quyết phải xử lý triệt để, khiến người ta không thể không nhìn anh bằng con mắt khác.
“À đúng rồi, nghe Trần Sa nói cậu đã thuyết phục được đại thiết kế Vu ký hợp đồng rồi, chúc mừng. Khi nào rảnh đi ăn một bữa?”
“Được thôi.”
Chỉ mấy câu trao đổi có vẻ hời hợt như vậy, Trương Khôn liền đứng dậy rời khỏi văn phòng Lục Dĩ Ninh. Hứa Chiêu Di lập tức quay đầu đi chỗ khác, nhưng vẫn bị Lục Dĩ Ninh bắt gặp. Ngay sau đó, trên WeChat liền hiện lên tin nhắn của anh-
[Nhìn đủ chưa?]
[Nghiện nhìn trộm sếp rồi hả?]
[Hay vào đây nhìn cho đã?]
Lục Dĩ Ninh nhắn ba tin liền. Hứa Chiêu Di mặt hơi đỏ lên, vội vã trả lời một câu: [Không dám đâu ạ.] Rồi nhanh tay quăng điện thoại sang một bên, lập tức tập trung vào công việc.
Còn đúng mười ngày nữa là đến lễ kỷ niệm thành lập trung tâm thương mại, mỗi sáng vừa đến nơi là phải họp liên tục: họp lập dự án, họp trao đổi, họp phối hợp,… Sau khi bộ phận quảng bá xác định xong chủ đề và phương án, bộ phận vận hành sẽ phải phối hợp để đi thương lượng với các cửa hàng về mức giảm giá.
Khu B1 do Hứa Chiêu Di phụ trách là khu ít áp lực nhất, vì dù sao thì chỉ cần một cửa hàng cao cấp ở tầng một như Hermès, LV hay Prada là đã đủ đè bẹp khu của cô.
Nhưng thực tế thì nhiều cửa hàng xa xỉ lại không tham gia chương trình giảm giá của trung tâm, nên tình hình cũng chẳng dễ xoay sở gì. Dù nhẹ gánh hơn người khác, nhưng Hứa Chiêu Di vẫn hết sức nghiêm túc chuẩn bị công việc.
[Cưng ơi, lát nữa chị phải sang dựng khu trưng bày chủ đề, bận muốn xỉu. Em giúp chị qua cửa hàng đang thi công bên khu phía tây chụp vài tấm ảnh tiến độ được không?]
Vừa họp xong, chị Mễ đã vội vàng đến tìm Hứa Chiêu Di. Chị Mễ là người lên kế hoạch tổng thể cho lễ kỷ niệm lần này, bận đến mức đầu tắt mặt tối.
Hứa Chiêu Di lập tức gật đầu đồng ý, rồi nhanh chóng chạy sang khu phía tây chụp ảnh.
Chụp xong, cô lại mở báo cáo doanh thu cửa hàng của ngày hôm qua ra xem, không dừng nghỉ lấy một phút, lại lao đi gặp các chủ cửa hàng để bàn về chỉ tiêu doanh thu trong ngày tổ chức lễ kỷ niệm.
Đối với những người làm vận hành như cô, ngoài việc quan tâm đến doanh thu của các cửa hàng, thì những chỉ số doanh thu đa kênh như thu phí bãi đậu xe, cho thuê vị trí quảng cáo, cho thuê kho, hay doanh số bán thẻ điện tử online,… cũng là thứ phải chú ý, vì tất cả những thứ đó đều tính vào KPI của cô.
Dạo ấy cô bận bù đầu bù cổ.
Đúng lúc cửa hàng đại diện mang phong cách sườn xám Trung Hoa của Vu Hiểu Thấm chính thức vào khai trương ở trung tâm thương mại Liên Hoa, bộ phận vận hành đặc biệt tổ chức một cuộc họp nhỏ để bàn xem ai sẽ phụ trách theo dõi việc thi công.
Ban đầu, vị trí mặt tiền đắt giá cùng khu siêu thị tầng hầm vốn do chị Viên, người có kinh nghiệm dày dạn nhất của bộ phận đảm nhiệm.
Nhưng chị ấy đang mang thai ở tuổi khá lớn, thật sự không kham nổi nữa. Mà theo dõi thi công thì đúng là việc phiền phức vô cùng, hết dựng hàng rào, sửa ống khói, rồi đến đường điện, nước,… vấn đề nối tiếp vấn đề. Nửa đêm còn thường xuyên bị gọi điện phàn nàn.
Ai cũng không muốn nhận, vì dù gì cũng không phải gian hàng do mình phụ trách, nhận vào chỉ có mệt mà chẳng được lợi lộc gì.
Trong buổi họp, mọi người thi nhau thoái thác, người thì bảo phải ở nhà trông con, người lại viện cớ không chịu nổi mùi sơn.
Đại Diêu nhìn đám ‘A Đẩu không nâng nổi*’ kia chỉ biết bó tay, đành lén đi tìm Hứa Chiêu Di, hy vọng cô có thể phát huy tinh thần giúp người nhiệt tình.
*A Đẩu không nâng nổi: người quá kém cỏi, dù ai giúp cũng không khá lên được. Nguồn gốc từ Lưu Thiện (tên tục là A Đẩu) — vua Thục Hán thời Tam Quốc, yếu kém, được Gia Cát Lượng phò tá nhưng vẫn bất tài.
“Được ạ!” Hứa Chiêu Di gần như không cần suy nghĩ mà đồng ý ngay. Dù gì đó cũng là cửa hàng của Vu Hiểu Thấm mà! Biết đâu ngày nào đó lại được gặp thần tượng ngoài đời, xin được chữ ký thì sao?
Cô nghĩ vậy, nhưng lại không biết trong mắt người khác thì ý nghĩ đó đúng là ngốc nghếch hết phần thiên hạ. Bối Thi Nam còn trêu cô: “Chị em ơi, trong trung tâm có bao nhiêu cửa hàng chính hãng Li Ning rồi đấy, cậu thấy Lý Ninh ngoài đời lần nào chưa? Thấy Jordan chưa?”
Hứa Chiêu Di nghe xong cũng tự cười mình. Nhưng mà không sao cả, cô thật lòng muốn giúp, vốn chẳng mấy khi tính toán thiệt hơn.
Cửa hàng sườn xám của Vu Hiểu Thấm chính thức bắt đầu thi công.
Dạo đó, Hứa Chiêu Di dậy còn sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, mà thời gian rảnh hiếm hoi còn phải lo vận hành tài khoản Tiểu Hồng Thư giúp chú Ngũ. Tuy hơi mệt một chút, nhưng nhìn tài khoản từng chút một khởi sắc, trong lòng cô thấy rất vui.
Cảm giác được làm việc một cách trọn vẹn thật sự rất tuyệt, chỉ là… bận đến mức chẳng có lúc nào đi thăm Lục Mạn Thanh được.
Thế là thỉnh thoảng, cô sẽ mua vài món điểm tâm, lặng lẽ đưa đến văn phòng của Lục Dĩ Ninh, nhờ anh mang giúp đến cho dì.
Nhưng khoảng thời gian đó, Lục Dĩ Ninh cũng rất bận, còn bận hơn cả một ‘nhân viên quèn’ như Hứa Chiêu Di. Anh bận rộn với việc hoạch định chiến lược, giám sát vận hành, quảng bá thị trường, nói chung là rất hiếm khi về nhà.
Hộp bánh ngọt Hứa Chiêu Di tặng được anh cất trong tủ ở văn phòng, đến hai ngày sau mới nhớ ra, mà lúc này bánh cũng đã hỏng.
Anh nhìn chằm chằm vào hộp bánh hỏng mấy giây, rồi cầm điện thoại gọi cho Hứa Chiêu Di.
Lúc đó Hứa Chiêu Di đang ngồi tại bàn làm việc làm báo cáo quý, mấy đồng nghiệp đứng sau đang phối hợp đọc số liệu giúp cô nhập liệu. Thấy hiển thị cuộc gọi đến, cô lập tức ôm điện thoại như ôm một quả lựu đạn, vội vã chạy vào phòng pha trà.
Sợ muốn chết.
“Alo?”
“Tan làm theo tôi về nhà không?”
“Đ-được chứ!” Lâu rồi cô chưa đến thăm Lục Mạn Thanh, trong lòng hơi áy náy, mà thật ra cũng hơi nhớ bà. Cô đồng ý rất nhanh, rồi im lặng không nói gì nữa, chỉ vì giọng điệu của Lục Dĩ Ninh khi nãy làm tim cô đập liên hồi, đến giờ vẫn còn đang xao xuyến.
‘Về nhà với tôi không?’ Lúc nói câu đó, anh mang theo một chút dịu dàng hiếm thấy, giọng điệu đầy mập mờ khiến Hứa Chiêu Di không khỏi bùng lên tâm tư thiếu nữ, cứ thế chìm đắm trong cảm xúc mông lung ấy.
Lục Dĩ Ninh thì đâu biết chỉ một câu vô tình lại bị Hứa Chiêu Di tự tưởng tượng ra cả đống kịch bản như thế. Anh chỉ thấy dáng vẻ chạy trốn vừa rồi của cô ngốc đến buồn cười, chính mình cũng bật cười. Trước khi cúp máy, anh còn nhắc:
“Chỉ cần cô không bật loa ngoài, người khác sẽ không nghe thấy tôi nói gì đâu.”
Tâm trạng của Hứa Chiêu Di đột nhiên trở nên vui vẻ. Cô nhanh chóng quay lại bàn làm việc, tiếp tục hoàn thiện báo cáo, như thể vừa được bơm máu gà vậy, dồn hết sức muốn làm xong việc trước khi tan ca. Như thể sắp đi hẹn hò vậy, làm gì cũng thấy hào hứng.
Trước khi tan ca, cuối cùng cũng hoàn thành công việc. Đúng lúc đó, Bối Thi Nam gọi điện tới: “Vãi chưởng Di Di, cái miệng cậu linh thật đấy! Mau xuống tầng một xem, ngôi sao tới rồi, là Vu Hiểu Thấm đó!”
Vu Hiểu Thấm đến để xem tiến độ thi công, dù sao đây cũng là cửa hàng đầu tiên của cô ấy ở trong nước, tất nhiên cô ấy đặc biệt quan tâm. Mà Hứa Chiêu Di đang là giám sát tạm thời, đương nhiên phải có mặt tại hiện trường.
Mọi người nghe nói Vu Hiểu Thấm tới, ai nấy đều rủ nhau chạy xuống tầng dưới hóng chuyện. Trước đó cũng từng có một sao nữ nổi đình nổi đám đến dự sự kiện cho nhãn hàng mỹ phẩm mình đại diện, lúc đó ai cũng phấn khích thế này.
Lục Dĩ Ninh đi cùng Vu Hiểu Thấm, cả hai vừa cười vừa nói tiến vào trung tâm thương mại. Đại Diêu đi trước dẫn đường, vừa đi vừa giới thiệu sơ lược về bố cục thương hiệu ở tầng một.
Vu Hiểu Thấm đeo kính râm, mặc áo khoác Burberry mới nhất, tóc dài buông xõa, dáng vẻ vừa ngầu vừa quyến rũ. Ánh mắt cô ấy lạnh lùng kiêu ngạo, hoàn toàn không liếc nhìn người xung quanh lấy một cái, khí chất ngút trời.
Thế nhưng cô ấy luôn bám sát theo Lục Dĩ Ninh, anh đi đâu cô ấy theo đó. Dù đeo kính râm, cũng có thể thấy rõ ánh mắt cô ấy cứ dính chặt lấy anh không rời.
Xứng đôi.
Đó là ấn tượng đầu tiên của Hứa Chiêu Di khi trông thấy Vu Hiểu Thấm. Khoảnh khắc ấy, cô thậm chí quên cả việc chen ra khỏi đám đông đang vây xem, chỉ ngây người nhìn đôi trai xinh gái đẹp trước mắt, cảm thấy vô cùng mãn nhãn.
Phải nói rằng, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy có một người phụ nữ có thể đứng cạnh Lục Dĩ Ninh mà không tạo chút cảm giác lạc quẻ nào.
Lục Dĩ Ninh da trắng, chân dài, nghe nói còn thừa hưởng một phần tám dòng máu Anh quốc từ ông cố nội, ngũ quan xuất chúng đến mức trông chẳng giống người phàm.
Hứa Chiêu Di không biết đã bao nhiêu lần tưởng tượng cảnh An Nhĩ đứng cạnh anh, nhưng lần nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng, một sự lệch tông khó tả. Nhưng lần này, cuối cùng cô đã thấy được một người phụ nữ đứng cạnh anh mà không hề lệch pha.
Cô ngây người đứng giữa đám đông, hai chân như đổ chì, không sao bước nổi. Đại Diêu mắt tinh liền lôi cô ra, đẩy cô đến trước mặt Vu Hiểu Thấm để giới thiệu: “Đây là quản lý Hứa bên bộ phận vận hành của chúng tôi, phụ trách việc thi công cửa hàng của cô. Có gì thắc mắc cô cứ tìm cô ấy nhé.”
Ánh mắt Lục Dĩ Ninh rơi lên người Hứa Chiêu Di. Lúc này cô giống như một con chim cút lóng ngóng, co rụt cổ đứng đó, muốn giơ tay ra nhưng lại không dám.
“Cảm ơn cô nha~” Nhà thiết kế Vu xinh đẹp tốt bụng lại chủ động bắt tay với cô, đầu ngón tay trắng trẻo chạm lên mu bàn tay Hứa Chiêu Di, giọng nói có chút dịu dàng yêu kiều.
Ôi trời ơi, được bắt tay với người nổi tiếng rồi nè! Hứa Chiêu Di đỏ mặt, lí nhí đáp: “Không có gì, đây là việc tôi nên làm…”
Chỉ có nhiêu đó năng lực, Lục Dĩ Ninh thầm nghĩ. Cũng đâu phải gặp lãnh đạo gì ghê gớm đâu, có cần phải căng đến nỗi nói không nên lời vậy không? Sau này nhất định phải tìm cơ hội huấn luyện lại mới được, chứ kiểu này thì vô dụng quá. Nghĩ đoạn, Lục Dĩ Ninh không nhìn cô nữa, quay người tiếp tục đi cùng Vu Hiểu Thấm.
Hai nhân vật lớn vừa đi vừa nói cười vui vẻ phía trước, còn Hứa Chiêu Di thì giống như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo bám theo sau. Tự dưng cô thấy mình chẳng khác gì cung nữ theo sau hoàng thượng hoàng hậu dạo hoa viên. Mà nếu vậy thì Đại Diêu chẳng phải là tổng quản thái giám sao? Trời đất, buồn cười thật!
“Chúng tôi định mời cô An Nhĩ – người đại diện thương hiệu đến tham dự lễ khai trương cửa hàng đầu tiên, không biết Lục tổng thấy thế nào?”
“Cũng được.”
“Chỉ là ‘cũng được’ à?” Vu Hiểu Thấm cười khẽ trêu chọc, có chút cố ý: “Tôi còn tưởng anh sẽ cực kỳ tán thành cơ đấy chứ!”
“Chúng tôi chỉ là bạn.”
“À, ra là tôi hiểu nhầm rồi. Vậy thì Lục tổng hiện đang độc thân nhỉ?”
“Đúng vậy.”
Khóe môi Vu Hiểu Thấm khẽ cong lên. Cô ấy tháo kính râm xuống, nghiêng người tới gần Lục Dĩ Ninh, khẽ thì thầm: “Vậy tối nay Lục tổng có rảnh không?”
Thực ra cô ấy đã biết thân phận thật của anh, mà cô ấy thì… vừa hay cũng rất hứng thú với việc mở rộng thị trường sang thành phố khác.
“Không biết tối nay có vinh hạnh được cùng anh bàn bạc kỹ hơn không?”
Sau một vòng trò chuyện, họ lại quay về trước cửa tiệm. Lục Dĩ Ninh đứng đó, nửa người chìm trong ánh hoàng hôn, một tay đút túi quần tây, tư thái thong dong, nghe xong lời cô ấy nói liền cong môi cười đầy ẩn ý: “Tôi mời.”
—
Tận mắt thấy Lục Dĩ Ninh lên xe của Vu Hiểu Thấm, một chiếc Ferrari màu đỏ, kiểu gì thì cô không phân biệt được, chỉ nhận ra logo Ferrari. Cô chỉ thấy chiếc xe đó ngầu thật, mà con gái lái siêu xe lại càng ngầu hơn.
Nhưng cô không hề ghen tị, thế giới của Ferrari với cô quá xa vời. Từ nhỏ ông đã dạy cô rằng, con người nên sống thực tế, từng bước vững chắc mà trưởng thành.
Giàu có là thứ phải tự mình nỗ lực mới có được. Không ghen tị khi người khác giỏi hơn mình, cũng không xem thường bản thân, mà là kiên định bước đi trên con đường của chính mình.
Vậy nên bây giờ cô phải chạy đi bắt chuyến xe buýt của mình thôi!
Khu biệt thự nhà họ Lục nằm ở vùng ngoại ô thành phố, thực sự rất xa. Bình thường ngồi xe của Lục Dĩ Ninh, cô không cảm thấy mệt mỏi gì. Nhưng lần này lại trúng giờ cao điểm, cô mới cảm nhận được sự vất vả.
Nhưng cô không hề hối hận, dù giờ chỉ còn lại một mình, cô vẫn muốn đến thăm Lục Mạn Thanh. Đã đồng ý với dì là sẽ quay lại thăm bà, thì cô không muốn nuốt lời.
Tối hôm đó, Lục Dĩ Ninh hiếm hoi phá lệ uống rất nhiều rượu, thậm chí đến mức ngà ngà say. Bình thường khi đi xã giao bên ngoài, phần lớn thời gian anh sẽ không để bản thân rơi vào tình trạng này.
Dưới ánh mắt chẳng chút e dè, đầy ẩn ý, Vu Hiểu Thấm muốn cùng anh ‘thuê phòng’. Dường như ánh mắt cô ấy đang nói thẳng, tôi muốn danh chính ngôn thuận ở bên anh.
Lục Dĩ Ninh đẩy cô ấy ra, thoáng chốc liền thấy vô vị. Anh đến đây vì điều gì? Là vì ông nội gây áp lực trong cuộc gọi. Anh đã quay về Lộ Thành một thời gian, nhưng vẫn chưa có thành tích ra trò. Vì muốn được ông nội công nhận, chứng minh mình cũng là một người cháu đáng để tự hào, nên anh đã làm rất nhiều việc bản thân không thích.
Bao nhiêu năm nay, anh chưa từng để mình say, bởi vì một khi say rồi, anh sẽ nhớ lại con người thật của mình, và anh ghét cái cảm giác ấy.
Vu Hiểu Thấm vốn cũng là người rất có kiêu ngạo, chuyện phong nguyệt vốn là anh tình tôi nguyện, đã không có hứng thú thì thôi vậy.
Cô ấy cũng chẳng phải kiểu người nhỏ nhen, cười cười rồi thu lại suy nghĩ ấy, hỏi anh một câu:
“Anh là gay à?”
Cô ấy – một người phụ nữ tràn đầy sức hút như vậy, sau vài lần tiếp xúc, lại hoàn toàn không cảm nhận được chút rung động nào từ anh. Vu Hiểu Thấm rất tự tin, cô ấy nghĩ, nếu không phải nơi đó của anh có vấn đề, như An Nỉ từng nói, thì chắc là anh thích đàn ông rồi.
“Tôi đã từng vừa tưởng tượng cơ thể phụ nữ vừa tự an ủi, không chỉ một lần.” Lục Dĩ Ninh trả lời.
“Cho nên chắc tôi không phải gay.”
Nói xong câu đó, anh rời đi.