Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 13

Chương 13

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Tối hôm đó, dưới sự hướng dẫn của cô giáo dạy cắm hoa, Hứa Chiêu Di và Lục Mạn Thanh cùng nhau học cắm hoa.

Hai người dùng hoa sơn trà, liễu bạc, quả nhỏ và cành tùng bách làm nguyên liệu, cùng nhau hoàn thành một tác phẩm. Lục Mạn Thanh vô cùng thích, còn kéo Hứa Chiêu Di chụp ảnh chung, vui vẻ đăng lên vòng bạn bè.

Lục Dĩ Ninh trở lại xe, cầm điện thoại gọi tài xế lái thay. Khi đang chờ tài xế tới thì anh lướt thấy bức ảnh đó, lúc này mới nhớ đến Hứa Chiêu Di.

Cô thật sự đã tự mình đi sao? Anh thừa nhận mình có chút bất ngờ. Lục Dĩ Ninh muốn hỏi cô vì sao lại tự đến, có lẽ là do tác dụng của cồn, tay anh hơi run khi gõ chữ, dứt khoát chuyển sang gửi tin nhắn thoại.

“Cô đi gặp bà ấy rồi à?”

Hứa Chiêu Di rất nhanh gửi lại một sticker ‘ừ ừ’, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.

Giọng Lục Dĩ Ninh dưới tác động của rượu có phần khàn khàn: “Tôi có việc đột xuất, xin lỗi nhé.”

[Không sao không sao, anh cứ bận việc của mình đi.]

Với chuyện bị cho leo cây lần này, Hứa Chiêu Di dường như chẳng hề để tâm. Cô càng tỏ ra không có gì, nhẹ nhàng và thoải mái bao nhiêu, thì trong lòng Lục Dĩ Ninh lại càng thấy khó chịu bấy nhiêu. Mà khó chịu ở đâu thì anh lại chẳng nói rõ được.

Nghĩ ngợi một hồi, anh định gửi cho cô một bao lì xì, nhưng còn chưa kịp bấm gửi, Hứa Chiêu Di đã nhắn tiếp:

[Là tôi tự muốn đi đó! Hôm nay không tính vào tiền công.]

Cứ như thể cô đoán được anh sắp làm gì.

Bàn tay Lục Dĩ Ninh vừa chuẩn bị chuyển khoản liền khựng lại giữa chừng, mắc kẹt không tiến không lùi, thấy hơi khó chịu. Nhất định là tại uống quá nhiều rượu, nếu không thì sao lại đột nhiên có chút cảm giác tội lỗi thế này?

Anh ném thẳng điện thoại sang một bên, hạ cửa kính xe xuống để gió lạnh ùa vào. Ngửa đầu tựa lên gối ghế, để nguôi bớt cơn bực dọc trong lòng, cứ thế ngẩn người một lúc cho đến khi tài xế lái thay tới.

Trên đường quay về căn hộ, Lục Dĩ Ninh đột nhiên mở bừng mắt, gấp gáp bảo tài xế đổi hướng. Anh còn hối người ta tới ba lần phải nhanh lên, đến lần cuối thì đầu xe đã quẹo vào sân biệt thự. Xe còn chưa dừng hẳn, anh đã lảo đảo đẩy cửa bước xuống, đi thẳng vào phòng khách.

Phòng khách không có ai, phòng ăn cũng trống không. Lục Dĩ Ninh cứ thế đứng sững ở đó, tay vịn lấy bàn, th* d*c nhè nhẹ. Trong lòng anh có chút thất vọng, trước mắt cũng mơ hồ đi.

Lục Mạn Thanh được Hà Hiểu Nga đỡ từ trên lầu xuống, nhìn thấy anh đang dáo dác tìm quanh phòng ăn, liền lên tiếng: “Tìm ai vậy? Di Di hả? Con bé đi rồi.”

Lục Dĩ Ninh đầu óc choáng váng, cảm giác như sắp nôn đến nơi. Anh vịn mép bàn ngồi xuống, cúi đầu không nói gì.

“Uống bao nhiêu vậy chứ?” Lục Mạn Thanh cau mày vì mùi rượu nồng nặc trên người anh, gọi Hà Hiểu Nga mang canh giải rượu ra.

Canh vẫn còn nóng hổi, hiển nhiên là vừa mới nấu xong không lâu. Lục Dĩ Ninh hai tay nâng chén, chậm rãi uống từng ngụm, còn Lục Mạn Thanh thì ngồi bên cạnh nhìn anh: “Không phải nói là sẽ cùng Di Di về à? Sao lại thành một mình con bé về rồi?”

“Bị kéo đi uống rượu gấp, con không từ chối được.”

“Có buổi rượu nào mà quan trọng hơn cả mẹ con hả?” Lục Mạn Thanh không vui, nhưng vẫn đưa tay ra nhẹ nhàng xoa lưng anh, “Mẹ không trách con, là mẹ xót con thôi, biết không?”

Lục Dĩ Ninh lặng lẽ uống canh giải rượu, nhưng lúc ngẩng đầu thì vô tình thấy trên bàn đặt một bình hoa mới cắm. Một nhành liễu bạc uốn lượn mềm mại, vài quả mọng điểm xuyết xung quanh, sắc đỏ và xanh hài hòa nổi bật.

Thẩm mỹ ngoài dự đoán, đẹp một cách lạ thường. Lục Dĩ Ninh không nhận ra mình đã lặng lẽ nhìn nó lâu hơn bình thường.

“Đẹp không? Di Di làm cùng với mẹ đấy.”

Lục Dĩ Ninh quay mặt đi, buông một câu: “Tạm được.”

“Miệng thì nói thế thôi.” Lục Mạn Thanh trêu anh, “Vậy canh này thì sao? Cũng ‘tạm được’ à? Mẹ thấy con húp sạch sẽ luôn đấy.”

“Canh ngon thật.” Lục Dĩ Ninh lần này nói thật lòng. Tay nghề của dì Hà xưa giờ vẫn hợp khẩu vị anh nhất.

“Canh đó là do Di Di nấu đó. Là lúc sắp đi, con bé đặc biệt nấu riêng cho con.”

Hứa Chiêu Di làm sao biết được anh uống say rồi? Chắc là vì lúc anh gửi tin nhắn thoại, giọng đã bắt đầu líu lưỡi.

Cô nghe xong còn khúc khích cười một cái, bị Lục Mạn Thanh bắt gặp, hai người liền không chút nể tình mà cùng nhau cười nhạo anh.

Là Lục Mạn Thanh đã nói với cô rằng tối nay Lục Dĩ Ninh chắc chắn sẽ về nhà, thật ra Hứa Chiêu Di có hơi không tin. Một đêm lãng mạn như thế, lại có mỹ nhân kề bên, người đàn ông nào mà nỡ rời đi chứ?

Nhưng dù vậy, cô vẫn nấu sẵn canh giải rượu cho anh. Lỡ như anh thật sự về thì sao?

Lục Dĩ Ninh khựng lại một lúc, trong lòng bỗng thấy ngứa ngáy khó tả, còn kèm theo chút nghẹn ngào.

Đây đã là lần thứ bao nhiêu trong đêm nay anh cảm thấy như thế rồi? Chắc chắn là do rượu có vấn đề. Anh nghĩ vậy, rồi đem tất cả cảm giác kỳ lạ trong lòng đổ hết lên cái cớ say rượu.

Lục Mạn Thanh rất ít khi ngồi tâm sự yên tĩnh như thế với Lục Dĩ Ninh, hôm nay là một ngoại lệ.

“Di Di là một cô gái tốt. Gặp được con bé là cái duyên của con, cũng là phúc phần của con. Nhất định đừng phụ lòng người ta.” Lúc nói câu này, giọng bà thậm chí còn mang theo chút cầu xin, mắt hoe đỏ, ngân ngấn nước. Bà chưa từng đối với ai như vậy.

Còn Lục Dĩ Ninh thì sao? Anh cúi đầu, không nói lời nào, trông chẳng khác gì một đứa trẻ vừa làm điều sai. Rất lâu sau, anh mới chậm rãi mở miệng:

“Ngày giỗ của anh con chắc sắp đến rồi.”

“Đợi thêm thời gian nữa, mẹ sẽ về Hồng Kông một chuyến.”



Vào ngày kỷ niệm thành tâm thương mại, Hứa Chiêu Di đã có mặt tại trung tâm thương mại từ trước sáu giờ sáng. Cô thay đồng phục, đeo tai nghe và ngay lập tức lao vào công tác chuẩn bị đầy căng thẳng.

Chủ đề của lễ kỷ niệm mười lăm năm thành lập Liên Hoa là ‘Hoa sen nở rộ – Cùng mừng huy hoàng’.

Để tăng thêm không khí rộn ràng, tất cả nhân viên đều mặc đồng phục màu đỏ được thiết kế riêng. Nữ mặc áo sơ mi trắng phối với chân váy đỏ ôm sát, toát lên vẻ thanh lịch, còn nam thì mặc áo gi-lê đỏ, đầu đội mũ hoa lễ hội, nhìn hơi buồn cười một chút. Nhìn thấy tạo hình của cácnhân viên nam, mấy cô gái đều không nhịn được cười.

Sau cuộc họp xác nhận cuối cùng của các bộ phận, mọi người nhanh chóng trở về vị trí, toàn lực chuẩn bị cho sự kiện trong ngày.

Hứa Chiêu Di chịu trách nhiệm điều phối toàn bộ hoạt động hôm nay, đặc biệt là xử lý các tình huống phát sinh. Cô đeo tai nghe, mang giày cao gót, tất bật chạy lên chạy xuống giữa các tầng.

Hễ có cửa hàng nào bị khách khiếu nại, cô lập tức chạy tới xử lý. Gặp trẻ nhỏ bị lạc, cô ngay lập tức đưa đến trạm phát thanh trấn an. Dù hiện trường trông có phần hỗn loạn, nhưng trên thực tế mọi việc đều được vận hành đâu vào đấy.

Bối Thi Nam thì phụ trách quản lý thẻ mua sắm và quà tặng, cô ấy bận rộn cùng các nhân viên bộ phận chăm sóc khách hàng tại quầy tiếp tân.

Người đến nhận quà quá đông, thậm chí có người còn định chen hàng. Bối Thi Nam lập tức bước tới ngăn lại, sau đó cầm micro hét to: “Các cưng ơi các cưng ơi, chỗ quầy lễ tân bọn tôi đang quá tải, cần gấp người đến hỗ trợ!!”

“Đã nhận được!” Hứa Chiêu Di lập tức phản hồi, vừa thông qua tai nghe chỉ huy điều phối nhân lực một cách có trật tự, vừa nghe thấy từ tai nghe vang lên tin báo chiến sự khẩn cấp của chị Mễ: “Cảnh báo cấp một! Gần sân trượt băng tầng một khu đông nghi ngờ có móc túi, đề nghị các bộ phận nâng cao cảnh giác!”

Hứa Chiêu Di lập tức như lâm vào tình trạng báo động cao, nhanh chóng yêu cầu bảo vệ kiểm tra camera giám sát, đồng thời dứt khoát điều người theo dõi đối tượng khả nghi.

Ngoài ra còn phải nhắc nhở các cửa hàng tăng cường cảnh giác. Lúc này, thứ cần dùng đến chính là mật hiệu đặc biệt giữa trung tâm thương mại và các gian hàng.

Cô quay người chạy thẳng đến khu phát thanh.

Ban đầu, bản nhạc 《Khúc hoan ca》 vui tươi, thanh nhã của Beethoven vẫn đang ngân vang trong trung tâm thương mại. Nhưng đột nhiên, phong cách âm nhạc thay đổi 180 độ thành 《Quý phu nhân Xa Hương》 của Phượng Hoàng Truyền Kỳ vang lên đầy sôi động và mạnh mẽ.

Chỉ cần nghe thấy bài hát đã được thỏa thuận từ trước – tín hiệu chống móc túi, các cửa hàng lập tức hiểu ý, nhanh chóng nhắc nhở nhân viên nâng cao cảnh giác. Cách làm này vừa hiệu quả vừa thú vị.

Hôm nay, Lạc Dặc Châu cũng đến Liên Hoa góp vui. Anh ta mặc chiếc áo lông LV đại bào lông chồn, kết hợp cùng quần ống loe màu đen, nghênh ngang đi lại trong trung tâm thương mại. Nhìn chẳng khác nào một tay nhà giàu phô trương thập niên 80, kiểu thổ hào quê mùa chính hiệu.

Hứa Chiêu Di đang vội chạy lên tầng hai đến một cửa hàng đồ công nghệ để xử lý khiếu nại khách hàng thì vô tình đụng trúng anh ta.

“Chào Lạc tổng.” Cô mỉm cười nhẹ, lễ phép gật đầu chào rồi vội vàng chạy đi ngay, vừa đi vừa cúi đầu đáp lại trong bộ đàm: “Rõ, tôi đến ngay!”

Lạc Dặc Châu khựng bước, không nhịn được mà quay đầu nhìn cô, ánh mắt lướt một lượt từ trên xuống dưới, quan sát đường cong đầy đặn gợi cảm trên cơ thể cô. Trong ánh nhìn ấy ẩn chứa một điều gì đó khó đoán.

Đúng lúc đó, Lục Dĩ Ninh đang đứng ngay phía sau anh ta, ánh mắt nhìn anh ta lạnh lẽo đến đáng sợ.

Nhưng khi Lạc Dặc Châu quay người lại thì Lục Dĩ Ninh lại không nói một lời, chỉ lặng lẽ quay đầu sang hướng khác, bước tới bên lan can nhìn xuống khu vực sảnh lớn tầng một.

Lúc này, dưới sảnh đang diễn ra tiết mục rút thăm trúng thưởng, tiết mục chính trong lễ kỷ niệm ngày hôm nay. Thế nhưng, số lượng khách tham gia lại không nhiều như kỳ vọng.

Trên thực tế, lượng người ghé qua trung tâm cả ngày nay cũng không đạt đến mức khiến Lục Dĩ Ninh hài lòng.

Chẳng bao lâu sau, Lạc Dặc Châu đi đến đứng cạnh anh, nụ cười trên môi mang theo vài phần cố ý trêu chọc.

“Cho tôi hỏi cậu chuyện này được không?”

“Không.”

“Tôi còn chưa nói là chuyện gì mà?”

Lục Dĩ Ninh chẳng buồn để ý đến anh ta, còn Lạc Dặc Châu thì càng cười phá lên, tiếng cười đầy khiêu khích.

Thật ra bạn bè của Lục Dĩ Ninh rất ít, ở Lộ Thành cũng chỉ có mỗi mình Lạc Dặc Châu là thân thiết.

Anh vốn là người không thích giao du, mà có thể trở thành anh em với Lạc Dặc Châu cũng là nhờ quãng thời gian cùng du học ở nước ngoài.

Năm đó hai người học cùng một trường, tình cờ còn ở chung ký túc xá. Thực ra, đám công tử du học sinh từ trong nước ra nước ngoài học đều chơi chung một nhóm. Trong đó, nhà họ Lạc là có nền tảng mạnh nhất, nên Lạc Dặc Châu tự nhiên trở thành đầu đàn, ngày ngày kéo cả đám đi đua xe, mở tiệc.

Chỉ có mỗi Lục Dĩ Ninh là ngoại lệ, anh chưa từng dính dáng đến những trò chơi bời đó. Cờ bạc, gái gú, thuốc phiện – cái gì cần tránh anh đều tránh, chỉ chuyên tâm vào việc học, từng có thời gian bị xem như dị loại trong cái nhóm ăn chơi ấy.

Không những thế, bên cạnh anh còn chẳng có lấy một bóng dáng phụ nữ.

“Chẳng lẽ cậu ta thích đàn ông à?” Nói thật thì lúc đó, ngay cả Lạc Dặc Châu cũng từng nghĩ như vậy, thậm chí còn lo rằng có khi mình là đối tượng thầm mến của người ta.

Cho đến một lần vào phòng anh tìm đồ, vô tình phát hiện ra một cuốn kỷ yếu trường Đại học Lộ Thành. Lật ra xem thì thấy bên trong có một bức thư tình và một tấm ảnh.

Lạc Dặc Châu không kìm được tò mò liền đọc thử, lúc đó mới bừng tỉnh, thì ra cái kiểu tuyệt tình tuyệt ái lúc ở nước ngoài là vì trong lòng vẫn luôn cất giữ một bạch nguyệt quang.

Về sau có lần uống rượu, Lạc Dặc Châu từng hỏi Lục Dĩ Ninh chuyện đó. Lục Dĩ Ninh trả lời sao nhỉ?

“Không quen, cũng chưa từng qua lại.” Anh giải thích như vậy.

Bức thư tình đó đúng là do một đàn em khóa dưới viết cho anh, nhưng anh chưa từng đồng ý. Thực ra, năm đó anh còn chưa nhận được bức thư đó. Là vào ngày cuối cùng trước khi làm thủ tục thôi học, anh tình cờ phát hiện ra trong ngăn kéo của một người bạn học, cô thậm chí còn nhét nhầm chỗ.

Đàn em đã viết thư tỏ tình đó, chính là Hứa Chiêu Di. Cũng là người phụ nữ ngốc nghếch nhất mà anh từng gặp trong đời.

“Thế thì chắc chắn là cậu thích người ta rồi, không thì giữ thư tình của người ta làm gì?” Lạc Dặc Châu lại hỏi tiếp một câu như vậy.

Lúc đó Lục Dĩ Ninh có chút ngà ngà say, cậu công tử luôn kiệm lời trong giới du học sinh hôm đó lại hiếm khi nói nhiều: “Không thích. Hồi đại học tôi nhận cả một thùng thư tình, chẳng lẽ người nào viết thư cho tôi, tôi đều phải thích à?”

“Không đúng nha, vậy sao cả thùng thư tình cậu không mang theo, lại chỉ mang mỗi bức đó?” Lạc Dặc Châu vạch trần anh rồi phá lên cười ha hả. Lục Dĩ Ninh đột nhiên im bặt, tự rót rượu uống một mình. Đó là lần đầu tiên anh say kể từ khi đi du học.



Tầng trên cũng may, toàn là dân IT trẻ, có mâu thuẫn nhỏ cũng không đến mức ầm ĩ. Sau khi Hứa Chiêu Di đến nơi, cô trước tiên hỏi nhân viên nắm rõ tình hình, sau đó giải thích và xoa dịu hai vị khách có liên quan, vấn đề rất nhanh chóng được giải quyết ổn thỏa.

Trong bộ đàm vang lên giọng gọi của Đại Diêu: “Ây dô, người tham gia hoạt động ở khu vực giữa sảnh ít quá, ai đang rảnh thì mau qua đây góp mặt.”

Được lệnh xong, mọi người nhanh chóng chạy ùa sang. Hứa Chiêu Di lúc đó cũng chẳng có việc gì, trước khi đi còn cố tình thay một chiếc váy liền ôm sát người, là đồ của cô tự mua.

Bình thường mặc đồng phục quen rồi, nay bỗng đổi sang đồ riêng, quả nhiên khiến người khác thấy sáng cả mắt.

Lạc Dặc Châu đang ở tầng trên, nhìn thấy cô gái nhỏ vóc dáng uyển chuyển, tóc xõa ngang vai, lặng lẽ len vào đám đông.

Anh ta cố tình quay sang Lục Dĩ Ninh, huýt gió trêu ghẹo: “Không ngờ cô nàng mũ đỏ nhà ta dáng ngon thế này nha~”

Năm xưa trong ảnh, Hứa Chiêu Di đội một chiếc mũ đỏ, mấy năm qua Lạc Dặc Châu vẫn âm thầm gọi cô là ‘mũ đỏ’ sau lưng.

Lục Dĩ Ninh cuối cùng cũng không nhịn nổi mà sa sầm mặt, trầm giọng cảnh cáo: “Bớt có ý đồ với cô ấy đi.”

“Sao vậy? Không phải cậu đâu có thích người ta à?” Lạc Dặc Châu lại bắt chước điệu bộ ngày xưa của anh, chu môi, bóp giọng nhại lại một câu đầy chua chát:

“Ai nói tôi thích cô ấy? Chẳng lẽ người nào viết thư tình cho tôi, tôi đều phải thích à?” Nhại giống đến mức chính Lạc Dặc Châu cũng thấy sởn da gà rồi bật cười ha hả.

“Cô gái ấy sao lại trùng hợp đến mức vào làm đúng tập đoàn nhà cậu nhỉ? Đừng nói là cậu cố ý sắp xếp đấy nhé?”

“Trí tưởng tượng của cậu phong phú thật đấy, không đi làm biên kịch thì phí.” Lục Dĩ Ninh thản nhiên nhìn về phía hàng ghế thứ hai, nơi Hứa Chiêu Di đang cười tít mắt tương tác với MC, hờ hững đáp: “Bây giờ cô ấy không thể yêu đương.”

Còn về lý do vì sao không thể, anh cũng chẳng buồn giải thích thêm. Chẳng lẽ anh phải nói rõ ràng quan hệ hợp tác giữa họ với từng người một sao?

Đến vòng quay số trúng thưởng thứ hai, Hứa Chiêu Di không ngờ mình – người vốn chỉ đến góp mặt cho đông đủ, lại thật sự trúng giải ba.

Vừa bất ngờ vừa vui mừng, cô còn lén lút liếc sang Đại Diêu, sợ ông ta bắt mình nộp lại giải. Ai ngờ Đại Diêu cũng đang cười, Hứa Chiêu Di lúc này mới yên tâm, phấn khởi lên sân khấu nhận thưởng, còn giả bộ như lần đầu gặp MC: “Chào chị, chào chị, vinh hạnh quá vinh hạnh quá.”

Nữ MC là đồng nghiệp ở bộ phận truyền thông, thực ra khá thân với Hứa Chiêu Di, thường cùng cô và Bối Thi Nam tám chuyện trai đẹp ở phòng trà. Nên cả hai phối hợp với nhau rất ăn ý.

“Vậy thì hãy cùng chúc mừng vị khách này. Trước khi nhận thưởng, chúng ta có một trò chơi nho nhỏ, thật lòng hoặc thử thách! Cô gái xinh đẹp, bạn chọn cái nào đây?”

Hứa Chiêu Di biết trước là có tiết mục này, nên không chút do dự mà chọn thử thách. Bởi cô thừa hiểu mấy câu hỏi thật lòng đều kiểu sến súa lãng mạn, mà nói ra trước mặt bao nhiêu người thế này thì cô chịu không nổi.

“Được rồi, đã chọn thử thách thì chúng ta cùng xem vị khách này sẽ phải làm gì nhé. Wa~

nhìn có vẻ rất k*ch th*ch đây, hãy gọi cho mối tình đầu của bạn và nói câu: ‘Hoa sen nở rộ, cùng mừng huy hoàng. Bao nhiêu năm qua, anh sống có tốt không?’”

MC vừa dứt lời, cả hội trường đã cười ồ lên, có người còn hô hào theo: “Gọi đi! Gọi đi!”

Hứa Chiêu Di hoảng hốt xua tay: “Tôi… tôi không có mối tình đầu…”

“Thầm mến cũng tính nha!”

Hứa Chiêu Di nghĩ một lát. Cái lần duy nhất trong đời cô viết bức thư tình tệ hại kia, có được tính là thầm mến không? Cô cũng chẳng chắc có phải gọi là thầm mến hay không, nhưng cô biết chắc bức thư đó tệ hại vô cùng.

Bởi vì lần đầu Lục Dĩ Ninh ra mắt ở Lộ Thành với tư cách lãnh đạo, Hứa Chiêu Di ngồi hàng ghế đầu, nhìn anh chăm chú như nai con lạc vào rừng.

Còn Lục Dĩ Ninh thì sao? Ánh mắt anh lướt qua cô không biết bao nhiêu lần, vậy mà chưa một lần dừng lại. Khi đó, Hứa Chiêu Di đã hiểu, anh chắc chắn không nhớ ra cô là ai, dù trong bức thư tình năm xưa, cô còn kẹp cả một tấm ảnh của mình.

“Tôi cũng chưa từng thầm mến ai.” Hứa Chiêu Di ngồi thẳng lưng, dứt khoát nói. Đoạn chuyện cũ ấy, cô từ lâu đã để nó bay theo gió rồi.

Trong khi dưới lầu không khí hoạt động đang tưng bừng náo nhiệt, thì tầng trên lại có chút gượng gạo khó nói.

“Tiêu rồi tiêu rồi, người ta nói chưa từng thầm mến ai kìa!” Mẹ kiếp, chuyện này buồn cười đến vậy sao? Mặt Lục Dĩ Ninh đen lại thấy rõ, mà Lạc Dặc Châu thì cứ như cố tình đâm dao vào ngực anh, cười đến suýt ngã khỏi ghế.

Lục Dĩ Ninh chẳng nói một lời, một tay đút túi, cứ thế đứng sau lan can, ánh mắt dán chặt xuống sân khấu bên dưới nơi Hứa Chiêu Di đang đứng.

“Vậy thì chọn thật lòng nhé.” Chị MC tốt bụng ra tay giải vây cho cô, “Vậy bạn có thể gửi một lời chúc năm mới sớm đến người mình thích không?”

Hứa Chiêu Di vẫn xua tay: “Tôi cũng không có thích ai đâu haha, cơ hội này xin nhường lại cho vị khách khác nhé.”

Rất nhanh sau đó có một cô gái giơ tay, Hứa Chiêu Di liền thoải mái nhường phần chơi lại cho cô ấy.

Nhờ vậy mà không khí trong hội trường sôi nổi hẳn lên, náo nhiệt hơn lúc trước. Hứa Chiêu Di lén lút lượn về phía Đại Diêu, ưỡn ngực ngẩng đầu, đắc ý khoe: “Hehe giám đốc, tôi không có giành quà đâu nha!”

“Còn không mau tiếp tục đi tuần?”

“Rõ!” Hứa Chiêu Di cười híp mắt quay người đi lên lầu.

Cô đi lên tầng bằng thang cuốn, vừa đến khúc cua thì đụng ngay Lục Dĩ Ninh và Lạc Dặc Châu.

Một người mặt đen sì, người kia thì đang cố nín cười. Hứa Chiêu Di cúi rạp đầu, bước nhanh qua trước mặt hai vị đại gia, lí nhí chào: “Chào Lục tổng, chào Lạc tổng.” Rồi co chân chạy một mạch lên tầng ba, đến khi đứng vững rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Trời ạ, cô đúng là có tiền đồ thật!

Sắc mặt Lục Dĩ Ninh thì khó coi đến cực điểm, trạng thái đó kéo dài suốt mấy ngày liền. Cho đến khi tuần lễ kỷ niệm thành lập cửa hàng kết thúc, cơn giận bị dồn nén bao lâu nay của anh mới nhân dịp buổi tổng kết mà bùng nổ hoàn toàn.

Bình Luận (0)
Comment