Chương 14
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Nói sao nhỉ? Kết quả lễ kỷ niệm lần này thực sự rất tệ. Bộ phận vận hành đã thống kê dữ liệu một tuần trước và sau lễ, đồng thời so sánh với cùng kỳ năm ngoái, dù là lưu lượng khách, doanh số, tỷ lệ chuyển đổi thành viên hay giá trị đơn hàng trung bình, gần như tất cả chỉ số đều không đạt kỳ vọng.
Phân tích hiệu quả chi phí của hoạt động cho thấy mức độ mất cân đối nghiêm trọng giữa đầu tư và kết quả thu về.
Kết quả như vậy khiến Lục Dĩ Ninh nổi trận lôi đình, đây là lần đầu tiên Hứa Chiêu Di thấy anh đập báo cáo xuống bàn trong phòng họp.
“Lưu lượng khách giảm 28% so với cùng kỳ, GMV* không đạt đến 67% của mức cảnh báo ngân sách, ngân sách hoạt động lên đến một triệu hai mà chỉ đổi lại ROI* ở mức 1:0.8, mỗi đồng bỏ ra đều đang gây lỗ chiến lược 0.2 đồng! Đây là bảng thành tích kỷ niệm thành lập trung tâm mà các người lấy làm tự hào sao?”
*GMV: viết tắt của Gross Merchandise Value, là tổng giá trị hàng hóa giao dịch.
*ROI: viết tắt của Return on Investment, là tỷ suất hoàn vốn.
“Tỷ lệ sử dụng làn ưu tiên VIP chưa đến 5%, gói quyền lợi thành viên trị giá cả triệu tệ không bán được cái nào, hoạt động thành viên lần này ai phụ trách? Nói tôi nghe, khu vực VIP là để trưng bày cho có hình thức thôi à?”
Lục Dĩ Ninh triệu tập toàn thể nhân viên của vài bộ phận đến họp, mọi người đều cúi đầu im lặng chịu trận.
“Làm đủ thứ hoạt động lộn xộn, kết quả SP* đâu? Mọi chiến dịch PR đều là để phục vụ cho SP, nếu không liên kết được với SP thì đừng làm mấy cái PR và tuyên truyền vô nghĩa nữa! Bây giờ tôi cần một lời giải thích, các người tự quyết định thứ tự phát biểu.”
*SP: viết tắt Sales Promotion, là khuyến mãi, kiểu giảm giá, tặng quà, mua 1 tặng 1,…
Lục Dĩ Ninh vung bút laser qua một bên rồi ngả người ra sau tựa vào ghế, áp lực từ anh như bao trùm cả căn phòng.
Bối Thi Nam và Hứa Chiêu Di ngồi ở hàng ghế cuối phòng họp, Bối Thi Nam lén nhắn tin cho cô:
[Tiêu rồi tiêu rồi, nam thần thật sự nổi trận lôi đình rồi. Cậu nói xem, tiền thưởng cuối năm của bọn mình có còn giữ được không?]
Hứa Chiêu Di cũng lo lắng. Cô thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Lục Dĩ Ninh, cứ có cảm giác ánh mắt anh đang chiếu thẳng vào mình, lạnh sống lưng thật sự. Chẳng lẽ khu vực do cô phụ trách lại đứng bét nữa sao?
“Chủ yếu là lần này mấy cửa hàng đưa ra quá ít ưu đãi, Lục tổng ạ. Một nửa trong số họ thậm chí còn không tham gia chương trình, cũng không biết bên vận hành đã đàm phán kiểu gì nữa? Với lại, bọn tôi phát hiện nhân viên của các thương hiệu không hề giới thiệu chương trình cho khách, chắc là bên vận hành trong buổi họp sáng chẳng thèm huấn luyện gì cho họ đâu?”
“Chỗ quảng cáo cần đưa thì các người không đưa, bảo bọn tôi lấy gì để đàm phán chiết khấu? Rõ ràng là hiệu quả hoạt động kém, đừng có tùy tiện đổ trách nhiệm.”
Trưởng bộ phận truyền thông và Đại Diêu vì bảo vệ người của mình mà ném qua ném lại hai câu trách nhiệm.
Lục Dĩ Ninh nhíu mày nghe bọn họ đùn đẩy mà không lên tiếng cắt ngang, cho đến khi Đại Diêu nói đến vấn đề của cửa hàng chủ lực:
“Thật ra vấn đề lớn nhất lần này nằm ở siêu thị, Greenfield hoàn toàn không tham gia chương trình khuyến mãi của chúng ta. Năm ngoái họ vừa hoàn tất nâng cấp hệ thống, tham gia vào hệ sinh thái thành viên cao cấp của tập đoàn, rồi lấy lý do định vị thương hiệu để nhất quyết không làm bất kỳ chương trình giảm giá nào. Người của chúng ta đã đi thương lượng mấy lần đều bị từ chối.”
Lúc này Lục Dĩ Ninh mới lên tiếng: “Tại sao trước đó không có ai báo cáo với tôi chuyện này?”
“Lúc đầu chị Viên phụ trách bên siêu thị, nhưng chị ấy nghỉ dưỡng thai, lại không bàn giao kỹ, là lỗi của tôi.”
“Đúng là lỗi của cậu, lần này bộ phận vận hành là bên có vấn đề lớn nhất. Cửa hàng chủ lực vốn tồn tại với mục đích kéo khách, đổi lại phải chấp nhận hy sinh một phần tiền thuê. Nếu đến điều đó cũng không làm được, vậy thì có thể cân nhắc thay đổi.”
Siêu thị không phải là cửa hàng chủ lực bình thường đâu.
Trong bất kỳ trung tâm thương mại nào, siêu thị đều được đối xử như ông lớn vậy, được cung phụng đủ kiểu. Có khi còn phải nhờ tổng công ty bỏ biết bao công sức, tìm đủ mối quan hệ mới mời được họ vào. Nói đổi là đổi ngay được sao?
Ai cũng âm thầm nín thở.
Nhưng Lục Dĩ Ninh chẳng hề có vẻ đang nói đùa. Anh nói tiếp:
“Hoạt động tại chỗ thì tệ hại không tưởng, vậy mà còn thuê người giả làm khách để lấp chỗ, vậy mà thấy tự hào được à? Truyền thông báo chí thì làm loạn như nồi lẩu thập cẩm. Sáng mai, mỗi người phải nộp cho tôi một bản kiểm điểm, kèm theo một báo cáo truy ngược nguyên nhân vấn đề. Viết không xong thì tự thu dọn đồ đi luôn đi.”
Đêm đó, gần như toàn bộ nhân viên đều phải tăng ca.
Cả văn phòng như bị bấm nút tắt tiếng, đến cả tiếng than thở cũng chẳng ai dám phát ra. Nhưng người là sắt, cơm là thép, đến giờ ăn mà không ăn thì bụng vẫn đói cồn cào như thường.
Thế là trong group nhỏ mọi người bắt đầu @Hứa Chiêu Di:
@Bé ơi đi mua cơm không? Mua giúp tôi phần bò hầm kiểu Tứ Xuyên nhé.
@Tôi muốn thịt heo chiên giòn, như mọi khi nha!
@Cơm cà ri thêm một lon Coca lạnh nha, cảm ơn cậu~
@Cho tôi phần cơm chân giò kiểu Mân Nam, thêm cơm luôn nha bảo bối~
Lý do mọi người luôn giao cho Hứa Chiêu Di đi mua cơm là vì cô quen biết với chủ quán cơm hộp, lấy đồ nhanh mà suất ăn lại đầy đặn.
Lúc này cô đang vò đầu bứt tóc vì không viết nổi bản kiểm điểm, bèn dứt khoát đứng dậy đi mua cơm giúp mọi người cho khuây khỏa.
Đồng nghiệp các bộ phận khác nghe tin cô đi mua cơm cũng liền nhắn riêng nhờ cô mua giúp một phần.
Kết quả là hơn một tiếng sau Hứa Chiêu Di mới quay lại.
Tay trái xách bảy suất cơm, tay phải ôm hơn chục ly cà phê, mồ hôi rịn ướt cổ vì mệt. Cô lặng lẽ bước vào văn phòng, nhẹ nhàng đặt từng phần cơm lên bàn đồng nghiệp, rồi mang cà phê đến cho mấy người ở phòng khác.
Đến khi quay lại chỗ ngồi của mình, cô đã mệt rã rời. Nhìn hộp cơm vịt quay da giòn trước mặt, lại chẳng còn tí cảm giác thèm ăn.
Chẳng bao lâu sau, những người khác ăn xong, viết xong kiểm điểm và lục tục ra về. Hứa Chiêu Di vừa mới ngồi xuống chưa bao lâu, bản kiểm điểm còn chưa gõ được chữ nào, thì trời bên ngoài đã tối đen như mực.
Tối nay Lục Dĩ Ninh cũng chưa về.
Anh đang làm gì vậy nhỉ?
Anh đang nhìn cái đồ ngốc Hứa Chiêu Di ấy, cứ bị người ta sai đi gọi lại như món đồ, người ta nói gì làm nấy, chẳng có lấy một chút phản kháng.
Trong lòng anh thật sự rất khó hiểu, tại sao những người khác đều biết thời gian của mình quý giá, cố tranh thủ từng phút từng giây, mà chỉ riêng cô lại cam tâm để mấy chuyện vụn vặt này vắt kiệt sức mình?
[Anh ăn cơm chưa? Lúc nãy tôi đi mua có gọi dư một phần…]
Cô thậm chí còn gửi cho anh một tin nhắn như thế.
Hứa Chiêu Di thật sự không muốn lãng phí phần cơm vịt quay da giòn của mình, lại nghĩ đến việc Lục Dĩ Ninh vẫn chưa về.
Hôm nay anh nổi giận lớn như vậy, chắc chắn hao tổn không ít sức lực. Cô lấy hết can đảm mới dám nhắn tin cho anh như thế.
Chưa đến hai giây sau, Lục Dĩ Ninh đã gọi cô vào phòng làm việc.
“Cô đang làm gì vậy?” Đột nhiên, Lục Dĩ Ninh cất lời hỏi. Không khí trong văn phòng nặng nề đến ngột ngạt, Hứa Chiêu Di bối rối đứng đối diện anh, nghe anh lạnh lùng nhả từng chữ một:
“Giúp cửa hàng sửa ống nước, lắp bóng đèn mỗi ngày vẫn chưa đủ, bây giờ đến cả việc vặt hành chính cũng muốn gánh hết? Gọi cơm, mua cà phê, lấy chuyển phát nhanh, đây là công việc hằng ngày của cô đấy à?”
Hứa Chiêu Di sững người trong giây lát, có phần xấu hổ cúi đầu xuống, nhỏ giọng giải thích: “Có lúc mọi người đều rất bận, ai cũng đang làm việc quan trọng… Những việc này thì cũng phải có người làm… Tôi chỉ là tiện tay giúp một chút thôi.”
“Cô nói đúng, ai cũng đang làm việc quan trọng. Nhưng cái ‘ai cũng’ đó, không bao gồm cô.”
Lục Dĩ Ninh lạnh lùng nói, tiện tay cầm lấy một tập tài liệu, giơ ra trước mặt cô.
“Lúc cô đi lấy chuyển phát nhanh giúp người khác, có người đang sửa lại phương án hệ thống kiểm tra thông minh của toàn khu, lúc cô xếp hàng mua cà phê, có người đang điều chỉnh thiết kế đường di chuyển giữa các tầng. Cô thử nhìn lại bên ngoài xem, mọi người đều đang đẩy mạnh dự án trọng điểm trong tay. Còn cô thì sao? Rất tiếc, gần như tôi không nhìn thấy bất kỳ đường phát triển nghề nghiệp nào của cô.”
Lục Dĩ Ninh thật ra không phải người hay so đo chi li. Việc anh tức giận lúc này, không phải vì mấy lời cô từng nói trên sân khấu mấy hôm trước, mà là vì cô thật sự quá dễ bắt nạt.
Sự tốt bụng quá đà, nếu đánh mất nguyên tắc và giới hạn thì chẳng khác gì ngu ngốc. Mà bây giờ anh là cấp trên của cô, anh phải để cô hiểu rõ điều đó. Nếu hôm nay không đánh thức cô, sau này cô chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi lớn trong chốn công sở.
“Thật sự, cô cũng đã làm rất nhiều việc. Tôi rất vui khi thấy cô luôn tích cực tham gia vào các dự án của người khác, tinh thần sẵn lòng giúp đỡ của cô xứng đáng được khen ngợi. Nhưng trong mắt tôi, đóng góp cá nhân của cô vẫn bằng không.”
Cả người Hứa Chiêu Di như sững lại, nhất thời không tiêu hóa nổi lời Lục Dĩ Ninh vừa nói.
Anh dường như còn cố tình nói với giọng mỉa mai nữa thì phải, cô theo bản năng muốn phản biện: “Tôi cũng từng nghĩ đến chuyện tự mình lên kế hoạch tổ chức vài hoạt động, tôi cũng hỏi bên phòng truyền thông, nhưng họ bảo mấy cái ý tưởng của tôi nhỏ quá, không muốn phối hợp…”
“Cô có vấn đề sao không hỏi tôi – người lãnh đạo trực tiếp của cô, mà lại đi hỏi phòng truyền thông? Cô không biết tranh thủ cơ hội cho bản thân à? Khó lắm khi phải thừa nhận là mình không dám, hoặc không chịu bước bước đầu tiên à? Ở nơi làm việc, ai không tiến lên thì chính là đang thụt lùi. Trong mắt tôi, việc cô bị cuốn vào đống việc vặt hằng ngày, chẳng qua chỉ là cái cớ để né tránh cố gắng thôi.”
Hứa Chiêu Di bỗng ngẩng đầu lên, hốc mắt đã đỏ hoe, như thể đang cố kìm nước mắt. Cô cứ thế nhìn anh, trong đầu chỉ có một câu – tôi đã làm việc chăm chỉ mỗi ngày như vậy, sao trong mắt anh lại biến thành như thế này?
Cô chỉ nghĩ đơn giản là muốn san sẻ giúp đỡ mọi người một chút, vậy mà trong mắt lãnh đạo lại trở thành người không chuyên tâm vào công việc. Điều này khiến cô cảm thấy hoàn toàn trái ngược với nhận thức bấy lâu nay của mình.
Cô thừa nhận, anh nói cũng có phần đúng, nhưng cô vẫn thấy không phục: “Tôi thừa nhận mình đúng là chưa đủ chủ động, chỉ biết hoàn thành từng việc mà cấp trên giao. Nhưng tôi không cảm thấy mình đã làm sai điều gì, đặc biệt là việc giúp đỡ người khác, tôi càng không thấy có gì sai ở đó. Chẳng lẽ chỉ những dự án hoành tráng mới có giá trị, còn những việc nhỏ bé lặng lẽ lại chẳng có ý nghĩa gì sao?”
Lục Dĩ Ninh bị cái tính bướng bỉnh của cô chọc cười một cái, nụ cười mang theo hàm ý sâu xa:
“Có ý nghĩa đấy. Nhưng nếu cô chỉ muốn cả đời làm một nhân viên nhỏ, không muốn cầu tiến, thì lại là chuyện khác. Ngoài ra, quản lý vận hành bên các cô đã nghỉ việc rồi, bây giờ trụ sở chính đang mở tuyển nội bộ. Trong danh sách ứng cử viên mà giám đốc các cô đề cử, hầu hết đồng nghiệp có cùng thâm niên với cô đều có tên, chỉ riêng cô là không. Cô biết tại sao không?”
“Vì nếu cái đinh ốc kia mà rơi ra, sẽ không còn ai làm mấy chuyện vặt nữa. Đó chính là giá trị của cô, cái mà cô gọi là ý nghĩa. Ra ngoài đi.”
Lần đầu tiên trong đời vì công việc mà Hứa Chiêu Di bật khóc, chính là vào buổi tối hôm đó. Cô quay trở lại bàn làm việc, lén cúi đầu vùi mặt vào vai, nghiến răng không để mình phát ra một tiếng động nào, không để đồng nghiệp làm ca đêm phát hiện ra sự suy sụp và thảm hại của cô.
Vì sao cô lại khóc? Là vì những lời cuối cùng của Lục Dĩ Ninh thật sự đã làm cô tổn thương.
Thực ra cô chưa bao giờ dám mơ đến vị trí quản lý, cô biết mình vẫn chưa đủ năng lực. Nhưng khi biết Đại Diêu không đưa tên cô vào danh sách, cô vẫn thấy buồn.
Cái cảm giác đó giống như sự nỗ lực của mình không được ghi nhận, và chỉ có mỗi cô là không được công nhận, như thể chỉ có cô là người bị lãng quên. Vậy rốt cuộc vì sao lại chỉ có mình cô bị phớt lờ? Trong mắt đồng nghiệp, cô thật sự chỉ là một miếng giấy note tiện dụng, gọi là đến sao?
Chút lòng tự trọng cuối cùng khiến Hứa Chiêu Di cố chấp quay lưng lại, gắng gượng giấu đi bờ vai đang run rẩy sau màn hình máy tính. Nghĩ rằng như vậy thì người trong văn phòng phía sau sẽ không nhìn thấy mình. Nhưng thực tế, cô che giấu quá vụng về, càng muốn giấu lại càng lộ rõ.
Lục Dĩ Ninh đứng dậy, dựa vào cửa kính hút thuốc, ánh mắt lặng lẽ dõi theo dáng vẻ cô đang cúi đầu run rẩy sau máy tính. Bỗng dưng cảm thấy trong lồng ngực có một góc nghẹn ngào, tắc lại rất khó chịu.
Thực ra ban đầu anh vốn không định nói với cô chuyện này. Nói xong rồi, anh cũng có chút hối hận, tại sao lại nhất định phải nói ra những lời đó chứ? Cứ để cô sống như một con cá mặn, ngày qua ngày bình yên không được sao?
Một doanh nghiệp đúng là cần những người dũng cảm tiến lên phía trước, nhưng cũng cần có những con ốc vít bình thường bám trụ ở vị trí của mình. Tại sao anh lại cứ phải khát khao cô tiến bộ như vậy chứ?
Tiếng khóc của Hứa Chiêu Di khiến anh phiền lòng, ngực cũng dâng lên một thứ cảm giác chua chát khó tả.
Lúc này, Lục Mạn Thanh gọi đến, anh không nghĩ ngợi gì đã từ chối cuộc gọi, đây là lần đầu tiên Lục Dĩ Ninh từ chối cuộc gọi của bà. Anh sợ bà sẽ nhắc đến Hứa Chiêu Di, mà lúc này anh thật sự không biết phải trả lời thế nào.
Sau đó anh lại cầm điện thoại lên, gõ một tin nhắn với giọng điệu khách quan định gửi cho Hứa Chiêu Di, nhưng chỉ trong khoảnh khắc do dự, anh lại thôi. Thôi vậy, có lẽ chuyện này cũng chưa hẳn là điều xấu.
Hứa Chiêu Di rời khỏi trung tâm thương mại vào khoảng nửa tiếng trước khi ca đêm kết thúc.
Hôm nay vốn dĩ không phải ca trực của cô, cô chỉ ở lại để viết bản kiểm điểm. Nhưng cả buổi tối, gần như cô không viết được lấy một chữ.
Qua gương trong thang máy, cô thấy đôi mắt sưng đỏ của mình, cảm thấy bản thân thật nực cười.
Cô cứ thế đeo balo, cúi gằm mặt lặng lẽ bước ra khỏi cổng lớn. Lúc đi ngang ga tàu điện ngầm cũng chẳng dừng lại.
Gió lạnh đầu đông ở Lộ Thành cứa buốt vào người, cô vừa đi vừa hắt hơi mấy cái liền, chẳng biết là vì khóc hay vì lạnh nữa. Chỉ thấy mũi tịt tịt nghẹt nghẹt, có lẽ là sắp cảm rồi.
Tối hôm đó, cô đi bộ từ trung tâm thương mại về nhà, mất đúng một tiếng đồng hồ.
Vừa vào cửa, cô nhanh chóng cởi giày, ngâm mình trong bồn nước nóng. Khi hơi ấm dần lan tỏa khắp cơ thể, đầu óc cô cũng trở nên tỉnh táo hơn, đó là kết quả của cả một quãng đường dài suy nghĩ và tự vấn.
Cô nhớ lại khoảng thời gian khi mình mới bước vào nơi công sở, lúc ấy cô tràn đầy hy vọng và nhiệt huyết, mong muốn dùng chính năng lực của mình để kiếm thật nhiều tiền, mua nhà cho ông nội.
Thế rồi sau đó, vì sao cô lại cam lòng trở thành kẻ lẹt đẹt sau cùng? Rốt cuộc là cô đang sợ điều gì?
Cô chợt nhận ra, những gì Lục Dĩ Ninh nói, hoàn toàn không sai. Cô không dám bước ra khỏi vùng an toàn ở tầng đáy, chỉ biết chìm đắm trong sự ổn định và dễ chịu.
Nhưng thương trường vốn khắc nghiệt, nếu muốn tiến thân và thăng chức, ngoài chăm chỉ ra, nhất định còn phải có dũng khí.
Cô sợ những thất bại và va vấp có thể xảy đến khi rời khỏi vùng an toàn ấy, sợ mất đi sự ổn định đang có. Nhưng cô cũng biết rõ, nếu cứ tiếp tục thế này, mục tiêu của cô sẽ mãi chỉ là giấc mơ viển vông.
Cô không thể tiếp tục như thế nữa, cô phải dũng cảm bước ra khỏi vỏ bọc của mình, phải đủ can đảm để đối mặt, để thay đổi, bởi vì bước ngoặt chỉ đến khi người ta thật sự dám đi bước đầu tiên.