Chương 15
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Sáng hôm sau, vừa tới công ty, Hứa Chiêu Di liền cầm bản kiểm điểm đến gõ cửa phòng Đại Diêu đầu tiên.
“Rất tốt, cô là người đầu tiên trong bộ phận nộp bản kiểm điểm, cứ để ở đây.” Thấy cô vẫn đứng đó chưa đi, Đại Diêu hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
“Giám đốc, tôi nghe nói bên siêu thị Greenfield vẫn chưa có ai phụ trách làm việc, mà chị Viên chắc cũng chưa quay lại liền được. Tôi muốn xin nhận phần đó, tới trao đổi về các chương trình ưu đãi cho dịp lễ hàng Tết.”
“Cô à?” Đại Diêu hơi bất ngờ, một mặt là lo cô không kham nổi, mặt khác lại nghĩ trong bộ phận có bao nhiêu việc lặt vặt đều phải nhờ cô giúp, sợ cô không còn sức để xử lý thêm mấy chuyện khó thương lượng như vậy.
“Không phải cô còn đang theo sát dự án cải tạo bên Vu Hiểu Thấm à? Dự án đó cũng quan trọng lắm đó, đừng có để mình mệt quá.”
“Không sao đâu giám đốc. Việc bên cải tạo tôi vẫn sẽ theo sát, tôi đảm bảo không lơ là đâu. Trước giờ tôi cũng có khá nhiều kinh nghiệm làm việc với các tiểu thương ở khu ẩm thực tầng B1 rồi, tôi tin là mình có thể xử lý được. Tôi cũng rất muốn góp sức thêm cho thành tích của bộ phận mình.”
Hứa Chiêu Di nói với vẻ chân thành đến mức không thể nghi ngờ. Còn Đại Diêu thì sao? Dù trong lòng vẫn còn lo lắng về việc cô có đảm đương nổi nhiệm vụ này hay không, nhưng lúc này đúng là chưa tìm được ai thích hợp hơn, thêm vào đó ông ta cũng hiểu được khát vọng muốn tiến lên của Hứa Chiêu Di, cuối cùng vẫn quyết định cho cô một cơ hội.
“Được rồi, vậy thì vất vả cho cô. Gặp khó khăn gì cứ đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Hứa Chiêu Di gật đầu: “Cảm ơn giám đốc!”
Thấy chưa, đôi khi bước được bước đầu tiên, thật ra cũng chẳng khó như mình tưởng.
Hứa Chiêu Di vừa ra khỏi phòng Đại Diêu thì đúng lúc Lục Dĩ Ninh mở cửa phòng làm việc, hỏi mọi người: “Công việc của Viên Khả Gia đã bàn giao xong chưa? Giờ ai phụ trách bên Greenfield?”
Không biết làm sao lại trùng hợp đến vậy. Hứa Chiêu Di lập tức bước lên một bước, giơ tay nói: “Là tôi, tôi sẽ phụ trách theo dõi tiếp phần việc bên Greenfield.”
Cô cứ thế nhìn thẳng vào mắt anh, quang minh chính đại, không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Dù cả đêm không ngủ, mắt sưng húp, quầng thâm đậm đến mức trông chẳng khác gì một con gấu trúc nhỏ. Nhưng khoảnh khắc cô giơ tay lên, dường như trong người cô bỗng có thêm thứ gì đó khác, trong thoáng chốc, còn rực rỡ hơn cả ánh nắng sớm chiếu qua cửa sổ phía sau.
Lục Dĩ Ninh nhìn cô, khóe môi khẽ cong, thấp thoáng như mỉm cười, nói: “Chuẩn bị báo cáo kinh doanh sáu tháng gần đây của Greenfield, mười phút nữa vào phòng tôi.”
Khung cảnh này thực sự quá amazing rồi, người đồng nghiệp trước nay cứ ngơ ngơ ngáo ngáo, sống như cá mặn trong công ty, vậy mà đột nhiên lại bắt đầu tiến bộ. Đây đúng là một chuyện khiến người ta phải kinh hãi.
Mọi người thi nhau đưa ánh mắt nhìn về phía Hứa Chiêu Di, mà Hứa Chiêu Di thì sao? Cô chẳng hề để tâm đến ánh mắt người khác, lập tức quay về chỗ ngồi, gửi một tin nhắn cho chị Viên, rồi bắt đầu chuẩn bị bản báo cáo.
Nhưng dường như trong mỗi văn phòng đều có một hai vị đại tiểu thư thích sai khiến người khác.
Có người đứng từ xa gọi về phía bàn của Hứa Chiêu Di: “Cưng ơi, có thể giúp tôi xuống lấy đồ chuyển phát nhanh không? Tôi đang làm phương án khảo sát thị trường, cô biết mà, cái phương án này rất quan trọng đó.”
“Tự đi mà lấy! Không có chân à? Suốt ngày nhờ người ta làm cái này cái kia. Lục tổng vừa gọi Di Di vào văn phòng không nghe thấy hả? Không thì cô đi thương lượng với Greenfield đi?” Bối Thi Nam lập tức đáp trả lại.
Người kia sắc mặt tối sầm, tỏ vẻ không vui, rồi châm chọc nói một câu: “Còn tưởng thật sự có thể đàm phán được với Greenfield đấy à?”
Câu đó đúng là khiến người ta tức điên.
Hứa Chiêu Di lúc này tâm trạng đang rất tốt, nên chẳng muốn so đo với cô ta. Cô chỉ cười với Bối Thi Nam, rồi cầm báo cáo bước vào văn phòng Lục Dĩ Ninh.
“Lục tổng, đây là tài liệu anh cần.”
Lục Dĩ Ninh đang nghe điện thoại, nhìn thoáng qua chiếc ghế rồi ra hiệu cho cô ngồi trước. Hứa Chiêu Di liền ngoan ngoãn ngồi vào ghế đối diện, chờ đợi.
Đợi đến khi anh cúp máy, vẫn chưa nhìn đến tài liệu, mà ngược lại hỏi cô: “Đã nghĩ xong sẽ đàm phán thế nào chưa?”
“Tôi đã hỏi chị Viên số điện thoại của giám đốc marketing siêu thị rồi, định đi liên hệ với bên đó trước.”
“Bốn lần đề xuất trước đều kẹt ở bộ phận thị trường, bọn họ căn bản không có quyền quyết định ngân sách. Cô tưởng đổi người đi đàm phán là có thể giải quyết được sao?”
Lục Dĩ Ninh vừa nói, vừa lướt điện thoại, tìm một số liên lạc rồi đưa cho Hứa Chiêu Di, “Đây là số điện thoại riêng của tổng quản lý bên Greenfield. Cô nói là tôi giới thiệu, hẹn một buổi gặp mặt.”
Hứa Chiêu Di nhận lấy, khẽ ồ một tiếng rồi cúi đầu nghịch tờ giấy ghi số.
“Ngẩng đầu lên.”
Cô lập tức ngẩng đầu.
“Công việc không phải là chuyện một người đơn độc chiến đấu. Chúng ta đang ở trong một tập thể, xung quanh có sẵn các mối quan hệ có thể tận dụng. Dùng tốt những mối quan hệ nội bộ này thì vừa tránh được đi đường vòng, vừa nâng cao xác suất thành công. Nhớ lấy, một đội ngũ lúc nào cũng hiệu quả hơn làm việc cá nhân.”
Hứa Chiêu Di lắng nghe chăm chú, bỗng nhiên nhận ra Lục Dĩ Ninh đang chỉ dạy riêng cho mình. Trong lòng còn có chút kích động kín đáo.
Anh thường ngày cũng hay chỉ dạy riêng cho chị Viên và chị Mễ thế này sao? Hôm qua rõ ràng còn cảm thấy cô không được, sao hôm nay lại đột nhiên thay đổi cách nhìn rồi?
Cô chỉ nghĩ thoáng qua rồi lập tức tập trung trở lại, nghiêm túc nghe hết những lời chỉ dạy của anh, cuối cùng gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh.”
Sau đó cầm lấy số điện thoại rời đi, cảm thấy bản thân giống như một nữ chiến binh chuẩn bị ra trận.
Lục Dĩ Ninh bị dáng vẻ đóng cửa mạnh tay của cô chọc cho bật cười.
Cứ như vậy, Hứa Chiêu Di bắt đầu phụ trách cửa hàng chủ lực.
Thế nhưng ngay cửa ải đầu tiên cô đã gặp khó. Tuy đã gọi được cho Lý tổng, cũng nhờ vào thể diện của Lục Dĩ Ninh, nhưng đối phương trong điện thoại lại chỉ khách sáo cho có lệ.
Mỗi lần Hứa Chiêu Di đề cập đến việc muốn đến gặp trực tiếp, bên kia đều nói: “Dạo này bận, đợi thêm chút nữa.”
Cứ thế trôi qua một tuần, Hứa Chiêu Di vẫn chưa có tiến triển gì. Thực ra cô cũng muốn hỏi Lục Dĩ Ninh, hỏi xem gặp phải tình huống như vậy thì nên làm gì, có nên chủ động tới tận nơi không? Nhưng lại hơi ngại.
Lúc đang mua cà phê ở quán dưới tầng một, trong đầu vẫn cứ luẩn quẩn mấy câu hỏi ấy.
“Mua cà phê gì mà lâu vậy?” Lục Dĩ Ninh bước vào, đứng phía sau lưng cô.
“Hai ly Americano, để tôi mời.”
Thấy cô mặt ủ mày chau, trông chẳng đến nỗi phải buồn đến thế, anh thậm chí còn nảy ra chút tâm tình muốn chọc cô cười: “Dùng quan hệ nội bộ mà không được việc hả?”
“Được chứ, được chứ. Chỉ là…”
Lục Dĩ Ninh đưa hai ngón tay ra, khẽ chạm vào trán cô một cái: “Vậy thì nghĩ lại những lời khác tôi từng nói xem.”
Nói xong, anh cầm một ly Americano rời khỏi quán cà phê.
Hôm nay đúng là anh lạ thật.
Hứa Chiêu Di ôm ly cà phê trong tay, nhìn theo bóng lưng Lục Dĩ Ninh đang rời đi.
Dáng người anh thẳng tắp, tự tin, khoáng đạt. Bên ngoài bộ vest xám nhạt là chiếc áo khoác gió mang phong cách casual, theo từng bước chân dài của anh mà phấp phới, ngầu đến mức cuốn cả gió theo sau.
Khi anh đi ngang qua tấm kính, Hứa Chiêu Di nhìn thấy rõ góc nghiêng của anh, làn da trắng lạnh dưới ánh mặt trời trông vừa lạnh lùng vừa chói mắt.
Bỗng nhiên, cô lại nhớ đến một câu anh từng nói trong văn phòng hôm trước:
‘Khi quan hệ nội bộ không hiệu quả, thì chuyển sang nguồn lực bên ngoài. Cửa hàng trong trung tâm thương mại, nhà cung ứng, người quen trong ngành, đều là điểm đột phá.’
Nguồn lực bên ngoài…
Hứa Chiêu Di cắn ống hút, vừa quay người bước đi vừa nghĩ, mình có nguồn lực bên ngoài nào không?
Rồi đột nhiên như có ánh sáng lóe lên trong đầu. Đúng rồi, cô có chứ!
Ở khu ẩm thực tầng B1, cô có rất nhiều mối quan hệ thân thiết với các chủ cửa hàng.
Những mối quan hệ cô vẫn luôn chăm chỉ vun đắp đó, chẳng phải chính là nguồn lực bên ngoài của cô sao?
Một ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu cô, liệu thịt bò mà nhà hàng Ngưu Mãn Thiên Hạ dưới tầng sử dụng có phải cùng một nhà cung cấp với siêu thị Greenfield không? Dù gì thì cả hai bên đều quảng cáo là nhập khẩu từ Úc.
Ngay khi về đến văn phòng, Hứa Chiêu Di lập tức bắt tay vào tra cứu các thông tin liên quan.
Đầu tiên cô tìm kiếm website chính thức của Ngưu Mãn Thiên Hạ và siêu thị Greenfield, hy vọng tìm được thông tin về nhà cung cấp, nhưng cả hai trang đều không công khai danh sách đối tác.
Hứa Chiêu Di liền dứt khoát gọi điện cho quản lý cửa hàng Ngưu Mãn Thiên Hạ để hỏi về thông tin nhà cung cấp. Do hai người quan hệ thân thiết nên đối phương rất nhiệt tình hợp tác.
Để xác minh thêm, cô tiếp tục tra cứu thông tin đăng ký doanh nghiệp và dữ liệu chuỗi cung ứng được công bố. Sau đó, còn lần ra được một bản báo cáo ngành từ phía nhà cung cấp.
Cuối cùng, trong bản báo cáo ngành đó, Hứa Chiêu Di đã tìm thấy câu trả lời.
Ngưu Mãn Thiên Hạ và siêu thị Greenfield đều dùng chung một nhà cung cấp thịt nhập khẩu tên là Áo Mục Trăn Phẩm.
Nhà cung cấp này nổi tiếng với thịt bò chất lượng cao và hệ thống quản lý chuỗi cung ứng ổn định, là đơn vị cung cấp nguyên liệu cho hàng loạt doanh nghiệp ẩm thực và siêu thị lớn.
Quả nhiên là cùng một nhà cung cấp!
Hứa Chiêu Di mừng hết lớn.
Quản lý cửa hàng Ngưu Mãn Thiên Hạ còn nói cho cô biết, tuần sau Áo Mục Trăn Phẩm sẽ tổ chức một buổi tiệc xã giao cấp cao dành cho các đối tác hợp tác lâu năm, ngay tại khách sạn Hilton phía sau Liên Hoa. Tất cả các lãnh đạo doanh nghiệp trong chuỗi cung ứng đều sẽ có mặt.
Hứa Chiêu Di tranh thủ xin một suất tham dự, và anh ấy đã sảng khoái đồng ý.
Lần đầu tiên gặp Lý tổng, chính là tại buổi tiệc rượu do đại gia bò Úc này tổ chức.
Cô cũng chẳng biết lúc đó lấy đâu ra can đảm, chỉ nghĩ nhất định phải nắm được chuyện này. Trong lúc nghỉ giữa giờ để ăn tráng miệng, Hứa Chiêu Di tiến đến bên Lý tổng, nở nụ cười tươi rói:
“Chào Lý tổng, tôi là Hứa Chiêu Di – quản lý vận hành của trung tâm thương mại Liên Hoa. Trước đó tôi từng gọi điện cho ngài, muốn mời Greenfield tham gia lễ hội hàng Tết cuối năm của trung tâm bọn tôi.”
Người kia có chút ngạc nhiên, không ngờ cô lại đuổi tới tận đây. Nhưng đối mặt với một cô gái nhỏ xinh đang cười rạng rỡ như vậy, ông ta cũng không tiện nổi nóng.
Hết xem đồng hồ rồi lại quay ra nói cười với người xung quanh, cố tình làm như chẳng coi cô ra gì.
Nhưng thái độ của Hứa Chiêu Di vẫn vô cùng nghiêm túc:
“Lý tổng, ngài xem, thực ra việc triển khai các chương trình khuyến mãi một cách hợp lý sẽ không làm tổn hại đến hình ảnh thương hiệu cao cấp của chúng ta. Ngược lại, nó còn có thể thu hút nhiều khách hàng hơn đến trải nghiệm sản phẩm và dịch vụ chất lượng cao của siêu thị mình. Giống như mấy ngôi sao lớn thỉnh thoảng hạ thần đi tương tác với fan ấy mà, đảm bảo độ nổi tiếng tăng vùn vụt luôn ạ. Hơn nữa, hình ảnh của trung tâm thương mại được nâng tầm thì giá trị thương hiệu của siêu thị mình cũng sẽ tăng theo thôi.”
Lý tổng nghe được mấy câu thì buông một câu được được được qua loa rồi rời đi.
Lục Dĩ Ninh dường như lắp radar trong đầu cô vậy. Đúng lúc cô vừa manh nha cảm thấy hơi nản chí, giọng nói kia lại vang lên-
‘Tiếp theo là việc tham gia các hoạt động trong ngành, để ý những sự kiện và hội nghị quan trọng của ngành, xem liệu lãnh đạo cấp cao có mặt hay không. Nếu có cơ hội, hãy đăng ký tham dự, tranh thủ tìm cơ hội giao lưu với cấp trên tại các sự kiện đó. Làm như vậy không chỉ tăng xác suất gặp mặt mà còn thể hiện sự quan tâm và năng lực chuyên môn của quản lý vận hành đối với ngành nghề này.’
Sau khi về nhà, Hứa Chiêu Di lập tức lao vào tra cứu đủ loại thông tin liên quan đến ngành bán lẻ và hệ thống thành viên kiểu kho. Dịp cuối năm đúng là nhiều sự kiện thật đấy!
Cuối tháng có hẳn một hội nghị ngành, mà trong danh sách khách mời dự kiến lại có cả Lục Dĩ Ninh. Còn tổ chức ngay ở Lộ Thành!
Hứa Chiêu Di lại lấy lại tinh thần, một lần nữa xuất hiện trước mặt Lý tổng, vẫn là nụ cười tươi rói:
“Lý tổng, từ trước tới nay, trung tâm thương mại với siêu thị mình vốn luôn là đối tác chiến lược lâu dài. Đợt khuyến mãi cuối năm lần này chính là cơ hội rất tốt để cả hai bên cùng phát triển. Nếu hợp tác, chúng ta có thể tận dụng chung nguồn lực, bổ trợ ưu thế cho nhau, cùng nhau đối đầu với thị trường cạnh tranh khốc liệt này. Tham gia chương trình ưu đãi Tết lần này, cùng nắm tay bước tới, chắc chắn đôi bên sẽ cùng thắng đó ạ!”
Mấy lần đối đầu như thế, Lý tổng thật sự bắt đầu ngán cô rồi. Vài vị sếp lớn xung quanh cũng bắt đầu trêu chọc:
“Cô nhóc này được đấy, đúng là một tiểu pháo thép! Hay là đến làm cho công ty bọn tôi đi? Đúng lúc đang thiếu nhân tài như cô đấy, hahaha!”
Lý tổng thì lần này hiếm khi phá lệ, đưa cô một địa chỉ email: “Được rồi, cô gửi phương án vào email này, tôi xem trước.”
Lúc đó, trong lòng Hứa Chiêu Di bỗng dâng lên một chút xíu cảm giác thành tựu. Đó là cảm giác mà trước giờ cô chưa từng có trong công việc.
Trước kia cô chưa bao giờ dám tưởng tượng rằng một chuỗi siêu thị khổng lồ như Greenfield, nếu thật sự được cô thuyết phục thành công để tham gia vào lễ hội hàng Tết cuối năm, trở thành cửa hàng duy nhất của Greenfield Trung Quốc có chương trình giảm giá, mà lại nằm ở Liên Hoa, Lộ Thành thì sẽ thu hút lượng khách khổng lồ đến mức nào!
Một vài sản phẩm nổi tiếng của Greenfield còn nổi hơn cả Sam’s Club nữa! Nếu những sản phẩm đó tham gia khuyến mãi, không chừng mấy tay phe vé cũng kéo đến xếp hàng!
Về đến nhà, cô liền gửi ngay phương án đã chuẩn bị từ lâu vào hòm thư của Lý tổng. Tối hôm đó cô kích động đến mức nằm lăn qua lộn lại không tài nào ngủ nổi. Cô thật sự rất vui, thậm chí muốn chia sẻ niềm vui ấy với ai đó.
Nhưng chia sẻ với ai bây giờ?
Cô ném một cái sticker hình quả bom vào nhóm ba người có Đại Phi và Lâm Lâm, nhưng cả nhóm im lặng như tờ. Lâm Lâm chắc đã ngủ, Đại Phi thì có lẽ vẫn còn đang quẩy trên sân khấu.
Cô quá muốn nói chuyện rồi. Lần đầu tiên trong đời, có người gọi cô là tiểu pháo thép. Tiểu pháo thép là gì chứ? Không biết Lục Dĩ Ninh có biết không nhỉ?
Ngón tay cô cứ thế vô thức nhấn hai lần lên màn hình, tin nhắn vậy mà được gửi đi luôn.
Cô giật mình, vội vàng ném điện thoại sang bên như thể đang cầm củ khoai nóng. Muốn nhặt lại để thu hồi thì phát hiện đã muộn mất rồi.
Ể? Anh vậy mà lại trả lời à?
Chỉ có một dấu hỏi chấm.
Giờ này còn chưa ngủ sao?
[Tôi lấy được email của Lý tổng rồi, ông ấy bảo tôi gửi phương án qua cho ông ấy xem.]
[Ghê gớm nha, tiểu pháo thép.]
Tay cô lập tức nhét điện thoại xuống dưới gối, mặt đỏ bừng lên rồi ôm lấy chăn đi ngủ.
Việc hằng ngày vẫn phải làm là đi kiểm tra mặt bằng, làm báo cáo, xử lý sự cố, giải quyết khiếu nại. Chỉ là bận hơn bình thường một chút, nhưng những việc cô đang làm bây giờ đều rất quan trọng.
Mà cứ hễ cô bận là mọi người trong văn phòng hình như cũng không gọi cô đi làm mấy chuyện vặt vãnh nữa, thậm chí còn chủ động lấy hộ cô đồ chuyển phát nhanh. Đúng là kỳ diệu thật!
Bối Thi Nam nhìn thấy cô vừa ăn cơm vừa nghiên cứu phương án, tròn mắt ngạc nhiên: “Trời đất, chăm dữ? Bộ cậu muốn tranh chức quản lý thật hả?”
“Tôi muốn chứ. Nhưng thành tích thì không đẹp, thâm niên cũng không bằng ai.”
“Cậu mà đàm phán thành công vụ này thì thành tích đẹp ngay thôi. Trong bộ phận bọn mình ngoài chị Mễ thâm niên cao, mấy người còn lại cũng như nhau cả.”
“Vậy thì tôi cố gắng.”
Đến chiều, Vu Hiểu Thấm đột ngột tới. Hứa Chiêu Di lập tức nghiêm túc đi theo sau báo cáo tình hình.
“Chào cô Vu, hoan nghênh cô đến thị sát. Hiện tại tiến độ thi công cửa hàng của chúng ta đã vượt qua phân nửa, tổng thể mọi việc đều đang diễn ra rất thuận lợi. Về chất lượng công trình, bên tôi vẫn luôn kiểm soát nghiêm ngặt, toàn bộ vật liệu thi công đều đạt chuẩn cao. Hiện phần nền móng đã hoàn thiện, công đoạn lát sàn đang tiến hành theo đúng tiến độ. Chúng tôi lựa chọn vật liệu sàn chất lượng cao — vừa đẹp, bền mà lại dễ vệ sinh, bảo dưỡng,… Dự kiến sau Tết sẽ hoàn tất thi công, đảm bảo sẽ mang đến cho cô một cửa hàng cao cấp và chỉn chu nhất.”
Sau khi nghe xong, Vu Hiểu Thấm rất hài lòng, khen ngợi Hứa Chiêu Di hai câu, rồi lại bị Đại Diêu mời ra ngoài nói chuyện. Bên trong ngoài công nhân ra thì chỉ còn lại Hứa Chiêu Di và Lục Dĩ Ninh.
Hứa Chiêu Di vừa được khen, nên tâm trạng rất vui. Cô ôm một cuốn sổ tay trong lòng, đứng ở cửa nhe răng cười ngốc nghếch.
Lục Dĩ Ninh đơn giản đi một vòng kiểm tra, một tay đút túi trông rất thảnh thơi. Lúc đi tới cửa thì khẽ dừng lại, liếc nhìn cô một cái, cũng chẳng hiểu cô ngốc này đang cười cái gì nữa.
“Bàn với Lý tổng thế nào rồi?”
“Phương án gửi qua rồi ạ! Vẫn đang chờ phản hồi, chắc là Lý tổng chưa kịp xem…”
Đúng là đồ ngốc, người ta không phản hồi tức là thấy phương án không đạt yêu cầu. Người ta cả đời không trả lời thì cô định chờ cả đời à?
“Có phương án B không? Gửi luôn bản thứ hai đi. Đừng có lằng nhằng.”
Hứa Chiêu Di không có phương án B. Có phần chột dạ nuốt nước bọt, liền bị Lục Dĩ Ninh bắt bài, lông mày anh lập tức nhíu lại, “Đừng nói với tôi là cô không có phương án B đấy nhé?”
“Tôi có tôi có. Tôi về sẽ gửi ngay.” Về rồi viết sau. Hứa Chiêu Di lại bị Lục Dĩ Ninh lên lớp một bài, học được rằng làm bất cứ chuyện gì cũng phải có phương án B, để khi kế hoạch chính gặp trở ngại thì có thể nhanh chóng chuyển sang phương án dự phòng, nâng cao xác suất thành công.
Thật ra Hứa Chiêu Di không hề ngốc, Lục Dĩ Ninh nhìn ra điều đó. Thấy chưa, chẳng phải cô hiểu ngay rồi sao? Chỉ là cô quá thiếu chủ động, phải có người thúc ép mới chịu hành động.
Nếu không thì chỉ có những chuyện liên quan đến sống chết kiểu như của chú Ngũ mới có thể kích phát tinh thần chiến đấu trong cô.
Tâm trạng của Hứa Chiêu Di khá vui, thế là gan cô cũng lớn thêm một chút.
“Lục tổng, tôi còn muốn hỏi thêm một việc… Nếu không được giám đốc đề cử vào danh sách ứng viên quản lý, thì tôi có thể tự xin vượt cấp ứng tuyển không ạ?”
“Chúng ta làm trong ngành bất động sản thương mại, thứ coi trọng nhất là năng lực. Chỉ cần thành tích đủ nổi bật, thì chuyện gì cũng có khả năng.”
“Cảm ơn anh! Vậy tôi quay lại làm việc đây.”
Đây chính là câu mà Hứa Chiêu Di chờ đợi, chỉ cần nỗ lực làm việc thì nhất định sẽ được công nhận. Cô rất vui khi nhận được một lời khẳng định như vậy. Dù gần đây thật sự rất mệt, nhưng cô lại thấy mình vô cùng đủ đầy, những kiến thức học được, cảm giác thành tựu có được, tất cả đều nhiều hơn rất nhiều so với trước đây.
Còn Lục Dĩ Ninh thì cũng mệt đến mức muốn chửi thề, anh cảm thấy chắc mình có bệnh thật, không thì cũng là rảnh quá hóa hâm.
Một chuyện chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là xong, vậy mà lại cứ phải chơi trò dắt khỉ đi dạo với cô.