Chương 16
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Khi Vu Hiểu Thấm quay lại, liền bắt gặp ánh mắt của Lục Dĩ Ninh – ánh mắt đầy yêu chiều, che giấu, rục rịch không yên, muốn giấu lại càng lộ.
Amazing! Quả là quá bất ngờ.
“Ánh mắt anh có gì đó sai sai.”
“Có gì sai?” Lục Dĩ Ninh thu lại ánh nhìn, lúc này Hứa Chiêu Di đã chạy ra xa. Vu Hiểu Thấm liền nhìn theo ánh mắt anh, đúng lúc trông thấy bóng lưng của Hứa Chiêu Di biến mất trên thang cuốn.
Wow, đến kính râm trên mũi cũng bị cô ấy vô thức kéo xuống một chút.
“Cuối cùng tôi cũng biết gu thẩm mỹ của anh rồi.”
Lục Dĩ Ninh chậc một tiếng, không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận.
Tối hôm đó, Hứa Chiêu Di trực ca đêm, vội vàng bắt tay chuẩn bị phương án B. Trước khi viết, cô còn đặc biệt ghé siêu thị Greenfield một vòng để khảo sát thực tế.
Bản kế hoạch lần này không còn chỉ tập trung vào trung tâm thương mại, mà dời trọng tâm sang phân tích toàn diện về Greenfield, nhằm giúp đối phương hiểu rõ nỗ lực của họ cũng như sự coi trọng đặc biệt dành cho lần hợp tác này.
Hơn nữa, lần khảo sát thực địa này còn mang đến cho Hứa Chiêu Di một bước đột phá mới, cô từ Ủy ban Mua sắm nắm được thông tin Greenfield đang tối ưu hóa chi phí chuỗi lạnh ở khu vực Hoa Bắc.
Cô liền nhờ Đại Diêu chỉ dẫn, dùng mô hình tính toán suốt đêm. Kết quả cho thấy, nếu tham gia lễ hội hàng Tết, hệ thống kho trung tâm của Liên Hoa có thể giúp Greenfield giảm gần 23.6% chi phí thực hiện đơn hàng.
Con số này vừa khéo chạm ngưỡng tiết giảm chi phí mà ban giám đốc Greenfield công khai trong các báo cáo.
Thật sự là vô cùng có thành ý.
Viết xong phương án, cô đưa Đại Diêu duyệt trước, được ông ta khen ngợi hết lời. Sau đó, cô gửi phương án đến Lý tổng.
Lúc đang chuẩn bị rửa mặt buổi tối ở nhà, điện thoại bỗng hiện thông báo email mới. Lý tổng phản hồi: “Phương án chi tiết, có sáng tạo. Siêu thị Greenfield tại Lộ Thành có thể cân nhắc thử nghiệm, tôi sẽ báo cáo lên tập đoàn.”
Trong lòng Hứa Chiêu Di như nở đầy hoa nhỏ–một đóa, hai đóa, đỏ có, vàng có, rực rỡ lấp lánh. Thật ra có khó không? Không hề.
Phương án như vậy, ai cũng có thể viết. Điều khó là ở sự kiên trì.
Rất nhiều người khi gặp cánh cửa đầu tiên đóng sầm đã chọn buông bỏ, hoặc vì giữ thể diện của bên quản lý thương mại mà không chịu xuống nước.
Cho nên thách thức thật sự, thường không đến từ trở ngại bên ngoài, mà là dũng khí và sự bền bỉ bên trong.
Rất nhiều lần dũng cảm tiến về phía trước trong sự nghiệp của Hứa Chiêu Di về sau, đều bắt đầu từ đêm hôm ấy.
Cô vô cùng vui sướng, lập tức chụp màn hình phản hồi của Lý tổng gửi cho Lục Dĩ Ninh, nóng lòng chờ đợi xem anh sẽ trả lời như thế nào.
Lục Dĩ Ninh lúc này đang uống rượu. Không phải ở quán bar hay hộp đêm, mà là trong một quán rượu nhỏ yên tĩnh, tư nhân, chỉ có mỗi mình anh, cô đơn lạnh lẽo.
Anh cởi áo khoác, tháo cúc tay áo. Gương mặt lạnh lùng, bình thản. Khi cúi đầu rót rượu, anh liếc nhìn tin nhắn mới đến trên màn hình điện thoại, rồi trả lời hai chữ: [Cố lên.]
Rượu vào miệng, đắng chát. Năm nào vào ngày này anh cũng đến đây, gọi một bình như thế. Năm nào khi rót rượu cho chiếc ghế trống bên cạnh, anh cũng sẽ nhíu mày, sắc mặt tái nhợt, đau buồn. Nhưng hôm nay, anh lại cười một cái, một sự thay đổi đến chính bản thân cũng chẳng nhận ra.
Đến tháng Một, thời tiết hoàn toàn chuyển lạnh. Tầng ba của trung tâm thương mại có một cửa hàng đồ đông đang khuyến mãi, Hứa Chiêu Di tự mua cho mình một chiếc áo phao, rồi cũng tiện tay mua vài bộ đồ mới gửi về quê cho ba mẹ và ông nội.
Lục Mạn Thanh rủ cô đến nhà ăn sủi cảo, bảo rằng muốn không bị lạnh tai trong mùa đông thì nhất định phải ăn sủi cảo thường xuyên.
Thế là Hứa Chiêu Di mang quà đến thăm bà. Lục Mạn Thanh vốn có gu thời trang, cũng không thiếu quần áo, nên Hứa Chiêu Di mua cho bà một tuýp kem dưỡng da tay mùi hoa cúc La Mã, chính là loại cô vẫn hay dùng.
Cô nhớ Lục Mạn Thanh từng nói rất nhiều lần là thích mùi hương đó. Quả nhiên, khi nhận quà, Lục Mạn Thanh vui lắm.
Bà cũng chuẩn bị quà cho Hứa Chiêu Di, gọi dì Hà mang từ trên lầu xuống, là một chiếc khăn choàng len cashmere mới tinh, chất liệu và cảm giác vô cùng tuyệt vời.
Hứa Chiêu Di có chút bất ngờ, cảm giác như được cưng chiều quá mức.
Người cảm thấy bất ngờ không kém chính là Lục Dĩ Ninh.
Đó là chiếc khăn choàng do Lục Mạn Thanh thời trẻ cùng nhà thiết kế của Velourisa thiết kế, độc nhất vô nhị, là minh chứng cho thời khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời bà, cũng là món quà quý giá nhất mang giá trị tinh thần sâu đậm.
Velourisa cao cấp đến mức nào? Mẫu khăn choàng gân đắt nhất của hãng có giá lên tới 49.000 euro, quy đổi ra tiền Trung Quốc khoảng 380.000 tệ, là một trong những thương hiệu khăn cashmere xa xỉ lâu đời nhất thế giới, sử dụng chất liệu tốt nhất.
Hứa Chiêu Di tuy biết đến Velourisa, nhưng lại không biết lai lịch của chiếc khăn, nên dĩ nhiên cũng không hề hay giá trị của nó. Cô chỉ thấy cảm động, trân trọng cất giữ món quà chứa đầy thành ý này, rồi cùng Lục Mạn Thanh chuẩn bị gói sủi cảo.
Ngoài trời đang mưa lớn, thời tiết vô cùng khắc nghiệt, nhưng trong nhà thì ánh đèn ấm áp, có tiếng cười, có máy sưởi, khung cảnh ấm cúng và tràn đầy niềm vui.
Lục thiếu gia hiếm khi hạ cố ngồi cùng mấy người phụ nữ làm sủi cảo, thế là bị mọi người cười trêu chọc. Anh gói sủi cảo thật sự rất xấu!
Hứa Chiêu Di chỉ nhìn anh tự buông xuôi, lúc thì nặn miếng bột thành con rùa, lúc thì nắn thành chiếc thuyền nhỏ, nhất quyết không chịu gói cho đàng hoàng.
Vô tình chạm mắt nhau một cái, cô phát hiện ánh mắt anh đang dừng lại trên người mình, tim cả hai đều lệch một nhịp.
Hứa Chiêu Di hơi đỏ mặt, nhưng vẫn bật cười thành tiếng với anh, vui vẻ như một đứa trẻ.
Chính lúc ấy, điện thoại của An Nhĩ gọi đến. Chuyến bay của cô ấy suýt chút nữa không thể hạ cánh, ai mà ngờ thời tiết ở Lộ Thành lại tệ đến thế?
Cô ấy đã để quản lý và cả ekip về Lộ Thành trước một tuần, còn mình thì tự ý đổi vé để về sau, nên không có nhân viên nào đón.
Chuyến xe đã hẹn trước cũng bị hủy vì thời tiết xấu, An Nhĩ vừa bực vừa mắng, liền gọi cho Lục Dĩ Ninh.
Khi ấy cả nhà đang ngồi quanh bàn ăn, đĩa sủi cảo nóng hổi vừa được bưng lên, mọi người chuẩn bị bắt đầu ăn.
Lục Dĩ Ninh nghe xong điện thoại thì lập tức đứng dậy đi về phía cửa chính.
“Con ra ngoài một chút.”
Lục Mạn Thanh nghe thấy giọng của An Nhĩ trong điện thoại, liền đoán được anh định đi gặp ai, lập tức đứng dậy chặn ở cửa, nói gì cũng không cho anh đi.
Hứa Chiêu Di chưa từng thấy mẹ con họ căng thẳng đến mức gươm súng sẵn sàng thế này, bản thân cũng bị dọa cho giật mình, chỉ biết lúng túng ngồi yên tại chỗ, len lén liếc nhìn sắc mặt Lục Dĩ Ninh.
An Nhĩ về rồi sao?
Bảo sao ban nãy anh lại sốt ruột đến thế. Ngoài trời đang mưa gió bão bùng, bị kẹt một mình ở sân bay chắc chắn sẽ rất sợ hãi.
Huống hồ cô ấy là minh tinh nổi tiếng, nếu bị người ta nhận ra thì chẳng phải rắc rối to sao?
Hứa Chiêu Di đầu óc rối như tơ vò, rồi lại nhìn vẻ mặt trầm mặc nhíu mày của Lục Dĩ Ninh, đột nhiên thấy rất hiểu cho cảm xúc của anh.
“Vậy để Di Di đi cùng con.” Cuối cùng Lục Mạn Thanh nói như vậy. Bà không muốn cãi nhau với con trai, đây đã là nhượng bộ lớn nhất bà có thể làm.
Không ngờ Lục Dĩ Ninh lại cũng chẳng phản đối, bước đến nắm lấy tay Hứa Chiêu Di, giúp cô lấy áo khoác, sau đó cùng cô đi ra gara.
Và thế là, Hứa Chiêu Di cứ mơ mơ hồ hồ bị kéo lên xe anh như thế.
Chiếc xe lao đi rất nhanh, trông Lục Dĩ Ninh rõ ràng rất vội.
“Anh thả tôi ở đầu đường là được rồi, tôi gọi xe về nhà.”
Mãi đến khi xe chạy được một đoạn xa, Hứa Chiêu Di mới lên tiếng.
“Đi cùng.”
“Hả?”
“Chứ như nào?” Anh lại đạp ga.
“Ờ…” Hứa Chiêu Di quay mặt sang bên, không nói gì nữa.
Cảm giác thực sự rất kỳ lạ. Họ gặp nhau, mà cần cô đi cùng để làm gì chứ?
Cô thấy ngượng ngùng, khó xử, lại chẳng thể nói ra được, chỉ đành im lặng ngồi im ở ghế, không lên tiếng một lời.
Lục Dĩ Ninh liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Cô cúi đầu, mặt xị ra, không nói một lời, trông như vừa bị ai bắt nạt vậy, làm ngực anh bỗng thấy tức nghẹn một cách khó hiểu. Ngoài trời mưa lớn thế kia, nếu bỏ mặc cô giữa đường mới gọi là bắt nạt chứ còn gì? Sao đầu óc cô lại không lanh lẹ tí nào vậy?
Huống hồ anh có phải đi hẹn hò gì đâu, chỉ là mẹ nó đi đón người ở sân bay thôi mà.
Không muốn quan tâm cô, vậy mà mỗi lần dừng đèn đỏ, anh lại lén nhìn cô qua gương. Từ bao giờ mà tâm trạng của cô lại quan trọng với anh như vậy chứ?
Hứa Chiêu Di cũng không muốn nói chuyện với anh, cả quãng đường cứ thế im lặng không thốt một lời.
Đường tới sân bay rất xa, lại còn đúng giờ cao điểm, bị kẹt xe. Cuối cùng, lúc dừng lại ở một ngã tư chờ đèn đỏ, Lục Dĩ Ninh rốt cuộc cũng không nhịn được, mở miệng phá vỡ bầu không khí quái lạ trong xe.
“Bên Greenfield đàm phán thế nào rồi?”
Hứa Chiêu Di quay đầu nhìn anh, nhận ra anh đang nói chuyện công việc, lập tức nghiêm túc hẳn lên.
“Tổng công ty vẫn đang trong giai đoạn thẩm định, nói là sẽ phản hồi trong vòng năm ngày làm việc. Nhưng Lý tổng bảo khả năng rất cao.”
Lục Dĩ Ninh gõ ngón tay lên vô lăng mấy cái, rồi lại hỏi tiếp một câu: “Cô có kế hoạch gì cho sự nghiệp không?”
“Kế hoạch sự nghiệp?” Hứa Chiêu Di ngẫm nghĩ kỹ một lúc, phát hiện ra thật sự mình không có một kế hoạch cụ thể nào cả.
Chỉ là dạo gần đây bỗng nảy ra một ý nghĩ, nếu cố gắng một chút, sau này có thể trở thành trưởng bộ phận thì cũng đã thấy rất ổn rồi.
“Vậy làm trưởng bộ phận có tính không? Rồi trước khi nghỉ hưu cố gắng trở thành giám đốc dự án.”
“Làm giám đốc là cô thấy mãn nguyện rồi à?”
Hứa Chiêu Di nghĩ bụng, chứ còn sao nữa?
Chẳng lẽ cô còn có thể lên làm tổng giám đốc dự án? Giống như anh, quản lý một dự án tầm cỡ như Hằng Long Thượng Hải, hay SKP Bắc Kinh, những biểu tượng thương mại cấp cao?
Đó thật sự là quá xa vời rồi. Đến cả trong mơ cô cũng chưa từng dám nghĩ.
“Vị trí của anh cao quá, tôi không dám mơ tới…”
“Cô thấy vị trí này của tôi là đỉnh rồi à?”
Hả?
Hứa Chiêu Di lại lộ ra vẻ mặt ngu ngơ. Cô tất nhiên biết, trên tổng giám đốc dự án còn có tổng giám đốc khu vực, trên khu vực là tổng giám đốc tập đoàn, rồi COO, CEO, trên nữa là hội đồng quản trị, những chức vụ cao chót vót.
Nhưng với cô mà nói, những thứ đó càng không dám nghĩ tới chút nào.
“Tình hình kinh tế toàn cầu hiện tại biến động khôn lường, ngay cả những doanh nghiệp như Liên Hoa cũng phải đối mặt với rủi ro chu kỳ dự án. Giả sử một ngày nào đó, trung tâm thương mại Lộ Thành vì lý do sáp nhập vốn mà cần tái cơ cấu chiến lược, thì với tư cách là nhân viên tuyến đầu của dự án, biên độ an toàn nghề nghiệp của cô nằm ở đâu?”
Lục Dĩ Ninh dừng một chút, cảm thấy mấy thuật ngữ chuyên ngành này có khi đủ làm đồ ngốc Hứa Chiêu Di kia mơ màng luôn rồi, bèn suy nghĩ vài giây, đổi sang cách nói đơn giản hơn: “Nói dễ hiểu đi, nếu một ngày Liên Hoa phá sản, cô thất nghiệp, thì cô định làm gì?”
Hứa Chiêu Di lập tức trừng mắt nhìn anh: “Liên Hoa cũng có thể phá sản á? Làm gì có chuyện đó chứ!”
Tập đoàn này là doanh nghiệp nằm trong Top 100 toàn cầu đấy nhé! Chủ tịch hội đồng quản trị – ông Tưởng Hồng Tiêm, còn là nhân vật top đầu trong danh sách Hurun cơ mà!
Tuy cô chỉ là một hạt cát nhỏ trong đại gia đình Liên Hoa, nhưng vẫn luôn rất tự hào, tôi đang làm cho một công ty cực đỉnh đấy!
Trong lòng Hứa Chiêu Di, chuyện Liên Hoa phá sản chẳng khác nào mơ giữa ban ngày.
“Hứa Gia Ấn còn phá sản được, cô nghĩ sao?” Tưởng Hồng Tiêm – sếp lớn mà Hứa Chiêu Di nhắc chính là ông nội ruột của Lục Dĩ Ninh.
Anh là người duy nhất trong thế hệ cháu nội mang họ mẹ từ khi sinh ra. Hành tung lại cực kỳ kín đáo, đến giờ rất ít người biết thân phận thật.
Lúc này, ông nội Tưởng đang ở tận Hồng Kông, chắc hẳn hắt xì không ngừng vì bị đứa cháu bất hiếu nguyền rủa cho công ty phá sản này!
Còn Lục Dĩ Ninh thì hơi ngẩng đầu, ra vẻ chẳng coi trọng xuất thân quyền thế gì cho cam.
“Làm việc nhiều năm mà kinh nghiệm chỉ dừng lại ở tầng lớp thực thi sự vụ, không xây dựng được năng lực chuyên môn cốt lõi, cũng không tích lũy được mạng lưới quan hệ, thì về bản chất chẳng khác gì một sinh viên mới ra trường về mặt vốn nhân lực, thậm chí còn thua kém họ. Mức độ có thể bị thay thế trong nghề nghiệp của cô lên đến 80%.”
“Không, phải là 100%.”
Lục Dĩ Ninh lại nói: “Hôm đó tôi nói hơi nặng lời thật, nhưng tôi không hề phủ nhận những cống hiến của cô cho công ty. Hứa Chiêu Di, tôi công nhận sự trung thành của cô với nghề nghiệp, nhưng càng mong cô có thể liên tục nâng cao giá trị bản thân. Cô phải nhớ kỹ, kể cả với những công việc cơ bản nhất, cũng cần xây dựng tư duy khép kín, biến các thao tác thường ngày thành năng lực cốt lõi có thể chuyển giao. Đây cũng chính là lý do khiến bộ phận vận hành của các cô có tỷ lệ nghỉ việc cao như vậy, đa số nhân viên đều đang tiêu hao tuổi nghề của mình trong những công việc lặp đi lặp lại mà không có giá trị bền vững.”
“An toàn nghề nghiệp thực sự không nằm ở quy mô doanh nghiệp, mà nằm ở việc cá nhân có sở hữu năng lực cạnh tranh cốt lõi hay không. Sau này cho dù không làm ở Liên Hoa nữa, khi đi ứng tuyển vị trí khác cũng có thể ung dung đối mặt. Đến lúc đó, quyền lựa chọn sẽ nghiêng về phía cô.”
Lục Dĩ Ninh chưa bao giờ nói với cô nhiều đạo lý như thế. Thực tế thì sao? Không riêng gì cô, với bất kỳ ai anh cũng chưa từng nói như vậy.
Hơn nữa, giọng điệu hôm nay còn nhẹ nhàng hiếm thấy. Thế nên, hôm nay anh lại phát bệnh gì nữa à? Nói xong, anh âm thầm mắng bản thân trong lòng, lại rảnh quá hóa điên rồi.
Điều này khiến anh hơi khó chịu, cảm giác gần đây mình như biến thành một người khác, không nên như thế.
Nhưng ngược lại, Hứa Chiêu Di lại bị chấn động sâu sắc. Cô không nói lời nào, chỉ lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn ánh hoàng hôn vừa xuyên qua tầng mây, nhuộm đỏ rìa trời sau cơn mưa, len lỏi giữa những dải cây xanh đang lao vút qua cửa kính, lần đầu tiên trong đời cô bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc về kế hoạch sự nghiệp của mình.
Một giờ sau, xe đến sảnh nhà ga sân bay.