Chương 17
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Một giờ sau, họ đến trước ga sân bay.
An Nhĩ lập tức leo vội lên xe của Lục Dĩ Ninh, thậm chí Hứa Chiêu Di còn chưa kịp phản ứng thì cô ấy đã ngồi gọn gàng ở ghế phụ lái rồi.
Cô ấy tháo kính râm và khẩu trang ra, liếc mắt ra sau một cái, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên gì.
Hứa Chiêu Di chỉ nghe thấy cô ấy phàn nàn với Lục Dĩ Ninh một câu: “Nhắc nhở thư ký của anh đừng lén chụp em đấy! Bà đây hôm nay không trang điểm.”
“Cô không có miệng à?” Lục Dĩ Ninh mở miệng liền phản đòn ngay.
An Nhĩ hừ một tiếng, quay đầu lại nhắc Hứa Chiêu Di: “Em gái, đừng có lén chụp ảnh chị nha~”
Hứa Chiêu Di thật sự bị cách họ nói chuyện với nhau dọa sợ, vội vã xua tay: “Yên tâm yên tâm, tôi sẽ không chụp chị đâu…”
Cô hít sâu một hơi, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, giả vờ mình là người vô hình.
Quá là ngượng ngùng.
Nhưng mà đó là An Nhĩ đấy chứ! Chỉ một cái liếc mắt vừa rồi thôi, Hứa Chiêu Di đã bị chấn động rồi.
Da cô ấy trắng thật đấy, mắt thì to tròn nữa. Người thì nhỏ nhắn mảnh mai, so với trên tivi còn tinh xảo hơn gấp bội.
Lúc quay đầu lại, trên người còn thoang thoảng mùi hương, khiến Hứa Chiêu Di đến lúc này mới thấy tim đập thình thịch. Ô hố, gặp được ngôi sao lớn rồi!
Sau đó lại nghe An Nhĩ hỏi Lục Dĩ Ninh:
“Anh có nhớ em không đó~” Giọng nói mang chút nũng nịu, kiểu như mấy cô gái nhỏ làm nũng vậy.
Lục Dĩ Ninh theo phản xạ cau mày, nhìn lên gương chiếu hậu. Trong gương, anh thấy cô gái ngốc phía sau đang cuống quýt cúi đầu xuống, móc tai nghe ra đeo vào. Vành tai lại đỏ lên một cách không tự nhiên, y như đang cố tỏ vẻ tôi không nghe thấy gì hết.
Liên quan gì tới cô chứ?
Hứa Chiêu Di lập tức phi lễ chớ nghe, muốn nhanh chóng đánh lạc hướng bản thân. Cô móc điện thoại ra, nhắn tin cho Khúc Lâm Lâm:
[Lâm Lâm! Tớ vừa gặp An Nhĩ ngoài đời! Nhưng không được chụp ảnh, hê hê.]
[Cái gì cơ? An Nhĩ đến trung tâm bọn cậu tham gia sự kiện à?]
Lục Dĩ Ninh thì sắc mặt không vui chút nào, chân đạp ga mạnh hơn thấy rõ.
An Nhĩ cười tươi nhìn anh: “Vẫn còn giận à? Hôm đó anh chẳng nói tiếng nào mà bỏ đi, em đang tức nên mới nói mấy câu đó với phóng viên thôi. Hay là lần sau có phỏng vấn, em lên tiếng đính chính lại cho anh nhé?”
Sau đó Hứa Chiêu Di chẳng nghe thấy gì nữa, vì cô đã vặn nhạc lên thật to, lại còn là nhạc rock.
Cứ cảm thấy trong lòng như có cái gì đó sắp trào ra, cần thứ gì đó mạnh mẽ hơn, dữ dội hơn, như rock, mới có thể đè nén nó xuống được.
“Đính chính cái gì?”
“Anh biết rồi còn hỏi.”
“Giữa tôi và cô cũng chẳng thân đến mức đó.”
“Anh vẫn cứ đáng ghét như xưa.”
Lục Dĩ Ninh không đôi co với cô ấy nữa, cũng không liếc nhìn đồ ngốc đang ngồi ở ghế sau, chỉ chăm chú lái xe. An Nhĩ hỏi anh định đi đâu, anh đáp: “Khách sạn.”
Một lúc sau, Hứa Chiêu Di nhận được một tin nhắn WeChat. Cô hơi trợn tròn mắt, là Lục Dĩ Ninh gửi đến.
[?]
[Điếc à?]
Hứa Chiêu Di lập tức tháo tai nghe ra, ngồi thẳng người, ngẩng đầu lên, đáp lại ngay: “Dạ?”
Thì ra lúc nãy Lục Dĩ Ninh đã gọi cô mấy lần, do cô đeo tai nghe nên không nghe thấy một chữ nào, chọc cho An Nhĩ cũng bật cười.
Sắc mặt Lục Dĩ Ninh u ám, lạnh lùng hỏi: “Về nhà hay đi đâu? Để tôi đưa trước.”
“À, vâng ạ.” Hứa Chiêu Di nhìn thấy phía trước không xa là trạm dừng, vội vàng thu dọn đồ chuẩn bị xuống,
“Anh dừng ở trạm phía trước giúp tôi là được rồi, cảm ơn anh.” Cô nở một nụ cười thật lễ phép và ngoan ngoãn.
Lục Dĩ Ninh dừng xe lại trước trạm. Hứa Chiêu Di ôm túi và chiếc khăn choàng mà Lục Mạn Thanh tặng, nhanh nhẹn nhảy xuống xe.
“Trời tối đen thế này mà bỏ một cô gái nhỏ bên lề đường, anh đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.” An Nhĩ cười hì hì trêu chọc anh.
Lục Dĩ Ninh chẳng thèm để ý. Chân đạp ga còn mạnh hơn, im lặng lái xe thẳng đến khách sạn.
Đến trước cổng lớn, Lục Dĩ Ninh lạnh nhạt nói: “Xuống xe.”
“Anh không đưa em vào sao?” An Nhĩ chớp mắt, rồi khoanh tay, hừ nhẹ:
“Vậy thì em không ở khách sạn nữa, em đến nhà anh ở.”
“An Nhĩ, dạo này cô hơi quá rồi, cô biết không?”
“Không ở khách sạn thì sao chứ? Em đã nói rõ trong điện thoại là không muốn ở khách sạn, bảo anh tìm nhà giúp em. Anh có coi lời em nói ra gì không?”
Vốn dĩ An Nhĩ chẳng phải dạng ngoan ngoãn gì, tính cách cô ấy nóng nảy, đanh đá. Chẳng qua vừa nãy trước mặt Hứa Chiêu Di, còn phải giữ hình tượng của người nổi tiếng nên mới giả vờ nhu mì một chút.
“Không được.”
“Được thôi, vậy thì đưa chìa khóa nhà Tưởng Kỳ Duệ cho em, em đến đó ở!”
Tay Lục Dĩ Ninh siết chặt lấy vô lăng, ngón tay co lại, trắng bệch vì dùng lực quá mạnh, rất lâu sau anh mới trấn tĩnh lại.
“Xuống xe.” Giọng anh kìm nén cơn giận.
“Em nói lại lần nữa, đưa chìa khóa cho em, em sẽ đến chỗ anh ấy ở.”
An Nhĩ hít sâu một hơi, giọng đầy áp bức, ép người từng bước: “Sao hả? Tưởng Kỳ Duệ là bạn trai tôi. Anh ấy chết rồi, căn nhà từng là của chúng tôi, tôi không được ở sao?”
Cô ấy đột nhiên trở nên kích động: “Trước lúc anh ấy qua đời đã nhờ anh chăm sóc tôi, vậy anh thấy uất ức lắm à? Nếu không phải vì anh, anh ấy cũng sẽ không chết!”
“Xuống xe. Đừng để tôi phải nhắc lại lần cuối.”
An Nhĩ tức giận đập cửa xe, bước xuống.
Tâm trạng Lục Dĩ Ninh tệ đến cực điểm, tệ đến mức không thể tập trung lái xe. Anh hút liền mấy điếu thuốc mới miễn cưỡng trấn tĩnh lại, nhưng rồi lại đạp ga mạnh hết cỡ, cứ thế lao thẳng lên đường cao tốc, không đích đến, cứ chạy bạt mạng mặc kệ sẽ đến đâu.
Hứa Chiêu Di lúc này vẫn chưa đợi được chuyến xe buýt về nhà, xe từ sân bay về nội thành đúng là khó chờ thật.
Không khí sau cơn mưa lúc hoàng hôn rất trong lành, nhưng lại ẩm lạnh vô cùng. Cô mặc không nhiều, đứng chờ xe bên trạm dừng mà rét đến run lập cập, phải xoay vòng vòng để sưởi ấm.
Khi đang quay vòng lấy nhiệt, cô phát hiện gần trạm dừng có một quán ăn nhỏ.
Cũng hơi đói rồi, cô bước vào gọi một tô mì. Nhìn bàn bên cạnh có mấy anh công nhân đang ăn xiên chiên, mùi thơm nức mũi khiến Hứa Chiêu Di phải nuốt nước bọt.
Thế là cô quyết định tự thưởng cho mình sau khoảng thời gian làm việc chăm chỉ, gọi thêm một xiên đậu hũ cá, một xiên lát khoai tây, một xiên cua viên và một xiên bò nướng. Đều là món cô thích nhất.
Lúc chờ món cũng không rảnh tay, cô lấy điện thoại ra mở Tiểu Hồng Thư xem bài đăng hôm qua thế nào rồi.
Vốn dĩ cô không kỳ vọng gì nhiều, vì hơn một tháng nay lượt tương tác của cô rất thấp, nhiều nhất cũng chỉ được ba, bốn trăm lượt thích, còn lại thì loanh quanh vài chục.
Không ngờ một cảnh tượng kinh ngạc hiện ra, phần thông báo hiển thị 99+! Lượt theo dõi mới, bình luận, lượt thích và lưu bài đều bùng nổ!
Hứa Chiêu Di cuối cùng cũng gặt hái được bài viết viral đầu tiên trong đời. Sau hơn bốn mươi ngày kiên trì đăng ba bài mỗi ngày — sáng, trưa, tối, chăm chút từng chút một, cô đã có một bài viết đạt 7,9 vạn lượt thích và 5,8 vạn lượt lưu, chỉ sau một đêm đã tăng hơn chục nghìn lượt theo dõi!
Bài viết đó chính là bài mà Hứa Chiêu Di tự lên hình, làm một video review đồ ăn cho những món bánh yêu thích nhất của thương hiệu Ngũ Thị.
Thời điểm đó, mảng tự truyền thông mới bắt đầu phát triển, các nền tảng video ngắn như Douyin, Kuaishou cũng chỉ vừa bắt đầu nổi lên, blogger review đồ ăn còn cực kỳ ít.
Bài đăng của cô, nhờ nội dung mới lạ, hình ảnh vui nhộn và lời dẫn cực duyên, đã khiến một món bánh của nhà chú Ngũ — tên là Hoàng Kim Trúc lập tức bùng nổ trên mạng.
Trong phần bình luận, ai nấy đều hỏi địa chỉ để đi ‘check-in’ cho bằng được. Hứa Chiêu Di vui sướng không tả nổi. Cô đã luôn tin rằng, kiên trì nhất định sẽ được đền đáp.
Đúng lúc đó, mì cũng được bưng lên, kèm theo xiên chiên vàng giòn đẹp mắt.
Hứa Chiêu Di cúi đầu chăm chú trả lời từng bình luận, vừa ăn mì nóng hổi, khóe miệng bất giác cong lên. Bỗng nhiên cô cảm thấy, hôm nay thật ra cũng không tệ lắm. Không đúng, phải nói là quá tuyệt vời mới đúng!
Cho đến khi cô ngẩng đầu lên, mới giật mình suýt hét lên.
“Sao anh lại ở đây?!”
Sắc mặt Lục Dĩ Ninh lúc ấy vẫn còn hơi đỏ, như vừa trải qua một trận vận động mạnh, vẫn chưa hoàn toàn bình ổn.
Anh khoanh tay, chỉ im lặng nhìn cô — một cô gái trắng trẻo sạch sẽ ngồi giữa một quán ăn vỉa hè nho nhỏ, chen chúc với những người công nhân xây dựng, chẳng hề bận tâm đến hoàn cảnh xung quanh, ăn uống ngon lành, trên mặt còn nở một nụ cười rạng rỡ.
Tim Lục Dĩ Ninh bỗng dưng dâng lên một cảm xúc khó diễn tả bằng lời.
Là sức sống ấy — trong trẻo, ngoan cường, thuần khiết đến rực rỡ, đủ để quét sạch mọi u ám trong lòng anh.
Đúng vậy, anh sao lại có mặt ở đây? Vốn dĩ chỉ lái xe lang thang vô định trong thành phố, không biết từ lúc nào đã đến dưới lầu nhà cô.
Ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ tối đen ấy, như thể có một loại cảm ứng kỳ diệu mách bảo anh rằng cô vẫn chưa rời đi, thế là anh lập tức quay đầu xe, lao như bay trở lại.
Là nhịp tim dữ dội trên suốt quãng đường, là nỗi bất an khi không tìm thấy bóng dáng cô tại trạm dừng, là khi đang quay người thất vọng thì bỗng phát hiện bóng lưng cô đơn bên cạnh một quán ăn nhỏ đối diện đường, niềm vui ấy bỗng chốc dâng trào.
Giây phút trông thấy Hứa Chiêu Di, Lục Dĩ Ninh cuối cùng cũng thừa nhận mình đã rất vui.
Nhưng miệng thì nhất định không chịu thừa nhận.
“Không về nhà, còn cố ý kéo dài thời gian ở đây?”
Kéo dài thời gian? Hứa Chiêu Di khựng lại một chút, mới hiểu được ẩn ý trong lời anh. Cô đâu có cố ý kéo dài thời gian gì chứ! Tiền công hôm nay cô còn chẳng định lấy nữa là…
“Không có đâu. Là vì tôi không bắt được xe, lại còn đang đói nữa.”
Cô chỉ giải thích qua loa vài câu, rồi lại hỏi anh một lần nữa: “Vậy anh đến đây làm gì?”
Lục Dĩ Ninh dường như không nghe thấy gì, tiếp tục lờ đi câu hỏi đó. Đúng lúc anh cũng đang đói, vẫn chưa ăn gì cả, mà nổi điên một trận thì đúng là tốn sức thật.
Nghĩ đến dáng vẻ cô ăn lúc nãy, anh liếc mắt nhìn đống đồ ăn trên bàn, khẽ cau mày. Thứ đồ ăn vặt rẻ tiền thế này mà cô ăn ngon lành vậy sao? Mặt thì đầy vẻ chê bai, nhưng tay lại không tự chủ mà đưa ra định lấy.
Hứa Chiêu Di lập tức đè tay anh lại, giống như chó con giữ đồ ăn, còn nhe răng ra cảnh báo:
“Cái này tôi gọi đó!”
“Tôi không được ăn à?”
“Hay là… để tôi gọi phần khác cho anh nha?” Dù sao đồ mình gọi là để mình ăn mà.
“Không ăn nữa, nhỏ mọn thật.” Lục Dĩ Ninh cau có rút tay lại, khoanh tay trước ngực, trừng mắt nhìn cô.
Có lẽ vì ở bên nhau lâu rồi, Hứa Chiêu Di lại có thể nhìn ra khi nào anh thật sự tức giận, khi nào chỉ giả vờ. Như bây giờ cô biết anh không giận thật, chỉ đang làm bộ.
Thế nên cô cũng không để tâm, cúi đầu tiếp tục ăn mì bò của mình, tiện tay trả lời bình luận.
Nhưng lòng vẫn có chút không kìm được tò mò, cứ muốn len lén liếc nhìn anh. Nhìn sắc mặt anh bây giờ, trong lòng cô chất chứa bao nhiêu câu hỏi chưa có lời giải.
An Nỉ đâu rồi? Chẳng phải anh đã đưa cô ta đến khách sạn sao? Sao lại để người ta lại đó một mình? Và sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
“Vui gì mà vui dữ vậy?” Lục Dĩ Ninh hỏi, lúc anh vừa bước vào đã thấy cô vừa ăn mì vừa ôm điện thoại cười toe toét ngây ngô.
Hứa Chiêu Di liền đưa điện thoại cho anh xem: “Tiệm của chú Ngũ hot rồi nè! Nhiều cư dân mạng rủ nhau đến Liên Hoa check-in, còn có cả các food blogger đến review tự phát nữa! Mà mới chưa tới hai tháng đó nha!” Trong nét mặt cô có một chút đắc ý nho nhỏ, nhìn thế lại đáng yêu một cách kỳ lạ.
Lục Dĩ Ninh chợt phát hiện ra một phẩm chất khác của cô gái này. Một khi đã xác định điều gì thì sẽ kiên trì theo đuổi đến cùng, không dễ dàng buông bỏ vì khó khăn hay thất bại, và đặc biệt là có một nghị lực phi thường, hiếm ai có được. Nhất là khi điều đó có thể mang lại lợi ích thực tế cho người khác.
Anh chợt nhớ lại năm đó mình học ở Đại học Lộ Thành, trong câu lạc bộ có một cô bé hát rất hay nhưng lại vô cùng nhút nhát, cứ lên sân khấu là run. Sau mỗi buổi tập, luôn có một cô gái tình nguyện ở lại trong phòng tập cùng cô bé ấy.
Cô ngồi dưới khán đài, trở thành khán giả duy nhất, âm thầm vỗ tay động viên cô bé kia vượt qua nỗi sợ. Cho dù về sau cô bé ấy tỏa sáng trên sân khấu, còn cô gái kia vẫn chỉ là một tổ viên hậu cần không ai biết tới, cô vẫn chân thành vui mừng vì ánh sáng của người khác.
—
Lục Dĩ Ninh đi công tác rồi.
Tổng bộ tổ chức hội nghị phân tích kinh doanh thường niên, yêu cầu tất cả người phụ trách dự án trung tâm thương mại Liên Hoa trên toàn quốc phải tham dự.
Phải đến hai ngày sau khi Lục Dĩ Ninh rời đi, Hứa Chiêu Di mới biết anh đang đi công tác.
Hai ngày này trong văn phòng không khí có phần uể oải, một mặt là do sếp không có mặt, cảm giác cấp bách cũng giảm đi, mặt khác là sắp cuối năm rồi, tinh thần ‘cày cuốc’ của dân công sở ai nấy cũng lười biếng thấy rõ.
“Baby, An Nỉ đến Lộ Thành rồi cậu biết chưa?” Bối Thi Nam chìa điện thoại cho Hứa Chiêu Di xem lịch trình của An Nỉ, đó là thứ cô ấy phải cực khổ lần mò mới lấy được từ nhóm fan.
Hứa Chiêu Di chỉ liếc qua mấy cái, An Nỉ sẽ ở lại Lộ Thành khoảng ba tháng, trong thời gian đó sẽ quay hai MV, tham dự hai hoạt động quảng bá, gia nhập một đoàn phim hiện đại, còn phải phối hợp tuyên truyền cho buổi khai trương cửa hàng đầu tiên của Vu Hiểu Thấm sau Tết. Lịch trình kín mít, nhìn thôi cũng thấy bận rộn.
“Cậu nói xem nam thần cũng đi công tác, trùng hợp quá ha? Có khi nào vì An Nỉ đến nên cố ý chuồn đi? Nói không chừng bây giờ đang lén hẹn hò với An Nỉ ngọt ngào hạnh phúc đâu đó á!”
“Không đâu ha? Chẳng phải tổng bộ đang họp tổng kết cuối năm sao? Còn phải triển khai kế hoạch và mục tiêu giai đoạn tới nữa mà…”
Hứa Chiêu Di lắc đầu. Trong nhận thức của cô, Lục Dĩ Ninh không phải kiểu người như vậy.
Trong lòng cô dành cho anh một niềm tin khó tả, tin rằng anh rất nghiêm túc và chỉn chu trong công việc. Mà đến bản thân cô cũng không rõ niềm tin đó bắt đầu từ lúc nào nữa.
“Cũng đúng, chưa từng thấy nam thần đối xử đặc biệt với cô nào hết trơn.” Bối Thi Nam chỉ tiện miệng nói chơi thôi.
“Đúng rồi, đúng rồi.”
Những ngày Lục Dĩ Ninh không có mặt, mọi người đều hơi lơ là. Tuy lễ hội hàng Tết sắp tới, chuẩn bị bước vào một vòng chiến đấu mới, nhưng vì đang là cuối năm, vừa nghĩ đến kỳ nghỉ, lòng ai cũng lơ lửng.
Tâm trạng của Hứa Chiêu Di mấy hôm nay thì đặc biệt tốt. Lý tổng cuối cùng cũng đưa ra phản hồi rõ ràng, còn mời cô cùng Đại Diêu đến Greenfield đàm phán vào thứ Hai tuần sau.
Gần đây, Liên Hoa cũng được thơm lây nhờ bánh ngọt Ngũ Thị bỗng nổi đình nổi đám, thậm chí còn lên cả chuyên mục tin tức đời sống của đài truyền hình Lộ Thành.
Hôm đó, chú Ngũ ăn mặc vô cùng trang trọng, mặc vest, đội mũ phớt, cười tít mắt nhận lời phỏng vấn của phóng viên.
Khi nói đến người vợ và đứa con đã mất, trong đôi mắt cong cong kia ngân ngấn nước, khiến toàn bộ nhân viên truyền thông có mặt tại hiện trường đều xúc động.
Hứa Chiêu Di đứng bên cạnh nhìn, ngón tay khẽ lướt qua má, vừa buồn thay cho chú, lại vừa thấy mừng cho chú nữa.
Sau buổi phỏng vấn, cô cùng chú Ngũ nhấp vài ly rượu nhỏ. Chú Ngũ nhất quyết đòi mời, mà Hứa Chiêu Di cũng không từ chối, “Coi như cháu hít ké vận may của chú vậy!”
Chú Ngũ nói với cô rất nhiều lời cảm ơn. Hứa Chiêu Di bỗng nhiên nghĩ, thật ra người cần được cảm ơn nhất không phải cô, mà là Lục Dĩ Ninh.
Hồi đó trong cuộc họp, Khôn tổng đã lấy chuyện này ra làm ầm ĩ, nghi ngờ anh thiên vị, thậm chí còn bóng gió châm chọc anh tiêu chuẩn kép.
Sau cuộc họp, cũng có không ít đồng nghiệp âm thầm nghi ngờ anh nhận hối lộ. Hứa Chiêu Di biết rõ nội bộ công ty tồn tại hai phe, mà Lục Dĩ Ninh là lãnh đạo cấp cao được điều từ bên ngoài về, mâu thuẫn với Khôn tổng – một cây đa cây đề trong công ty, chưa bao giờ ngớt. Rất nhiều đồng nghiệp ngầm đứng về phía Khôn tổng.
Tuy vậy, Lục Dĩ Ninh xưa nay làm việc nghiêm cẩn, chu toàn, gần như không ai có thể bắt bẻ được điểm nào. Chỉ duy nhất lần này là ngoại lệ, chính anh là người đề xuất xóa sổ toàn bộ các thương nhân không đủ điều kiện, nhưng lại để chú Ngũ được hoãn xử lý.
Đây là lần đầu tiên hành vi của anh bị đặt dấu hỏi, hơn nữa đó còn là quyết định do chính anh tự mình bảo vệ tới cùng trong buổi họp. Sự việc lần đó đã gây ảnh hưởng không nhỏ đến danh tiếng của anh.
Hứa Chiêu Di lúc đi cầu xin giúp chú Ngũ thật ra cũng không nghĩ nhiều như vậy. Sau này ngẫm lại, cô cảm thấy rất áy náy. Chính vì thế, cô mới cố gắng gấp bội, chỉ mong có thể làm tốt chuyện này.
Hôm đó, cả cô và chú Ngũ đều uống hơi nhiều một chút, bọn họ thật sự rất vui vẻ. Cuối cùng, chú Ngũ không cho cô gái như cô uống thêm nữa, chỉ tự mình rót một chén, rồi một mình nhớ về người vợ quá cố.
Họ ngồi trong một quán ăn ấm cúng, bên chiếc bàn cạnh cửa sổ. Lúc ấy bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi, Hứa Chiêu Di áp đôi má nóng hâm hấp lên tay, nghiêng đầu nhìn những bông tuyết đang lất phất giữa bầu trời, khoảnh khắc ấm áp như thế này khiến cô cảm thấy, thứ gọi là hạnh phúc tĩnh lặng dường như cũng trở nên rõ ràng và cụ thể hơn.
Cô bỗng rất muốn biết, ở Hồng Kông tuyết có đang rơi không nhỉ? Nghe nói Hồng Kông rất hiếm khi có tuyết.
Lục Mạn Thanh từng nói Lục Dĩ Ninh từ nhỏ đã thích tuyết, mùa đông năm nào cũng nằng nặc đòi đi Thuỵ Sĩ chơi tuyết, còn hay kể cho cô nghe những chuyện thú vị hồi nhỏ của anh, bảo rằng khi đó anh giống như một con khỉ con nghịch ngợm vậy.
Mỗi lần nghe, Hứa Chiêu Di đều không thể tưởng tượng ra nổi, thấy hình ảnh đó với con người lạnh lùng hiện tại của anh thật sự khác biệt quá xa.
Vậy anh bao giờ mới quay về đây? Mùa đông năm nay ở Lộ Thành tuyết đẹp đến thế, nếu không nhanh lên thì tuyết sẽ tan mất rồi. Vừa nghĩ đến đó, hai má cô dường như lại hơi nóng thêm một chút.
Hứa Chiêu Di ôm lấy má mình, cảm thấy mùa đông năm nay dường như chẳng lạnh chút nào. Vì cô đang được sưởi ấm bởi một thứ gọi là trái tim dịu dàng.
Đó là một ngày, cô vô tình thấy Lục Dĩ Ninh giả làm khách bình thường bước vào tiệm bánh của chú Ngũ, sau khi mua mấy miếng bánh, anh đã để lại một lời động viên khen ngợi trên bức tường ghi lời nhắn.
Chính khoảnh khắc tình cờ đó, cô mới thấy được, dưới vẻ ngoài cứng rắn của một con người, lại ẩn giấu một trái tim mềm mại như vậy.
“Chú Ngũ ơi!” Bất chợt nảy ra một ý tưởng, Hứa Chiêu Di quay đầu lại, mỉm cười tinh nghịch rồi nhờ vả:
“Chú có thể đích thân dạy cháu làm một loại bánh được không ạ? Cháu muốn lén học một chút nghề từ chú.”
Cô muốn làm bánh để tặng Lục Dĩ Ninh như một món quà cảm ơn. Thật ra từ lâu cô đã muốn cảm ơn anh, nhưng lại cảm thấy vị công tử ăn sung mặc sướng như anh dường như chẳng thiếu thứ gì cả.
Suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn thấy một món quà do chính tay mình làm ra sẽ có ý nghĩa hơn.
Khi đó Lục Dĩ Ninh đã đi công tác khá lâu, thư ký nói hôm nay tổng giám đốc sẽ về. Vì vậy sau khi tan làm, Hứa Chiêu Di liền đến tìm chú Ngũ để học làm bánh Hoàng Kim Trúc – món bánh nổi tiếng nhất của cửa tiệm.