Chương 18
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Sau hơn một tuần theo sư phụ luyện tập, vì việc này, cô còn đặc biệt học thêm hai kỹ nghệ phi vật thể.
Chính là nghệ thuật khắc tre lên khuôn và kỹ thuật nhuộm truyền thống. Dùng thuốc nhuộm chiết xuất từ thực vật tự nhiên để nhuộm màu cho tre vàng, không chỉ thân thiện với môi trường mà còn tạo hiệu ứng màu sắc có chiều sâu. Tuy thành phẩm cuối cùng chưa thật sự hoàn hảo, nhưng cũng ra hình ra dạng.
Cô làm hai loại nhân là sen nhuyễn và đậu đỏ, gói lại bằng giấy bìa nâu, mang về văn phòng.
Đến khi trời tối, các đồng nghiệp ca tối lần lượt đến, sau khi bàn giao công việc xong, Hứa Chiêu Di vẫn ngồi nguyên ở chỗ mình.
Cô thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía văn phòng của Lục Dĩ Ninh. Đến khi liếc sang lần cuối, thấy thư ký tiểu Lý đã chuẩn bị khóa cửa văn phòng, cô vội vàng cầm một xấp tài liệu làm bộ, chạy đến: “Tiểu Lý, sao lại khóa cửa rồi? Hôm nay Lục tổng không quay lại nữa à?”
Tiểu Lý cười áy náy: “Tôi cũng không chắc nữa, cô có chuyện gì gấp sao?”
“Không, không gấp.” Hứa Chiêu Di quay lại chỗ ngồi, đặt xấp tài liệu lên bàn, lại nhìn hộp bánh được gói cẩn thận đặt bên cạnh. Nghĩ ngợi một chút, cô quyết định nhắn tin cho Lục Dĩ Ninh.
Cô lấy hết can đảm cầm điện thoại lên, vừa định gõ chữ thì phát hiện cuộc trò chuyện với anh vẫn dừng lại ở ngày An Nhĩ trở về, tới nhà anh ăn sủi cảo.
[Hôm nay anh có về không?]
Hứa Chiêu Di ngập ngừng một chút, cảm thấy viết vậy nghe có vẻ không được tự nhiên, nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm một câu: [Lâu rồi tôi chưa đi thăm dì, nếu hôm nay anh về, tôi đi cùng anh đến thăm bà ấy.]
Viết thế này nghe tự nhiên hơn nhiều. Hứa Chiêu Di cũng không nhận ra, trong lòng có chút giấu đầu hở đuôi.
Tin nhắn gửi đi rồi, cô cũng chẳng còn tâm trí làm việc, cứ cầm điện thoại ngồi ở chỗ mà hồi hộp chờ đợi.
Thêm hai tiếng nữa trôi qua, Hứa Chiêu Di vẫn chưa nhận được bất kỳ hồi âm nào. Chẳng lẽ giờ này anh vừa mới xuống máy bay? Hay là điện thoại mới có sóng?
Nghĩ vậy, Hứa Chiêu Di lại gục đầu xuống bàn đợi thêm chút nữa, ngón tay khẽ gõ nhịp lên hộp bánh, từng chút từng chút, giết thời gian.
Tối nay Bối Thi Nam trực ca đêm, vừa xử lý xong một vụ khiếu nại từ phía khách thuê, đến giờ vẫn chưa ăn tối, đói đến mức muốn cắn người.
Thấy trên bàn Hứa Chiêu Di có bánh, mắt cô ấy sáng rực, lập tức định bóc ra ăn, may mà Hứa Chiêu Di phản ứng nhanh, ôm gọn vào lòng: “Không được đâu!”
Nhờ vậy mới thoát khỏi tai họa.
“Sao lại không được? Có độc à?”
“Không… không phải… Cái này là tôi chuẩn bị để lát nữa mang đi tặng người.” Hứa Chiêu Di càng nói càng ngượng, giọng cũng nhỏ dần, “Cậu muốn ăn gì Bối Bối? Tôi đặt đồ ăn ngoài cho cậu nhé, hoặc xuống dưới mua cũng được! Cơm chân giò nhé?”
“Thôi đi, để tôi tự đặt, tôi đâu có cụt tay.” Bối Thi Nam bĩu môi rồi quay về bàn làm việc, mở chai Coca ra, ực hai ngụm lớn, nằm ườn ra ghế, quyết định phải nghỉ ngơi cái đã rồi tính sau.
Hứa Chiêu Di ôm hộp bánh tiếp tục chờ, chờ mãi cho đến khi mọi người trong văn phòng đều tan ca, trung tâm thương mại cũng đóng cửa, vậy mà vẫn không nhận được tin nhắn nào từ Lục Dĩ Ninh.
Đột nhiên Bối Thi Nam hét toáng một tiếng, khiến mấy đồng nghiệp xung quanh đồng loạt ngoái nhìn. Cô nàng lập tức lấy tay bịt miệng, lén lút đi đến bên Hứa Chiêu Di, phấn khích dúi điện thoại vào tay cô.
“Nhìn mau nhìn mau! An Nhĩ vừa cập nhật Weibo nè!” Cô ấy là ngôi sao lớn, đăng Weibo thì có gì lạ chứ? Hứa Chiêu Di không hiểu Bối Thi Nam kích động cái gì.
Cô đưa mắt nhìn sang màn hình điện thoại, thấy An Nhĩ vừa đăng mấy tấm ảnh, tấm nào cũng đẹp, có chiều sâu nghệ thuật. Địa chỉ IP hiện là quần đảo Nam Quả Châu ở Hồng Kông.
Chín ô ảnh, tấm ở chính giữa là một người đàn ông đứng bên bờ biển, ngẩng đầu nhìn sao trời. Chỉ có một bóng lưng cao ráo trong chiếc áo khoác gió màu đen, vậy mà lại khiến người ta không khỏi tưởng tượng.
Mấy tấm còn lại là ảnh An Nhĩ đi giữa rừng. Phần bình luận thì nổ tung, ai nấy đều đoán xem người đàn ông kia là ai.
An Nhĩ chỉ nhẹ nhàng trả lời một câu: Chỉ là hướng dẫn viên thôi, đừng đoán bừa nha các bé~
“Hướng dẫn cái đầu ấy! Đôi chân dài đó! Tỷ lệ cơ thể kia! Cái bóng lưng và khí chất đó! Không phải nam thần thì tôi ăn cái điện thoại này luôn!”
Bối Thi Nam liếc sang Hứa Chiêu Di, làm một biểu cảm kiểu tôi nói có sai đâu.
Hứa Chiêu Di lại nhìn kỹ bức ảnh ở giữa thêm lần nữa. Bờ vai rộng, đôi chân dài ấy, không phải Lục Dĩ Ninh thì còn ai vào đây?
Cô không nói gì, bởi thật sự không biết nên nói gì. Mà cô còn có thể nói gì đây?
Bối Thi Nam thì lại nhiều lời: “Thấy chưa thấy chưa, tôi nói rồi mà, nam thần đi công tác mãi không về, chắc chắn có điều mờ ám. Quả nhiên là mượn cớ công tác để cùng An Nhĩ đi chơi núi non sông biển, chậc chậc chậc.”
“Nhưng mà An Nhĩ chẳng phải mới đến Lộ Thành sao? Sao giờ lại bay sang Hồng Kông rồi?” Bối Thi Nam chợt bừng tỉnh, “Chẳng lẽ là đi cùng nam thần? Uầy, thật đấy hả?”
Lúc này màn hình điện thoại của Hứa Chiêu Di sáng lên, cô hơi nghiêng người rồi vuốt mở màn hình.
Là tin nhắn từ Lục Dĩ Ninh, chỉ có hai chữ: [Không về.]
Không về, đó là câu trả lời cô chờ cả tối nay.
Cô đã dành trọn một buổi tối, chẳng làm được gì cả. Đáng lẽ ra cô nên hoàn thành báo cáo tháng này cho xong, nên tổng hợp lại những vấn đề phát hiện trong lúc đi kiểm tra hôm nay, để sáng mai còn mang ra nhắc nhở trong cuộc họp đầu ngày. Nhưng cuối cùng cô lại để một buổi tối trôi qua vô ích như vậy.
Rốt cuộc là cô đang nghĩ gì thế này? Chỉ vì một tia hy vọng mong manh vừa nhen lên trong lòng, cô lại thấy xấu hổ với chính mình. Điều đó thật quá nực cười.
Hứa Chiêu Di thừa nhận, trong lòng cô có chút chua xót. Nhưng lúc này, cảm giác mạnh mẽ hơn cả là nỗi buồn. Cô buồn quá, không phải vì ai khác, mà là vì chính bản thân mình.
“Bối Bối, cậu còn muốn ăn cái này không? Tôi cho cậu đó.” Cô đưa gói bánh trên bàn cho Bối Thi Nam.
“Muốn chứ! Nhưng chẳng phải cậu định tặng người ta sao?”
“Không tặng nữa, cậu muốn ăn thì lấy đi.”
Hứa Chiêu Di thầm nghĩ, sau này mình sẽ không bao giờ tự tay làm mấy thứ này nữa.
Nhưng mà, chú Ngũ lại khiến cô nghiện mất rồi. Thật ra bình thường mấy công thức này đều là bí truyền, người ta đâu dễ gì dạy. Thế mà chú Ngũ lại sẵn lòng chỉ cho cô.
Chẳng bao lâu sau, có một hôm chú Ngũ gọi điện cho cô, bảo muốn dạy cô thêm một loại bánh nữa.
Chú rất vui, cũng rất mong chờ, vì lần trước dạy làm bánh Hoàng Kim Trúc, Hứa Chiêu Di học rất chăm chỉ. Mà điều này không chỉ đơn giản là học một tay nghề. Nhìn rộng ra, nó còn là sự kế thừa của văn hóa truyền thống. Với chú Ngũ, chuyện đó vui hơn cả bán được bao nhiêu bánh đi nữa.
Câu từ chối đã ra đến miệng, Hứa Chiêu Di lại bỗng thấy hối hận. Tại sao lại không học tiếp chứ? Lúc làm bánh, cô vui như vậy cơ mà? Đã thích thì cứ làm thôi. Có ai cũng được cái cơ hội được theo học một người thầy như chú Ngũ đâu, đúng không? Làm xong rồi còn có thể gửi cho ba mẹ, cho ông ở quê, cho cả Lâm Lâm và Đại Phi ăn thử. Cô đâu thể chỉ vì một người mà từ bỏ một cơ hội tuyệt vời như vậy!
Ngay khoảnh khắc đó, Hứa Chiêu Di bỗng nhiên hiểu ra một điều, con người — nhất định không được để cảm xúc của mình bị người khác chi phối.
Bởi vì cuộc sống là sân khấu của chính mình, mình mới là nhân vật chính. Phải luôn sống hết mình, thật lòng với bản thân. Vì đó mới là điều quan trọng nhất trong cuộc đời này.
—
Lần trở về Hồng Kông này của Lục Dĩ Ninh thực ra là vì hai việc. Một là về tổng bộ họp, chuyện này ai cũng biết. Còn việc kia thì riêng tư hơn nhiều — ngày giỗ của anh trai anh sắp đến, anh phải về để viếng mộ. Đây là lịch trình cá nhân, ngay cả thư ký của anh cũng không biết.
Tất nhiên Hứa Chiêu Di lại càng không biết, vì vậy mới hiểu lầm câu chuyện đằng sau bức ảnh mà An Nỉ đăng lên.
Bề ngoài có vẻ là một cuộc gặp gỡ lãng mạn giữa nam nữ trong rừng sâu lúc đêm khuya, nhưng thực tế thì sao? Chỉ là một nguyện vọng của Tưởng Kỳ Duệ từ mười năm trước mà thôi.
Năm Lục Dĩ Ninh mười sáu tuổi, anh trai từng dẫn anh cùng nhóm bạn đến quần đảo Nam Quả Châu để đi bộ thám hiểm.
Trên hòn đảo hoang khi ấy còn chưa bị nền văn minh hiện đại chạm tới, một nhóm người trẻ tuổi đã trải qua một ngày tự do tự tại, vô cùng tươi đẹp.
Khi màn đêm buông xuống, họ nằm cạnh nhau dưới bầu trời đầy sao, Tưởng Kỳ Duệ đã nguyện ước rằng, mong mười năm sau, bọn họ vẫn có thể quay lại nơi này để ngắm sao.
Gần như tất cả mọi người đều giữ lời hứa ấy. Mười năm sau, họ từ khắp nơi trên thế giới tụ hội về hòn đảo nhỏ này, nhưng chỉ riêng anh là không thể đến dự cuộc hội ngộ ấy.
Thực ra tối hôm đó bên bờ biển có rất nhiều người đến ngắm sao, bầu không khí khi ấy không hề lãng mạn, ngược lại còn có chút bi thương. Chỉ là An Nỉ đã không chụp vào những người bạn của Tưởng Kỳ Duệ.
Lần đó ở Hồng Kông, Lục Dĩ Ninh chỉ gặp An Nỉ đúng một lần. Sau đó, hai người mỗi người một ngả, An Nỉ lập tức đặt vé bay về Lộ Thành, còn Lục Dĩ Ninh thì trở về nhà mình.
“Dạo này mẹ cháu thế nào rồi?”
“Cũng tạm, đang chờ có nguồn tim phù hợp.”
“Nếu cần giúp thì cứ nói.”
“Hiện tại thì chưa cần. Bên trong nước cũng có bệnh viện liên hệ, nhưng chất lượng không được tốt lắm. Cháu muốn tìm loại tốt hơn, nên định cuối năm qua Mỹ làm xét nghiệm ghép.”
Sau khi về đến nhà, Tưởng Hồng Tiêm chỉ nói với anh đúng hai câu đó. Thực ra giữa hai người vốn dĩ đã ít nói, từ sau khi anh trai mất, lại càng ít hơn nữa.
Lần này Lục Dĩ Ninh về đúng vào thời điểm hầu hết các bậc trưởng bối trong nhà đều đi vắng, chỉ còn ông bà nội ở nhà.
Ba anh đi công tác xa, các chú thì đang bận việc ở công ty, mấy hôm trước họp hành cũng đã gặp qua. Vốn dĩ anh cũng không định ở lại lâu, chỉ tính ghé thăm ông bà nội rồi rời đi.
Từ thư phòng của ông nội bước ra, anh đi thẳng tới phòng của Tôn Uyển Quân.
Bà cụ đang ngủ trưa.
Lục Dĩ Ninh tiện tay kéo một cái ghế, ngồi xuống bên giường, lặng lẽ nhìn bà một lúc lâu.
“Tối qua lại không ngủ ngon, mãi gần sáng mới thiếp đi.” Người giúp việc đứng phía sau anh khẽ nói, giọng mang đầy xót xa.
Hốc mắt Lục Dĩ Ninh chợt ửng đỏ, anh cúi đầu xuống, trông như một đứa trẻ vừa phạm lỗi. Không nói câu nào, chỉ lặng im ngồi đó, yên lặng bên cạnh bà cụ suốt cả buổi chiều hôm ấy.
Lúc sắp rời đi, vừa nhẹ nhàng bước qua ngưỡng cửa, tay còn chưa chạm vào tay vịn thì sau lưng đã vang lên tiếng bà nội gọi: “Duệ Duệ, Duệ Duệ phải không? Cháu đến thăm bà à?”
Lục Dĩ Ninh lập tức khựng lại, đầu ngón tay siết chặt lấy khung cửa, vành mắt đỏ bừng.
Anh cúi đầu, gắng sức nuốt nghẹn nơi cổ họng, rồi trong khoảnh khắc quay người lại, khóe môi cong lên, bước nhanh đến bên cạnh Tôn Uyển Quân, nắm lấy tay bà và nói: “Là cháu đây bà ơi, Duệ Duệ về thăm bà rồi, cháu đang ở đây.”
Đến lúc nào thì mình trở thành Tưởng Kỳ Duệ vậy?
Lục Dĩ Ninh cũng không còn nhớ nổi nữa, chuyện đã quá lâu rồi. Khi ấy, sau khi tin anh trai qua đời được báo về, Tôn Uyển Quân đổ bệnh không dậy nổi.
Sau này tuy có tỉnh lại, nhưng tinh thần thì không còn tỉnh táo. Chỉ cần nhìn thấy Lục Dĩ Ninh là sẽ kéo tay anh, cười tươi gọi: “Duệ Duệ à, Duệ Duệ à.”
Từng tiếng gọi ấy như từng nhát dao cắt vào tim Lục Dĩ Ninh, cứ thế cắt suốt sáu năm ròng.
Mỗi một tiếng gọi đều như một lời nhắc rõ ràng, người anh trai yêu thương anh nhất năm đó đã chết như thế nào, mà anh thì lại là một thằng khốn đến mức nào.
Tưởng Kỳ Duệ tài giỏi đến mức nào chứ? Mười lăm tuổi đã được Đại học Stanford đặc cách tuyển thẳng, vượt qua kỳ thi MBA của Harvard Business School với điểm tuyệt đối.
Anh ấy thông minh xuất chúng, IQ vượt trội, là đứa cháu được Tưởng Hồng Tiêm và Tôn Uyển Quân thương yêu nhất, cũng là người cháu duy nhất từng được công khai trước công chúng.
Ngay từ nhỏ, anh ấy đã được định hướng trở thành người kế thừa của nhà họ Tưởng.
Vậy mà một thiên tài chói sáng như thế, cuối cùng lại dừng lại mãi mãi ở tuổi hai mươi tư rực rỡ nhất đời người.
Lục Dĩ Ninh rời đi trước khi trời tối.
Khi rời khỏi, chân anh thậm chí còn hơi run.
“Đã đi thăm bà nội chưa?” Trước khi đi, anh đến thư phòng của Tưởng Hồng Tiêm để chào ông nội.
“Ừm.”
“Cũng đã đến từ đường rồi chứ?”
Lục Dĩ Ninh im lặng một lúc, sờ lên đôi chân còn đang run rẩy: “Ừm.”
“Dự định khi nào quay lại tổng bộ?”
“Sau khi mẹ cháu phẫu thuật xong, tình trạng ổn định.”
Tưởng Hồng Tiêm cũng không nói thêm gì, chỉ dặn anh đi đường cẩn thận.
Lục Dĩ Ninh không quay về Lộ Thành, mà bay thẳng sang Mỹ. Anh dự định đến Mỹ để liên hệ bệnh viện trước, đến cuối năm sẽ đưa Lục Mạn Thanh sang ghép tủy. Không ngờ thủ tục ở đây gặp chút trục trặc, nên anh đã ở lại Mỹ đến tận cuối năm.
Khoảng thời gian đó, anh thường xuyên họp trực tuyến, khi thì gọi thoại, lúc thì gọi video.
Mỗi lần gọi video, thời tiết phía sau lưng Lục Dĩ Ninh luôn khác biệt hẳn với mọi người, thế là ai cũng đoán anh không còn ở Hồng Kông nữa, nhưng cụ thể đi đâu thì chẳng ai biết, mà cũng không ai dám hỏi.
“Cậu nói nam thần không còn ở Hồng Kông nữa, thế thì đi đâu rồi nhỉ? Gần đây An Nỉ cũng không đăng Weibo… Không lẽ hai người họ đi hưởng tuần trăng mật rồi?” Bối Thi Nam chìm trong tưởng tượng.
Nhưng Hứa Chiêu Di thì chẳng mấy bận tâm, Lục Dĩ Ninh đi đâu thì liên quan gì đến cô chứ? Cô chỉ chuyên tâm chuẩn bị cho đợt khuyến mãi cuối năm, cố gắng đạt được thành tích thật đẹp để còn lĩnh thưởng nhiều nhiều mang về ăn Tết với ba mẹ.
Khi người ta bận rộn, thời gian cứ thế trôi vèo vèo. Thoắt cái, mùa sắm Tết nhộn nhịp đã trôi qua, Tết Nguyên Đán đang tới rất gần.
—
Sau khi hoàn thành vòng khảo sát mức độ hài lòng của các cửa hàng trong năm, Hứa Chiêu Di cùng đồng nghiệp đang bàn bạc lịch trực Tết. Vừa bước vào văn phòng, cô lập tức cảm thấy không khí có gì đó là lạ.
Buổi sáng còn rôm rả lắm mà, sao giờ lại im lặng đến thế? Bối Thi Nam ngồi ở bàn làm việc nháy mắt ra hiệu cho cô, rồi len lén chỉ về hướng phòng làm việc của Lục Dĩ Ninh, mấp máy môi nhắc nhở: “Nam thần về rồi đó!”
Lúc này Đại Diêu đang đứng trong phòng Lục Dĩ Ninh để báo cáo công việc, lưng thẳng tắp, vẻ mặt phảng phất chút tự đắc.
Thành tích đợt khuyến mãi Tết lần này quả thực quá xuất sắc, không chỉ vượt doanh thu cùng kỳ năm ngoái, mà còn bỏ xa phần lớn đối thủ trong ngành.
“Trong đợt khuyến mãi Tết lần này, số lượng cửa hàng tham gia vượt xa kỳ lễ kỷ niệm trước đó. Đặc biệt là với sự tham gia của siêu thị Greenfield — chi nhánh duy nhất toàn quốc cung cấp ưu đãi giảm giá đã thu hút một lượng lớn khách hàng đến với trung tâm thương mại Liên Hoa của chúng ta.”
Đại Diêu đặc biệt khen ngợi đóng góp của Hứa Chiêu Di:
“Quản lý Hứa không chỉ thành công đàm phán với siêu thị Greenfield để thực hiện chương trình ưu đãi, mà còn xúc tiến được hoạt động liên kết khuyến mãi với khu ẩm thực tầng B1. Chỉ cần khách mua sắm ở Greenfield đạt mức chi tiêu nhất định, mang theo hóa đơn đến B2 dùng bữa là sẽ được giảm giá thêm. Chiến lược này triển khai vô cùng hiệu quả, giúp tăng doanh thu rõ rệt cho các quầy ăn nhanh. Có thể nói, quản lý Hứa đóng vai trò then chốt trong chiến dịch năm nay, công lao không thể không kể đến.”
Lục Dĩ Ninh bỗng thấy buồn cười. Những con số này anh sớm đã nắm rõ, thế mà Đại Diêu lại còn diễn lại một lượt trước mặt anh, đúng là kiểu tâm tư của Tư Mã Chiêu, ai ai cũng biết.
Cũng có lúc anh thấy vui thay cho Hứa Chiêu Di — cái cô ngốc ấy. Một tân binh chẳng có bối cảnh cũng chẳng có năng lực xuất chúng, mà lại được cấp trên đích thân ra mặt bênh vực, thậm chí còn sẵn sàng nhường hết công lao cho cô. Trong chốn công sở, chuyện này quả thật chẳng dễ gặp.
Hứa Chiêu Di hoàn toàn không nhận ra rằng, trong quá trình nỗ lực ấy, cô đã âm thầm thay đổi cách nhìn của Đại Diêu về mình. Đôi khi, một kết quả tốt đẹp chính là được tích lũy từ từng chút một như vậy.
Lục Dĩ Ninh trông như tùy ý gật đầu, thuận nước đẩy thuyền nói với Đại Diêu: “Được rồi, gọi Hứa Chiêu Di vào đi.”
Cứ thế, sau một tháng Lục Dĩ Ninh rời đi, Hứa Chiêu Di lại một lần nữa gặp anh.
Cô ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế đối diện bàn làm việc của anh, cúi đầu hít thở thật sâu. Đúng lúc ấy, Lục Dĩ Ninh bỗng đứng dậy, bước tới bên cửa sổ, nhấn nhẹ điều khiển trong tay, rèm cửa từ từ buông xuống.
Kéo rèm làm gì vậy?
Hứa Chiêu Di bất giác nhìn anh, hơi khựng lại, trong lòng bất chợt có chút hồi hộp. Nhìn kỹ lại, cô ngạc nhiên phát hiện hình như anh gầy đi không ít.
Chẳng lẽ mệt mỏi vì chuyện giường chiếu à?
“Nhìn gì đấy?” Lục Dĩ Ninh bước vòng từ phía sau, nhẹ nhàng búng một cái vào trán cô.
“Ây da.” Hứa Chiêu Di vừa xoa trán vừa ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh. Cả hai dường như đều không ý thức được rằng, hành động này thực ra khá thân mật.
“Còn nhìn nữa à?” Lục Dĩ Ninh ngồi trở lại ghế đối diện, khí thế của người ở vị trí thượng phong lập tức áp đảo. Hứa Chiêu Di thoắt cái đã cụp lại.
“Không ạ.” Đau chết đi được.
Lục Dĩ Ninh khẽ cười khẩy một tiếng, cảm thấy vẻ mặt cô lúc này thật ngốc nghếch: “Biết tại sao tôi gọi cô vào không?”
Hứa Chiêu Di lắc đầu.
“Làm tốt lắm.”
“…Cảm ơn.”
Lục Dĩ Ninh hiếm khi mở miệng khen người khác. Còn Hứa Chiêu Di thì đây cũng là lần đầu tiên trong đời được anh chính thức khen ngợi. Nhưng trên gương mặt hai người lại chẳng có biểu cảm nào như đối phương mong đợi.
Hứa Chiêu Di thậm chí còn có vẻ hơi lạnh nhạt, đến cả vẻ mặt đỏ bừng mà Lục Dĩ Ninh tưởng tượng cũng không xuất hiện.
Cô chỉ khẽ nói một câu ‘cảm ơn’, nhẹ như mây gió, thậm chí có chút bướng bỉnh kiểu như không thèm để tâm đến lời khen của anh.
Tôi đương nhiên biết mình làm rất tốt, không cần anh khen tôi cũng biết, cảm ơn.
Cả bộ phận chúng tôi vì sự kiện lần này mà tăng ca ngày đêm, ai cũng rất tuyệt. Còn anh thì sao? Đến đúng lúc mấu chốt lại chạy ra nước ngoài du sơn ngoạn thủy. Như vậy là không được đâu nhé. Tôi không cần lời khen của anh, cảm ơn.
Ở trong lòng lầm bầm hết một tràng như thế, Hứa Chiêu Di ngồi thẳng lưng lên, nói: “Vậy Lục tổng còn chuyện gì không ạ? Không thì tôi đi đây?”
“Khoan đã.” Lục Dĩ Ninh khẽ ho một tiếng, trong lòng thầm chửi một câu.
Hôm nay thật là quái lạ. Hứa Chiêu Di — cô nhóc thường ngày cứ hở ra là đỏ mặt lại điềm nhiên như không, còn anh — người xưa nay mặt lạnh quanh năm như núi băng vậy mà mặt lại hơi đỏ.
Hứa Chiêu Di tò mò nhìn sang, chỉ thấy anh lấy từ dưới gầm bàn lên một chiếc túi màu xanh rồi đưa cho cô, ánh mắt thậm chí còn có chút né tránh.
“Tặng cô.”
“Tặng tôi?”
“Ừ.”
“Ồ… được.”
Nói là vậy, nhưng cả hai người chẳng ai nhúc nhích, chiếc túi màu xanh cứ thế nằm chơ vơ trên mặt bàn, giống hệt một đứa trẻ không ai thương, không ai đoái hoài.
“Không thích à?”
Chỉ cần liếc qua cái túi, không cần mở ra, Hứa Chiêu Di đã biết đó là một chiếc Rolex. Làm trong ngành quản lý thương mại, sao có thể không rành về hàng hiệu? Nhưng cô không dám nhìn kỹ. Món quà đắt tiền thế này, cô sao dám nhận chứ?
Tại sao anh lại tặng cô món quà đắt đỏ như vậy? An Nỉ có biết chuyện này không?
“Cứ nhận đi, là bà Lục bảo tôi mua đó.” Lục Dĩ Ninh giải thích một câu.
Hứa Chiêu Di ‘ồ’ lên một tiếng, ngay lập tức hiểu ra.
“Vậy thì thôi ạ. Dù sao tôi cũng không phải bạn gái thật của anh, nhận món quà đắt tiền như vậy… thật sự không thích hợp. Huống hồ đây là văn phòng, mang đi ra ngoài thể nào cũng bị đồng nghiệp thấy. Như thế… không hay lắm.”
“Cô cứ nói là tôi mua để tặng Lý tổng cũng được. Cầm lấy đi.” Lục Dĩ Ninh mở một tập tài liệu ra, ra hiệu không muốn tiếp tục dây dưa thêm.
Hứa Chiêu Di tuy trong lòng không muốn nhận, nhất là sau khi nghe lời giải thích đó, càng thấy chua chát.
Nhưng cô cũng hiểu, những day dứt trong tình cảm vốn chỉ tồn tại khi hai người thực sự có tình cảm với nhau. Nếu ngay từ đầu đã là một cuộc giao dịch bằng tiền, thì nên nhẹ nhàng và vui vẻ mà tiếp nhận thôi.
Vì vậy cô cười cười, cầm món đồ lên rồi nói: “Vậy thì cảm ơn anh.”
Nụ cười quá gượng gạo, khiến Lục Dĩ Ninh cau mày.
“Cuối tuần này cô có rảnh không? Trước Tết đi ăn một bữa với bà Lục nhé?”
“Xin lỗi, không rảnh đâu ạ!” Hứa Chiêu Di từ chối không chút do dự. Lần này cô nói thật, không phải lấy cớ.
Cuối tuần cô có hẹn đi dạo phố, ăn lẩu với Lâm Lâm và Đại Phi, ăn mừng Tết sớm và cũng là để tự thưởng cho bản thân sau một năm làm việc chăm chỉ, lịch đã kín hết rồi.
“Cả thứ Bảy lẫn Chủ Nhật đều có việc à?”
Hứa Chiêu Di gật đầu, “Vâng, tôi có hẹn tụ tập với bạn bè.”
Thật ra họ chỉ lên kế hoạch chơi bời một ngày, còn ngày kia, cô muốn để dành cho riêng mình.
Cô muốn một mình đi dạo khắp thành phố nơi mình đã cật lực phấn đấu suốt hai năm qua, ngồi ở quán cà phê quen nơi góc phố, lặng lẽ tận hưởng khoảng thời gian chỉ thuộc về mình.
Vài hôm trước, cô bỗng nhận ra một điều, ai cũng cần có cuộc sống riêng của mình.
Cô không nhất thiết phải đồng ý mỗi khi anh đưa ra lời mời. Giữa họ là một thỏa thuận ngang hàng, cô cũng có quyền được từ chối.
Cơn nghẹn trong ngực của Lục Dĩ Ninh cứ mắc kẹt không lên không xuống, khiến anh bức bối vô cùng.
Đợi sau khi Hứa Chiêu Di rời khỏi văn phòng, anh giơ tay kéo lỏng cà vạt, nhịn không được mắng thầm một tiếng: “Mẹ nó, hôm nay cô ấy làm sao thế chứ?”
Hứa Chiêu Di vừa rời khỏi văn phòng không bao lâu thì đã nhận được tin nhắn WeChat từ anh, tin nhắn cũng kì lạ:
[Là cái người bạn tên Đại Phi kia à?]
[Ừm.]
[Chúc cô chơi vui.]
[Tôi nhất định sẽ chơi rất vui.]
Hứa Chiêu Di dĩ nhiên sẽ chơi rất vui rồi!
Địa điểm là một sân thượng ngoài trời, chỉ cần mỗi người chi 199 tệ là có thể thỏa thích thưởng thức lẩu, bia, đồ nướng và cả các tiết mục biểu diễn của ban nhạc.
Hôm đó, cô vô cùng vui vẻ.
Cô mặc một chiếc áo len cashmere mềm mại, cổ cao màu trắng ngà, càng làm tôn làn da trắng nõn nà.
Cô uống không ít rượu, hai má đỏ ửng. Tay cầm chai bia, người thì dựa vào lan can, ngước nhìn dòng xe cộ tấp nập bên dưới, những bảng hiệu sáng đèn rực rỡ ngập tràn không khí đón Tết.
Ngọn gió đêm nhẹ nhàng nâng mái tóc đen óng của cô lên, khiến cô có cảm giác được thả lỏng và tự do, thứ cảm giác mà đã rất lâu rồi cô mới lại được trải nghiệm.
Sau đó, cô ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm lấp lánh đầy sao.
Đêm hôm đó, bầu trời thật sự rất đẹp. Những năm nay, bận rộn giữa phố thị ồn ào náo nhiệt, Hứa Chiêu Di gần như chưa từng có một khoảnh khắc nào như đêm đó — lặng lẽ ngẩng đầu, nghiêm túc mà ngắm nhìn bầu trời đêm.
Hóa ra cô cũng có thể ngắm sao mà.
“Lâm Lâm, Đại Phi, hai người nhìn kìa, nhiều sao quá… lấp lánh lấp lánh, đẹp thật đấy.”
“Có gì đâu.” Đại Phi vênh mặt, “Ở quê mình còn đẹp hơn nhiều ấy chứ, hơn đứt cái thành phố này!”
“Nghe cậu nói mà mình lại nhớ nhà rồi.” Lâm Lâm dựa đầu vào vai Hứa Chiêu Di, giọng êm ái, “Muốn lập tức mua vé tàu về luôn.”
Hứa Chiêu Di vòng tay ôm eo cô ấy, vừa ngước lên trời vừa lẩm bẩm: “Nếu sao nháy mắt thêm một ngàn lần nữa, chắc bọn mình sẽ được về nhà rồi ha…”
Sau đó, họ mỉm cười, cùng nhau nâng ly hướng về bầu trời.
“Nào, uống một ly, mừng cho một năm cuối cùng cũng trôi qua suôn sẻ.”
“Và cũng là cho năm mới, cho ước mơ, cho gia đình, cho tình bạn, cho phiên bản tốt đẹp hơn của chính mình!”
Hứa Chiêu Di hít một hơi thật sâu, gom hết can đảm, nâng ly rượu và thì thầm trong lòng — cũng là vì mối tình đơn phương kia, mãi mãi chẳng có kết quả.
Vì những tháng năm tuổi trẻ, nơi có cả những điều đẹp đẽ lẫn tiếc nuối.
“Cạn ly nào!”
Xin chào, 2017.
Tạm biệt nhé, 2016.