Chương 19
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Đêm ba mươi Tết, Lục Dĩ Ninh đưa Lục Mạn Thanh sang Mỹ, còn Hứa Chiêu Di xách hành lý lên tàu hỏa về Chiết Giang.
Mùng Một Tết, trong nhóm công việc, đám nịnh hót xếp hàng gửi tin nhắn chúc Tết các lãnh đạo. Các lãnh đạo thì lần lượt phát lì xì cho mọi người, mà hào phóng nhất phải kể đến Lục Dĩ Ninh, mỗi phong bao trung bình hai trăm tệ, phát liền bảy tám cái.
Hứa Chiêu Di tối qua thức đêm đón giao thừa, đến mười giờ sáng mới dậy, vừa mở điện thoại ra thì sững sờ, lì xì đỏ đầy màn hình, mà đến một cọng lông cô cũng không cướp được!
Cô nhắn riêng cho Lục Dĩ Ninh, ném qua một quả bom: “Lãnh đạo, có phải anh phát nhầm số lì xì không vậy? Sao chẳng thấy cái nào của tôi thế?”
Nhắn xong là xong. Hứa Chiêu Di dậy rửa mặt, trang điểm, thay đồ mới, rồi vui vẻ cùng ba mẹ ra ngoài đi chúc Tết họ hàng.
Vừa ngồi vào ghế phụ cạnh Hứa Đại Dũng, tiếng thông báo tin nhắn ngân hàng ‘ting’ một cái vang lên.
Ngân hàng Chiêu Thương: Kính gửi quý khách, tài khoản đuôi số ‘6688’ của quý khách đã nhận được một khoản chuyển khoản vào ngày 28 tháng 1 năm 2017, số tiền 88.888 nhân dân tệ, bên chuyển khoản 6214830123456789, số dư hiện tại trong tài khoản là 128.568 nhân dân tệ. Nếu có thắc mắc, xin vui lòng liên hệ tổng đài chăm sóc khách hàng Ngân hàng Công Thương 95588.
[?]
[Thưởng cuối năm đặc biệt.]
Hứa Chiêu Di nghiến răng nhận lấy: [Xuân sang vận tới, phúc khí ngập tràn, chúc sếp năm mới làm ăn phát đạt khắp bốn phương, tài lộc dồi dào đến ba dòng sông, đại phát đại lộc, tiền vô như nước nhé!]
Mãi đến tối, Lục Dĩ Ninh mới trả lời hai chữ: [Đồ ngốc.]
—
Năm sau có ba chuyện lớn xảy ra.
Một là bài hát của Đại Phi đột nhiên nổi như cồn. Nổi tới mức nào ư? Đến cả tiệm cắt tóc, quán cơm bình dân, siêu thị giá rẻ hai tệ ngoài đường,… đâu đâu cũng phát bài Động xì đại xì ô ô ô ồ của anh ấy, ngay cả Hứa Chiêu Di rảnh rỗi cũng lẩm nhẩm vài câu.
Hai là chị Mễ được thăng chức làm trưởng bộ phận vận hành, đây là năm thứ sáu chị ấy ngồi lì ở vị trí quản lý, ai nấy đều mừng cho chị, bao gồm cả Hứa Chiêu Di.
Ba là cửa hàng đầu tiên của Vu Hiểu Thấm khai trương, sự kiện này mang ý nghĩa vô cùng to lớn.
Ngày khai trương, truyền thông kéo đến đông nghịt, sao hạng A đến cắt băng khánh thành, trong trung tâm thương mại chen chúc chật như nêm. An Nhĩ lên sân khấu biểu diễn, màn vũ đạo kiểu nhóm nữ cực kỳ ấn tượng.
Do sự kiện đó, doanh thu trong ngày cũng được kéo lên một cách rõ rệt.
Hứa Chiêu Di biết Khúc Lâm Lâm thích An Nhĩ, nhân cơ hội này còn tranh thủ xin được một chữ ký cho cô nàng.
Cũng trong ngày khai trương cửa hàng đầu tiên của Vu Hiểu Thấm, Lục Dĩ Ninh – người đã gần nửa tháng không xuất hiện, mới từ Mỹ chậm rãi quay về.
Phần cuối cùng của sự kiện là chụp ảnh chung giữa các khách mời và truyền thông. Lục Dĩ Ninh và Vu Hiểu Thấm đứng ở vị trí trung tâm.
Vốn dĩ, An Nhĩ với vai trò gương mặt đại diện đáng lẽ phải đứng cạnh Vu Hiểu Thấm, vậy mà cô ấy lại đứng cạnh Lục Dĩ Ninh, mỉm cười giơ tay tạo dáng chữ V.
Trên sân khấu, trai xinh gái đẹp xếp hàng trông vô cùng mãn nhãn, bên dưới phóng viên thi nhau bấm máy, ánh đèn flash nháy liên tục.
Bối Thi Nam nhìn chằm chằm lên sân khấu, tặc lưỡi rồi sờ cằm hỏi Hứa Chiêu Di: “Bảo bối à, cậu thấy nam thần với ai thì hợp đôi hơn?”
Hứa Chiêu Di đang vác máy quay ghi hình, thực sự suy nghĩ nghiêm túc một lúc.
Nếu chỉ xét về ngoại hình, có vẻ như Vu Hiểu Thấm hợp với anh hơn một chút. Nhưng thật ra cô lại thích An Nhĩ hơn, luôn cảm thấy An Nhĩ vừa hoạt bát vừa dễ thương, toát ra một kiểu năng lượng rất tích cực.
Huống chi lúc nãy cô vừa đến xin chữ ký, An Nhĩ vậy mà còn nhớ cô nữa! Ký liền một lèo bảy tám tấm ảnh, còn bảo nếu chưa đủ thì cứ quay lại lấy thêm. Y như đang phát cải trắng ngoài chợ vậy, làm Hứa Chiêu Di phì cười luôn tại chỗ.
Nghĩ kỹ lại thì cả Vu Hiểu Thấm lẫn An Nhĩ đều rất tốt, đều là những cô gái vừa xinh đẹp, vừa rộng rãi, lại còn có sự nghiệp thành công.
Hứa Chiêu Di bỗng thấy Lục Dĩ Ninh thật là đáng ghét, ngoài mặt thì giương cờ độc thân, vậy mà sau lưng lại dây dưa với cả hai người.
An Nhĩ có biết chuyện anh từng thân mật mập mờ với Vu Hiểu Thấm trong quán bar không?
Vu Hiểu Thấm có biết anh từng cùng An Nhĩ leo núi vào rừng ngắm sao không?
Càng nghĩ càng thấy anh thật cặn bã, lên xe rồi cô cũng không thèm nói chuyện với anh.
Hôm nay cũng là ngày đầu tiên Lục Mạn Thanh trở về nước, Hứa Chiêu Di đã hẹn đến thăm bà.
Lục Dĩ Ninh vừa lái xe vừa liếc nhìn cô, suốt quãng đường, cô cúi đầu ngắm nghía nghịch mấy tấm ảnh ký tên kia mãi. Rốt cuộc anh cũng không nhịn được mà mở miệng: “Chút chữ ký rách rưới đó thì có gì hay ho chứ?”
“Có chứ, vui mà.” Hứa Chiêu Di không thèm ngẩng đầu lên đáp, nói xong cũng chẳng quan tâm anh nữa, tiếp tục nghịch mấy tấm ảnh ‘rách rưới’, khiến người khác tức chết.
Cô đặt mấy tấm ảnh có chữ ký lên đầu gối, cẩn thận chụp vài tấm hình rồi đăng lên Tiểu Hồng Thư và Weibo, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
Đồ thiểu năng.
Lục Dĩ Ninh thầm đánh giá trong lòng, không chỉ hành động đi xin ảnh ký tên là thiểu năng, mà đi xin chữ ký của An Nhĩ – người như thế lại càng thiểu năng hơn.
“À đúng rồi.” Hứa Chiêu Di cất mấy tấm ảnh một cách cẩn thận xong thì bất ngờ ngẩng đầu nhìn Lục Dĩ Ninh, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Tôi hỏi anh một chuyện được không?”
“Tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là cảm thấy tiền đề cho sự hợp tác giữa hai chúng ta là cả hai đều độc thân. Nhưng anh thì sao, hình như lúc nào cũng có tin đồn với cô An Nhĩ thì phải, nên tôi muốn hỏi thật, hai người có đang hẹn hò không?”
“Thật sự là tôi không có ý gì khác đâu! Tôi chỉ cảm thấy đôi bên nên thành thật với nhau thôi. Dù gì trước đó anh cũng từng đặc biệt nhấn mạnh với tôi là không được yêu đương, nên tôi nghĩ chắc anh cũng không phải kiểu người tiêu chuẩn kép đâu nhỉ? Ý tôi là, nếu anh đã có người yêu rồi, mà vẫn giấu dì như vậy thì… thực sự có hơi không hay đó. Tất nhiên, phía tôi thì cũng chẳng có gì đâu, chỉ cần kiếm được tiền là tôi thấy ổn rồi, hoàn toàn không vấn đề gì cả.”
Những lời này thật ra đã nghẹn trong lòng Hứa Chiêu Di từ lâu rồi. Cô cảm thấy, đã gọi là quan hệ hợp tác thì nên thẳng thắn với nhau, chuyện này cô nhất định phải làm rõ.
Chỉ là trước đây luôn không dám mở miệng hỏi. Sau khi ăn Tết xong quay về, cô lại thấy mình ngầu lên rồi, có gì mà không dám chứ? Thế là cô hỏi.
Lục Dĩ Ninh liếc nhìn cô một cái. Hứa Chiêu Di nói là không có ý gì khác, thì đúng thật là không có chút ý gì khác thật. Vẻ mặt chẳng hề có dấu hiệu ghen tuông, thậm chí còn mang theo chút tò mò.
Vừa nghĩ đến cái kiểu hâm mộ đến ngu ngốc của cô với An Nhĩ ban nãy, trong lòng anh lại không hiểu sao bốc lên một cơn tức.
“Không hẹn hò, mẹ tôi không đồng ý. Nếu không thì cần gì phải tìm cô đóng giả?”
Hứa Chiêu Di lập tức lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Tôi hiểu rồi.”
Thì ra là bị ép nên không thể đến với nhau, thật đáng thương.
Lục Dĩ Ninh lười đôi co với cô, nhưng trong lòng thì âm thầm mắng một câu, hiểu cái con khỉ.
Còn nữa, “Nói chuyện thì bỏ mấy cái kiểu ha nè ồ sa dô gì đó đi, như thiểu năng ấy.”
Hứa Chiêu Di: “???”
Lục Mạn Thanh đã chờ Hứa Chiêu Di ở phòng khách từ lâu.
Lại thêm một năm mới bắt đầu. Hai người đã nửa tháng không gặp, cả hai đều rất nhớ nhau.
Hứa Chiêu Di ôm chặt bà một cách đầy thân thiết: “Dì ơi, sức khỏe dì dạo này ổn không ạ? Ghép tim tiến triển tốt chứ?”
“Ổn, mọi thứ đều ổn. A Ninh tiện thể dẫn dì đi Hawaii tĩnh dưỡng luôn.”
Lục Mạn Thanh lấy điện thoại ra khoe với cô những bức ảnh chụp ở Hawaii.
Bà mặc một chiếc váy dài thanh nhã, đội mũ vành rộng tinh xảo, khoác một chiếc khăn choàng rực rỡ trên vai, dáng vẻ tao nhã đứng trên bãi biển. Phía sau là nước biển xanh trong vắt, sóng nước lấp lánh. Trong mỗi bức ảnh, bà đều nở nụ cười rạng rỡ.
Người đẹp, phong cảnh cũng đẹp. Hứa Chiêu Di nhìn mà lòng thấy thư thái dễ chịu.
Hiếm hoi có mấy tấm ảnh Lục Dĩ Ninh lọt vào khung hình. Anh mặc một chiếc quần đùi hoa sặc sỡ, để trần nửa thân trên gầy rắn rỏi, nằm dài trên ghế tắm nắng dưới ô che, kính râm đội lên trán, uể oải giơ tay tạo dáng chữ V với ống kính.
Bộ dạng đúng kiểu bị ép, khiến Hứa Chiêu Di nhìn mà không nhịn được muốn bật cười.
“Thằng nhóc thối này, ngày nào cũng chỉ biết chọc tức dì.” Lục Mạn Thanh nói vậy, nhưng vẫn cười tít mắt nhìn chăm chú những tấm ảnh có ‘thằng nhóc thối’ trong đó, như thể nhìn thế nào cũng không thấy đủ.
Lục Dĩ Ninh vốn không thích tám chuyện với phụ nữ, quay về phòng thay đồ. Lúc xuống lầu thấy hai người họ vẫn còn ríu rít cười đùa, anh hừ lạnh một tiếng, cảm thấy thật vô vị.
Lục Mạn Thanh đang cùng Hứa Chiêu Di xem ảnh hồi nhỏ của Lục Dĩ Ninh, hầu hết đều là những bức chụp trước năm năm tuổi.
Nào là té lăn quay, lăn lộn dưới đất, trèo cây, chọc tổ ong, vắt sữa bò ở trang trại bò sữa tại New Zealand, còn hóa trang thành một chú bò sữa nhỏ, phùng má chu môi với máy ảnh, trông đáng yêu.
Thật sự quá đáng yêu, hoàn toàn không giống bây giờ chút nào.
“Buồn cười ghê.” Những tấm ảnh này khiến trong lòng Hứa Chiêu Di thấy ấm áp đôi chút, cô không kìm được mà quay đầu nhìn về phía Lục Dĩ Ninh.
Còn anh thì sao? Lúc này đang ngồi một mình trên ghế sofa, cúi đầu nghịch điện thoại, một tay gác ra sau, gương mặt lạnh lùng, dù ở trong chính căn nhà mình vẫn mang theo khí chất người lạ chớ gần.
Hứa Chiêu Di thật sự có chút khó hiểu, hồi nhỏ là một đứa bé hoạt bát lanh lợi như thế, sao lớn lên lại thành ra thế này?
Lục Mạn Thanh lại lấy ra một tấm hình chụp đôi. Trong ảnh, Lục Dĩ Ninh đứng cạnh một thiếu niên cao hơn anh một cái đầu, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay đối phương, cả hai cùng mỉm cười nhìn về phía ống kính.
Thiếu niên đó có ngũ quan cực kỳ sâu sắc, trông như người ngoại quốc, mang lại cảm giác trầm ổn mà đầy khí khái. Lục Dĩ Ninh đứng bên cạnh anh ấy, trông ngoan ngoãn hơn thấy rõ.
“Người này là ai vậy ạ? Đẹp trai thật đấy.”
Lục Mạn Thanh khẽ sững người, nhìn chằm chằm vào thiếu niên trong ảnh, hốc mắt bỗng chốc đỏ lên.
“Đó là anh trai của A Ninh.”
“Anh trai? Là anh ruột ạ?” Hứa Chiêu Di hơi ngạc nhiên, trước giờ cô chưa từng nghe Lục Dĩ Ninh nhắc đến việc anh có một người anh trai, mà trong nhà cũng chẳng có chút dấu vết nào cho thấy từng có sự tồn tại của anh ấy.
“Ừ, là anh ruột, là đứa con đầu tiên của dì.” Lục Mạn Thanh nhẹ giọng giải thích với Hứa Chiêu Di, “Nó mất rồi. Đến năm nay, đã là năm thứ bảy kể từ khi nó rời xa bọn dì.”
“Ngay từ nhỏ, A Ninh đã thân thiết với anh trai hơn bất kỳ ai khác. Sau khi dì và ba chúng nó ly hôn, cả hai đứa đều được gửi về sống cùng ông bà nội. A Ninh lớn lên là nhờ có anh trai luôn kề bên.”
Cái chết của Tưởng Kỳ Duệ là cú sốc rất lớn đối với Lục Dĩ Ninh. Lớn đến mức nào? Anh bắt đầu cố gắng trở thành bản sao của anh trai, từ bỏ tất cả những sở thích riêng của bản thân, cắt đứt với đám bạn cũ từng rất thân thiết. Thậm chí còn thôi học để chuyển về chính ngôi trường mà Tưởng Kỳ Duệ từng theo học.
Anh nỗ lực không ngừng, cố gắng giành lấy những giải thưởng mà anh trai từng đạt được, chăm sóc người con gái mà anh trai từng yêu, bước vào tập đoàn mà bản thân vốn không ưa thích, gánh vác trách nhiệm người thừa kế, làm mọi cách để giành được sự công nhận từ ông nội, cứ như thể chỉ cần làm được vậy thì Tưởng Kỳ Duệ sẽ vẫn còn sống, và anh sẽ không mang tội với bất kỳ ai.
Các bác sĩ đều nói bệnh của Tôn Uyển Quân rất nặng, nhưng trong mắt Lục Mạn Thanh, người thật sự bệnh nặng nhất lại chính là Lục Dĩ Ninh.
Những người nhà họ Tưởng kia chỉ xem anh là công cụ để thay thế Tưởng Kỳ Duệ mà nuôi dưỡng. Chỉ có Lục Mạn Thanh mới thật lòng xót con trai mình.
Thấy bà vô thức để nước mắt rơi đầy mặt, Hứa Chiêu Di vội vàng rút khăn giấy đưa cho bà.
Cô nhất thời không biết nên nói gì cho phải, trong lòng vừa bàng hoàng vừa xót xa, nhưng cũng hiểu rằng những lời an ủi lúc này có lẽ đều vô ích. Vì vậy, cô chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay bà, lặng lẽ truyền đi sự dịu dàng và cảm thông.
“Thôi, đừng nói những chuyện này nữa.” Hôm nay là một ngày vui, bà không muốn mình buồn.
Lục Mạn Thanh mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ đầu Hứa Chiêu Di. Nhìn đứa trẻ dịu dàng chu đáo trước mắt, bỗng nhiên bà lại nhớ ra điều gì đó.
Đó là một lần tình cờ, lúc đó Lục Dĩ Ninh không có ở nhà, Lục Mạn Thanh đang dọn dẹp phòng ngủ của anh thì vô tình lật trúng cuốn sổ cũ được giấu dưới gối. Kết quả là bà nhìn thấy tấm ảnh của một cô gái được kẹp bên trong.
Trời biết khoảnh khắc đó Lục Mạn Thanh đã vui đến mức nào, con trai bà vậy mà lại có một cô gái thầm thương trộm nhớ suốt bao nhiêu năm.
Ngần ấy năm qua, anh luôn sống trong trạng thái từ bỏ bản thân, vậy mà vẫn luôn mang theo tấm ảnh của cô gái ấy bên mình, chuyện này thật sự không dễ dàng chút nào.
Thế nên sau này bà mới chủ động tiếp cận Hứa Chiêu Di, còn dùng chút ít chiêu trò để làm quen với cô. Kết quả chứng minh rằng ánh mắt của con trai bà quả nhiên không sai.
Lục Mạn Thanh chợt nhớ ra mình có mang quà cho Hứa Chiêu Di, liền bảo dì Hà mang ra: “Xem thử có thích không?”
Đó là một chiếc vòng tay cổ làm từ men sứ tráng men, được đính kèm các loại hạt nhiều màu sắc.
Vỏ trai óng ánh dịu dàng, thủy tinh trong vắt, pha lê lấp lánh, ngọc trai tròn đầy, ngọc lam tươi sáng mê người, là một món đồ phong cách cổ điển rất xinh đẹp.
Hứa Chiêu Di rất thích: “Cảm ơn dì ạ, cháu cũng có mang quà cho dì nữa đấy!”
Rồi cô lấy món quà của mình từ trong túi ra, là một cây bút lông hồ. Bút lông hồ là đặc sản quê cô, cùng với mực Huệ, giấy Tuyên, nghiên Đoan được gọi là văn phòng tứ bảo.
Hằng ngày khi tiếp xúc với Lục Mạn Thanh, Hứa Chiêu Di cảm thấy bà là một người phụ nữ rất tài hoa, lại luôn theo đuổi vẻ đẹp thanh nhã, cô thường thấy bà chia sẻ những khoảnh khắc luyện viết thư pháp trên vòng bạn bè.
Thế nên lúc chọn quà, cô đã nghĩ ngay đến bút lông hồ, cảm thấy không món nào hợp hơn nữa. Quả nhiên, Lục Mạn Thanh rất yêu thích.
Lục Dĩ Ninh đi tới, cầm cây bút lông hồ lên xem thử, chất liệu không tệ, ít nhất cũng ngót nghét cả ngàn tệ, cô nhóc nghèo rớt như Hứa Chiêu Di thật biết liều mạng vì quà tặng đấy. Cô thậm chí còn mua thêm một chiếc khăn lụa tặng dì Hà nữa.
“Không có phần tôi à?” Lục Dĩ Ninh lườm cô một cái, giọng đầy vẻ không vui.
Hứa Chiêu Di cười gượng: “Xin lỗi nha, không có phần anh đâu.”
Lục Dĩ Ninh lập tức tiện tay ném cây bút vô lòng cô, hừ một tiếng đầy đe dọa: “Vậy chờ tôi năm nay cho cô biết thế nào là đeo giày chật*!”
*Đeo giày chật: cách nói ẩn dụ, nghĩa là bị người khác cố tình gây khó dễ một cách kín đáo, làm cho mình khó chịu.
Hứa Chiêu Di bị anh dọa thật, sợ hãi ngồi thụp xuống sofa, mà trong lòng cũng hơi tức. Nghĩ mà xem, mới nãy cô còn thương anh vì mấy chuyện cũ nữa chứ.
Lục Dĩ Ninh cũng không thèm để ý đến cô, không khí giữa hai người có hơi giận dỗi, âm ấm khó tả.
Lục Mạn Thanh thấy vậy thì ngáp một cái, giả vờ mệt mỏi tựa vào dì Hà: “Chắc vẫn chưa quen múi giờ, dì đỡ tôi lên lầu ngủ tí nhé.”
Rồi quay sang hai người trẻ: “Hai đứa rảnh thì ra ngoài đi dạo chút, lát về ăn cơm tối.”
Thế là hai người dắt nhau ra vườn tản bộ.
Khu vườn mùa này mang chút tiêu điều, phần lớn hoa cỏ đều đã vào thời kỳ nghỉ đông, nhưng vẫn còn vài giống chịu lạnh cố trụ lại.
Hứa Chiêu Di đi chậm rãi, vừa đi vừa ngắm mấy cành mai đỏ, mai vàng nở rộ, thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng trong gió.
Cô đi phía trước, còn Lục Dĩ Ninh thì khoác áo dày, tay đút túi, từ tốn đi theo sau. Ánh mắt anh, chẳng hiểu sao cứ dính lấy bóng lưng cô.
Mặt trời đang dần lặn về tây, ánh hoàng hôn vàng rực phủ lên khu vườn, lên mái tóc cô, khiến cả mùa đông dường như cũng mềm mại và dịu dàng theo.
Hai người vẫn không ai lên tiếng trước, nhưng bầu không khí giữa họ đã trở nên khác đi đôi chút. Lờ mờ hiện lên một tia ám muội khó diễn tả thành lời.
“Vòng tay đâu?”
Nghe tiếng, Hứa Chiêu Di quay đầu lại, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn anh một cái, rồi vỗ vỗ túi áo.
“Không đeo à?”
Hứa Chiêu Di nghĩ một lát, cũng được, đeo vào chắc dì sẽ vui hơn. Thế là cô lấy chiếc hộp gỗ nhỏ xinh từ trong túi ra, nhẹ nhàng mở nắp, cẩn thận lấy vòng tay ra khỏi hộp.
Tự mình đeo thì hơi khó, bên này vừa móc xong, bên kia lại tuột ra. Lục Dĩ Ninh thấy cô thật đúng là ngốc, mà anh lại không chịu nổi người ngốc, nên chủ động bước lên một bước, đưa tay ra, bất ngờ nắm lấy cổ tay cô.
Hứa Chiêu Di đứng sững lại, cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ da thịt tiếp xúc, tim không khỏi đập nhanh hơn.
Cô cúi mắt nhìn thấy ngón trỏ thon dài, rõ từng đốt xương của anh linh hoạt móc lấy một đầu vòng tay, ngón cái bẻ nhẹ chốt khóa, rồi khéo léo quấn vòng tay quanh cổ tay cô, đeo vào một cách chắc chắn.
Kích cỡ vừa vặn bất ngờ.
“Xấu quá.”
“Xấu chỗ nào chứ? Rất đẹp mà!” Hứa Chiêu Di lập tức rụt tay lại, tự ngắm nghía, vô cùng hài lòng.
Lục Dĩ Ninh nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Thích không?”
“Thích chứ, là dì tặng mà, đương nhiên là thích rồi.”
“Vậy cái đồng hồ tặng cô sao không đeo?”
“Cái này là dì tự tay tặng, khác chứ.” Còn cái đồng hồ đó là anh mua, tôi không muốn đeo. Hứa Chiêu Di suýt chút nữa đã nói toạc ra suy nghĩ trong lòng.
Lục Dĩ Ninh lại bất ngờ bật cười.
Anh cười ‘ha ha’ hai tiếng, ánh mắt như đang nhìn một đứa ngốc, khoanh tay trước ngực, nụ cười vừa ngứa ngáy vừa gợi đòn.
Hứa Chiêu Di chợt nhận ra điều gì đó, cau mày nhìn anh, rồi cúi đầu nhìn chiếc vòng tay.
“Đừng nói cái này là anh tặng đấy nhé?”
Lục Dĩ Ninh nói: “Tiền tôi trả, tính không?”
Hóa ra là vào ngày Tết năm đó, ở Fort Street Mall bên Honolulu, Lục Dĩ Ninh đang cùng Lục Mạn Thanh đi dạo mua sắm, lúc đi ngang qua một tiệm hàng hiệu vintage độc lập thì ánh mắt anh lập tức bị hút vào một chiếc vòng tay bày trong tủ kính.
Lục Mạn Thanh cũng tò mò lại gần hỏi anh đang nhìn gì, ánh mắt lướt theo rồi bật cười nhẹ nhàng: “Đừng mua cho mẹ nhé, mẹ không thích mấy kiểu trang sức thế này đâu~ Kiểu này hợp với người trẻ tuổi hơn cơ.”
Vừa nói bà vừa chỉ vào dòng chữ nhỏ trên tấm biển nhựa trong tủ kính: “Hơn nữa ở đây còn ghi là Not for Sale (không bán).”
“Ai định mua cho mẹ?” Lục Dĩ Ninh đẩy cửa bước vào.
“Người ta chăm sóc mẹ bao lâu nay, mẹ không định tặng quà Tết để đáp lại chút tấm lòng à?”
“Người ta là ai vậy nhỉ?” Lục Mạn Thanh bật cười không ngừng, không ngờ đứa con trai cứng đầu của bà cuối cùng cũng chịu mở lòng, coi như vở kịch suốt một năm qua bà diễn cũng không uổng công.
Thật ra, người thông minh nhất chính là bà, Lục Dĩ Ninh và Hứa Chiêu Di cứ tưởng họ đang lừa được bà, nhưng từ đầu đến cuối, Lục Mạn Thanh chỉ là cố tình giả ngốc, vờ như không biết mà thôi.
Khi mua chiếc vòng tay đó, Lục Dĩ Ninh còn đặc biệt nhờ cửa hàng thay bằng một chiếc hộp bình thường để đựng.
Hứa Chiêu Di cứ tưởng những viên hồng ngọc, lam bảo thạch, ngọc lục bảo trên chiếc vòng kia đều chỉ là mấy hạt thuỷ tinh giả.
Cô không hề biết rằng từng viên đá quý trên đó đều mang trong mình giá trị lịch sử đặc biệt, cũng không hề hay rằng chúng đắt giá đến nhường nào.
Vì đó là món hàng không bày bán, chủ tiệm kiên quyết không chịu nhượng lại. Cuối cùng, Lục Dĩ Ninh đã dùng chiếc đồng hồ của mình để trao đổi.
Chiếc vòng tay ấy đúng là không có giá cụ thể, nhưng chiếc đồng hồ Patek Philippe bản giới hạn kia cũng chẳng phải rẻ tiền.
Nói là xót thì đúng là có hơi xót thật, nhưng khi thấy Hứa Chiêu Di tức tối tháo vòng ra, định ném trả lại cho anh, mà động tác không nỡ rời tay lại vô tình bán đứng chính mình, rồi ngay sau đó lại như một đứa ngốc cẩn thận nhét chiếc vòng vào túi áo.
Chỉ một khoảnh khắc như thế thôi, anh đã cảm thấy tất cả đều xứng đáng.