Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 20

Chương 20

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Bữa tối hôm đó thật sự khá buồn cười.

Lúc mới bắt đầu, Hứa Chiêu Di vừa ngồi xuống, vành tai vẫn còn đỏ ửng, cô và Lục Dĩ Ninh ngồi cách nhau một người, cả hai đều cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.

Lục Mạn Thanh nhìn ra giữa họ có chút gì đó không bình thường, thế này thì chẳng giống đang diễn chút nào, đến cả cặp đôi thật cũng không gượng gạo như vậy. Trong lòng bà không khỏi vui mừng.

“Đây đây, Di Di, ăn nhiều cá một chút đi, cá là bổ dưỡng nhất đấy.” Lục Mạn Thanh vừa nói vừa ra lệnh cho Lục Dĩ Ninh, “Cá để bên chỗ con kia, Di Di với không tới, mau gắp cho con bé đi.”

Lục Dĩ Ninh không cam lòng mà cầm đĩa cá lên: “Nghe chưa? Bảo cô ăn nhiều cá một chút, ăn cá cho thông minh ra, đỡ phải lúc nào cũng ngốc như vậy.”

Hứa Chiêu Di cũng cầm đĩa khổ qua trộn trước mặt mình lên, đổ vào bát của Lục Dĩ Ninh: “Anh cũng ăn nhiều khổ qua vào nhé! Khổ qua giúp hạ hỏa, đỡ phải suốt ngày nóng nảy, nói năng khó nghe khiến người ta ghét.”

Dù sao bây giờ đã tan làm rồi, tan làm thì cô không phải là nhân viên của anh nữa, Hứa Chiêu Di chẳng sợ gì cả.

Lục Dĩ Ninh lập tức bị nghẹn đến mức không nói nổi lời nào, sắc mặt sầm sì. Lục Mạn Thanh lần đầu tiên nhìn thấy con trai mình bị lép vế trong lời nói, còn chưa kịp phản ứng thì đã bật cười thành tiếng.

Lục Dĩ Ninh trừng mắt như dao lia qua.

“Được rồi được rồi.” Lục Mạn Thanh cố nín cười, xua tay chuyển chủ đề, hỏi Hứa Chiêu Di: “Di Di dạo này công việc thế nào? Đầu năm có bận lắm không?”

Lục Dĩ Ninh lại giành lời trước: “Năm ngoái vừa thất bại trong kỳ tranh cử chức vụ, không có gì ra hồn, người rảnh nhất chính là cô ấy! À không, trừ lúc đặt cơm trưa và đi lấy cà phê buổi chiều.”

Anh đâu phải loại người chịu thiệt, nhất là thiệt mà không nói ra được, đừng có mơ!

Lần này Hứa Chiêu Di lại không giận. Cô suy nghĩ một chút, rồi đặt đũa xuống, nghiêm túc trả lời câu hỏi.

“Không sao cả, thất bại trong kỳ tranh chức chỉ chứng tỏ năng lực của tôi vẫn chưa đủ, nhưng tôi sẽ tiếp tục cố gắng, tôi rất tự tin vào điều đó. Hơn nữa năm nay tôi đã có kế hoạch công việc cụ thể rồi. Tôi đã nộp đơn xin ngân sách cho ba hoạt động trong cả năm và xin làm người phụ trách chính. Hiện tại một trong ba hoạt động, lễ hội ẩm thực đã được xác định, còn hai hoạt động kia tạm thời vẫn đang chờ phê duyệt. Lễ hội lần này sẽ quy tụ ẩm thực từ khắp nơi, tôi hy vọng có thể thông qua hoạt động này nâng cao khả năng cho thuê và lợi nhuận của các cửa hàng. Về phần tôi, điều đó cũng sẽ giúp cải thiện tỉ lệ đóng góp thành tích cá nhân của tôi.”

“Trước đây tôi chưa từng tự mình phụ trách trọn vẹn một hoạt động nào cả, lần này xem như là thử nghiệm đầu tiên. Quy mô của lễ hội ẩm thực cũng không lớn, chỉ cần phối hợp tốt với bộ phận quảng bá là được. Anh sẽ phê duyệt đề xuất của tôi chứ?” Cuối cùng, Hứa Chiêu Di nhìn về phía Lục Dĩ Ninh.

Thật ra khi cô nói xong những điều đó, trong lòng Lục Dĩ Ninh có chút cảm thấy an ủi. Cô đã có kế hoạch rõ ràng cho công việc sắp tới, cũng có mục tiêu cụ thể, xem ra một năm vừa qua không uổng phí, vẫn có tiến bộ.

Khi nãy anh còn lo cô vì thất bại trong đợt tranh chức mà sa sút tinh thần, định bụng sẽ nhân cơ hội này an ủi cô một chút, giờ xem ra cũng không cần thiết nữa.

“Lễ hội ẩm thực trước giờ cũng không phải chưa từng tổ chức, hiệu quả nhìn chung rất bình thường, tỷ suất hoàn vốn thấp. Ưu thế trong kế hoạch của cô là gì? Khác biệt gì so với người khác?” Anh vẫn giữ thái độ công việc nghiêm túc như thường lệ.

Ánh mắt của Hứa Chiêu Di lập tức sáng rực lên, vừa nhắc đến chuyện này là cô có rất nhiều điều để nói:

“Tôi có ưu thế mà! Tôi có một người bạn là ca sĩ, năm nay có một bài hát nổi cực kỳ, bây giờ đúng lúc đang hot nhất. Tôi nghĩ nếu mời cậu ấy đến biểu diễn thương mại trong lễ hội ẩm thực, chắc chắn sẽ thu hút được rất nhiều khách. Anh cũng không cần lo về ngân sách đâu, bọn tôi rất thân, cậu ấy nói chỉ cần công ty quản lý đồng ý thì sẵn sàng hát giúp tôi một buổi miễn phí.”

“Bạn cô?”

“Ừm ừm, là một bạn nam tên là Đại Phi, cậu ấy là ca sĩ.”

“Ca sĩ?” Trong lòng Lục Dĩ Ninh khẽ cười lạnh, nhìn dáng vẻ hớn hở và tự hào của cô, còn tưởng là mời được siêu sao ca nhạc nào cơ.

“Là một đứa hát nhạc quê mùa, không hợp với định vị của trung tâm thương mại, không duyệt.”

Không duyệt? Chuyện đó sao mà được? Hứa Chiêu Di hoàn toàn không ngờ Lục Dĩ Ninh lại không duyệt, cô đã viết xong cả phương án rồi, sốt ruột nói:

“Đại Phi đâu phải hát nhạc quê mùa đâu, cậu ấy là ca sĩ nhạc pop mà. Trung tâm thương mại mình trước đây còn từng mời cả ca sĩ rap nữa, tại sao Đại Phi lại không được? Hơn nữa là biểu diễn miễn phí, không tốn tiền gì cả mà.”

“Cô nghĩ tôi không có tiền chắc?” Cái kiểu mở miệng ra là Đại Phi này Đại Phi nọ khiến Lục Dĩ Ninh thật sự nổi giận.

Khóe môi anh trầm xuống, giọng nói trở nên sắc lạnh: “Tôi nói không dùng là không dùng, nói thêm câu nào nữa thì cô cũng bị gạch tên luôn.”

Hứa Chiêu Di bị dọa đến sững người, trong lòng dâng lên một nỗi hụt hẫng.

Còn Lục Dĩ Ninh thì sao? Vẫn thản nhiên cầm đũa lên ăn tiếp, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Thậm chí còn ung dung gắp từng miếng khổ qua ra, đặt sang một bên. Quá đáng thật sự.

“Ái da!” Lục Dĩ Ninh đang ăn thì bỗng nhiên hét lên một tiếng. Là do Lục Mạn Thanh vớ lấy cái muỗng đập lên đầu anh.

“Mẹ! Mẹ điên à! Đánh con làm gì hả!”

“Đánh mày đấy! Mẹ thấy mày đáng đánh! Trước mặt mẹ mà còn dám bắt nạt Di Di! Mẹ đánh chết mày bây giờ!”

“Cái đệt!” Lục Dĩ Ninh đầu đầy trứng gà, cả người như phát nổ, “Còn dùng muỗng đấy nữa? Toàn dầu mỡ đấy!”

Vất vả lắm mới thoát khỏi tay Lục Mạn Thanh, anh lập tức sầm mặt chạy vào nhà vệ sinh với dáng vẻ hoàn toàn sụp đổ.

Hứa Chiêu Di ở bên bàn ăn bật cười thành tiếng.



Hứa Chiêu Di lại bắt đầu chuỗi ngày tăng ca để chuẩn bị cho hoạt động lễ hội ẩm thực.

Mặt bằng phải được quy hoạch thật kỹ, cô chia thành các khu vực khác nhau để trưng bày ẩm thực từ khắp nơi, các khu vực dùng bữa, khu biểu diễn, khu trải nghiệm tương tác,… cũng đều được cô lên kế hoạch tỉ mỉ.

Cô mở một buổi họp với các quản lý cửa hàng, thông qua sự giới thiệu từ Hiệp hội Ẩm thực, liên hệ được với nhiều đầu bếp nổi tiếng từ khắp nơi, cả những đầu bếp có kỹ năng nấu nướng độc đáo, mời họ cùng đội ngũ đến biểu diễn tay nghề và chế biến những món ăn đặc sắc.

Về mặt quảng bá, ngoài các kênh thông thường, lần này cô còn tìm được khá nhiều food blogger hỗ trợ.

Nói thật, cô rất biết ơn chú Ngũ, nhờ có chú mà cô cũng trở thành một tiểu hot girl trên Tiểu Hồng Thư, từ đó quen biết và follow qua lại với nhiều blogger ẩm thực, ai nấy cũng nhiệt tình sẵn sàng giúp đỡ.

Cứ thế bận rộn liên tục, đến sinh nhật của mình mà cô cũng quên mất.

Cuối cùng là nhờ Đại Phi và Lâm Lâm nhắc trong nhóm chat, Hứa Chiêu Di mới sực nhớ ra.

Mười bảy, mười tám tuổi thật tươi đẹp, ba mươi tuổi cũng không tệ. Hai mươi lăm tuổi thì như ở lưng chừng, nhưng lại là độ tuổi đầy ắp hy vọng.

Murakami Haruki* từng nói một câu như thế này – ‘Dù tôi chỉ là một ngôi sao nhỏ bé lặng lẽ trong vũ trụ bao la, nhưng tôi vẫn may mắn được những người yêu thương mình bao bọc.’

*Murakami Haruki: là một nhà văn nổi tiếng người Nhật Bản, sinh năm 1949, và được xem là một trong những tác giả đương đại có tầm ảnh hưởng lớn nhất thế giới.

Cho nên, vào một ngày hai mươi lăm tuổi đẹp đẽ và đầy kỳ vọng như thế này, Hứa Chiêu Di đã đưa ra một quyết định, cô muốn mời hai người bạn đã luôn bên cạnh mình từ nhỏ đến lớn, dành cho cô tình yêu thương vô điều kiện, luôn đứng về phía cô – một bữa thật thịnh soạn!

Ăn ở Hộ Thượng Cư, nhà hàng đắt nhất trong trung tâm thương mại của bọn họ!

Hôm nay, Hứa Chiêu Di tan làm rất đúng giờ. Cô vốn định đặt trước một phòng riêng, kết quả đến nhà hàng rồi mới phát hiện mình quên mất việc đặt trước.

Không còn cách nào, cuối cùng chỉ có thể đặt một bàn ở sảnh lớn. Nhưng may là nhà hàng có giá ưu đãi cho nhân viên, Hứa Chiêu Di liền rất vui.

Đại Phi là người đến đầu tiên. Hiện tại danh tiếng của anh ấy ngày càng lớn, mỗi lần ra ngoài đều ăn mặc như đặc vụ, kính râm, mũ lưỡi trai, khẩu trang trang bị đầy đủ.

May mà chỗ này là nơi tiêu dùng cao cấp, lúc này trong cửa tiệm cũng không có nhiều khách, hơn nữa còn có rèm để ngăn cách không gian.

Sau khi đến nơi, Đại Phi tháo kính râm xuống, vội vàng lấy món quà mình mang đến ra, là một chiếc điện thoại Apple mới tinh. Hứa Chiêu Di cười tít mắt nhận lấy món quà rồi cảm ơn: “Phi tổng thật hào phóng!”

Mấy người bạn thân từ nhỏ của bọn họ xưa nay vẫn luôn như vậy, ở bên nhau chưa từng khách sáo.

“Lâm Lâm đâu?”

“Cậu ấy có việc đột xuất, không đến được, bảo tớ mang cái này đến cho cậu, còn dặn đi dặn lại là nhất định bắt tớ hát cho cậu một bài đấy, haha.” Vừa nói vừa xách chiếc bánh ngọt mà Khúc Lâm Lâm tự tay làm mang lên.

Chiếc bánh này cũng rất đơn giản, phía trên chỉ trang trí một bông hoa nhỏ bằng kem màu đỏ.

Đại Phi mang tính tượng trưng cắm một cây nến lên, sau đó hai tay trịnh trọng nâng bánh đến trước mặt Hứa Chiêu Di, rồi nghiêm túc hát lên: “Tặng cậu một bông hoa đỏ nhỏ, nở trên cành non vừa đâm chồi hôm qua…”

Hứa Chiêu Di có chút cảm động, hai tay ôm lấy gò má đang hơi nóng, nghiêng người lại gần ánh nến, khép hàng mi lại rồi thổi tắt ngọn nến.

Mũ đỏ nhỏ?

Lạc Dặc Châu hiếm khi dạo một vòng trong cửa hàng, vừa vào đã thấy ngay một cảnh nóng như vậy. Anh ta lập tức lấy điện thoại ra chụp lén một tấm, cười nham hiểm một cái, gửi cho Lục Dĩ Ninh.

Góc chụp đó còn có chút chút mờ ám.

Hứa Chiêu Di vừa tan làm liền rời đi, ban đầu Lục Dĩ Ninh còn hơi giận. Vì hôm qua đã nói rõ hôm nay sau khi tan làm sẽ cùng anh về nhà ăn cơm, vậy mà ngay trước giờ tan làm lại cho anh leo cây, thậm chí không có lấy một lý do, chỉ gửi một tin nhắn qua WeChat nói rằng cô có việc đột xuất, không thể cùng anh đi thăm dì, hẹn dịp khác.

[Có chuyện gì vậy?]

Hứa Chiêu Di vậy mà không trả lời.

Anh cảm thấy từ đầu năm nay, người phụ nữ này đã thay đổi rồi, trở nên không nghe lời, có chính kiến, ngày càng không xem anh ra gì.

Hơn nữa, đây là lần đầu tiên anh bị người ta cho leo cây.

Đang tức đến mức nhìn chằm chằm vào chỗ làm trống không của cô, thì tin nhắn WeChat của Lạc Dặc Châu đúng lúc đó gửi tới.

Điều kỳ lạ là anh lại không giận hơn, ngược lại, cơn giận vừa rồi còn theo đó mà tan biến.

Thật kỳ lạ.

Anh chỉ là đột nhiên cảm thấy chẳng có lý do gì cả. Có lý do gì chứ? Nửa đời sau của mình vốn dĩ là để trả nợ rồi, anh chưa từng có ý định kết hôn yêu đương. Tìm bạn gái giả cũng chỉ để an ủi Lục Mạn Thanh thôi, vậy mà bản thân lại nghiêm túc thật à?

Nghĩ lại những việc mình làm dạo gần đây, thật sự là nực cười.

Hứa Chiêu Di đang ăn giữa chừng thì nhận được một bó hoa bách hợp màu hồng rất to. Là do nhân viên phục vụ đích thân mang vào, còn nói với cô một câu: “Chúc mừng sinh nhật ạ.”

Hứa Chiêu Di bất ngờ quay sang nhìn Đại Phi, Đại Phi lắc đầu, tỏ ý mình không biết gì cả. Hứa Chiêu Di sau đó lại hỏi nhân viên phục vụ là ai gửi.

Nhân viên ấy theo lời dặn trước của người tặng hoa, mỉm cười nói với Hứa Chiêu Di: “Đây là một món quà nho nhỏ mà nhà hàng chúng tôi đặc biệt chuẩn bị cho khách có sinh nhật hôm nay ạ.”

“Cảm ơn cảm ơn!” Hứa Chiêu Di vui đến mức nói liền mấy tiếng cảm ơn.

Lục Dĩ Ninh đặt điện thoại xuống, bỗng cảm thấy vô vị đến lạ. Trần Sa gõ cửa bước vào, muốn bàn chuyện kế hoạch thu hút đầu tư năm nay với anh, là cuộc hẹn đã được lên lịch từ trước.

“Để hôm khác đi.” Anh cầm lấy chìa khóa xe rồi cứ thế rời đi.

Tâm trạng anh rất tệ, lại không chịu thừa nhận. Bởi vì miệng thì nói là không cần thiết, nhưng chính câu đó lại giam anh trong một cái khuôn, như một tù nhân, như một con thú bị nhốt, rõ ràng trong lòng bốc lên một cơn giận không tên, nhưng lại không có chỗ nào để trút ra.

Mười giờ hơn, Hứa Chiêu Di mới về đến nhà. Cô không để Đại Phi đưa về, tự mình đi tàu điện ngầm, ôm bó hoa, đeo tai nghe, vừa ngân nga hát bài hát vui vẻ vừa nhảy chân sáo đi vào tòa nhà, tâm trạng vui đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Lục Dĩ Ninh trong bóng tối hút xong điếu thuốc cuối cùng, sau đó đóng cửa sổ xe lại, rồi phóng xe đi mất.

Ngày hôm sau, anh đi công tác.

Ngay ngày hôm sau sinh nhật của Hứa Chiêu Di, anh thậm chí không chào một câu, cũng không tới trung tâm thương mại, mà trực tiếp xách hành lý ra sân bay.

Trước tiên anh đến Singapore khảo sát một dự án, ở lại hai ba ngày, rồi lại bay về trụ sở chính ở Hồng Kông.

Lần này là do ba anh gọi anh quay về. Vừa xuống sân bay, Lục Dĩ Ninh lập tức tới thẳng trụ sở, bước vào văn phòng của Tưởng Chí Viễn.

“Mẹ con dạo này thế nào?” Tưởng Chí Viễn đeo kính, đang ngồi trên sofa tiếp khách đọc báo, thuận miệng hỏi.

“Vẫn khỏe.” Anh không muốn nói nhiều với ông ta về tình hình của Lục Mạn Thanh. Trong mắt anh, hai người đã ly hôn thì sớm đã là những cá thể không còn liên quan gì đến nhau nữa, không cần phải đi tìm hiểu cuộc sống của đối phương.

“Vẫn chưa phẫu thuật sao?”

“Muốn chờ thêm một thời gian, đợi chỉ số ổn định rồi mới làm.”

“Ừ, dù sao cũng không phải ca tiểu phẫu, nên thận trọng là đúng. Ba có chút quen biết với Hội Chữ Thập Đỏ bên đại lục, nếu con lo liệu không xong thì cứ nói với ba.”

Hội Chữ Thập Đỏ phụ trách việc hiến tạng, Lục Dĩ Ninh khẽ nhíu mày. Lục Mạn Thanh không muốn đi con đường bất hợp pháp, anh tôn trọng ý nguyện của mẹ, nhưng vẫn khẽ ừ một tiếng.

Anh cứ thế đứng đối diện bàn trà, nghiêm chỉnh trả lời từng câu hỏi của Tưởng Chí Viễn, dáng đứng thẳng tắp, thần sắc nghiêm túc, hoàn toàn không còn vẻ lười nhác, thư thái như khi ở bên Lục Mạn Thanh.

Thật ra Lục Mạn Thanh và Tưởng Chí Viễn chia tay trong hòa bình. Khi yêu thì rất tốt, nhưng sau khi kết hôn, Lục Mạn Thanh không thể thích nghi với những quy củ trong hào môn, hơn nữa còn không đồng tình với cách nhà họ Tưởng dạy con cái, nên hai người liền ly hôn.

Sau khi chia tay, dù chịu áp lực lớn, Tưởng Chí Viễn cũng không tái hôn, xét về điểm này thì Lục Dĩ Ninh vẫn công nhận và tôn trọng ông ta.

Lần này gọi anh quay về, thật ra là ý của Tưởng Hồng Tiêm, chỉ là mượn miệng Tưởng Chí Viễn để truyền đạt mà thôi.

“Tuổi con cũng không còn nhỏ, nên suy nghĩ đến chuyện hôn nhân rồi. Năm sau Liên Hoa sẽ hợp tác với nhà họ Ngô triển khai dự án chính phủ, dạo trước ông nội con đã sắp xếp cho con đi xem mắt với con gái của chủ tịch Ngô, chuyện này con đã suy nghĩ chưa?”

Ánh mắt từ sau cặp kính gác trên sống mũi lặng lẽ nhìn sang anh, trong ánh mắt ấy lại ẩn chứa một tia đánh giá khó nhận ra.

“Lúc anh trai con còn đi học đã rất chủ động nghe theo sắp xếp của gia đình, xét về phương diện này thì mạnh hơn con nhiều.” Nói rồi ông ta lại chậm rãi lật sang trang báo tiếp theo.

Lục Dĩ Ninh lập tức đáp được, không hề do dự. Thực ra cũng chẳng cần mang Tưởng Kỳ Duệ ra để răn đe anh, chẳng lẽ bao nhiêu năm nay những gì anh làm còn chưa đủ để chứng minh quyết tâm của mình sao?

Hồi trước anh nổi loạn đến mức nào chứ? Trước mười tám tuổi đã chơi đủ mọi môn thể thao mạo hiểm, trong hai năm một mình vượt qua năm vùng đất hoang vu lớn trong nước.

Từng có lần anh nói: “Chết thì chết thôi, dù sao trong nhà còn có anh trai gánh vác, đời tôi sinh ra là để nổi loạn.”

Từ sau khi Tưởng Kỳ Duệ qua đời, việc gì anh cũng đều nói được.

Hôm sau, Lục Dĩ Ninh đi xem mắt.

“Trời đất ơi! Nam thần vậy mà lại đi xem mắt!”

Sáng sớm, Bối Thi Nam đã mang tin tức chấn động này kể cho Hứa Chiêu Di, “Cậu biết sao tôi biết không? Một người bạn làm ăn của tôi, nhà siêu giàu, bản thân cũng là thiên kim tiểu thư, hôm qua đi chơi ở Hồng Kông, thấy anh ấy ở trường đua ngựa! Còn tới chào hỏi, rồi đăng cả lên vòng bạn bè nữa kìa!”

Lại lôi vòng bạn bè ra cho Hứa Chiêu Di xem: “Thấy chưa, nam thần ở đây này, cô gái bên cạnh là thiên kim của tập đoàn thực phẩm lớn đó. Nam thần đúng là giấu tài, có thể đi xem mắt với một người phụ nữ lợi hại như vậy, xem ra gia cảnh chắc chắn cũng không tầm thường. Cũng từng nghe nói nhà anh ấy có hậu thuẫn, còn có họ hàng với cấp cao ở trụ sở, chỉ là không rõ rốt cuộc là quan hệ thế nào thôi.”

Thân phận của Lục Dĩ Ninh rất ít người biết, hơn nữa từ nhỏ anh đã theo họ mẹ, nên căn bản chẳng ai liên hệ được anh với chủ tịch, chỉ có vài người ngầm suy đoán anh có thể là bà con với chủ tịch. Dù sao thì anh cũng là người được điều từ trụ sở về.

Còn Hứa Chiêu Di thì biết, không lâu trước đây có một lần tình cờ, cô nghe dì Hà nhắc đến. Tuy dì Hà lúc đó lỡ miệng, nhưng sau đó lại tỏ ra rất thản nhiên, chỉ nháy mắt với cô một cái.

Khi ấy Hứa Chiêu Di quả thực đã bị bất ngờ, nhưng sau đó suy nghĩ kỹ lại, mọi chuyện đều thông suốt.

Bảo sao anh bình thường lại kiêu ngạo đến vậy, đến cả người của ban thanh tra từ trụ sở xuống mà cũng chẳng thèm để vào mắt.

Nhưng thật kỳ lạ, lúc này khi nhìn bức ảnh trước mắt, Hứa Chiêu Di lại không hề có chút chua xót nào giống như khi nhìn thấy anh cùng Vu Hiểu Thấm uống rượu trong quán bar, cũng không còn chút dao động nào như lúc thấy anh và An Nhĩ đi bộ trong rừng ngắm sao.

Hiện tại ư? Cô chỉ cảm thấy tâm trạng bình thản, không gợn sóng, như thể anh ra sao, ở bên ai, cũng chẳng còn liên quan gì đến cô nữa.

Cô không nhận ra rằng mình đang có một cảm giác gần như là tâm như nước lặng.

Chỉ là đột nhiên nghĩ đến, vậy nếu anh đã đi xem mắt, thì có phải cũng đồng nghĩa với việc giao dịch giữa bọn họ nên kết thúc rồi không?

Có lẽ là do ba anh sắp xếp, Lục Mạn Thanh cũng không hay biết. Nhưng dù sao đi nữa, đã là đối tượng xem mắt do gia đình giới thiệu, vậy thì chắc hẳn dì cũng sẽ rất hài lòng chứ?

Chính ý nghĩ này khiến cô hơi sững người trong thoáng chốc. Bối Thi Nam gọi cô mấy tiếng liền: “Bảo bối, ngẩn người gì đấy? Cậu có nghe tôi nói gì không vậy?”

“Cậu nói gì cơ?” Hứa Chiêu Di hoàn hồn, nhìn sang cô bạn.

“Tôi bảo là, xem ra nam thần và An Nhĩ chắc chỉ là chơi đùa thôi. Tôi đoán với xuất thân gia đình như họ, đến khi thật sự nói đến chuyện kết hôn, tám phần là vẫn phải liên hôn với mấy gia tộc tài phiệt lâu đời. Dù gì thì cũng phải môn đăng hộ đối mà.”

“Ừ, cậu nói đúng.”

Tan ca, Hứa Chiêu Di đã sắp xếp xong toàn bộ công việc trong ngày. Cô cầm điện thoại đi vào phòng pha trà.

Tự pha cho mình một tách cà phê, rồi ngồi xuống quầy bar, mặt hướng ra khung cửa kính.

Sau đó cô gửi cho Lục Dĩ Ninh một tin nhắn:

[Xin lỗi Lục tổng, làm phiền anh rồi. Mạo muội hỏi một câu, anh đã đi xem mắt rồi phải không?]

[?]

[Tiện thể hỏi một câu, anh đã thành công chưa?]

[Chuyện là thế này, khi chúng ta bắt đầu hợp tác thì đã thỏa thuận rõ ràng là cả hai bên phải duy trì trạng thái độc thân. Nếu bây giờ anh đã có bạn gái chính thức rồi, tôi nghĩ mối quan hệ hợp tác này nên kết thúc tại đây. Dì chắc chắn cũng sẽ rất thích bạn gái thật sự của anh.]

Gửi xong tin nhắn đó, Lục Dĩ Ninh không trả lời nữa. Hứa Chiêu Di lặng lẽ uống hết tách cà phê, rồi đứng dậy quay lại chỗ ngồi để thu dọn đồ đạc tan ca.

Chính vào khoảnh khắc bước ra khỏi cửa trung tâm thương mại, cô ngẩng đầu phát hiện trời đã đổ mưa.

Mưa rơi lất phất, tầng mây trĩu nặng, áp sát xuống. Là bất ngờ của mùa xuân vừa chớm, cũng là gợn sóng cuối cùng trong lòng cô khẽ lặng đi.

[Được, nếu thành công tôi sẽ nói cho cô biết.]

Lúc này, Lục Dĩ Ninh nhắn lại.

[Cảm ơn.]

Bình Luận (0)
Comment