Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 21

Chương 21

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Để không lãng phí khoảng thời gian tươi đẹp khi xuân về hoa nở, Hứa Chiêu Di quyết định từ nay về sau, vào mỗi buổi chiều không phải trực ca đêm, cô sẽ đến hiệu sách để làm giàu bản thân, khiến mình trở nên tốt hơn.

Cũng chính vào ngày hôm đó, cô gặp một người kỳ lạ.

Tan làm xong, Hứa Chiêu Di sớm đã đeo túi vải lên, bước vào thang máy.

Hôm nay cô ăn mặc hơi tùy ý một chút, áo sơ mi mỏng màu xanh nhạt kết hợp với quần bò, chân đi một đôi giày vải, tóc buộc cao thành đuôi ngựa, trên chiếc cổ trắng nõn là một mặt dây chuyền hình mặt cười.

Trải qua một ngày làm việc mà chẳng thấy chút mỏi mệt nào, ngược lại còn tràn đầy sức sống, như một nữ sinh đại học đầy năng lượng.

Hứa Chiêu Di đeo tai nghe đứng ở phía sau, nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra, đồng thời phía trước vang lên tiếng đồng nghiệp chào hỏi: “Chào Lục tổng.”

Ngay sau đó là tiếng bước chân dịch sang hai bên, chừa lại khoảng trống ở giữa. Cô hơi nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Lục Dĩ Ninh tay cầm tài liệu, bước chân trầm ổn bước vào thang máy, đáp lại một tiếng ừm ngắn gọn. Sau đó, anh quay người lại, đối mặt với cửa thang máy, đưa tay nhấn nút lên tầng bốn.

Hứa Chiêu Di vội thu lại ánh nhìn, lùi ra sau một chút, tiếp tục cúi đầu giả vờ như không nhìn thấy anh. Trong cả thang máy, chỉ có mình cô là không lên tiếng.

Đồng nghiệp lần lượt ra khỏi thang máy ở tầng sáu và tầng năm. Không gian chật hẹp lập tức chỉ còn lại hai người – cô và Lục Dĩ Ninh.

Hứa Chiêu Di co mình lại trong góc, vẫn không hề ngẩng đầu lên, còn Lục Dĩ Ninh thì sắc mặt lạnh lùng đứng phía trước, một tay cầm tài liệu, tay còn lại đút túi quần, qua tấm gương trong thang máy liếc nhìn cô một cái.

Tới tầng bốn, cửa thang máy mở ra rồi lại đóng lại, Hứa Chiêu Di liếc bằng khóe mắt, thấy Lục Dĩ Ninh vẫn đứng im, không hề có ý định bước ra. Sao anh không xuống? Hơi kỳ lạ, nhưng cô cũng không lên tiếng nhắc nhở.

Cuối cùng cũng đến tầng một, Hứa Chiêu Di cúi đầu định nhanh chóng bước ra, nhưng vừa ngẩng lên thì phát hiện Lục Dĩ Ninh vẫn chắn ngay phía trước, hoàn toàn không có ý định rời khỏi thang máy.

“Lục tổng, làm phiền anh nhường đường một chút, tôi muốn ra ngoài.” Hứa Chiêu Di đành phải lịch sự lên tiếng với anh.

Lục Dĩ Ninh nghiêng người sang một bên, đồng thời ấn ngón tay vào nút mở cửa, giữ cho thang máy không đóng lại: “Hôm nay không tăng ca à?”

“Công việc cần làm thì tôi đã làm xong hết trong giờ hành chính rồi, nên không cần tăng ca.”

Từ sau lần anh đi xem mắt, Lục Dĩ Ninh chưa từng chủ động liên lạc lại với Hứa Chiêu Di, cũng không còn mời cô về nhà thăm Lục Mạn Thanh nữa.

Hứa Chiêu Di nghĩ, có lẽ giao dịch giữa hai người họ đến đây là kết thúc rồi. Dù sao cũng đâu phải là người yêu thật, cũng chẳng cần phải chính thức tuyên bố chấm dứt làm gì.

Dù từ Bối Thi Nam biết được hình như buổi xem mắt đó không thành công, nghe đâu là bên nữ không ưng anh.

“Tiếc thật đấy.” Cô đã nói vậy khi nghe tin đó.

Nhưng thực ra trong lòng lại nghĩ, bình thường thôi mà? Một tên đàn ông tai tiếng bê bối như vậy, không chừng còn có bệnh gì thì sao? Con gái nhà danh môn người ta vừa xinh đẹp vừa có tiền, sao có thể coi trọng anh được chứ?

“Không tăng ca thì vội đi đâu vậy?”

“Hình như kế hoạch sau giờ làm việc của nhân viên không cần báo cáo với cấp trên thì phải?” Hứa Chiêu Di mỉm cười với anh, rồi ung dung bước qua bên cạnh rời khỏi thang máy.

Lục Dĩ Ninh mặt tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hứa Chiêu Di rời đi.

Anh không nhận ra rằng mình ghét cái cách cô ăn mặc hôm nay đến mức nào, lòe loẹt như sắp đi hẹn hò vậy.

Hẹn hò?

Vừa nghĩ đến hai chữ này, dạ dày anh như co thắt lại, anh đưa tay ấn mạnh lên ngực, rồi lại bấm nút, quay trở lên tầng bốn.

Hứa Chiêu Di bắt xe đến hiệu sách, là Chung Thư Các mới khai trương ở Lộ Thành.

Wow! Vừa bước vào cửa, cô đã choáng ngợp bởi chiếc cầu thang xoắn ốc cao vút, khiến cô có cảm giác như lạc vào thế giới phép thuật của Harry Potter. Đúng là rất đẹp thật! Quả nhiên cư dân mạng không lừa cô.

Cô đã có kế hoạch sẽ đọc sách thuộc lĩnh vực quản trị học, nhưng cũng không cần vội vàng, tương lai còn dài mà, cứ đi dạo quanh từng khu một cái đã.

Hứa Chiêu Di đến khu sách bán chạy, lướt qua từng hàng sách. Cuối cùng, cô tìm thấy quyển mà mình đã muốn đọc từ lâu – 《Cuộc đời》.

Đây là tác phẩm mới của tác giả cô yêu thích nhất – Chiêm Nguyên, nói về sự thức tỉnh của phụ nữ. Chiêm Nguyên là đàn ông, anh ấy viết từ góc nhìn nam giới để khai thác chủ đề trưởng thành của phụ nữ.

Ngay khi phát hành vào năm ngoái, cuốn sách đã gây xôn xao trên mạng và đạt doanh số hơn một triệu bản. Chiêm Nguyên nhờ đó nổi tiếng chỉ sau một đêm, đồng thời thu hút được lượng lớn fan nữ.

Hứa Chiêu Di cảm thấy rất mừng cho anh ấy, cô đã đọc sách của Chiêm Nguyên từ thời cấp 2.

Tuy nhiên, Chiêm Nguyên là một người vô cùng bí ẩn, ngoài giới tính và bút danh ra, trên mạng gần như không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào về anh, thậm chí đến một bức ảnh cũng không có.

Ngay khi cô chuẩn bị lấy quyển sách đó khỏi kệ, bên cạnh bỗng xuất hiện một bóng người cao lớn, nhanh tay hơn cô một bước, rút quyển sách mà cô đang định lấy.

Bộp-

Theo tiếng động, cô quay đầu nhìn thì thấy người đàn ông đó tùy tiện ném quyển sách vào một góc, sau đó ngồi bệt xuống, khoanh chân lại, lôi điện thoại ra từ trong túi rồi chăm chú chơi game.

Lại dám lấy sách mới của Chiêm Nguyên làm đệm ngồi?

“Xin lỗi, làm phiền anh một chút. Quyển sách anh vừa lấy không có bao bọc, anh đặt nó trực tiếp xuống đất như vậy sẽ làm hỏng sách đấy ạ. Hơn nữa sách là để đọc, không phải để ngồi. Phiền anh có thể đặt nó về chỗ cũ được không?”

Không biết là do anh ấy hoàn toàn không nghe thấy cô nói, hay là nghe thấy nhưng cố tình giả vờ không nghe thấy, phớt lờ cô, tóm lại là người đàn ông đó hoàn toàn không phản ứng gì.

Hứa Chiêu Di chưa từng gặp ai như vậy bao giờ. Nhìn cách ăn mặc thì khá chỉnh tề, dáng vẻ cũng coi như ra dáng người tử tế, tướng mạo thì nhã nhặn, vậy mà sao lại thiếu ý thức công cộng đến thế?

“Anh gì ơi, làm ơn trả lại quyển sách này cho tôi, tôi muốn mua nó.”

“Anh có nghe tôi nói gì không vậy?”

Có lẽ là cảm thấy cô quá phiền, người đàn ông đó cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, sau đó hờ hững chỉ tay về phía kệ đối diện, nói: “Loại sách rác rưởi này, bên kia chẳng phải có cả đống à?”

Hứa Chiêu Di tức giận thật rồi, người này lại dám gọi sách của Chiêm Nguyên là sách rác?

“Tôi chỉ muốn chính cái quyển đang bị mông anh đè lên ấy!”

Người đàn ông thấy cô khí thế hùng hổ như vậy thì bỗng nhiên bật cười, đứng dậy phủi mông, rồi đưa quyển 《Cuộc đời》 cho cô.

“Cảm ơn.” Hứa Chiêu Di nhận lấy quyển sách rồi quay người rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước đã dừng lại, quay đầu lại nói với người đàn ông kia:

“Thầy Dư Thu Vũ từng viết trong Mạch văn Trung Hoa rằng – Người xưa vô cùng trân trọng những tờ giấy có chữ, phải gom lại đem đến lò chuyên hóa giấy mới dám đốt, đó là sự tôn kính đối với văn tự và văn hóa. Nước ta xưa nay luôn có truyền thống quý trọng giấy chữ. Văn phòng tứ bảo còn có thần linh cai quản cơ mà. Huống hồ, mỗi quyển sách đều là tâm huyết của tác giả, vì sự tôn trọng đối với tác giả và con chữ, làm ơn đừng lấy sách khác lót mông nữa nhé. Tất nhiên, sách anh tự mua thì tùy. Nhưng nếu mệt thì hành lang có khu nghỉ chân, đi hiệu sách cũng xin giữ văn minh một chút.”

Hứa Chiêu Di cầm sách đi tính tiền. Cô vừa chuẩn bị quét mã thanh toán, thì một bàn tay từ phía sau bất ngờ đưa tới, đặt một quyển sách khác chồng lên quyển của cô, nói với nhân viên thu ngân:

“Tính chung.”

“Vâng, thưa anh, hai quyển tổng cộng sáu mươi hai tệ bốn, anh thanh toán bằng mã hay tiền mặt ạ?”

“Cô ấy trả.”

Hứa Chiêu Di quay đầu lại nhìn, thì ra lại là cái tên khi nãy. Người này giờ còn ra vẻ vô lại, nhướng mày với cô đầy khiêu khích.

Hứa Chiêu Di cảm thấy thật xui xẻo, liền quay lại nói với thu ngân: “Phiền chị tách ra giúp tôi, bọn tôi không đi chung.”

Thế nhưng gã đàn ông kia cứ để tay đè lên cả hai quyển sách, càng giống hệt một tên vô lại hơn, nói: “Tính chung.”

“Chuyện này…” Nhân viên thu ngân có chút khó xử, tưởng đâu hai người họ là một đôi đang giận dỗi, bèn gợi ý:

“Giờ tiệm đang có khuyến mãi, mua hai quyển được giảm 20%. Hay là… hai anh chị cân nhắc lại nhé?”

“Chúng tôi thật sự không đi cùng nhau!” Hứa Chiêu Di tức đến mức mặt đỏ bừng, còn người đàn ông kia thì cúi đầu lén bật cười.

Phía sau, người xếp hàng bắt đầu mất kiên nhẫn giục: “Nhanh lên nào!”

Hứa Chiêu Di quay đầu nhìn hàng dài phía sau, mặt nóng bừng vì xấu hổ, vội vàng thanh toán rồi cầm hai quyển sách rời đi.

Người đàn ông đuổi theo ra ngoài, gọi lớn: “Trả sách cho tôi.”

“Tôi là người trả tiền, tại sao phải đưa cho anh?” Hứa Chiêu Di nghi ngờ người này đầu óc có vấn đề, theo phản xạ lùi lại hai bước.

“Là cô giúp tôi trả tiền, cảm ơn nhé.”

Người đàn ông vừa nói vừa rút điện thoại ra: “Tôi bây giờ không có tiền, mình kết bạn WeChat đi, khi nào tôi có rồi sẽ chuyển lại cho cô.”

Hứa Chiêu Di âm thầm quan sát anh ấy, thầm nghĩ, người này trông có vẻ cũng không giống kiểu có vấn đề tâm thần, ít ra lời nói vẫn có logic rõ ràng. Nhưng mà mặt dày thật sự.

Cô không muốn dính líu gì thêm, bèn lắc đầu từ chối: “Thôi khỏi, coi như tôi tặng anh đi.”

Cô đưa sách cho anh ấy, người đàn ông nhận lấy.

“Tạm biệt.” Hứa Chiêu Di xoay người, lập tức rời đi.

Dù khi về đến nhà đã rất muộn, Hứa Chiêu Di vẫn pha một ly sữa nóng, rồi mở trang đầu của quyển 《Cuộc đời》 để đọc trước khi ngủ.

Cô không muốn thừa nhận rằng trong lòng mình có chút trống rỗng, vì thế mới tìm đến cách này để lấp đầy.

Đọc sách thì chẳng bao giờ sai cả, sách giúp nội tâm con người trở nên vững vàng hơn. Tri thức mang lại sức mạnh, cũng dạy con người học cách buông bỏ, không còn chấp nhặt chuyện được – mất.

Hứa Chiêu Di tin rằng mình có thể làm được.

Sáng hôm sau, Hứa Chiêu Di đến trung tâm thương mại, vừa dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị họp thì Đại Diêu bước tới thông báo: “Cuộc họp hôm nay bị hủy rồi.”

“Hả? Sao đột ngột vậy?”

“Lục tổng bị bệnh.” Đại Diêu giải thích ngắn gọn, rồi hối thúc mọi người: “Thôi nào thôi nào, họp thì không họp nhưng làm vẫn phải làm, ai làm gì thì tiếp tục đi!”

“Lục tổng bị bệnh á?” Sau khi Đại Diêu rời đi, các đồng nghiệp bắt đầu rì rầm bàn tán. Ai nấy đều bất ngờ. Bình thường nếu là lãnh đạo khác xin nghỉ vì bệnh thì cũng chẳng ai quan tâm, nhưng đây là Lục Dĩ Ninh – người nghiện công việc!

Anh mà có bệnh thì lắm lắm cũng chỉ chuyển sang họp online, chứ hiếm khi nào huỷ luôn cả lịch làm việc như vậy.

Mọi người bắt đầu đoán già đoán non, liệu có phải anh mắc bệnh gì nghiêm trọng không?

Hứa Chiêu Di ngồi ở chỗ làm có chút thất thần. Bối Thi Nam nhìn cô rất lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: “Di Di, dạo này tôi thấy cậu lạ lắm.”

Hứa Chiêu Di hoàn hồn: “Lạ chỗ nào?”

“Lúc thì hăng như được tiêm máu gà, lúc lại tụt mood thấy rõ luôn. Này, cậu có phải đang yêu đương không đó?”

“Tôi không có, tôi không có, cậu đừng nói bừa!”

Hứa Chiêu Di vội vã chối ba lần liền, rồi ôm tập tài liệu chạy đi: “Tôi đi kiểm tra mặt bằng đây nhé!”

Bối Thi Nam sờ cằm, tiếp tục suy đoán rồi rút ra kết luận: “No no no, không giống yêu đương, giống thất tình hơn.”

Buổi sáng, Hứa Chiêu Di đi kiểm tra toàn bộ mặt bằng, buổi chiều lại chạy lo sắp xếp địa điểm cho lễ hội ẩm thực, còn dẫn hai chủ cửa hàng mới gia nhập đi tham quan mặt bằng. Một ngày trôi qua, cô bận đến quay như chong chóng.

Tới lúc tan làm, dì Hà đột nhiên gọi điện cho cô, giọng nghe có vẻ vô cùng sốt ruột.

“Di Di à, nếu cháu tan làm có thời gian, có thể đến nhà một chuyến không? Là thế này, thiếu gia bị bệnh rồi, bà Lục ban đầu đang chăm sóc nó, nhưng cũng không biết vì lý do gì hai người họ lại cãi nhau. Cháu biết tính thiếu gia mà, một khi nổi lên là bướng lắm, bây giờ thì không chịu đến bệnh viện cũng không chịu uống thuốc, làm bà Lục tức đến phát khóc. Mà sức khỏe của bà ấy từ trước đến giờ đã không tốt rồi…”

Bị bệnh mà không chịu đi viện, cũng không uống thuốc, còn làm dì tức đến phát khóc? Bao nhiêu tuổi rồi chứ? Lần đầu tiên, Hứa Chiêu Di cảm thấy người này thật sự quá trẻ con.

“Được, cháu tới ngay.”

Cô lập tức gọi xe đến đó, trên đường không nhịn được mà giục bác tài vài lần chạy nhanh hơn.

Trong lòng cô nghĩ rằng mình chỉ đi giúp dì Hà một tay, nhưng thật ra còn có cả sự lo lắng và sốt ruột mà chính cô cũng không nhận ra.

Lục Dĩ Ninh bị sốt, lúc nặng nhất thì thân nhiệt lên tới 39 độ. Thực ra thể chất anh luôn rất tốt, cũng bởi vì trước đây từng chạy khắp nơi không ngừng.

Dùng lời của Lạc Dặc Châu mà nói thì: ‘Rất hiếm khi thấy cậu ta nằm bẹp một chỗ.’

Nhưng lần này anh không chỉ nằm bẹp, mà cả người còn như cà tím bị sương đánh, ủ rũ cuộn tròn trong chăn.

Chút năng lượng cuối cùng còn sót lại trong người, đã bị trận cãi nhau với Lục Mạn Thanh lúc nãy tiêu hao hết sạch.

“Không đi bệnh viện cũng không gọi bác sĩ, không truyền nước cũng không uống thuốc, tức chết dì rồi.” Lục Mạn Thanh vừa nhìn thấy Hứa Chiêu Di thì không nhịn được, dụi đầu vào vai cô, rơi hai giọt nước mắt.

Hứa Chiêu Di an ủi bà: “Dì đừng lo, thật ra bị sốt cũng không nhất thiết phải uống thuốc đâu ạ, dùng các phương pháp vật lý cũng có thể hạ sốt. Nếu chỉ là cảm lạnh thông thường hoặc cúm mùa thì không cần quá căng thẳng đâu ạ, mấy cái này là bệnh tự giới hạn, thường sẽ tự khỏi hoặc thuyên giảm. Dì sức khỏe không tốt, cứ ngồi nghỉ dưới lầu một lát, tốt nhất đừng tiếp xúc với người bệnh, để cháu lên xem sao.”

Bây giờ đúng vào mùa dịch cúm, Hứa Chiêu Di cũng hơi lo bị lây, trước khi lên lầu còn đặc biệt đeo khẩu trang cẩn thận.

Phòng ngủ của Lục Dĩ Ninh buông rèm, tối đen như mực. Trên giường thấp thoáng có bóng người, nằm vắt vẻo không ra hình dạng gì.

Đi tới gần mới thấy Lục Dĩ Ninh mặc đồ ngủ cuộn trong chăn, trên trán còn dán một miếng hạ sốt. Cả mặt, cổ và tai đều đỏ bừng, trên da còn đẫm mồ hôi.

Biểu cảm lại có chút dữ dằn.

Hứa Chiêu Di cúi người xuống, đưa tay ra gỡ miếng hạ sốt trên trán anh,

Miếng dán đã nóng hầm hập.

Cô lại đưa mu bàn tay đặt lên trán anh, tay cô mát, khoảnh khắc da chạm da ấy khiến Lục Dĩ Ninh thoải mái khẽ rên lên một tiếng.

Hứa Chiêu Di bỗng thấy hơi xót xa cho anh. Cô hiểu vì sao anh lại cãi nhau với Lục Mạn Thanh, chẳng qua là không muốn để bà chăm sóc mình, sợ lây bệnh cho bà. Nhất định là cố tình nói những lời khó nghe để chọc giận bà, khiến bà bỏ đi.

Khó chịu đến mức này mà vẫn còn gồng lên chịu đựng, anh là không quan tâm đến bản thân sao? Anh quan tâm đấy, còn biết tự mình ủ mồ hôi nữa kìa.

Chỉ là cái cách ủ mồ hôi này không được khoa học cho lắm, vốn dĩ thân nhiệt đã cao thế rồi, mà còn trùm kín như vậy, chẳng phải là muốn bị thiêu chết sao? Nhìn là biết chẳng có tí kinh nghiệm bị bệnh nào.

Vậy nên, Hứa Chiêu Di kéo chăn bông trên người anh xuống, để lộ bộ đồ ngủ màu hồng phấn bên trong, không nhịn được lại bật cười một cái. Người đàn ông này đúng là lớn đầu rồi mà còn tâm hồn thiếu nữ nữa cơ đấy.

Hứa Chiêu Di thầm nghĩ, cô chăm sóc anh mà để không công thì sao được, thế là rút điện thoại ra, lén chụp một tấm ảnh anh mặc bộ đồ ngủ hồng phấn, thỏa mãn cất đi.

Cô vào nhà vệ sinh lấy nước ấm, nhúng khăn, định giúp anh lau người. Đã chăm sóc bệnh nhân thì cô không nghĩ nhiều như vậy, dù sao cô cũng là một đứa trẻ thuần khiết, trong sáng.

Nhưng khi từng chiếc cúc áo ngủ được cô tháo ra, cuối cùng lộ ra lồng ngực trần của anh thì cô vẫn không nhịn được mà khẽ thốt lên trong lòng một tiếng vãi.

Lục Dĩ Ninh vậy mà lại có cả sáu múi! Hơn nữa múi nào ra múi nấy, hình dáng đẹp vô cùng. Theo nhịp thở phập phồng, lại thêm vì sốt mà da mang theo chút đỏ ửng, khiến cho anh trông có chút gì đó hoang dã.

Hứa Chiêu Di từ từ mở to mắt, dán chặt ánh nhìn vào phần thân trên trắng trẻo, rắn rỏi của anh, không kìm được mà nuốt nước bọt một cái.

Chả trách bình thường anh mặc đồ lại đẹp đến thế, đúng chuẩn dáng người móc treo quần áo đây mà.

So với vẻ ngoài này, trông cũng không giống người ‘bất lực’ cho lắm.

Vừa can đảm vừa lắm lời trong lòng như thế, cô vừa dùng khăn ấm lau ngực và má cho anh.

Cứ thế lặp đi lặp lại bốn năm lần, cách mỗi mười lăm phút lại lau một lần. Đại khái sau khoảng một tiếng, cô đưa tay sờ trán anh, hình như đã bắt đầu hạ sốt một chút rồi.

Sau đó, cô giúp anh mặc lại áo ngủ, đắp lên người một lớp chăn mỏng, rồi lấy miếng dán hạ sốt mới dán lên trán anh.

Thu dọn mọi thứ xong, cuối cùng cũng thở phào một hơi, gỡ khẩu trang ra, lau mồ hôi rịn ở cằm, rồi cứ thế gục xuống mép giường nghỉ tạm một lúc.

Lục Dĩ Ninh tỉnh lại, trong bóng tối mở mắt, cảm thấy như kinh mạch toàn thân được khai thông, có cảm giác nhẹ nhõm như tằm nhả tơ, bóc từng lớp kén.

Dễ chịu.

“Anh tỉnh rồi à? Đỡ hơn chưa?” Hứa Chiêu Di nhận ra chiếc chăn bên cạnh bị kéo nhẹ một chút, bèn ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Lục Dĩ Ninh vẻ mặt như gặp ma, nhìn cô rồi lại nhìn chậu nước trên ghế, còn cả chiếc khăn đang đặt trên đó.

Anh hơi cau mày, khẽ ho hai tiếng: “Ai cho cô đến đây?”

“Mẹ anh.” Hứa Chiêu Di đáp, rồi đứng dậy, khoác lại chiếc áo ở cuối giường, đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra, mở cửa sổ, “Anh vừa đỡ hơn, hít thở không khí trong lành một chút sẽ giúp tăng cường trao đổi chất.”

Bên ngoài tối đen như mực, Lục Dĩ Ninh liếc nhìn đồng hồ: “Bây giờ là chín giờ tối, lấy đâu ra không khí trong lành?”

“Còn hơn là trong phòng anh toàn mầm bệnh.” Hứa Chiêu Di đáp lại. Cô sớm đã biết người này chẳng có lòng biết ơn gì cả, nhưng cũng chẳng định chiều theo.

Dù sao thì bây giờ giữa hai người cũng đâu còn mối quan hệ hợp tác, nên chẳng ai nợ ai cả. Nói đến nợ, thì là anh nợ cô chứ còn gì?

“Vậy sao cô còn ở lại trong cái phòng toàn mầm bệnh này?” Lục Dĩ Ninh phản đòn.

Hứa Chiêu Di lập tức quay người bước đi, cô ở lại trong cái phòng đầy mầm bệnh này để rồi bị đối xử như vậy làm gì?

“Vậy tôi đi đây, tiện thể tôi còn việc vào buổi tối.”

“Có việc gì?”

“Tan làm rồi thì không cần phải báo với cấp trên đâu nhé.” Vẫn là câu đó. Cô không hề biết, chính câu nói ấy lúc trong thang máy đã khiến anh tức đến phát bệnh.

“Tùy cô, nhưng hôm nay không có tiền trả công đâu!” Lục Dĩ Ninh đột nhiên ho khan hai tiếng, cảm thấy bản thân lúc nãy mới chỉ đỡ được một chút, giờ thì cả người lại bắt đầu đau nhức, còn hơn cả lúc sốt gần bốn mươi độ.

Anh rất tức giận, anh biết rõ bản thân đang rất tức giận, nhưng lại chẳng hiểu mình đang tức giận vì cái gì, cho nên lại càng thêm tức.

“Không cần trả tiền.” Khi đi tới cửa, Hứa Chiêu Di quay đầu lại nhìn anh, phát hiện anh vẫn đang trợn mắt nhìn mình.

Đúng là phiên bản đời thực của ‘nuôi ong tay áo’, thế là cô cũng trợn mắt nhìn lại, giọng còn dữ dằn hơn anh.

“Đừng nhìn tôi kiểu đó, nếu không phải dì Hà gọi điện thì tôi cũng chẳng tới. Tạm biệt.” Nói xong liền rời đi.

Lục Dĩ Ninh thở ra một hơi nóng, sờ lên trán, hình như lại bắt đầu sốt rồi.

Bình Luận (0)
Comment