Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 22

Chương 22

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Vừa mới đóng cửa lại, còn chưa kịp quay đầu, thì đã thấy Lục Mạn Thanh và dì Hà lập tức xoay người sang hai bên, rồi lại chậm rãi quay đầu lại, giả vờ như vừa mới đi lên.

“Di Di? Sao cháu lại ra đây rồi?”

“Dì ơi, anh ấy tỉnh rồi, cũng hạ sốt rồi, nên cháu về đây, không làm phiền dì nữa.” Hứa Chiêu Di vừa nói vừa đi xuống lầu.

Lục Mạn Thanh còn đang lo cho Lục Dĩ Ninh, muốn đẩy cửa vào xem thử, nhưng cũng sốt ruột muốn giữ Hứa Chiêu Di lại, cuối cùng vẫn là đi theo xuống lầu: “Dì Hà của cháu đã nấu cơm, ăn xong rồi hẵng đi?”

“Không đâu ạ, cháu còn có việc, phải về ngay, với lại xe cháu đặt cũng sắp tới rồi.” Hứa Chiêu Di đi đến cửa, giơ tay ngăn Lục Mạn Thanh lại, vẫy tay chào bà: “Cháu đi đây dì, dì đừng tiễn nữa, hôm khác cháu lại đến thăm dì.”

Mặc dù chính Hứa Chiêu Di cũng không chắc sau này mình có còn quay lại hay không, nhưng cô vẫn chọn nói như vậy.

Lục Mạn Thanh trong lòng có chút hụt hẫng, đợi cô đi rồi mới đến phòng của Lục Dĩ Ninh, vừa đẩy cửa vào đã hỏi: “Cãi nhau với Di Di à? Buồn hả?”

“Không có.” Lục Dĩ Ninh trở mình nằm nghiêng trên giường, quay lưng lại với Lục Mạn Thanh, cả người cuộn lại như con tôm nhỏ. Giờ phút này anh không muốn nói gì cả, chỉ muốn yên tĩnh một mình.

Lục Mạn Thanh đi tới ngồi xuống sau lưng anh, đưa tay sờ lên trán anh, đã hơi có cảm giác mát lạnh, thế nhưng nhìn bộ dạng mất hồn mất vía hiện tại của anh, lại giống như còn khó chịu hơn cả lúc đang sốt.

“Di Di tan ca là đến liền, cứ ở bên giường con chăm sóc, suốt cả đêm không rời đi một bước.”

“Từ nhỏ con đã khoẻ mạnh, gần như rất ít khi bị bệnh, chỉ có năm anh trai con mất là bị bệnh một lần.” Năm đó đau lòng quá, đến mức cơ thể có khỏe đến đâu cũng không chịu nổi cú sốc đó.

“Con trai, con nói cho mẹ nghe đi, rốt cuộc con nghĩ thế nào về Di Di?”

Lục Dĩ Ninh nhắm mắt lại, giả vờ như không nghe thấy. Khi anh không muốn nói chuyện thì thật sự một câu cũng không nói, ai khuyên cũng vô ích.

Anh bị bệnh suốt một tuần, cả tuần không đi làm.

Sau lưng, bắt đầu có vài lời đồn thổi dần dần lan ra.

“Nghe chưa? Lục tổng mấy hôm nay không tới công ty là vì có người nào đó nặc danh tố cáo anh ta nhận hối lộ gửi lên tập đoàn đấy.”

Mấy năm đó, ngành bất động sản thương mại đang trải qua cuộc cải cách sâu sắc, quy mô thị trường không ngừng mở rộng, dòng tiền cũng ngày càng luân chuyển mạnh mẽ. Trong bối cảnh như vậy, các hiện tượng th*m nh*ng cũng bắt đầu sinh sôi.

Trước thì có lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Vạn Đạt bị sa thải vì vi phạm kỷ luật, sau thì một số giám đốc điều hành của một tập đoàn lớn khác bị chuyển giao cho cơ quan tư pháp do dính líu đến bê bối tham ô gần cả trăm triệu.

Từ phó tổng giám đốc đến trưởng dự án, những vụ th*m nh*ng tưởng như xa vời đó thực ra lại đang diễn ra ngay bên cạnh chúng ta.

“Thật ra cũng khá kỳ lạ đó chứ. Cậu thử nghĩ mà xem, cái xe mà Lục tổng lái, rồi những món đồ hiệu mà anh ta hay mặc, đâu phải người giàu bình thường là có thể dùng được. Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói nhà anh ta làm gì, vậy mà lại giàu đến thế, nhìn sao cũng thấy không đơn giản.”

“Với lại, anh ta còn từ trụ sở xuống nữa cơ, đang yên đang lành sao lại xuống dự án?”

“Xem ra có tiền án đó nha?”

Giờ nghỉ, mấy người dưới quyền Trương Khôn tụ tập trong phòng trà tám chuyện to nhỏ, nhưng thật ra cũng chẳng né tránh người khác. Đúng lúc bị Bối Thi Nam và Hứa Chiêu Di nghe thấy hết.

Bối Thi Nam là fan trung thành của Lục Dĩ Ninh, vừa nghe có người bôi xấu nam thần là lửa giận bốc lên ngùn ngụt, chuẩn bị xông ra solo một trận vì nam thần.

Hứa Chiêu Di vội vàng kéo cô ấy đi.

“Đừng manh động, chuyện này vốn dĩ đã không có chứng cứ rõ ràng. Nếu bọn mình ra tay trước, chẳng khác nào tự thừa nhận là thật.” Cô nói thế. Tuy dạo gần đây vẫn đang giận dỗi với Lục Dĩ Ninh, nhưng trước chuyện lớn đúng – sai rõ ràng, cô vẫn giữ được sự tỉnh táo.

Bối Thi Nam ngửa mặt kêu trời: “Nam thần ơi, mau mau hết bệnh quay lại đi, nhất định phải dạy dỗ cho đám người hèn hạ thừa nước đục thả câu đó một trận ra trò!”

Còn Hứa Chiêu Di thì chống cằm trầm ngâm suy nghĩ.

Bệnh của anh hình như cũng sắp khỏi rồi nhỉ? Có vẻ cũng không đến nỗi nghiêm trọng như vậy?

Chẳng lẽ không phải là cúm?

[Anh thấy đỡ hơn chưa?]

Nghĩ một lúc, cô vẫn quyết định nhắn cho anh một tin.

[?]

[Có thể nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa cũng được…]

[Vậy nghỉ thêm một thời gian thì mấy đơn tố cáo cũng coi như chưa từng tồn tại à?]

Quả nhiên, anh biết chuyện rồi.

Lục Dĩ Ninh ném điện thoại sang một bên, tiếp tục tập aerobic không dụng cụ ngoài ban công, như thể chẳng hề để tâm đến chuyện bị tố cáo.

Chỉ là ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào màn hình, cứ mỗi lần nó vừa sáng lên là lập tức chộp lấy.

[Đừng tức giận nhé, tôi tin anh.]

Hứa Chiêu Di lại gửi thêm một tin như vậy.

Hửm? Cô gái này thật đúng là thú vị.

Hôm sau, Lục Dĩ Ninh đi làm trở lại.

Anh vẫn như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục mặc vest cao cấp đặt may riêng, đeo đồng hồ hàng hiệu bản giới hạn, thậm chí còn đổi xe thể thao.

Ferrari LaFerrari, Bối Thi Nam nói chiếc này hơn hai mươi triệu tệ.

Ngày thứ hai, lại đổi sang một chiếc Pagani.

Ngày thứ ba, là Bugatti Chiron, phiên bản giới hạn toàn cầu chỉ có ba mươi chiếc.

Ngày thứ tư, đổi sang McLaren P1.

Người khác càng nghi ngờ anh giàu từ đâu ra, thì anh lại càng hứng thú thể hiện.

Hứa Chiêu Di hoàn toàn sững sờ, anh lấy đâu ra lắm siêu xe vậy chứ!

Thế là người ta mới nhận ra, chiếc Maserati màu trắng mà anh vẫn thường lái đi làm, hóa ra là lựa chọn khiêm tốn nhất rồi đó.

Rất nhanh sau đó, trụ sở hoàn toàn không thể ngồi yên được nữa. Trước đó mới chỉ là giai đoạn đánh giá sơ bộ tình hình, thì giờ họ lập tức thành lập tổ điều tra, gấp rút bay thẳng tới Lộ Thành.

Cảnh tượng hôm đó quả thật khiến người ta phát hoảng.

Hứa Chiêu Di chưa từng thấy trận thế nào lớn đến thế. Cả phòng họp chật kín người mặc vest đen, ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm túc, trầm mặc.

Từ cấp cao trở xuống, từng người một đều phải lần lượt vào phòng để trao đổi riêng.

Tổ điều tra chia làm hai nhóm hành động: một nhóm chuyên trách phỏng vấn nhân viên nội bộ, nhóm còn lại thì âm thầm đến các cửa hàng bị tố cáo có liên quan đến hối lộ để tiến hành điều tra bí mật, đồng thời cũng bất ngờ ghé qua các cửa hàng khác để vi hành, khảo sát thực tế.

Lục Dĩ Ninh cùng các lãnh đạo cấp cao khác thì được sắp xếp đến một văn phòng riêng biệt để trao đổi. Quá trình thẩm vấn cấp quản lý được tách biệt hoàn toàn với nhân viên thường.

Toàn bộ quá trình điều tra đều được tiến hành trong môi trường kín đáo, nghiêm ngặt tuân thủ quy định pháp luật, đồng thời cam kết tuyệt đối bảo vệ quyền riêng tư của từng cá nhân.

Bối Thi Nam vừa bước ra, thì tới lượt Hứa Chiêu Di vào. Hai người lướt qua nhau, trao đổi bằng ánh mắt.

Cả hai phối hợp ăn ý đến mức không cần nói cũng hiểu, Hứa Chiêu Di chỉ nhìn là biết ngay ý của Bối Thi Nam – người trong kia là cọp đội lốt người cười đó.

Hứa Chiêu Di chớp mắt ra hiệu lại – Ok, hiểu rồi.

“Chào cô, quản lý Hứa. Tôi là Vu Hạo, tổ trưởng tổ điều tra do trụ sở cử đến. Đây là vài đồng nghiệp của tôi. Hôm nay chúng tôi muốn tìm hiểu một chút về suy nghĩ của cô đối với tổng giám đốc dự án – Lục tổng, đặc biệt là liên quan đến những nội dung trong đơn tố cáo gần đây. Cô yên tâm, chúng tôi sẽ tuyệt đối bảo mật thông tin cá nhân của cô, mong cô cứ yên tâm chia sẻ.”

Hứa Chiêu Di ngồi thẳng người trên chiếc ghế ở chính giữa, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Được, tôi hiểu rồi. Xin hỏi cụ thể các anh muốn tìm hiểu tình huống nào?”

“Cảm ơn cô đã phối hợp. Trước tiên, cô có thể giới thiệu đơn giản về nội dung công việc hằng ngày của cô tại bộ phận vận hành không?”

“Tất nhiên là được. Tôi chủ yếu phụ trách công tác quản lý và điều phối hoạt động vận hành thường ngày của trung tâm thương mại, ví dụ như xử lý các yêu cầu khác nhau từ phía cửa hàng, duy trì môi trường tổng thể của trung tâm, tổ chức thực hiện các hoạt động khuyến mãi đa dạng v.v… Những việc này đều nằm trong phạm vi trách nhiệm công việc của tôi.”

“Được rồi. Vậy cô đánh giá thế nào về biểu hiện công việc của Lục tổng?”

“Lục tổng là một vị lãnh đạo vô cùng xuất sắc, anh ấy rất nghiêm túc trong công việc. Dưới sự dẫn dắt của anh ấy, tình hình vận hành của trung tâm thương mại luôn rất nổi bật, mức độ hài lòng của các cửa hàng cũng tương đối cao. Về phần cá nhân tôi, tôi thực lòng khâm phục anh ấy.”

“Cô có từng nghe nói Lục tổng hoặc các thành viên trong ban lãnh đạo khác yêu cầu chủ cửa hàng đưa tiền lót tay hoặc các hình thức thù lao khác không?”

“Chuyện này thì tôi chưa từng nghe nói. Bình thường Lục tổng luôn giữ thái độ công bằng với các cửa hàng, tôi chưa bao giờ nghe thấy việc anh ấy có hành vi nhận hối lộ.”

“Cô có từng thấy hoặc từng nghe nói Lục tổng hay thành viên ban lãnh đạo nào trong quá trình xử lý công việc với cửa hàng có hành vi không công bằng nào không?”

“Theo tôi được biết thì Lục tổng luôn rất ngay thẳng trong việc xử lý công việc liên quan đến cửa hàng. Anh ấy thường đích thân trao đổi với các chủ cửa hàng, giải quyết vấn đề cho họ, và mỗi lần đều có thể đưa ra phương án giải quyết hợp lý. Các chủ cửa hàng cũng đánh giá rất cao về anh ấy.”

“Cô có từng nghe nói Lục tổng hoặc các thành viên ban lãnh đạo trong quá trình ký kết hợp đồng có hành vi bất thường nào không?”

“Không có. Tôi luôn tham gia vào quá trình kiểm tra và quản lý hợp đồng, tất cả các hợp đồng đều được ký kết theo đúng quy định và quy trình của công ty, không có điểm nào bất thường. Lục tổng cũng rất nghiêm khắc trong việc kiểm duyệt hợp đồng, bảo đảm mọi điều khoản đều phù hợp với lợi ích của công ty.”

Cứ thế hỏi liền một mạch hơn chục câu, cho đến khi Vu Hạo gập cuốn sổ trong tay lại, ngẩng đầu lên, mỉm cười với cô: “Cảm ơn sự phối hợp của cô, quản lý Hứa. Thông tin cô cung cấp rất quan trọng đối với chúng tôi. Nếu sau này cô nhớ ra bất kỳ thông tin liên quan nào khác, hoặc có điều gì nghi ngờ, có thể liên hệ với chúng tôi bất cứ lúc nào.”

Hứa Chiêu Di đứng dậy, cung kính cúi người: “Được, tôi sẽ làm vậy. Mong cuộc điều tra lần này có thể tiến hành suôn sẻ, làm sáng tỏ sự thật.”

“Cảm ơn cô, chúng tôi nhất định sẽ xử lý công bằng. Chúc cô công việc thuận lợi.”

Vừa rời khỏi phòng họp, Bối Thi Nam lập tức kéo cô vào phòng trà.

“Thế nào? Thế nào? Có phải cảm giác như họ bắn súng liên thanh không? Hết câu này đến câu khác ném tới, hoàn toàn không cho mình có thời gian suy nghĩ ấy! Tôi bị hỏi đến choáng váng luôn!”

“Vậy cậu trả lời thế nào?”

“Còn thế nào nữa? Kiên quyết phủ nhận, ủng hộ nam thần đến cùng!”

Hứa Chiêu Di gật đầu: “Tôi cũng vậy.”



Lục Dĩ Ninh đã bị đình chỉ công tác.

Hứa Chiêu Di không nhìn thấy cảnh anh rời đi, nhưng nghe nói, lúc anh ném việc bỏ đi, dáng vẻ cực kỳ phong khoáng, bộ dạng thích thì ở, không thích thì đi đầy ngông nghênh.

Thái độ như vậy khiến sắc mặt tổ điều tra có phần khó coi, Vu Hạo ra mặt giải thích: “Chuyện này chỉ là trình tự bình thường thôi, trước khi kết quả điều tra rõ ràng thì phải tạm thời né tránh.”

“Tuỳ.” Nói xong anh liền rời đi, ném chìa khoá văn phòng cho thư ký, dặn cô ấy đừng quên tưới nước cho chậu trầu bà ngoài ban công của mình.

Sau khi tổ điều tra vào tiếp quản, liền không ngơi tay triển khai công việc tiếp theo. Mỗi ngày đều ở trong phòng họp xem xét tất cả hợp đồng cho thuê đã ký với các cửa hàng, báo cáo tài chính, còn có tài liệu quy trình phê duyệt liên quan.

Không biết có phải trong lòng mọi người ít nhiều đều có chút tính toán riêng hay không, tóm lại khoảng thời gian ấy ai nấy đều bất an lo lắng. Có lúc, chỉ vì một con số trong báo cáo không khớp, người liên quan sẽ bị tổ điều tra gọi vào nói chuyện.

Mọi người cũng chẳng còn lòng dạ nào mà làm việc đàng hoàng nữa, doanh thu mỗi ngày của trung tâm thương mại cũng bắt đầu liên tục giảm sút.

Bên này thì nước sôi lửa bỏng, còn đương sự thì sao? Cứ như không có chuyện gì, mỗi ngày ăn chơi hưởng thụ, lái xe hóng gió, đi bar, không thì ở nhà ngủ nướng. Ngày trôi qua, phải nói là thoải mái hết chỗ nói.

Hứa Chiêu Di không biết sao cô lại một lần nữa ngồi bên bàn ăn trong nhà dì Lục.

Trên bàn còn đặt một chiếc bánh kem rất đẹp.

“Cảm ơn Di Di, cảm ơn cháu đã đến mừng sinh nhật với dì.”

Hứa Chiêu Di mỉm cười, hai tay đưa món quà sinh nhật mà cô đã chuẩn bị cho Lục Mạn Thanh.

Vì đến quá vội, cô không kịp chuẩn bị trước, đành phải tạm thời mua một bó hoa tươi và một bộ chăm sóc da ở trung tâm thương mại.

“Dì ơi, chúc dì sinh nhật vui vẻ.”

Lục Mạn Thanh ôm lấy cô một cái, rồi bảo dì Hà lên lầu gọi Lục Dĩ Ninh xuống, “Thằng nhóc thối, suốt ngày chỉ biết ngủ. Đi nói với nó là Di Di đến rồi.”

Hứa Chiêu Di cúi đầu, sắc mặt hơi gượng gạo. Trong mắt cô, cô đã không còn tư cách để đến thăm Lục Mạn Thanh nữa, cô lẽ ra có thể từ chối, nhưng rốt cuộc vẫn đến.

Lát nữa Lục Dĩ Ninh mà nhìn thấy cô, nhất định lại sẽ nói kiểu bóng gió móc mỉa, ‘ai cho cô đến?’, ‘hôm nay không có tiền trả cô đâu hứ.’

Điều đó khiến cô cảm thấy rất bối rối.

Dì Hà lên lầu xong rất nhanh đã quay xuống, bà ấy lắc đầu, “Thiếu gia nói không xuống, bảo chúng ta cứ ăn trước đi.”

“Bà không nói với nó là Di Di đến à?”

“Nói rồi, nói rồi.” Nhưng Lục Dĩ Ninh đến cửa cũng chẳng thèm mở.

“Thằng nhóc thối, không ăn thì vĩnh viễn đừng ra nữa!” Lục Mạn Thanh lên lầu mắng cho anh một trận, rồi xuống kéo tay Hứa Chiêu Di nói: “Nào, Di Di, chúng ta ăn thôi.”

Một bữa tiệc sinh nhật đang yên lành lại thành ra có chút không vui. Khi Hứa Chiêu Di cầm đũa lên, đột nhiên cảm thấy hơi áy náy.

Lục Mạn Thanh cố nặn ra một nụ cười với cô: “Đứa trẻ ngoan, không liên quan gì đến cháu đâu, đừng để trong lòng. Nó ấy mà, dạo này gặp chút chuyện trong công việc, giờ đang mắc kẹt suy nghĩ, mấy hôm nay đều như thế, chúng ta mặc kệ nó là được rồi.”

“Ai mắc kẹt chứ?” Lục Dĩ Ninh bước từng bước lười biếng, chậm rãi đi xuống từ cầu thang, ánh mắt dán chặt vào Hứa Chiêu Di, trông bộ dạng nửa sống nửa chết.

Dì Hà thấy vậy, vội vàng bước tới kéo ghế ra, Lục Dĩ Ninh thuận theo ngồi ngay xuống bên cạnh Hứa Chiêu Di.

“Sao cô lại đến đây?” Lục Dĩ Ninh nghiêng người sang, khuỷu tay chống lên mép bàn, một tay chống cằm, ánh mắt nhìn cô.

Dưới tư thế ấy, chiếc áo choàng ngủ trên người anh trông có vẻ hơi lỏng lẻo.

Hứa Chiêu Di có chút chột dạ, ánh mắt vô thức lảng đi nơi khác: “Tôi đến để chúc mừng sinh nhật dì…”

Nói xong, cô cầm ly đặt bên cạnh lên, uống một ngụm nước trái cây.

Mát lạnh, là nước việt quất dì Hà vừa mới lấy từ trong tủ lạnh ra, uống cũng khá ngon.

“Cô đỏ mặt cái gì vậy?”

Nước trái cây vừa mới vào họng suýt nữa bị cô phun ra, “Tôi đâu có!”

Hứa Chiêu Di mặt đỏ như gấc, nhưng vẫn cố căng cổ nói dối, nhìn vừa buồn cười vừa tội.

Dì Hà lo lắng hai người lại cãi nhau, dù sao dạo này thiếu gia nhà bà như cái gai. Vừa định mở miệng giảng hòa thì đã bị Lục Mạn Thanh kéo nhanh sang một bên.

“Suỵt!”

Bản thân bà cũng lén chui vào bếp, chỉ thò đầu ra ngoài cười thầm.

“Đừng nói gì, nhìn kìa-”

Lục Dĩ Ninh bỗng bật cười, anh bị cái kiểu nói dối trắng trợn của Hứa Chiêu Di chọc cười.

Chậm rãi rút điện thoại ra, ‘tách’ một cái chụp thẳng mặt cô, rồi phóng to ảnh cho cô xem: “Vui không?”

Trong ảnh, không chỉ mặt cô đỏ như mông khỉ, mà góc chụp còn cực kỳ dìm. Hứa Chiêu Di càng đỏ mặt hơn, vội giơ tay định giật lại, nhưng Lục Dĩ Ninh nhanh tay hơn, nhét điện thoại vào túi, sau đó hai tay giơ ra làm bộ dạng đầu hàng trêu chọc, biểu cảm vô cùng đáng ghét.

“Anh xóa ngay cho tôi!”

“Không xóa, tôi còn định dùng làm hình nền điện thoại nữa cơ.”

Hứa Chiêu Di gật đầu: “Được thôi.”

Cô cũng lấy điện thoại ra, tìm đến bức ảnh đồ ngủ màu hồng phấn kia, giơ ra trước mặt anh: “Thấy vui không?”

Lục Dĩ Ninh hít sâu một hơi: “Cô xóa ngay cho tôi.”

“Tôi không xóa, tôi cũng sẽ dùng làm hình nền.” Hứa Chiêu Di nói đổi là đổi, ai sợ ai chứ? Cô không tin Lục Dĩ Ninh dám dùng ảnh dìm của cô làm hình nền thật đâu.

“Được lắm, mai đi làm chờ nhận thông báo sa thải đi!”

Nói xong, cả hai người đều khựng lại một chút, Lục Dĩ Ninh cúi đầu uống một ngụm nước.

Hứa Chiêu Di nghĩ chắc là anh quên mất mình đã bị đình chức rồi, không khí có phần hơi gượng gạo.

“Nếu anh còn không quay lại, không chừng thật sự sẽ nhận được cả đống đơn xin nghỉ việc đấy.” Hứa Chiêu Di nghĩ ngợi một lúc, vẫn quyết định nhân cơ hội này nói ra lời trong lòng.

Thật ra, đây cũng là một trong những lý do hôm nay cô tới.

Thời gian này, Khôn tổng tạm thời quản lý mọi công việc của dự án, người dưới trướng ông ta thì ngạo mạn đến mức nào chứ?

Rất nhiều người trong các cuộc trao đổi công việc đều phải chịu ấm ức, thậm chí còn có ý định nghỉ việc, vì ai cũng nghĩ Lục tổng sẽ không quay lại nữa.

Thật ra, Hứa Chiêu Di hoàn toàn không hiểu nổi, tại sao Lục Dĩ Ninh lại bị động như vậy? Chuyện này không giống phong cách của anh chút nào, nếu anh không nhận hối lộ, thì tuyệt đối sẽ không ngồi yên chờ chết.

Nếu là bị người ta hãm hại, thì nên đi tìm bằng chứng, đằng này lại thể hiện thái độ hoàn toàn buông xuôi như vậy. Rốt cuộc là đang giở trò gì chứ?

Lục Dĩ Ninh liếc cô từ trên xuống dưới, thấy dáng vẻ cô như thể hoàng đế chưa vội mà thái giám đã sốt ruột, bỗng dưng lại thấy buồn cười.

“Giờ tình hình sao rồi?”

“Các phòng ban đều đang bị điều tra, có mấy nơi bị phát hiện sai phạm, còn lòi ra cả vụ nhân viên nhận hối lộ, đã báo lên trụ sở xử lý rồi. Nặng nhất là bị chấm dứt hợp đồng lao động luôn.”

Hứa Chiêu Di không hiểu nổi anh, mà Lục Dĩ Ninh cũng chẳng giải thích, chỉ bảo cô đừng có cau có nữa, xấu chết đi được: “Cô sốt ruột cái gì? Mấy chuyện đó liên quan gì tới cô? Cô cũng nhận hối lộ à?”

“Không có!” Hứa Chiêu Di ngước mắt, liếc anh một cái yếu ớt, rồi nhỏ giọng nói có phần chột dạ: “Nhưng tôi ăn ké bánh ngọt miễn phí của chú Ngũ hoài à, vậy có tính không…”

Lục Dĩ Ninh bật cười khẽ một tiếng, rồi đưa tay khẽ xoa đầu cô, chạm vào những sợi tóc mềm mượt.

“Lo làm tốt việc của mình đi, chuyện còn lại thì… cứ ngồi xem kịch là được rồi.”

cử đến. Đây là vài đồng nghiệp của tôi. Hôm nay chúng tôi muốn tìm hiểu một chút về suy nghĩ của cô đối với Tổng Giám đốc dự án — Lục tổng, đặc biệt là liên quan đến những nội dung trong đơn tố cáo gần đây. Cô yên tâm, chúng tôi sẽ tuyệt đối bảo mật thông tin cá nhân của cô, mong cô cứ yên tâm chia sẻ.”

Hứa Chiêu Di ngồi thẳng người trên chiếc ghế ở chính giữa, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Được, tôi hiểu rồi. Xin hỏi các anh cụ thể muốn tìm hiểu tình huống nào?”

“Cảm ơn cô đã phối hợp. Trước tiên, cô có thể giới thiệu đơn giản về nội dung công việc hằng ngày của cô tại bộ phận vận hành không?”

“Tất nhiên là được. Tôi chủ yếu phụ trách công tác quản lý và điều phối hoạt động vận hành thường ngày của trung tâm thương mại, ví dụ như xử lý các yêu cầu khác nhau từ phía cửa hàng, duy trì môi trường tổng thể của trung tâm, tổ chức thực hiện các hoạt động khuyến mãi đa dạng v.v… Những việc này đều nằm trong phạm vi trách nhiệm công việc của tôi.”

“Được rồi. Vậy cô đánh giá thế nào về biểu hiện công việc của Lục tổng?”

“Lục tổng là một vị lãnh đạo vô cùng xuất sắc, anh ấy rất nghiêm túc trong công việc. Dưới sự dẫn dắt của anh ấy, tình hình vận hành của trung tâm thương mại luôn rất nổi bật, mức độ hài lòng của các cửa hàng cũng tương đối cao. Về phần cá nhân tôi, tôi thực lòng khâm phục anh ấy.”

“Cô có từng nghe nói Lục tổng hoặc các thành viên trong ban lãnh đạo khác yêu cầu thương nhân đưa tiền lót tay hoặc các hình thức thù lao khác không?”

“Chuyện này thì tôi chưa từng nghe nói. Bình thường Lục tổng luôn giữ thái độ công bằng với các cửa hàng, tôi chưa bao giờ nghe thấy việc anh ấy có hành vi nhận hối lộ.”

“Cô có từng thấy hoặc từng nghe nói Lục tổng hay thành viên ban lãnh đạo nào trong quá trình xử lý công việc với cửa hàng có hành vi không công bằng nào không?”

“Theo tôi được biết thì Lục tổng luôn rất ngay thẳng trong việc xử lý công việc liên quan đến cửa hàng. Anh ấy thường đích thân trao đổi với các chủ cửa hàng, giải quyết vấn đề cho họ, và mỗi lần đều có thể đưa ra phương án giải quyết hợp lý. Các chủ cửa hàng cũng đánh giá rất cao về anh ấy.”

“Cô có từng nghe nói Lục tổng hoặc các thành viên ban lãnh đạo trong quá trình ký kết hợp đồng có hành vi bất thường nào không?”

“Không có. Tôi luôn tham gia vào quá trình kiểm tra và quản lý hợp đồng, tất cả các hợp đồng đều được ký kết theo đúng quy định và quy trình của công ty, không có điểm nào bất thường. Lục tổng cũng rất nghiêm khắc trong việc kiểm duyệt hợp đồng, bảo đảm mọi điều khoản đều phù hợp với lợi ích của công ty.”

Cứ thế hỏi liền một mạch hơn chục câu, cho đến khi Vu Hạo gập cuốn sổ trong tay lại, ngẩng đầu lên, mỉm cười với cô: “Cảm ơn sự phối hợp của cô, Quản lý Hứa. Thông tin cô cung cấp rất quan trọng đối với chúng tôi. Nếu sau này cô nhớ ra bất kỳ thông tin liên quan nào khác, hoặc có điều gì nghi ngờ, có thể liên hệ với chúng tôi bất cứ lúc nào.”

Hứa Chiêu Di đứng dậy, cung kính cúi người: “Được, tôi sẽ làm vậy. Mong cuộc điều tra lần này có thể tiến hành suôn sẻ, làm sáng tỏ sự thật.”

“Cảm ơn cô, chúng tôi nhất định sẽ xử lý công bằng. Chúc cô công việc thuận lợi.”

Vừa rời khỏi phòng họp, Bối Thi Nam lập tức kéo cô vào phòng trà.

“Thế nào? Thế nào? Có phải cảm giác như họ bắn súng liên thanh không? Hết câu này đến câu khác ném tới, hoàn toàn không cho mình có thời gian suy nghĩ ấy! Tôi bị hỏi đến choáng váng luôn!”

“Vậy cậu trả lời thế nào?”

“Còn thế nào nữa? Kiên quyết phủ nhận, ủng hộ nam thần đến cùng!”

Hứa Chiêu Di gật đầu: “Tôi cũng vậy.”



Lục Dĩ Ninh đã bị đình chỉ công tác.

Hứa Chiêu Di không nhìn thấy cảnh anh rời đi, nhưng nghe nói, lúc anh ném việc bỏ đi, dáng vẻ cực kỳ phong khoáng, bộ dạng ‘thích thì ở, không thích thì đi’ đầy ngông nghênh.

Thái độ như vậy khiến sắc mặt tổ điều tra có phần khó coi, Vu Hạo ra mặt giải thích: “Chuyện này chỉ là trình tự bình thường thôi, trước khi kết quả điều tra rõ ràng thì phải tạm thời né tránh.”

“Tuỳ.” Nói xong anh liền rời đi, ném chìa khoá văn phòng cho thư ký, dặn cô ấy đừng quên tưới nước cho chậu trầu bà ngoài ban công của mình.

Sau khi tổ điều tra vào tiếp quản, liền không ngơi tay triển khai công việc tiếp theo. Mỗi ngày đều ở trong phòng họp xem xét tất cả hợp đồng cho thuê đã ký với các cửa hàng, báo cáo tài chính, còn có tài liệu quy trình phê duyệt liên quan.

Không biết có phải trong lòng mọi người ít nhiều đều có chút tính toán riêng hay không, tóm lại khoảng thời gian ấy ai nấy đều bất an lo lắng. Có lúc, chỉ vì một con số trong báo cáo không khớp, người liên quan sẽ bị tổ điều tra gọi vào nói chuyện.

Mọi người cũng chẳng còn lòng dạ nào mà làm việc đàng hoàng nữa, doanh thu mỗi ngày của trung tâm thương mại cũng bắt đầu liên tục giảm sút.

Bên này thì nước sôi lửa bỏng, còn đương sự thì sao? Cứ như không có chuyện gì, mỗi ngày ăn chơi hưởng thụ, lái xe hóng gió, đi bar, không thì ở nhà ngủ nướng. Ngày trôi qua, phải nói là thoải mái hết chỗ nói.

Hứa Chiêu Di không biết sao mình lại một lần nữa ngồi bên bàn ăn trong nhà dì Lục.

Trên bàn còn đặt một chiếc bánh kem rất đẹp.

“Cảm ơn Di Di, cảm ơn cháu đã đến mừng sinh nhật với dì.”

Hứa Chiêu Di mỉm cười, hai tay đưa món quà sinh nhật mà cô đã chuẩn bị cho Lục Mạn Thanh.

Vì đến quá vội, cô không kịp chuẩn bị trước, đành phải tạm thời mua một bó hoa tươi và một bộ chăm sóc da ở trung tâm thương mại.

“Dì ơi, chúc dì sinh nhật vui vẻ.”

Lục Mạn Thanh ôm lấy cô một cái, rồi bảo dì Hà lên lầu gọi Lục Dĩ Ninh xuống, “Thằng nhóc thối, suốt ngày chỉ biết ngủ. Đi nói với nó là Di Di đến rồi.”

Hứa Chiêu Di cúi đầu, sắc mặt hơi gượng gạo. Trong mắt cô, cô đã không còn tư cách để đến thăm Lục Mạn Thanh nữa, cô lẽ ra có thể từ chối, nhưng rốt cuộc vẫn đến.

Lát nữa Lục Dĩ Ninh mà nhìn thấy cô, nhất định lại sẽ nói kiểu bóng gió móc mỉa, ‘ai cho cô đến?’, ‘hôm nay không có tiền trả cô đâu hứ.’

Điều đó khiến cô cảm thấy rất bối rối.

Dì Hà lên lầu xong rất nhanh đã quay xuống, bà ấy lắc đầu, “Thiếu gia nói không xuống, bảo chúng ta cứ ăn trước đi.”

“Bà không nói với nó là Di Di đến à?”

“Nói rồi, nói rồi.” Nhưng Lục Dĩ Ninh đến cửa cũng chẳng buồn mở.

“Thằng nhóc thối, không ăn thì vĩnh viễn đừng ra nữa!” Lục Mạn Thanh lên lầu mắng cho anh một trận, rồi xuống kéo tay Hứa Chiêu Di nói: “Nào, Di Di, chúng ta ăn thôi.”

Một bữa tiệc sinh nhật đang yên lành lại thành ra có chút không vui. Khi Hứa Chiêu Di cầm đũa lên, đột nhiên cảm thấy hơi áy náy.

Lục Mạn Thanh cố nặn ra một nụ cười với cô: “Đứa trẻ ngoan, không liên quan gì đến cháu đâu, đừng để trong lòng. Nó ấy mà, dạo này gặp chút chuyện trong công việc, giờ đang mắc kẹt suy nghĩ, mấy hôm nay đều như thế, chúng ta mặc kệ nó là được rồi.”

“Ai mắc kẹt chứ?” Lục Dĩ Ninh bước từng bước lười biếng, chậm rãi đi xuống từ cầu thang, ánh mắt dán chặt vào Hứa Chiêu Di, trông bộ dạng nửa sống nửa chết.

Dì Hà thấy vậy, vội vàng bước tới kéo ghế ra, Lục Dĩ Ninh thuận theo ngồi ngay xuống bên cạnh Hứa Chiêu Di.

“Sao cô lại đến đây?” Lục Dĩ Ninh nghiêng người sang, khuỷu tay chống lên mép bàn, một tay chống cằm, ánh mắt nhìn cô.

Dưới tư thế ấy, chiếc áo choàng ngủ trên người anh trông có vẻ hơi lỏng lẻo.

Hứa Chiêu Di có chút chột dạ, ánh mắt vô thức lảng đi nơi khác: “Tôi đến để chúc mừng sinh nhật dì…”

Nói xong, cô cầm ly đặt bên cạnh lên, uống một ngụm nước trái cây.

Mát lạnh, là nước việt quất dì Hà vừa mới lấy từ trong tủ lạnh ra, uống cũng khá ngon.

“Cô đỏ mặt cái gì vậy?”

Nước trái cây vừa mới vào họng suýt nữa bị cô phun ra, “Tôi đâu có!”

Hứa Chiêu Di mặt đỏ như gấc, nhưng vẫn cố căng cổ nói dối, nhìn vừa buồn cười vừa tội.

Dì Hà lo lắng hai người lại cãi nhau, dù sao dạo này thiếu gia nhà bà như cái gai. Vừa định mở miệng giảng hòa thì đã bị Lục Mạn Thanh kéo nhanh sang một bên.

“Suỵt!”

Bản thân bà cũng lén chui vào bếp, chỉ thò đầu ra ngoài cười thầm.

“Đừng nói gì, nhìn kìa-”

Lục Dĩ Ninh bỗng bật cười, anh bị cái kiểu nói dối trắng trợn của Hứa Chiêu Di chọc cười.

Chậm rãi rút điện thoại ra, ‘tách’ một cái chụp thẳng mặt cô, rồi phóng to ảnh cho cô xem: “Vui không?”

Trong ảnh, không chỉ mặt cô đỏ như mông khỉ, mà góc chụp còn cực kỳ dìm. Hứa Chiêu Di càng đỏ mặt hơn, vội giơ tay định giật lại, nhưng Lục Dĩ Ninh nhanh tay hơn, nhét điện thoại vào túi, sau đó hai tay giơ ra làm bộ dạng đầu hàng trêu chọc, biểu cảm vô cùng đáng ghét.

“Anh xóa ngay cho tôi!”

“Không xóa, tôi còn định dùng làm hình nền điện thoại nữa cơ.”

Hứa Chiêu Di gật đầu: “Được thôi.”

Cô cũng lấy điện thoại ra, tìm đến bức ảnh đồ ngủ màu hồng phấn kia, giơ ra trước mặt anh: “Thấy vui không?”

Lục Dĩ Ninh hít sâu một hơi: “Cô xóa ngay cho tôi.”

“Tôi không xóa, tôi cũng sẽ dùng làm hình nền.” Hứa Chiêu Di nói đổi là đổi, ai sợ ai chứ? Cô không tin Lục Dĩ Ninh dám dùng ảnh dìm của cô làm hình nền thật đâu.

“Được lắm, mai đi làm chờ nhận thông báo sa thải đi!”

Nói xong, cả hai người đều khựng lại một chút, Lục Dĩ Ninh cúi đầu uống một ngụm nước.

Hứa Chiêu Di nghĩ chắc là anh quên mất mình đã bị đình chức rồi, không khí có phần hơi gượng gạo.

“Nếu anh còn không quay lại, không chừng thật sự sẽ nhận được cả đống đơn xin nghỉ việc đấy.” Hứa Chiêu Di nghĩ ngợi một lúc, vẫn quyết định nhân cơ hội này nói ra lời trong lòng.

Thật ra, đây cũng là một trong những lý do khiến hôm nay cô tới.

Thời gian này, Khôn tổng tạm thời quản lý mọi công việc của dự án, người dưới trướng ông ta thì ngạo mạn đến mức nào chứ?

Rất nhiều người trong các cuộc trao đổi công việc đều phải chịu ấm ức, thậm chí còn có ý định nghỉ việc, vì ai cũng nghĩ Lục tổng sẽ không quay lại nữa.

Thật ra, Hứa Chiêu Di hoàn toàn không hiểu nổi, tại sao Lục Dĩ Ninh lại bị động như vậy? Chuyện này không giống phong cách của anh chút nào, nếu anh không nhận hối lộ, thì tuyệt đối sẽ không ngồi yên chờ chết.

Nếu là bị người ta hãm hại, thì nên đi tìm bằng chứng, đằng này lại thể hiện thái độ hoàn toàn buông xuôi như vậy. Rốt cuộc là đang giở trò gì chứ?

Lục Dĩ Ninh liếc cô từ trên xuống dưới, thấy dáng vẻ cô như thể ‘hoàng đế chưa vội mà thái giám đã sốt ruột’, bỗng dưng lại thấy buồn cười.

“Giờ tình hình sao rồi?”

“Các phòng ban đều đang bị điều tra, có mấy nơi bị phát hiện sai phạm, còn lòi ra cả vụ nhân viên nhận hối lộ, đã bị báo lên tổng bộ xử lý rồi. Nặng nhất là bị chấm dứt hợp đồng lao động luôn.”

Hứa Chiêu Di không hiểu nổi anh, mà Lục Dĩ Ninh cũng chẳng buồn giải thích, chỉ bảo cô đừng có cau có nữa, xấu chết đi được: “Cô sốt ruột cái gì? Mấy chuyện đó liên quan gì tới cô? Cô cũng nhận hối lộ à?”

“Không có!” Hứa Chiêu Di ngước mắt, liếc anh một cái yếu ớt, rồi nhỏ giọng nói có phần chột dạ: “Nhưng tôi ăn ké bánh ngọt miễn phí của chú Ngũ hoài à, vậy có tính không…”

Lục Dĩ Ninh bật cười khẽ một tiếng, rồi đưa tay khẽ xoa đầu cô, chạm vào những sợi tóc mềm mượt.

“Lo làm tốt việc của mình đi, chuyện còn lại thì cứ ngồi xem kịch là được rồi.”

Bình Luận (0)
Comment