Chương 23
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Trong bầu không khí quái dị và nặng nề như thế, thời gian cũng dần trôi đến ngày mùng Một tháng Năm.
Hứa Chiêu Di cuối cùng cũng đón chào hoạt động lễ hội ẩm thực đầu tiên do chính cô phụ trách.
Lễ hội ẩm thực lần này là một hoạt động mà Hứa Chiêu Di thực sự tự mình lên kế hoạch và quảng bá, đối với cô mà nói, điều đó vô cùng quan trọng, thậm chí có thể xem là một cột mốc nho nhỏ trong quá trình trưởng thành của bản thân.
Tuy quy mô không hẳn là hoành tráng, nhưng nhờ chủ đề ẩm thực độc đáo cùng công tác tuyên truyền được chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, bầu không khí vẫn vô cùng náo nhiệt.
Gặp đúng thời điểm đặc biệt, Hứa Chiêu Di cũng không nhờ các chị em bên bộ phận quảng bá hỗ trợ, mà trái lại, tự mình ra mặt, kiêm luôn vai trò MC một lần, hiệu quả cũng tạm ổn.
Hôm đó, cô trang điểm theo phong cách rất dịu dàng, mặc một chiếc váy dài hai dây màu trắng ngà, chất liệu bóng như lụa, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống, xương quai xanh trắng trẻo sạch sẽ, đi đôi giày cao gót nhỏ, bước qua bước lại trên sân khấu.
Theo lời của Bối Thi Nam: “Cậu đúng là như một mỹ nhân cổ điển bước ra từ trong tranh, tuyệt đỉnh.”
Lâm Lâm và Đại Phi cũng đến cổ vũ cô. Lâm Lâm phụ trách dạo chơi, ăn uống, mua sắm, còn Đại Phi thì lên sân khấu biểu diễn, phần tương tác khiến không khí tại hiện trường bùng nổ.
Không khí hôm đó thậm chí còn sôi động hơn bất kỳ hoạt động nào trước đây.
Theo thống kê, doanh thu của các ngành hàng ẩm thực trong ngày không những tăng mạnh, mà còn thu hút được một lượng lớn hội viên mới gia nhập, đồng thời thúc đẩy sự phát triển của dịch vụ giao đồ ăn.
Quan trọng hơn nữa, hoạt động lần này đã nâng cao rõ rệt mức độ hài lòng tổng thể của khách hàng đối với trung tâm thương mại, bất kể là chất lượng dịch vụ, lưu lượng khách hay phản hồi từ khách hàng, đều vượt xa mục tiêu đã đề ra.
Hứa Chiêu Di gọi đó là một sự viên mãn nho nhỏ.
Thật ra hôm đó Lục Dĩ Ninh cũng có đến, nhưng anh lại ngồi ở một góc, không đến tìm Hứa Chiêu Di.
Anh đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm lớn, ngồi trên ghế cao của tiệm nước, gọi cho mình một ly nước chanh, cứ thế vắt chân ngồi nhìn những tiết mục nhàm chán trên sân khấu bên ngoài, ánh mắt thi thoảng lướt quanh, quan sát sở thích của vài vị khách qua lại.
Từ bao giờ mà gu thẩm mỹ của mọi người lại trở nên tầm thường như vậy? Khi người bạn tên Đại Phi của Hứa Chiêu Di lên sân khấu, bầu không khí đột nhiên trở nên sôi động đến mức anh phải nghi ngờ cả đôi mắt của mình.
Hứa Chiêu Di ở dưới sân khấu cười vui vẻ hết sức.
Lạc Dặc Châu nhắn tin hỏi anh đang ở đâu: [Tối nay sắp xếp thế nào đây?]
Mấy ngày gần đây hai người họ gần như quấn lấy nhau không rời, ba buổi tối liên tiếp đều do Lạc Dặc Châu lên lịch cho Lục Dĩ Ninh.
Theo cách nói của anh ta: “Đại thiếu gia Lục hiếm khi chịu buông công việc để thả lỏng bản thân một lần, thì nhất định phải hầu hạ ngài cho thoải mái dễ chịu rồi!”
[Nghỉ ngơi.] Nhưng hôm nay Lục Dĩ Ninh lại đáp như vậy.
[Nghỉ ngơi?]
Lục Dĩ Ninh không trả lời nữa, khoá màn hình điện thoại rồi đặt sang bên cạnh. Chẳng lẽ anh không thể nghỉ ngơi sao? Tối qua chơi đến tận bốn giờ sáng mới về nhà, mệt như chó. Vậy mà hôm nay lại dậy từ sớm, có mặt ở đây, chỉ để xem Hứa Chiêu Di lần đầu tiên trong đời làm MC cho một sự kiện, cũng thật là thú vị.
Nói thật, sự kiện hôm nay tổ chức khá tốt. Vượt ngoài mong đợi của anh không chỉ là lưu lượng khách tăng rõ rệt có thể thấy bằng mắt thường, mà còn là màn thể hiện của cô.
Dù là phong thái làm MC, hay khả năng điều phối hiện trường, kiểm soát tình hình, tất cả đều tiến bộ vượt bậc.
Nhưng anh lại không thể cười nổi chút nào.
Sau khi sự kiện kết thúc, trời đã tối. Hứa Chiêu Di thay đồ xong, kéo thân thể mệt mỏi bước ra khỏi trung tâm thương mại, trong tay xách một phần bún trộn sốt đặc biệt đã được đóng gói sẵn, đó là bữa tối của cô hôm nay, để tự thưởng cho bản thân, cô còn cố tình gọi thêm một quả trứng luộc tẩm vị.
Cô bước đi trong ánh đèn đường, từng bước một như dẫm lên cái bóng của chính mình, mỗi bước đều cảm thấy cơ thể như sắp rã rời.
Hay là gọi xe về nhỉ? Thỉnh thoảng bắt taxi một lần cũng không tính là xa xỉ, huống chi hôm nay cô đã đi bộ rất nhiều, cảm giác đôi chân như muốn tê liệt. Ừ, vậy thì bắt taxi!
Nghĩ vậy, cô dừng lại bên lề đường, vừa giơ tay định vẫy một chiếc taxi đang chạy qua thì một chiếc xe mui trần dừng lại trước mặt cô.
Lục Dĩ Ninh ngồi ở ghế lái, một tay đặt trên mép cửa xe, anh nhẹ nhàng búng tàn thuốc ở đầu ngón tay, sau đó hít sâu một hơi rồi mới nghiêng đầu nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ cong lên: “Uống một ly không?”
Gió đêm nhẹ lướt qua, thổi lớp vải áo của anh phồng lên. Làn khói trắng từ đôi môi hơi hé của anh lặng lẽ bay ra, theo chuyển động nuốt nhẹ của cổ họng mà vờn quanh nơi yết hầu trắng trẻo, gợi cảm.
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, khung cảnh ấy mang theo vài phần mờ ám. Tim Hứa Chiêu Di bất ngờ đập mạnh.
“Gì cơ?”
“Không định ăn mừng một chút cho lần đầu tiên trong đời cô tự mình tổ chức một sự kiện à? Dù sao thì, ít nhất nó cũng không đến nỗi tệ.”
Hứa Chiêu Di hiểu là anh đang khen mình, nhưng cô cũng rõ ràng, luôn có một số người quen thói kiêu ngạo, cả đời sẽ chẳng bao giờ dùng lời lẽ dịu dàng để nói chuyện với người khác.
Cô cảm thấy đời này con người Lục Dĩ Ninh chắc cũng chỉ đến thế thôi.
“Được thôi.” Hứa Chiêu Di bước lên một bước, gõ nhẹ vào cửa xe, vẻ mặt mang theo một chút tự hào: “Vậy thì hãy cùng nhau ăn mừng cho lần đầu tiên trong đời tôi tự mình tổ chức một sự kiện. Nó không chỉ không tệ, mà còn rất tuyệt vời nữa là đằng khác!”
Lục Dĩ Ninh lái xe đưa cô đến quán rượu nhỏ mà anh hay lui tới, chạy gần ba mươi cây số, vòng qua gần nửa thành phố Lộ Thành, đến tận mười giờ tối mới đến nơi.
Trò vất vả này khiến Hứa Chiêu Di cảm thấy Lục Dĩ Ninh chẳng khác gì một kẻ nghiện, nhưng quán rượu hôm nay lại đóng cửa nghỉ bán.
Thấy vẻ mặt anh có chút thất vọng, Hứa Chiêu Di nói đi chỗ khác cũng được. Cô không hiểu vì sao anh lại cố chấp muốn đến đúng chỗ này, Lục Dĩ Ninh thậm chí còn gọi điện cho ông chủ, bảo ông ấy đến mở cửa riêng cho anh.
Tiếc là ông chủ hôm nay đi ra ngoài tỉnh rồi.
“Quán này có rượu trái cây rất ngon.” Lục Dĩ Ninh đáp.
“Quán khác cũng có rượu trái cây ngon mà, tôi biết một chỗ đấy, tôi dẫn anh đi nhé?”
“Quán khác không có vị mà tôi muốn uống.”
Hứa Chiêu Di bĩu môi: “Không phải anh muốn mời tôi, mà là anh tự muốn uống thì có.”
“Tôi mời cô thì không được uống thứ tôi muốn à?” Lục Dĩ Ninh phản ứng lại, giọng khó chịu: “Ai nói tôi mời cô? Cô mời đi.”
Xe khởi động, Lục Dĩ Ninh lại chở cô quay về trung tâm thành phố, dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi: “Xuống xe.”
Hứa Chiêu Di ngơ ngác: “Làm gì?”
“Vào mua một chai mật ong, một quả chanh, hai quả đào mật. Tôi tự pha.”
“?”
Hứa Chiêu Di thật sự đi mua. Hai mươi phút sau, cô xách túi nặng trĩu chạy về xe, lúc này mới nhớ ra bữa tối của mình.
“Bún của tôi đâu?”
“Vứt rồi.”
“?”
“Làm cả xe tôi ám mùi.”
Hứa Chiêu Di tức điên người, Lục Dĩ Ninh thấy cô làm bộ muốn ném túi đồ trong tay, thì ung dung nổ máy rồi nói: “Nghĩ kỹ rồi hẵng ném, ném rồi là khỏi ăn khỏi uống gì luôn đấy.”
Chết tiệt. Hứa Chiêu Di lại rụt rè thu tay về…
Lục Dĩ Ninh lái xe đưa cô về nhà anh, nói chính xác là căn hộ một mình anh ở.
Xe vừa dừng lại, anh xuống xe, thấy Hứa Chiêu Di còn đang lề mề ngồi trong xe, liền một tay đút túi quần, giục: “Còn không xuống?”
Hứa Chiêu Di trong lòng có chút thấp thỏm, cảm giác như Lục Dĩ Ninh định đem cô đi bán vậy: “Tại… tại sao phải đến nhà anh?”
Lại còn là căn hộ riêng của anh nữa?
“Chứ chẳng lẽ bảo tôi nấu cho cô uống ngay giữa đường?”
Hứa Chiêu Di tiu nghỉu đi theo sau anh bước vào thang máy.
Ngay khoảnh khắc cửa thang máy từ từ khép lại, Hứa Chiêu Di theo phản xạ nín thở, lặng lẽ lùi lại một bước, giữ khoảng cách bằng đúng một người với Lục Dĩ Ninh.
Cô chưa từng thấy việc đứng trong thang máy lại lâu đến mức này, hồi nãy rốt cuộc anh đã bấm tầng mấy vậy?
Lục Dĩ Ninh sống ở tầng ba mươi hai. Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào màn hình hiển thị đang nhấp nháy mũi tên đi lên, trong lòng hơi sốt ruột, cảm thấy trong thang máy cứ ngột ngạt thế nào. Chỉ mong mau ra khỏi đây, nhưng thang máy lại cứ ì ạch mãi không tới nơi.
Mẹ nó, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình đúng là đầu óc có vấn đề nên mới mua tầng cao như vậy.
Cuối cùng cũng vào được nhà.
“Cứ ngồi tự nhiên.” Lục Dĩ Ninh đặt chìa khóa xuống, lấy từ tủ giày ra một đôi dép bông dùng một lần, xé bao đưa cho Hứa Chiêu Di như một cách tiếp đãi đơn giản, rồi quay về phòng ngủ thay đồ.
Hứa Chiêu Di ngồi bất động trên ghế sofa, như bị đóng băng, chỉ có đôi mắt là đảo liên tục, lặng lẽ quan sát cách bày trí trong nhà anh.
Đây chính là căn hộ của anh sao? Cũng từng nghe dì Hà nhắc qua, nói chỗ ở của anh lạnh tanh, còn yên tĩnh hơn cả căn hộ mẫu ở phòng bán hàng, không có chút hơi người nào.
Thật ra cũng không đến nỗi, không lạnh lẽo như cô tưởng tượng, thậm chí Hứa Chiêu Di còn hơi thích bố cục nhà anh.
Ban đầu cô cứ nghĩ người giàu đều chuộng kiểu căn hộ siêu lớn, rộng rãi xa hoa, nhưng căn hộ của Lục Dĩ Ninh lại không lớn lắm, nhìn qua chỉ có một phòng ngủ, thêm một phòng khách.
Hứa Chiêu Di lại khá thích cảm giác tổ ấm nhỏ như vậy, nếu trang trí tử tế một chút, nhất định sẽ rất ấm áp.
“Nhìn cái gì vậy?” Lục Dĩ Ninh vừa cài cúc áo vừa từ phòng ngủ đi ra. Anh thay một chiếc sơ mi rộng rãi, trông cả người vô cùng thoải mái.
Khi đi ngang qua ghế sofa, anh liếc nhìn Hứa Chiêu Di một cái bằng khóe mắt, sau đó xách túi nguyên liệu trên bàn trà, đi thẳng vào bếp: “Qua đây giúp một tay.”
“Phải rửa tay trước đã.”
Hứa Chiêu Di rửa sạch tay rồi đi theo, đến đứng sau lưng Lục Dĩ Ninh. Thấy anh đang đeo một đôi găng tay dùng một lần, thò tay vào túi nilon lấy đào ra, như cầm đồ bỏng tay mà ném vào bồn rửa.
Anh tháo găng tay ra, rồi ra lệnh cho Hứa Chiêu Di: “Dùng nước sạch rửa cho kỹ, gọt vỏ bỏ hạt, rồi cắt thành miếng nhỏ.”
Anh dặn đi dặn lại: “Nhất định phải rửa cho sạch đấy!”
Anh cực kỳ sợ mấy loại trái cây có lông tơ, đây chính là lý do vì sao tuy anh biết nấu rượu trái cây nhưng lại hiếm khi tự làm ở nhà.
Anh không thích rửa đào.
Hứa Chiêu Di làm theo, khẽ xắn tay áo lên một chút, đưa tay vào bồn nước nắm lấy quả đào, cẩn thận tỉ mỉ.
Ánh mắt Lục Dĩ Ninh rời khỏi cổ tay thon nhỏ của cô, giả vờ như vô ý mà chậm rãi dời lên, rơi vào gò má trắng hồng của cô, khóe môi khẽ cong lên một chút.
Sau đó anh xoay người lấy một cái nồi nhỏ từ trong tủ bếp, đặt lên bếp rồi bắt đầu đổ nước vào từ từ.
Tiếp theo lần lượt cho vào nồi các loại gia vị như quế, hoa hồi, đinh hương và trần bì. Đợi đến khi Hứa Chiêu Di cắt xong đào thành từng miếng nhỏ, anh liền đổ hết vào nồi: “Trước tiên đun sôi bằng lửa vừa, sau đó vặn nhỏ lửa, nấu thêm hai mươi phút.”
Lục Dĩ Ninh điều chỉnh lửa, vừa làm vừa chỉ cho Hứa Chiêu Di xem.
“Thơm quá!” Một lúc sau, hương đào lan tỏa trong nước, Hứa Chiêu Di ngửi thấy mùi thơm ngọt dịu tỏa ra trong không khí, tâm trạng cô trở nên vui hơn, không nhịn được mà bật cười.
Lục Dĩ Ninh lại lấy ra một chai mật ong từ trong túi, cho vào nồi đào đã nấu xong, vừa thêm vừa hỏi: “Thích ngọt mấy phần?”
“Mười phần!” Hứa Chiêu Di không chút do dự.
Lục Dĩ Ninh chậc một tiếng, liếc cô một cái, cuối cùng chỉ múc hai muỗng rồi dừng lại: “Buổi tối ăn ngọt nhiều, không tốt cho giấc ngủ.”
“Tại sao?”
“Sẽ làm rối loạn sóng não trong giai đoạn ngủ sâu, làm giảm chất lượng giấc ngủ.”
Hứa Chiêu Di gật gù học hỏi, thấy anh đúng là biết nhiều thật, nhưng miệng vẫn không chịu thua: “Vậy anh còn hỏi tôi làm gì?”
Lục Dĩ Ninh lười đáp, xoay người bỏ đi.
Hứa Chiêu Di lẽo đẽo theo sau, miệng vẫn lải nhải: “Vậy là xong rồi à? Thế còn rượu thì sao?”
Lục Dĩ Ninh dừng lại trước tủ rượu, giơ tay lấy xuống một chai rượu Brandy đặt ở ngăn cao nhất, quay người giơ lên trước mặt Hứa Chiêu Di lắc lắc một cái, rồi lại đi về phía bếp.
Hứa Chiêu Di ồ lên: “Nhưng sao lại lấy chai ở trên cao nhất? Trong tủ còn khối chai nhìn xịn hơn mà.”
Chính giữa tủ còn có hẳn một dãy Lafite từ năm 1982 đến 2010 nữa kia. Cô không rành rượu, chỉ biết rằng rượu tên Lafite thì chắc chắn là đắt nhất. Lục Dĩ Ninh không nỡ cho cô uống rượu xịn.
“Vì chai này đắt nhất.”
Đồ ngốc.
Hơn nữa đây còn là loại rượu đặc biệt.
Hứa Chiêu Di bĩu môi, rõ là không tin.
Bước cuối cùng là từ từ rót Brandy vào nồi canh vừa nấu xong, mà tỷ lệ thì rất quan trọng, cần phải điều chỉnh cẩn thận theo khẩu vị từng người.
Hứa Chiêu Di đứng im bên cửa bếp, ánh mắt dừng lại nơi cổ tay Lục Dĩ Ninh đang khuấy đều một cách tập trung.
Khi Brandy hòa quyện vào nước đào, hương rượu nồng nàn hòa lẫn với vị ngọt thơm quyến rũ của đào, theo làn hơi nóng bốc lên chậm rãi lan tỏa khắp căn bếp.
Hứa Chiêu Di còn chưa kịp nếm thử một ngụm, đã cảm thấy mình như hơi say rồi.
Rượu trái cây nóng vị đào cứ như vậy mà nấu xong rồi.
Lục Dĩ Ninh lấy từ giá đựng đồ xuống hai chiếc ly chân dài, rót rượu trái cây vừa nấu vào ly đến hai phần ba.
Lại lấy từ trong túi ra một quả chanh tươi, gọn gàng cắt hai lát, rồi nhẹ nhàng thả vào trong ly rượu.
“Nếm thử không?”
“Wow.” Hứa Chiêu Di không kiềm được thốt lên kinh ngạc.
Cô đúng là dễ thoả mãn thật. Vào một buổi tối như thế này, tất cả công việc quan trọng trong tay đều đã hoàn thành rất tốt, lại còn được uống một ly rượu do chính tay mình tham gia nấu, hơn nữa còn là người mà trước đây mình từng thích đích thân làm cho cô, không có thời khắc nào tuyệt vời hơn được nữa.
Cô cảm thấy hôm nay bản thân cũng nên dũng cảm một chút, thừa nhận rằng mình từng thích một người không thích mình, chuyện đó chẳng có gì đáng xấu hổ.
Không phải mọi mối tình đơn phương đều sẽ được hồi đáp, đây là chuyện cô đã nghĩ thông suốt mấy hôm trước rồi.
Hứa Chiêu Di tươi cười nâng ly rượu, nghe anh nói: “Đổi chỗ khác uống nhé.”
“Được thôi.”
Cô tưởng là sẽ ngồi ở ghế sofa phòng khách, hoặc bàn ăn. Hứa Chiêu Di không ngờ rằng căn hộ nhỏ của Lục Dĩ Ninh lại còn có một góc khác như thế.
Khi anh kéo rèm cửa ra, Hứa Chiêu Di nhìn thấy một cánh cửa kính. Bên ngoài cửa là một ban công có tầm nhìn rất đẹp, có thể nhìn xuống sự phồn hoa của thành phố.
Một góc ban công còn chất đống vài loại nhạc cụ như trống jazz, guitar các kiểu, còn có cả vài bộ đồ trượt tuyết. Chính giữa đặt một chiếc sofa quay mặt về phía cửa sổ.
Lục Dĩ Ninh chỉ vào chiếc sofa đó, “Chúng ta ngồi ở đó đi, có thể nằm xuống ngắm sao.”
Đây là thú vui khi rảnh rỗi hiếm hoi của anh, không nghĩ gì cả, cứ nửa nằm nửa ngồi trên đó mà ngắm sao.
Ban công nhà anh có thiết kế đặc biệt, phần mái có thể tuỳ ý mở ra. Mùa hè, anh thích nằm trên ban công ngoài trời, tận hưởng cơn gió thổi qua.
Ánh mắt của Hứa Chiêu Di rời khỏi những nhạc cụ cũ, vành mắt bất chợt đỏ hoe.
Cô chậm rãi bước tới, ngồi xuống cách anh một khoảng chừng một người. Đột nhiên lại chẳng biết nên nói gì, chỉ đành cúi đầu, lặng lẽ nhấp một ngụm rượu trái cây.
Gió đêm lướt qua, thổi mái tóc dài đang buông xõa của cô, như thể cũng đang xua tan những tâm sự ngổn ngang trong lòng.
Bỗng chiếc sofa lún xuống một bên, là do Lục Dĩ Ninh ngả người ra sau, nửa nằm trên đó, duy trì một tư thế thật thoải mái. Một tay anh kê sau đầu, tay còn lại cầm ly rượu, mắt nhìn lên bầu trời đêm.
Thời tiết hôm nay thật đẹp, dù không có nhiều sao, nhưng ngôi sao nào cũng rực rỡ. Thế là quá đủ với anh rồi.
Gió đêm phảng phất thật dễ chịu, khiến anh không kìm được quay sang nhìn cô gái bên cạnh. Hứa Chiêu Di tóc dài bay bay, ngồi đó im lặng nâng ly, trông vừa ngoan ngoãn lại dịu dàng. Trong lòng Lục Dĩ Ninh bỗng thấy ngứa ngáy, như thể có thứ gì đó sắp bị khơi dậy.
“Không nói gì à?” Anh mở lời.
Hứa Chiêu Di bắt chước anh ngả người về sau, lưng lún xuống một chút, hai tay vẫn ôm lấy cái ly, hơi ấm len vào lòng bàn tay.
Cô chăm chú nhìn ngôi sao sáng nhất trên bầu trời rồi nói khẽ: “Cảm ơn anh đã mời tôi uống rượu hôm nay, lại còn là loại ngon thế này. Tôi thật sự rất vui, dù hơi mệt, nhưng là một ngày đầy cảm giác thành tựu.”
Cô thầm nghĩ, dù sau này có chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ mãi ghi nhớ ngày hôm nay.
Hứa Chiêu Di không biết phải nói thêm gì.
Những ngôi sao trên trời thật xa, vậy mà lại có cảm giác như ở ngay trước mắt, tựa hồ chỉ cần đưa tay ra là có thể nắm lấy.
Cô lại khẽ nhấp thêm một ngụm rượu, cảm giác chưa kịp xuống bụng, bản thân đã say mất rồi.
“Cạn ly nhé?”
“Được.”
Cả hai người đều hơi nghiêng người về phía đối phương, ngay sau đó, một tiếng va chạm giòn tan vang lên giữa không trung.
Lục Dĩ Ninh chỉ uống một ngụm, liền nghe bên cạnh vang lên một tràng ho sặc sụa. Quay đầu nhìn lại, thấy Hứa Chiêu Di vậy mà đã cạn sạch cả ly rượu.
Hứa Chiêu Di đầu óc hơi chập mạch, đem cạn ly hiểu thành uống cạn, một hơi dốc hết cả ly rượu xuống bụng.
Lục Dĩ Ninh dở khóc dở cười, thầm mắng một tiếng đồ ngốc, đặt ly xuống rồi nghiêng người qua nhẹ nhàng xoa lưng cô, “Không sao chứ?”
Khoảng cách giữa hai người bất ngờ rút ngắn, đầu ngón tay của Lục Dĩ Ninh vô tình lướt qua đường cong eo cô, dẫn theo một luồng tê dại râm ran.
Hứa Chiêu Di chợt quay đầu lại, má đỏ bừng chỉ cách anh gang tấc, lồng ngực phập phồng kịch liệt gần như sắp dán lên người anh.
Bàn tay đang xoa lưng của Lục Dĩ Ninh đột nhiên khựng lại, ánh mắt bị bờ môi dính rượu của cô khóa chặt.
Đến khi hoàn hồn lại, ngón cái của anh đã vô thức vuốt nhẹ lên gò má nóng rực của cô.
Ánh sao chớp tắt trong hơi thở giao hòa giữa hai người. Khi hàng mi của Hứa Chiêu Di khẽ run lên rồi cụp xuống, Lục Dĩ Ninh bỗng siết lấy sau gáy cô, gần như có phần thô bạo kéo cô về phía mình, nụ hôn mang theo hương rượu lập tức rơi xuống một cách cuồng nhiệt.
Khi môi lưỡi quấn lấy nhau, anh nếm được vị ngọt hòa quyện giữa đào chín và ánh trăng.