Chương 24
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Nụ hôn của Lục Dĩ Ninh dữ dội đến lạ thường, gần như dồn hết sức nặng của anh lên người cô, khiến chiếc ghế sofa kêu lên những âm thanh kẽo kẹt.
Ý thức của Hứa Chiêu Di dần trở nên mơ hồ, cô chỉ biết mơ màng đáp lại anh. Cả hai đều không rõ khoảnh khắc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng khao khát trỗi dậy quá đột ngột.
Anh bật ra vài tiếng gầm khẽ, trầm thấp, bàn tay không kìm được luồn vào bên trong lớp áo đã bung của cô, nhanh chóng kéo tuột áo lót, dồn toàn bộ lực vào lòng bàn tay, cử chỉ gấp gáp và đầy bản năng.
Hứa Chiêu Di cuối cùng không nhịn được mà bật ra một tiếng rên khe khẽ, run rẩy tràn từ môi, như một tín hiệu rõ ràng.
Hơi thở của anh khựng lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt đẫm nước đầy sợ hãi của cô, dịu dàng hôn lên hàng lệ, rồi tiếp tục hôn nhẹ lên giữa chân mày, chóp mũi và cằm cô.
Cảm nhận được sự buông lỏng trong khoảnh khắc đó, anh bất ngờ xoay người cô lại, hai tay siết lấy eo cô, từ phía sau từng chút hòa làm một.
Họ ở trên chiếc sofa ngoài ban công, không chút che giấu, cuồng nhiệt và mãnh liệt hoàn thành lần đầu tiên đúng nghĩa trong đời của mỗi người. Nhưng đến cuối cùng, Lục Dĩ Ninh lại chậm rãi hơn, cẩn thận cảm nhận từng chút sâu thẳm.
Anh nâng cằm cô lên, trao cho cô một nụ hôn sâu đong đầy tình cảm. Mồ hôi trên trán anh lăn dọc theo sống mũi, nhỏ xuống môi cô, anh dùng đầu lưỡi khẽ l**m đi giọt mồ hôi ấy, rồi lại tiếp tục hòa quyện trong nụ hôn cuồng nhiệt.
Khi mọi thứ dần lắng xuống, gió quanh họ dường như cũng ngừng thổi. Mồ hôi trên người nhanh chóng tan đi, mang theo cả hơi ấm trên da, để lại một cảm giác lạnh buốt lạ thường.
Hứa Chiêu Di rúc đầu vào khuỷu tay anh, hai tay ôm lấy eo anh. Lục Dĩ Ninh vẫn cứ ôm chặt lấy cô như thế, cố gắng trấn tĩnh lại tinh thần, thỉnh thoảng cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.
Dù không còn tiếp tục l*m t*nh, nhưng vẫn cứ ôm nhau hôn môi thế này thì có phần kỳ quái. Thế nhưng bầu không khí mờ ám chết tiệt này lại quá đỗi mê người, đến mức không ai nỡ phá vỡ.
Hứa Chiêu Di đột nhiên cảm thấy bụng dưới nhói đau, mãi mới nhận ra đó là cảm giác rách toạc sau lần đầu tiên.
Cô vẫn thấy hơi lạnh, dù đang nằm trong lòng anh, vẫn không kìm được mà khẽ run lên: “Tôi mượn áo sơ mi của anh mặc một chút được không?”
“Ừ.” Lục Dĩ Ninh ngồi dậy, nhặt chiếc sơ mi dưới sàn lên đưa cho cô, nhưng không nhìn cô lần nào, chỉ lặng lẽ quay lưng về phía cô. Như thể anh bỗng tỉnh rượu, cúi đầu không nói lời nào, bóng lưng trông như đang hối hận và có chút né tránh.
Hứa Chiêu Di nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của anh, trái tim như bị kim châm nhói một cái, lặng lẽ cúi đầu mặc áo vào.
Cơn đau khiến trán cô lấm tấm mồ hôi, cô đưa tay lau đi: “Tôi có thể dùng nhờ nhà vệ sinh của anh được không?”
“Ừ.”
Hứa Chiêu Di đứng dậy đi vào nhà tắm để dọn dẹp bản thân. Cô từng mơ tưởng không biết bao lần về lần đầu tiên của mình sẽ diễn ra như thế nào, nhưng chưa từng nghĩ lại kết thúc trong hoàn cảnh thế này. Lục Dĩ Ninh có phần dữ dội, nhưng vẫn giữ được sự kiềm chế, luôn biết dừng đúng lúc.
Cô không bị chảy quá nhiều máu, nghĩ lại cả quá trình thật ra cũng không cảm thấy đặc biệt đau, có thể do sự đau đớn đã bị cảm giác k*ch th*ch khi đó che lấp. Chỉ là sau đó, hậu cảm kéo dài và mãnh liệt hơn nhiều, đến giờ chân cô mới bắt đầu run lên không kiểm soát nổi.
Lục Dĩ Ninh quấn chăn, lười biếng dựa vào ghế sofa, chậm rãi nhả khói thuốc. Ánh mắt anh sau khi cảm xúc tình ái rút đi lại trở nên lạnh lùng đến lạ thường, khiến bất kỳ ai cũng không dám tùy tiện đến gần, dù chỉ một giây trước cả hai còn từng thân mật không khoảng cách.
Bước chân của Hứa Chiêu Di dừng lại phía sau lưng anh, lặng lẽ nhìn bóng anh đang hút thuốc.
Trong màn đêm sâu thẳm, bóng dáng anh như hòa tan vào bóng tối, toát lên một sự lạnh nhạt và xa cách khó diễn tả thành lời.
Cô mất rất lâu để tự trấn an trong lòng, mới lấy hết can đảm hỏi khẽ: “Tôi có thể mượn phòng anh ngủ lại một đêm được không?”
Trời quá tối, cô không bắt được xe, hoặc có thể là vì cơ thể cô đau quá không đi nổi nữa, tóm lại chính cô cũng không rõ lý do gì khiến mình mở lời xin được ở lại.
“Ừ.”
“Cảm ơn anh.”
Lục Dĩ Ninh tỉnh giấc vì lạnh khi đang nằm trên ghế sofa. Lúc mở mắt, bầu trời ngoài kia vừa hé chút ánh sáng mờ nhạt.
Những mảnh ly vỡ trên sàn đã được dọn sạch, trên người anh có cả chăn lông và một tấm chăn mỏng đắp thêm. Bên cạnh tay anh, trong chiếc gạt tàn đã đầy kín bảy tám đầu lọc thuốc lá.
Trong điện thoại có một tin nhắn chưa đọc. Anh nhắm mắt lại, im lặng rất lâu mới mở ra xem.
[Tôi đi rồi, cảm ơn anh đã cho tôi ở lại tối qua. Tôi quên mất nhà anh chỉ có một phòng ngủ, khiến anh phải ngủ ghế sofa, thật ngại quá.]
[Chuyện đêm qua chỉ là một sự cố, anh không cần bận tâm, tôi cũng sẽ không nghĩ nhiều. Chúc anh một ngày tốt lành.]
Hứa Chiêu Di cuối cùng cũng hiểu rõ lý do mình lại xin ngủ lại nhà Lục Dĩ Ninh. Là bởi khi cô nằm trằn trọc trên chiếc giường xa lạ ấy, nỗi xót xa từ sâu trong lòng từng chút một dâng trào.
Cô đã từng nghĩ rằng anh sẽ bước vào, nói với cô điều gì đó, dù chỉ một câu thôi cũng được.
Nhưng kết quả thì sao? Cô chẳng đợi được gì cả, chỉ có thể cô đơn nhìn cánh cửa đóng chặt suốt cả một đêm.
Ngày hôm đó sau khi rời khỏi nhà anh, suốt cả ngày Hứa Chiêu Di không nhận được hồi âm nào từ Lục Dĩ Ninh.
Chiếc điện thoại nằm im lặng trong túi áo, không có lấy một âm thanh.
Cô thậm chí bắt đầu cảm thấy mình thật nực cười. Rốt cuộc cô đang trông đợi điều gì vậy? Là mong anh sẽ bất ngờ chạy đến trước mặt cô và nói anh sẽ chịu trách nhiệm với cô sao?
Thời đại nào rồi mà còn giữ suy nghĩ ngây thơ như vậy, đúng là hoang đường hết sức.
Suy cho cùng, cũng chỉ là tình một đêm mà thôi. Dưới tác động của rượu, d*c v*ng giữa người lớn với nhau vốn chẳng liên quan gì đến tình yêu cả.
Hứa Chiêu Di tự an ủi mình như thế, ít nhất thì lần đầu của cô cũng là một trải nghiệm mới mẻ thú vị.
Kỹ thuật của Lục Dĩ Ninh rất tốt, cô không trải qua cảm giác đau đớn như nhiều người từng kể, thậm chí còn thấy có chút dễ chịu, vậy thì cô đâu có chịu thiệt, đúng không?
Vậy anh cũng nghĩ như vậy sao? Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Ngày hôm đó khi rời khỏi khu chung cư nhà anh, cả người Hứa Chiêu Di đều thấy mơ hồ choáng váng.
Về đến nhà, cô còn chưa kịp thay quần áo, đã ngã nhào xuống giường ngủ một giấc thật sâu, giấc ngủ này đến vô cùng thoải mái. May mà hôm nay không phải đi làm, nên cô cũng chẳng cần lo nghĩ gì, cứ thế ngủ cho đã.
Lúc cô tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã là một ngày mới rạng rỡ. Cô hơi cử động thân mình, vẫn cảm thấy toàn thân ê ẩm mỏi nhừ, nhưng Hứa Chiêu Di vẫn cố gắng khiến bản thân phấn chấn lên, âm thầm tự nhủ trong lòng, dù thế nào đi nữa, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, công việc lại càng không thể bỏ bê, phải gượng dậy, phải đối diện với tất cả.
“Cậu sao thế?” Vừa mới ngồi xuống, Hứa Chiêu Di đã nhận ra Bối Thi Nam hôm nay có gì đó lạ lạ.
Có thể là vì mấy hôm nay tổ điều tra đang ở đây nên không khí trong văn phòng luôn u ám nặng nề, thành ra hôm nay thấy Bối Thi Nam có vẻ hào hứng thế này thật là hiếm có.
Đương nhiên là cô ấy phấn khích rồi, tối qua đi bar mà, đoán xem nào? Cô ấy gặp được nam thần đó!
“Nam thần vậy mà lại đang quẩy với mấy em gái trên sàn nhảy! Vãi chưởng, lúc đó tôi còn tưởng mắt tôi nhìn nhầm!” Bối Thi Nam vừa kể vừa nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên cảnh Lục Dĩ Ninh lắc hông dưới ánh đèn rực rỡ.
“Phải nói là… mẹ nó, quyến rũ vãi!”
Cô ấy lại ghé vào tai Hứa Chiêu Di nói nhỏ: “Mà cậu biết sao không? Giờ tình hình thế rồi mà anh ấy còn dám đi quẩy, cậu biết lý do không? Là muốn chọc tức tổ điều tra đó!”
“Tin nội bộ nha, đảm bảo hàng thật giá thật. Nam thần là cháu ruột của chủ tịch hội đồng quản trị, thiếu gia nhà giàu chính hiệu, bảo sao vừa có tiền vừa ngang tàng. Còn ai dám chơi khăm anh ấy nữa chứ? Tổ điều tra chắc giờ cũng nhức đầu lắm rồi!”
Dù gọi là tin vỉa hè, nhưng thực ra mấy ngày nay cả văn phòng đều đồn ầm lên rồi.
“Đỉnh quá đi mất! Nam thần đúng là khiêm tốn đến phát điên!” Bối Thi Nam kích động đến mức tổ tiên tám đời cũng phải chấn động.
Hứa Chiêu Di không đáp lại, cô cầm điện thoại của Bối Thi Nam xem thử. Đoạn video quay lén khá mờ, lại thêm ánh sáng trong quán bar quá tệ, nên chỉ nhìn ra được đại khái hình dáng.
Lục Dĩ Ninh mặc một chiếc áo sơ mi oversize hoa hoét, đứng giữa hai cô nàng nóng bỏng, lắc lư theo điệu nhạc. Có thể thấy tâm trạng anh rất tốt, chơi cũng rất cuồng nhiệt.
Vậy nên, đêm qua đối với anh, hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào.
Hứa Chiêu Di cuối cùng cũng hiểu Lục Dĩ Ninh đang nghĩ gì.
Cô chỉ là một dấu chấm nhỏ không đáng nhắc đến trong vô vàn cuộc tình phong lưu của anh, đến cả một tin nhắn đơn giản cũng không đáng để anh phải phí thời gian trả lời.
Tốt thôi.
Vì gần đây Hứa Chiêu Di thể hiện khá tốt trong công việc nên Đại Diêu đặc biệt gọi cô vào văn phòng, chuẩn bị giao cho cô một nhiệm vụ mới.
“Việc tuyển dụng thực tập sinh quản lý năm nay giao cho cô phụ trách nhé.”
Những năm trước công việc này đều do chị Mễ dẫn dắt cả đội phụ trách, nhưng năm nay chị Mễ chủ yếu lo bên đào tạo cửa hàng trưởng.
Sau khi biết tin đó, Bối Thi Nam mừng ra mặt, sáp lại gần Hứa Chiêu Di nói:
“Công việc tuyển dụng này hay đấy nhé, nói trắng ra thì cũng chỉ là đi chơi thôi, thú vị cực luôn. Tôi thích nhất là được chạy tới mấy trường đại học, với lại tôi lén kể cho cậu nghe một tin, nghe nói lần này chị Mễ sau khi hoàn thành đào tạo cửa hàng trưởng xong thì có khả năng sẽ bị điều sang cửa hàng khác, như vậy vị trí giám sát lại trống ra. Tôi đoán lần này Đại Diêu để cậu phụ trách tuyển dụng, chưa biết chừng là đang tính để mắt đến cậu cho vị trí giám sát đấy.”
Nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng Hứa Chiêu Di thực sự đã quá mệt rồi.
Từ lúc chạy tới Greenfield năm ngoái đến giờ, cơ thể cô như bị nhét vào một cái động cơ không bao giờ ngừng nghỉ, cứ thế xoay liên tục.
Giờ cô chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, cô cảm thấy bản thân có thể không cần phải cố gắng đến thế nữa cũng được.
Vì vậy, cô uyển chuyển đưa ra đề nghị với Đại Diêu: “Giám đốc, tôi muốn nghỉ mấy ngày phép năm, anh xem có được không ạ?”
Đúng lúc hôm qua mẹ cô gọi điện tới, nói rằng chị họ dạo trước mới sinh một bé gái rất đáng yêu, khiến ông nội vui mừng không thôi. Vài ngày nữa sẽ là tiệc đầy tháng của em bé, mẹ cô muốn cô về nhà dự tiệc.
Đại Diêu cũng rất thoải mái đồng ý, dạo này lại đang là mùa thấp điểm doanh thu, công việc cũng không quá gấp gáp: “Được, vậy cô bàn giao công việc lại cho tốt, nghỉ ngơi mấy hôm cho đàng hoàng nhé.”
“Cảm ơn giám đốc.” Điền xong đơn xin nghỉ phép, thế là kỳ nghỉ phép của Hứa Chiêu Di chính thức bắt đầu.
Trước khi đi, cô còn đặc biệt tới chỗ chú Ngũ để chọn vài hộp bánh ngọt làm quà mang về cho gia đình. Trước đó cô từng gửi mấy lần, ông nội rất thích ăn, nên lần này cô định mang nhiều hơn một chút.
Việc làm ăn của chú Ngũ bây giờ cũng càng lúc càng phát đạt. Hứa Chiêu Di mấy lần đi ngang qua cửa tiệm, đều thấy bên ngoài có hàng dài người xếp hàng chờ.
Trong tiệm còn mới tuyển thêm nhân viên. Điều này khiến cô bất giác nảy ra ý định muốn dạy chú Ngũ cách mở cửa hàng online.
Cứ như vậy, cô về nhà thu dọn hành lý, trước khi lên đường lại ghé qua hiệu sách một chuyến.
Không biết nên mang gì cho chị họ, nghĩ đi nghĩ lại, thấy tặng vài quyển sách nuôi dạy trẻ chắc cũng không tệ.
Sách nuôi dạy trẻ rất dễ tìm, Hứa Chiêu Di cũng không ngại nặng, bèn mua thật nhiều, từ giai đoạn sơ sinh đến trước năm tuổi đều mua đủ cả. Thời gian còn sớm, cô lại tiện thể đi dạo quanh hiệu sách.
Lúc cầm lên cuốn 《Xé Toạc》 của Chiêm Nguyên, cô lại gặp phải người đàn ông kỳ lạ lần trước.
“Cuốn này không tệ, xem ra khẩu vị của cô cũng khá đa dạng đấy.” Giọng đàn ông vang lên phía sau lưng cô, ánh mắt rơi vào cuốn 《Xé Toạc》 trên tay, “Cũng không phải lúc nào cũng đọc rác rưởi.”
Hứa Chiêu Di quay đầu nhìn anh ấy một cái.
“Trùng hợp thật, cuốn 《Xé Toạc》 này và cuốn rác rưởi kia là cùng một tác giả viết đấy, bất ngờ chưa?” Cuốn sách này là tác phẩm thời kỳ đầu của Chiêm Nguyên, viết dưới một bút danh khác, ít người biết tới, chỉ có fan trung thành mới rõ.
“Cô rất thích tác giả này à?”
“Đúng vậy, anh ấy là thần tượng của tôi.” Hứa Chiêu Di nói xong liền cầm cuốn 《Xé Toạc》 rời đi. Cô không muốn nói chuyện nhiều với người này.
Lúc thanh toán, người đàn ông ấy lại xếp hàng ngay sau cô, “Tính chung luôn.”
Lần này là anh ấy trả tiền, giúp Hứa Chiêu Di thanh toán cả cuốn sách đó.
“Cảm ơn.” Lần trước là Hứa Chiêu Di thanh toán giúp anh ấy, nên lần này cô cũng không khách sáo, dù sao giá hai cuốn cũng ngang nhau.
Từ trước đến nay, rất ít khi Hứa Chiêu Di ra ngoài vào buổi trưa, bình thường thì là ở trung tâm thương mại, hoặc là ở nhà ngủ bù.
Vừa ra khỏi nhà liền ngỡ ngàng nhận ra bên ngoài đã là tiết trời xuân ấm hoa nở, gió nhẹ lướt qua, ánh nắng dịu dàng, mọi thứ đều vừa vặn đến độ hoàn hảo. Cô ngồi trên ghế dài ở trạm xe buýt đợi xe, lấy quyển 《Xé Toạc》 ra lật xem.
Ánh mắt của Hứa Chiêu Di khi đọc sách rất tập trung, Chiêm Nguyên bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô rất lâu mà Hứa Chiêu Di cũng không hề phản ứng.
“Tâm trạng cô không tốt à?”
Lúc này Hứa Chiêu Di mới phát hiện có người ngồi cạnh, theo phản xạ liền dịch người sang bên cạnh một chút.
“Sao anh nhìn ra được?”
“Không ai tâm trạng tốt mà lại đi đọc quyển này cả.”
“Anh đọc rồi à?”
Người đàn ông lắc đầu, Hứa Chiêu Di thầm nghĩ, vậy thì nói gì nữa.
“Trên mạng toàn nói quyển này là phong cách khiến người ta u sầu, chắc người chưa đọc sẽ đều nghĩ như vậy. Nhưng hồi tôi còn đi học, cứ thi không tốt là tôi lại đọc quyển này, đọc xong thì lập tức cảm thấy tốt hơn. Khi đó rất nhiều chuyên gia nói quyển sách này sẽ làm hỏng trẻ con, nhưng tôi thật sự không thấy như vậy. Có lẽ chính vì đã đọc nó mà tôi mới không đi sai đường.”
“Vậy nên tâm trạng của cô đúng là không tốt rồi.”
Chiêm Nguyên cố ý trêu cô, “Là vì thi lại không tốt à? Tiện hỏi cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tôi mười tám.” Hứa Chiêu Di nói xạo không chớp mắt.
“Vậy đống sách nuôi dạy trẻ này là mua cho ai?”
“Chị họ tôi, chị ấy vừa mới sinh em bé, tôi chuẩn bị về quê thăm chị.” Hứa Chiêu Di cảm thấy mình nói hơi nhiều rồi, sắc mặt lộ vẻ hối hận, quay mặt đi không nói chuyện với anh ấy nữa.
“Cô là người Giang Chiết* à?”
*Giang Chiết: cách gọi tắt của hai tỉnh Giang Tô và Chiết Giang.
“Hả? Anh nhìn ra được à?”
“Rõ ràng quá còn gì.”
“Ồ ồ.”
“Thế bao giờ cô về quê?”
Hứa Chiêu Di cười khẩy một cái, không trả lời, nhưng trong lòng lại dấy lên vài phần cảnh giác.
“Đi máy bay hả?”
“Không, đi tàu.”
“Chắc phải ngồi hơn chục tiếng nhỉ?”
“Không, đi tàu cao tốc thì năm sáu tiếng là tới rồi, trưa đi thì tối về đến nhà.” Sao lại bị anh ấy dắt mũi nói chuyện tiếp nữa rồi?
Hứa Chiêu Di mím chặt môi, khẽ cười với anh ấy một cái, lần này thật sự không nói gì thêm nữa.
Xe buýt đến, Hứa Chiêu Di lập tức nhảy lên xe, nghe thấy người đàn ông phía sau nói: “Chúc cô thượng lộ bình an.”
Về đến nhà, cô nhận được tin nhắn của Bối Thi Nam:
[Cậu nghỉ phép rồi à?]
[Ừm, chị tôi sinh con, tôi về quê thăm chị.]
[Giỏi quá đi!]
Bối Thi Nam lại gửi một tấm ảnh giảng đường đại học, Hứa Chiêu Di cũng trả lời một câu:
[Giỏi quá!]
Trưa hôm sau cô lên tàu. Ánh nắng rực rỡ chiếu rọi, đoàn tàu cuốn theo tiếng gầm rú suốt dọc đường, gào thét lao về phía Nam. Cô ngồi ở một góc gần cửa sổ, ánh mắt không kìm được hướng ra bầu trời rộng lớn ngoài kia.
Trong tai đang phát bài 《Bài ca đường cao tốc》của ban nhạc Thống Ngưỡng, giai điệu sôi động không ngừng vang vọng bên tai:
“Nhớ về nơi xa xăm, nhớ về cô gái trong lòng,
Con đường quay đầu đã dài đằng đẵng,
Luôn lái về phương Nam,
Luôn lái về phương Nam
Luôn lái về phương Nam.”