Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 25

Chương 25

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Trong cơn mơ màng, Hứa Chiêu Di nghe thấy tiếng nhân viên tàu nhắc nhở hành khách đổi chuyến và bù vé. Chẳng bao lâu sau, tàu đến ga kế tiếp, có người xuống, có người lên.

Những hành khách không có chỗ ngồi, sau khi đứng bù vé xong thì đi sang các toa khác tìm ghế trống. Ồn ào một lúc, đoàn tàu lại tiếp tục khởi hành, hướng đến trạm kế tiếp – ga cuối.

Hành khách ngồi cạnh Hứa Chiêu Di vừa mới xuống tàu, nên lúc này vị trí bên cạnh cô trống ra.

Cô đang cúi đầu chăm chú đọc sách, thì bất ngờ nghe bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc: “Xin hỏi chỗ này có ai ngồi không?”

“Sao lại là anh?” Hứa Chiêu Di nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy người vừa đến, không khỏi kinh ngạc đến trợn tròn mắt.

“Xem ra là không có ai rồi.” Chiêm Nguyên chỉ đeo một chiếc ba lô, anh ấy tiện tay nhét nó lên giá hành lý phía trên, rồi thoải mái ngồi xuống, hoàn toàn mang dáng vẻ của một người du hành đơn giản, tùy hứng.

“Trùng hợp thật, tôi nổi hứng muốn xuống phía Nam chơi vài hôm, chẳng lẽ chúng ta xuống cùng một ga sao?”

Hứa Chiêu Di đưa mắt nhìn anh ấy mấy lần, trong ánh mắt mang theo vài phần nghi ngờ, cũng thực sự bị sự trùng hợp này làm cho kinh ngạc.

Cô lặng lẽ quay người đi, tiếp tục lật sách, không nói thêm lời nào, trên tay vẫn là cuốn 《Xé Toạc》.

Chiêm Nguyên khẽ mỉm cười, cũng không quấy rầy cô đọc nữa. Anh ấy lấy từ trong ba lô ra một cuốn sách, là một quyển sách ảnh du lịch, cố ý lật đến trang giới thiệu Gia Thành, chăm chú bắt đầu lập kế hoạch du lịch.

Chẳng qua phần giới thiệu trong sách ảnh du lịch cũng có hạn, Hứa Chiêu Di vô tình liếc thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh ấy, trong lòng thầm nghĩ, cô dù sao cũng là người Gia Thành chính gốc, cứ nhìn anh ấy ngồi đó nghiên cứu loạn xạ thế kia mà không nói gì thì hình như cũng không ổn cho lắm.

Thôi vậy, người đến đều là khách. Thế là cô gập sách lại, mở miệng hỏi: “Anh định ở Gia Thành mấy ngày?”

“Bốn, năm ngày.”

Hứa Chiêu Di gật đầu, thế là đủ. Sau đó cô liền lấy bút và tờ giấy ghi kế hoạch của anh ấy, nghiêm túc chỉnh sửa và thêm vào vài chỗ.

“Cứ chơi như vậy đi, ngày cuối cùng anh cứ lang thang trong cổ trấn, cảm nhận một chút nhịp sống chậm. So với kiểu lịch trình lính đặc nhiệm của anh trước đó, trải nghiệm sẽ thú vị hơn nhiều.”

Chiêm Nguyên nhận lấy tờ giấy, liếc qua một lượt, chữ viết khá đẹp. Anh ấy cất nó cẩn thận, nói: “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Thật ra nhà Hứa Chiêu Di ở ngay gần khu du lịch, chỉ là cô không muốn nói điều đó với anh ấy.

Tàu đến ga, hai người mỗi người một ngả.

Trước khi rời đi, Chiêm Nguyên và Hứa Chiêu Di đã trao đổi thông tin liên lạc.

“Vậy chúc anh chơi vui vẻ nhé!” Hứa Chiêu Di mỉm cười với anh ấy, rồi quay người kéo vali rời khỏi sân ga, dáng vẻ vui vẻ, nhẹ nhõm.



Liên tục bảy đêm liền, Lục Dĩ Ninh đều uống rượu trong quán bar. Có một cô gái xinh đẹp thấy anh quen mặt, bước đến hỏi có muốn chơi cùng không.

“Chơi.” Anh nói thế, nhưng vẫn ngồi yên, đầu cúi thấp, mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đặt trên quầy bar.

“Đi đi đi, chơi cái con khỉ!” Lạc Dặc Châu đi tới đuổi cô gái đi, khoanh tay ngồi xuống bên cạnh anh, vừa chép miệng vừa lắc đầu.

“Không ổn rồi, dạo này cậu chơi điên quá. Có chuyện gì không đấy?”

“Không phải cậu bảo tôi ra ngoài chơi sao? Giờ tôi chơi mà cũng không được à?” Lục Dĩ Ninh không thèm ngẩng đầu, lạnh giọng đáp lại.

“Con mẹ nó.” Lạc Dặc Châu đút tay vào túi áo, rồi ‘bốp’ một tiếng đập mạnh một chiếc thẻ phòng lên quầy bar, trừng mắt nói: “Chơi chứ gì! Có giỏi thì chơi thật luôn đi! Mẹ nó, hai em tôi hẹn tối nay tặng cho cậu luôn đấy! Thằng nào không chơi là cháu!”

Lục Dĩ Ninh cũng ngang ngược không kém, đưa tay lấy thẻ phòng rồi bước thẳng vào thang máy. Chưa đầy một giây sau, cửa thang máy lại mở ra, anh ngậm điếu thuốc trong miệng, sải bước lớn đi ra ngoài, lúc đi ngang qua thùng rác thì tiện tay vứt luôn chiếc thẻ phòng đang kẹp giữa ngón tay vào đó.

Lạc Dĩ Chu đuổi theo sau, vừa chạy vừa chửi: “Tổ sư nhà cậu!”



Trong lòng Lục Dĩ Ninh vô cùng bực bội. Dù không muốn thừa nhận nhưng anh vẫn phải chấp nhận, mấy ngày nay thế nào cũng không thể quên được đêm hôm đó.

Dù có dùng bao nhiêu rượu để tê liệt bản thân, dù có giả vờ trêu ghẹo bao nhiêu cô gái, thì chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu và trong tim anh chỉ nghĩ đến mỗi Hứa Chiêu Di.

Tất cả mọi thứ đều hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của anh, đến giờ anh vẫn không hiểu tại sao đêm đó mình lại không kiềm chế được.

Anh ngày càng không thể lý giải nổi hành vi và suy nghĩ của chính mình, điều đó khiến anh cảm thấy mình là một người cực kỳ tồi tệ.

Một ngày nọ, Lục Mạn Thanh hỏi anh: “Di Di xin nghỉ phép về quê rồi, con biết không?”

Hôm đó Hứa Chiêu Di đăng một bài trên vòng bạn bè, là tấm ảnh chụp chung cả gia đình, Lục Mạn Thanh còn cố ý thả tim cho bài đăng ấy.

Trong ảnh, ông cụ ngồi ngay ngắn ở giữa, các thành viên trẻ tuổi trong nhà quây quần xung quanh.

Khi nhìn vào ống kính, ai nấy đều nở nụ cười rạng rỡ. Lục Mạn Thanh vô cùng ngưỡng mộ bầu không khí gia đình như thế.

Bà thậm chí còn có chút muốn khóc, không ai biết bà đã hy vọng Lục Dĩ Ninh có thể hòa nhập vào một gia đình như vậy đến nhường nào.

Hôm đó trời đổ mưa, Lục Dĩ Ninh đưa Lục Mạn Thanh đi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện xong thì cùng nhau trở về. Vì đang trong thời gian bị đình chức, nên hai mẹ con hiếm khi có được khoảng thời gian rảnh rỗi như vậy để ngồi lại cùng nhau, uống một tách cà phê và trò chuyện.

“Chắc mẹ cũng biết cả rồi, con và cô ấy là giả, từ đầu đến cuối đều lừa mẹ, mẹ còn muốn hỏi gì nữa?”

“Thật sự… một chút cũng không thích sao?”

“Không thích.”

“Không thích? Vậy sao con vẫn còn giữ ảnh của người ta? Con không lừa được mẹ đâu.”

Khóe mắt Lục Mạn Thanh đỏ lên. Đây là lần đầu tiên, kể từ sau khi Tưởng Kỳ Duệ qua đời, bà mới nói với Lục Dĩ Ninh những lời như thế.

“Bé cưng, bây giờ con sống có vui không?” Bà gọi tên thân mật của anh, giọng dần nghẹn lại, “Mẹ biết con luôn cố gắng, muốn đạt được kỳ vọng của ông nội… Nhưng mẹ thật sự không muốn thấy con như bây giờ. Mẹ không muốn con phải gánh những thứ vốn dĩ không nên là của con. Mẹ chỉ mong con có thể yêu thương chính mình.”

“Anh con đã mất rồi, mẹ đã mất đi một đứa con, mẹ không muốn mất thêm đứa nữa.”

Bà đau lòng biết chừng nào. Bà mong Lục Dĩ Ninh có thể quay trở lại là chính mình, mong anh có thể dũng cảm yêu lấy người con gái mà mình thật lòng yêu thương.

Nhưng bà cũng hiểu, điều đó e rằng đã quá khó rồi. Anh đã đi quá xa trên con đường này, sợ là chẳng thể quay đầu lại nữa.

Lục Dĩ Ninh xưa nay rất ít khi để tâm lời người khác nói, nhưng tối hôm đó, những lời của Lục Mạn Thanh lại khiến anh trằn trọc không ngủ được.

Trong tiếng mưa ngoài cửa sổ, khi khép mắt lại, anh lại thấy cảnh Hứa Chiêu Di dịu dàng hôn lên cằm mình, cánh tay mảnh mai siết chặt lấy eo anh, dùng tất cả tình cảm thuần khiết và chân thành nhất để ôm trọn anh.

Thứ tình cảm dâng hiến không chút giữ lại ấy khiến khóe mắt anh cứ thế ướt đi từng chút một.

Có lẽ, có những lúc xúc động chỉ cần xảy ra trong khoảnh khắc. Anh bất chợt mở choàng mắt, như thể vừa hiểu ra điều gì đó mà trước giờ mình cứ mãi vướng mắc, anh cảm thấy mình nên nói gì đó với cô.

Đó là vào một đêm mưa gió mịt mù, gió rít từng cơn, anh vội vã nhét bức thư tình vào túi áo, rồi lập tức lái xe lao ra khỏi nhà, cứ thế đội sao đạp trăng, một mạch lao lên tuyến cao tốc hướng về phương Nam.



Tiệc mừng đầy tháng của cháu gái Hứa Chiêu Di được tổ chức rất tưng bừng, nhà hàng bày hơn hai mươi bàn tiệc, người thân họ hàng và hàng xóm láng giềng đến đông kín, không còn một chỗ trống. Nói đi cũng phải nói lại, nhà họ Hứa đúng là một đại gia đình đông đúc, người người sum vầy.

“Di Di về rồi đấy à? Ối dào, đúng là từng sống ở thành phố lớn có khác, nhìn xem, trông càng ngày càng ra dáng, có khí chất quá.”

“Đâu có đâu có ạ.”

Hứa Chiêu Di và Tiêu Ngọc Chi ngồi cùng bàn, bàn này đều là các cô các dì trong họ. Mới nói chuyện được mấy câu đã không tránh khỏi màn giục kết hôn.

Thật ra trong lứa tuổi của cô, ngoài em họ còn đang đi học, thì chỉ còn lại mỗi cô là vẫn độc thân.

“Di Di à, cháu muốn tìm người chồng kiểu gì thế? Dì giúp cháu để ý xem có ai hợp không.”

“Chuyện kết hôn thì cháu tạm thời vẫn chưa nghĩ đến ạ.”

Bị bao nhiêu người vây lại hỏi han, khiến cho chân của Hứa Chiêu Di cứ bối rối mà gí sát xuống nền, cả khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.

“Không kết hôn thì cũng có thể quen thử trước đã mà! Cháu coi chị họ cháu đó, cũng quen thử một năm mới quyết định đó chứ. Nói thử với bác xem, cháu muốn tìm người như nào?”

Hứa Chiêu Di nhất thời thật sự không nói nổi, cô vốn dĩ chưa từng suy nghĩ kỹ về mấy chuyện này.

Kết quả là đám người họ lại bắt đầu bảo cô mắt cao, “Con gái thì đừng nên kén chọn quá nghe chưa, đời này làm gì có người đàn ông hoàn hảo trăm phần trăm chứ? Chỉ cần tính tình tốt, thật lòng với cháu là được rồi mà…”

Ai nấy đều vì chuyện hôn sự của cô mà lo lắng giùm đến khổ.

Hứa Chiêu Di len lén kéo váy Tiêu Ngọc Chi dưới gầm bàn, Tiêu Ngọc Chi vội vàng đỡ lời giúp con gái: “Thôi mà, chưa gấp đâu, Di Di nó còn muốn ra ngoài bôn ba vài năm nữa, đợi nó về rồi mấy người giúp nó tìm người tử tế cũng chưa muộn mà.”

“Mẹ, con ra ngoài nghe điện thoại.” Hứa Chiêu Di nhân cơ hội vội vã chuồn đi. Cô cần ra ngoài hít thở chút gió cho tỉnh người, chứ ngồi trong đó thêm nữa chắc đầu óc choáng váng mất.

Chỉ là cô còn chưa ăn uống gì tử tế, bụng đói đến mức réo lên từng hồi.

Tin nhắn của Chiêm Nguyên đúng lúc này gửi tới. Anh tìm được một quán đặc sản đang hot trên Dianping*, hỏi ý kiến Hứa Chiêu Di: [Quán này ăn được không?]

*Dianping: một ứng dụng và website chuyên đánh giá, xếp hạng nhà hàng, quán ăn, dịch vụ ở Trung Quốc, giống như Foody hay TripAdvisor bên Việt Nam.

Hứa Chiêu Di nhìn qua, ôi chao, quán này ngay gần chỗ cô, chưa đến trăm mét.

[Anh đang ở đâu vậy?]

[Đang đợi lấy số thứ tự, gần tới lượt rồi.]

Hứa Chiêu Di lập tức gõ lia lịa một hàng chữ: [Cá trắng hấp, tôm chiên dầu, củ sen nhồi gạo nếp, gà nấu rượu vàng, thêm ba chén cơm trắng, gọi trước đi nha! Tối nay anh bao, lát nữa tôi dẫn anh dạo cổ trấn!]

Tin nhắn vừa đến, Chiêm Nguyên bật cười, đưa điện thoại cho nhân viên phục vụ: “Cho tôi gọi mấy món này.”

Hứa Chiêu Di nhanh chóng có mặt. Cô mặc một chiếc váy dài hoa nhí, dáng người thon nhẹ, tóc dài buông xõa tùy ý, vài sợi tóc dính mồ hôi lòa xòa bên thái dương.

Cô thản nhiên ngồi xuống đối diện anh ấy, hơi thở còn chưa ổn định, dưới ánh đèn sắc mặt hồng hồng như hoa đào tháng ba, môi tô son màu đậu đỏ nhạt. Trong mắt Chiêm Nguyên chợt lóe lên một tia sáng không thể khống chế.

“Gặp tôi mà còn trang điểm nữa à?”

“Anh nghĩ nhiều rồi đấy, tôi vừa trốn khỏi tiệc đầy tháng của cháu gái.”

“Ghê vậy sao?”

“Chứ sao, bị giục cưới anh nói xem có đáng sợ không?” Hứa Chiêu Di vừa bóc đũa vừa nói.

“Ừm, mới mười tám mà đã bị giục cưới thì đúng là đáng sợ thật.”

Hứa Chiêu Di bật cười khúc khích, thì ra anh ấy còn nhớ vụ đó.

Nghĩ đến đây, hình như bọn họ vẫn chưa thực sự làm quen một cách đàng hoàng?

Hứa Chiêu Di ho khẽ hai tiếng, đặt đũa xuống, nghiêm túc hướng về phía anh làm một màn tự giới thiệu:

“Làm quen đàng hoàng một chút, chào anh, tôi tên là Hứa Chiêu Di, người Gia Thành, làm việc ở Lộ Thành. Tuổi tác thì lớn hơn mười tám một chút.”

“Chào cô, tôi là một kẻ đeo ba lô chu du tứ phương, tuổi thì lớn hơn mười tám rất nhiều.”

Hứa Chiêu Di nhún vai, cũng không để tâm chuyện anh giấu tên thật.

Cô dùng trà thay rượu, nâng ly kính anh một chén, “Một người đeo ba lô tốt, chúc anh chu du tứ phương vui vẻ.”

Những năm đó, số lượng phố cổ ở Gia Thành đặc biệt nhiều, khắp nơi là ngói xám gạch xanh, hành lang phủ sương mù lất phất. Hai phố cổ nổi tiếng nhất cả nước đều nằm ở Gia Thành, xem như là tấm danh thiếp của Gia Thành.

Ngoài những phố cổ hiện có, còn có không ít nơi đang chờ được khai phá, mỗi phố cổ đều có nét quyến rũ riêng, mỗi nơi một vẻ.

Mặc dù sau này Hứa Chiêu Di từng đến nhiều đô thị phồn hoa lớn, nhưng nơi khiến cô day dứt mãi không quên, vẫn là quê hương mà cô luôn lấy làm kiêu hãnh.

Ăn xong cơm bước ra khỏi quán nhỏ, Hứa Chiêu Di rất chủ động thực hiện lời hứa của mình, “Đi thôi, tôi dẫn anh đi dạo một vòng phố cổ!”

Thật ra là vì cô ăn quá no.

Hai người chậm rãi bước đi dọc theo con đường nước chảy dưới cầu nhỏ, hai bên đường đá xanh là những cành liễu rủ nhẹ nhàng phất qua.

Đầu cầu có một ca sĩ lang thang đang đàn ghi-ta, hát bài 《Đổng Tiểu Thư》 nổi đình nổi đám cách đây vài năm:

“Em đâu phải một nữ sinh không có câu chuyện

Yêu một con ngựa hoang

Nhưng nhà anh lại không có thảo nguyên.”

Vài ba du khách dừng lại lắng nghe, gió chiều lướt qua mặt, khiến người ta thấy ngứa ngáy trong lòng.

Khoảnh khắc này, đối với Hứa Chiêu Di mà nói, thật sự là một mùa tuyệt vời.

“Ở đây phong cảnh đẹp thật.”

“Ừ, đợi sau này tôi kiếm đủ tiền, tôi muốn quay về đây mở một quán trọ nhỏ, hoặc làm chủ một quán rượu nho nhỏ.”

Đây là ước mơ từ nhỏ của cô.

“Nghe hay đấy.”

Hứa Chiêu Di tựa vào lan can đá, đưa tay nghịch một cành liễu, rồi hỏi: “Còn anh thì sao, có ước mơ gì không?”

“Không có gì đặc biệt, sống tốt là được, tối nay đối với tôi mà nói đã là rất tuyệt rồi.”

Hứa Chiêu Di có chút ghen tị với anh, “Anh hình như không vì chuyện gì mà phiền muộn cả.”

“Còn cô thì đang phiền vì chuyện gì?”

Hứa Chiêu Di khẽ lắc đầu, xoay người nằm úp người lên lan can, ánh mắt nhìn về con thuyền mui đen phía xa đang treo chiếc lồng đèn du ngoạn đêm, lơ đãng nói: “Tôi chẳng có gì phiền muộn, sống cũng khá ổn.”

Cô nghĩ, thực ra cũng không ai từng làm tổn thương cô, sự nghiệp tuy không tính là xuất sắc, nhưng cũng đã có những tiến triển rõ ràng, rõ ràng là mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tích cực, vậy mà cô lại chẳng thấy vui vẻ nổi.

“Có lẽ là vì hiện tại tôi vẫn chưa có bản lĩnh gì cả. Đợi sau này gom góp đủ tiền rồi quay về quê, mở một cửa hàng nho nhỏ của riêng mình, chắc lúc đó sẽ thấy vui thôi.”

Lúc cô nói câu này có mang theo chút u sầu, ánh mắt cũng không còn sáng như ban nãy nữa.

“Con người cần phải học cách cảm nhận hạnh phúc, yêu lấy chính mình một cách vô điều kiện, có được năng lực khiến bản thân tự nhiên mà sinh ra niềm vui — đó mới thật sự là bản lĩnh.”

Hứa Chiêu Di nghiêng đầu nhìn anh, đột nhiên cảm thấy những lời anh nói hình như cũng có chút đạo lý.

“Tôi có thể hỏi anh thêm một câu nữa không? Là một người đàn ông, anh nhìn nhận thế nào về tình một đêm? Anh có khao khát thiết lập một mối liên hệ cảm xúc nào đó với đối phương ở một mức độ nhất định không, hay chỉ đơn thuần là xuất phát từ h*m m**n sinh lý?”

“Nếu cô muốn hỏi tôi nhìn nhận thế nào, thì quan điểm của tôi là thái độ cởi mở và chủ nghĩa thực dụng.”

“Chủ nghĩa thực dụng là gì?”

“Là một cách để tự do bày tỏ, chỉ cần đảm bảo hành vi đó an toàn và hợp pháp là được.”

“Vậy nên, đàn ông có thể phát sinh quan hệ t*nh d*c với người mà họ không yêu, thậm chí là không có chút thích thú nào, chỉ cần hành vi đó an toàn và hợp pháp là được sao?”

Đôi mắt Hứa Chiêu Di hơi ươn ướt, cuối cùng cô cũng thừa nhận rằng bản thân mình không hề thản nhiên như vẫn tưởng.

Cảm giác tuyệt vời sau đêm đó, theo từng ngày lạnh nhạt lặp đi lặp lại của Lục Dĩ Ninh, đang dần phai nhạt, khiến cô càng lúc càng cảm thấy mình là một người không xứng đáng được yêu, tuỳ tiện, và tồi tệ.

Chiêm Nguyên bỗng nhiên nhìn thấu được nguyên nhân nỗi buồn thoáng qua nơi cô gái này.

“Cô muốn nghe ý kiến của tôi không? Ý kiến của tôi là…” Anh bất ngờ bật cười, cúi xuống nhặt một cành liễu gãy dưới đất, bẻ thành một chiếc vòng hoa xinh đẹp, đội lên đầu cô, “Cô chỉ cần hiểu rằng, cô là một người có phẩm giá, có giá trị. Một lần trải nghiệm sẽ không thay đổi được điều đó. Như vậy là đủ rồi.”

Tự dưng Hứa Chiêu Di thấy hơi muốn khóc, bởi vì câu trả lời ấy khiến trái tim vốn đã lạnh lẽo đến tê tái của cô bỗng dâng lên một tia ấm áp.

Cô thậm chí còn mơ hồ cảm thấy, những lời anh vừa nói dường như có chút gì đó quen thuộc.

“Đi tiếp thôi.”

“Anh muốn mua đặc sản không? Tôi có thể giúp anh chọn đó.”

“Được.”

Khách sạn Chiêm Nguyên ở cách phố cổ không xa, khu vực quanh khu danh lam thắng cảnh này cũng chỉ có duy nhất một khách sạn đạt chuẩn sao. Mấy năm đó ở phố cổ không có nhiều khách sạn chính quy, phần lớn đều là nhà nghỉ dân cư.

Hứa Chiêu Di đưa anh đến tận cửa khách sạn, trêu: “Xem ra anh cũng khá có tiền đó chứ.”

“Có tiền thì tiêu, không có tiền thì ngủ ngoài đường thôi, có gì to tát đâu.”

“Đỉnh!” Hứa Chiêu Di rảnh một tay, giơ ngón cái lên với anh, “Để tôi xách mấy món này vào sảnh giúp anh nhé?”

“Thật ra tôi cũng không có ai để tặng đặc sản cả, cô mang về cho người nhà ăn đi.”

“Sao mà được!” Dù rằng những món đặc sản này đúng là cô cũng rất thích ăn, nhưng cô không thể cứ mãi lợi dụng người ta, “Dù không có ai để tặng thì cũng có thể giữ lại ăn mà, cũng không nhiều lắm, anh thử mỗi món một chút đi, thật sự rất ngon đó.”

“Ừ.”

Hứa Chiêu Di bỗng phát hiện, tiếp xúc với người này rồi mới thấy, cảm giác anh cũng khá tốt, không giống như lúc mới gặp, thô lỗ thiếu lễ độ như vậy. Chẳng lẽ anh chỉ đơn thuần là không thích Chiêm Nguyên sao?

Hứa Chiêu Di giúp người đi chu du mang đồ vào sảnh khách sạn, Chiêm Nguyên ấn nút thang máy xong thì đột nhiên phát hiện không mang theo thẻ phòng, bèn nói: “Đợi một chút, tôi đi ra quầy làm lại cái mới.”

“Được.”

Chiêm Nguyên bước tới quầy lễ tân, đưa chứng minh thư ra, rồi lại nói: “Chờ tôi chút, tôi đi mua chai nước.”

Trong lúc nhân viên đang làm lại thẻ phòng cho anh, anh quay người đi tới máy bán hàng tự động bên cạnh mua một chai nước khoáng.

Thấy phía quầy vẫn còn khá đông người đang làm thủ tục, Hứa Chiêu Di bèn chủ động thay anh xếp hàng.

“Chào anh, thẻ phòng của anh đã làm xong rồi, đây là thẻ mới cùng với chứng minh thư của anh, xin hãy cất giữ cẩn thận.” Nhân viên lễ tân nói.

“Để tôi, để tôi cầm.” Hứa Chiêu Di vội vàng rảnh một tay ra để nhận giấy tờ, nhưng không cẩn thận làm rơi xuống đất.

Cô cuống quýt cúi xuống nhặt, nhưng khi nhìn thấy chứng minh thư, cô không khỏi sững người.

Chiêm Nguyên quay lại, Hứa Chiêu Di liền đưa thẻ phòng, chứng minh thư cùng với đặc sản đến trước mặt anh.

“Cảm ơn vì đã tiếp đãi tôi, hy vọng tối nay cô sẽ có một giấc mơ đẹp.”

Hứa Chiêu Di chỉ lặng lẽ nhìn anh, không nói gì. Nhưng đúng vào khoảnh khắc cánh cửa thang máy sắp hoàn toàn khép lại, cô đột nhiên vươn tay chặn lại.

“Anh có thể ký tặng tôi một chữ được không?”

Chiêm Nguyên khẽ sững người, sau đó mỉm cười: “Ký ở đâu đây?”

Hứa Chiêu Di lập tức lấy ra một cây bút lông to mới mượn ở quầy lễ tân, rồi đưa tay ra, đưa bút cho Chiêm Nguyên.

“Lòng bàn tay, được không?”

Chiêm Nguyên hơi suy nghĩ một chút, rồi cầm bút, nghiêm túc viết ba chữ vào lòng bàn tay đang mở ra của Hứa Chiêu Di.

Cô rất giỏi.

Hứa Chiêu Di nhìn ba chữ nằm trong lòng bàn tay, rồi đưa tay còn lại lên che mắt. Không biết vì sao, nước mắt lại bỗng rơi xuống.

Lục Dĩ Ninh cảm thấy bản thân mình thật nực cười. Anh lái xe mười bốn tiếng, hơn một ngàn hai trăm cây số, mưa gió không ngừng để đến tìm cô.

Lúc này, anh đứng ở cửa khách sạn, đeo kính râm, tay trái nắm lấy vali hành lý, trước mặt lại là một khung cảnh như thế này.

Thậm chí trên đường đi, anh vẫn còn suy nghĩ nên gọi cho cô vào lúc nào thì hợp, sau khi gặp mặt nên nói câu gì đầu tiên. Thế nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy cô, trong đầu anh chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ.

Anh thật là mẹ nó nực cười.

Nhân viên khách sạn gọi anh mấy lần, bảo anh đến bên này làm thủ tục nhận phòng. Lúc đó anh mới hoàn hồn, lập tức kéo vali quay người rời đi.

Lại là mười bốn tiếng lái xe.

Lục Mạn Thanh nghe thấy ngoài sân có tiếng động, thấy anh bụi bặm phong trần bước vào cửa, ánh mắt đầy mong đợi. Nhưng chỉ chớp mắt, bà lại hoàn toàn thất vọng.

Lục Dĩ Ninh không nói một lời nào đi thẳng lên lầu, đến lúc đóng cửa mới buông ra một câu:

“Tôi có lỗi với anh tôi, có lỗi với ông bà nội, tôi là tội nhân của cái nhà này, tôi không có tư cách để nói đến cái thứ gọi là tình yêu chó má gì đó.”

Tim Lục Mạn Thanh như vỡ vụn.

Bình Luận (0)
Comment