Chương 26
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Kỳ nghỉ phép của Hứa Chiêu Di cứ như vậy mà kết thúc.
Lúc sắp đi, Tiêu Ngọc Chi lải nhải dặn dò con gái: “Con gái ngoan à, ra ngoài phải tự biết cẩn thận, biết chưa? Ăn cho tốt, mặc cho ấm, đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện tiết kiệm tiền. Có chuyện gì nhớ gọi điện về nhà, ba mẹ lúc nào cũng nhớ con.”
“Biết rồi, biết rồi. Bà đúng là nói nhiều, con gái là đi làm chứ có phải bị đày ra biên ải đâu. Bà nhìn bà kìa, nước mắt nước mũi tèm lem, coi như thế nào được chứ. Nói đến mức tai tôi cũng sắp chai luôn rồi.”
Hứa Đại Dũng đứng bên cạnh nghe mà cứ gãi tai liên tục, miệng thì chê nhưng thân thể lại thành thật bước tới giúp Tiêu Ngọc Chi lau nước mắt.
“Ông biết cái gì! Con gái một mình ở ngoài, khác gì lang thang đâu? Ông tránh ra một chút, đừng có cãi lời tôi.”
“Ba mẹ, con đi đây, Tết con sẽ về. Hai người phải hòa thuận, đừng cãi nhau nhé, như vậy con ở bên ngoài mới yên tâm được.”
Hứa Chiêu Di vừa bất đắc dĩ buồn cười, vẫy tay chào ba mẹ, kéo vali, lưu luyến bước ra khỏi cửa nhà.
Tài xế taxi đã đợi cô dưới lầu.
“Hôm nay làm phiền chú rồi.” Hứa Chiêu Di kéo vali bỏ vào xe, lại hướng lên lầu vẫy tay, rồi mới cúi người ngồi vào trong.
Nửa tiếng sau, đến ga tàu, Hứa Chiêu Di nhắn tin cho Chiêm Nguyên: [Tôi tới rồi, anh thì sao?]
Từ khi biết anh ấy chính là Chiêm Nguyên, Hứa Chiêu Di liền lập tức đổi sang vé cùng chuyến với anh. Cơ hội tiếp xúc gần với thần tượng thế này, sao cô có thể bỏ lỡ chứ?
“Vậy nên, tại sao anh lại không thích quyển sách mới của mình vậy!” Tàu rầm rập lao đi, Hứa Chiêu Di sau khi đổi chỗ với người khác thì bắt đầu trò chuyện với Chiêm Nguyên.
“Nhiều độc giả lâu năm đều phê bình rằng tác phẩm hiện tại của tôi là thứ rác viết ra để chạy theo thị trường, cô không cảm thấy vậy sao?”
“Tôi thì không thấy vậy đâu, anh phải tin vào chính mình chứ. Tôi đây, một độc giả lâu năm, cảm thấy tác phẩm bây giờ của anh rất hay, chẳng kém gì trước đây.”
Chiêm Nguyên vừa cười vừa chỉ vào cuốn 《Xé Toạc》 bên cạnh tay cô: “Nhưng ngay cả cô cũng vẫn đang đọc sách cũ.”
“Đó là vì cuốn này là kinh điển, đọc hoài không chán. Nhưng điều đó không có nghĩa là sách mới không hay, chỉ là tôi chưa kịp đọc thôi, đây là vấn đề của tôi mà.”
“Sao? Anh không tin à? Hay là chúng ta cá cược nhé? Nếu anh mở một buổi giao lưu, tôi đảm bảo sẽ có rất nhiều độc giả lâu năm chen nhau đến tham dự, anh tin không?”
Bị dáng vẻ quả quyết của cô chọc cười, Chiêm Nguyên khẽ gật đầu: “Tôi sẽ cân nhắc.”
Hứa Chiêu Di xoay nhanh đầu óc, nhớ lại cảnh tượng náo nhiệt khi cửa hàng đầu tiên của Vu Hiểu Thấm khai trương, lại chợt nhận ra Chiêm Nguyên chưa từng xuất hiện trước công chúng.
Nếu buổi giao lưu đầu tiên của anh ấy có thể tổ chức ở trung tâm thương mại của cô, thì chắc chắn cũng sẽ tạo ra tiếng vang lớn.
Hơn nữa, fan của Chiêm Nguyên toàn là các phú bà giàu có! Nếu lấy buổi đọc sách làm hoạt động phúc lợi cho hội viên của trung tâm, nhất định sẽ có rất nhiều độc giả muốn gặp Chiêm Nguyên mà nâng cấp thẻ hội viên.
Đúng lúc này, trong kế hoạch ngân sách hoạt động năm nay của Hứa Chiêu Di vẫn còn hai hạng mục chưa sắp xếp.
Trước đó, cô luôn trăn trở làm thế nào để tăng độ gắn bó của hội viên, mà những hoạt động cũ thì chẳng có gì mới mẻ. Lúc này, cô bỗng thấy ý tưởng tổ chức buổi giao lưu thật sự quá tuyệt vời.
Nghĩ vậy, Hứa Chiêu Di liền cười híp mắt nói ra ý tưởng: “Ừm, nếu anh định mở buổi giao lưu, thì có thể đến trung tâm thương mại của bọn tôi không? Mình có thể hợp tác, chi phí thì dễ bàn thôi.”
Miệng thì bảo là không muốn cố gắng nữa, nhưng hành động của Hứa Chiêu Di lại vô cùng thực tế. Nói trắng ra là bị Lục Dĩ Ninh – thương nhân gian xảo kia tẩy não quá lâu rồi.
Chiêm Nguyên thông minh, lập tức nghe ra được ẩn ý bên trong: “Nếu tôi đến, thì sẽ mang lại cho cô lợi ích gì? Cô có thể thăng chức, tăng lương à?”
“Có chứ!” Tai của Hứa Chiêu Di đỏ lên vì phấn khích, sau đó lại hơi ngượng ngùng: “Nhưng đó cũng không phải điều quan trọng nhất… Quan trọng nhất là tôi thật sự rất muốn tận mắt thấy buổi giao lưu của anh.”
“Được, vậy chuyện này để tôi.”
Hứa Chiêu Di quay về, mang theo rất nhiều đặc sản cho mọi người, còn đặc biệt mang cho Bối Thi Nam loại bánh trung thu và đậu phụ khô mà cô ấy thích ăn nhất.
“Cảm ơn cưng nhé! Tôi yêu cậu chết mất!” Bối Thi Nam ăn mà thỏa mãn vô cùng.
Cô ấy kể cho Hứa Chiêu Di nghe mấy chuyện mới mẻ trong lần tuyển dụng ở trường vừa rồi, nói rằng ở Đại học Tài chính cô ấy bị một cậu tiểu thịt tươi dễ thương xin WeChat, lúc đó còn gây ra cảnh nửa lớp học bu lại xem, “Giờ mấy bạn trẻ đúng là mạnh dạn ghê!”
“À đúng rồi, cậu còn chưa biết nhỉ? Lục tổng đã quay lại làm việc rồi đấy.” Cô ấy lại ghé sát mặt Hứa Chiêu Di, hạ giọng nói, “Cậu chắc là đã thấy tin tức rồi chứ?”
Trương Khôn bị điều tra. Ông ta bị tình nghi nhận hối lộ số tiền lớn, làm giả thành tích, tham ô phí quảng cáo và nhiều hành vi vi phạm pháp luật khác. Đồng thời còn kéo theo một lãnh đạo cấp cao ở trụ sở bị ngã ngựa, cả hai đều đã bị chuyển giao cho cơ quan tư pháp.
Chuyện này rùm beng đến mức nào? Thông báo tin tức trên điện thoại liên tục bật ra, Hứa Chiêu Di muốn không nhìn thấy cũng khó.
“Không ngờ nhỉ, nam thần chẳng bị điều tra ra chút vấn đề nào, ngược lại là Khôn tổng bị tóm.”
“Tôi nghe người ta nói, chuyện này ngay từ đầu đã là nam thần tự mình chủ động tố cáo bản thân. Anh ấy phối hợp với bên trụ sở, khiến con hổ lớn mất cảnh giác, thực chất là nhằm vào điều tra Trương Khôn đấy.”
Bối Thi Nam nói với vẻ đầy tin chắc, Hứa Chiêu Di nghe mà chợt nhớ lại câu Lục Dĩ Ninh từng nói với cô hôm đó ở bàn ăn: ‘Cô chỉ cần yên lặng, ngoan ngoãn mà xem kịch là được.’
Vậy đây thật sự là một vở kịch do chính anh tự biên tự diễn sao?
Nếu đúng vậy, thì con người này đúng là quá thâm sâu.
“Còn có một cách nói khác, Lục tổng tự mình tố cáo bản thân là để buộc trụ sở phải cử người xuống điều tra. Nếu không thì trở ngại thật sự quá lớn, người của trụ sở căn bản là không xuống được.”
Dám tự tố cáo chính mình, thì phải có một trăm phần trăm sự tự tin mới làm được.
Vì thế Bối Thi Nam cảm thán: “Dù sao đi nữa cũng phải chúc mừng nam thần! Nước cờ này của anh ấy thật sự lợi hại, không chỉ trừ khử được kẻ đối đầu, mà còn tiện thể lôi cả chỗ dựa ở bên trụ sở ra ngoài. Nghe nói đây mới chính là mục đích thật sự mà anh ấy muốn đạt được lần này.”
Hứa Chiêu Di liếc nhìn về phía văn phòng của Lục Dĩ Ninh, thấy Trần Sa đang ở bên trong nói chuyện với anh.
Trần Sa trông có vẻ tâm trạng khá tốt, còn Lục Dĩ Ninh thì trên mặt chẳng thấy biểu cảm gì đặc biệt. Dù sao anh vốn vẫn vậy, vui hay không vui thì cơ bản cũng không thể hiện ra trên mặt, như một người giả vậy.
“Ôi~ Thái tử gia hoàn thành quá trình rèn luyện, sắp mang theo thành tích trở về trụ sở rồi!”
Hứa Chiêu Di cúi đầu xử lý công việc của mình, nhưng cũng không kìm được mà nghĩ, vậy là anh thật sự sẽ quay về sao?
Buổi tối đến giờ bàn giao ca, trong văn phòng không còn nhiều người, Hứa Chiêu Di cầm phần đặc sản đã chuẩn bị sẵn cho anh, gõ cửa rồi bước vào văn phòng.
Thật ra cũng không phải đặc biệt chuẩn bị riêng cho Lục Dĩ Ninh, chỉ là văn phòng này vốn có một truyền thống như vậy, ai nghỉ phép về quê xong trở lại cũng sẽ mang chút đặc sản cho lãnh đạo. Chẳng đáng bao nhiêu tiền, chỉ coi như một tấm lòng.
Những lãnh đạo khác cô đều mang cho, nếu không đưa cho anh thì lại thấy có chút không ổn, Hứa Chiêu Di thật sự không có ý gì khác.
“Có việc?” Lục Dĩ Ninh ngẩng đầu liếc cô một cái, giọng xa cách lạnh nhạt.
Đây là câu đầu tiên anh nói với cô kể từ đêm hôm đó, Hứa Chiêu Di không ngờ anh lại dùng giọng lạnh lùng như vậy để nói chuyện với mình.
Nhưng cô vẫn đặt phần đặc sản lên bàn làm việc của anh.
“Tôi có mang một ít đặc sản quê nhà cho mọi người, phần này là của anh. Còn nữa, chào mừng anh quay lại.”
“Cảm ơn.” Lục Dĩ Ninh thậm chí còn không nhìn, chỉ cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.
Thấy cô vẫn chưa đi, anh hơi nhíu mày: “Còn việc gì nữa không?”
“Có ạ. Còn một chuyện công việc, tôi muốn báo trước với anh.”
“Chuyện là thế này, nửa đầu năm chúng ta đã tổ chức vài hoạt động cộng đồng thuộc các loại hình khác nhau, như tiệc thử món Michelin cho hội viên thẻ kim cương, hoạt động công viên giải trí cho hội viên nhí, tiệc thời trang cho khách hàng nữ,… phản hồi đều rất tốt. Gần đây tôi quen được một nhà văn đang rất nổi tiếng, đang tính mời anh ấy tới tổ chức buổi giao lưu sách, hội viên sẽ được ưu tiên đăng ký. Tôi nghĩ hiệu quả chắc cũng sẽ khá ổn.”
Lục Dĩ Ninh dường như hoàn toàn không nghe, bực bội dừng công việc trong tay lại, bất ngờ ngẩng đầu nói với cô: “Giám đốc của các cô là để trưng bày à? Sau này đừng vượt cấp báo cáo công việc nữa.”
Trước khi bước vào, Hứa Chiêu Di thực ra đã điều chỉnh xong tâm trạng. Cô nghĩ rằng công việc và đời tư nên tách riêng, đã sớm buông bỏ mấy chuyện linh tinh trước đó, thậm chí còn vì ý tưởng công việc lần này mà cảm thấy khá hứng khởi, nên mới chủ động, tích cực tới báo cáo với anh.
Còn Lục Dĩ Ninh thì sao? Hứa Chiêu Di hoàn toàn không ngờ anh lại phản ứng như vậy. Cô cảm nhận rõ rệt sự chán ghét của anh đối với mình.
Trước đây cô vẫn nghĩ anh là kiểu người công tư phân minh, tuyệt đối sẽ không đem cảm xúc cá nhân xen vào công việc. Giờ xem ra, từ trước đến nay cô đã nhìn lầm rồi.
Có lẽ, cô vốn đã luôn nhìn lầm anh.
“Được.” Hứa Chiêu Di quay người rời đi, lúc đóng cửa, cổ tay phát ra tiếng ‘rắc rắc’.
Càng nghĩ càng thấy tức.
Mẹ nó, thái độ gì vậy chứ!
Cô thề, sau này nếu còn chủ động nói chuyện với anh, thì cô chính là chó!
Sự lạnh lùng đột ngột của Lục Dĩ Ninh, thậm chí lúc này còn xen chút ghét bỏ, khiến Hứa Chiêu Di cảm thấy anh chắc chắn đã xem mình như loại phụ nữ tùy tiện, nên mới đối xử như vậy.
Lúc đầu Hứa Chiêu Di vốn định giải thích, giải thích rằng tối hôm đó cô cũng chỉ là uống say thôi. Nhưng sau lại thấy làm vậy thật nực cười.
Cớ gì sau một đêm tình, đàn ông thì không sao, còn phụ nữ lại bị coi là dễ dãi? Cô còn thấy chính anh mới là kẻ dễ dãi ấy chứ!
Hình như tối hôm đó còn là anh chủ động hôn trước thì phải? Không đợi được một lời xin lỗi đã đành, lại còn dám trưng ra cái bộ mặt khó coi với cô. Anh tưởng mình là ai chứ!
Hứa Chiêu Di trong lòng mắng Lục Dĩ Ninh một trận tơi bời, mất nguyên cả buổi tối mới tiêu hóa hết đống cảm xúc đó. Nói chuyện với Chiêm Nguyên một lúc, tâm trạng cô mới khá lên đôi chút.
Rồi cô nhớ đến câu nói của Chiêm Nguyên: ‘Cô là người có tôn nghiêm, có giá trị, sẽ không vì một lần trải nghiệm mà thay đổi.’
Câu nói đó mới thực sự chữa lành cho cô.
Sáng hôm sau thức dậy, Hứa Chiêu Di tự nhủ với bản thân: “Mình ổn mà, mình sẽ không để bất cứ ai coi thường mình.”
Tiêm đầy năng lượng xong, cô mới đi làm.
Đến văn phòng, việc đầu tiên Hứa Chiêu Di làm là tìm Đại Diêu, đưa cho ông ta bản kế hoạch buổi giao lưu sách, đồng thời trình bày ý tưởng của mình.
Đại Diêu thì không ngừng trầm trồ khen ngợi: “Không ngờ cô lại có mối quan hệ rộng thế này, được đấy, được đấy, vậy hoạt động này giao cho cô phụ trách.”
Giá trị tinh thần được trao đủ đầy.
Cả buổi sáng, Hứa Chiêu Di trước thì đi kiểm tra khắp trung tâm, về lại bận nhập số liệu doanh thu, viết báo cáo tháng.
Buổi chiều gặp đúng đợt tháng an toàn* của chính quyền, cô phải đi từng cửa hàng để kiểm tra an toàn. Bận rộn đến sát giờ tan làm, mệt muốn rã rời, cô định đi mua một ly cà phê để tỉnh táo lại.
*Tháng an toàn: đợt một tháng do chính quyền hoặc cơ quan quản lý phát động để tuyên truyền và kiểm tra các quy định về an toàn, như phòng cháy chữa cháy, an toàn lao động, thiết bị, lối thoát hiểm,… nhằm phòng ngừa tai nạn.
Không ngờ Lục Dĩ Ninh cũng đang ở quán cà phê, đi cùng Trần Sa.
Hứa Chiêu Di vốn không định chào anh, chỉ lặng lẽ đứng ở cuối hàng, định đợi họ đi rồi mới lại quầy. Không ngờ khi Trần Sa quay người lấy điện thoại trong túi ra thì lại nhìn thấy cô.
Dù sao thì lễ nghi nơi công sở cô vẫn nắm được, nên lịch sự lên tiếng: “Chào Trần tổng, Lục tổng.”
Giọng tuy không lớn, nhưng cũng đủ để người phía trước nghe thấy. Lục Dĩ Ninh vẫn thản nhiên gọi đồ, cứ như tai điếc.
Sau khi Trương Khôn bị hạ bệ, Trần Sa được thăng chức thay vào vị trí đó.
Vì thế bây giờ, Hứa Chiêu Di cũng từ cách gọi thân mật chị Sa trước đây đổi sang Trần tổng. Dù sao cô cũng không còn là lính mới nữa, chút nhạy bén nơi công sở này cô vẫn có.
Trần Sa vui vẻ mỉm cười với cô, rồi quay đầu tiếp tục trò chuyện với Lục Dĩ Ninh.
“Anh vừa nói gì? Tuần sau người sẽ đến báo cáo? Hơn nữa còn muốn tôi đích thân dẫn dắt?”
“Có vấn đề sao?”
“Anh đã sắp xếp xong cả rồi, tôi nào dám có vấn đề gì.” Trần Sa cười đầy ẩn ý, “Chỉ là không biết vị tiểu thư này là ai, mà lại có thể khiến Lục tổng nổi tiếng nghiêm khắc phải đích thân nhắn nhủ vậy?”
“Đợi lát nữa cô sẽ biết.”
Hứa Chiêu Di vô tình nghe được đoạn hội thoại này. Sau đó, Trần Sa nhận một cuộc điện thoại rồi rời khỏi quán.
Giữa cô và Lục Dĩ Ninh bỗng không còn ai chắn, một người đang bưng cà phê bước ra, một người thì đi tới chuẩn bị gọi đồ, hai người đối diện nhau.
“Chào cô, tôi lấy một ly latte hương hạt phỉ, một ly Americano đá.”
Nghe tiếng bước chân phía sau biến mất, chuông cửa vang lên, Hứa Chiêu Di mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô xách cà phê quay về, không ngờ lúc chờ thang máy lại chạm mặt anh.
Lục Dĩ Ninh một tay cầm cà phê, tay kia đút túi, dáng đứng thẳng tắp trước cửa thang máy, khí chất khác hẳn so với mấy đồng nghiệp đang chờ xung quanh.
Sao mà nãy giờ anh vẫn chưa đón được thang nhỉ?
Người chờ thang máy khá đông, Hứa Chiêu Di giả vờ như không thấy anh. Cửa thang vừa mở, cô liền lẫn vào đám đông chen vào bên trong.
Khi thang tới tầng hai, khá nhiều người bước ra, Bối Thi Nam ôm một xấp thông báo nhắc nhở an toàn bước vào.
Nhìn thấy Hứa Chiêu Di, cô ấy a một tiếng: “Bảo bối, ly Americano đá này là mua cho tôi à?”
Cô ấy không hề thấy Lục Dĩ Ninh ở phía sau.
“Ừ ừ.” Hứa Chiêu Di đưa ly Americano đá cho cô ấy, thấy cô ấy có vẻ rất phấn khích bèn hỏi: “Sao hôm nay vui thế?”
“Cậu nói xem!” Bối Thi Nam vốn đang định hỏi cô đây, “Tôi nghe Đại Diêu nói cậu sắp tổ chức một buổi giao lưu sách? Mời được cả một nhà văn đang nổi đình nổi đám nhất hiện nay? Nhà văn đó chẳng lẽ là…”
Lục Dĩ Ninh nheo mắt đứng phía sau, qua khe hở giữa đám người, thấy Bối Thi Nam với vẻ mặt mê mẩn ghé sát tai Hứa Chiêu Di hỏi khẽ: “Chiêm Nguyên?”
Hứa Chiêu Di vậy mà lại ngượng ngùng gật đầu.
“Trời má, cậu đỉnh quá vậy! Tôi cũng phải đi!!”
Cả thang máy lập tức đổ dồn ánh mắt về phía cô ấy.
Hứa Chiêu Di vội đưa tay bịt miệng cô ấy: “Suỵt, bình tĩnh chút đi.”
“Mau nói, cậu quen anh ấy kiểu gì vậy?”
“Ở hiệu sách…” Hứa Chiêu Di cứ thấy sống lưng lạnh toát, nghĩ đến việc lúc này phía sau mình đang đứng là một thần sát liền ra hiệu mắt với Bối Thi Nam: “Về rồi nói kỹ cho cậu.”
“Cậu thật sự quá đỉnh, chị em ạ! Đó là Chiêm Nguyên đấy! Anh ấy xưa nay chưa từng xuất hiện trước công chúng! Cậu rốt cuộc làm thế nào vậy?”
“Tôi cảm giác… anh ấy hình như hơi thích tôi.”
Thực ra sau này nghĩ lại, Hứa Chiêu Di cũng thấy chuyện này thật khó tin.
Cô nhận ra Chiêm Nguyên dường như có chút thiện cảm với mình. Cô chưa từng nghĩ rằng, khi một người được người khác thích, cảm giác được thích ấy lại mạnh mẽ đến thế.
Điều đó cũng khiến cô hiểu ra một điều, nếu bạn hoàn toàn không cảm nhận được chút gì đặc biệt, thì đừng nghi ngờ, người đó chắc chắn chẳng thích bạn chút nào.
“Đỉnh đỉnh đỉnh!”
Cửa thang máy mở rồi lại đóng, đóng rồi lại mở, lặp đi lặp lại bốn năm lần, người bên trong lần lượt bước ra hết. Lúc này Bối Thi Nam mới phát hiện, phía sau mình vẫn còn đứng một vị Đại Phật.
Má ơi!
“Chào Lục tổng.”
“Kiểm tra an toàn xong hết chưa?” Lục Dĩ Ninh sắc mặt u ám hỏi, ánh mắt sắc bén lia tới. Vẻ mặt e thẹn của Hứa Chiêu Di trong mắt anh lại càng chướng mắt.
“Đang làm, đang làm ạ.”
Tới tầng bảy, cửa thang máy vừa mở, Hứa Chiêu Di và Bối Thi Nam lập tức né sang hai bên nhường đường.
Lục Dĩ Ninh ung dung bước ra, dáng vẻ kiêu ngạo, đến cả ánh mắt cũng chẳng thèm liếc về phía họ. Thế nhưng khi đi ngang qua, anh lại buông một câu:
“Nhà văn là hạng người biết lừa giỏi nhất. Tôi có một người bạn là nhà văn, chẳng khác gì tra nam, để tìm cảm hứng mà yêu hết ba trăm sáu mươi người phụ nữ đủ mọi ngành nghề, từ gái hư đến thôn nữ ai tới cũng nhận, có người cần phải cẩn thận kẻo bị lừa đấy.”
Bối Thi Nam sững người.
Hứa Chiêu Di cũng chết lặng.
Đợi bóng dáng Lục Dĩ Ninh biến mất hẳn khỏi cửa thang, Bối Thi Nam mới hoàn hồn, quay sang nhìn Hứa Chiêu Di: “Không phải… nam thần vừa rồi là có ý gì vậy? Hình như anh ấy rất có thành kiến với cậu đó!”