Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 27

Chương 27

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Buổi giao lưu sách được ấn định tổ chức sau ba tháng, tức là vào cuối năm.

Trong khoảng thời gian này sẽ phải tiến hành các buổi phân tích, đồng thời khởi động dự án cho lễ kỷ niệm cuối năm, xây dựng phương án hoạt động, xác định doanh số bán hàng, mục tiêu thành tích, cũng như số lượng cửa hàng tham gia các chương trình khuyến mãi, v.v…

Chị Mễ đã từ chức, Đại Diêu đặc biệt nhắc nhở Hứa Chiêu Di lễ kỷ niệm cuối năm rất quan trọng. Nếu lần này sự kiện đạt được thành tích đẹp, thì khả năng cô được thăng chức lên giám sát là rất lớn.

Tất nhiên, buổi giao lưu sách của cô cũng là một điểm cộng, hy vọng cô đều có thể hoàn thành xuất sắc.

Hứa Chiêu Di cố gắng khiến bản thân vui vẻ hơn, dù sao thì lên làm giám sát cũng đồng nghĩa với được thăng chức, mà thăng chức thì sẽ được tăng lương.

Hôm đó cô tính lại tiền tiết kiệm, phát hiện còn thiếu hơn bốn mươi vạn mới đủ mua nhà, nên càng phải nỗ lực hơn nữa.

Hứa Chiêu Di đi thương lượng với các cửa hàng về mức giảm giá, ai cũng nể mặt cô mà đồng ý tham gia.

Có lẽ thời gian thực sự có thể rèn giũa con người.

Trước đây, mỗi lần đối mặt với các chủ cửa hàng, Hứa Chiêu Di luôn ấp úng, rụt rè, để mặc người ta nắm thóp.

Còn bây giờ, cô đã trở nên gọn gàng, tự tin, lời nói mang chút uy nghiêm, mạch lạc rõ ràng, lý lẽ rành mạch, xử lý các mối quan hệ cũng rất khéo léo.

Cô cảm thấy vui mừng vì sự thay đổi này của mình, nhưng đồng thời cũng thoáng chút cô đơn.

Thời gian gần đây, có một thương hiệu đột ngột rút cửa hàng, chuyện xảy ra rất gấp. Bộ phận khai thác mặt bằng phải vội vàng tìm đơn vị thay thế, mà lại phải tìm đúng ngành hàng tương tự và phong cách phù hợp thì không hề dễ.

Trong cuộc họp, Lục Dĩ Ninh nhiều lần dặn bộ phận vận hành nhất định phải cử người đến giữ chân cửa hàng đó, tạm thời đừng để họ rời đi.

Đại Diêu liền giao việc này cho Hứa Chiêu Di.

Lục Dĩ Ninh dạo này luôn có cảm giác mình như đang gặp vận xui. Nếu không, sao đi đâu cũng đụng phải những người mà anh chẳng hề muốn gặp vậy?

Vừa ra ban công hút thuốc, ngẩng đầu lên, anh liền thấy Hứa Chiêu Di đeo ba lô đi ra khỏi trung tâm thương mại, tung tăng như một chú chim nhỏ vui vẻ, chạy về phía một người đàn ông đang đứng đối diện.

Chiêm Nguyên đã liên tiếp ba tháng, có việc hay không cũng đều đến đón Hứa Chiêu Di tan làm.

Vậy chẳng lẽ nhà văn đều rảnh rỗi thế sao?

Hay là hai người họ đang hẹn hò?

Lục Dĩ Ninh nheo mắt nhả khói, rồi lại tự nhủ liên quan quái gì đến mình.

Anh xoay người trở lại bàn làm việc, với tay nhấc điện thoại, bấm số gọi cho Diêu Lật Lật:

“Chuẩn bị đi, mười phút nữa theo tôi ra ngoài gặp một khách hàng.”

Diêu Lật Lật chính là cô gái mới vào bộ phận khai thác mặt bằng, cũng là cô gái mới đến xinh đẹp mà Trần Sa từng nói Lục Dĩ Ninh đặc biệt quan tâm, dặn phải nâng đỡ nhiều hơn.

“Vâng ạ, Lục tổng~” Giọng nhẹ nhàng, trong trẻo, nghe rất êm tai.

Chẳng bao lâu sau, đã thấy Diêu Lật Lật mặc bộ tweed nhỏ mùa mới nhất của Chanel, chân đi đôi giày cao gót tám phân, trước ánh mắt chú ý của mọi người, lả lướt bước theo sau Lục Dĩ Ninh rời khỏi văn phòng.

Họ vừa đi, văn phòng lập tức xôn xao. Từ trước đến nay, Lục tổng chưa bao giờ đích thân dẫn cấp dưới đi gặp khách hàng, huống hồ lại là một nhân viên mới vào. Mới tới đã được hưởng đãi ngộ đặc biệt thế này, quan hệ quả là khó nói.

Tin đồn cứ thế mà lan ra.

Sau khi cửa hàng mới lên thay, Lục Dĩ Ninh lập tức triệu tập toàn thể nhân viên họp, vừa mở đầu đã tiến hành phê bình toàn bộ bộ phận vận hành:

“Không kịp thời nắm bắt động thái của cửa hàng, dẫn đến việc thương hiệu đột ngột rút khỏi, suýt nữa gây ra tổn thất không thể cứu vãn cho trung tâm thương mại.”

Anh ngả người vào ghế, xoay xoay cây bút bi trong tay, ánh mắt sắc bén quét qua từng người trong bộ phận vận hành: “Bộ phận vận hành đông người thế này thì để làm gì?”

Lần này trách nhiệm không hoàn toàn thuộc về Hứa Chiêu Di. Chỉ là do cô tạm thời được giao nhiệm vụ đi giữ chân cửa hàng kia, nhưng cuối cùng vẫn không giữ được, thậm chí bên kia còn dọn đi ngay trong đêm. Vì vậy, nhìn bề ngoài, mọi trách nhiệm dường như đổ hết lên đầu cô.

Câu nói cuối cùng của Lục Dĩ Ninh rõ ràng là nhắm thẳng vào Hứa Chiêu Di mà mắng.

Anh vốn dĩ vẫn như vậy, mỗi lần họp là hoặc mắng người, hoặc răn dạy, hầu như chưa bao giờ khen ai.

Thế nhưng lần này, sau khi mắng Hứa Chiêu Di, anh lại phá lệ, ngay trước mặt mọi người khen ngợi Diêu Lật Lật, thậm chí còn dùng đến hai chữ ‘nhờ có’.

“Nhờ có đồng nghiệp mới kịp thời đàm phán được thương hiệu mới, nên mới tránh được hậu quả nghiêm trọng.”

Diêu Lật Lật nghe được lời khen, vội vàng đứng dậy, gương mặt thoáng chút ngượng ngùng, cúi chào mọi người thật sâu, khiêm tốn nói đây là việc cô ta nên làm, sau này sẽ càng cố gắng hơn nữa.

Hứa Chiêu Di ngồi ở hàng cuối phòng họp, lặng lẽ nhìn Diêu Lật Lật lúc này trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Cô thấy rõ sự chê bai không hề che giấu của Lục Dĩ Ninh dành cho mình, và cũng thấy ánh mắt đầy tán thưởng mà anh dành cho Diêu Lật Lật.

Bỗng nhiên, Hứa Chiêu Di cảm thấy ánh đèn phòng họp hôm nay chói lóa khác thường.

Sau đó cô nghe nói, tổng giám đốc tập đoàn sở hữu thương hiệu mới vào thuê kia lại là họ hàng của Diêu Lật Lật, mà đó còn là một thương hiệu chuỗi toàn cầu.

“Bảo sao Lục tổng lại coi trọng cô ta đến vậy, thì ra là xuất thân khủng như thế.”

“Tiểu thư nhà giàu xuống trần trải nghiệm cuộc sống à?”

Con người vốn là sinh vật biết tìm lợi tránh hại, nên khi biết rõ nội tình, mọi người đều thi nhau tìm cách làm thân với cô ta.

Thỉnh thoảng gặp ở phòng trà, họ sẽ nhiệt tình khen một câu, hoặc khen hôm nay mặc đẹp quá, hoặc khen đôi khuyên tai thật tinh xảo,… Nhưng hễ thấy Hứa Chiêu Di, thì lập tức trở nên hờ hững, qua loa cho xong.

Bối Thi Nam là người không chịu nổi kiểu hành xử này nhất, cô ấy bĩu môi than với Hứa Chiêu Di:

“Đám người này đầu óc có vấn đề à? Chưa nói Lục tổng với cô ta có thật sự có gì hay không, mà dù có thật thì nịnh bợ như thế được ích gì chứ? Chẳng lẽ người ta chia cho được một xu à?”

Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng khi thấy Diêu Lật Lật thường xuyên ra vào văn phòng Lục Dĩ Ninh, lần nào cũng mặc áo sơ mi cổ chữ V khoét sâu, khoe đôi chân trắng nõn, nói chuyện thì cố tình nghiêng người về phía anh, trông y như ‘tân sủng’ của Lục tổng, Bối Thi Nam cũng bắt đầu thấy hơi chột dạ.

Cô ấy hỏi Hứa Chiêu Di: “Cậu nói xem, liệu Lục tổng có thật sự có gì với cô ta không?”

Hứa Chiêu Di chỉ nói không biết.

“Nam thần trước đây ít nhất cũng là kiểu đại mỹ nhân như An Nhĩ, Vu Hiểu Thấm, sao tự nhiên giờ lại thành cái thứ này? Có phải bị bỏ bùa rồi không?”

Tóm lại, Bối Thi Nam hoàn toàn thất vọng, từ đó hết còn ảo tưởng gì về Lục Dĩ Ninh nữa.

Hứa Chiêu Di tiếp tục làm công việc của mình, như thể những chuyện ồn ào xung quanh đều chẳng liên quan gì đến cô.

Công tác tuyên truyền trước thềm buổi giao lưu sách diễn ra vô cùng thuận lợi, từng khâu đều được tiến hành đâu ra đó.

Trong việc trao đổi và phối hợp với nhà xuất bản, cả hai bên lại càng ăn ý, từ khâu chốt phương án tuyên truyền cho đến việc chế tác và phân phát tài liệu quảng bá, tất cả đều được thực hiện một cách hiệu quả và trôi chảy.

Về phần chọn và trang trí địa điểm, Hứa Chiêu Di cũng bỏ ra không ít tâm sức. Từ việc sắp xếp bàn ghế, điều chỉnh ánh sáng, cho đến phối hợp cây xanh trang trí, cô đều đích thân thực hiện, từng chi tiết đều cố gắng đạt đến mức hoàn hảo.

Khi công tác chuẩn bị hoàn tất, Hứa Chiêu Di liền mời Chiêm Nguyên đến xem qua. Chiêm Nguyên nhìn một vòng rồi gật đầu nói rất hài lòng, không bắt bẻ điểm nào.

“Thật ra cô không cần phải tốn nhiều tâm sức để bày trí đâu, nếu được thì cho dù chỉ ngồi bệt xuống đất cũng được, đọc sách vốn dĩ là một hành trình của tâm hồn.”

Hứa Chiêu Di trong lòng rất cảm động. Nói thật, cô chưa từng mời được vị khách nào dễ tính đến vậy. Không biết bao nhiêu lần cô đã thầm cảm thán, trên đời sao lại có người tốt như Chiêm Nguyên chứ.

“Như lần đầu tiên gặp anh à? Nhưng tôi đâu có nhiều sách đến mức cho anh làm đệm ngồi.”

Chiêm Nguyên lập tức chỉnh lại thái độ, vẻ mặt nghiêm túc nhận lỗi: “Ấy ấy, thế thì không được đâu. Từng có một cô gái nói với tôi rằng văn phòng tứ bảo có thần linh, nên chúng ta phải tôn trọng thần linh, tuyệt đối không được lấy sách làm đệm ngồi.”

Hứa Chiêu Di mỉm cười vui vẻ: “Vậy thì chúng ta ngồi ghế sofa nhé, sofa hạng sang đấy!”

Cả hai vừa trò chuyện vừa cười, cùng nhau đi về phía thang máy. Khi sắp tới cửa thang máy, lại bất ngờ chạm mặt Lục Dĩ Ninh.

Hứa Chiêu Di bình tĩnh dừng lại, lễ phép mỉm cười: “Chào Lục tổng.”

Rồi cô chỉ vào Chiêm Nguyên giới thiệu: “Đây là nhà văn Chiêm Nguyên, tôi đang dẫn thầy Chiêm đến khảo sát địa điểm chuẩn bị cho buổi giao lưu sách của chúng ta.”

Tiếp đó cô quay sang Chiêm Nguyên giới thiệu: “Thầy Chiêm, đây là tổng giám đốc dự án của chúng tôi, Lục tổng.”

Chiêm Nguyên đưa tay ra: “Chào Lục tổng.”

Nhưng Lục Dĩ Ninh lại mặt mày u ám, ánh mắt trước tiên dừng trên người Hứa Chiêu Di một lúc, rồi mới chuyển sang Chiêm Nguyên, còn hai tay thì vẫn cắm trong túi, hoàn toàn không có ý định đưa tay ra bắt.

Mãi đến khi phía trước vang lên giọng nói vui vẻ của Diêu Lật Lật: “Lục tổng, thang máy đến rồi, em giữ cửa cho anh nhé~”

Lúc này Lục Dĩ Ninh mới từ tốn rút tay ra khỏi túi, ánh mắt nhìn thẳng vào Chiêm Nguyên, lạnh lùng nhả ra hai chữ: “Hân hạnh.”

Chờ Lục Dĩ Ninh đi rồi, Chiêm Nguyên mới nói với Hứa Chiêu Di: “Vị lãnh đạo này của cô trông không giống người dễ hòa hợp lắm, làm việc với anh ta có vất vả không?”

“Cũng tạm, anh ta vốn là như thế.”

Hứa Chiêu Di nghe thấy tiếng Diêu Lật Lật cười nói niềm nở phía trước, cũng chẳng thèm ngẩng đầu nhìn.

Vài ngày sau, lại có một số lời đồn mới lan ra.

“Này, mọi người nghe chưa? Lục tổng định đưa một người về trụ sở đấy, đoán xem sẽ là ai?”

Người được Lục tổng chọn đưa về trụ sở, chắc chắn phải là người có năng lực và lý lịch cực kỳ xuất sắc. Chủ đề này ngay lập tức trở thành đề tài nóng hổi để mọi người bàn tán lúc trà dư tửu hậu*, ai nấy đều đưa ra suy đoán.

*Trà dư tửu hậu: nghĩa là khoảng thời gian rảnh rỗi sau khi uống trà hay uống rượu, khi mọi người ngồi chuyện trò thoải mái, thường là tán gẫu, bàn chuyện không quá nghiêm túc.

Diêu Lật Lật đúng lúc này lại chu đáo mua trà sữa cho mọi người, không chỉ ai cũng có một ly, mà còn đích thân đưa tận tay từng người:

“Cảm ơn mọi người thời gian qua đã quan tâm giúp đỡ tôi nhé~”

Câu nói mập mờ ấy, khiến ai cũng lập tức hiểu ra.

Người mà Lục tổng định đưa về trụ sở chính là Diêu Lật Lật.

Nhưng hình như chẳng ai thấy bất ngờ cả.

Ngay cả Hứa Chiêu Di cũng không thấy bất ngờ.

Không sao cả.

Hôm đó trời mưa, Hứa Chiêu Di dẫn theo tiểu Đỗ – thực tập sinh luân chuyển mà Đại Diêu phân cho cô, đi kiểm tra các mặt bằng.

Lần này phạm vi kiểm tra khá rộng, ngoài mặt bằng bên trong cần xem xét, cả bảng quảng cáo ở quảng trường trước và sau toà nhà cũng phải kiểm tra.

Hứa Chiêu Di và tiểu Đỗ mỗi người cầm một cây dù, vừa đi vừa giảng giải cho tiểu Đỗ về những kiến thức liên quan đến việc đặt quảng cáo.

Đi đến quảng trường phía trước thì vừa hay trông thấy Lục Dĩ Ninh đang tiễn một ông chủ thương hiệu ra ngoài.

Không chỉ đích thân tiễn vị khách lớn lên chiếc xe đang đỗ trước cửa, anh còn đứng đó nhìn theo mãi cho đến khi xe rời đi.

Còn Diêu Lật Lật thì đứng bên cạnh cầm ô che cho Lục Dĩ Ninh. Lục Dĩ Ninh cao người, Diêu Lật Lật cầm ô có phần khó khăn, vừa kiễng chân vừa với tay, kết quả là cả bờ vai cũng bị mưa hắt ướt.

Tiểu Đỗ mắt tinh, lập tức nhìn thấy cảnh đó, vội nói với Hứa Chiêu Di: “Chị Di, kia chẳng phải là Lục tổng và chị Lật Lật sao? Hai người họ chỉ có một cây dù, hay là mình đưa thêm dù cho sếp nhé?”

Nhìn theo hướng tiểu Đỗ chỉ, Hứa Chiêu Di thấy Diêu Lật Lật và Lục Dĩ Ninh đang nép dưới cùng một chiếc ô.

Trên gương mặt Diêu Lật Lật là nét e thẹn đặc trưng của một cô gái nhỏ, đôi má hơi ửng hồng, trong ánh mắt lộ ra chút ngượng ngùng xen lẫn ngọt ngào, khóe môi cũng vô thức nhếch lên, như đang giấu một tâm tư khó nói.

Nét e thẹn ấy, Hứa Chiêu Di đã quá quen thuộc. Đã từng có lúc, mỗi khi vô tình đến gần anh, cô cũng từng để lộ dáng vẻ y hệt như vậy.

Nhưng giờ đây, cô chỉ khẽ cười nhẹ, như thể mọi day dứt, bận lòng, rung động và tình ý ngày xưa đều tan biến hết trong nụ cười ấy.

“Không cần đâu, mình làm tốt việc của mình là được.” Nói xong, Hứa Chiêu Di xoay người, giơ ô tiếp tục bước về phía trước.

Tiểu Đỗ gãi đầu, hơi khó hiểu. Cậu nghĩ đây rõ ràng là cơ hội tốt để thể hiện trước mặt lãnh đạo. Nhưng nếu chị Di đã bảo không cần, thì nghe theo thôi. Cậu vội vàng bước nhanh đuổi theo.

Lục Dĩ Ninh đã nhìn thấy Hứa Chiêu Di.

Cũng thấy được bóng lưng thản nhiên khi cô quay đi. Khoảnh khắc đó, tim anh như bị kim chích một cái – không hẳn là đau, nhưng lại khiến người ta chẳng thể bỏ qua.

Anh sải bước đi thẳng vào mưa. Diêu Lật Lật đuổi không kịp, vội gọi lớn: “Lục tổng! Lục tổng! Đợi em với!”

Anh lại bước nhanh hơn, chẳng đáp, chỉ thấy chán chường.



Cũng trong ngày hôm đó, Hứa Chiêu Di chợt nhớ đến Lục Mạn Thanh. Đã lâu rồi cô chưa ghé thăm bà, thế là gửi tin nhắn: [Dì à, dạo này dì vẫn khỏe chứ ạ?]

Lục Mạn Thanh sắp phải phẫu thuật, những ngày gần đây vẫn nằm trong bệnh viện. Khi nhìn thấy tin nhắn của Hứa Chiêu Di, vành mắt bà lập tức đỏ hoe, suýt nữa không kìm được mà rơi lệ.

Chuyện lớn như vậy mà Hứa Chiêu Di lại hoàn toàn không hay biết. Cũng đúng thôi, bây giờ cô đã không còn cách nào để biết tin nữa. Cô lập tức bắt taxi đến bệnh viện thăm Lục Mạn Thanh.

Thấy Hứa Chiêu Di, Lục Mạn Thanh vui mừng ra mặt. Bà nắm chặt tay cô, ríu rít nói rất nhiều chuyện gia đình.

Cả hai đều hiểu rõ, đến nước này rồi, một số đề tài nhạy cảm thì ngầm hiểu với nhau là không nhắc đến, cũng rất ăn ý mà cố tình tránh đi.

Nhân lúc Hứa Chiêu Di quay người ra bệ cửa sổ rót nước cho bà, Lục Mạn Thanh lặng lẽ lấy điện thoại ra, cố ý chụp một tấm ảnh.

Suy cho cùng, trong lòng bà vẫn còn vương chút không cam lòng, vẫn muốn thử thêm một lần nữa.

Biết đâu chỉ là thiếu đi cơ hội này, con trai bà sẽ quay đầu lại thì sao?

Tuy nhiên, bà không gửi ảnh thẳng cho Lục Dĩ Ninh, mà đăng một bài lên vòng bạn bè, lại còn cố ý cài đặt chế độ chỉ để Lục Dĩ Ninh nhìn thấy.

Đăng xong, Lục Mạn Thanh cứ thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa phòng bệnh. Nhưng mãi đến khi Hứa Chiêu Di đứng dậy cáo từ, chuẩn bị rời đi, Lục Dĩ Ninh vẫn không xuất hiện.

“Cháu đi đây, dì nghỉ ngơi cho tốt nhé, mai cháu lại tới thăm.”

Nói xong, Hứa Chiêu Di cũng chào tạm biệt dì Hà, rồi bước ra ngoài.

Khi đi đến cửa tòa nhà điều trị, chuẩn bị gọi xe, cô liền thấy Lục Dĩ Ninh vội vã chạy tới.

Anh trông có chút hốt hoảng, cổ áo mở rộng tùy tiện, tóc ướt sũng vuốt ngược ra sau, tay nắm chặt chìa khóa xe, giống như vừa từ trên xe lao thẳng xuống chạy đến đây.

Khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Chiêu Di, anh khựng lại, hơi thở dồn dập, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, đôi mắt thẳng tắp nhìn vào mắt cô.

Chìa khóa được anh siết chặt trong lòng bàn tay.

“Anh sao vậy?” Hứa Chiêu Di hỏi.

Ánh mắt Lục Dĩ Ninh khẽ lóe lên, mấy giây sau mới chậm rãi mở miệng: “Bác sĩ gọi cho tôi, nói mẹ tôi đột nhiên thấy không khỏe.”

Anh giải thích như vậy.

Nhưng Hứa Chiêu Di vừa mới từ phòng bệnh đi ra, lúc ấy tình trạng của Lục Mạn Thanh vẫn rất ổn.

Nhìn Lục Dĩ Ninh như thế này, cộng thêm việc cú điện thoại kia có vẻ cũng chẳng phải mới nhận, cô hơi khó hiểu: “Tôi vừa mới từ phòng bệnh của dì ra, trông dì vẫn rất khỏe. Có khi nào bác sĩ bên đó nhầm không?”

“Có lẽ vậy.” Lục Dĩ Ninh vừa đáp, vừa nhét chìa khóa trong tay vào túi, rồi tiện tay đưa một bàn tay khác lên vuốt tóc.

Vài giọt nước từ mái tóc ướt sũng rơi xuống, men theo cổ áo đang mở của anh, lăn thẳng vào lồng ngực.

“Sao cô lại ở đây?” Anh đột nhiên ngẩng đầu hỏi.

“Tôi nghe nói dì sắp phải phẫu thuật, nên qua thăm dì một chút.”

Hứa Chiêu Di chẳng thấy việc mình làm có gì đáng xấu hổ, cũng chẳng sợ Lục Dĩ Ninh sẽ lấy đó để mỉa mai.

“Dù thế nào, tôi cũng thấy mình nên đến gặp dì. Hơn nữa, mấy ngày tới, sau khi tan làm tôi sẽ đến đây mỗi ngày.” Cô bình thản nói xong liền định quay người rời đi.

Ngay lúc hai người lướt qua nhau, không biết cơn bực nào nổi lên, Lục Dĩ Ninh bất ngờ quay đầu, giọng cáu bẳn quát theo bóng lưng đang dần xa: “Không cần! Lo mà làm cái buổi giao lưu sách của cô đi!”

Hứa Chiêu Di nghe vậy liền khựng bước, quay đầu lại, ánh mắt khó tin nhìn về phía anh.

Cảm xúc trong cô bùng nổ ngay khoảnh khắc đó.

“Anh thật kỳ lạ! Buổi giao lưu được tổ chức là vì hoạt động chung của trung tâm thương mại, để thu hút khách và thúc đẩy doanh thu chung, đâu phải vì lợi ích cá nhân của tôi. Tại sao mỗi lần gặp tôi, anh đều bày cái bộ mặt khó chịu kèm theo những lời mỉa mai vô lý đó vậy?”

“Lục tổng, vốn dĩ tôi không định nhắc lại chuyện khó xử trước đây, nhưng hôm nay chúng ta phải nói rõ. Tôi thật sự không biết có phải vì chuyện tối hôm đó mà anh lại có thành kiến sâu sắc với tôi như vậy hay không.”

Giọng Hứa Chiêu Di hơi nghẹn lại, cô hít sâu một hơi, cố gắng ổn định cảm xúc:

“Đêm hôm đó chúng ta vô tình ngủ với nhau, tối đó tôi thật sự uống say, đó là lần đầu tiên tôi có quan hệ với đàn ông, hoàn toàn là do tác dụng của rượu. Tôi cũng biết việc đó là không đúng, sau này tôi đã tự xem lại bản thân. Nhưng tôi muốn hỏi, chẳng lẽ đó chỉ là lỗi của riêng tôi sao? Anh hoàn toàn không có lỗi gì à? Có lẽ anh nghĩ, sau khi ngủ với tôi, anh lại không muốn chịu trách nhiệm, nên mỗi lần gặp tôi liền như thấy thứ bẩn thỉu, thấy một vết nhơ, chán ghét và chỉ muốn tránh xa. Nhưng tôi muốn nói, tôi không phải loại phụ nữ tùy tiện, cũng không phải kẻ không biết mình là ai. Giống như lời tôi đã để lại cho anh tối hôm đó, tôi thật sự sẽ không để chuyện này trong lòng, cũng không dùng nó để làm gì với anh, anh hoàn toàn không cần phải đối xử với tôi như vậy.”

Lục Dĩ Ninh suýt nữa bị lời cô làm tức đến ói máu, anh hỏi: “Trong lòng cô nghĩ tôi là loại người như vậy sao?”

“Chẳng lẽ không phải à?” Hứa Chiêu Di cảm thấy khóe mắt nóng lên, cô nghiêng đầu, đưa tay che mắt, nhưng nước mắt vẫn tràn qua kẽ tay chảy xuống, “Nếu không thì tôi không nghĩ ra lý do gì khiến anh luôn nhắm vào tôi.”

“Được, bây giờ tôi nói cho cô biết, tôi không hề có chút thành kiến nào với cô, tất cả chỉ là cô tự mình đa tình. Thực tế, tôi vốn chẳng để chuyện đó trong lòng. Cô cảm thấy tôi trong công việc thường phớt lờ, lạnh nhạt với cô nên khiến cô khó chịu đúng không? Vậy tôi nói thật cho cô biết, sự thật là tôi lười để ý đến cô, lười quan tâm đến một người đối với tôi mà nói đã hoàn toàn vô giá trị. Hơn nữa, ai nói cho cô biết là mẹ kiếp tôi chỉ ngủ với mỗi mình cô?”

Hứa Chiêu Di đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe trừng thẳng vào anh, đây là câu nói khốn nạn nhất mà cô từng nghe trong đời.

“Được, tôi hiểu rồi.” Cô lại đưa tay lau nước mắt, rồi xoay người lao thẳng vào màn mưa.

Bình Luận (0)
Comment