Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 28

Chương 28

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Thực ra, con người phải học cách hòa giải với chính mình. Đó là vào cái ngày mà cảm xúc cuối cùng cũng sụp đổ, chút tự tôn cuối cùng bị sự vô tình và lời ác độc giẫm đạp đến không còn gì.

Thế nhưng, giống như phượng hoàng tái sinh từ trong lửa đỏ, nỗi đau này lại trở thành bước ngoặt để cô tái sinh. Cũng chính khoảnh khắc ấy, cô đã tìm ra con đường hòa giải với bản thân.

Cô cất chiếc vòng tay sặc sỡ kia vào trong tủ. Yêu thầm sáu năm, cuối cùng cô cũng có thể buông bỏ rồi.

Hôm sau, Hứa Chiêu Di vẫn đi làm như thường lệ.

Buổi giao lưu sách đã bước vào giai đoạn khởi động, hôm nay bên nhà sản xuất sẽ giao đến trung tâm thương mại những vật phẩm quảng bá có in tên Chiêm Nguyên, như bảng đứng quảng cáo, standee kéo, poster, kệ trưng bày KT,…

Hứa Chiêu Di dẫn tiểu Đỗ đến các lối vào quan trọng để bố trí vị trí đặt quảng cáo. Tiểu Đỗ là một chàng trai cực kỳ tháo vát, cũng rất lanh lợi, cứ hễ có cơ hội là lại nói: “Chị Di nghỉ chút đi, việc này để em làm cho!”

Hứa Chiêu Di thỉnh thoảng sẽ lén mua cho cậu một ly trà sữa, còn xem cậu như một đứa trẻ.

Thấy tiểu Đỗ, cô lại nhớ đến chính mình của ngày trước. Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã là năm thứ hai cô đi làm, sắp sửa bước sang năm thứ ba rồi.

Lục Dĩ Ninh mấy ngày liền không đến công ty, tin đồn anh sắp quay về trụ sở âm thầm lan rộng, đến cả khi gặp Diêu Lật Lật, mọi người cũng trở nên niềm nở hơn vài phần.

Hứa Chiêu Di không mấy bận tâm đến những chuyện này, tan ca xong cô vẫn đến bệnh viện thăm Lục Mạn Thanh như thường lệ, đó là cuộc hẹn cô đã định với Lục Mạn Thanh từ hôm qua.

Lục Dĩ Ninh cũng đang có mặt trong phòng bệnh.

“Lục tổng.” Hứa Chiêu Di tỏ ra chẳng có chuyện gì xảy ra, chào hỏi anh một cách bình thường, sau đó đặt đồ xuống rồi đi thẳng đến ngồi bên giường, trò chuyện với Lục Mạn Thanh.

Tuy có chào hỏi, nhưng cái kiểu giả như không nhìn thấy kia thì lộ liễu quá mức rồi.

Lục Dĩ Ninh ngồi trên ghế chăm bệnh bên giường, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, trong mắt đỏ ngầu đầy tia máu trông đến rợn người.

Anh chẳng nói câu nào, chỉ nhìn cô chằm chằm như thế.

Lục Mạn Thanh âm thầm thở dài trong lòng. Hôm qua sau khi Hứa Chiêu Di rời đi, Lục Dĩ Ninh mãi vẫn chưa lên phòng.

Lục Mạn Thanh gọi điện cho anh cũng không bắt máy, sau đó bước ra ban công thì thấy anh đang phát điên dưới lầu khu nội trú, một mình đi tới đi lui dưới cơn mưa lớn, có người tốt bụng đến đưa dù cho anh, bị anh mắng chạy mất.

“Bà Lục, thiếu gia nhà mình có phải phát điên rồi không?” Dì Hà lo lắng hỏi, giọng đầy bất an.

Còn Lục Mạn Thanh thì sao, bà kéo rèm lại, cũng chẳng thèm quan tâm đến anh, chỉ buông một câu: “Tự làm thì tự chịu, dù là con ruột của tôi, tôi cũng không thiên vị.”

Dầm mưa suốt một đêm, lúc này môi của Lục Dĩ Ninh đã trắng bệch, là kiểu trắng nhợt nhạt đầy bệnh tật.

May mà thể trạng anh tốt, không bị bệnh, chứ nếu mà đổ bệnh thì bác sĩ kiểu gì cũng đuổi anh ra ngoài cho bằng được.

Còn muốn ở lại trong phòng bệnh chăm người? Nằm mơ đi.

Y tá bước vào, xấu hổ liếc nhìn anh một cái, rồi đẩy Lục Mạn Thanh đi làm kiểm tra tiền phẫu thuật.

Hứa Chiêu Di vốn cũng định đi theo, nhưng bác sĩ cân nhắc thấy đã có dì Hà đi cùng rồi, không cần quá nhiều người nhà theo vào, nên để cô ở lại phòng bệnh đợi.

Hứa Chiêu Di không muốn ngồi không, nhân lúc Lục Mạn Thanh không có ở đây thì giúp sắp xếp lại giường bệnh cho gọn gàng, sau đó mang chăn ra ban công phơi.

Vì sắp phẫu thuật, để tránh lây nhiễm chéo nên lần này bà được sắp xếp ở phòng đơn cao cấp, cả phòng này chỉ có mình Lục Mạn Thanh là bệnh nhân.

Lục Dĩ Ninh cứ thế nhìn Hứa Chiêu Di một mình bận rộn, phơi xong chăn lại cầm chổi quét. Khi quét đến đoạn sàn chỗ anh ngồi, cô cũng chẳng nhắc anh nhấc mông lên.

Hứa Chiêu Di không muốn phí công với anh, một câu cũng lười mở miệng, muốn nhấc thì nhấc, không nhấc thì cô lách qua ghế anh mà tiếp tục quét.

Phòng bệnh rất rộng và yên tĩnh, cả một khoảng trắng toát trống trải, chỉ một tiếng động khẽ vang lên trong bầu không khí lạnh lẽo thoảng mùi thuốc sát trùng cũng đủ khiến lòng người khẽ run lên, tê dại từng chút ở đầu tim.

Dưới sự đối đầu trong im lặng ấy, khóe mắt Lục Dĩ Ninh đột nhiên hơi ửng đỏ.

Hôm qua anh đã nghĩ suốt cả đêm, nghĩ đến mức đầu muốn nổ tung. Điều anh không sao hiểu nổi là miệng mồm Hứa Chiêu Di sao có thể sắc như dao vậy?

Lời nói ra tàn nhẫn đến mức ấy, nói anh không muốn chịu trách nhiệm, nói bản thân cô là thứ bẩn thỉu, là vết nhơ!

Nếu cô thực sự nghĩ như thế, nếu anh thật sự là loại đàn ông tồi tệ như cô nói thì mẹ kiếp, anh đã sớm đuổi việc cô rồi! Còn để cô đứng trước mặt mình mà tuôn ra đống lời nhảm nhí đó à?

Năm xưa là cô viết thư tỏ tình với anh, cũng là cô trong thư từng thề thốt chắc nịch rằng sẽ mãi mãi thích anh, vậy mà quay đầu bước lên sân khấu liền phủi sạch, nói mình chưa từng thầm mến ai, càng không có người thích.

Đêm đó dưới thân anh, cô điên cuồng, chủ động hôn anh, như thể muốn nghiền nát bản thân, hòa tan hoàn toàn vào cơ thể anh.

Thế mà sang hôm sau lại chẳng hiểu từ đâu móc ra một cái gã nhà văn chó chết nào đó để tán tỉnh, thậm chí còn dám công khai yêu đương dưới mí mắt của anh, lại còn là yêu đương bằng tiền công ty!

Tức muốn nổ phổi!

Anh thừa nhận, sau đêm đó bản thân đúng là có hơi mất phương hướng. Nhưng hôm đó, khi anh đã nghĩ thông suốt mọi chuyện thì định sẽ chịu trách nhiệm cho cả hai, vậy mà cô gái ngốc đó lại dám nói anh không muốn chịu trách nhiệm?

Lần đầu tiên trong đời, Lục Dĩ Ninh nếm trải cảm giác ấm ức. Anh cảm thấy người bị bỏ rơi thật sự là chính mình.

Mắt đỏ hoe, anh vẫn không nhúc nhích. Cả đêm qua, lời của Hứa Chiêu Di cứ vang vọng mãi trong đầu, mỗi lần nhớ lại là tim như bị một bàn tay khổng lồ bóp chặt, đến mức không thở nổi.

May mà đang ở trong bệnh viện còn có thể thở chút oxy, chứ không là anh đã bị Hứa Chiêu Di chọc cho tức chết rồi.

Nếu cứ tiếp tục nhịn thế này, anh thật sự sẽ tức đến phát bệnh mất.

“Buổi giao lưu sách thế nào rồi?”

Cuối cùng anh cũng không nhịn được nữa mà lên tiếng. Anh cũng chẳng cảm thấy mình cố ý bắt chuyện, chỉ là anh không quen cái kiểu có người ở cùng một không gian với mình mà lại trắng trợn làm như không thấy anh.

Hứa Chiêu Di lần này không tiếp tục làm ngơ. Tính cô bây giờ là vậy, anh không nói gì thì tôi coi anh như không khí, còn nếu chủ động mở lời thì tôi sẽ cân nhắc tình huống mà phản ứng lại.

“Bây giờ anh đang dùng giọng điệu gì để nói chuyện với tôi vậy? Cấp trên à?”

“Phải.”

Lúc này Hứa Chiêu Di mới đặt chổi xuống, lấy khăn giấy ướt lau tay, bước tới trước mặt anh rồi trả lời:

“Tính đến hiện tại, kể từ khi bắt đầu chiến dịch tuyên truyền, buổi giao lưu đã nhận được tổng cộng 385 lượt đăng ký, trong đó có khoảng 50% là hội viên cũ, số người mới đăng ký làm hội viên đạt hơn 190 người. Về mặt quảng bá hoạt động, chúng tôi đã đăng nhiều bài viết và poster trực tuyến trong giai đoạn khởi động, tổng lượt đọc đã vượt 500.000. Đồng thời cũng dán poster quảng bá tại trung tâm thương mại và các đơn vị hợp tác, mang lại hiệu quả truyền thông đáng kể. Chúng tôi đã nhận được nhiều phản hồi tích cực, mọi người đều rất mong chờ sự kiện lần này.”

Lục Dĩ Ninh có phần bất ngờ trước năng lực công việc hiện tại của Hứa Chiêu Di. Điều anh không biết là, suốt quãng thời gian qua, Hứa Chiêu Di đã tận dụng từng đêm không phải tăng ca để đọc biết bao nhiêu cuốn sách về quản lý, nghiên cứu bao nhiêu tài liệu liên quan.

Tuy cô rất ghét con người Lục Dĩ Ninh, nhưng vẫn thừa nhận những lời anh từng nói là đúng, trong công việc phải biết tích lũy, phải biết học hỏi, phải nâng cao năng lực cốt lõi của bản thân. Có như vậy, sau này dù đi đến đâu, nhận công việc gì, cũng có thể bình tĩnh đối mặt. Cô đã thực sự ghi nhớ điều đó.

Anh không hề nhận ra rằng, trong lòng mình đã len lén trỗi dậy một niềm vui âm thầm, như thể trong hoàn cảnh mù mịt tăm tối này, anh đã tìm được một tia sáng le lói soi lối thoát cho chính mình.

Có lẽ cô cũng không hề tầm thường như vẻ ngoài, cô có thể thoát kén hóa bướm, trong tim cô còn ẩn chứa một sự dũng cảm không chút sợ hãi. Vì thế, anh cũng nên can đảm một chút, thử biến điều không thể thành có thể.

“Để cho tôi một suất.” Anh cuối cùng cũng mở miệng.

Hứa Chiêu Di chẳng có biểu cảm gì: “Anh là sếp, muốn đi lúc nào chẳng được.”



Hứa Chiêu Di vốn nghĩ anh chỉ nói miệng cho có, ai ngờ đến hôm sau, buổi giao lưu sách diễn ra, Lục Dĩ Ninh thật sự đến.

Không có dáng vẻ của một lãnh đạo, cũng không ra dáng khách mời, anh chỉ đến với tư cách một độc giả bình thường.

Gương mặt u ám, ngồi ở hàng ghế cuối cùng, tay khoanh trước ngực, ánh mắt dán chặt vào sân khấu, nơi Hứa Chiêu Di đang đóng vai trò MC, trò chuyện rôm rả cùng nhà văn Chiêm Nguyên.

Ồ, trong mắt anh thì đó là liếc mắt đưa tình, chướng mắt hết sức.

Hàng ghế đầu có một phú bà nhận ra Lục Dĩ Ninh, gọi anh qua ngồi cùng.

Người phụ nữ giàu có đó là hội viên thẻ đen của Liên Hoa, trùng hợp lại là fan của Chiêm Nguyên, nên Hứa Chiêu Di đã sắp xếp cho bà ngồi ở hàng ghế đầu.

Bà ấy giàu đến mức nào ư? Liên Hoa thậm chí còn thiết kế riêng cho bà một phòng VIP độc lập, mỗi mùa khi các nhãn hiệu xa xỉ lớn tung ra sản phẩm mới, đều phải ngoan ngoãn xếp hàng đem tới tận nơi cho bà chọn, còn phải mời người mẫu đến để thử từng bộ một cho bà xem.

Thế nên phú bà có thể gọi Lục Dĩ Ninh là tiểu Lục, gọi nghe rất tự nhiên, không hề lạc giọng, mà tiểu Lục thì sao?

Tuy trong lòng không vui, cả người như tỏa ra khí lạnh ngùn ngụt, nhưng khi đáp lại bà, vẫn phải miễn cưỡng kéo khóe miệng, gượng cười một cái, cố gắng giữ lấy vẻ lịch sự nơi công sở, tỏ ra tử tế.

Không muốn qua thì cũng phải qua.

Hứa Chiêu Di lúc đứng trên sân khấu chủ trì, nơi khóe mắt vô tình quét qua phía dưới, thấy Lục Dĩ Ninh không cam lòng mà phải dời mông ngồi ra hàng ghế đầu, bị phú bà nắm thóp đến mức trông chẳng khác nào đang ngậm bồ hòn, trong lòng không nhịn được mà buồn cười, cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Sau khi buổi giao lưu sách kết thúc, các hội viên lần lượt đứng dậy rời đi, Hứa Chiêu Di đích thân tiễn phú bà ra ngoài.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người, Lục Dĩ Ninh và Chiêm Nguyên.

Lục Dĩ Ninh khoanh tay trước ngực, ngồi ngay hàng ghế đầu, không nhúc nhích chút nào, ánh mắt dán chặt vào Chiêm Nguyên trên sân khấu.

Mà Chiêm Nguyên thì không hề vội vàng, từ tốn cất từng quyển sách vào ba lô, rồi cẩn thận tháo cặp kính gọng đen, bỏ vào hộp kính. Sau đó mới bước xuống sân khấu, đi thẳng đến trước mặt Lục Dĩ Ninh.

Lục Dĩ Ninh cũng không đứng dậy, vẫn ngồi yên tại chỗ, bắt chéo chân, dáng vẻ vênh váo, mặt thì hầm hầm, phun ra một câu: “Thủ đoạn tán gái của mấy nhà văn đều thấp kém như vậy à?”

Chiêm Nguyên khẽ cười, nói: “Ông chủ cũng chẳng cao tay hơn.”

Lời vừa dứt, Hứa Chiêu Di liền quay lại.

Hai người trong phòng không ai lên tiếng nữa, chỉ nhìn nhau, khóe môi cả hai đều mang theo nụ cười có chút hàm ý sâu xa.

Hứa Chiêu Di cứ tưởng Chiêm Nguyên không nhận ra Lục Dĩ Ninh là ai. Dù sao đây cũng là nơi làm việc, cấp trên lại đang ở ngay trước mặt, theo lẽ thường thì vẫn nên do cô chủ động giới thiệu một chút.

“Thầy Chiêm, vị này là Lục tổng, trước đây hai người từng gặp qua. Lục tổng rất ngưỡng mộ tài năng của anh, hôm nay còn đặc biệt bớt thời gian đến nghe anh diễn thuyết.”

Mấy lời xã giao, nên nói thì phải nói, nửa câu sau là cô tự ý thêm vào, cũng chẳng quan tâm đến ánh mắt sắc như dao của Lục Dĩ Ninh quét sang, cô cứ nói.

Ai biết hôm nay anh phát điên cái gì mà cứ nhất quyết đòi đến? Còn như mắc bệnh thần kinh vậy, suốt buổi cứ mặt nặng mày nhẹ trừng mắt nhìn Chiêm Nguyên, người ta là khách mời đấy, thiếu nợ anh chắc?

“Vậy à.” Chiêm Nguyên khẽ gật đầu, mỉm cười nhìn Lục Dĩ Ninh đang ngạo mạn vô lễ, dáng vẻ trông có giáo dưỡng hơn hẳn khi đặt hai người cạnh nhau, “Lục tổng của các cô vừa rồi còn nói hoan nghênh tôi mở thêm vài buổi nữa. Đã được tổng giám đốc ưu ái thì tôi cũng không tiện từ chối.”

Rồi quay sang nói với Hứa Chiêu Di: “Lúc đó có lẽ lại phải làm phiền cô rồi.”

“Không đâu, không đâu. Buổi giao lưu sách hôm nay thật sự rất tuyệt, mọi người đều đắm chìm trong đó, ai cũng rất mong chờ sau này có thể tổ chức thêm vài buổi nữa. Chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc làm tốt mọi công việc tiếp theo. Một lần nữa cảm ơn anh đã mang đến cho mọi người một sự kiện đặc sắc như vậy. Để tôi tiễn anh ra ngoài nhé.”

Hứa Chiêu Di bây giờ nói lời xã giao mượt mà quá thể, khả năng giao tiếp này rốt cuộc là được rèn luyện từ đâu ra vậy? Nghe mà cứ như là lời thật lòng. À không, có khi đúng thật là lời thật lòng của cô cũng nên?

Lục Dĩ Ninh khoanh tay ngồi trên ghế, bắt chéo chân, mặt đen sì nhìn chằm chằm Hứa Chiêu Di, nghe thấy Chiêm Nguyên cười, giọng điệu dịu dàng nói với cô: “Được, tối nay mời cô ăn cơm.”

Hứa Chiêu Di đích thân tiễn Chiêm Nguyên xuống lầu, lúc đi còn chẳng liếc nhìn Lục Dĩ Ninh lấy một cái, cũng không căn dặn anh điều gì.

Ông chủ lớn nhà cô vẫn còn ngồi đó, thế mà cô lại cứ thế bỏ mặc anh lại, để anh ngồi chỏng chơ một mình, khiến Lục Dĩ Ninh tức đến phát điên. Giờ thì lễ nghi nơi công sở đâu mất hết rồi?

Cơn giận bốc lên, anh lập tức rút điện thoại ra gọi cho Hứa Chiêu Di.

Hứa Chiêu Di vừa mới giúp Chiêm Nguyên gọi xe xong, lúc này đang chào tạm biệt anh ấy, thấy điện thoại hiện tên Lục Dĩ Ninh thì khẽ nhíu mày.

“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một lát.”

Chiêm Nguyên mỉm cười chờ cô.

“A lô.” Hứa Chiêu Di hơi nghiêng đầu, mái tóc mái trước trán theo gió khẽ lay động, “Lại chuyện gì nữa vậy?”

Giọng nói có phần thiếu kiên nhẫn.

“Nhắc cô một câu, đừng có mải vui quá mà quên đường về. Ngày mai bà Lục phải phẫu thuật, hôm qua cô đã hứa tối nay tới thăm bà ấy rồi.” Vừa nghe thấy người ta đi ăn tối là Lục Dĩ Ninh lập tức lôi Lục Mạn Thanh ra ép cô.

Cũng mặt dày thật đấy.

“Tôi biết rồi.”

“Biết là được.”

Hứa Chiêu Di cúp máy, quay sang nói với Chiêm Nguyên bằng vẻ áy náy: “Để hôm khác tôi mời anh nhé, tối nay tôi có việc đột xuất.”

Thực ra ban đầu cô cũng không định đi ăn tối với Chiêm Nguyên.

“Anh đã vất vả cả ngày rồi, cũng nên về nghỉ sớm đi. Cảm ơn anh vì hôm nay.”

“Được thôi.” Chiêm Nguyên ngồi vào ghế sau, hạ cửa kính xuống.

Ngay lúc xe bắt đầu chuyển bánh, anh ấy quay đầu lại nhìn Hứa Chiêu Di, mỉm cười hỏi một câu: “Anh ta là người khiến cô phiền lòng sao?”

Bình Luận (0)
Comment