Chương 29
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Mười giờ ba mươi lăm phút tối, cô đến bệnh viện sớm hơn dự kiến.
Ca phẫu thuật kéo dài năm tiếng, Hứa Chiêu Di ngồi cùng dì Hà trên hàng ghế dài trước cửa phòng mổ, một tay ôm lấy vai bà.
Hà Hiểu Nga căng thẳng đến mức tay chân run lẩy bẩy, nhắm chặt mắt, miệng không ngừng cầu nguyện.
Hứa Chiêu Di trấn an: “Không sao đâu, ca phẫu thuật nhất định sẽ thuận lợi, dì đừng quá lo lắng.”
Còn Lục Dĩ Ninh thì ngồi một mình trên hàng ghế dài bên hành lang đối diện, đầu cúi thấp, vành mắt đỏ ửng, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Nhìn qua trông anh đơn độc, vỡ vụn, có chút đáng thương.
Hà Hiểu Nga lau nước mắt, nói với Hứa Chiêu Di: “Di Di, cháu không cần ngồi với dì đâu, cháu có thể sang ngồi với thiếu gia không? Bây giờ nó mới là người cần an ủi nhất.”
Thấy Hứa Chiêu Di chưa động, bà lại rơi nước mắt, không kìm được nắm lấy tay cô, nói một câu như thế này: “Năm đó, anh trai nó cũng rời bỏ nó theo cách này.”
Hứa Chiêu Di có chút động lòng trắc ẩn, cô cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng dì Hà, đứng dậy bước đến trước mặt Lục Dĩ Ninh.
Trước ca phẫu thuật, Lục Dĩ Ninh đã ký một xấp giấy, nội dung câu nào câu nấy đều khiến người ta sợ hãi, nào là trong lúc phẫu thuật có thể xảy ra sự cố, thậm chí còn có nguy cơ thất bại…
Hứa Chiêu Di hiểu rõ, những lời này chưa chắc sẽ trở thành sự thật, chẳng qua là tuyên bố mà bệnh viện buộc phải thông báo để miễn trừ trách nhiệm.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Lục Dĩ Ninh cầm bút, từng nét từng nét ký tên mình xuống, trong lòng cô vẫn không kìm được mà cảm thấy xót xa cho anh.
Cô nghĩ, lúc này đây, anh cần một chút an ủi. Bất kể lập trường thế nào, cô cũng nên cho anh chút an ủi.
Cô khẽ ngồi xuống bên cạnh anh, lặng lẽ đồng hành. Lúc ấy trên hàng ghế dài chỉ có hai người họ.
Cách nhau chừng một cánh tay, Hứa Chiêu Di đặt hai tay lên đầu gối, hơi cúi đầu, ánh mắt rơi vào những mảng sáng tối của ánh trăng hắt trên nền gạch, đồng thời âm thầm cầu nguyện cho dì.
Bất chợt, Lục Dĩ Ninh đưa tay ra, phủ lên cổ tay cô. Những ngón tay lạnh lẽo chạm vào hơi ấm nơi ấy, như thể nhịp đập nơi mạch máu cô theo đầu ngón tay truyền vào tim anh, khiến trái tim vốn lơ lửng giữa không trung của anh cuối cùng cũng tìm được điểm tựa.
Hứa Chiêu Di theo phản xạ muốn rụt tay lại, nhưng Lục Dĩ Ninh lập tức siết chặt cổ tay cô, đôi mắt hoe đỏ nhìn cô, như thể hạ quyết tâm, dù thế nào cũng không chịu buông cô ra.
Hứa Chiêu Di thử rút tay mấy lần nhưng hoàn toàn không nhúc nhích được, chỉ có thể mặc cho anh ngang ngược, bá đạo nắm chặt tay mình.
“Lục Dĩ Ninh, anh buông tôi ra.”
“Không buông.”
“Anh đừng vô lý, anh mà còn thế nữa tôi sẽ đi đấy.”
“Vậy tôi cứ vô lý.”
Nói xong, anh còn quá trớn, trượt tay xuống lòng bàn tay cô, các ngón tay len vào kẽ tay, gắn chặt với nhau, mười ngón đan xen.
Không cho cô rời đi.
Hứa Chiêu Di tức đến mức mặt nóng bừng, ngay cả bàn tay cũng hơi run, nhưng đồng thời cũng cảm nhận rõ mồ hôi lạnh từ lòng bàn tay anh đang từng chút một thấm vào tay mình.
Thoáng chốc, cô nhớ tới lời Chiêm Nguyên đã nói với mình, vành mắt ươn ướt, cô hỏi anh: “Rốt cuộc anh có ý gì?”
“Ý tôi chính là vậy.”
Hứa Chiêu Di tức đến mức chẳng thèm để ý đến anh nữa.
Cứ thế, hai người nắm tay ngồi trước cửa phòng phẫu thuật, cho đến hơn ba giờ sáng, cửa phòng mổ cuối cùng cũng mở ra, Lục Mạn Thanh được đẩy ra ngoài.
Bác sĩ thông báo với mọi người ca phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi, tất cả mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng bệnh nhân vẫn phải được đưa vào phòng hồi sức để theo dõi bảy ngày, trong phòng hồi sức thì không cho phép người nhà vào.
Bác sĩ dặn dò: “Chỉ cần để một người nhà bệnh nhân trực bên ngoài là được. Nếu có chuyện gì, bác sĩ sẽ gọi, còn lại thì tạm thời đừng tụ tập ở hành lang.”
Lục Dĩ Ninh để dì Hà về nhà nghỉ ngơi, nói tối nay anh sẽ trực, cũng bảo Hứa Chiêu Di về trước.
Hứa Chiêu Di đưa dì Hà về nhà xong, quay lại bệnh viện thì trời đã gần sáng. Các quầy hàng ăn sáng ven đường đã lần lượt bắt đầu rao bán. Cô mua hai phần đồ ăn sáng, rồi quay lại bệnh viện.
Lục Dĩ Ninh vẫn ngồi trên hành lang. Hành lang tràn ngập mùi thuốc khử trùng, yên tĩnh và lạnh lẽo, như tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài đang được bao phủ bởi ánh ban mai dịu dàng và ngập tràn hơi thở đời thường.
—
Ngày thứ hai, cả ban ngày lẫn ban đêm vẫn là Lục Dĩ Ninh ở lại trông. Sang ngày thứ ba, dì Hà đến thay anh, Hứa Chiêu Di thì ở lại cùng.
Lục Dĩ Ninh liền ra khách sạn gần đó thuê một phòng nghỉ vài tiếng, tỉnh dậy lại lập tức quay về thay ca cho họ.
Những ngày ấy cứ thế trôi qua.
Đêm thứ bảy, Lục Dĩ Ninh từ khách sạn vội chạy sang, thấy hành lang chỉ còn mỗi Hứa Chiêu Di. Lúc ấy đã ba giờ sáng, hành lang lạnh buốt. Trên người cô khoác một chiếc áo phao, hai tay ôm lấy vai, đầu hơi ngửa tựa vào bức tường trắng phía sau, ngủ gật.
Hứa Chiêu Di thương dì Hà mấy hôm nay đã quá mệt, nên bảo bà về nghỉ trước. Dù sao tình trạng của Lục Mạn Thanh vẫn ổn định, cô nghĩ mình ở lại trông cũng được.
Lục Dĩ Ninh bước chậm lại, nhẹ nhàng tiến đến ngồi cạnh cô. Anh cởi áo dạ trên người, một tay vòng ra sau lưng ôm lấy vai cô, khẽ nghiêng người để đầu cô tựa lên vai mình.
Hứa Chiêu Di khẽ phát ra tiếng ưm mơ hồ, có lẽ vì quá mệt nên không tỉnh, ngược lại còn khẽ dịch người, áp sát vào anh hơn, như thể tiềm thức nhận ra đây là một chiếc gối ôm dễ chịu. Đầu cô nặng nề gối trên vai anh, ngủ say.
Lục Dĩ Ninh tiện tay gấp áo khoác lại, đắp lên chân cô để giữ ấm.
—
Ngày Lục Mạn Thanh được chuyển từ phòng hồi sức sang phòng bệnh thường, là một buổi chiều đầy nắng.
Phòng bệnh đã được Hứa Chiêu Di dọn dẹp gọn gàng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, trải xuống giường bệnh, khiến cả chiếc giường ngập tràn hơi ấm dễ chịu.
Lục Mạn Thanh mở mắt, thấy những người mình yêu thương đều đang ở bên. Lục Dĩ Ninh nắm chặt tay bà, nghẹn ngào gọi một tiếng mẹ.
Khóe mắt bà chậm rãi trào ra vài giọt nước, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên, một dáng vẻ vô cùng, vô cùng hạnh phúc.
Hứa Chiêu Di trước đó đã liền mạch trông nom suốt hai ngày, lúc này gương mặt nhỏ có phần tái nhợt.
Sau khi Lục Mạn Thanh rời phòng hồi sức, dì Hà đã có thể ở bên chăm sóc, vì phòng bệnh thường có giường phụ cho người nhà nghỉ ngơi, tiện trông nom hơn. Lục Dĩ Ninh còn đặc biệt thuê một điều dưỡng chuyên nghiệp, giàu kinh nghiệm để hỗ trợ.
Mọi việc sắp xếp xong xuôi, Lục Mạn Thanh liền giục Hứa Chiêu Di về nghỉ. Trong lòng bà thực sự rất cảm động, chỉ là không biết phải nói thế nào, nên lại thấy tiếc nuối hơn, nghĩ thầm nếu cô thật sự là con dâu bà thì tốt biết bao.
“Mẹ, con đưa cô ấy về trước, mẹ nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Lục Dĩ Ninh khoác áo, đi cùng Hứa Chiêu Di ra ngoài.
Chớp mắt đã sang đông, hơi thở vừa thoát ra liền hóa thành làn sương trắng. Không ngờ một năm lại trôi nhanh đến thế.
Hứa Chiêu Di nhớ lại thời điểm này năm ngoái, khi biết Lục Dĩ Ninh cùng An Nhĩ ra biển đi bộ ngắm sao, cô đã buồn đến mất ngủ mấy hôm liền.
Giờ thì cô có thể thản nhiên thừa nhận, mùa đông năm ấy cô đã không hề vui vẻ. Nhưng cũng chính mùa đông đó, cô lén theo chú Ngũ học một nghề mới.
Suốt một năm qua, mỗi khi nghỉ phép rảnh rỗi, cô lại ở nhà tự tay làm bánh ngọt, coi như tự thưởng cho bản thân.
Cô nhận ra đôi khi mất đi cũng là một dạng thu hoạch khác, khi tâm trạng đã yên ổn, một mình sống cũng chẳng tệ chút nào.
Cô nghĩ cuộc sống như bây giờ đã đủ tốt rồi, không còn mơ tưởng điều gì, cũng chẳng muốn phá vỡ nó.
Hai người lặng lẽ bước về phía bãi đỗ xe. Lục Dĩ Ninh đút hai tay vào túi áo, đi được một đoạn thì bỗng nghiêng đầu hỏi cô có lạnh không.
Ngay sau đó, trong túi áo của Hứa Chiêu Di bỗng trượt vào một vật ấm áp. Cô lấy ra xem, thì thấy đó là một chiếc túi sưởi Zippo.
Là món đồ cổ đã ngừng sản xuất từ nhiều năm trước.
Rõ ràng vừa nãy là Lục Dĩ Ninh lén bỏ vào. Hứa Chiêu Di quay đầu nhìn anh, còn Lục Dĩ Ninh thì tỏ ra như không có chuyện gì, cứ thế đi thẳng về phía trước.
Tới nơi, cửa xe tự động mở, anh đưa tay kéo cửa rồi quay lại gọi: “Lên xe, nhanh lên, lề mề gì thế.”
Đúng là thần kinh.
Hứa Chiêu Di nghĩ thầm, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu chui vào xe, tiện tay nhét lại chiếc túi sưởi vào túi áo.
Xe chạy chưa được bao lâu, Hứa Chiêu Di đã bắt đầu thấy buồn ngủ. Trong xe mở máy sưởi ấm, cộng thêm hơi nóng từ chiếc túi sưởi lan ra, khiến cô cảm thấy ấm áp dễ chịu. Không hay biết từ lúc nào, cô đã tựa đầu vào cửa kính ngủ thiếp đi.
Nửa tiếng sau, Lục Dĩ Ninh lái xe vào hầm để xe của căn hộ.
Anh nhẹ nhàng bế Hứa Chiêu Di xuống xe, ôm cô đi thẳng vào thang máy. Cô vẫn ngủ say, không hề tỉnh lại.
Đặt người lên giường, anh cẩn thận cởi áo khoác lông vũ của cô, kéo chăn đắp kín. Sau đó, anh còn cố ý ra ban công kiểm tra xem cửa sổ đã đóng kỹ chưa, làm xong mới khép rèm lại, để ánh sáng trong phòng trở nên dịu dàng và dễ chịu.
Lục Dĩ Ninh cúi người ngồi bên giường, nhìn Hứa Chiêu Di, không kiềm chế được mà đưa tay ra, khẽ v**t v* gương mặt đỏ hồng, mịn màng của cô. Cứ thế nhìn, đến khi sắc trời bên ngoài đã tối hẳn, anh mới nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi phòng.
Trước khi đi, anh còn từ trong tủ lấy ra hai chiếc gối ôm, kẹp vào hai bên chăn của cô, tạo thành một chiếc tổ nhỏ ấm áp và an toàn. Anh luôn cảm thấy cô vụng về, ngay cả trong mơ cũng có thể vô tình lăn xuống giường.
Hứa Chiêu Di tỉnh dậy thì đã là bảy giờ tối, không biết từ lúc nào mà cô đã ngủ nguyên cả một buổi chiều.
Tỉnh lại trong chăn ấm, cảm thấy cơ thể vô cùng thoải mái, Hứa Chiêu Di vươn vai một cái, bụng réo lên. Cô ngồi dậy, chợt nhận ra cách bài trí của căn phòng.
Khoan đã, đây đâu phải nhà mình?
Căn phòng này sao lại thấy quen quen? Hình như là phòng của người nào đó…
Đúng rồi, chẳng phải đây chính là phòng ngủ của anh sao? Lần trước cô đã ở lại một đêm, và thề là cả đời này cũng không muốn bước chân vào nữa.
Tim Hứa Chiêu Di lỡ một nhịp.
Vội xỏ giày bước ra khỏi phòng, vừa ra đến cửa liền nghe thấy âm thanh từ phòng bếp, tiếng xì xèo của chảo khi xào, trên chóp mũi thoang thoảng mùi thơm, khiến bụng cô lại réo lên một tiếng.
Cô bước đến, khó tin là lại thấy Lục Dĩ Ninh đang đứng trước bếp, trên người thắt một chiếc tạp dề màu xanh da trời. Anh vậy mà đang nấu ăn!
Lục Dĩ Ninh quay đầu lấy gia vị thì trông thấy cô, thấy gương mặt cô khi ngủ đỏ hồng, sắc mặt cũng khá hơn nhiều, liền hơi ngẩng cằm, ra hiệu cho cô sang một bên chờ.
“Xong cơm sẽ gọi.”
Hứa Chiêu Di nhìn anh rắc muối, dầu, xì dầu, giấm một cách thuần thục, món gà xào ớt chuông trong chảo, màu sắc hương vị đều đủ cả, đến mức cô kinh ngạc quên luôn điều định hỏi, buột miệng: “Anh còn biết nấu ăn nữa à?”
Nghe cô hỏi vậy, giọng Lục Dĩ Ninh càng thêm kiêu ngạo, vung tay rắc một nắm hành lá vào, nói: “Kỳ lạ lắm sao? Tôi còn biết làm nhiều thứ nữa đấy.”
“Lúc đi du học nước ngoài, không thích ăn đồ Tây nên tự học nấu ăn.” Lục Dĩ Ninh vừa nói vừa dùng khóe mắt liếc trộm cô, thậm chí còn chủ động nhắc tới chút chuyện riêng mà anh vốn không muốn ai biết.
“Thật ra đại học tôi học trong nước, ngay ở Lộ Thành.”
Hứa Chiêu Di ừ một tiếng, gật gật đầu, không có phản ứng gì đặc biệt.
“Vậy là thành tích học của anh cũng chẳng tốt lắm nhỉ.”
Lục Dĩ Ninh không ngờ trọng điểm của cô lại là câu này, bị chọc tức đến nghẹn lời, rồi nói: “Nghe nói chúng ta là đồng môn, em có biết không?”
Hứa Chiêu Di lắc đầu: “Không biết.”
Nói xong thì quay người đi ngồi xuống bàn ăn.
Tay đặt lên bàn, cô giả bộ hỏi: “Có cần tôi giúp anh không?”
“Không cần!” Lục Dĩ Ninh bất chợt bùng một cơn hỏa khí, cái xẻng trong chảo đảo đang vang lên, miệng thì bắn liên thanh: “Em chỉ biết thêm rắc rối thôi!”
“Thích dùng thì dùng, không thì thôi.” Hứa Chiêu Di lấy điện thoại ra chơi.
Lục Dĩ Ninh tuy biết nấu ăn, nhưng chỉ dừng ở mức biết mà thôi. Có thể nói là hơn hẳn mấy công tử như Lạc Dặc Châu – người đến dầu, muối, xì dầu, giấm còn chẳng phân biệt nổi, nhưng vẫn còn cách xa trình độ của một đầu bếp thực thụ.
Thực ra, hồi ở nước ngoài anh cũng hiếm khi tự nấu, vì sau này ở chung với Lạc Dặc Châu, mà Lạc Dặc Châu thì đặc biệt bỏ ra một số tiền lớn từ trong nước mời về một đầu bếp từng tham gia nấu tiệc quốc yến, mỗi ngày chẳng làm gì khác ngoài lo ba bữa cho mấy cậu công tử trong biệt thự. Thành ra Lục Dĩ Ninh gần như chẳng có mấy cơ hội xuống bếp.
Hứa Chiêu Di vừa nãy khen anh hai câu cũng chỉ là nể mặt mà nói vậy thôi, chứ trình độ nấu nướng của cô thì không biết cao hơn anh bao nhiêu.
Ví dụ như ngay trước mặt đây, món trứng xào cà chua này, với tư cách là một người phương Nam, Hứa Chiêu Di thật sự không hiểu nổi, tại sao nó lại ngọt đến mức này chứ!
Cô vừa ăn một miếng đã đặt đũa xuống, nhịn không được hỏi: “Anh có phải phân biệt nhầm muối với đường không đấy?”
“Không có.” Lục Dĩ Ninh nếm thử rồi đáp:
“Chẳng phải món này vốn ngọt à?”
“Anh xào trứng cà chua mà ăn ngọt sao?”
“Không thì sao?” Lục Dĩ Ninh hơi bực, cảm thấy sao người phụ nữ này nhiều chuyện thế, đã chẳng nhớ được gì lại còn chỉ trỏ vào bữa cơm anh cực khổ nấu cho.
Nếu không phải nghĩ đến mấy hôm nay cô đã vất vả như vậy, thì anh đã chẳng thèm chủ động nấu cho cô đâu.
Đến ngay cả Lục Mạn Thanh còn chưa từng được ăn món nào anh tự tay nấu!
“Không thích thì đừng ăn!”
Hứa Chiêu Di thật sự không ăn nữa, vì cô không nuốt nổi vị ngọt này, bèn quay sang gắp món ức gà xào ớt chuông nhìn màu sắc ổn hơn.
Lục Dĩ Ninh thấy cô thật sự không đụng đũa nữa thì sắc mặt càng lúc càng khó coi. Khi đang xào rau, anh chợt nhớ đến lần hai người cùng nấu rượu trái cây, Hứa Chiêu Di nhất quyết bỏ thêm mấy muỗng mật ong vào nước đào, lại nghĩ đến việc cô rất thích ăn bánh của chú Ngũ, nên đoán cô chắc là kiểu người mê đồ ngọt.
Bởi vậy, dù bản thân không hảo ngọt, anh vẫn vì cô mà cho thêm mấy muỗng đường.
Vậy mà thế nào cũng chẳng ngọt được tới lòng cô.
Hứa Chiêu Di ăn một lúc mới nhận ra người đàn ông đối diện đang buồn bực, thầm nghĩ, không lẽ chỉ vì chuyện này mà anh khó chịu sao?
Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, ăn cơm ở nhà người khác mà chê bai tay nghề nấu nướng của họ thật sự không nên. Dù gì mình cũng không bỏ công sức, nói trắng ra là ăn chùa, mà phép lịch sự tối thiểu thì cô vẫn có.
Rồi lại nghĩ đến việc vừa nãy thái độ của mình cũng không tốt lắm, nên cô chủ động cầm muỗng lên, ăn thêm một miếng trứng xào cà chua, còn cố ý làm bộ: “Ha ha, thật ra cũng được mà, chua chua ngọt ngọt, ngon, ngon.”
Lục Dĩ Ninh lặng lẽ cúi đầu ăn cơm, không nói câu nào.
“Vậy sau khi dì xuất viện, anh có dự định gì không?” Hứa Chiêu Di chủ động bắt chuyện với anh.
“Đợi ổn định rồi sẽ đưa bà ấy sang Mỹ dưỡng bệnh, bà ấy có một người chị em định cư ở bang Pennsylvania.”
Lục Dĩ Ninh ngừng lại một chút, bổ sung thêm, “Là dì ruột anh.”
Đúng vậy, vấn đề lớn nhất của Lục Mạn Thanh sau này là cần có người ở bên chăm sóc, mà Lục Dĩ Ninh thì rất có thể sẽ sớm phải quay về trụ sở chính.
Khi con cái trưởng thành, chúng sẽ trở thành một cá thể độc lập, anh còn có sự nghiệp của riêng mình cần phát triển. Huống hồ gia cảnh nhà anh phức tạp, Lục Dĩ Ninh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bà được.
Hứa Chiêu Di cảm thấy kế hoạch này của anh khá tốt, chắc hẳn cũng đã bỏ ra không ít tâm sức.
“… Tôi thấy anh rất hiếu thảo.” Đây là lời thật lòng.
Nhắc đến chuyện của Lục Mạn Thanh, không khí có chút xao lòng, Lục Dĩ Ninh im lặng một lúc, rồi bỗng nói thêm một câu: “Không có gì để nói thì không cần miễn cưỡng.”
Lại thế nữa.
Hứa Chiêu Di ăn xong, chủ động giúp Lục Dĩ Ninh dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ.
Chén đũa được bỏ vào máy rửa bát tự động.
Lục Dĩ Ninh thì ngồi xổm xuống bật robot hút bụi.
Dọn dẹp xong thì cũng đã muộn, Hứa Chiêu Di liếc đồng hồ, gần chín giờ, trai đơn gái chiếc không tiện ở lại lâu.
Huống hồ ngày mai cô còn phải đi làm.
“Vậy cảm ơn anh đã chiêu đãi tối nay, tôi về đây.”
Hứa Chiêu Di bước đến tủ giày ở cửa, bắt đầu thay giày và mặc áo khoác.
Đúng vào lúc cúi đầu mang giày, trong đầu cô bỗng ong một tiếng, mới chợt nhận ra cô đã đến nhà anh bằng cách nào, ai là người đã cởi giày giúp cô, tai lập tức nóng lên một cách không tự nhiên.
Lục Dĩ Ninh đứng sau lưng Hứa Chiêu Di, nhìn cô cúi người mang giày. Chiếc áo len đen bó sát tôn lên vòng eo đặc biệt thon gọn của cô, trong đầu anh lập tức hiện lên cảnh đêm hôm đó hai người quấn quýt nhau, bàn tay to lớn của anh thô bạo ôm chặt vòng eo nóng bỏng ấy, thân thể phía dưới khít khao quấn lấy nhau không kẽ hở.
Cổ họng anh bỗng thấy căng lại, yết hầu không tự chủ trượt lên xuống, như có một ngọn lửa chạy loạn trong cơ thể, hơi nóng lan ra khắp nơi, thậm chí khiến mí mắt cũng nóng lên.
Cơn thèm khát của Lục Dĩ Ninh như bị một chiếc lông vũ khẽ quét qua liên tục, gãi vào trái tim đầy h*m m**n khiến anh ngứa ngáy khó chịu, cuối cùng không thể kìm nén được mà mở miệng:
“Hứa Chiêu Di.”
“Tối nay chúng ta đều chưa uống rượu.”
“Vậy, em có muốn ở lại không?”