Chương 30
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Đầu óc của Hứa Chiêu Di như bị treo máy mất một lúc, người còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay đã bị nắm chặt, ngay sau đó bị một lực đẩy mạnh về phía trước, lưng va vào tường, bóng người cao lớn lập tức áp xuống, phủ kín đôi môi cô bằng một nụ hôn.
Cô không nhớ rõ đã lên giường thế nào, chỉ nhớ bên tai là hơi thở nóng bỏng, dồn dập, quần áo vừa mới mặc vào đã bị ném đầy đất, từ cửa ra vào đến phòng ngủ, từ áo khoác ngoài đến nội y của cô, và cả của anh.
Cả người bị bế ngang rồi ném xuống giường, như bị quăng vào lòng biển.
Hết đợt sóng này đến đợt sóng khác xô dập vào cô, đôi mắt mơ màng nhìn lên trần nhà, toàn bộ sức lực đều bị rút sạch, thân thể mềm nhũn, hóa thành một bãi cát mềm mại, lười biếng trải dài ở đó.
Những con sóng nối tiếp nhau, lớp này dồn lên lớp khác, ào ạt cuộn trào, không kịp chờ đợi mà ôm ấp, quấn lấy bãi cát, nóng bỏng hòa quyện vào nhau.
Nếu lần đầu còn có thể nói là mất kiểm soát trong chốc lát, do men rượu làm cho đầu óc mê muội, thì lần này không phải, lần này là sự chuẩn bị từ lâu của một người, là cố ý phạm tội của cả hai.
Sáng hôm sau, Hứa Chiêu Di tỉnh lại, phát hiện mình vẫn nằm trên chiếc giường lớn ấy. Khác chăng là sau một đêm cuồng phong bão táp, chiếc giường giờ đã trở nên không dám nhìn thẳng.
Lúc này cô lại đang nằm trong vòng tay anh, đầu gối lên lồng ngực trần vạm vỡ của anh.
Lục Dĩ Ninh nhắm mắt, hít thở đều đặn, cánh tay ôm lấy vai Hứa Chiêu Di. Khi Hứa Chiêu Di tỉnh táo, mặt bỗng đỏ bừng, cơ thể theo phản xạ muốn tránh xa người đàn ông bên cạnh.
“Đừng động.” Không ngờ anh lại nhanh hơn một bước, siết chặt lấy cô, giọng nói vẫn còn chút khàn khàn sau d*c v*ng, quyến rũ như một luồng điện đánh thẳng vào tai cô: “Ngủ thêm chút nữa, hửm?”
Hứa Chiêu Di thật sự xấu hổ đến mức không biết phải làm sao.
Mặt cô nóng bừng áp vào lồng ngực người đàn ông, bị anh dùng hai tay ôm chặt lấy nửa người trên, muốn động cũng không được, mà không động cũng chẳng xong.
Trong đầu bỗng như Đại náo Thiên Cung, hỗn loạn nghĩ ra đủ thứ chuyện.
Ví dụ như lần đầu ngủ lại ở nhà anh, khi đó cô một mình nằm lẻ loi trên chiếc giường này, bao nhiêu hy vọng mở mắt ra có thể nhìn thấy anh, hy vọng anh có thể ôm mình một cái, dù chỉ một câu an ủi cũng được, nhưng đến khi thật sự có ngày này, quả thật vừa mở mắt đã nhìn thấy anh, thậm chí còn bị anh ôm chặt trong lòng, thì trong lòng lại nghĩ… giá mà anh không ở đây thì tốt.
Ví dụ như tối qua bọn họ rốt cuộc đã làm bao nhiêu lần? Cô hoàn toàn không đếm nổi, nhưng ga giường đã ướt sũng, ẩm ướt đến mức Lục Dĩ Ninh phải giữa chừng thay một lần, tấm đã thay ra thì bị anh vo lại rồi tiện tay ném xuống đất, đến giờ vẫn còn cuộn lại ở đó.
Đến gần sáng mới chịu buông tha cho cô.
Lục Dĩ Ninh cảm thấy người phụ nữ trong lòng đặc biệt không an phận, như một con sâu mềm trơn tuột, cứ cọ qua cọ lại trên người anh, khiến anh không nhịn được mà nhíu mày, nâng chân kẹp lấy đôi chân cô, đồng thời cánh tay càng siết chặt hơn.
Như thể sợ cô chạy mất. Anh cúi thấp đầu, đưa tay nâng cằm cô lên, cố tình phả hơi nóng bên khóe môi cô, sống mũi cao cọ nhẹ vào cô, gần như dán sát vào môi mà nói: “Ngoan, cử động nữa là lại cháy đấy.”
“Anh chịu trách nhiệm dập?”
Thứ nóng bỏng, cứng rắn, nguy hiểm như chiếc sắt nung đỏ ấy đang chống vào bụng dưới của cô, còn khẽ đẩy tới hai cái, với tư thế như sẵn sàng bùng nổ.
Hứa Chiêu Di không dám động, thật sự không dám động nữa. Cô đành ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng xuyên qua khe rèm, từng tia từng sợi rơi xuống, chiếu lên tấm ga giường nhàu nhĩ rối bời trên sàn.
Trên đó vẫn còn rõ ràng những mảng lớn vết bẩn trong suốt đã khô lại.
Bụng dưới từng đợt căng tức, Hứa Chiêu Di lại một lần nữa nhắm mắt, sau khi bình ổn đôi chút mới lại đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không ngờ, bên ngoài tuyết đang rơi.
Sau khi Lục Dĩ Ninh dậy, anh đặt đồ ăn ngoài, là bếp của một khách sạn gửi nhanh tới, chỉ mấy món ăn nhỏ và hai bát cháo thôi mà đã hơn ba nghìn tệ, gần bằng nửa tháng tiền lương của Hứa Chiêu Di. Cô bỗng thấy người này đúng là sống xa xỉ thật.
Hai người ngồi hai bên bàn ăn, lặng lẽ ăn, chẳng ai nói câu nào.
Lục Dĩ Ninh tinh thần sảng khoái, nhất là sau khi tắm xong, cả người thoáng đạt hẳn, mấy đêm mệt mỏi cũng liền tan biến.
Chén sứ nhỏ đặt trong lòng bàn tay, anh thờ ơ khuấy muỗng, nhưng ánh mắt thì vẫn luôn dán chặt vào Hứa Chiêu Di ở đối diện.
Anh thấy gương mặt cô ửng hồng, dáng người nhỏ nhắn lọt thỏm trong chiếc áo thun rộng của anh, trông mềm mại, yếu ớt, cúi đầu ăn cơm lại giống hệt một con hamster nhỏ, nhìn khá thú vị.
Còn Hứa Chiêu Di thì chỉ thấy cực kỳ ngượng ngập, đặc biệt sợ anh đột nhiên mở miệng nói gì đó với mình, vì cô hoàn toàn không biết phải nói gì với anh, nên chỉ có thể cúi đầu cắm cúi ăn.
Thế là bữa sáng mấy nghìn tệ này, nào là trứng cá tầm ăn kèm bánh mỏng, nào là trứng chiên nấm truffle đen, nào là cháo hải sâm nấu kê,… cô chẳng nếm ra được mùi vị gì.
Trong lúc ăn, Hứa Chiêu Di luôn nhìn đồng hồ, ăn vài miếng liền ngừng, nói hôm nay cô phải đi làm, cô không thể cứ xin nghỉ mãi, hơn nữa cũng chẳng có lý do gì để xin nghỉ cả.
Lục Dĩ Ninh không nói gì, ăn xong thì đưa cô đến trung tâm thương mại, rồi tự mình đi bệnh viện.
Trên xe, Hứa Chiêu Di vẫn luôn rất gò bó, người cứng đờ, đầu nghiêng về phía cửa sổ.
Trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết trắng xóa, không khí trông đặc biệt loãng.
Cô bỗng rất muốn xuống xe đi bộ, không muốn ngồi trong không gian ngột ngạt thế này nữa. Cô nghĩ, từ tối qua đến giờ cô vẫn luôn ở trong trạng thái thiếu oxy, nhất định phải hít thở chút không khí trong lành mới được.
“Có thể dừng xe không? Tôi muốn đi xe buýt đến chỗ làm.” Cô quay đầu hỏi.
“Không thể.” Lục Dĩ Ninh từ chối thẳng thừng, không cần suy nghĩ.
Anh không hiểu rốt cuộc cô đang khó chịu cái gì, từ sáng đến giờ đều như thế. Trong khi anh nghĩ bất kỳ sự khó xử nào giữa họ cũng đáng lẽ phải biến mất sau đêm qua rồi.
Lúc này, Lục Dĩ Ninh đang vô cùng tự tin.
Buổi sáng, chính anh ôm cô đi tắm, đặt cô ngồi ở mép bồn tắm rồi quỳ xuống hôn cô, mấy chuyện như vậy còn cần phải nói rõ ra sao? Đến cả kẻ ngốc cũng hiểu được.
Trong mắt anh, có những lời không cần nói, ngôn ngữ cơ thể đã đủ để diễn đạt tất cả.
Một tay anh đặt lên vô lăng, còn một tay rảnh thì đưa sang nắm lấy tay cô, bị Hứa Chiêu Di hất ra. Tai cô lập tức đỏ bừng, nói anh đang quấy rối nữ cấp dưới, còn ra lệnh cho anh không được động tay nữa.
“Anh cứ quấy rối đấy thì sao?” Lục Dĩ Ninh lại đưa tay sang, Hứa Chiêu Di lại hất ra, có chút giống như đang gạt bỏ một miếng cao dán chó dai dẳng.
“Vậy tôi sẽ đến trụ sở tố cáo anh.”
“Anh đã quấy rối em cả một đêm rồi, giờ em mới nhớ ra muốn tố cáo anh à?”
Hứa Chiêu Di cãi không lại, tức tối nói: “Anh lái xe cho đàng hoàng đi!” Rồi quay đầu, tiếp tục giận dỗi.
Quả thật, phụ nữ đúng là loài sinh vật kỳ lạ. Ngủ xong mà anh không để ý thì cô giận, mà để ý thì cô cũng giận.
Lục Dĩ Ninh tức cười, nhưng lại cười một cách ung dung thoải mái, có chút khiến người ta bực mình.
Hứa Chiêu Di tựa đầu vào kính xe, quay mặt ra ngoài cửa sổ, càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng hối hận.
Bỗng nhớ lại chuyện hôm qua, vào đúng khoảnh khắc then chốt nhất, Lục Dĩ Ninh đột nhiên từ trong túi lấy ra một cái bao cao su, dùng răng cắn mở, rồi thô bạo đặt vào tay cô, giọng run run ra lệnh: “Giúp anh đeo.”
Vấn đề lập tức nảy ra.
Hứa Chiêu Di quay đầu, trừng mắt nhìn anh: “Trên người anh sao lại tùy tiện có sẵn bao cao su thế?”
“Lúc em ngủ thì anh đi mua.” Lục Dĩ Ninh cười lưu manh trả lời.
Không biết có phải đàn ông từng làm lưu manh đều không biết xấu hổ hay không, tóm lại Lục Dĩ Ninh thì đúng là đặc biệt không biết xấu hổ.
Nhân lúc cô không để ý, anh nhanh chóng đưa tay sang đánh úp, cuối cùng cũng nắm được tay cô. Còn cố tình siết mạnh lòng bàn tay mềm mại ấy: “Anh biết em sẽ ở lại.”
Khỉ thật, đây chẳng phải cái bẫy sao?
Hứa Chiêu Di thầm trách bản thân lúc đó không kiềm chế nổi.
Xe vừa dừng, cô lập tức mở cửa, chạy biến, không để lại một câu nào.
“Chị Di, chị về rồi à!”
Vài ngày Hứa Chiêu Di xin nghỉ, tiểu Đỗ đã giúp cô chống đỡ rất nhiều, khiến cô đặc biệt yên tâm. Vừa về, việc đầu tiên là khen cậu nhóc, còn mua sandwich và cà phê cho cậu.
“Chị Di, trông chị khí sắc tốt ghê, hôm qua gặp bạn trai hả? Chuyện ấy… cũng ổn chứ?”
Hứa Chiêu Di phụt một tiếng, suýt nữa phun sạch cà phê trong miệng.
“Cái gì! Bạn trai gì chứ! Chị không có bạn trai! Đừng có nói bậy!” Mấy sinh viên bây giờ tư tưởng cũng thoáng quá rồi đấy! Chuyện gì cũng dám nói ra miệng!
Mặt Hứa Chiêu Di lúc trắng lúc đỏ, không cần soi gương cũng biết là đổi sắc thế nào. Sợ quá, cô vội vàng lái sang chuyện khác: “Ờ… cái đó… vụ chiết khấu cuối năm đàm phán tới đâu rồi? Mấy hôm chị không có ở đây, mau nói tiến độ cho chị nghe!”
“Ồ…” Tiểu Đỗ quay về bàn làm việc lấy laptop, lập tức báo cáo với Hứa Chiêu Di tình hình những chủ cửa hàng đã chốt được chiết khấu trong mấy ngày qua.
“Chị Di, ngoài mấy cái này, em còn giúp các chị đồng nghiệp khác trông tiến độ sửa sang, xử lý mấy vụ khiếu nại, còn giúp mấy cửa hàng tầng một sửa cả đường ống nước nữa.”
Nói tới đây, ánh mắt tiểu Đỗ bỗng lóe lên chút phấn khích: “À đúng rồi chị Di, hôm kia nửa đêm ba giờ sáng em nhận được cuộc gọi của một chủ cửa hàng, nói là có trộm vào tiệm. Trời ơi, lúc đó em còn chưa kịp mặc áo khoác, đã cắm đầu chạy qua rồi. Chị đoán xem là gì?”
“Hóa ra là một con vẹt của khu vui chơi thú cưng ở tầng hai bay ra ngoài, làm nhiễu camera, khiến hệ thống liên tục báo có người đi ngang, kích hoạt báo động. Đêm hôm đó em với anh Lôi, anh Dũng đuổi bắt con vẹt cả đêm! Ha ha ha, vui lắm luôn ấy.”
Nghe tiểu Đỗ hớn hở kể chuyện, Hứa Chiêu Di lại chợt nhớ tới chính mình của những năm trước.
Khi đó cô cũng ngây ngô như vậy, mỗi ngày đều dậy sớm về muộn, làm những công việc gần như y hệt.
Ngày xưa cô chẳng biết gì, cũng chẳng theo đuổi gì, chỉ đơn giản nghĩ rằng giúp người khác gánh bớt việc nặng nhọc thì chắc chắn không sai, ít nhất cũng giữ được mối quan hệ tốt.
Nhưng giờ nhìn cậu nhóc trước mắt như thấy lại chính mình ngày trước, Hứa Chiêu Di bỗng hiểu ra những lời mà năm đó Lục Dĩ Ninh đã từng nói với cô.
“Em có kế hoạch gì cho sự nghiệp không?” Cô mở miệng hỏi tiểu Đỗ, giống hệt như năm đó Lục Dĩ Ninh đã từng hỏi cô.
Tiểu Đỗ gãi đầu, hỏi lại Hứa Chiêu Di: “Chị Di, kế hoạch sự nghiệp là gì ạ? Chị nói rõ hơn cho em được không?”
“Lại đây, ngồi xuống đi.”
Hứa Chiêu Di kéo một chiếc ghế, kiên nhẫn ra hiệu cho tiểu Đỗ ngồi, rồi bắt đầu chậm rãi kể.
Cô nói từ những ngày đầu mình mới bước chân vào nghề, vừa ngây ngô vừa vất vả thế nào. Tiểu Đỗ nghe rất chăm chú, mắt mở to không chớp, sợ bỏ sót bất kỳ câu nào.
Cuối cùng, Hứa Chiêu Di kết lại bằng một đoạn:
“Đối với em, trước hết phải xác định rõ mục tiêu nghề nghiệp, biết mình muốn đạt đến trình độ nào trong ngành này. Sau đó đừng sợ khó, chủ động nhận những công việc có thể giúp em trưởng thành, tích lũy kinh nghiệm. Dù ban đầu làm chưa tốt cũng không sao, đồng thời phải liên tục học hỏi kiến thức chuyên môn và quản lý để làm phong phú bản thân. Cuối cùng, em cần biết phân bổ sức lực hợp lý, phân biệt được việc nào thực sự có giá trị cho sự phát triển của mình, loại bỏ những hao tổn vô nghĩa. Giữ nhịp tiến lên như thế, em mới có thể không ngừng tiến bộ trong công việc.”
“Đừng nghĩ rằng vì bây giờ em là thực tập sinh thì chỉ có thể mãi làm mấy việc lặt vặt. Em phải biết, không ai mãi mãi dừng lại ở giai đoạn thực tập sinh cả. Tương lai em muốn đạt đến mức nào thì từng bước đi bây giờ của em đều tính cả.”
Trong lòng cậu nhóc vô cùng cảm động. Khi còn chưa tốt nghiệp, thầy hướng dẫn từng nói với bọn họ rằng thực tập sinh vào công ty chẳng khác nào lao động miễn phí, toàn làm những việc vặt vãnh.
Nhưng Hứa Chiêu Di lại dẫn dắt cậu theo một cách khác, nói cho cậu biết rằng dù chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé cũng phải học cách hoạch định nghề nghiệp, phải biết trưởng thành và tiến bộ. Điều này khiến cậu cảm thấy tương lai của mình sáng rực rỡ, đúng là gặp được một lãnh đạo tốt!
“Cảm ơn chị Di, chị thật tốt, em đúng là theo đúng người rồi!”
Hứa Chiêu Di mỉm cười: “Được, vậy đi làm việc thôi.”
Bây giờ, cô đặc biệt nghiêm túc với công việc, tuyệt đối không để bất cứ điều gì làm rối nhịp của mình.
Ngủ với sếp thì đã sao? Dù gì cũng đâu phải lần đầu. Ngủ thì ngủ thôi, cho dù ngủ thêm mấy lần nữa cũng không thể lay chuyển quyết tâm cô đã đưa ra từ trước.
Hứa Chiêu Di nghĩ vậy, cô quyết tâm quên hẳn chuyện này, hoàn toàn quên đi, sắp xếp lại tâm trạng, rồi bắt đầu làm việc.
Cô nhắn tin cho Chiêm Nguyên, trao đổi về thời gian tổ chức buổi giao lưu sách tiếp theo.
[Anh quyết định đi.]
[Ok nhé! Kết thúc xong tôi mời anh ăn cơm!]
Chiêm Nguyên chỉ cười, không trả lời thêm. Anh ấy hiểu rõ đó chỉ là một câu khách sáo của cô.
Anh ấy đã đặt trước cho mình một tấm vé máy bay đi Tây Tạng vào cuối năm. Vốn là người quen với việc phiêu bạt, lý do anh dừng lại ở Lộ Thành lâu hơn một chút là vì tình cờ gặp được một cô gái thú vị.
Buổi giao lưu sách đối với anh ấy có ý nghĩa gì không? Không.
Nhưng anh ấy biết, chuyện này sẽ giúp ích cho cô gái ấy. Ngoài ra, sau chuyện này, e là anh ấy cũng chẳng còn cách nào giúp được nữa. Thế nên, anh ấy chọn tiếp tục lên đường.
Giờ trà chiều, Bối Thi Nam và Hứa Chiêu Di vào phòng trà pha cà phê.
“Lạ ghê, sao mấy hôm nay Lục tổng không tới vậy? Anh ấy đi đâu rồi, cậu biết không?”
Bối Thi Nam chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, nhưng Hứa Chiêu Di nghe xong suýt nữa thì phun cà phê ra, đây đã là lần thứ hai trong ngày!
“À? Tôi, tôi làm sao biết được?”
May mà Bối Thi Nam cũng ngốc nghếch, chỉ nhún vai, không để ý đến dáng vẻ chột dạ thấy rõ trên mặt cô.
Hai người vừa tìm được chỗ ngồi xuống thì thấy mấy đồng nghiệp bên bộ phận thu hút đầu tư cùng nhau đi vào.
“Hôm nay Lục tổng lại không đến. Lật Lật, chắc cô biết anh ấy đi đâu chứ? Cô thân với anh ấy thế cơ mà~” Có người hỏi Diêu Lật Lật.
Diêu Lật Lật thì biết gì chứ? Bao nhiêu ngày nay cô ta nhắn tin cho Lục Dĩ Ninh, anh chẳng trả lời lấy một lần.
Nhưng lúc này, bao nhiêu ánh mắt trong phòng trà đều đổ dồn vào mình, nói không biết thì mất mặt quá. Cô ta tuyệt đối không muốn để mình mất mặt.
Nghĩ một lát, cô ta bịa luôn: “Lục tổng đi công tác rồi, đi gấp quá nên không kịp nói với mọi người.”
Ai mà ngờ, thư ký riêng của Lục Dĩ Ninh cũng đang ở trong phòng trà, liền không nể nang mà vạch trần: “Ể? Tổng giám đốc đi công tác sao tôi không biết? Chẳng phải là xin nghỉ vì người nhà bị bệnh à?”
Bối Thi Nam lén phụt cười một tiếng.
Rồi cô ấy quay sang nói với Hứa Chiêu Di: “Ra vẻ lắm vào, bị dằn mặt rồi chứ gì? Cho đáng, suốt ngày bám lấy Lục tổng mà lẳng lơ.”
Đúng lúc này, màn hình điện thoại Hứa Chiêu Di sáng lên. Không cần nhìn cũng biết lại là tin nhắn của Lục Dĩ Ninh, cả buổi sáng anh nhắn hết tin này đến tin khác, nhưng cô không trả lời một tin nào.
Cô chỉ thấy người này thật kỳ quặc, lần trước ngủ với cô xong thì bặt âm vô tín, lần này không hiểu nổi hứng gì mà tự dưng dính lấy cô như sam? Thà cứ biệt tăm biệt tích như trước còn dễ chịu hơn.
Bên kia, Diêu Lật Lật tức không chịu nổi, lập tức móc điện thoại gọi cho Lục Dĩ Ninh ngay tại chỗ.
Không ngờ gọi mấy lần liền, đầu dây bên kia chỉ toàn vang lên đang bận, rõ ràng là từ chối nghe máy.
Bối Thi Nam cười đến mức không nhịn nổi, chẳng buồn che giấu, cứ thế bật cười thành tiếng ngay trước mặt cô ta.
Hứa Chiêu Di nhìn Diêu Lật Lật tức đến phát khóc rồi chạy ra khỏi phòng trà, do dự một lát, cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên, trả lời tin nhắn cho Lục Dĩ Ninh.
[Dì thế nào rồi?]
Gần như ngay giây sau, Lục Dĩ Ninh đã đáp lại: [Bình thường. Tại sao cả buổi sáng em không trả lời tin nhắn của anh?]
Hứa Chiêu Di bỏ qua câu hỏi đó, lại gửi thêm một tin: [Anh chặn Diêu Lật Lật rồi à?]
Lục Dĩ Ninh trước tiên gửi một dấu hỏi, rồi ngay sau đó là hai chữ: [Có bệnh?]
Hứa Chiêu Di nghĩ thầm, anh mới có bệnh ấy.
Cô cất điện thoại, không thèm để ý đến anh nữa, rồi quay lại bàn làm việc tiếp tục công việc của mình.