Chương 31
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Buổi giao lưu sách cuối cùng được tổ chức vô cùng thành công. Để thực hiện một buổi phỏng vấn riêng cho Chiêm Nguyên, Hứa Chiêu Di còn đặc biệt mời mấy phóng viên truyền thông đến.
Hôm đó, bầu không khí rất đẹp, đến khi hoạt động kết thúc, lúc Chiêm Nguyên chuẩn bị rời đi, có không ít mấy cô gái khoa Quản lý thương mại đặc biệt chạy tới xin chụp ảnh lưu niệm với anh ấy.
Bối Thi Nam lại càng hào hứng chụp mấy tấm liền, mà Chiêm Nguyên cũng tỏ ra đặc biệt phối hợp, cứ như một tấm standee hình người vậy, bất kể ai tới xin chụp ảnh chung, anh cũng không hề từ chối.
Cuối cùng, Chiêm Nguyên cầm điện thoại của mình, bước tới trước mặt Hứa Chiêu Di, chủ động hỏi cô: “Xin hỏi, chúng ta có thể chụp chung một tấm không?”
“Đương nhiên rồi!” Lúc này Hứa Chiêu Di bận đến mức hơi mơ hồ mới chợt phản ứng lại, thì ra mình vẫn chưa từng chụp chung với Chiêm Nguyên!
Cô vội nhận lấy điện thoại, nhờ đồng nghiệp giúp họ chụp nhiều tấm. Lúc Bối Thi Nam đứng bên cạnh chụp ảnh, còn liên tục nháy mắt ra hiệu với cô, trông cực kỳ buồn cười.
Tiễn Chiêm Nguyên xong, liền đón chào tiết mục lớn cuối cùng của năm. Thời gian đó Hứa Chiêu Di bận tối tăm mặt mũi, thời gian như bị nhấn nút tăng tốc, từng tờ lịch bị xé xuống nhanh chóng, bất tri bất giác, thời gian một năm đã lại đi tới hồi kết.
Việc chuẩn bị cho lễ hội cuối năm khá rườm rà. Trước tiên là phải định xong chủ đề, sau đó trang trí trung tâm thương mại, đội ngũ thu mua thì tỉ mỉ chọn đèn lồng đỏ, dây ruy băng, giấy dán chữ Phúc,…
Đội ngũ trang trí mỗi người một việc, treo đèn lồng, dán chữ Phúc, giăng dây kim tuyến, khiến trung tâm thương mại tràn ngập không khí vui tươi rộn ràng.
Nhóm phụ trách lên kế hoạch sự kiện thì dồn tâm sức sắp xếp quy trình và các tiết mục của lễ hội, ai nấy đều mong bữa tiệc này có thể diễn ra suôn sẻ trọn vẹn, rồi vui vẻ về nhà ăn Tết.
Lạc Dặc Châu vừa từ nước ngoài chơi bời trở về, nghe tin Lục Mạn Thanh phẫu thuật, liền xuống máy bay là vội vàng tới thăm.
Anh ta đặt một bó hoa tươi, mua thêm chút hoa quả gì đó.
“Đợi dì sang Mỹ rồi, cậu chắc phải quay về trụ sở chứ?” Lúc này Lục Mạn Thanh đang đi làm kiểm tra xuất viện, Lạc Dặc Châu thì thoải mái nằm dài trên ghế chăm sóc, bắt chéo chân, hai tay gõ nhẹ lên tay vịn, giọng bỡn cợt hỏi Lục Dĩ Ninh.
Lục Dĩ Ninh dựa bên bệ cửa sổ, lật quyển sổ tay cấy ghép, đầu cũng không ngẩng lên: “Gấp gì?”
“Là ai trước đây uống rượu còn thề son sắt là muốn điều về ngay, một giây cũng không muốn ở đây nữa, sao giờ lại không vội?”
Lục Dĩ Ninh: “Cậu mong tôi đi thế à? Tôi đi thì có lợi gì cho cậu?”
“Lợi thì nhiều lắm chứ, cậu đi rồi tôi mới có thể theo đuổi cô bé ‘mũ đỏ’ đó. Ha, cậu không biết đâu, hôm đó tôi gặp cô ấy ở trung tâm thương mại…”
Lạc Dặc Châu cố tình chậc chậc miệng, phát ra tiếng đầy tiếc nuối: “Cô ấy còn đích thân giữ cửa thang máy cho tôi nữa chứ! Miệng thì ngọt xớt ‘Lạc tổng đi thong thả’, cái giọng đó, đừng nói nữa, ngứa ngáy khắp người!”
“Bây giờ cậu có thể theo đuổi luôn đó, xem cô ấy có để ý tới cậu không?”
Lục Dĩ Ninh mặt lạnh, vừa nói vừa thẳng tay đuổi Lạc Dặc Châu ra khỏi phòng bệnh.
“Ra vẻ.” Lạc Dặc Châu bám lấy khung cửa.
“Cút.” Lục Dĩ Ninh sập cửa lại.
Lễ hội cuối năm của Liên Hoa Lộ Thành cuối cùng cũng chính thức khai mạc thuận lợi.
Ngay trong ngày khai mạc, lượng khách vào cửa hàng đã đạt con số rất khả quan, ai nấy đều bận tối mặt tối mũi. Không ít khách sau khi dạo trung tâm thương mại xong đều xách túi lớn túi nhỏ, hài lòng rời đi.
Các chỉ số như giá trị đơn hàng trung bình, tỷ lệ mua hàng,… trong ngày hôm đó đều thể hiện vô cùng nổi bật.
Dưới sự dẫn dắt của Đại Diêu, Hứa Chiêu Di cùng đồng nghiệp và các cửa hàng đã chung sức thực hiện nhiều chương trình khuyến mãi sáng tạo, hấp dẫn.
Điều này khiến khách hàng khi chọn mua sản phẩm không chỉ giới hạn ở việc mua những món giá rẻ đơn lẻ, mà còn có xu hướng mua kèm, chọn các gói sản phẩm chất lượng cao, giá trị cao, từ đó nâng giá trị đơn hàng trung bình lên. Chỉ số này cũng trở thành một điểm sáng nổi bật trong kết quả bán hàng ngày khai mạc.
Hơn nữa, nhờ khóa đào tạo quản lý cửa hàng mà chị Mễ đã dồn toàn bộ tâm huyết thực hiện trước khi rời đi, cộng thêm sự nỗ lực của toàn thể nhân viên bộ phận quản lý tòa nhà, mỗi cửa hàng đều có cách trưng bày tỉ mỉ, dịch vụ nhiệt tình chu đáo, tạo ra môi trường mua sắm thoải mái, thuận tiện.
Điều này khiến những khách ban đầu chỉ định ghé qua xem cho vui lại bị thu hút sâu sắc trong quá trình tham quan, từ đó nảy sinh ý định mua, cuối cùng đặt hàng thành công, đưa tỷ lệ chuyển đổi từ khách vào cửa thành khách mua thực tế lên một tầm cao mới.
Chẳng bao lâu sau, kết quả kiểm tra thường niên của trụ sở đã chính thức công bố.
Nhờ thành tích vận hành xuất sắc thường ngày, Liên Hoa Lộ Thành đã đạt được biểu hiện vượt trội ở nhiều phương diện như lượng khách, doanh thu, mức độ hài lòng của khách hàng và sức ảnh hưởng truyền thông.
Thành tích rực rỡ này giúp trung tâm thương mại xuất sắc vượt qua tất cả các chi nhánh trong hệ thống Liên Hoa, lọt vào top ba trong bảng đánh giá cuối năm, coi như nộp được một bản báo cáo kinh doanh gần như hoàn hảo cho cả năm.
Lục Dĩ Ninh dĩ nhiên rất vui. Thành tích này không chỉ có ý nghĩa lớn đối với Liên Hoa mà với bản thân anh cũng vô cùng quan trọng, có thể nói là cho anh đủ tự tin để quay về trụ sở.
Trong cuộc họp, hiếm khi khóe miệng anh mang theo một nụ cười, nói với mọi người: “Muốn thưởng gì?”
“Gì cơ? Còn có thưởng nữa hả?” Mọi người lập tức rộn ràng, ai cũng ồn ào đòi đi chơi, muốn được tổ chức team building.
Bối Thi Nam nắm tay Hứa Chiêu Di, lắc qua lắc lại, cả hai vui như hai chú thỏ nhỏ hoạt bát, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Chúng ta sắp được đi chơi rồi, yeah!”
Dù gì thì từ lúc vào làm đến giờ, họ chưa từng có dịp đi team building cùng nhau.
“Đi đâu cũng được à?” Hứa Chiêu Di ngẩng đầu hỏi.
Cô cũng hơi vui, đuôi mày đuôi mắt cong cong, bỗng chốc quên hết mọi thứ.
Ánh mắt Lục Dĩ Ninh vượt qua đám người trong phòng họp, rơi thẳng lên người cô, khóe môi mang theo một ý cười sâu xa, khẽ nhếch: “Ừ, đi đâu cũng được, nghe mọi người.”
Tết Nguyên Đán lại trùng với team building, mọi người bỗng chốc hào hứng hẳn lên. Mấy ngày đó, bầu không khí trong văn phòng đặc biệt sôi nổi, mọi người đều tích cực bàn xem sẽ đi đâu, ăn gì, ai nấy đều vui vẻ hẳn ra.
Trong thời gian này, Lục Mạn Thanh xuất viện và đã chuẩn bị sẵn sàng để sang Mỹ dưỡng bệnh. Lúc chia tay, Hứa Chiêu Di cố ý đến sân bay tiễn bà.
Hai người ôm nhau ở cửa, con trai ruột thì còn chưa xúc động gì, vậy mà Hứa Chiêu Di đã không kìm được, khóc sụt sịt một trận.
Cảnh tượng này có chút giống lúc cô chia tay Tiêu Ngọc Chi khi vào đại học năm đó.
“Được rồi, hai người cũng vừa vừa thôi. Người ta không biết còn tưởng hai người đang diễn phim Quỳnh Dao* ở đây. Có phải không quay lại đâu, sau Tết vẫn phải về tái khám mà.”
*Phim Quỳnh Dao: cách gọi chung cho những bộ phim truyền hình chuyển thể từ tiểu thuyết của Quỳnh Dao — một nữ nhà văn Đài Loan nổi tiếng với các câu chuyện tình cảm lãng mạn, bi thương, nhiều nước mắt, thường có cảnh chia ly, hiểu lầm và những lời thoại đậm chất sến nhưng rất cảm xúc.
Lục Dĩ Ninh bước lên kéo Lục Mạn Thanh ra, chỉnh lại khăn quàng cho bà.
“Đi chết đi.” Lục Mạn Thanh khẽ đánh anh một cái, vừa khóc vừa mỉm cười.
Bà ngẩng đầu nhìn gương mặt Lục Dĩ Ninh, vành mắt lại đỏ lên. Lục Dĩ Ninh khẽ thở dài, đưa tay ôm bà vào lòng, hai tay vòng qua eo, đầu tựa lên vai bà.
“Nghe lời, Tết con sẽ qua thăm mẹ.”
Lục Mạn Thanh vừa rơi nước mắt vừa nói: “Mẹ không ở đây, con phải tự chăm sóc bản thân, biết không? Ăn uống đàng hoàng, ngủ cho đủ, bớt uống rượu, giảm xã giao. Mẹ hy vọng con trai mẹ khỏe mạnh và luôn vui vẻ.”
“Con sẽ cố gắng.”
“Còn Di Di, cháu…”
“Được rồi mẹ, mau vào đi.” Lục Dĩ Ninh cắt ngang, quay người đưa hành lý cho dì Hà, lại dặn dò mấy câu, rồi tiễn họ vào cửa soát vé.
Lục Mạn Thanh quay đầu lại, đôi mắt đẫm lệ mờ ảo, vẫy tay với họ.
“Tạm biệt dì, thượng lộ bình an!” Hứa Chiêu Di cũng đỏ mắt, vẫy tay đáp.
Hai người quay lại xe, Hứa Chiêu Di vẫn còn hơi buồn, vừa lau mũi bằng khăn giấy vừa khóc nấc từng chặp.
Lục Dĩ Ninh liếc nhìn cô một cái, “Tiếc thế này, hay là Tết qua Mỹ thăm bà ấy đi?”
“Được thôi, tôi qua Mỹ thăm dì, còn anh thì về Gia Thành thăm ba mẹ tôi nhé?”
“Cũng không phải là không được.”
“Mơ đẹp nhỉ!”
Lục Dĩ Ninh bật cười, “Nói nghiêm túc đấy, Tết rảnh thì sang Mỹ với anh không?”
“Ai nói Tết tôi rảnh? Tết tôi không phải đi chúc Tết họ hàng à? Tết tôi bận chết đi được. Anh tưởng ai cũng giống anh chắc, Tết là ra biển nghỉ dưỡng? Mà cái kỳ nghỉ vớ vẩn mấy ngày của anh thì làm được gì.”
Hứa Chiêu Di tuôn một tràng, nói xong lại thấy có chỗ không ổn, phản ứng lại rồi vội vàng chữa, “Hơn nữa tôi mắc gì phải theo anh về Mỹ? Tôi đâu phải của anh…”
Lục Dĩ Ninh khẽ nhíu mày, “Em không-”
Hai chữ còn chưa kịp nói xong thì Hứa Chiêu Di đã bật ra một tiếng kêu kinh ngạc, cả gương mặt dán sát vào cửa kính xe, hào hứng nhìn ra ngoài.
Bên ngoài đang có tuyết rơi!
Từ sân bay về trung tâm thành phố, con đường rộng thoáng, tuyết bay ngược chiều gió ào ào lao tới, tung bay trắng xóa. Xa xa, trời cao mây rộng, khung cảnh tràn đầy không khí mùa đông.
“Wow, tuyết lớn quá, giống như lông vũ vậy.” Hứa Chiêu Di nhìn chăm chú. Mấy hôm trước Lộ Thành cũng có một trận tuyết, nhưng nhỏ đến mức đáng thương, đường phố chẳng hề có tí tuyết đọng nào, chỉ như phủ một lớp sương trắng.
Là một cô gái phương Nam chính gốc, từ khi ra Bắc, điều Hứa Chiêu Di mong chờ nhất mỗi năm chính là được thấy tuyết rơi. Nhưng tiếc là mấy năm gần đây, mùa đông ở Lộ Thành rất ít khi có tuyết, đến mức cô suýt quên đây vốn cũng là một thành phố miền Bắc.
Nay cuối cùng cũng chờ được trận tuyết lớn đầu mùa, Hứa Chiêu Di vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng có thể tha hồ chụp ảnh, đắp người tuyết, đánh trận tuyết rồi!
Hề hề.
“Thích tuyết à?” Lục Dĩ Ninh nhìn dáng vẻ chưa từng thấy thế giới của cô, bỗng tốt bụng nới lỏng chân ga, để xe chạy chậm lại, cho cô ngắm trọn cảnh tuyết bay.
“Tất nhiên rồi, từ lúc sinh ra đến trước khi vào đại học, tôi chưa từng rời Gia Thành, lớn vậy rồi mới thấy tuyết có hai lần.”
“Thì tới nơi nào có tuyết mà xem là được.”
Lục Dĩ Ninh nói nhẹ bẫng, Hứa Chiêu Di chợt nhớ đến lời Lục Mạn Thanh từng kể, Lục Dĩ Ninh cũng rất thích tuyết, nhưng ở Cảng Thành lại rất hiếm khi có tuyết, vì vậy hồi nhỏ mỗi kỳ nghỉ đông anh đều bay sang Thụy Sĩ để chơi tuyết.
Nên ý anh bây giờ là bảo cô làm như anh hồi nhỏ sao? Đúng là cậu công tử chẳng biết gì về nỗi khổ của người đời, không biết nói thì thôi khỏi nói!
“Xin anh đấy, đi đâu mà chẳng phải tốn tiền? Anh tưởng ai cũng giàu nứt đố đổ vách như anh chắc? Tôi chỉ cần ngắm mấy cảnh tuyết miễn phí cũng thấy mãn nguyện rồi.”
Lục Dĩ Ninh cau mày, trong lòng nghĩ, mấy hôm nay cô gái này ăn phải thuốc súng hay sao? Không biết đã chọc ngoáy anh bao nhiêu lần, người thì cứ như mọc đầy gai. Lại còn hay bơ anh nữa, cái cảm giác ôm điện thoại chờ tin nhắn hồi đáp thật sự khó chịu.
Lục Dĩ Ninh không muốn quay lại trạng thái đó, muốn nổi nóng mà không dám, đành nhẫn nhịn. Nói chung, bây giờ anh không dám chọc giận cô.
Hứa Chiêu Di móc mỉa xong thì thấy sảng khoái. Phải biết là trước đây, nhận của người ta thì miệng phải ngậm lại, vì muốn kiếm chút tiền lẻ mà cô đã phải chịu bao nhiêu uất ức! Giờ thì cô chẳng việc gì phải nhìn sắc mặt anh nữa!
“Đã nghĩ ra chỗ đi team building chưa?” Xe chạy chầm chậm trên đường cao tốc từ sân bay, lan can cầu vượt vụt qua loang loáng.
Lục Dĩ Ninh liếc trộm cô qua gương chiếu hậu, trong xe máy sưởi mở rất ấm, Hứa Chiêu Di chỉ mặc một chiếc áo len vàng tươi, hai má hồng hồng, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Hứa Chiêu Di nghĩ một lát rồi nói: “Mọi người bảo muốn đi một khu nghỉ dưỡng ở Xương Bình, có thể trượt tuyết, tắm suối nước nóng, chơi board game các kiểu. Lúc mọi người chơi board game thì tôi sẽ đi trượt tuyết nha.”
Hôm qua Bối Thi Nam còn bảo với cô, cô ấy đã giới thiệu cho Ngô Tiêu một khu nghỉ dưỡng siêu hay, chỉ là chi phí hơi cao, tiêu chuẩn năm sao, không biết có vượt ngân sách hay không.
Ngô Tiêu là trưởng bộ phận hành chính, cũng là người phụ trách sắp xếp toàn bộ chuyến team building lần này.
“Xương Bình trượt tuyết cái nỗi gì.” Lục Dĩ Ninh thật sự bó tay với lối suy nghĩ của họ, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng, im lặng một lúc rồi nói: “Hokkaido thì sao?”
“Hả?” Hứa Chiêu Di quay sang nhìn anh, “Ra nước ngoài á?”
“Ừ.”
“Sẽ vượt ngân sách đó!”
Lục Dĩ Ninh tặc lưỡi, trong bụng nghĩ người phụ nữ này sao ngốc thế, “Em là sếp hay anh là sếp? Vượt ngân sách là chuyện em phải lo sao?”
“?”
“Đi hay không?”
“Đi!” Hứa Chiêu Di đương nhiên là phải đi rồi!
Đó là Hokkaido với cảnh tuyết rơi bên hồ suối nước nóng nghi ngút hơi, những tòa nhà phong cách châu Âu phủ đầy tuyết trắng tựa lâu đài cổ tích, mọi người khoác lên mình những bộ đồ đông thời thượng qua lại trên phố, tràn đầy phong vị đặc biệt và khí chất sang chảnh cơ mà!
Thấy cô vui vẻ, Lục Dĩ Ninh cũng bất giác thấy vui theo, ghi nhớ chuyện này trong lòng.
Sáng hôm sau, sau khi cuộc họp kết thúc, anh bỗng hỏi: “Mọi người đều có hộ chiếu chứ?”
Bên dưới mọi người lập tức nhao nhao đáp lại, người thì nói có, người thì nói không.
“Chưa có thì mau đi làm, xong thì nộp cho Ngô Tiêu, để tập trung làm visa cho cả nhóm.”
“Lục tổng, làm visa làm gì, chẳng lẽ chúng ta ra nước ngoài à?”
“Không phải nói sẽ thưởng sao? Sáu ngày du lịch Hokkaido, theo tiêu chuẩn cao nhất, phần vượt ngân sách tôi tự bỏ tiền túi.”
Lời vừa dứt, phòng họp như nổ tung, mọi người chưa bao giờ phấn khích đến vậy, đồng loạt reo ‘Lục tổng muôn năm!’.
Lúc này Lục Dĩ Ninh lại trở thành nam thần của Bối Thi Nam, cô ấy ôm Hứa Chiêu Di làm bộ khóc, biểu cảm cực khoa trương: “Ôi trời ơi! Nam thần sao mà tốt thế!”
“Ai biết được, bình thường áp bức bọn mình như thế, chắc là lương tâm trỗi dậy rồi.” Hứa Chiêu Di nói vậy, nhưng lại len lén cười một cái, vừa hay bị Lục Dĩ Ninh bắt gặp. Thôi được, nể anh giữ lời, miễn cưỡng cho một nụ cười.
Hứa Chiêu Di chưa có hộ chiếu, Bối Thi Nam dạy cô cách đặt lịch làm qua Alipay, nói là rất nhanh, một tuần là có.
Hứa Chiêu Di có chút hồi hộp, đây là lần đầu cô ra nước ngoài du lịch, lại còn đến đúng thành phố mà cô mong muốn nhất, nên vừa vui vừa trông ngóng.
Sau đó cô bắt đầu mua sắm online, tìm kiếm hướng dẫn du lịch trên Tiểu Hồng Thư để ghi chú, nào là súp cà ri, sushi băng chuyền, kem, mì ramen,… tóm lại là cái gì cũng phải ăn!
Tuy Lục Dĩ Ninh cho phép mọi người thả lỏng một chút trong thời gian cuối năm, nhưng không có nghĩa là cho tùy tiện bừa bãi.
Công việc cần làm vẫn phải hoàn thành, đặc biệt là sắp xếp lịch trực. Lần này đi Hokkaido sẽ chia thành nhiều đợt, cụ thể phân thế nào, toàn bộ giao cho Ngô Tiêu phụ trách.
Thế là các chị em trong từng phòng ban bắt đầu âm thầm dò hỏi xem Lục tổng sẽ đi ở đợt nào, ai cũng muốn được cùng nhóm với anh. Nhưng trừ Ngô Tiêu ra thì chẳng ai biết lịch của Lục Dĩ Ninh.
Mà chị Tiêu Tiêu thì nổi tiếng nghiêm khắc, chẳng ai dám đến trêu vào.
Chỉ có Diêu Lật Lật mới vào công ty chưa lâu, không quen Ngô Tiêu, lại ỷ vào chút gốc gác của mình nên chẳng coi mấy lãnh đạo cấp trung ra gì.
Muốn được đi cùng chuyến với Lục Dĩ Ninh, cô ta liền tìm Ngô Tiêu, bắt chị phải nói lịch.
Kết quả là Ngô Tiêu buông đúng một câu cô là ai? suýt nữa khiến Diêu Lật Lật tức phát khóc, và thế là mọi người đều biết cô ta bị chị Tiêu Tiêu dập cho một trận tắt lửa lòng.
Bối Thi Nam thì còn thêm dầu vào lửa, gặp cô ta ở phòng nghỉ liền cố tình chớp mắt hỏi: “Không phải cô với Lục tổng thân lắm sao? Sao không tự đi hỏi? Hay là… Lục tổng của cô không thèm để ý cô nữa?”
“Ai nói? Tôi chỉ là chưa hỏi thôi, đâu muốn vì chuyện nhỏ xíu này mà làm phiền Lục tổng.” Diêu Lật Lật lập tức dựng lông như gà chọi xòe đuôi, gằn giọng: “Hỏi thì hỏi chứ!”
Bối Thi Nam kể chuyện này cho Hứa Chiêu Di nghe: “Cậu nói xem, Diêu Lật Lật có moi được thông tin không?”
“Liên quan gì đến bọn mình.”
“Tôi cũng tò mò Lục tổng ở đợt nào mà…” Cô ấy cũng muốn đi chơi chung với nam thần chứ! Nhưng lịch trình của Lục tổng được bảo mật quá chặt, khó điều tra vô cùng.
Khó đến vậy sao? Hứa Chiêu Di cầm điện thoại nhắn cho Lục Dĩ Ninh:
[Anh ở đợt nào?]
Lục Dĩ Ninh lập tức trả lời một con số: [2.]
Hứa Chiêu Di nghĩ, dễ ợt mà!
Ngay sau đó, Lục Dĩ Ninh lại gửi thêm một tin:
[Muốn đi chung với anh à?]
[Không, muốn tránh anh.]
Hứa Chiêu Di đáp.
Cô nói thật, hoàn toàn không đùa.
Nhưng danh sách chia nhóm cuối cùng vẫn phải qua anh duyệt. Khi Lục Dĩ Ninh thấy trong bảng của Ngô Tiêu đưa lên rằng Hứa Chiêu Di đã chủ động đăng ký đợt một, anh tức đến mức suýt quăng bảng ra ngoài.
Người phụ nữ này lại dám thật sự né anh!
Thế là Lục Dĩ Ninh nổi nóng, sửa ngay phân nhóm, chuyển mình sang đợt một.
Còn Diêu Lật Lật thì bỏ một số tiền lớn mua được lịch trình của Lục Dĩ Ninh, những ngày đó tâm trạng cô ta vui thấy rõ.
Thế là mới có tin đồn rằng Lục tổng và Lật Lật đều ở đợt hai. Bối Thi Nam đánh liều đoán bừa Lục Dĩ Ninh sẽ ở đợt một, giống như mấy buổi huấn luyện nhân viên, lãnh đạo lớn thường tham dự buổi đầu hoặc lễ khai mạc.
Trùng hợp là Hứa Chiêu Di cũng nhất quyết xin đi đợt đầu, thế là hai người cùng ghi tên vào đợt một.
Không ngờ Diêu Lật Lật thật sự moi được lịch trình của Lục Dĩ Ninh, Bối Thi Nam tin sái cổ, đến mức khóc không ra nước mắt: “Chết tiệt, tớ đoán sai mất rồi, rốt cuộc lại để tiện nghi cho Diêu Lật Lật.”
Hứa Chiêu Di nói: “Các cậu bị gì thế? Sao ai cũng muốn đi chung với sếp vậy? Người như anh ta chỉ giỏi phá hỏng không khí, bọn mình một nhóm tự chơi không vui hơn à?”
Không cùng nhóm với Lục Dĩ Ninh, Hứa Chiêu Di mừng hết lớn, tính ra ít nhất nửa tháng không phải gặp anh.
—
Ai ngờ đến ngày khởi hành, khi mọi người tập trung ở sân bay, Hứa Chiêu Di từ xa trông thấy một người đàn ông bước về phía hàng của họ.
Anh mặc đồ thể thao giản dị, đeo kính râm, một tay kéo vali. Từ dáng người đến khí chất, tất cả đều khiến cô liên tưởng ngay đến một người.
Càng lúc càng đến gần, cảm giác quen mắt càng rõ rệt. Đúng lúc này, Đại Diêu ở bên cạnh cô bỗng hét to: “Lục tổng, bên này này!”
Tiếng hô ấy khiến cả đám nhân viên reo ầm lên.
Nghe tiếng gọi, Lục Dĩ Ninh ung dung tháo kính râm, tiện tay treo lên áo, rồi giơ tay vẫy nhè nhẹ. Hứa Chiêu Di nhìn kỹ, má ơi, không phải người nào đó thì còn ai!
Bối Thi Nam suýt nữa nhảy cẫng lên vì vui mừng, lập tức chạy lại hỏi: “Lục tổng, sao anh cũng đi đợt một vậy ạ?”
“Tuần thứ hai bận việc, đổi sang tuần đầu rồi.”
Lục Dĩ Ninh hờ hững đáp, nói xong ánh mắt lập tức rơi xuống người Hứa Chiêu Di, mày khẽ nhướng.
Hứa Chiêu Di tức đến mức suýt phun máu tại chỗ!